Vũ Hậu Thanh Thần

Chương 7:



Đúng lúc này, từ dưới bục giảng truyền đến một giọng nói.

“Thưa, em biết một người nhất định thích hợp.”

“Lớp chúng ta lần trước thi tháng, có một học sinh có thành tích môn toán tăng vọt, không bằng để cho cô ấy cũng đi lên biểu diễn một chút.”

Tống Khinh Trầm nắm chặt bút trong ngón tay một cái.

Người nói chuyện là Lý Xuân Vũ, từ khi vào THPT Số Sáu đã có thái độ đối nghịch với cô, học kỳ trước sau khi trở thành chị em với Tưởng Kiều càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Ánh mắt cô ta chuyển hướng về Tống Khinh Trầm, cười đùa mở miệng: “Chúng tớ cũng muốn xem bạn học Tống Khinh Trầm “nhất kỵ tuyệt trần” trong kỳ thi tháng này làm đề như thế nào.”

Lời này vừa nói ra, rất nhanh đã nhận được sự hưởng ứng của các bạn khác trong lớp: “Đúng vậy, cô, chúng em cũng muốn xem, liền thỏa mãn chúng em một chút đi.”

Có người đề nghị, cũng có người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, ở phía thổi lửa.

Nói hai ba câu, liền để cho giáo viên toán chuyển lực chú ý đến trên người Tống Khinh Trầm.

“Không biết bạn học Tống có muốn đi lên làm bài hay không?”

Bạn cùng bàn Ứng Minh Sầm trên mặt lo lắng, ở phía dưới nhéo nhéo lòng bàn tay Tống Khinh Trầm: “Đề này là một trong những đề thi đại học, chúng ta còn chưa ôn luyện qua, nếu cậu không muốn, tớ giúp cậu…”

Lại thấy cô lắc đầu: “Quân đến tướng chặn, nước đến... Đất ngăn.*”

* Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm – 兵来将挡, 水来土掩

Nói xong, lại ngẩng đầu, dưới hơn bốn mươi ánh mắt trong lớp nhìn chăm chú gật gật đầu.

“Em, có thể thử xem.”

Tống Khinh Trầm thong dong từ chỗ ngồi đứng dậy, gọng kính lớn che đi nửa khuôn mặt, mái tóc xoăn nhỏ bên cạnh má nổi lên màu vàng ánh mặt trời.

Cô đi chậm rãi, ống quần rộng, lắc lư, lướt qua khe hở giữa các bàn học.

Khi đi ngang qua bàn của Lý Xuân Vũ, nghe được cô ta khinh thường cười lạnh: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem ở cậu trước mặt nhiều người như vậy làm sao gian lận.”

Tống Khinh Trầm không để ý tới, cô đi tới chỗ trống bên cạnh Tưởng Kiều.

Tưởng Kiều đã viết được một nửa, trong tay cầm □□ bút viết bút, dương dương tiêu sái viết đầy nửa bảng đen, thậm chí còn tràn ra một chút, chiếm phần của Tống Khinh Trầm.

Tống Khinh Trầm bẻ gãy đầu phấn, nhìn chằm chằm khoảng trống trả lời còn lại của mình, cân nhắc một lát, bắt đầu viết.

Cô viết nghiêm túc, ở giữa không hề dừng lại, từ tính toán đến trả lời câu hỏi đều tiến hành trên bảng đen, khi thì xóa bỏ quá trình tính toán, để lại một mảnh nhỏ của công thức.

Người cuối cùng đi lên, lại cùng Tưởng Kiều đi xuống.

Tưởng Kiều khi xuống như chúng tinh phủng nguyệt*, đồng loạt khen ngợi cùng khoe khoang. Lúc cô xuống giống như đá chìm xuống biển rộng, chỉ có Ứng Minh Sầm nắm chặt nắm đấm chúc cô may mắn.

(Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

Tống Khinh Trầm đi ngang qua Tưởng Kiều, cảm giác ánh mắt đối phương dừng lại trên người cô trong chớp mắt, cô theo bản năng quay đầu lại, đối phương lại quay đầu như không có chuyện gì xảy ra.

Tất cả mọi người đã viết xong, giáo viên bắt đầu xem xét.

Thầy cười tủm tỉm vung thước giúp bạn học phía trước sửa sai, khi đến chỗ Tưởng Kiều, lại dừng lại một lát, ngữ trọng tâm dài nói: “Có lẽ rất nhiều bạn học sẽ có sai lầm, cảm thấy viết nhiều bài thi điểm sẽ nhiều, nhưng nếu suy nghĩ sai, viết nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”

Dùng giọng nói ôn hòa nhất nói những lời tàn nhẫn nhất, thầy tiện tay cầm một viên phấn đỏ, trực tiếp gạch đi đáp án tổng thể của Tưởng Kiều, chỉ giữ lại ba dòng đầu tiên: “Nếu bạn học này đến phòng thi, có thể chỉ có 4 điểm công thức.”

Tưởng Kiều cúi đầu, dường như không đành lòng nhìn thẳng, Lý Xuân Vũ bên cạnh vỗ vai cô an ủi: “Không sao đâu, đề này ngay cả em làm không đúng, người khác lại càng không làm...”

Lời còn chưa dứt, thầy đã đứng trước đáp án của Tống Khinh Trầm, lộ ra ý cười: “Bạn Tống rất ưu tú, đáp án viết ra không khác gì đáp án tiêu chuẩn, kết quả cuối cùng cũng chính xác, kiểm tra có thể đạt điểm tối đa.”

Cả lớp im lặng, không ít người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tống Khinh Trầm, Lý Xuân Vũ càng thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ: “Chuyện này không có khả năng! Làm sao cô ta có thể viết tiêu chuẩn như vậy, đọc câu trả lời trước?”

Tiếng nghi ngờ ồn ào, thầy toán mở miệng: “Đề này là đề biến dạng của đề thi đại học ở ngoại tỉnh, muốn làm được đề gốc, bạn Tống đã hạ công phu.”

Lý Xuân Vũ bị sặc nói không nên lời, nhất thời tìm không thấy bậc thang, tức giận cúi đầu, cả tiết đều thất thần, bị phấn do thầy giáo toán ném tới đập vào ót.

Buổi tối tự học tiết đầu tiên, Tống Khinh Trầm gửi một tin nhắn cho WeChat của Khương Triệt.

[Tôi đi trả ô, cậu đang học lớp 7 sao]

Như đá chìm xuống biển.

Lớp bảy nằm đối diện lớp cô, Tống Khinh Trầm ngồi gần cửa sau, mỗi lần mở cửa sau, cô đều có thể nhìn thấy Khương Triệt cũng ngồi ở hàng ghế sau.

Khi thì ngẩn người, khi thì lười biếng trêu chọc đám người.

Tống Khinh Trầm gấp ô trong tay gọn gàng, đứng dậy đi về phía lớp bảy.

Vị trí của Khương Triệt trống rỗng.

Tống Khinh Trầm trong lòng khó tránh khỏi mất mát, mặc kệ như thế nào cũng không chịu trở về chỗ ngồi của mình, đứng ở cửa sau, an tĩnh nhu thuận chờ, mái tóc xoăn nhỏ dán lên gò má, che lại biểu tình rũ xuống của cô.

Hai phút sau, cô lấy hết can đảm và gọi một học sinh lớp 7.

“Cậu có biết Khương, Khương Triệt lớp các cậu…”

Cô hỏi chậm chạp, bạn học lớp 7 trong nháy mắt sáng suốt: “À, cậu tìm Khương Triệt đúng không, cậu ấy vừa tan học đã đi ra phía sau lớp học trống bên kia, nếu không, cậu đi qua xem một chút?”

Lớp của họ là một tòa nhà giảng dạy riêng biệt, với một hàng phòng học trống ở phía bên phải của tầng ba.

Tống Khinh Trầm nhẹ nhàng lên tiếng, ôm ô đi về phía phòng học trống rỗng.

Tối nay bên kia không có người, xuyên qua hành lang thật dài, đi ngang qua từng cái kính đen, bóng dáng cô lần lượt xuất hiện.

Góc hành lang, có giọng nữ đang khóc nức nở, kèm theo tiếng nam cười nhạo: “Chuyện gì mà khóc thành như vậy?”

Tống Khinh Trầm chân dừng bước.

Giọng của Khương Triệt.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...