Vu Sư
Chương 22
Quý Lãng đi cửa hàng sửa xe lấy xe, xe đã rực rỡ hẳn lên, xem từ bên ngoài cũng không nhìn ra từng có tổn thương gì.
"Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi có tặng thêm suất rửa xe, ngài có muốn rửa xe không?" Nhân viên rửa xe nhiệt tình hỏi.
Tuy rằng là dịch vụ tặng kèm, nhưng có chút người đặc biệt kỹ lưỡng với chuyện vệ sinh xe, không có sự đồng ý của khách, cửa hàng cũng sẽ không dám tự tiện mang xe đi rửa sạch.
"Có lâu không?" Quý Lãng hỏi.
"Ngài tới sớm, lúc này không có bao nhiêu khách, nếu ngài đồng ý, lập tức rửa ngay cho ngài, nhiều nhất hai mươi phút thôi." Sửa xe công nói.
"Vậy rửa đi." Quý Lãng gật gật đầu.
"Được rồi, vậy liền rửa cho ngài. Ngài có thể đi trung tâm thương mại kế bên dạo một lát, chừng hai mươi phút nữa là xong ngay." Khi Quý Lãng vừa vào cửa, nhân viên sửa xe còn chưa dám nhiều lời như vậy. Nhưng tiếp xúc nãy giờ, lệ khí trên người Quý Lãng cũng thối lui, nhân viên sửa xe liền bỗng nhiên lại nhiệt tình lên, sợ Quý Lãng chờ đợi buồn chán, còn giới thiệu chỗ đi dạo.
Quý Lãng quay đầu nhìn lại, thấy cách cửa hàng sửa xe không xa xác thật có một cái trung tâm thương mại, nhìn như mới vừa khai trương không lâu, phía trước quảng trường còn treo rất nhiều banh vải nhiều màu. Quý Lãng biết lệ khí trên người mình rất nặng, nếu cứ luôn ở bên cạnh người nào, hoặc là nhìn chằm chằm vào người nào đó, sẽ gây cho người đó áp lực rất lớn, vì thế khi nghe đề nghị của nhân viên sửa xe, liền nâng bước hướng đi về hướng trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại mới thành lập luôn có rất nhiều hoạt động khuyến mãi, giảm giá để kích cầu, bên trong trung tâm cũng có nhiều quầy hàng nhỏ, không khí hơi ồn ào. Quý Lãng tùy ý dạo qua, nhìn đám người chung quanh vì mua được một món đồ rẻ mà vui vẻ như nở hoa đầy mặt, hắn không tự giác có chút hâm mộ.
Vì sao những người này lại có thể vui vẻ lên dễ dàng như vậy nhỉ?
"Hạt dẻ rang đường, hạt dẻ rang đường, mua một cân tặng một cân, tiên sinh ăn thử chút hạt dẻ đi." Một cô bé đang rao hàng giới thiệu hạt dẻ rang đường bỗng nhiên ngăn Quý Lãng lại.
Quý Lãng cúi đầu nhìn lại, còn chưa kịp nói chuyện, sắc mặt cô bé kia bỗng nhiên trắng nhợt, miệng đang liến thoắng nói chuyện cũng đột nhiên ngừng lại.
Người này, thật đáng sợ.
Ngay khi cô bé định trấn định dời tầm mắt đi, làm bộ như mình chưa bao giờ có phản ứng gì với vị tiên sinh nhìn có vẻ hung dữ đáng sợ này, Quý Lãng lại bỗng nhiên duỗi tay, cầm một cái hạt dẻ trong khay cô bé lên.
Hạt dẻ rang đường rất thơm, đặc biệt là bên cạnh còn có một cái nồi to đang rang hạt dẻ rào rào nóng hổi, mùi thơm hạt dẻ nóng vô cùng mê người lan toả khắp nơi. Nếu như Vu Miểu Miểu ở chỗ này, nhất định sẽ la lên muốn ăn.
"Cho một cân." Quý Lãng lên tiếng nói.
"A, dạ, dạ dạ dạ!" Ô, vậy mà bán được?
Cô bé hoàn hồn, vội vàng chạy về trước quầy, tay chân nhanh lẹ dùng túi giấy cân một cân hạt dẻ xong, liền đưa cho Quý Lãng: "35 đồng."
Quý Lãng lấy di động ra, vừa trả tiền, vừa hỏi: "Không phải mua một cân tặng một cân sao?"
Cô bé kia lại ngẩn ra, ảo não xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Sau đó dùng tốc độ tay còn nhanh hơn so với vừa rồi lại đổ một túi, tay gom hai túi giấy lại đưa cho Quý Lãng.
"Cảm ơn, đã trả tiền." Quý Lãng tiếp nhận túi, xoay người đi về hướng bên ngoài trung tâm thương mại.
Chờ Quý Lãng biến mất trong đám người chen chúc, cô gái bán hạt dẻ rang đường cũng thoát được ra khỏi đám lệ khí dày đặc, cô gái nghi hoặc lẩm bẩm tự nói lên: "Người đó cũng khá tốt mà. Khẳng định là do bị quầng thâm mắt quá nặng, cho nên thoạt nhìn mới có vẻ âm trầm thôi nhỉ."
Khi Quý Lãng cầm hạt dẻ rang đường trở lại tiệm sửa xe, xe đã rửa xong, hắn cũng không chần chờ nữa, trực tiếp lái xe trở về nhà.
Đi đến cửa nhà, Quý Lãng giơ tay ấn mật mã, mới ấn xuống một số, cửa phòng liền bị người từ bên trong mở ra.
"Tướng công, anh về rồi." Vẻ mặt Vu Miểu Miểu đầy ý cười đứng sau cửa, phảng phất như đã đợi hắn thật lâu rồi.
Quý Lãng giật mình, có chút không thích ứng với loại tình huống được người chờ cửa này, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nâng bước vừa muốn vào cửa, kết quả một chân còn chưa bước vào, Vu Miểu Miểu chợt liền ào ra dụi vào lòng hắn, đôi tay càng chặt chẽ ôm lấy eo hắn.
Quý Lãng suýt nữa bị đâm một phát ngã lăn.
"Cảm ơn anh đã mua giường cho em nha, nhờ có anh, từ đây về sau mỗi ngày em đều sẽ ngủ thực thoải mái." Ban ngày cô không gọi điện thoại cho Quý Lãng nói lời cảm tạ luôn chính là để hiện tại chính miệng mình nói cảm ơn.
"Rầm, loảng xoảng!" Một tiếng vang lớn.
Quý Lãng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ô g của căn hộ cùng tầng lầu đang đứng ở cửa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bên này. Hắn ta một tay cầm túi đựng rác, một tay nắm then cửa, vừa rồi tiếng loảng xoảng kia vang lên hiển nhiên là do hắn bối rối quá, dùng sức đóng cửa mạnh lại làn kẹt bọc rác mà ra.
Trời ơi, hiện tại mấy cô gái trẻ đã cởi mở phóng khoáng đến như vậy sao? Tùy tiện mở miệng ra cũng nói được mấy câu nhạy cảm như vậy.
Mặt Quý Lãng tối sầm, kéo Vu Miểu Miểu vào cửa, dùng sức lớn hơn nữa đóng sầm cánh của nhà mình lại.
"Về sau đừng nói chuyện lung tung nữa." Quý Lãng dặn dò.
"Dạ, được. Nhưng mà vừa rồi em nói sai cái gì sao?" Vu Miểu Miểu khiêm tốn hỏi.
"Cô......" Quý Lãng nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn hai màu đen trắng, thuần tịnh trong sáng của Vu Miểu Miểu, đôi mắt đang tỏ rõ cô không ý thức được mình nói sai cái gì, bỗng nhiên nói không nên lời.
Thôi được rồi, cho dù Vu Miểu Miểu có đi ra ngoài nói lung tung, cũng không ai dám đến trước mặt hắn khua môi múa mép.
"Tướng công, thơm quá a, là hạt dẻ rang đường." Tầm mắt Vu Miểu Miểu chuyển dời đến cái túi xách trên tay Quý Lãng.
"Mua cho cô." Quý Lãng thuận tay đưa túi hạt dẻ rang đường qua.
"Mua cho em?" Vu Miểu Miểu kinh hỉ nói, "Mua riêng cho em ăn sao?"
Nghe vậy, Quý Lãng hậu tri hậu giác cứng đờ, mình sao lại nghĩ đến chuyện mua đồ ăn cho Vu Miểu Miểu nhỉ? Hắn sống một mình nhiều năm như vậy, bình thường mua đồ cho chính mình còn quên, sao lại nghĩ đến chuyện mua đồ ăn cho Vu Miểu Miểu?
Nhất định là Vu Miểu Miểu mỗi ngày cứ cho hắn đồ ăn, cho nên vô ý thức ảnh hưởng đến hắn rồi.
"Chiều nay cô có đi ra ngoài sao?" Đổi giày xong, Quý Lãng thuận miệng hỏi.
"Đi ra ngoài, tướng công cứ yên tâm, em không bị thương, con tà linh kia cũng đã bị em thu thập." Vu Miểu Miểu vừa nhét hạt dẻ vào trong miệng, vừa mơ hồ không rõ trả lời.
Ai hỏi cô có bị thương hay không chứ, nhưng mà...... nhìn Vu Miểu Miểu tinh thần sáng láng, ăn uống thoải mái như vậy, không cần hỏi cũng nhìn ra được, xác thật không bị thương.
"Cơm chiều muốn ăn cái gì? Tôi gọi cơm hộp." Quý Lãng nói sang chuyện khác.
"Em cái gì cũng ăn, tướng công cứ gọi món ăn muốn ăn đi." Vu Miểu Miểu nói.
Cũng đúng, cô gái này không có món gì mà không thích ăn cả, mình đi hỏi cô ấy thật giống làm điều thừa.
Quý Lãng lấy di động ra gọi cơm, tìm một tiệm ăn mà mình thường gọi món, chọn phần cơm hộp hay người, động tác vô cùng thuần thục, giống như hắn mỗi lần trước khi gọi cơm hắn đều phải theo bản năng hỏi ý kiến Vu Miểu Miểu một lần vậy.
Lúc này, chính hắn còn chưa ý thức được hắn đã hoàn toàn tiếp nhận sự tồn tại của Vu Miểu Miểu.
Ăn xong cơm chiều, tắm xong, Quý Lãng liền dẫn theo Vu Miểu Miểu trở về phòng mình. Ách, lời này sao nghe có hơi quái quái.
Quý Lãng nằm lên giường, đắp chăn đàng hoàng, bày một tư thế đi vào giấc ngủ tự nhận là rất thoải mái, xong rồi mới quay đầu nhìn Vu Miễu Miễu ngồi xổm ở đầu giường nói: "Rồi, tôi chuẩn bị xong rồi."
Nói xong, Quý Lãng liền thần sắc cổ quái nhíu nhíu mi, sao cứ cảm giác có chỗ nào quái quái.
Quý Lãng suy tư trong chốc lát cũng không nghĩ ra cái gì kỳ quái, liền vứt điểm nghi hoặc này ra sau đầu. Lúc này, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được hắn hướng về giấc ngủ. Cái loại giấc ngủ an ổn trong truyền thuyết, một đêm không mộng mị, nhẹ nhàng vô ưu, tỉnh lại sẽ không còn tơ máu trong mắt.
"Vậy em bắt đầu nha." Vu Miểu Miểu giơ Oa Oa trong tay lên.
Hử? Lúc này lời đáp lại sao cũng nghe quái quái nhỉ, thôi kệ, không cần lo, ngủ là quan trọng nhất.
"Tới đi." Quý Lãng nhắm mắt lại.
Vu Miểu Miểu nghe lời bắt đầu vận chuyển vu lực, thao tác Oa Oa nguyền rủa bắt đầu cắn nuốt năng lượng Mộng Ma xung quanh Quý Lãng. Quý Lãng vốn cực kỳ mệt mỏi, năng lượng Mộng Ma vừa bị cắn nuốt, liền lập tức lăn ra ngủ. Hô hấp sâu, biểu tình an ổn.
"Oa Oa, tướng công ngủ rồi kìa, xem ra anh ấy thật sự thực buồn ngủ lắm." Vu Miểu Miểu nhìn Oa Oa đã ăn no nốc nói.
Sau khi Quý Lãng ngủ rồi, Oa Oa nguyền rủa mới dám chuyển động ngũ quan, nghe thấy chủ nhân nói, phối hợp gật gật đầu.
"Ngủ ngon." Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng ngủ an ổn như vậy, không đành lòng quấy rầy, tắt đèn, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đêm nay, bất luận là đối với Quý Lãng hay là Vu Miểu Miểu, đều yên lặng đến an bình. Chỉ là bên này bọn họ an bình bao nhiêu, thì bên chỗ Hứa Uy, lúc chiều mới bị ép thêm Wechat của Vu Miểu Miểu lại táo bạo bấy nhiêu.
"Đông Vĩnh Nguyên, tôi hỏi cậu, chủ nhân của con Oa Oa mộng đẹp này có phải là một nữ sinh thoạt nhìn 17-18 tuổi, búi hai búi tóc hai bên, đôi mắt vô cùng lớn, làn da cũng vô cùng trắng, miệng nói đặc biệt nhiều, còn vô cùng tự nhiên nói chuyện như quen thuộc với người khác. Ngoài ra, bên cạnh còn có một con búp bê vải giống hệt như cái con Oa Oa mộng đẹp này, có phải không?" Hứa Uy một hơi nói ra.
Buổi chiều sau khi hắn bỏ thêm Wechat của Vu Miểu Miểu, về đến nhà liền tức đem chuyện mình gặp phải lúc trưa nay kể lại cho Hứa đại sư một lần. Hứa đại sư nghe xong, tựa hồ nghĩ tới cái gì, về phòng cầm một con búp bê vải nhỏ ra tới. Hứa Uy vừa thấy thấy con búp bê vải nhỏ bản mini của con Oa Oa nguyền rủa trong tay sư phụ liền nhận ra ngay, con búp bê tinh xảo này chẳng khác gì cái con ban trưa trong tay Vu Miểu Miểu.
Nếu nói khác thì cũng chỉ là con trong tay Vu Miễu Miễu to hơn, ngũ quan càng hoạt hơn, cũng nhìn thật hơn mà thôi.
Rõ ràng đều là búp bê vải, nhưng không hiểu sao cái bản mini này thoạt nhìn liền thấy tinh xảo đáng yêu, còn cái con ban trưa kia nhìn liền thấy quỷ dị khủng bố.
Đông Vĩnh Nguyên mới tan tầm đã bị kêu đến, vừa vào cửa liền nghe được nhị sư huynh nhà mình liên tiếp đặt câu hỏi, yên lặng tiêu hóa trong chốc lát, hắn trả lời nói: "Ngoại trừ cái câu cuối cùng, mấy tình tiết khác thì rất giống. Oa Oa của bà chủ công ty chúng em rất đáng yêu, không quỷ dị chút nào."
"Cô ta tên gọi là gì?" Hứa Uy hỏi.
"Vu Miểu Miểu." Đông Vĩnh Nguyên đáp.
Hứa Uy lấy di động ra, kéo đến cái Wechat buổi trứ mình mới vừa thêm vào, chỉ thấy hình đại diện là một màu nền đen nhánh, trong đó có một chữ Miểu đỏ rực vô cùng bắt mắt treo ở chính giữa. Mà tên Wechat của chủ nhân hình chân dung này cũng chỉ độc nhất một chữ "Miểu".
"Là chữ miểu này sao?" Hứa Uy đưa hình chân dung WeChat qua cho Đông Vĩnh Nguyên xem.
"Ủa, sao anh lại có Wechat của bà chủ em?." Đông Vĩnh Nguyên thấy Wechat của Vu Miểu Miểu vậy mà nằm trong danh sách bạn của nhị sư huynh nhà mình, tức khắc vẻ mặt kinh ngạc.
"Quả nhiên là cùng một người." Sắc mặt Hứa Uy trầm xuống, quay đầu nhìn Hứa đại sư nói, "Sư phụ, Mộng Ma vốn đã là rất nguy hiểm rồi, lúc này lại còn thêm một tà tu."
Hứa đại sư nhíu mày, biểu tình cũng có chút ngưng trọng.
"Cái gì tà tu? Anh nói bừa cái gì vậy? Bà chủ chúng em là người rất tốt." Đông Vĩnh Nguyên không vui.
Vu Miểu Miểu rất tốt nha, từ khi tới phòng làm việc, nếu như đi ra ngoài mua đồ ăn, trở về liền nhất định sẽ mua luôn cho bọn họ một phần. Thấy bọn họ nghỉ ngơi không tốt, còn chủ động cho bọn họ Oa Oa mộng đẹp. Không quậy phá không kiếm chuyện, cả ngày đều cười hì hì, ai nhìn mà không yêu thích.
"Người tốt, cậu biết cái gì?!" Hứa Uy lập tức lại kể lại chuyện xảy ra buổi trưa cho Đông Vĩnh Nguyên nghe một lần, sau đó, hắn lại hỏi lần nữa, "Hiện tại cậu còn cảm thấy cô ta tốt không? Người có thể sử dụng thứ tà vật như Oa O nguyền rủa này, sẽ là người tốt sao?"
Đông Vĩnh Nguyên lúc đầu có chút khiếp sợ, rốt cuộc hắn chẳng thể nghĩ tới bà chủ nhỏ nhà mình vậy mà lại là cao thủ huyền thuật thâm tàng bất lộ. Nhưng mà nhìn nhị su huynh nhà mình vốn mắt cao hơn đỉnh đầu ăn mệt, hắn lại mạc danh cảm thấy sảng khoái.
Đông Vĩnh Nguyên là đệ tử có tư chất kém cỏi nhất trong tất cả đệ tử của Hứa đại sư, huyền thuật học không tốt, bắt quỷ cũng bắt không được mấy con, vốn dĩ bản thân Đông Vĩnh Nguyên liền đã buồn bực, cố tình nhị sư huynh Hứa Uy này của hắn cách vài ngày liền đi cạnh khoé hắn.
Mở miệng là nói cái gì "Cậu như vậy còn luyện cái gì huyền thuật, lãng phí thời gian." "Đi ra ngoài không biết là quỷ bắt cậu hay là cậu bắt quỷ." "Tốt nhất cậu nên làm thêm mấy bài thi ráng tốt nghiệp mấy cái đại học nữa, về sau còn có thể tìm được công việc mà sống tạm." Cứ nói như thế đấy.
Đông Vĩnh Nguyên từ nhỏ bị hắn chọc ghẹo, nhưng thực lực lại vô dụng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Hiện giờ thật vất mới vả thấy Hứa Uy chật vật, hắn thật sắp áp không nổi sự vui sướng hả hê đến từ sâu trong linh hồn. Thật là ông trời có mắt, nghẹn khuất cũng có lúc được xả.
"Năng lực của bà chủ là thế nào thì em không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải người xấu." Quen biết Vu Miểu Miểu đã như vậy, điểm tự tin này Đông Vĩnh Nguyên vẫn có.
"Cậu vừa rồi không nghe thấy sao? Con Oa Oa nguyền rủa của cô là trực tiếp có thể cắn nuốt linh hồn, đồ vật bình thường có thể trực tiếp cắn nuốt linh hồn người khác sao?" Hứa Uy nói.
"Bà chủ còn có con Oa Oa mộng đẹp này thì sao, Oa Oa mộng đẹp có thể hấp thu năng lượng xấu trên cơ thể con người, làm người ta tinh thần phấn chấn. Người xấu sẽ tốn công phu làm loại đồ vật này sao?" Đông Vĩnh Nguyên không cam lòng yếu thế nói.
"Đó là cô ta cố tình mê hoặc các người."
"Sư phụ có nói, Oa Oa mộng đẹp này chứa năng lượng thuần tịnh ôn hòa, là pháp khí khó gặp, hoàn toàn không có tác dụng phụ. Một tà tu nội tâm âm u thích cắn nuốt linh hồn, có thể có được linh lực thuần tịnh ôn hoà sao?" Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Cậu rốt cuộc đứng bên kia?" Hứa Uy chán nản.
"Em......" Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt.
Không xong, quen thói cãi chày cãi cối với Hứa Uy này, không chú ý tới lập trường của mình.
Hứa Uy thấy Đông Vĩnh Nguyên rốt cuộc cũng câm miệng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, quay đầu nhìn Hứa đại sư nói: "Sư phụ, người xem cái ả Vu Miểu Miểu này, hiệp hội có phải nên phái người đi xử lý một chút."
Đông Vĩnh Nguyên cả kinh, khẩn trương nhìn sư phụ mình.
"Tạm thời không vội." Ánh mắt Hứa đại sư dừng trên Oa Oa mộng đẹp trong tay, chậm rãi nói, "Vĩnh Nguyên nói rất đúng, Oa Oa mộng đẹp này mang linh lực ôn hòa thuần tịnh, người tâm thuật bất chính sẽ làm không được."
Lúc trước khi Đông Vĩnh Nguyên đem Oa Oa mộng đẹp đưa lại đây, hắn kiểm tra xong cảm thấy không có vấn đề, liền tiện tay đặt ở phòng ngủ. Liền ba ngày tiếp theo, chất lượng giấc ngủ của hắn tốt lên dị thường, mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại đều cảm thấy tinh thần hơn rất nhiều. Phải biết rằng, người mang huyền thuật tới cái cấp bậc này của hắn, những thuật áp an thần đối với hắn đều là vô dụng, khi đó hắn liền ẩn ẩn cảm thấy chủ nhân con búp bê này không bình thường rồi.
Chỉ là Oa Oa mộng đẹp mang linh lực thật sự quá yếu, hắn không có nghĩ nhiều.
"Nhưng trên điển tịch đều ghi lại, chỉ cần là thuật pháp cắn nuốt linh hồn, đều là tà môn." Hứa Uy nói.
"Con nói cũng không sai. Bất quá, ta cứ cảm thấy loại thuật pháp này tựa hồ ta từng gặp ở nơi nào rồi, chờ ta nhớ rõ ràng lại nói." Hứa đại sư nói xong, lại nhìn Đông Vĩnh Nguyên, "Vĩnh Nguyên, nếu con quen biết cô ta, vậy ngày thường cứ chú ý thêm một chút."
"Dạ." Đông Vĩnh Nguyên đồng ý.
Nhưng mà đồng ý thì đồng ý, chờ ngày hôm sau đi làm, Đông Vĩnh Nguyên thấy Vu Miểu Miểu chẳng những không đề phòng, ngược lại còn thêm phần thân cận, đến mức ân cần tự bỏ tiền túi tặng bánh trái vài lần.
Đây chính là ân nhân giúp mình xả uất ức của mười mấy năm nay nha.
Sau khi Đào Gan Ma sa lưới, tin tức về Đào Gan Ma liền tràn ngập internet, ước chừng một tuần sau mới thấy có dấu hiệu ngơi nghỉ. Mà Quý Lãng cũng rõ ràng cảm giác được, ác mộng ban đêm của thành phố này bớt đi không ít. Việc này làm cho hắn lần đầu tiên cảm thấy, xen vào việc người khác cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
"Biết gì chưa, phiếu bá vương lì xì cho ông chủ đã đột phá hai trăm vạn, ôi mẹ ơi." Phòng làm việc, vài vị nhân viên đang thừa dịp nghỉ trưa thảo luận về chuyên mục của ông chủ nhà mình.
"Vậy còn nhiều hơn tiền lời thông thường bán sách online của ông chủ rồi." Dịch Quan tính ra nói.
Vì câu chuyện này mới vừa viết xong đã bị khoá, tuy rằng các độc giả cũng biết là xuất phát từ việc hạn chế liên quan đến đề tài mẫn cảm, nhưng bọn họ cứ cảm thấy đối với Tử Hòa đại thần là không công bằng. Dù sao cũng là Tử Hòa đại thần giúp bắt được Đào Gan Ma, hao tâm tốn sức còn chưa tính, giờ còn mất luôn tiền nhuận bút, thật sự không ổn. Vì thế một đám tự phát lì xì tiền thưởng vào chuyên mục của Tử Hòa đại thần, chỉ mới mấy ngày, tiền thưởng liền tăng tới hơn hai trăm vạn.
Trong đó có một cái ID kêu là Hoắc thần thám, một hơi lì xì mười vạn, vô cùng hào khí.
"Bao nhiêu đó có là gì, ông chủ chúng ta là người dựa vào tiền đặt mua sách online để ăn cơm sao?" Đông Vĩnh Nguyên phụ trách giao dịch bản quyền ở phòng làm việc này, hiểu biết giá thị trường nhất, "Bình quân mỗi quyển sách của ông chủ chúng ta, năm đến mười vạn chữ. Mỗi lần bán bản quyền đều chỉ bán theo chữ, tiền mấy bản đặt mua sách trên mạng kia so ra cũng chỉ như tiền mua chai nước lọc trong cửa hàng tiện lợi. Ông chủ chúng ta ăn là ăn chỗ tiền đặt mua đó sao, ăn là ăn trên bản quyền chứ."
"Cũng không thể nói như vậy, ông chủ tuy rằng viết rất hay, nhưng không phải mỗi quyển sách đều có thể bán bản quyền." Đan Tuấn Nghị lý luận nói.
"Đó là mấy cuốn sách khác, còn nhìn xem cuốn này đi, Đào Gan Ma nha, đề tài nóng hổi nhất đương thời, nếu có thể bán thì ai mà không mua?" Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Cậu cũng nói rồi đó, nếu có thể bán." Đan Tuấn Nghị nói.
"Không được, em cũng phải đi lì xì tiền thưởng, ông chủ là vì em mới viết quyển sách này, em không thể vì tiền lương là do ông chủ phát mà keo kiệt không lì xì tiền thưởng." Bắc Phồn vẫn còn chìm ngập trong cảm động.
"Cậu nếu thật sự cảm thấy không tốn chút tiền trong lòng không thoải mái, còn không bằng lấy tiền này đi mua đồ ăn cho bà chủ đi, còn tránh được một đống thuế." Đông Vĩnh Nguyên kiến nghị nói.
"Ô sao em lại không nghĩ tới chứ? Vậy em liền đi hỏi xem bà chủ muốn ăn cái gì." Bắc Phồn sốt ruột "báo ân", đứng lên liền đi về hướng khu đọc sách, chỉ là chờ hắn đi qua rồi mới phát hiện, Vu Miểu Miểu vậy mà không có ở khu đọc sách.
Người đâu? Rõ ràng vừa rồi còn ở đây mà.
Lúc này, một âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Bắc Phồn theo tiếng nhìn lại, phát hiện đó là tiếng di động Vu Miểu Miểu đặt trên bàn đang vang mén. Hắn tùy tiện xem xét một cái, là người tên là "Thầy Chu" gọi điện thoại lại đây. Di động vang lên thật lâu, thật lâu vẫn không ngừng, Bắc Phồn nghĩ có khi nào có chuyện gì gấp hay không, cầm di động đang muốn đi tìm Vu Miểu Miểu, quay người lại liền phát hiện ông chủ nhà mình không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau hắn.
"Ông chủ."
"Miểu Miểu đâu?" Quý Lãng hỏi.
"Không biết, em cũng đang tìm bà chủ đây, di động bà chủ kêu đã nửa ngày rồi." Bắc Phồn đang nói, di động vang lên nãy giờ đột nhiên tự động cắt đứt.
"Đưa tôi." Vừa rồi hắn mới vừa gửi Wechat cho Vu Miểu Miểu, bảo cô chờ mình xuống lầu cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm trưa, lúc này người không ở trong khu đọc sách, phỏng chừng là đi buồng vệ sinh.
Quý Lãng mới vừa nhận di động, di động tích một tiếng, trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một cái tin nhắn, Quý Lãng theo bản năng nhìn lướt qua xong liền gắt gao nhíu mày.
【 Miểu Miểu à, sao em còn không nộp nguyện vọng xét tuyển đi chứ, còn có hai ngày là hết hạn. 】
Tiếp theo lại tích một tiếng.
【 nghe lời thầy đi, nhất định phải khai nguyện vọng xét tuyển, người trẻ trong núi chúng ta, chỉ có thi đậu đại học mới có đường ra. 】
Nhìn đến tin nhắn thứ hai, mày Quý Lãng lại càng nhíu chặt hơn.
Lúc này Vu Miểu Miểu vừa vặn từ buồng vệ sinh đi ra, thấy Quý Lãng đã xuống lầu đang đợi mình, tức khắc khả khả ái ái chạy qua.
"Tướng công, chúng ta đi." Hôm nay tướng công chủ động hẹn cô ăn cơm trưa, thật vui vẻ nha.
Quý Lãng đưa điện thoại cho Vu Miểu Miểu, nhắc nhở nói: "Vừa rồi có người gọi điện thoại cho cô."
"Ừm." Vu Miểu Miểu nhận di động, click mở xem một cái, cũng không hề tỏ vẻ có chút quan tâm nào mà cất điện thoại đi.
"Cô không gọi lại một cái sao?" Quý Lãng hỏi.
"Không phải chuyện quan trọng." Vẻ mặt Vu Miểu Miểu không thèm để ý.
Không quan trọng?
"Hình như còn gửi tin nhắn cho cô." Quý Lãng tiếp tục nhắc nhở.
"Em thấy rồi, kệ đi, chốc lát chúng ta đi ăn cái gì? Đi ăn cá nướng được không, hôm nay em muốn ăn cá." Tâm tư Vu Miểu Miểu đã hoàn toàn đặt vào chuyện mặt.
"Tôi nhớ rõ cô năm nay mới vừa thi đại học xong." Quý Lãng trực tiếp đi vào ý chính.
"Đúng vậy, tháng sáu mới thi xong á m."
"Vậy lúc này hình như cũng đến lúc phải điền nguyện vọng xét tuyển của trường nào rồi nhỉ, tôi quên hỏi cô, thành tích cô ra sao, tính vào trường đại học nào?" Quý Lãng hỏi.
"Không định vào đại học." Vu Miểu Miểu thuận miệng trả lời, tâm tư vẫn ở trên con cá nướng, "Cái cửa hàng cá nướng này đi, em quan sát hai ngày rồi, buổi tối bọn họ đặc biệt đông khách, nhưng giữa trưa thì không nhiều người lắm, không cần xếp......"
"Vừa rồi cô nói cái gì?!" Quý Lãng quả thực không thể tin cái mình mới vừa nghe được, một thí sinh thi đại học, nói cô ấy không muốn vào đại học?
Hắn còn tưởng rằng là do Vu Miểu Miểu quên điền nguyện vọng xét tuyển, cho nên thầy giáo mới gọi điện thoại nhắn tin lại nhắc nhở cô. Thậm chí vừa rồi hắn còn tự trách hồi lâu, trong khoảng thời gian này hắn chỉ ý thức được Vu Miểu Miểu đang nghỉ hè, cho nên mặc kệ cô nằm dài trong phòng làm việc hắn xem tiểu thuyết, lại quên mất đây là kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học. Kỳ nghỉ hè này là phải đăng ký nguyện vọng xét tuyển vào đại học sắp tới.
"Sao vậy?" Tướng công sao có vẻ giống như tức giận nhỉ?
"Không vào đại học, vậy về sau cô tính làm cái gì? Mỗi ngày ở chỗ này xem tiểu thuyết?" Quý Lãng nhịn xuống cơn giận nói, tuy rằng hắn cũng không biết vì sao mình lại giận.
"Đương nhiên là không, chờ em xem xong hết tiểu thuyết của tướng công viết rồi, em sẽ đi ra ngoài kiếm tiền."
"Kiếm tiền? Tốt nghiệp cao trung, cô đi ra ngoài tìm cái công việc gì, kiếm bao nhiêu tiền, có thể nuôi sống chính cô không?"
"Đương nhiên có thể, chẳng những em muốn nuôi sống chính mình, còn muốn nuôi anh nữa mà." Vu Miểu Miểu thấy sắc mặt Quý Lãng không tốt, cho rằng hắn không tin, liền nghiêm mặt bổ sung nói, "Em không phải nói lung tung, từ khi em quyết định tới Hải Thị cưới anh, cũng đã nghĩ tới về sau sinh sống như thế nào."
"Rầm, bang bang!"
Tiếng vật nặng liên tiếp ngã xuống đất truyền đến, làm cho hai người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bốn người trong phòng làm việc mà dẫn đầu là Đông Vĩnh Nguyên, không biết như thế nào lại ngã thành một đống.
Tới Hải Thị cưới ông chủ?!
Bà chủ của chúng ta, quả nhiên là mạnh mẽ.
Bội phục! Hoàn toàn bội phục!
"Tiên sinh, cửa hàng chúng tôi có tặng thêm suất rửa xe, ngài có muốn rửa xe không?" Nhân viên rửa xe nhiệt tình hỏi.
Tuy rằng là dịch vụ tặng kèm, nhưng có chút người đặc biệt kỹ lưỡng với chuyện vệ sinh xe, không có sự đồng ý của khách, cửa hàng cũng sẽ không dám tự tiện mang xe đi rửa sạch.
"Có lâu không?" Quý Lãng hỏi.
"Ngài tới sớm, lúc này không có bao nhiêu khách, nếu ngài đồng ý, lập tức rửa ngay cho ngài, nhiều nhất hai mươi phút thôi." Sửa xe công nói.
"Vậy rửa đi." Quý Lãng gật gật đầu.
"Được rồi, vậy liền rửa cho ngài. Ngài có thể đi trung tâm thương mại kế bên dạo một lát, chừng hai mươi phút nữa là xong ngay." Khi Quý Lãng vừa vào cửa, nhân viên sửa xe còn chưa dám nhiều lời như vậy. Nhưng tiếp xúc nãy giờ, lệ khí trên người Quý Lãng cũng thối lui, nhân viên sửa xe liền bỗng nhiên lại nhiệt tình lên, sợ Quý Lãng chờ đợi buồn chán, còn giới thiệu chỗ đi dạo.
Quý Lãng quay đầu nhìn lại, thấy cách cửa hàng sửa xe không xa xác thật có một cái trung tâm thương mại, nhìn như mới vừa khai trương không lâu, phía trước quảng trường còn treo rất nhiều banh vải nhiều màu. Quý Lãng biết lệ khí trên người mình rất nặng, nếu cứ luôn ở bên cạnh người nào, hoặc là nhìn chằm chằm vào người nào đó, sẽ gây cho người đó áp lực rất lớn, vì thế khi nghe đề nghị của nhân viên sửa xe, liền nâng bước hướng đi về hướng trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại mới thành lập luôn có rất nhiều hoạt động khuyến mãi, giảm giá để kích cầu, bên trong trung tâm cũng có nhiều quầy hàng nhỏ, không khí hơi ồn ào. Quý Lãng tùy ý dạo qua, nhìn đám người chung quanh vì mua được một món đồ rẻ mà vui vẻ như nở hoa đầy mặt, hắn không tự giác có chút hâm mộ.
Vì sao những người này lại có thể vui vẻ lên dễ dàng như vậy nhỉ?
"Hạt dẻ rang đường, hạt dẻ rang đường, mua một cân tặng một cân, tiên sinh ăn thử chút hạt dẻ đi." Một cô bé đang rao hàng giới thiệu hạt dẻ rang đường bỗng nhiên ngăn Quý Lãng lại.
Quý Lãng cúi đầu nhìn lại, còn chưa kịp nói chuyện, sắc mặt cô bé kia bỗng nhiên trắng nhợt, miệng đang liến thoắng nói chuyện cũng đột nhiên ngừng lại.
Người này, thật đáng sợ.
Ngay khi cô bé định trấn định dời tầm mắt đi, làm bộ như mình chưa bao giờ có phản ứng gì với vị tiên sinh nhìn có vẻ hung dữ đáng sợ này, Quý Lãng lại bỗng nhiên duỗi tay, cầm một cái hạt dẻ trong khay cô bé lên.
Hạt dẻ rang đường rất thơm, đặc biệt là bên cạnh còn có một cái nồi to đang rang hạt dẻ rào rào nóng hổi, mùi thơm hạt dẻ nóng vô cùng mê người lan toả khắp nơi. Nếu như Vu Miểu Miểu ở chỗ này, nhất định sẽ la lên muốn ăn.
"Cho một cân." Quý Lãng lên tiếng nói.
"A, dạ, dạ dạ dạ!" Ô, vậy mà bán được?
Cô bé hoàn hồn, vội vàng chạy về trước quầy, tay chân nhanh lẹ dùng túi giấy cân một cân hạt dẻ xong, liền đưa cho Quý Lãng: "35 đồng."
Quý Lãng lấy di động ra, vừa trả tiền, vừa hỏi: "Không phải mua một cân tặng một cân sao?"
Cô bé kia lại ngẩn ra, ảo não xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Sau đó dùng tốc độ tay còn nhanh hơn so với vừa rồi lại đổ một túi, tay gom hai túi giấy lại đưa cho Quý Lãng.
"Cảm ơn, đã trả tiền." Quý Lãng tiếp nhận túi, xoay người đi về hướng bên ngoài trung tâm thương mại.
Chờ Quý Lãng biến mất trong đám người chen chúc, cô gái bán hạt dẻ rang đường cũng thoát được ra khỏi đám lệ khí dày đặc, cô gái nghi hoặc lẩm bẩm tự nói lên: "Người đó cũng khá tốt mà. Khẳng định là do bị quầng thâm mắt quá nặng, cho nên thoạt nhìn mới có vẻ âm trầm thôi nhỉ."
Khi Quý Lãng cầm hạt dẻ rang đường trở lại tiệm sửa xe, xe đã rửa xong, hắn cũng không chần chờ nữa, trực tiếp lái xe trở về nhà.
Đi đến cửa nhà, Quý Lãng giơ tay ấn mật mã, mới ấn xuống một số, cửa phòng liền bị người từ bên trong mở ra.
"Tướng công, anh về rồi." Vẻ mặt Vu Miểu Miểu đầy ý cười đứng sau cửa, phảng phất như đã đợi hắn thật lâu rồi.
Quý Lãng giật mình, có chút không thích ứng với loại tình huống được người chờ cửa này, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nâng bước vừa muốn vào cửa, kết quả một chân còn chưa bước vào, Vu Miểu Miểu chợt liền ào ra dụi vào lòng hắn, đôi tay càng chặt chẽ ôm lấy eo hắn.
Quý Lãng suýt nữa bị đâm một phát ngã lăn.
"Cảm ơn anh đã mua giường cho em nha, nhờ có anh, từ đây về sau mỗi ngày em đều sẽ ngủ thực thoải mái." Ban ngày cô không gọi điện thoại cho Quý Lãng nói lời cảm tạ luôn chính là để hiện tại chính miệng mình nói cảm ơn.
"Rầm, loảng xoảng!" Một tiếng vang lớn.
Quý Lãng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ô g của căn hộ cùng tầng lầu đang đứng ở cửa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bên này. Hắn ta một tay cầm túi đựng rác, một tay nắm then cửa, vừa rồi tiếng loảng xoảng kia vang lên hiển nhiên là do hắn bối rối quá, dùng sức đóng cửa mạnh lại làn kẹt bọc rác mà ra.
Trời ơi, hiện tại mấy cô gái trẻ đã cởi mở phóng khoáng đến như vậy sao? Tùy tiện mở miệng ra cũng nói được mấy câu nhạy cảm như vậy.
Mặt Quý Lãng tối sầm, kéo Vu Miểu Miểu vào cửa, dùng sức lớn hơn nữa đóng sầm cánh của nhà mình lại.
"Về sau đừng nói chuyện lung tung nữa." Quý Lãng dặn dò.
"Dạ, được. Nhưng mà vừa rồi em nói sai cái gì sao?" Vu Miểu Miểu khiêm tốn hỏi.
"Cô......" Quý Lãng nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn hai màu đen trắng, thuần tịnh trong sáng của Vu Miểu Miểu, đôi mắt đang tỏ rõ cô không ý thức được mình nói sai cái gì, bỗng nhiên nói không nên lời.
Thôi được rồi, cho dù Vu Miểu Miểu có đi ra ngoài nói lung tung, cũng không ai dám đến trước mặt hắn khua môi múa mép.
"Tướng công, thơm quá a, là hạt dẻ rang đường." Tầm mắt Vu Miểu Miểu chuyển dời đến cái túi xách trên tay Quý Lãng.
"Mua cho cô." Quý Lãng thuận tay đưa túi hạt dẻ rang đường qua.
"Mua cho em?" Vu Miểu Miểu kinh hỉ nói, "Mua riêng cho em ăn sao?"
Nghe vậy, Quý Lãng hậu tri hậu giác cứng đờ, mình sao lại nghĩ đến chuyện mua đồ ăn cho Vu Miểu Miểu nhỉ? Hắn sống một mình nhiều năm như vậy, bình thường mua đồ cho chính mình còn quên, sao lại nghĩ đến chuyện mua đồ ăn cho Vu Miểu Miểu?
Nhất định là Vu Miểu Miểu mỗi ngày cứ cho hắn đồ ăn, cho nên vô ý thức ảnh hưởng đến hắn rồi.
"Chiều nay cô có đi ra ngoài sao?" Đổi giày xong, Quý Lãng thuận miệng hỏi.
"Đi ra ngoài, tướng công cứ yên tâm, em không bị thương, con tà linh kia cũng đã bị em thu thập." Vu Miểu Miểu vừa nhét hạt dẻ vào trong miệng, vừa mơ hồ không rõ trả lời.
Ai hỏi cô có bị thương hay không chứ, nhưng mà...... nhìn Vu Miểu Miểu tinh thần sáng láng, ăn uống thoải mái như vậy, không cần hỏi cũng nhìn ra được, xác thật không bị thương.
"Cơm chiều muốn ăn cái gì? Tôi gọi cơm hộp." Quý Lãng nói sang chuyện khác.
"Em cái gì cũng ăn, tướng công cứ gọi món ăn muốn ăn đi." Vu Miểu Miểu nói.
Cũng đúng, cô gái này không có món gì mà không thích ăn cả, mình đi hỏi cô ấy thật giống làm điều thừa.
Quý Lãng lấy di động ra gọi cơm, tìm một tiệm ăn mà mình thường gọi món, chọn phần cơm hộp hay người, động tác vô cùng thuần thục, giống như hắn mỗi lần trước khi gọi cơm hắn đều phải theo bản năng hỏi ý kiến Vu Miểu Miểu một lần vậy.
Lúc này, chính hắn còn chưa ý thức được hắn đã hoàn toàn tiếp nhận sự tồn tại của Vu Miểu Miểu.
Ăn xong cơm chiều, tắm xong, Quý Lãng liền dẫn theo Vu Miểu Miểu trở về phòng mình. Ách, lời này sao nghe có hơi quái quái.
Quý Lãng nằm lên giường, đắp chăn đàng hoàng, bày một tư thế đi vào giấc ngủ tự nhận là rất thoải mái, xong rồi mới quay đầu nhìn Vu Miễu Miễu ngồi xổm ở đầu giường nói: "Rồi, tôi chuẩn bị xong rồi."
Nói xong, Quý Lãng liền thần sắc cổ quái nhíu nhíu mi, sao cứ cảm giác có chỗ nào quái quái.
Quý Lãng suy tư trong chốc lát cũng không nghĩ ra cái gì kỳ quái, liền vứt điểm nghi hoặc này ra sau đầu. Lúc này, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được hắn hướng về giấc ngủ. Cái loại giấc ngủ an ổn trong truyền thuyết, một đêm không mộng mị, nhẹ nhàng vô ưu, tỉnh lại sẽ không còn tơ máu trong mắt.
"Vậy em bắt đầu nha." Vu Miểu Miểu giơ Oa Oa trong tay lên.
Hử? Lúc này lời đáp lại sao cũng nghe quái quái nhỉ, thôi kệ, không cần lo, ngủ là quan trọng nhất.
"Tới đi." Quý Lãng nhắm mắt lại.
Vu Miểu Miểu nghe lời bắt đầu vận chuyển vu lực, thao tác Oa Oa nguyền rủa bắt đầu cắn nuốt năng lượng Mộng Ma xung quanh Quý Lãng. Quý Lãng vốn cực kỳ mệt mỏi, năng lượng Mộng Ma vừa bị cắn nuốt, liền lập tức lăn ra ngủ. Hô hấp sâu, biểu tình an ổn.
"Oa Oa, tướng công ngủ rồi kìa, xem ra anh ấy thật sự thực buồn ngủ lắm." Vu Miểu Miểu nhìn Oa Oa đã ăn no nốc nói.
Sau khi Quý Lãng ngủ rồi, Oa Oa nguyền rủa mới dám chuyển động ngũ quan, nghe thấy chủ nhân nói, phối hợp gật gật đầu.
"Ngủ ngon." Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng ngủ an ổn như vậy, không đành lòng quấy rầy, tắt đèn, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đêm nay, bất luận là đối với Quý Lãng hay là Vu Miểu Miểu, đều yên lặng đến an bình. Chỉ là bên này bọn họ an bình bao nhiêu, thì bên chỗ Hứa Uy, lúc chiều mới bị ép thêm Wechat của Vu Miểu Miểu lại táo bạo bấy nhiêu.
"Đông Vĩnh Nguyên, tôi hỏi cậu, chủ nhân của con Oa Oa mộng đẹp này có phải là một nữ sinh thoạt nhìn 17-18 tuổi, búi hai búi tóc hai bên, đôi mắt vô cùng lớn, làn da cũng vô cùng trắng, miệng nói đặc biệt nhiều, còn vô cùng tự nhiên nói chuyện như quen thuộc với người khác. Ngoài ra, bên cạnh còn có một con búp bê vải giống hệt như cái con Oa Oa mộng đẹp này, có phải không?" Hứa Uy một hơi nói ra.
Buổi chiều sau khi hắn bỏ thêm Wechat của Vu Miểu Miểu, về đến nhà liền tức đem chuyện mình gặp phải lúc trưa nay kể lại cho Hứa đại sư một lần. Hứa đại sư nghe xong, tựa hồ nghĩ tới cái gì, về phòng cầm một con búp bê vải nhỏ ra tới. Hứa Uy vừa thấy thấy con búp bê vải nhỏ bản mini của con Oa Oa nguyền rủa trong tay sư phụ liền nhận ra ngay, con búp bê tinh xảo này chẳng khác gì cái con ban trưa trong tay Vu Miểu Miểu.
Nếu nói khác thì cũng chỉ là con trong tay Vu Miễu Miễu to hơn, ngũ quan càng hoạt hơn, cũng nhìn thật hơn mà thôi.
Rõ ràng đều là búp bê vải, nhưng không hiểu sao cái bản mini này thoạt nhìn liền thấy tinh xảo đáng yêu, còn cái con ban trưa kia nhìn liền thấy quỷ dị khủng bố.
Đông Vĩnh Nguyên mới tan tầm đã bị kêu đến, vừa vào cửa liền nghe được nhị sư huynh nhà mình liên tiếp đặt câu hỏi, yên lặng tiêu hóa trong chốc lát, hắn trả lời nói: "Ngoại trừ cái câu cuối cùng, mấy tình tiết khác thì rất giống. Oa Oa của bà chủ công ty chúng em rất đáng yêu, không quỷ dị chút nào."
"Cô ta tên gọi là gì?" Hứa Uy hỏi.
"Vu Miểu Miểu." Đông Vĩnh Nguyên đáp.
Hứa Uy lấy di động ra, kéo đến cái Wechat buổi trứ mình mới vừa thêm vào, chỉ thấy hình đại diện là một màu nền đen nhánh, trong đó có một chữ Miểu đỏ rực vô cùng bắt mắt treo ở chính giữa. Mà tên Wechat của chủ nhân hình chân dung này cũng chỉ độc nhất một chữ "Miểu".
"Là chữ miểu này sao?" Hứa Uy đưa hình chân dung WeChat qua cho Đông Vĩnh Nguyên xem.
"Ủa, sao anh lại có Wechat của bà chủ em?." Đông Vĩnh Nguyên thấy Wechat của Vu Miểu Miểu vậy mà nằm trong danh sách bạn của nhị sư huynh nhà mình, tức khắc vẻ mặt kinh ngạc.
"Quả nhiên là cùng một người." Sắc mặt Hứa Uy trầm xuống, quay đầu nhìn Hứa đại sư nói, "Sư phụ, Mộng Ma vốn đã là rất nguy hiểm rồi, lúc này lại còn thêm một tà tu."
Hứa đại sư nhíu mày, biểu tình cũng có chút ngưng trọng.
"Cái gì tà tu? Anh nói bừa cái gì vậy? Bà chủ chúng em là người rất tốt." Đông Vĩnh Nguyên không vui.
Vu Miểu Miểu rất tốt nha, từ khi tới phòng làm việc, nếu như đi ra ngoài mua đồ ăn, trở về liền nhất định sẽ mua luôn cho bọn họ một phần. Thấy bọn họ nghỉ ngơi không tốt, còn chủ động cho bọn họ Oa Oa mộng đẹp. Không quậy phá không kiếm chuyện, cả ngày đều cười hì hì, ai nhìn mà không yêu thích.
"Người tốt, cậu biết cái gì?!" Hứa Uy lập tức lại kể lại chuyện xảy ra buổi trưa cho Đông Vĩnh Nguyên nghe một lần, sau đó, hắn lại hỏi lần nữa, "Hiện tại cậu còn cảm thấy cô ta tốt không? Người có thể sử dụng thứ tà vật như Oa O nguyền rủa này, sẽ là người tốt sao?"
Đông Vĩnh Nguyên lúc đầu có chút khiếp sợ, rốt cuộc hắn chẳng thể nghĩ tới bà chủ nhỏ nhà mình vậy mà lại là cao thủ huyền thuật thâm tàng bất lộ. Nhưng mà nhìn nhị su huynh nhà mình vốn mắt cao hơn đỉnh đầu ăn mệt, hắn lại mạc danh cảm thấy sảng khoái.
Đông Vĩnh Nguyên là đệ tử có tư chất kém cỏi nhất trong tất cả đệ tử của Hứa đại sư, huyền thuật học không tốt, bắt quỷ cũng bắt không được mấy con, vốn dĩ bản thân Đông Vĩnh Nguyên liền đã buồn bực, cố tình nhị sư huynh Hứa Uy này của hắn cách vài ngày liền đi cạnh khoé hắn.
Mở miệng là nói cái gì "Cậu như vậy còn luyện cái gì huyền thuật, lãng phí thời gian." "Đi ra ngoài không biết là quỷ bắt cậu hay là cậu bắt quỷ." "Tốt nhất cậu nên làm thêm mấy bài thi ráng tốt nghiệp mấy cái đại học nữa, về sau còn có thể tìm được công việc mà sống tạm." Cứ nói như thế đấy.
Đông Vĩnh Nguyên từ nhỏ bị hắn chọc ghẹo, nhưng thực lực lại vô dụng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Hiện giờ thật vất mới vả thấy Hứa Uy chật vật, hắn thật sắp áp không nổi sự vui sướng hả hê đến từ sâu trong linh hồn. Thật là ông trời có mắt, nghẹn khuất cũng có lúc được xả.
"Năng lực của bà chủ là thế nào thì em không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải người xấu." Quen biết Vu Miểu Miểu đã như vậy, điểm tự tin này Đông Vĩnh Nguyên vẫn có.
"Cậu vừa rồi không nghe thấy sao? Con Oa Oa nguyền rủa của cô là trực tiếp có thể cắn nuốt linh hồn, đồ vật bình thường có thể trực tiếp cắn nuốt linh hồn người khác sao?" Hứa Uy nói.
"Bà chủ còn có con Oa Oa mộng đẹp này thì sao, Oa Oa mộng đẹp có thể hấp thu năng lượng xấu trên cơ thể con người, làm người ta tinh thần phấn chấn. Người xấu sẽ tốn công phu làm loại đồ vật này sao?" Đông Vĩnh Nguyên không cam lòng yếu thế nói.
"Đó là cô ta cố tình mê hoặc các người."
"Sư phụ có nói, Oa Oa mộng đẹp này chứa năng lượng thuần tịnh ôn hòa, là pháp khí khó gặp, hoàn toàn không có tác dụng phụ. Một tà tu nội tâm âm u thích cắn nuốt linh hồn, có thể có được linh lực thuần tịnh ôn hoà sao?" Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Cậu rốt cuộc đứng bên kia?" Hứa Uy chán nản.
"Em......" Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt.
Không xong, quen thói cãi chày cãi cối với Hứa Uy này, không chú ý tới lập trường của mình.
Hứa Uy thấy Đông Vĩnh Nguyên rốt cuộc cũng câm miệng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, quay đầu nhìn Hứa đại sư nói: "Sư phụ, người xem cái ả Vu Miểu Miểu này, hiệp hội có phải nên phái người đi xử lý một chút."
Đông Vĩnh Nguyên cả kinh, khẩn trương nhìn sư phụ mình.
"Tạm thời không vội." Ánh mắt Hứa đại sư dừng trên Oa Oa mộng đẹp trong tay, chậm rãi nói, "Vĩnh Nguyên nói rất đúng, Oa Oa mộng đẹp này mang linh lực ôn hòa thuần tịnh, người tâm thuật bất chính sẽ làm không được."
Lúc trước khi Đông Vĩnh Nguyên đem Oa Oa mộng đẹp đưa lại đây, hắn kiểm tra xong cảm thấy không có vấn đề, liền tiện tay đặt ở phòng ngủ. Liền ba ngày tiếp theo, chất lượng giấc ngủ của hắn tốt lên dị thường, mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại đều cảm thấy tinh thần hơn rất nhiều. Phải biết rằng, người mang huyền thuật tới cái cấp bậc này của hắn, những thuật áp an thần đối với hắn đều là vô dụng, khi đó hắn liền ẩn ẩn cảm thấy chủ nhân con búp bê này không bình thường rồi.
Chỉ là Oa Oa mộng đẹp mang linh lực thật sự quá yếu, hắn không có nghĩ nhiều.
"Nhưng trên điển tịch đều ghi lại, chỉ cần là thuật pháp cắn nuốt linh hồn, đều là tà môn." Hứa Uy nói.
"Con nói cũng không sai. Bất quá, ta cứ cảm thấy loại thuật pháp này tựa hồ ta từng gặp ở nơi nào rồi, chờ ta nhớ rõ ràng lại nói." Hứa đại sư nói xong, lại nhìn Đông Vĩnh Nguyên, "Vĩnh Nguyên, nếu con quen biết cô ta, vậy ngày thường cứ chú ý thêm một chút."
"Dạ." Đông Vĩnh Nguyên đồng ý.
Nhưng mà đồng ý thì đồng ý, chờ ngày hôm sau đi làm, Đông Vĩnh Nguyên thấy Vu Miểu Miểu chẳng những không đề phòng, ngược lại còn thêm phần thân cận, đến mức ân cần tự bỏ tiền túi tặng bánh trái vài lần.
Đây chính là ân nhân giúp mình xả uất ức của mười mấy năm nay nha.
Sau khi Đào Gan Ma sa lưới, tin tức về Đào Gan Ma liền tràn ngập internet, ước chừng một tuần sau mới thấy có dấu hiệu ngơi nghỉ. Mà Quý Lãng cũng rõ ràng cảm giác được, ác mộng ban đêm của thành phố này bớt đi không ít. Việc này làm cho hắn lần đầu tiên cảm thấy, xen vào việc người khác cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
"Biết gì chưa, phiếu bá vương lì xì cho ông chủ đã đột phá hai trăm vạn, ôi mẹ ơi." Phòng làm việc, vài vị nhân viên đang thừa dịp nghỉ trưa thảo luận về chuyên mục của ông chủ nhà mình.
"Vậy còn nhiều hơn tiền lời thông thường bán sách online của ông chủ rồi." Dịch Quan tính ra nói.
Vì câu chuyện này mới vừa viết xong đã bị khoá, tuy rằng các độc giả cũng biết là xuất phát từ việc hạn chế liên quan đến đề tài mẫn cảm, nhưng bọn họ cứ cảm thấy đối với Tử Hòa đại thần là không công bằng. Dù sao cũng là Tử Hòa đại thần giúp bắt được Đào Gan Ma, hao tâm tốn sức còn chưa tính, giờ còn mất luôn tiền nhuận bút, thật sự không ổn. Vì thế một đám tự phát lì xì tiền thưởng vào chuyên mục của Tử Hòa đại thần, chỉ mới mấy ngày, tiền thưởng liền tăng tới hơn hai trăm vạn.
Trong đó có một cái ID kêu là Hoắc thần thám, một hơi lì xì mười vạn, vô cùng hào khí.
"Bao nhiêu đó có là gì, ông chủ chúng ta là người dựa vào tiền đặt mua sách online để ăn cơm sao?" Đông Vĩnh Nguyên phụ trách giao dịch bản quyền ở phòng làm việc này, hiểu biết giá thị trường nhất, "Bình quân mỗi quyển sách của ông chủ chúng ta, năm đến mười vạn chữ. Mỗi lần bán bản quyền đều chỉ bán theo chữ, tiền mấy bản đặt mua sách trên mạng kia so ra cũng chỉ như tiền mua chai nước lọc trong cửa hàng tiện lợi. Ông chủ chúng ta ăn là ăn chỗ tiền đặt mua đó sao, ăn là ăn trên bản quyền chứ."
"Cũng không thể nói như vậy, ông chủ tuy rằng viết rất hay, nhưng không phải mỗi quyển sách đều có thể bán bản quyền." Đan Tuấn Nghị lý luận nói.
"Đó là mấy cuốn sách khác, còn nhìn xem cuốn này đi, Đào Gan Ma nha, đề tài nóng hổi nhất đương thời, nếu có thể bán thì ai mà không mua?" Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Cậu cũng nói rồi đó, nếu có thể bán." Đan Tuấn Nghị nói.
"Không được, em cũng phải đi lì xì tiền thưởng, ông chủ là vì em mới viết quyển sách này, em không thể vì tiền lương là do ông chủ phát mà keo kiệt không lì xì tiền thưởng." Bắc Phồn vẫn còn chìm ngập trong cảm động.
"Cậu nếu thật sự cảm thấy không tốn chút tiền trong lòng không thoải mái, còn không bằng lấy tiền này đi mua đồ ăn cho bà chủ đi, còn tránh được một đống thuế." Đông Vĩnh Nguyên kiến nghị nói.
"Ô sao em lại không nghĩ tới chứ? Vậy em liền đi hỏi xem bà chủ muốn ăn cái gì." Bắc Phồn sốt ruột "báo ân", đứng lên liền đi về hướng khu đọc sách, chỉ là chờ hắn đi qua rồi mới phát hiện, Vu Miểu Miểu vậy mà không có ở khu đọc sách.
Người đâu? Rõ ràng vừa rồi còn ở đây mà.
Lúc này, một âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Bắc Phồn theo tiếng nhìn lại, phát hiện đó là tiếng di động Vu Miểu Miểu đặt trên bàn đang vang mén. Hắn tùy tiện xem xét một cái, là người tên là "Thầy Chu" gọi điện thoại lại đây. Di động vang lên thật lâu, thật lâu vẫn không ngừng, Bắc Phồn nghĩ có khi nào có chuyện gì gấp hay không, cầm di động đang muốn đi tìm Vu Miểu Miểu, quay người lại liền phát hiện ông chủ nhà mình không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau hắn.
"Ông chủ."
"Miểu Miểu đâu?" Quý Lãng hỏi.
"Không biết, em cũng đang tìm bà chủ đây, di động bà chủ kêu đã nửa ngày rồi." Bắc Phồn đang nói, di động vang lên nãy giờ đột nhiên tự động cắt đứt.
"Đưa tôi." Vừa rồi hắn mới vừa gửi Wechat cho Vu Miểu Miểu, bảo cô chờ mình xuống lầu cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm trưa, lúc này người không ở trong khu đọc sách, phỏng chừng là đi buồng vệ sinh.
Quý Lãng mới vừa nhận di động, di động tích một tiếng, trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một cái tin nhắn, Quý Lãng theo bản năng nhìn lướt qua xong liền gắt gao nhíu mày.
【 Miểu Miểu à, sao em còn không nộp nguyện vọng xét tuyển đi chứ, còn có hai ngày là hết hạn. 】
Tiếp theo lại tích một tiếng.
【 nghe lời thầy đi, nhất định phải khai nguyện vọng xét tuyển, người trẻ trong núi chúng ta, chỉ có thi đậu đại học mới có đường ra. 】
Nhìn đến tin nhắn thứ hai, mày Quý Lãng lại càng nhíu chặt hơn.
Lúc này Vu Miểu Miểu vừa vặn từ buồng vệ sinh đi ra, thấy Quý Lãng đã xuống lầu đang đợi mình, tức khắc khả khả ái ái chạy qua.
"Tướng công, chúng ta đi." Hôm nay tướng công chủ động hẹn cô ăn cơm trưa, thật vui vẻ nha.
Quý Lãng đưa điện thoại cho Vu Miểu Miểu, nhắc nhở nói: "Vừa rồi có người gọi điện thoại cho cô."
"Ừm." Vu Miểu Miểu nhận di động, click mở xem một cái, cũng không hề tỏ vẻ có chút quan tâm nào mà cất điện thoại đi.
"Cô không gọi lại một cái sao?" Quý Lãng hỏi.
"Không phải chuyện quan trọng." Vẻ mặt Vu Miểu Miểu không thèm để ý.
Không quan trọng?
"Hình như còn gửi tin nhắn cho cô." Quý Lãng tiếp tục nhắc nhở.
"Em thấy rồi, kệ đi, chốc lát chúng ta đi ăn cái gì? Đi ăn cá nướng được không, hôm nay em muốn ăn cá." Tâm tư Vu Miểu Miểu đã hoàn toàn đặt vào chuyện mặt.
"Tôi nhớ rõ cô năm nay mới vừa thi đại học xong." Quý Lãng trực tiếp đi vào ý chính.
"Đúng vậy, tháng sáu mới thi xong á m."
"Vậy lúc này hình như cũng đến lúc phải điền nguyện vọng xét tuyển của trường nào rồi nhỉ, tôi quên hỏi cô, thành tích cô ra sao, tính vào trường đại học nào?" Quý Lãng hỏi.
"Không định vào đại học." Vu Miểu Miểu thuận miệng trả lời, tâm tư vẫn ở trên con cá nướng, "Cái cửa hàng cá nướng này đi, em quan sát hai ngày rồi, buổi tối bọn họ đặc biệt đông khách, nhưng giữa trưa thì không nhiều người lắm, không cần xếp......"
"Vừa rồi cô nói cái gì?!" Quý Lãng quả thực không thể tin cái mình mới vừa nghe được, một thí sinh thi đại học, nói cô ấy không muốn vào đại học?
Hắn còn tưởng rằng là do Vu Miểu Miểu quên điền nguyện vọng xét tuyển, cho nên thầy giáo mới gọi điện thoại nhắn tin lại nhắc nhở cô. Thậm chí vừa rồi hắn còn tự trách hồi lâu, trong khoảng thời gian này hắn chỉ ý thức được Vu Miểu Miểu đang nghỉ hè, cho nên mặc kệ cô nằm dài trong phòng làm việc hắn xem tiểu thuyết, lại quên mất đây là kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học. Kỳ nghỉ hè này là phải đăng ký nguyện vọng xét tuyển vào đại học sắp tới.
"Sao vậy?" Tướng công sao có vẻ giống như tức giận nhỉ?
"Không vào đại học, vậy về sau cô tính làm cái gì? Mỗi ngày ở chỗ này xem tiểu thuyết?" Quý Lãng nhịn xuống cơn giận nói, tuy rằng hắn cũng không biết vì sao mình lại giận.
"Đương nhiên là không, chờ em xem xong hết tiểu thuyết của tướng công viết rồi, em sẽ đi ra ngoài kiếm tiền."
"Kiếm tiền? Tốt nghiệp cao trung, cô đi ra ngoài tìm cái công việc gì, kiếm bao nhiêu tiền, có thể nuôi sống chính cô không?"
"Đương nhiên có thể, chẳng những em muốn nuôi sống chính mình, còn muốn nuôi anh nữa mà." Vu Miểu Miểu thấy sắc mặt Quý Lãng không tốt, cho rằng hắn không tin, liền nghiêm mặt bổ sung nói, "Em không phải nói lung tung, từ khi em quyết định tới Hải Thị cưới anh, cũng đã nghĩ tới về sau sinh sống như thế nào."
"Rầm, bang bang!"
Tiếng vật nặng liên tiếp ngã xuống đất truyền đến, làm cho hai người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bốn người trong phòng làm việc mà dẫn đầu là Đông Vĩnh Nguyên, không biết như thế nào lại ngã thành một đống.
Tới Hải Thị cưới ông chủ?!
Bà chủ của chúng ta, quả nhiên là mạnh mẽ.
Bội phục! Hoàn toàn bội phục!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương