Vu Sư
Chương 39
Quý Lãng lái xe, thấy Vu Miểu Miểu từ sau khi lên xe liền vẻ mặt rối rắm, Oa Oa trong tay cô đều bị cô vô thức vừa bóp vừa vặn đến biến hình. Nhưng Oa Oa tính tình tốt, ngũ quan đều bị bóp lại thành một cục cũng không giãy giụa một chút.
Trước kia không biết con búp bê này có ý thức thì thôi, lúc này biết Oa Oa nguyền rủa cũng có ý thức của chính mình, Quý Lãng liền có chút nhìn không nổi.
"Oa Oa sắp bị em xé rách." Quý Lãng lên tiếng nhắc nhở nói.
Vu Miểu Miểu a một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua Oa Oa, bình tĩnh nói: "Không có sao, quay về lại đổi cho con một bộ y phục mới nha."
"Ha ha ha......" Oa Oa nguyền rủa vui vẻ cười to ra tiếng, hiển nhiên thực chờ mong có y phục mới để mặc.
"......" Quý Lãng.
Quả nhiên không nên xen vào việc người khác.
"Em đang nghĩ cái gì vậy? Từ sau khi lên xe là bắt đầu mặt như táo bón ấy." Quý Lãng hỏi.
"Táo bón thì đi WC, ý không phải...... Em đang nghĩ đến cái cậu thiếu niên ban nãy, cậu em họ của Đông Đông ấy." Vu Miểu Miểu nói.
"Em nói hắn tìm em giúp đỡ, giúp cái gì?"
"Không biết, em vừa nghe hắn là người của hiệp hội, em liền không để ý đến hắn." Vu Miểu Miểu nói, "Nhưng mà hắn biết em là Vu sư, thật ra cũng khá ngạc nhiên đó."
"Vu tộc của em rất ít người biết sao?" Quý Lãng hỏi.
"Xem như là vậy, tộc này của em có công pháp tu hành tương đối độc đáo, truyền thừa cũng khó, thông thường một người chỉ có thể thu được một đồ đệ, có đôi khi không có duyên gặp người thích hợp thì không thu nhận, cho nên người liền càng ngày càng ít. Khi sư phụ em gặp được em, người đã hơn một trăm tuổi rồi, cũng không dễ dàng." Vu Miểu Miểu nói, "Em rất có khả năng là Vu sư cuối cùng ở trên đời này, cho nên người có thể nhận ra được em kỳ thật không nhiều lắm. Nếu hắn không phải là người của hội Huyền Học, chỉ với việc hắn có thể nhận ra em là Vu sư, em cũng không ngại giúp hắn, đáng tiếc."
Quý Lãng liếc cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục lái xe.
"Cho nên vừa rồi em rối rắm lâu như vậy, là đang do dự có nên giúp hắn hay không?" Quý Lãng hỏi.
"Giúp khẳng định là không giúp, nhưng mà, hắn hình như là em họ của Đông Đông, em thì thật ra không chán ghét Đông Đông." Vu Miểu Miểu rối rắm nói, "Ai nha, sớm biết vậy trước kia sẽ không ăn nhiều đồ của Đông Đông như vậy."
Thật là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
"Đông Vĩnh Nguyên là trợ lý của anh, hắn lấy lòng em kỳ thật chính là đang lấy lòng anh, em có thể nghĩ là mấy thứ kia là anh cho em ăn." Quý Lãng nói. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
"Vậy hắn lấy lòng anh, không phải cũng là đang lấy lòng em sao." Vu Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi nói.
Quý Lãng hơi nao nao, một lát sau, ý cười trên khoé miệng không khỏi dày đặc thêm vài phần: "Đông Vĩnh Nguyên tuy rằng tính hơi lải nhải, nhưng làm việc vẫn có chút chừng mực. Nếu như là chuyện thực khó xử, hắn sẽ không xin em giúp đỡ. Nếu như rất cần em hỗ trợ, hắn cũng sẽ cho em một lý do thích hợp. Đến lúc đó em châm chước một chút, nếu cảm thấy có thể được, thì giúp thôi."
Quý Lãng nghe ra, Vu Miểu Miểu đối với chuyện thiếu niên vừa rồi có thể liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận Vu sư của cô thật sự có chút vui vẻ, nhưng chỉ là vì quan hệ của mình cùng hiệp hội Huyền Học, cho nên muốn đứng về phe mình, không giúp đỡ kẻ địch mà thôi.
"Nhưng cái tên nhóc kia lại là người của hội Huyền Học." Vu Miểu Miểu rối rắm nói.
"Vậy em thu thêm nhiều tiền chút." Quý Lãng nói.
"Em không ghét người của hiệp hội Huyền Học sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Em không cần vì anh ghét ai, em liền hạn chế mình, người anh ghét rất nhiều." Quý Lãng nói, "Trước kia anh ghét hết mọi người trên thế giới, chẳng lẽ em có thể không thèm có tiếp xúc với bất cứ ai trong số bọn họ sao."
"Vậy cũng được, em nghe anh." Vu Miểu Miểu tức khắc không rối rắm nữa, lấy di động ra bắt đầu tìm chỗ ăn.
Nhà Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên cùng em họ Tang Văn Hạo ngồi trên sô pha phòng khách, hắn cẩn thận hỏi: "Em nói tỉ mỉ cho anh biết đi, rốt cục là sao lại thế này."
"Hai ngày trước, hội trưởng hiệp hội ở Hải Thị gọi điện thoại video cho ba em, nói Hải Thị xuất hiện một tu sĩ kỳ quái, ôm một con búp bê vải, còn dùng nó để nguyền rủa, lúc đó em chợt nhớ mình có xem qua một quyển sách có ghi lại chi tiết tương tự." Tang Văn Hạo giải thích nói, "Trong truyền thuyết có một môn phái gọi là Vu tộc, sử dụng vu thuật, bọn họ đều lấy búp bê vải làm pháp khí, trong đó vu thuật chính là pháp thuật nguyền rủa hạng nhất, nên em liền suy đoán tu sĩ này có thể là Vu sư."
Đông Vĩnh Nguyên có biết thân phận Vu sư của Vu Miểu Miểu, nhưng hắn chưa từng nghe qua môn phái của Vu sư này, hơn nữa vì tránh tị hiềm, hắn cũng không chủ động tìm kiếm thông tin về thân phận và pháp thuật của Vu Miểu Miểu. Hắn vốn dĩ chính là nằm vùng của hiệp hội, ông chủ còn có thể để hắn tiếp tục trở về làm việc đã là tận tình tận nghĩa, cho nên hắn vô cùng chú ý, phải hành sự đúng mực.
"Em nói, Vu sư có biện pháp chữa khỏi cho dì?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Dạ." Tang Văn Hạo gật đầu thật mạnh một cái, "Phương pháp tu luyện của Vu tộc rất đặc thù, công pháp tu luyện như chúng ta đều là thông qua tu luyện linh lực, sau đó dùng nó tinh lọc đi lệ khí tà ma của thế gian, nhưng Vu tộc thì không phải, bọn họ am hiểu cái gọi là chuyển hóa."
"Chuyển hóa?" Đông Vĩnh Nguyên không khỏi nghĩ đến phương pháp chế tạo Oa Oa mộng đẹp lúc ban ngày Vu Miểu Miểu có nói qua, Oa Oa mộng đẹp chẳng phải cũng là chuyển hoá năng lượng xấu để dùng hay sao?
"Cụ thể em cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết Vu sư có một loại bí thuật, có thể hoán đổi bất luận cái gì ngoại trừ sinh tử." Tang Văn Hạo nói.
Đông Vĩnh Nguyên biết thằng em họ này của mình là một thiên tài, chẳng những tư chất tu luyện tuyệt hảo, tuổi còn nhỏ đã dồi dào linh khí, lại có thêm năng lực đã gặp qua là không quên được. Sau khi hắn biết chính xác tình trạng thân thể mẹ của mình, liền bắt đầu không ngừng tìm phương pháp giải quyết, vì thế đã lật hết tất cả sách trong hiệp hội lên rồi. Nếu hắn nói Vu sư có loại bí thuật này, vậy chắc là sẽ không giả.
"Loại bí thuật này phải trả giá lớn đúng không?" Đông Vĩnh Nguyên tuy là một người không thể tu luyện huyền học bao nhiêu, nhưng tri thức cần biết thì vẫn biết. Mọi việc có nhân thì có quả, muốn chữa khỏi cho dì, nhất định phải trả giá tương ứng. Nếu như cái giá này cực kỳ lớn, hắn cũng không thể mạnh mẽ yêu cầu bà chủ hỗ trợ, huống chi bản thân bà chủ đã không thích người của hiệp hội rồi.
"Mặc kệ phải trả giá bao lớn, em đều phải cứu mẹ em." Tang Văn Hạo kiên định nói.
"Anh không phải nói em, anh là nói Vu sư, em muốn cứu dì, trả giá bao nhiêu cũng đúng rồi. Nhưng mà chúng ta cầu bà chủ hỗ trợ, nếu cái giá bà chủ phải trả quá lớn, anh cũng không tiện mở miệng." Đông Vĩnh Nguyên khó xử.
Mẹ của Tang Văn Hạo là dì ruột của hắn, hắn tất nhiên hy vọng dì có thể được chữa khỏi, nhưng hắn cũng tự mình hiểu lấy, mình không có mặt mũi lớn đến như vậy.
"Không có đâu, trong sách có ghi lại, Vu sư dựa vào loại bí thuật này kiếm tiền, khi bọn họ sử dụng bí thuật chỉ tiêu hao vu lực, không cần phải trả giá gì cả. Vu lực của Vu sư và linh lực của chúng ta cũng giống nhau, dùng xong rồi lại tu luyện, thực mau là có thể khôi phục." Tang Văn Hạo mấy năm trước đã từng đọc được quyển sách này, nhưng trong sách cũng có nói, Vu tộc đã sớm tuyệt hậu, hắn vì thế khổ sở một thời gian thật dài.
Hắn thậm chí nghĩ tới chuyện cố gắng phục hồi lại loại bí thuật này, nhưng mà truyền thừa của Vu tộc thật sự quá ít, ngoại trừ một ít chuyện xưa ghi lại trong sách, cơ hồ không tìm thấy bất luận cái gì về công pháp tu hành của bọn họ cả.
Đông Vĩnh Nguyên do dự một chút, nói: "Vậy được, ngày mai anh đi làm sẽ giúp em hỏi một chút. Nếu thật sự giống như em nói vậy, anh sẽ giúp em cầu xin bà chủ."
"Dạ." Tang Văn Hạo kích động gật đầu mấy cái.
Sáng sớm hôm sau.
Đông Vĩnh Nguyên dậy thật sớm, trước tiên mua một hộp to bánh bao gạch cua chuẩn bị ở phòng làm việc chờ Vu Miểu Miểu. Nhưng vì quá mức khẩn trương, không tính kỹ thời gian, tới quá sớm, nếu thật sự chờ đến khi Vu Miểu Miểu tới phòng làm việc thì bánh bao gạch cua đã sớm nguội lạnh rồi.
Đông Vĩnh Nguyên bất đắc dĩ, đành phải đem bánh bao cho ba con hàng khác trong phòng làm việc.
"Đông Tử, hôm nay anh làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải còn rất cao hứng, sao hôm nay bỗng nhiên liền vui quá hóa buồn." Bắc Phồn ăn bánh bao gạch cua hỏi.
"Im đi, im đi, có thể nói câu nào dễ nghe hay không. Ăn đồ của tôi, còn nguyền rủa tôi." Đông Vĩnh Nguyên tức giận nói.
"Nể tình anh mời chúng em ăn bánh bao, nói một chút xem, em góp ý cho anh." Bắc Phồn nói.
Hai người còn lại cũng phụ họa gật đầu.
"Tôi chỉ hy vọng ông chủ và bà chủ hôm nay tâm tình có thể tốt một chút." Nếu có tâm tình tốt, mình cầu bọn họ, bọn họ liền sảng khoái đáp ứng luôn thì sao.
"Oẹ ~~"
Đông Vĩnh Nguyên đang mặc sức tưởng tượng, phòng làm việc chợt vang lên một mảnh tiếng nôn mửa.
"Tôi nói anh bình thường vuốt mông ngựa thì thôi đi, hiện tại ông chủ và bà chủ không có ở đây, có thể đừng ghê tởm như vậy không." Dịch Quan nhăn mặt như chịu không nổi.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng đâu có cướp bị trí ôm mông ngựa của anh, chúng tôi dựa vào thực lực kiếm tiền lương thôi." Đan Tuấn Nghị nói.
"Mẹ nó, trả bánh bao cho tôi mau." Đông Vĩnh Nguyên tức đến suýt nữa tắc nghẽn cơ tim.
Mấy người này làm gì nghe, xông về phía trước đi cướp mấy cái bánh bao cuối cùng ăn hết.
"Chuyển phát nhanh!" Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng kêu, có chuyển phát nhanh tới.
Đông Vĩnh Nguyên nghe tiếng xoay người đi ra ngoài, thấy một thanh niên trẻ mặc đồng phục chuyển phát nhanh, vẻ mặt tươi cười đang đứng ở cửa.
"Đưa đây tôi, để tôi ký." Đông Vĩnh Nguyên duỗi tay muốn lấy hoá đơn chuyển phát nhanh.
"Xin lỗi, cái chuyển phát nhanh này cần phải đích thân người nhận ký nhận." Thanh niên giao chuyển phát nhanh không đưa hàng chuyển phát nhanh cho hắn.
Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, chuyển phát nhanh của phòng làm việc này cơ bản đều viết tên của hắn mà, chẳng lẽ không phải bưu kiện công việc?
"Người nhận bưu kiện là ai, tôi giúp cậu kêu ra." Không phải bưu kiện của phòng làm việc, vậy hẳn là một trong ba con hàng bên trong rồi.
"Vu Miểu Miểu." Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn thoáng qua tên người nhận trên hoá đơn chuyển phát nhanh.
"Bà chủ? Cô ấy còn phải lát nữa mới đến, tôi không thể ký thay sao?" Đông Vĩnh Nguyên nghi hoặc nói, cái chuyển phát nhanh gì mà nhất định phải người nhận ký mới được chứ.
"Xin lỗi, đây là giấy báo trúng tuyển đại học, chúng tôi cần phải được người nhận ra ký nhận thì mới được." Thanh niên giao chuyển phát nhanh cười nói, "Đại học Hải Thành nha, đây chính là đại học hàng đầu, thi đậu không dễ đâu, không thể làm mất được."
Gì?!!!
"Giấy báo trúng tuyển đại học?" Đông Vĩnh Nguyên giật mình, "Em trai, không lầm chứ?."
Hắn nhớ rõ bà chủ hình như không kê khai nguyện vọng thi đại học thì phải, ngày đó mặt ông chủ cũng đen thành đáy nồi. Bản thân mình còn tìm nhân viên công ty cách vách hỗ trợ diễn kịch, cuối cùng tiền thưởng không kiếm được, còn thâm vốn mất một bữa tiệc hải sản lớn đây.
"Làm sao lầm được, anh xem này cái hộp chuyển phát nhanh này, chuyên dụng của đại học Hải Thành, công ty chuyển phát nhanh chúng tôi mỗi năm vào lúc này đều giúp đại học gửi thư thông báo trúng tuyển mà." Thanh niên giao chuyển phát nhanh đem bìa hộp chuyển phát nhanh đưa ra cho Đông Vĩnh Nguyên xem.
Đông Vĩnh Nguyên mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm hoá đơn chuyển phát nhanh: Người gửi, đại học Hải Thành. Người nhận, Vu Miểu Miểu.
"Bà chủ thi đậu đại học rồi?" Đông Vĩnh Nguyên túm chặt bả vai thanh niên giao chuyển phát nhanh một phen, "Còn là đại học Hải Thành?!"
Thanh niên giao chuyển phát nhanh là một người có kinh nghiệm, mỗi năm hắn đều phải chuyển tin tốt cho thân nhân gia đình có con cái thi đậu đại học, mà ai nhận được cũng mừng phát điên, càng miễn bàn đến loại trường nổi tiếng thế này. Lập tức cực kỳ bình tĩnh nói một tiếng chúc mừng.
"Ha ha ha......" Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên nở nụ cười như phát điên, "Tiểu Bắc, Dịch Quan, A Tuấn mấy người ra đây mau."
Ba người Bắc Phồn nghe được Đông Vĩnh Nguyên đang cười như phát điên liền cùng nhau đi ra.
"Làm sao vậy?" Mấy người kỳ quái hỏi.
"Bà chủ, thi đậu đại học rồi!" Đông Vĩnh Nguyên không kiềm chế được, hưng phấn tuyên bố nói.
"Ối mợ ơi!"
"Không phải chứ!"
"Năm vạn tiền thưởng!"
Ba người đồng thời vọt lại đây, vây lấy thanh niên chuyển phát nhanh vào giữa ở: "Thư thông báo trúng tuyển đâu, mau cho tôi xem với."
Thang niên chuyển phát nhanh nhất thời chưa kịp phản ứng, hộp chuyển phát nhanh bị bọn họ đoạt đi. Đang kinh hoảng thì thấy bọn họ chỉ cầm hộp chuyển phát nhanh lật xem, không có ai mở ra cả, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi lên nói: "À cái gì, nếu cái người tên Vu Miểu Miểu không có ở đây, tôi đi chỗ khác giao bưu kiện trước, lát nữa mới quay lại qua đây?"
"Chờ chốc lát thôi, còn năm phút nữa là cô ấy liền tới rồi." Đông Vĩnh Nguyên kéo người một phen, "Nếu bây giờ mà là thời cổ đại, người đến đưa tin như em trai đây, nhất định phải cho tiền mừng rồi."
"Đúng đúng đúng, em trai, ngồi đây, tôi rót cho cậu chén nước nha." Bắc Phồn ân cần đi rót nước.
"Ăn trái cây nha? Chuối, táo, dưa hấu, cam, ăn cái nào? Thôi, tôi lấy mỗi cái một ít cho cậu đi." Dịch Quan hấp tấp chạy đi.
Khi Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng đến phòng làm việc, đã nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị như vậy, tổ bốn người phòng làm việc đang vây quanh một nhân viên giao chuyển phát nhanh xum xoe, bọn họ tiến vào cũng chưa phát hiện.
"Mọi người làm gì vậy?" Vu Miểu Miểu kỳ quái hỏi một tiếng.
Bốn người cứng đờ, tiếp theo đều quay đầu lại, biểu cảm trên mặt từ mỉm cười biến thành kích động, trăm miệng một lời nói: "Bà chủ, cô thi đậu đại học rồi!"
"......" Vu Miểu Miểu không nói nên lời, còn tưởng là chuyện gì, không phải xét tuyển cái đại học thôi sao, kích động như vậy làm gì.
Lúc này nhân viên chuyển phát nhanh xem như cũng biết mình gặp chính chủ, kích động từ giữa một đống nước trà trái cây bánh ngọt vọt ra, thẳng tắp chạy đến trước mặt Vu Miểu Miểu: " Vu Miểu Miểu là cô đúng không, giấy thông báo, phiền cô ký nhận cho."
Vu Miểu Miểu ừ một tiếng, nhận giấy thông báo và hoá đơn chuyển phát nhanh, xoát xoát vài nét bút ký tự mình lên.
"Chúc mừng." Nhân viên giao chuyển phát nhanh nói một tiếng chúc mừng, rồi lập tức phi ra khỏi cửa như chạy thoát. Vừa rồi ở bên trong đó có năm phút, hắn tổng cộng ăn một quả táo, hai trái chuối, hai trái cam, còn có một cốc nước lớn, cái người tên Bắc Phồn kia còn muốn đi xẻ dưa hấu cho hắn, người nơi này thật sự quá nhiệt tình rồi.
Vu Miểu Miểu mở hộp chuyển phát nhanh, lấy giấy thông báo trúng tuyển bên trong ra, giấy thông báo thật xinh đẹp, là một tờ giấy cứng thủ công tinh xảo có hình vẽ lập thể. Mấy năm gần đây, các trường đại học làm chiêu sinh rất sáng tạo, giấy thông báo cũng làm hết sức hoa hoè loè loẹt cho đặc sắc, Vu Miểu Miểu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi có chút mới lạ, cô đem giấy thông báo đưa ra cho Quý Lãng: "Tướng công xem đi, giấy thông báo này cũng khá xinh đẹp."
Quý Lãng đang vẻ mặt mờ mịt nhìn giấy thông báo trong tay Vu Miểu Miểu, nửa ngày mới hỏi: "Lúc em thi đại học, được bao nhiêu điểm?"
"695." Vu Miểu Miểu nói.
"......" Quý Lãng bỗng nhiên cảm thấy mặt có hơi đau, ai bảo đi học là ngủ, thầy cô ghét bỏ đâu?
"Còn chưa cộng điểm vùng sâu vùng xa nữa nha, cộng vào chắc cũng được 705." Vu Miểu Miểu nói.
Trách không được Vu Miểu Miểu khi điền nguyện vọng không hề xem điểm trúng tuyển của trường mà chỉ xem vị trí địa lý xem nơi nào gần, bao nhiêu điểm đó thì có trường đại học trong nước nào mà không thể nào chứ? Còn may cái trường gần đây nhất là đại học Hải Thành, lỡ như gần đây lại là trường dạy nghề, hoặc là mấy trường dạy nấu ăn thì biết làm sao?
Nghĩ đến khả năng nào đó, Quý Lãng bỗng nhiên cảm thấy gan đau.
Trước kia không biết con búp bê này có ý thức thì thôi, lúc này biết Oa Oa nguyền rủa cũng có ý thức của chính mình, Quý Lãng liền có chút nhìn không nổi.
"Oa Oa sắp bị em xé rách." Quý Lãng lên tiếng nhắc nhở nói.
Vu Miểu Miểu a một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua Oa Oa, bình tĩnh nói: "Không có sao, quay về lại đổi cho con một bộ y phục mới nha."
"Ha ha ha......" Oa Oa nguyền rủa vui vẻ cười to ra tiếng, hiển nhiên thực chờ mong có y phục mới để mặc.
"......" Quý Lãng.
Quả nhiên không nên xen vào việc người khác.
"Em đang nghĩ cái gì vậy? Từ sau khi lên xe là bắt đầu mặt như táo bón ấy." Quý Lãng hỏi.
"Táo bón thì đi WC, ý không phải...... Em đang nghĩ đến cái cậu thiếu niên ban nãy, cậu em họ của Đông Đông ấy." Vu Miểu Miểu nói.
"Em nói hắn tìm em giúp đỡ, giúp cái gì?"
"Không biết, em vừa nghe hắn là người của hiệp hội, em liền không để ý đến hắn." Vu Miểu Miểu nói, "Nhưng mà hắn biết em là Vu sư, thật ra cũng khá ngạc nhiên đó."
"Vu tộc của em rất ít người biết sao?" Quý Lãng hỏi.
"Xem như là vậy, tộc này của em có công pháp tu hành tương đối độc đáo, truyền thừa cũng khó, thông thường một người chỉ có thể thu được một đồ đệ, có đôi khi không có duyên gặp người thích hợp thì không thu nhận, cho nên người liền càng ngày càng ít. Khi sư phụ em gặp được em, người đã hơn một trăm tuổi rồi, cũng không dễ dàng." Vu Miểu Miểu nói, "Em rất có khả năng là Vu sư cuối cùng ở trên đời này, cho nên người có thể nhận ra được em kỳ thật không nhiều lắm. Nếu hắn không phải là người của hội Huyền Học, chỉ với việc hắn có thể nhận ra em là Vu sư, em cũng không ngại giúp hắn, đáng tiếc."
Quý Lãng liếc cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục lái xe.
"Cho nên vừa rồi em rối rắm lâu như vậy, là đang do dự có nên giúp hắn hay không?" Quý Lãng hỏi.
"Giúp khẳng định là không giúp, nhưng mà, hắn hình như là em họ của Đông Đông, em thì thật ra không chán ghét Đông Đông." Vu Miểu Miểu rối rắm nói, "Ai nha, sớm biết vậy trước kia sẽ không ăn nhiều đồ của Đông Đông như vậy."
Thật là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
"Đông Vĩnh Nguyên là trợ lý của anh, hắn lấy lòng em kỳ thật chính là đang lấy lòng anh, em có thể nghĩ là mấy thứ kia là anh cho em ăn." Quý Lãng nói. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
"Vậy hắn lấy lòng anh, không phải cũng là đang lấy lòng em sao." Vu Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi nói.
Quý Lãng hơi nao nao, một lát sau, ý cười trên khoé miệng không khỏi dày đặc thêm vài phần: "Đông Vĩnh Nguyên tuy rằng tính hơi lải nhải, nhưng làm việc vẫn có chút chừng mực. Nếu như là chuyện thực khó xử, hắn sẽ không xin em giúp đỡ. Nếu như rất cần em hỗ trợ, hắn cũng sẽ cho em một lý do thích hợp. Đến lúc đó em châm chước một chút, nếu cảm thấy có thể được, thì giúp thôi."
Quý Lãng nghe ra, Vu Miểu Miểu đối với chuyện thiếu niên vừa rồi có thể liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận Vu sư của cô thật sự có chút vui vẻ, nhưng chỉ là vì quan hệ của mình cùng hiệp hội Huyền Học, cho nên muốn đứng về phe mình, không giúp đỡ kẻ địch mà thôi.
"Nhưng cái tên nhóc kia lại là người của hội Huyền Học." Vu Miểu Miểu rối rắm nói.
"Vậy em thu thêm nhiều tiền chút." Quý Lãng nói.
"Em không ghét người của hiệp hội Huyền Học sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Em không cần vì anh ghét ai, em liền hạn chế mình, người anh ghét rất nhiều." Quý Lãng nói, "Trước kia anh ghét hết mọi người trên thế giới, chẳng lẽ em có thể không thèm có tiếp xúc với bất cứ ai trong số bọn họ sao."
"Vậy cũng được, em nghe anh." Vu Miểu Miểu tức khắc không rối rắm nữa, lấy di động ra bắt đầu tìm chỗ ăn.
Nhà Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên cùng em họ Tang Văn Hạo ngồi trên sô pha phòng khách, hắn cẩn thận hỏi: "Em nói tỉ mỉ cho anh biết đi, rốt cục là sao lại thế này."
"Hai ngày trước, hội trưởng hiệp hội ở Hải Thị gọi điện thoại video cho ba em, nói Hải Thị xuất hiện một tu sĩ kỳ quái, ôm một con búp bê vải, còn dùng nó để nguyền rủa, lúc đó em chợt nhớ mình có xem qua một quyển sách có ghi lại chi tiết tương tự." Tang Văn Hạo giải thích nói, "Trong truyền thuyết có một môn phái gọi là Vu tộc, sử dụng vu thuật, bọn họ đều lấy búp bê vải làm pháp khí, trong đó vu thuật chính là pháp thuật nguyền rủa hạng nhất, nên em liền suy đoán tu sĩ này có thể là Vu sư."
Đông Vĩnh Nguyên có biết thân phận Vu sư của Vu Miểu Miểu, nhưng hắn chưa từng nghe qua môn phái của Vu sư này, hơn nữa vì tránh tị hiềm, hắn cũng không chủ động tìm kiếm thông tin về thân phận và pháp thuật của Vu Miểu Miểu. Hắn vốn dĩ chính là nằm vùng của hiệp hội, ông chủ còn có thể để hắn tiếp tục trở về làm việc đã là tận tình tận nghĩa, cho nên hắn vô cùng chú ý, phải hành sự đúng mực.
"Em nói, Vu sư có biện pháp chữa khỏi cho dì?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Dạ." Tang Văn Hạo gật đầu thật mạnh một cái, "Phương pháp tu luyện của Vu tộc rất đặc thù, công pháp tu luyện như chúng ta đều là thông qua tu luyện linh lực, sau đó dùng nó tinh lọc đi lệ khí tà ma của thế gian, nhưng Vu tộc thì không phải, bọn họ am hiểu cái gọi là chuyển hóa."
"Chuyển hóa?" Đông Vĩnh Nguyên không khỏi nghĩ đến phương pháp chế tạo Oa Oa mộng đẹp lúc ban ngày Vu Miểu Miểu có nói qua, Oa Oa mộng đẹp chẳng phải cũng là chuyển hoá năng lượng xấu để dùng hay sao?
"Cụ thể em cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết Vu sư có một loại bí thuật, có thể hoán đổi bất luận cái gì ngoại trừ sinh tử." Tang Văn Hạo nói.
Đông Vĩnh Nguyên biết thằng em họ này của mình là một thiên tài, chẳng những tư chất tu luyện tuyệt hảo, tuổi còn nhỏ đã dồi dào linh khí, lại có thêm năng lực đã gặp qua là không quên được. Sau khi hắn biết chính xác tình trạng thân thể mẹ của mình, liền bắt đầu không ngừng tìm phương pháp giải quyết, vì thế đã lật hết tất cả sách trong hiệp hội lên rồi. Nếu hắn nói Vu sư có loại bí thuật này, vậy chắc là sẽ không giả.
"Loại bí thuật này phải trả giá lớn đúng không?" Đông Vĩnh Nguyên tuy là một người không thể tu luyện huyền học bao nhiêu, nhưng tri thức cần biết thì vẫn biết. Mọi việc có nhân thì có quả, muốn chữa khỏi cho dì, nhất định phải trả giá tương ứng. Nếu như cái giá này cực kỳ lớn, hắn cũng không thể mạnh mẽ yêu cầu bà chủ hỗ trợ, huống chi bản thân bà chủ đã không thích người của hiệp hội rồi.
"Mặc kệ phải trả giá bao lớn, em đều phải cứu mẹ em." Tang Văn Hạo kiên định nói.
"Anh không phải nói em, anh là nói Vu sư, em muốn cứu dì, trả giá bao nhiêu cũng đúng rồi. Nhưng mà chúng ta cầu bà chủ hỗ trợ, nếu cái giá bà chủ phải trả quá lớn, anh cũng không tiện mở miệng." Đông Vĩnh Nguyên khó xử.
Mẹ của Tang Văn Hạo là dì ruột của hắn, hắn tất nhiên hy vọng dì có thể được chữa khỏi, nhưng hắn cũng tự mình hiểu lấy, mình không có mặt mũi lớn đến như vậy.
"Không có đâu, trong sách có ghi lại, Vu sư dựa vào loại bí thuật này kiếm tiền, khi bọn họ sử dụng bí thuật chỉ tiêu hao vu lực, không cần phải trả giá gì cả. Vu lực của Vu sư và linh lực của chúng ta cũng giống nhau, dùng xong rồi lại tu luyện, thực mau là có thể khôi phục." Tang Văn Hạo mấy năm trước đã từng đọc được quyển sách này, nhưng trong sách cũng có nói, Vu tộc đã sớm tuyệt hậu, hắn vì thế khổ sở một thời gian thật dài.
Hắn thậm chí nghĩ tới chuyện cố gắng phục hồi lại loại bí thuật này, nhưng mà truyền thừa của Vu tộc thật sự quá ít, ngoại trừ một ít chuyện xưa ghi lại trong sách, cơ hồ không tìm thấy bất luận cái gì về công pháp tu hành của bọn họ cả.
Đông Vĩnh Nguyên do dự một chút, nói: "Vậy được, ngày mai anh đi làm sẽ giúp em hỏi một chút. Nếu thật sự giống như em nói vậy, anh sẽ giúp em cầu xin bà chủ."
"Dạ." Tang Văn Hạo kích động gật đầu mấy cái.
Sáng sớm hôm sau.
Đông Vĩnh Nguyên dậy thật sớm, trước tiên mua một hộp to bánh bao gạch cua chuẩn bị ở phòng làm việc chờ Vu Miểu Miểu. Nhưng vì quá mức khẩn trương, không tính kỹ thời gian, tới quá sớm, nếu thật sự chờ đến khi Vu Miểu Miểu tới phòng làm việc thì bánh bao gạch cua đã sớm nguội lạnh rồi.
Đông Vĩnh Nguyên bất đắc dĩ, đành phải đem bánh bao cho ba con hàng khác trong phòng làm việc.
"Đông Tử, hôm nay anh làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải còn rất cao hứng, sao hôm nay bỗng nhiên liền vui quá hóa buồn." Bắc Phồn ăn bánh bao gạch cua hỏi.
"Im đi, im đi, có thể nói câu nào dễ nghe hay không. Ăn đồ của tôi, còn nguyền rủa tôi." Đông Vĩnh Nguyên tức giận nói.
"Nể tình anh mời chúng em ăn bánh bao, nói một chút xem, em góp ý cho anh." Bắc Phồn nói.
Hai người còn lại cũng phụ họa gật đầu.
"Tôi chỉ hy vọng ông chủ và bà chủ hôm nay tâm tình có thể tốt một chút." Nếu có tâm tình tốt, mình cầu bọn họ, bọn họ liền sảng khoái đáp ứng luôn thì sao.
"Oẹ ~~"
Đông Vĩnh Nguyên đang mặc sức tưởng tượng, phòng làm việc chợt vang lên một mảnh tiếng nôn mửa.
"Tôi nói anh bình thường vuốt mông ngựa thì thôi đi, hiện tại ông chủ và bà chủ không có ở đây, có thể đừng ghê tởm như vậy không." Dịch Quan nhăn mặt như chịu không nổi.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng đâu có cướp bị trí ôm mông ngựa của anh, chúng tôi dựa vào thực lực kiếm tiền lương thôi." Đan Tuấn Nghị nói.
"Mẹ nó, trả bánh bao cho tôi mau." Đông Vĩnh Nguyên tức đến suýt nữa tắc nghẽn cơ tim.
Mấy người này làm gì nghe, xông về phía trước đi cướp mấy cái bánh bao cuối cùng ăn hết.
"Chuyển phát nhanh!" Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng kêu, có chuyển phát nhanh tới.
Đông Vĩnh Nguyên nghe tiếng xoay người đi ra ngoài, thấy một thanh niên trẻ mặc đồng phục chuyển phát nhanh, vẻ mặt tươi cười đang đứng ở cửa.
"Đưa đây tôi, để tôi ký." Đông Vĩnh Nguyên duỗi tay muốn lấy hoá đơn chuyển phát nhanh.
"Xin lỗi, cái chuyển phát nhanh này cần phải đích thân người nhận ký nhận." Thanh niên giao chuyển phát nhanh không đưa hàng chuyển phát nhanh cho hắn.
Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, chuyển phát nhanh của phòng làm việc này cơ bản đều viết tên của hắn mà, chẳng lẽ không phải bưu kiện công việc?
"Người nhận bưu kiện là ai, tôi giúp cậu kêu ra." Không phải bưu kiện của phòng làm việc, vậy hẳn là một trong ba con hàng bên trong rồi.
"Vu Miểu Miểu." Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn thoáng qua tên người nhận trên hoá đơn chuyển phát nhanh.
"Bà chủ? Cô ấy còn phải lát nữa mới đến, tôi không thể ký thay sao?" Đông Vĩnh Nguyên nghi hoặc nói, cái chuyển phát nhanh gì mà nhất định phải người nhận ký mới được chứ.
"Xin lỗi, đây là giấy báo trúng tuyển đại học, chúng tôi cần phải được người nhận ra ký nhận thì mới được." Thanh niên giao chuyển phát nhanh cười nói, "Đại học Hải Thành nha, đây chính là đại học hàng đầu, thi đậu không dễ đâu, không thể làm mất được."
Gì?!!!
"Giấy báo trúng tuyển đại học?" Đông Vĩnh Nguyên giật mình, "Em trai, không lầm chứ?."
Hắn nhớ rõ bà chủ hình như không kê khai nguyện vọng thi đại học thì phải, ngày đó mặt ông chủ cũng đen thành đáy nồi. Bản thân mình còn tìm nhân viên công ty cách vách hỗ trợ diễn kịch, cuối cùng tiền thưởng không kiếm được, còn thâm vốn mất một bữa tiệc hải sản lớn đây.
"Làm sao lầm được, anh xem này cái hộp chuyển phát nhanh này, chuyên dụng của đại học Hải Thành, công ty chuyển phát nhanh chúng tôi mỗi năm vào lúc này đều giúp đại học gửi thư thông báo trúng tuyển mà." Thanh niên giao chuyển phát nhanh đem bìa hộp chuyển phát nhanh đưa ra cho Đông Vĩnh Nguyên xem.
Đông Vĩnh Nguyên mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm hoá đơn chuyển phát nhanh: Người gửi, đại học Hải Thành. Người nhận, Vu Miểu Miểu.
"Bà chủ thi đậu đại học rồi?" Đông Vĩnh Nguyên túm chặt bả vai thanh niên giao chuyển phát nhanh một phen, "Còn là đại học Hải Thành?!"
Thanh niên giao chuyển phát nhanh là một người có kinh nghiệm, mỗi năm hắn đều phải chuyển tin tốt cho thân nhân gia đình có con cái thi đậu đại học, mà ai nhận được cũng mừng phát điên, càng miễn bàn đến loại trường nổi tiếng thế này. Lập tức cực kỳ bình tĩnh nói một tiếng chúc mừng.
"Ha ha ha......" Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên nở nụ cười như phát điên, "Tiểu Bắc, Dịch Quan, A Tuấn mấy người ra đây mau."
Ba người Bắc Phồn nghe được Đông Vĩnh Nguyên đang cười như phát điên liền cùng nhau đi ra.
"Làm sao vậy?" Mấy người kỳ quái hỏi.
"Bà chủ, thi đậu đại học rồi!" Đông Vĩnh Nguyên không kiềm chế được, hưng phấn tuyên bố nói.
"Ối mợ ơi!"
"Không phải chứ!"
"Năm vạn tiền thưởng!"
Ba người đồng thời vọt lại đây, vây lấy thanh niên chuyển phát nhanh vào giữa ở: "Thư thông báo trúng tuyển đâu, mau cho tôi xem với."
Thang niên chuyển phát nhanh nhất thời chưa kịp phản ứng, hộp chuyển phát nhanh bị bọn họ đoạt đi. Đang kinh hoảng thì thấy bọn họ chỉ cầm hộp chuyển phát nhanh lật xem, không có ai mở ra cả, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi lên nói: "À cái gì, nếu cái người tên Vu Miểu Miểu không có ở đây, tôi đi chỗ khác giao bưu kiện trước, lát nữa mới quay lại qua đây?"
"Chờ chốc lát thôi, còn năm phút nữa là cô ấy liền tới rồi." Đông Vĩnh Nguyên kéo người một phen, "Nếu bây giờ mà là thời cổ đại, người đến đưa tin như em trai đây, nhất định phải cho tiền mừng rồi."
"Đúng đúng đúng, em trai, ngồi đây, tôi rót cho cậu chén nước nha." Bắc Phồn ân cần đi rót nước.
"Ăn trái cây nha? Chuối, táo, dưa hấu, cam, ăn cái nào? Thôi, tôi lấy mỗi cái một ít cho cậu đi." Dịch Quan hấp tấp chạy đi.
Khi Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng đến phòng làm việc, đã nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị như vậy, tổ bốn người phòng làm việc đang vây quanh một nhân viên giao chuyển phát nhanh xum xoe, bọn họ tiến vào cũng chưa phát hiện.
"Mọi người làm gì vậy?" Vu Miểu Miểu kỳ quái hỏi một tiếng.
Bốn người cứng đờ, tiếp theo đều quay đầu lại, biểu cảm trên mặt từ mỉm cười biến thành kích động, trăm miệng một lời nói: "Bà chủ, cô thi đậu đại học rồi!"
"......" Vu Miểu Miểu không nói nên lời, còn tưởng là chuyện gì, không phải xét tuyển cái đại học thôi sao, kích động như vậy làm gì.
Lúc này nhân viên chuyển phát nhanh xem như cũng biết mình gặp chính chủ, kích động từ giữa một đống nước trà trái cây bánh ngọt vọt ra, thẳng tắp chạy đến trước mặt Vu Miểu Miểu: " Vu Miểu Miểu là cô đúng không, giấy thông báo, phiền cô ký nhận cho."
Vu Miểu Miểu ừ một tiếng, nhận giấy thông báo và hoá đơn chuyển phát nhanh, xoát xoát vài nét bút ký tự mình lên.
"Chúc mừng." Nhân viên giao chuyển phát nhanh nói một tiếng chúc mừng, rồi lập tức phi ra khỏi cửa như chạy thoát. Vừa rồi ở bên trong đó có năm phút, hắn tổng cộng ăn một quả táo, hai trái chuối, hai trái cam, còn có một cốc nước lớn, cái người tên Bắc Phồn kia còn muốn đi xẻ dưa hấu cho hắn, người nơi này thật sự quá nhiệt tình rồi.
Vu Miểu Miểu mở hộp chuyển phát nhanh, lấy giấy thông báo trúng tuyển bên trong ra, giấy thông báo thật xinh đẹp, là một tờ giấy cứng thủ công tinh xảo có hình vẽ lập thể. Mấy năm gần đây, các trường đại học làm chiêu sinh rất sáng tạo, giấy thông báo cũng làm hết sức hoa hoè loè loẹt cho đặc sắc, Vu Miểu Miểu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi có chút mới lạ, cô đem giấy thông báo đưa ra cho Quý Lãng: "Tướng công xem đi, giấy thông báo này cũng khá xinh đẹp."
Quý Lãng đang vẻ mặt mờ mịt nhìn giấy thông báo trong tay Vu Miểu Miểu, nửa ngày mới hỏi: "Lúc em thi đại học, được bao nhiêu điểm?"
"695." Vu Miểu Miểu nói.
"......" Quý Lãng bỗng nhiên cảm thấy mặt có hơi đau, ai bảo đi học là ngủ, thầy cô ghét bỏ đâu?
"Còn chưa cộng điểm vùng sâu vùng xa nữa nha, cộng vào chắc cũng được 705." Vu Miểu Miểu nói.
Trách không được Vu Miểu Miểu khi điền nguyện vọng không hề xem điểm trúng tuyển của trường mà chỉ xem vị trí địa lý xem nơi nào gần, bao nhiêu điểm đó thì có trường đại học trong nước nào mà không thể nào chứ? Còn may cái trường gần đây nhất là đại học Hải Thành, lỡ như gần đây lại là trường dạy nghề, hoặc là mấy trường dạy nấu ăn thì biết làm sao?
Nghĩ đến khả năng nào đó, Quý Lãng bỗng nhiên cảm thấy gan đau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương