Vu Thanh - Hoa Quyển
Chương 10
Thư viện Bình Lam ở ngoại ô, Lục Vân Đình muốn đi học nên ở lại trang viên ngoài thành.
Thư viện tan học vào giờ Dậu buổi chiều, Lục quản gia tự mình tới đón Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh rồi đánh xe ngựa tới trang viên ở ngoại ô. Hai người ngồi chung một xe, dù sao Lục Vân Đình cũng bệnh nặng mới khỏi, ở thư viện cả ngày mệt mỏi nên dựa vào thành xe nghỉ ngơi. Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình, hắn nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ bóng mờ trên khuôn mặt xanh xao làm giảm bớt vẻ lạnh lùng xa cách khi mở mắt.
Giang Vu Thanh chưa từng thấy người nào đẹp hơn Lục Vân Đình.
Y ngồi ngẩn ngơ, sực nhớ ra Lục Vân Đình ghét mình nên cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa.
Ở trang viên hai người cũng ngủ chung một phòng như ở Lục phủ, Giang Vu Thanh ngủ trên giường nhỏ. Chắc vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Giang Vu Thanh nhớ lại đủ thứ trong thư viện, đầu ngón tay như còn đọng lại xúc cảm lật sách cầm bút, hiếm lắm mới có lần y phấn khích đến nỗi không ngủ được.
Giang Vu Thanh lăn qua lộn lại phát ra tiếng sột soạt, Lục Vân Đình gắt lên: "Không ngủ thì ra ngoài đi."
Giang Vu Thanh cứng đờ, không dám cựa quậy nữa.
Một lát sau, Giang Vu Thanh đánh bạo gọi một tiếng "Thiếu gia".
Lục Vân Đình không phản ứng.
Giang Vu Thanh lại hỏi: "Thiếu gia, ngài ngủ chưa ạ?"
Y lẩm bẩm: "Hôm nay Trương phu tử dạy ta viết tên mình rồi."
Trong lời nói của Giang Vu Thanh lộ ra vẻ được sủng mà sợ, còn xen lẫn phấn khích và vui sướng, Lục Vân Đình nghĩ mãi mà không rõ chuyện này có gì để vui, hắn nhìn lên nóc màn giễu cợt: "Con nít ba tuổi cũng biết viết tên mình vậy."
Giang Vu Thanh rón rén nhích tới sát mép giường nói: "Trương phu tử viết chữ đẹp hơn thầy vỡ lòng ở thôn chúng ta nhiều."
Lục Vân Đình nói: "Vớ vẩn, Trương phu tử là cử nhân mà."
Giang Vu Thanh hỏi: "Cử nhân là gì ạ?"
Lục Vân Đình: "......"
"Thiếu gia, hôm nay Trương phu tử còn dạy ta đọc sách nữa." Hai ngọn nến trong phòng làm nổi bật đôi mắt đen láy sáng ngời của Giang Vu Thanh, tựa như viên ngọc được phủi sạch bụi, "Ta học thuộc hết rồi."
Nghe y lải nhải chuyện ở thư viện, Lục Vân Đình mất hết kiên nhẫn nên định bảo y im mồm, lời ra đến khóe miệng thì vô thức nghiêng đầu nhìn Giang Vu Thanh, thấy y nằm ở mép giường ôm gối nhìn mình lom lom.
Lục Vân Đình giật mình, sau đó nói: "Không có tiền đồ, đến lớp vỡ lòng học được nhiêu đó mà cũng vui nữa."
Giang Vu Thanh lẩm bẩm: "Ngươi không biết đâu."
Y nói: "Thôn chúng ta chẳng mấy ai biết chữ cả, đại ca ta cũng vậy, cha mẹ ta chỉ cho hắn học vỡ lòng hai năm thôi, nếu ta biết chữ thì sẽ có triển vọng hơn, có thể làm được rất nhiều chuyện."
Lục Vân Đình nhướng mày hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ, câu này khiến y khựng lại. Những lời y nói đều là mấy câu tán gẫu thường ngày nghe được, học chữ rất có ích nhưng nếu hỏi rõ căn nguyên, hỏi y muốn làm gì và có thể làm gì thì Giang Vu Thanh lại không biết.
Trước đây Giang Vu Thanh chưa bao giờ nghĩ tới cả.
Trước khi đến Lục gia, mỗi ngày y chỉ nghĩ xem phải làm việc gì, hôm nay có được ăn thêm miếng cơm nào không, còn những chuyện khác thì chẳng hơi đâu nghĩ tới.
Hồi lâu sau, Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia, nếu ta biết chữ thì sẽ viết thư giùm người ta kiếm tiền được đúng không?"
Y vắt hết óc nói: "Còn có thể đến quán rượu tính sổ sách, làm tiên sinh kế toán......"
Thấy y khó nhọc suy nghĩ mà chỉ thốt ra được bấy nhiêu, Lục Vân Đình cười nhạo: "Nếu ngươi muốn làm tiên sinh kế toán thì khỏi cần đến thư viện nữa, giờ ta cho ngươi học tính sổ sách cũng được vậy."
"Thật sao?" Giang Vu Thanh nhìn sang Lục Vân Đình, nghĩ ngợi một lát rồi lại lắc đầu, "Nhưng lão gia đã dặn ta đến thư viện học cho giỏi rồi."
Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia, ngươi, lão gia và phu nhân đều là người tốt, nhất định ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi cho xem."
Lục Vân Đình: "......"
Giang Vu Thanh cam đoan: "Thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ không nói ai biết ngài và ta có hôn thư, càng không để ai biết ta là thiếu phu nhân của ngài đâu."
Lục Vân Đình lạnh lùng nói: "Vốn dĩ ngươi cũng đâu phải thiếu phu nhân của ta."
Giang Vu Thanh: "Ngài nói đúng lắm!"
Thư viện tan học vào giờ Dậu buổi chiều, Lục quản gia tự mình tới đón Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh rồi đánh xe ngựa tới trang viên ở ngoại ô. Hai người ngồi chung một xe, dù sao Lục Vân Đình cũng bệnh nặng mới khỏi, ở thư viện cả ngày mệt mỏi nên dựa vào thành xe nghỉ ngơi. Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình, hắn nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ bóng mờ trên khuôn mặt xanh xao làm giảm bớt vẻ lạnh lùng xa cách khi mở mắt.
Giang Vu Thanh chưa từng thấy người nào đẹp hơn Lục Vân Đình.
Y ngồi ngẩn ngơ, sực nhớ ra Lục Vân Đình ghét mình nên cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa.
Ở trang viên hai người cũng ngủ chung một phòng như ở Lục phủ, Giang Vu Thanh ngủ trên giường nhỏ. Chắc vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Giang Vu Thanh nhớ lại đủ thứ trong thư viện, đầu ngón tay như còn đọng lại xúc cảm lật sách cầm bút, hiếm lắm mới có lần y phấn khích đến nỗi không ngủ được.
Giang Vu Thanh lăn qua lộn lại phát ra tiếng sột soạt, Lục Vân Đình gắt lên: "Không ngủ thì ra ngoài đi."
Giang Vu Thanh cứng đờ, không dám cựa quậy nữa.
Một lát sau, Giang Vu Thanh đánh bạo gọi một tiếng "Thiếu gia".
Lục Vân Đình không phản ứng.
Giang Vu Thanh lại hỏi: "Thiếu gia, ngài ngủ chưa ạ?"
Y lẩm bẩm: "Hôm nay Trương phu tử dạy ta viết tên mình rồi."
Trong lời nói của Giang Vu Thanh lộ ra vẻ được sủng mà sợ, còn xen lẫn phấn khích và vui sướng, Lục Vân Đình nghĩ mãi mà không rõ chuyện này có gì để vui, hắn nhìn lên nóc màn giễu cợt: "Con nít ba tuổi cũng biết viết tên mình vậy."
Giang Vu Thanh rón rén nhích tới sát mép giường nói: "Trương phu tử viết chữ đẹp hơn thầy vỡ lòng ở thôn chúng ta nhiều."
Lục Vân Đình nói: "Vớ vẩn, Trương phu tử là cử nhân mà."
Giang Vu Thanh hỏi: "Cử nhân là gì ạ?"
Lục Vân Đình: "......"
"Thiếu gia, hôm nay Trương phu tử còn dạy ta đọc sách nữa." Hai ngọn nến trong phòng làm nổi bật đôi mắt đen láy sáng ngời của Giang Vu Thanh, tựa như viên ngọc được phủi sạch bụi, "Ta học thuộc hết rồi."
Nghe y lải nhải chuyện ở thư viện, Lục Vân Đình mất hết kiên nhẫn nên định bảo y im mồm, lời ra đến khóe miệng thì vô thức nghiêng đầu nhìn Giang Vu Thanh, thấy y nằm ở mép giường ôm gối nhìn mình lom lom.
Lục Vân Đình giật mình, sau đó nói: "Không có tiền đồ, đến lớp vỡ lòng học được nhiêu đó mà cũng vui nữa."
Giang Vu Thanh lẩm bẩm: "Ngươi không biết đâu."
Y nói: "Thôn chúng ta chẳng mấy ai biết chữ cả, đại ca ta cũng vậy, cha mẹ ta chỉ cho hắn học vỡ lòng hai năm thôi, nếu ta biết chữ thì sẽ có triển vọng hơn, có thể làm được rất nhiều chuyện."
Lục Vân Đình nhướng mày hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ, câu này khiến y khựng lại. Những lời y nói đều là mấy câu tán gẫu thường ngày nghe được, học chữ rất có ích nhưng nếu hỏi rõ căn nguyên, hỏi y muốn làm gì và có thể làm gì thì Giang Vu Thanh lại không biết.
Trước đây Giang Vu Thanh chưa bao giờ nghĩ tới cả.
Trước khi đến Lục gia, mỗi ngày y chỉ nghĩ xem phải làm việc gì, hôm nay có được ăn thêm miếng cơm nào không, còn những chuyện khác thì chẳng hơi đâu nghĩ tới.
Hồi lâu sau, Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia, nếu ta biết chữ thì sẽ viết thư giùm người ta kiếm tiền được đúng không?"
Y vắt hết óc nói: "Còn có thể đến quán rượu tính sổ sách, làm tiên sinh kế toán......"
Thấy y khó nhọc suy nghĩ mà chỉ thốt ra được bấy nhiêu, Lục Vân Đình cười nhạo: "Nếu ngươi muốn làm tiên sinh kế toán thì khỏi cần đến thư viện nữa, giờ ta cho ngươi học tính sổ sách cũng được vậy."
"Thật sao?" Giang Vu Thanh nhìn sang Lục Vân Đình, nghĩ ngợi một lát rồi lại lắc đầu, "Nhưng lão gia đã dặn ta đến thư viện học cho giỏi rồi."
Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia, ngươi, lão gia và phu nhân đều là người tốt, nhất định ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi cho xem."
Lục Vân Đình: "......"
Giang Vu Thanh cam đoan: "Thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ không nói ai biết ngài và ta có hôn thư, càng không để ai biết ta là thiếu phu nhân của ngài đâu."
Lục Vân Đình lạnh lùng nói: "Vốn dĩ ngươi cũng đâu phải thiếu phu nhân của ta."
Giang Vu Thanh: "Ngài nói đúng lắm!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương