Vu Thanh - Hoa Quyển
Chương 23
Đây là lần đầu tiên Giang Vu Thanh được nghỉ từ khi nhập học đến nay, đúng lúc Lục phu nhân muốn đến chùa Thiên Nguyên ở ngoại thành dâng hương nên gọi Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh đi chung với mình.
Hai người không có ý kiến gì.
Từ nhỏ sức khỏe Lục Vân Đình đã kém, Lục phu nhân lo cho hắn nên mùng một mười lăm đều ăn chay, lâu lâu còn đi chùa bái Phật cầu phúc.
Chùa Thiên Nguyên là ngôi chùa nổi tiếng nhất thành Giang Châu và cũng linh thiêng nhất, mỗi ngày đều có người leo lên núi Vân Sơn để dâng hương bái Phật. Dãy Vân Sơn trải dài, trên núi cây cối rậm rạp, xanh um tươi tốt, dù đang giữa hè nhưng khi lên núi có gió thổi qua mát rượi. Nghĩ Lục Vân Đình chỉ mới khỏe lại, Lục phu nhân định nhờ người khiêng kiệu đưa hắn lên núi nhưng Lục Vân Đình kiên quyết từ chối.
Nỗi lo của Lục phu nhân không phải vô lý, tuy vóc dáng Lục Vân Đình cao ráo nhưng gầy gò ốm yếu, quanh năm bị bệnh nên tất nhiên thể lực không bằng các bạn đồng trang lứa.
Đừng nói bạn cùng lứa mà khi leo được một nửa, Giang Vu Thanh không hề thở gấp, còn Lục Vân Đình đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt cũng ửng đỏ. Người hầu dìu Lục phu nhân đi phía trước, hai người theo sau, Giang Vu Thanh lau mồ hôi trên trán rồi nhỏ giọng hỏi Lục Vân Đình: "Thiếu gia, có cần nghỉ ngơi một lát không ạ?"
Lục Vân Đình nghiến răng gắt gỏng: "Không cần."
Giang Vu Thanh "à" một tiếng rồi cầm túi nước nói, "Vậy ngài uống miếng nước đi."
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, tóc mái thiếu niên ẩm ướt, đôi mắt sáng lấp lánh, trên mặt chẳng có vẻ gì là mệt mỏi mà trái lại càng phấn chấn hơn, trong lòng hắn không khỏi hậm hực —— Hắn thản nhiên cầm túi nước trong tay Giang Vu Thanh rồi ngửa đầu uống mấy hớp, Giang Vu Thanh ở cạnh nói nhỏ: "Uống chậm thôi, coi chừng bị nghẹn đấy ạ."
Y nhìn cần cổ mảnh khảnh của Lục Vân Đình, đôi môi thấm nước đỏ mọng, có lẽ vì mệt nên khuôn mặt ửng hồng rất đẹp —— Giang Vu Thanh nghĩ thầm thiếu gia nhà mình quả là yếu đuối, y nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Thiếu gia, hay là ta cõng ngài lên nhé."
Lục Vân Đình: "......"
"Không cần!" Lục Vân Đình ném túi nước cho Giang Vu Thanh.
Giang Vu Thanh chớp mắt, không hiểu Lục Vân Đình giận chuyện gì, y nhấc chân đuổi theo, còn muốn nói tiếp: "Thiếu gia ——"
"Ngươi im miệng đi," Lục Vân Đình tức giận nạt.
Giang Vu Thanh ngậm miệng.
Lục phu nhân đi phía trước loáng thoáng nghe giọng hai người nên dừng lại cười hỏi: "Các con đang nói gì vậy?"
Lục Vân Đình đáp nhanh: "Nương, không có gì đâu ạ."
Hai người đều ăn ý tăng tốc theo kịp Lục phu nhân, Lục phu nhân nhìn Lục Vân Đình, dịu dàng hỏi: "Mệt không?" Dứt lời bà cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Lục Vân Đình, hắn nói: "Không ạ."
Lục phu nhân lại nhìn Giang Vu Thanh, y vội nói: "Phu nhân, con cũng không mệt ạ."
Bà bảo Giang Vu Thanh: "Con mới tới Giang Châu, lẽ ra phải bảo Vân Đình đưa con đi dạo trong thành, nhưng lúc Vân Đình bệnh ta đã cầu xin Phật Tổ, giờ Vân Đình khỏe lại xem như đạt được tâm nguyện, đành phải gọi các con đi chung với ta vậy."
Giang Vu Thanh cười ngại ngùng: "Phu nhân, con cũng muốn lạy Phật Tổ mà."
Y nghĩ mình thật sự nên lạy Phật Tổ.
Tuy Lục lão gia và Lục phu nhân muốn mua nên cha mẹ mới bán y đi, nhưng ngoại trừ nỗi thấp thỏm sợ hãi ban đầu thì trong lòng Giang Vu Thanh cũng chẳng mấy oán hận. Có lẽ vì từ nhỏ Giang Vu Thanh đã không được quan tâm, cha mẹ cũng không dành cho y bao nhiêu tình thương, năm ngoái thiên tai, trong thôn bọn họ có mấy người bán con mình với giá rẻ mạt.
Có đứa bé ranh mãnh nói với Giang Vu Thanh sau này cha mẹ cũng bán y đi thôi.
Giang Vu Thanh đánh nó một trận nhưng câu nói kia cứ mãi in sâu trong lòng y. Giang Vu Thanh biết nhà mình nghèo, Nhị ca đã đến tuổi lấy vợ nên cha mẹ y phải lo, đại tẩu lại sinh thêm một đứa con, đâu đâu cũng cần tiền —— Mỗi ngày cha mẹ y đều thở ngắn than dài.
Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt cha mẹ nhìn mình, Giang Vu Thanh lại giật thót, y đã mười bốn tuổi —— Không lớn cũng không nhỏ, không dễ thương đáng yêu, mặc dù có thể làm việc nhà nhưng trên y còn có hai ca ca, nếu bán y lấy một khoản tiền giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt cũng không phải không có lợi.
Trong nhà cha mẹ y xem trọng đại ca, thương tiểu đệ nhất, Nhị ca nói ngọt, nếu bắt buộc phải bán một đứa thì chỉ có thể bán y mà thôi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi ông bà Lục xuất hiện bỏ ra năm mươi lượng, Giang Vu Thanh vẫn bàng hoàng hồi lâu, sau lúc đau lòng lại có cảm giác quả nhiên là thế.
Quả nhiên y là đứa con bị cha mẹ hắt hủi.
Khi Giang Vu Thanh đi theo Lục lão gia và Lục phu nhân đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, không ngờ Lục lão gia và Lục phu nhân đều là người tốt, chẳng những không bạc đãi y mà còn cho y đọc sách viết chữ —— Đây là cuộc sống tốt đẹp mà y không bao giờ dám nghĩ tới.
Giang Vu Thanh cực kỳ trân trọng.
Hai người không có ý kiến gì.
Từ nhỏ sức khỏe Lục Vân Đình đã kém, Lục phu nhân lo cho hắn nên mùng một mười lăm đều ăn chay, lâu lâu còn đi chùa bái Phật cầu phúc.
Chùa Thiên Nguyên là ngôi chùa nổi tiếng nhất thành Giang Châu và cũng linh thiêng nhất, mỗi ngày đều có người leo lên núi Vân Sơn để dâng hương bái Phật. Dãy Vân Sơn trải dài, trên núi cây cối rậm rạp, xanh um tươi tốt, dù đang giữa hè nhưng khi lên núi có gió thổi qua mát rượi. Nghĩ Lục Vân Đình chỉ mới khỏe lại, Lục phu nhân định nhờ người khiêng kiệu đưa hắn lên núi nhưng Lục Vân Đình kiên quyết từ chối.
Nỗi lo của Lục phu nhân không phải vô lý, tuy vóc dáng Lục Vân Đình cao ráo nhưng gầy gò ốm yếu, quanh năm bị bệnh nên tất nhiên thể lực không bằng các bạn đồng trang lứa.
Đừng nói bạn cùng lứa mà khi leo được một nửa, Giang Vu Thanh không hề thở gấp, còn Lục Vân Đình đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt cũng ửng đỏ. Người hầu dìu Lục phu nhân đi phía trước, hai người theo sau, Giang Vu Thanh lau mồ hôi trên trán rồi nhỏ giọng hỏi Lục Vân Đình: "Thiếu gia, có cần nghỉ ngơi một lát không ạ?"
Lục Vân Đình nghiến răng gắt gỏng: "Không cần."
Giang Vu Thanh "à" một tiếng rồi cầm túi nước nói, "Vậy ngài uống miếng nước đi."
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, tóc mái thiếu niên ẩm ướt, đôi mắt sáng lấp lánh, trên mặt chẳng có vẻ gì là mệt mỏi mà trái lại càng phấn chấn hơn, trong lòng hắn không khỏi hậm hực —— Hắn thản nhiên cầm túi nước trong tay Giang Vu Thanh rồi ngửa đầu uống mấy hớp, Giang Vu Thanh ở cạnh nói nhỏ: "Uống chậm thôi, coi chừng bị nghẹn đấy ạ."
Y nhìn cần cổ mảnh khảnh của Lục Vân Đình, đôi môi thấm nước đỏ mọng, có lẽ vì mệt nên khuôn mặt ửng hồng rất đẹp —— Giang Vu Thanh nghĩ thầm thiếu gia nhà mình quả là yếu đuối, y nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Thiếu gia, hay là ta cõng ngài lên nhé."
Lục Vân Đình: "......"
"Không cần!" Lục Vân Đình ném túi nước cho Giang Vu Thanh.
Giang Vu Thanh chớp mắt, không hiểu Lục Vân Đình giận chuyện gì, y nhấc chân đuổi theo, còn muốn nói tiếp: "Thiếu gia ——"
"Ngươi im miệng đi," Lục Vân Đình tức giận nạt.
Giang Vu Thanh ngậm miệng.
Lục phu nhân đi phía trước loáng thoáng nghe giọng hai người nên dừng lại cười hỏi: "Các con đang nói gì vậy?"
Lục Vân Đình đáp nhanh: "Nương, không có gì đâu ạ."
Hai người đều ăn ý tăng tốc theo kịp Lục phu nhân, Lục phu nhân nhìn Lục Vân Đình, dịu dàng hỏi: "Mệt không?" Dứt lời bà cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Lục Vân Đình, hắn nói: "Không ạ."
Lục phu nhân lại nhìn Giang Vu Thanh, y vội nói: "Phu nhân, con cũng không mệt ạ."
Bà bảo Giang Vu Thanh: "Con mới tới Giang Châu, lẽ ra phải bảo Vân Đình đưa con đi dạo trong thành, nhưng lúc Vân Đình bệnh ta đã cầu xin Phật Tổ, giờ Vân Đình khỏe lại xem như đạt được tâm nguyện, đành phải gọi các con đi chung với ta vậy."
Giang Vu Thanh cười ngại ngùng: "Phu nhân, con cũng muốn lạy Phật Tổ mà."
Y nghĩ mình thật sự nên lạy Phật Tổ.
Tuy Lục lão gia và Lục phu nhân muốn mua nên cha mẹ mới bán y đi, nhưng ngoại trừ nỗi thấp thỏm sợ hãi ban đầu thì trong lòng Giang Vu Thanh cũng chẳng mấy oán hận. Có lẽ vì từ nhỏ Giang Vu Thanh đã không được quan tâm, cha mẹ cũng không dành cho y bao nhiêu tình thương, năm ngoái thiên tai, trong thôn bọn họ có mấy người bán con mình với giá rẻ mạt.
Có đứa bé ranh mãnh nói với Giang Vu Thanh sau này cha mẹ cũng bán y đi thôi.
Giang Vu Thanh đánh nó một trận nhưng câu nói kia cứ mãi in sâu trong lòng y. Giang Vu Thanh biết nhà mình nghèo, Nhị ca đã đến tuổi lấy vợ nên cha mẹ y phải lo, đại tẩu lại sinh thêm một đứa con, đâu đâu cũng cần tiền —— Mỗi ngày cha mẹ y đều thở ngắn than dài.
Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt cha mẹ nhìn mình, Giang Vu Thanh lại giật thót, y đã mười bốn tuổi —— Không lớn cũng không nhỏ, không dễ thương đáng yêu, mặc dù có thể làm việc nhà nhưng trên y còn có hai ca ca, nếu bán y lấy một khoản tiền giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt cũng không phải không có lợi.
Trong nhà cha mẹ y xem trọng đại ca, thương tiểu đệ nhất, Nhị ca nói ngọt, nếu bắt buộc phải bán một đứa thì chỉ có thể bán y mà thôi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khi ông bà Lục xuất hiện bỏ ra năm mươi lượng, Giang Vu Thanh vẫn bàng hoàng hồi lâu, sau lúc đau lòng lại có cảm giác quả nhiên là thế.
Quả nhiên y là đứa con bị cha mẹ hắt hủi.
Khi Giang Vu Thanh đi theo Lục lão gia và Lục phu nhân đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, không ngờ Lục lão gia và Lục phu nhân đều là người tốt, chẳng những không bạc đãi y mà còn cho y đọc sách viết chữ —— Đây là cuộc sống tốt đẹp mà y không bao giờ dám nghĩ tới.
Giang Vu Thanh cực kỳ trân trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương