Vu Thanh - Hoa Quyển
Chương 33
Lục Vân Đình chưa hoàn hồn mở mắt ra, hồi lâu sau mới hơi bình tĩnh lại, chợt phát hiện hai chân hắn bị Giang Vu Thanh ngủ cuối giường ôm vào lòng, một chân Giang Vu Thanh còn gác lên bụng hắn. Hai người quá gần nhau, trong đầu Lục Vân Đình bỗng hiện ra thân thể thiếu niên trần trụi kề sát mình trong mộng, gò má nhất thời nóng lên, vô thức muốn rút chân ra khỏi ngực Giang Vu Thanh.
Lục Vân Đình khẽ nhúc nhích, Giang Vu Thanh mơ màng lẩm bẩm một tiếng thiếu gia, càng xích lại gần hơn, vỗ nhẹ hắn rồi nói: "Còn sớm mà, thiếu gia ngủ thêm lát nữa đi."
Không hiểu sao thân thể và hơi thở ấm áp của Giang Vu Thanh vào thời khắc này lại trùng khớp với người trong mộng, Lục Vân Đình tê cả da đầu, luống cuống tay chân bò dậy. Động tĩnh của hắn quá mạnh làm Giang Vu Thanh đang ngủ mơ màng cũng ngồi dậy, hé mắt ra gọi, "Thiếu gia?"
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, thiếu niên ngủ mê nên đầu tóc rối tung, vạt áo hở rộng để lộ một mảng da thịt trắng mịn, vừa ngây thơ vừa hoang mang nhìn hắn hỏi: "Thiếu gia gặp ác mộng à?"
Lục Vân Đình quay đầu đi không nhìn Giang Vu Thanh nữa, hùng hổ nói: "Giang Vu Thanh, về giường ngươi ngủ đi!"
Hắn vừa mở miệng thì giọng nói khàn khàn, Lục Vân Đình chột dạ ngậm chặt miệng.
Giang Vu Thanh gãi đầu, vừa định nói chuyện thì nhận ra khuôn mặt Lục Vân Đình đỏ lạ thường, ánh mắt trốn tránh, y giật nảy mình, chống tay trên giường bò tới gần. Giang Vu Thanh sờ mặt Lục Vân Đình, vừa nóng vừa đỏ, y lập tức tỉnh ngủ, sốt ruột nói: "Thiếu gia, sao mặt ngươi nóng thế...... Có phải bị sốt rồi không," nói xong y xoay người xuống giường, "Để ta gọi người đi tìm đại phu."
Trong lúc cấp bách Lục Vân Đình túm lấy Giang Vu Thanh, nếu y đi tìm đại phu thì không chỉ đại phu mà cha mẹ hắn cũng tới, đời này Lục Vân Đình đâu còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Lục Vân Đình tức giận nói: "Ta không sốt!"
Giang Vu Thanh: "Dạ?"
"Thiếu gia, ngươi không khỏe thì đừng cố chịu đựng," Giang Vu Thanh dỗ hắn, "Để đại phu đến xem là được rồi."
Lục Vân Đình nhìn đôi môi lúc khép lúc mở của y, vừa thẹn vừa tức, đều tại Giang Vu Thanh hết, cứ đòi ngủ chung với hắn nên báo hại hắn mơ thấy cảnh kỳ quái như vậy—— Y chính là thủ phạm. Lục Vân Đình bịt miệng y rồi nói: "Đã bảo ta không sao mà!"
Nửa khuôn mặt Giang Vu Thanh bị tay hắn che kín, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, vì bịt chặt quá nên đôi môi mềm mại cứ thế áp vào lòng bàn tay hắn, Lục Vân Đình bỗng nhiên rút tay về như bị bỏng, lồng ngực phập phồng mấy lần, sau đó nói: "Ta không sốt, ta vẫn khỏe."
Giang Vu Thanh hỏi: "Thật không ạ?"
Lục Vân Đình: "Thật!"
Lúc này Giang Vu Thanh mới yên tâm, trên mặt nở nụ cười: "Không sao là tốt rồi." Y đã tỉnh ngủ hoàn toàn, miệng nhỏ líu lo, "Lâu rồi thiếu gia không gặp đại phu, sức khỏe ngươi ngày càng tốt lên rồi."
Trong lòng Lục Vân Đình bồn chồn bất an, thấy ý cười nơi đuôi mày khóe mắt của Giang Vu Thanh thì lúng túng dời mắt đi. Nhưng chỉ tích tắc sau, hắn phát hiện ra một chuyện khó xử hơn—— Quần hắn ướt nhẹp.
Lục Vân Đình đã sống mười mấy năm mà chưa bao giờ lén lút như vậy.
Hắn bảo Giang Vu Thanh gọi người chuẩn bị nước nóng cho mình tắm rồi cởi đồ lót ra, còn lấy áo ngoài phủ lên, giấu xong mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy Giang Vu Thanh không hiểu tại sao mới sáng sớm Lục Vân Đình đã đòi tắm nhưng từ trước đến giờ y luôn nghe lời Lục Vân Đình, hắn đã muốn tắm thì y sẽ gọi người hầu đem nước nóng tới.
Gian phòng bên trong nóng hổi, Lục Vân Đình bước vào thùng tắm, nước nóng thấm qua gân cốt, xua tan nỗi xấu hổ khi thức dậy sáng nay.
Lục Vân Đình nghĩ nhất định là vì mỗi ngày sớm chiều ở chung với Giang Vu Thanh, y lại là thê tử trên danh nghĩa của hắn nên hắn mới mơ thấy chuyện hoang đường như thế.
Tuy hoang đường nhưng Lục Vân Đình nhớ lại giấc mộng kia thì tim vẫn vô thức đập mạnh —— Trong mơ tối quá nên hắn không thấy rõ mặt đối phương, trước mắt Lục Vân Đình hiện ra hình ảnh Giang Vu Thanh mỉm cười nhìn hắn, lập tức giật mình, lúng túng cầm khăn ướt chà mặt —— Hắn đang nghĩ lung tung gì vậy, Giang Vu Thanh chỉ xung hỉ cho hắn mà thôi.
Đến lúc đó tờ hôn thư kia chẳng tính là gì cả—— Sao hắn có thể sống hết đời với Giang Vu Thanh được chứ!
Đột nhiên phòng ngoài vang lên giọng nói của Giang Vu Thanh, "Thiếu gia, sao quần ngươi ướt vậy?"
Lục Vân Đình: "......"
Hắn sực nhớ ra không biết bắt đầu từ khi nào, ngày thường quần áo của họ đều do Giang Vu Thanh thu dọn, nhất định Giang Vu Thanh đã thấy quần áo hắn đặt một bên chờ người hầu đem đi, sau đó mở ra, mở ra......
Giang Vu Thanh băn khoăn nhìn quần lót của Lục Vân Đình, rõ ràng đây là cái thiếu gia mặc đêm qua, y vừa mở miệng thì phòng trong chợt vang lên tiếng ho sặc sụa của Lục Vân Đình xen lẫn tiếng nghiến răng "Giang Vu Thanh!"
Lục Vân Đình khẽ nhúc nhích, Giang Vu Thanh mơ màng lẩm bẩm một tiếng thiếu gia, càng xích lại gần hơn, vỗ nhẹ hắn rồi nói: "Còn sớm mà, thiếu gia ngủ thêm lát nữa đi."
Không hiểu sao thân thể và hơi thở ấm áp của Giang Vu Thanh vào thời khắc này lại trùng khớp với người trong mộng, Lục Vân Đình tê cả da đầu, luống cuống tay chân bò dậy. Động tĩnh của hắn quá mạnh làm Giang Vu Thanh đang ngủ mơ màng cũng ngồi dậy, hé mắt ra gọi, "Thiếu gia?"
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, thiếu niên ngủ mê nên đầu tóc rối tung, vạt áo hở rộng để lộ một mảng da thịt trắng mịn, vừa ngây thơ vừa hoang mang nhìn hắn hỏi: "Thiếu gia gặp ác mộng à?"
Lục Vân Đình quay đầu đi không nhìn Giang Vu Thanh nữa, hùng hổ nói: "Giang Vu Thanh, về giường ngươi ngủ đi!"
Hắn vừa mở miệng thì giọng nói khàn khàn, Lục Vân Đình chột dạ ngậm chặt miệng.
Giang Vu Thanh gãi đầu, vừa định nói chuyện thì nhận ra khuôn mặt Lục Vân Đình đỏ lạ thường, ánh mắt trốn tránh, y giật nảy mình, chống tay trên giường bò tới gần. Giang Vu Thanh sờ mặt Lục Vân Đình, vừa nóng vừa đỏ, y lập tức tỉnh ngủ, sốt ruột nói: "Thiếu gia, sao mặt ngươi nóng thế...... Có phải bị sốt rồi không," nói xong y xoay người xuống giường, "Để ta gọi người đi tìm đại phu."
Trong lúc cấp bách Lục Vân Đình túm lấy Giang Vu Thanh, nếu y đi tìm đại phu thì không chỉ đại phu mà cha mẹ hắn cũng tới, đời này Lục Vân Đình đâu còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Lục Vân Đình tức giận nói: "Ta không sốt!"
Giang Vu Thanh: "Dạ?"
"Thiếu gia, ngươi không khỏe thì đừng cố chịu đựng," Giang Vu Thanh dỗ hắn, "Để đại phu đến xem là được rồi."
Lục Vân Đình nhìn đôi môi lúc khép lúc mở của y, vừa thẹn vừa tức, đều tại Giang Vu Thanh hết, cứ đòi ngủ chung với hắn nên báo hại hắn mơ thấy cảnh kỳ quái như vậy—— Y chính là thủ phạm. Lục Vân Đình bịt miệng y rồi nói: "Đã bảo ta không sao mà!"
Nửa khuôn mặt Giang Vu Thanh bị tay hắn che kín, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, vì bịt chặt quá nên đôi môi mềm mại cứ thế áp vào lòng bàn tay hắn, Lục Vân Đình bỗng nhiên rút tay về như bị bỏng, lồng ngực phập phồng mấy lần, sau đó nói: "Ta không sốt, ta vẫn khỏe."
Giang Vu Thanh hỏi: "Thật không ạ?"
Lục Vân Đình: "Thật!"
Lúc này Giang Vu Thanh mới yên tâm, trên mặt nở nụ cười: "Không sao là tốt rồi." Y đã tỉnh ngủ hoàn toàn, miệng nhỏ líu lo, "Lâu rồi thiếu gia không gặp đại phu, sức khỏe ngươi ngày càng tốt lên rồi."
Trong lòng Lục Vân Đình bồn chồn bất an, thấy ý cười nơi đuôi mày khóe mắt của Giang Vu Thanh thì lúng túng dời mắt đi. Nhưng chỉ tích tắc sau, hắn phát hiện ra một chuyện khó xử hơn—— Quần hắn ướt nhẹp.
Lục Vân Đình đã sống mười mấy năm mà chưa bao giờ lén lút như vậy.
Hắn bảo Giang Vu Thanh gọi người chuẩn bị nước nóng cho mình tắm rồi cởi đồ lót ra, còn lấy áo ngoài phủ lên, giấu xong mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy Giang Vu Thanh không hiểu tại sao mới sáng sớm Lục Vân Đình đã đòi tắm nhưng từ trước đến giờ y luôn nghe lời Lục Vân Đình, hắn đã muốn tắm thì y sẽ gọi người hầu đem nước nóng tới.
Gian phòng bên trong nóng hổi, Lục Vân Đình bước vào thùng tắm, nước nóng thấm qua gân cốt, xua tan nỗi xấu hổ khi thức dậy sáng nay.
Lục Vân Đình nghĩ nhất định là vì mỗi ngày sớm chiều ở chung với Giang Vu Thanh, y lại là thê tử trên danh nghĩa của hắn nên hắn mới mơ thấy chuyện hoang đường như thế.
Tuy hoang đường nhưng Lục Vân Đình nhớ lại giấc mộng kia thì tim vẫn vô thức đập mạnh —— Trong mơ tối quá nên hắn không thấy rõ mặt đối phương, trước mắt Lục Vân Đình hiện ra hình ảnh Giang Vu Thanh mỉm cười nhìn hắn, lập tức giật mình, lúng túng cầm khăn ướt chà mặt —— Hắn đang nghĩ lung tung gì vậy, Giang Vu Thanh chỉ xung hỉ cho hắn mà thôi.
Đến lúc đó tờ hôn thư kia chẳng tính là gì cả—— Sao hắn có thể sống hết đời với Giang Vu Thanh được chứ!
Đột nhiên phòng ngoài vang lên giọng nói của Giang Vu Thanh, "Thiếu gia, sao quần ngươi ướt vậy?"
Lục Vân Đình: "......"
Hắn sực nhớ ra không biết bắt đầu từ khi nào, ngày thường quần áo của họ đều do Giang Vu Thanh thu dọn, nhất định Giang Vu Thanh đã thấy quần áo hắn đặt một bên chờ người hầu đem đi, sau đó mở ra, mở ra......
Giang Vu Thanh băn khoăn nhìn quần lót của Lục Vân Đình, rõ ràng đây là cái thiếu gia mặc đêm qua, y vừa mở miệng thì phòng trong chợt vang lên tiếng ho sặc sụa của Lục Vân Đình xen lẫn tiếng nghiến răng "Giang Vu Thanh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương