Vu Thanh - Hoa Quyển
Chương 36
Giang Vu Thanh chỉ thuận miệng nói vậy chứ không hề để bụng, tính y vô tư, nhớ rõ lời Lục Vân Đình nói là do trí nhớ tốt chứ không phải muốn nhắc lại chuyện cũ.
Lục Vân Đình lại không nghĩ vậy, câu này của Giang Vu Thanh khiến hắn nhớ lại lần đầu gặp nhau chẳng mấy vui vẻ của hai người. Thú thật lúc đầu Lục Vân Đình không ưa Giang Vu Thanh chút nào, hắn ghét nhất là bị đặt vào sự đã rồi, càng không tin cái gọi là xung hỉ, kết quả vừa tỉnh lại cha mẹ đã xách về cho hắn một người vợ, còn là một cậu nhóc vừa gầy vừa thấp, bề ngoài xấu xí —— Thôi được, không phải xấu xí mà chỉ không mấy xinh đẹp thôi.
Tất nhiên Lục Vân Đình không thể trưng ra sắc mặt tốt, cũng không thể nói mấy lời êm tai.
Ai ngờ Giang Vu Thanh thật sự ở lại Lục gia. Có câu ở lâu mới biết lòng người, tính tình Lục Vân Đình cao ngạo nhưng không phải loại người không biết phải trái, Giang Vu Thanh là một cái bánh bột mì trắng tinh, từ trong ra ngoài đều trắng, dễ dàng nhìn thấu.
Lục gia tốt với y một phần thì y lập tức trả cho Lục Vân Đình mười phần, chăm sóc hắn vô cùng chu đáo, lời đại phu dặn Giang Vu Thanh chưa bao giờ quên. Nửa năm nay mặc dù không tin lời dối trá của thuật sĩ nhưng Lục Vân Đình vẫn phải thừa nhận sức khỏe mình đã tốt lên rất nhiều.
Trước kia cứ vào đông thì Lục Vân Đình lại ốm mấy trận, năm nay chỉ bị phong hàn một lần duy nhất—— Hình như Giang Vu Thanh đúng là phúc tinh của hắn thật. Nghĩ đến đây, cảm giác số trời đã định này khiến tim Lục Vân Đình tê dại, quả thực không biết nói gì cho phải.
Ngoài mặt Lục Vân Đình vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bồn chồn, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, xưa nay hắn chưa bao giờ cúi đầu với ai cả.
"...... Giang Vu Thanh," Lục Vân Đình mở miệng gọi một câu, giọng nói không lớn, vừa ngước mắt lên thì trông thấy Giang Vu Thanh đang cầm quyển sách bên cạnh đọc say sưa.
Lục Vân Đình: "......"
Nghe hắn gọi mình, Giang Vu Thanh vâng dạ rồi ngẩng đầu nhìn Lục Vân Đình, nhất thời hắn không cách nào mở miệng được, gượng gạo nói: "Không có gì."
Giang Vu Thanh: "À."
Dứt lời y lại cúi đầu đọc sách, Lục Vân Đình nhìn y chằm chằm, bộ dạng xoắn xuýt như thể tức không được mà không tức cũng không xong. Lẽ ra hắn phải mừng mới đúng, hắn biết Giang Vu Thanh vô tư nên sẽ không để bụng, nhưng Giang Vu Thanh hời hợt như vậy lại khiến Lục Vân Đình không thoải mái.
Lục Vân Đình hậm hực một lát rồi gảy bàn tính lạch cạch, sổ sách vốn phải làm hai canh giờ nhưng chỉ nửa canh giờ sau đã xong.
Giang Vu Thanh sợ ăn nhiều sẽ béo nên buổi tối dùng bữa không dám ăn no, Lục phu nhân biết sức ăn của y, thấy y chỉ ăn một chén cơm, thịt cũng cầm đũa chấm một cái liếm liếm rồi thôi, bà tưởng y không khỏe nên lo lắng hỏi y khó chịu chỗ nào?
Lục Vân Đình liếc nhìn Giang Vu Thanh mấy lần, trong lòng lờ mờ đoán ra nên dở khóc dở cười.
Giang Vu Thanh lắc đầu nói, "Phu nhân, con khỏe mà."
Lục phu nhân hỏi: "Vậy đồ ăn tối nay không hợp khẩu vị à?"
Giang Vu Thanh nói: "Không phải không phải, đồ ăn ngon lắm ạ."
Lục phu nhân: "Vậy sao tối nay ăn ít thế?"
Giang Vu Thanh nhìn bà, rầu rĩ nói: "Phu nhân, kỳ nghỉ này con mập lên rồi, không thể ăn nhiều vậy nữa."
Lục phu nhân phì cười: "Còn tưởng chuyện gì nữa chứ," bà nhìn khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh của Giang Vu Thanh, rất có cảm giác thành tựu, "Con đang tuổi ăn tuổi lớn mà, mập chút xíu cũng đâu có sao, mai mốt nhổ giò là ốm ngay."
Giang Vu Thanh không chịu nghe, vẻ mặt dao động một giây, kiên định nói: "Không được đâu phu nhân, còn mập lên nữa con sẽ thành quả bóng mất thôi."
Lục phu nhân nói: "Quả bóng cũng đáng yêu mà."
Giang Vu Thanh hơi ngại ngùng, y nghĩ Lục phu nhân thật sự quá cưng chiều mình rồi! Có quả bóng nào đáng yêu đâu chứ, Chu Lê Thăng cũng chẳng được người ta thích.
Lục phu nhân thấy y kiên quyết như vậy thì bất lực lắc đầu: "Vậy ngày mai ta sẽ bảo nhà bếp làm cho con mấy món thanh đạm."
Giang Vu Thanh nói: "Không cần phiền đâu ạ, con ăn ít đi là được rồi."
Lục phu nhân sẵng giọng: "Được gì mà được, muốn làm mình chết đói à."
Lục Vân Đình chợt nói: "Hay là tập võ với Lục Đao đi."
Lục Đao là thủ lĩnh hộ vệ Lục gia, võ công cao cường đứng đầu giang hồ. Nghe Lục Vân Đình nói vậy, trong lòng Lục phu nhân hơi dao động nhưng vẫn do dự nói: "Tập võ vất vả lắm......"
Lục Vân Đình nói: "Chỉ tập mấy bài rèn luyện sức khỏe thôi, mất công sau này thi khoa khảo vào trường thi chịu không nổi, để người ta phải khiêng ra." Lục Vân Đình chỉ nói sự thật, thi khoa khảo xưa nay không phải chuyện dễ, có rất nhiều thư sinh học hành gian khổ mười năm mà sức khỏe kém, mùa đông khắc nghiệt vào trường thi, mỗi năm đều có không ít người hôn mê ở trường thi.
Lục Vân Đình muốn thi khoa khảo nên Lục phu nhân cũng biết rõ chuyện này, nghe xong bà nhìn Giang Vu Thanh hỏi: "Vân Đình nói có lý lắm, Vu Thanh, con chịu không?"
Lục Vân Đình và Lục phu nhân đều cho rằng đây là chuyện tốt, Giang Vu Thanh đâu có lý do gì từ chối, y nói ngay: "Chịu ạ, cảm ơn phu nhân, cảm ơn thiếu gia!"
Lục phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này, người nhà mà cảm ơn gì hả."
Lục Vân Đình hừ khẽ một tiếng: "Mỗi ngày bảo Lục Đao dạy ngươi một canh giờ đi, không làm chậm trễ việc học đâu."
Giang Vu Thanh chớp mắt gật đầu, đột nhiên Lục Vân Đình gắp đồ ăn vào chén y rồi nói: "Ăn đi, ăn ít như vậy ta cũng không muốn nửa đêm nghe ngươi hát "Không thành kế" đâu."
Giang Vu Thanh nhìn đồ ăn trong chén rồi nuốt nước bọt, đúng là y ăn chưa no thật, lẩm bẩm nói: "Ta đâu có hát hí khúc."
Lục Vân Đình liếc nhìn bụng y, Giang Vu Thanh lập tức hiểu ra, lúng túng nói: "Ta ngủ trên ghế dài mà, không làm ồn đến ngài đâu."
Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Tai ta thính lắm."
Giang Vu Thanh: "Ồ."
- ----------------------
Không thành kế: Một mưu lược nổi tiếng được Gia Cát Lượng đưa lên thành huyền thoại trong trận chiến Nhai Đình với quân đội Tào Ngụy, dẫn đầu là Tư Mã Ý. Gia Cát Lượng cho người dẹp hết cờ và mở cổng thành. Ông dẫn hai đứa trẻ lên thành đánh đàn, cho binh lính đóng giả thường dân quét rác trước cổng. Quân địch gần tiến đến nhưng Gia Cát Lượng vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì. Tư Mã Ý thấy cảnh này thì linh cảm có gì đó không ổn. Cổng thành mở rộng như mời gọi mình vào, chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình. Tư Mã Ý nghi ngờ bên trong có mai phục nên cho lui binh.
Lục Vân Đình lại không nghĩ vậy, câu này của Giang Vu Thanh khiến hắn nhớ lại lần đầu gặp nhau chẳng mấy vui vẻ của hai người. Thú thật lúc đầu Lục Vân Đình không ưa Giang Vu Thanh chút nào, hắn ghét nhất là bị đặt vào sự đã rồi, càng không tin cái gọi là xung hỉ, kết quả vừa tỉnh lại cha mẹ đã xách về cho hắn một người vợ, còn là một cậu nhóc vừa gầy vừa thấp, bề ngoài xấu xí —— Thôi được, không phải xấu xí mà chỉ không mấy xinh đẹp thôi.
Tất nhiên Lục Vân Đình không thể trưng ra sắc mặt tốt, cũng không thể nói mấy lời êm tai.
Ai ngờ Giang Vu Thanh thật sự ở lại Lục gia. Có câu ở lâu mới biết lòng người, tính tình Lục Vân Đình cao ngạo nhưng không phải loại người không biết phải trái, Giang Vu Thanh là một cái bánh bột mì trắng tinh, từ trong ra ngoài đều trắng, dễ dàng nhìn thấu.
Lục gia tốt với y một phần thì y lập tức trả cho Lục Vân Đình mười phần, chăm sóc hắn vô cùng chu đáo, lời đại phu dặn Giang Vu Thanh chưa bao giờ quên. Nửa năm nay mặc dù không tin lời dối trá của thuật sĩ nhưng Lục Vân Đình vẫn phải thừa nhận sức khỏe mình đã tốt lên rất nhiều.
Trước kia cứ vào đông thì Lục Vân Đình lại ốm mấy trận, năm nay chỉ bị phong hàn một lần duy nhất—— Hình như Giang Vu Thanh đúng là phúc tinh của hắn thật. Nghĩ đến đây, cảm giác số trời đã định này khiến tim Lục Vân Đình tê dại, quả thực không biết nói gì cho phải.
Ngoài mặt Lục Vân Đình vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng bồn chồn, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, xưa nay hắn chưa bao giờ cúi đầu với ai cả.
"...... Giang Vu Thanh," Lục Vân Đình mở miệng gọi một câu, giọng nói không lớn, vừa ngước mắt lên thì trông thấy Giang Vu Thanh đang cầm quyển sách bên cạnh đọc say sưa.
Lục Vân Đình: "......"
Nghe hắn gọi mình, Giang Vu Thanh vâng dạ rồi ngẩng đầu nhìn Lục Vân Đình, nhất thời hắn không cách nào mở miệng được, gượng gạo nói: "Không có gì."
Giang Vu Thanh: "À."
Dứt lời y lại cúi đầu đọc sách, Lục Vân Đình nhìn y chằm chằm, bộ dạng xoắn xuýt như thể tức không được mà không tức cũng không xong. Lẽ ra hắn phải mừng mới đúng, hắn biết Giang Vu Thanh vô tư nên sẽ không để bụng, nhưng Giang Vu Thanh hời hợt như vậy lại khiến Lục Vân Đình không thoải mái.
Lục Vân Đình hậm hực một lát rồi gảy bàn tính lạch cạch, sổ sách vốn phải làm hai canh giờ nhưng chỉ nửa canh giờ sau đã xong.
Giang Vu Thanh sợ ăn nhiều sẽ béo nên buổi tối dùng bữa không dám ăn no, Lục phu nhân biết sức ăn của y, thấy y chỉ ăn một chén cơm, thịt cũng cầm đũa chấm một cái liếm liếm rồi thôi, bà tưởng y không khỏe nên lo lắng hỏi y khó chịu chỗ nào?
Lục Vân Đình liếc nhìn Giang Vu Thanh mấy lần, trong lòng lờ mờ đoán ra nên dở khóc dở cười.
Giang Vu Thanh lắc đầu nói, "Phu nhân, con khỏe mà."
Lục phu nhân hỏi: "Vậy đồ ăn tối nay không hợp khẩu vị à?"
Giang Vu Thanh nói: "Không phải không phải, đồ ăn ngon lắm ạ."
Lục phu nhân: "Vậy sao tối nay ăn ít thế?"
Giang Vu Thanh nhìn bà, rầu rĩ nói: "Phu nhân, kỳ nghỉ này con mập lên rồi, không thể ăn nhiều vậy nữa."
Lục phu nhân phì cười: "Còn tưởng chuyện gì nữa chứ," bà nhìn khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh của Giang Vu Thanh, rất có cảm giác thành tựu, "Con đang tuổi ăn tuổi lớn mà, mập chút xíu cũng đâu có sao, mai mốt nhổ giò là ốm ngay."
Giang Vu Thanh không chịu nghe, vẻ mặt dao động một giây, kiên định nói: "Không được đâu phu nhân, còn mập lên nữa con sẽ thành quả bóng mất thôi."
Lục phu nhân nói: "Quả bóng cũng đáng yêu mà."
Giang Vu Thanh hơi ngại ngùng, y nghĩ Lục phu nhân thật sự quá cưng chiều mình rồi! Có quả bóng nào đáng yêu đâu chứ, Chu Lê Thăng cũng chẳng được người ta thích.
Lục phu nhân thấy y kiên quyết như vậy thì bất lực lắc đầu: "Vậy ngày mai ta sẽ bảo nhà bếp làm cho con mấy món thanh đạm."
Giang Vu Thanh nói: "Không cần phiền đâu ạ, con ăn ít đi là được rồi."
Lục phu nhân sẵng giọng: "Được gì mà được, muốn làm mình chết đói à."
Lục Vân Đình chợt nói: "Hay là tập võ với Lục Đao đi."
Lục Đao là thủ lĩnh hộ vệ Lục gia, võ công cao cường đứng đầu giang hồ. Nghe Lục Vân Đình nói vậy, trong lòng Lục phu nhân hơi dao động nhưng vẫn do dự nói: "Tập võ vất vả lắm......"
Lục Vân Đình nói: "Chỉ tập mấy bài rèn luyện sức khỏe thôi, mất công sau này thi khoa khảo vào trường thi chịu không nổi, để người ta phải khiêng ra." Lục Vân Đình chỉ nói sự thật, thi khoa khảo xưa nay không phải chuyện dễ, có rất nhiều thư sinh học hành gian khổ mười năm mà sức khỏe kém, mùa đông khắc nghiệt vào trường thi, mỗi năm đều có không ít người hôn mê ở trường thi.
Lục Vân Đình muốn thi khoa khảo nên Lục phu nhân cũng biết rõ chuyện này, nghe xong bà nhìn Giang Vu Thanh hỏi: "Vân Đình nói có lý lắm, Vu Thanh, con chịu không?"
Lục Vân Đình và Lục phu nhân đều cho rằng đây là chuyện tốt, Giang Vu Thanh đâu có lý do gì từ chối, y nói ngay: "Chịu ạ, cảm ơn phu nhân, cảm ơn thiếu gia!"
Lục phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này, người nhà mà cảm ơn gì hả."
Lục Vân Đình hừ khẽ một tiếng: "Mỗi ngày bảo Lục Đao dạy ngươi một canh giờ đi, không làm chậm trễ việc học đâu."
Giang Vu Thanh chớp mắt gật đầu, đột nhiên Lục Vân Đình gắp đồ ăn vào chén y rồi nói: "Ăn đi, ăn ít như vậy ta cũng không muốn nửa đêm nghe ngươi hát "Không thành kế" đâu."
Giang Vu Thanh nhìn đồ ăn trong chén rồi nuốt nước bọt, đúng là y ăn chưa no thật, lẩm bẩm nói: "Ta đâu có hát hí khúc."
Lục Vân Đình liếc nhìn bụng y, Giang Vu Thanh lập tức hiểu ra, lúng túng nói: "Ta ngủ trên ghế dài mà, không làm ồn đến ngài đâu."
Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Tai ta thính lắm."
Giang Vu Thanh: "Ồ."
- ----------------------
Không thành kế: Một mưu lược nổi tiếng được Gia Cát Lượng đưa lên thành huyền thoại trong trận chiến Nhai Đình với quân đội Tào Ngụy, dẫn đầu là Tư Mã Ý. Gia Cát Lượng cho người dẹp hết cờ và mở cổng thành. Ông dẫn hai đứa trẻ lên thành đánh đàn, cho binh lính đóng giả thường dân quét rác trước cổng. Quân địch gần tiến đến nhưng Gia Cát Lượng vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì. Tư Mã Ý thấy cảnh này thì linh cảm có gì đó không ổn. Cổng thành mở rộng như mời gọi mình vào, chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình. Tư Mã Ý nghi ngờ bên trong có mai phục nên cho lui binh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương