Vu Thanh - Hoa Quyển
Chương 49
Cuối cùng Giang Vu Thanh cũng không biết Lục Vân Đình xử lý người kia thế nào, chỉ biết mấy tháng sau Tết, tùy tùng của y và Lục Vân Đình tăng thêm mấy người, đi theo họ đến thư viện và biệt viện ở ngoại ô.
Giang Vu Thanh cũng không hỏi, có lẽ y không đủ thông minh nhưng lại đủ nhạy bén ở một phương diện nào đó.
Sau khi Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình trở lại thư viện, Chu Lê Thăng luôn nhìn Giang Vu Thanh với vẻ mặt phức tạp, sau đó nhịn không được thì thầm hỏi y chuyện thuyền hoa bị đắm là âm mưu của Tào Phương thật sao?
Giang Vu Thanh tỏ vẻ bí hiểm, không nói gì.
Trong lòng Chu Lê Thăng bồn chồn bứt rứt, năm ngoái thuyền hoa bị đắm gây náo động lớn, trên thuyền có rất nhiều học sinh ở thư viện tham gia hội thơ. Không hiểu sao thuyền ra giữa hồ lại bị rò rỉ, hầu hết sĩ tử trên thuyền đều rơi xuống hồ, may mà đang là cuối xuân đầu hạ, cũng chẳng có sĩ tử nào chết đuối.
Phần lớn sĩ tử tham gia hội thơ đều xuất thân từ thân hào sĩ tộc ở Giang Châu, vụ đắm thuyền này cực kỳ nghiêm trọng.
Thuyền hoa kia là của Nhị công tử nhà họ La ở Giang Châu, hội thơ cũng là hắn tổ chức nên các nhà ở Giang Châu đều tìm đến La gia hỏi cho ra lẽ. Nhưng dù có điều tra bao nhiêu lần cũng không tìm thấy dấu vết thuyền hoa bị kẻ khác động tay vào, La gia chỉ biết âm thầm kêu khổ, tốn rất nhiều tiền mới ém được chuyện này xuống.
Chu Lê Thăng không có tư cách tham dự nên cũng chẳng góp mặt trong đó mà chỉ nghe người khác bàn tán, ai ngờ hơn nửa năm trôi qua, giờ chuyện cũ bị lật lại. Người nhà họ La đột nhiên đến phủ nha đánh trống kêu oan, tố cáo Tào gia thuê người phá hỏng thuyền hoa của La gia, kéo theo chuyện mua chuộc hung thủ làm đắm thuyền hoa để giết người nửa năm trước.
La gia có đủ nhân chứng vật chứng, khí thế hùng hổ, đánh Tào gia trở tay không kịp.
La gia không phải gia tộc lâu đời ở Giang Châu mà chuyển đến từ phương Bắc, tuy La nhị công tử không có tài hoa nhưng rất khéo léo, giao thiệp rộng, khá nổi tiếng ở Giang Châu. Vốn dĩ La gia đối đầu với Tào gia tuyệt đối không có phần thắng, nhưng thuyền hoa bị đắm nửa năm trước có liên quan đến mấy nhà, giờ hung thủ lộ diện tất nhiên là không thể bỏ qua, cộng thêm Tào gia ngang ngược gây nhiều thù hằn, nhất thời bốn phía đều là địch, hết sức thê thảm, ngay cả Tào công tử Tào Phương là cử nhân đang học ở phủ thành cũng bị dẫn về Giang Châu.
Chu Lê Thăng say sưa xem náo nhiệt, cuối cùng bị cữu cữu hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép xách tai, căn dặn hắn nhất định không được gây sự với Lục gia.
Chu Lê Thăng chớp mắt, không hiểu sao chuyện này lại dính dáng đến Lục gia, cữu cữu Chu Lê Thăng nhìn cháu trai trắng trẻo mập mạp rồi ưu sầu thở dài, tiểu tử này không kế thừa sự khôn khéo của cha hắn, cũng chẳng thông minh như Lâm gia bọn họ, còn được mẹ hắn nuôi như trân như bảo, chẳng biết sau này ra sao nữa.
Cữu cữu Chu Lê Thăng phân tích rõ ràng chuyện này cho hắn nghe, Chu Lê Thăng giật mình, thì ra Lục Vân Đình chính là quỷ xui xẻo mà Tào Phương muốn giết.
Thì ra mọi người trên thuyền đều bị Lục Vân Đình làm liên lụy.
Hắn đã bảo Lục Vân Đình không phải thứ tốt lành gì mà! La nhị công tử thật đáng thương, tự dưng gặp tai bay vạ gió!
Chu Lê Thăng nghĩ thầm sao không để Lục Vân Đình chết đuối luôn đi?
Cữu cữu Chu Lê Thăng thấy hắn lơ đễnh thì nhức đầu bóp trán nói: "Tóm lại là Lục gia không dễ chọc đâu, lòng dạ con ma bệnh kia còn đen tối hơn cha hắn nữa, chưa biết chừng Tào gia rơi vào kết cục hôm nay đều là hắn âm thầm tính kế, cháu nhớ tránh xa Lục gia ra nhé."
Chu Lê Thăng hừ khẽ một tiếng: "Còn lâu cháu mới sợ hắn."
Cữu cữu Chu Lê Thăng nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy ai bị đè xuống đất đánh ở thư viện ấy nhỉ?"
Chu Lê Thăng rống lên, "Cữu cữu! Chuyện qua lâu rồi mà! Với lại cháu chỉ nhất thời sơ ý nên bị Giang Vu Thanh đánh lén thôi!"
Cữu cữu Chu Lê Thăng: "Ta đâu quan tâm mấy đứa chơi đùa thế nào, Lê Thăng, đừng quên đám đệ đệ con thứ của cháu đang nhìn chằm chằm cháu, bọn chúng đang rình mò mẹ con cháu, chờ cháu phạm sai lầm để cha cháu hoàn toàn bỏ mặc cháu đấy."
Trên mặt Chu Lê Thăng lộ vẻ lo lắng, miễn cưỡng ậm ừ.
Cữu cữu Chu Lê Thăng lại cười hỏi: "Ta nghe nương cháu nói dạo này cháu học hành tiến bộ rồi hả?"
Chu Lê Thăng hơi ngại ngùng, vì không cam tâm chịu thua Giang Vu Thanh nên hắn mới chăm chỉ hơn, chưa kịp lên tiếng thì nghe cữu cữu nói: "Tốt lắm, ta có thể yên tâm được rồi."
Chu Lê Thăng không phải người không biết tốt xấu, hắn nhìn cữu cữu mình, trong lòng hơi cảm động, khẽ dạ một tiếng.
Chu Lê Thăng thì thầm với Giang Vu Thanh: "Giờ Tào gia sắp tiêu rồi, đây đều là tác phẩm của Lục Vân Đình đấy."
Giang Vu Thanh nhìn Chu Lê Thăng, hắn đắc ý lắc đầu nói: "Thiếu gia của ngươi chẳng tốt lành gì đâu, biết đâu ngày mai sẽ bán ngươi đi cũng nên."
Giang Vu Thanh chợt hỏi: "Có phải ngươi quên rồi không?"
Chu Lê Thăng: "Hả?"
Giang Vu Thanh mỉm cười: "Ta là hồ ly tinh mà."
"Ta không phải người tốt," Giang Vu Thanh nói, "Thiếu gia của chúng ta cũng không phải người tốt, chẳng phải hợp nhau lắm sao?"
Chu Lê Thăng: "......"
Hắn hừ khẽ một tiếng rồi nói: "Cùng lắm ngươi chỉ là hồ ly năm trăm tuổi, còn Lục Vân Đình lòng dạ đen tối, coi chừng hắn lột da ngươi đấy."
Giang Vu Thanh không thèm để ý hắn mà quay đầu nhìn phu tử đang giảng bài trên bục, Chu Lê Thăng lẩm bẩm, "Không biết tốt xấu." Một lát sau lại nhịn không được hỏi Giang Vu Thanh: "Kể nghe đi mà, sao Lục Vân Đình xử lý Tào gia được vậy?"
Giang Vu Thanh không lên tiếng.
Chu Lê Thăng lại đá chân bàn y, Giang Vu Thanh giữ bàn lại, dáng ngồi thẳng tắp, đột nhiên Hàn phu tử trên bục gọi một tiếng, "Chu Lê Thăng."
Chu Lê Thăng giật mình nhìn Hàn phu tử đang sầm mặt, phu tử nói: "Ngươi đọc lại câu lão phu vừa giảng xem."
Chu Lê Thăng trợn tròn mắt, nãy giờ hắn mải bám lấy Giang Vu Thanh nên đâu nghe Hàn phu tử nói gì.
Hàn phu tử đang giảng "Luận Ngữ", Chu Lê Thăng lắp bắp nói mấy câu, khóe mắt lại liếc sang Giang Vu Thanh, chỉ thấy mỗi góc nghiêng của y, Giang Vu Thanh hoàn toàn không để ý đến hắn.
Học sinh xung quanh cười trộm, khuôn mặt trắng trẻo béo núc của Chu Lê Thăng đỏ bừng, phu tử tức giận đến nỗi bộ râu rung lên, nói với Giang Vu Thanh: "Giang Vu Thanh, ngươi đọc đi."
Giang Vu Thanh đứng dậy đọc vanh vách câu phu tử vừa giảng, sắc mặt Hàn phu tử hơi dịu xuống, trách mắng Chu Lê Thăng: "Quân tử không tự trọng thì mất uy tín, học thức không vững, lão phu nói gì ngươi cũng không nhớ nổi! Đúng là gỗ mục mà!"
Chu Lê Thăng đã quen bị phu tử mắng, cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi nhưng mắt lại trừng Giang Vu Thanh, Giang Vu Thanh cầm quyển sách che mặt rồi nhe răng với hắn, hiển nhiên là đang cười nhạo hắn.
Chu Lê Thăng tức tối trợn mắt, Giang Vu Thanh dọa hắn, "Ngươi còn đá ta nữa thì ta sẽ mách phu tử đấy."
Chu Lê Thăng hùng hổ, "Vô sỉ!"
Giang Vu Thanh cười ranh mãnh, "Gỗ mục."
Giang Vu Thanh cũng không hỏi, có lẽ y không đủ thông minh nhưng lại đủ nhạy bén ở một phương diện nào đó.
Sau khi Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình trở lại thư viện, Chu Lê Thăng luôn nhìn Giang Vu Thanh với vẻ mặt phức tạp, sau đó nhịn không được thì thầm hỏi y chuyện thuyền hoa bị đắm là âm mưu của Tào Phương thật sao?
Giang Vu Thanh tỏ vẻ bí hiểm, không nói gì.
Trong lòng Chu Lê Thăng bồn chồn bứt rứt, năm ngoái thuyền hoa bị đắm gây náo động lớn, trên thuyền có rất nhiều học sinh ở thư viện tham gia hội thơ. Không hiểu sao thuyền ra giữa hồ lại bị rò rỉ, hầu hết sĩ tử trên thuyền đều rơi xuống hồ, may mà đang là cuối xuân đầu hạ, cũng chẳng có sĩ tử nào chết đuối.
Phần lớn sĩ tử tham gia hội thơ đều xuất thân từ thân hào sĩ tộc ở Giang Châu, vụ đắm thuyền này cực kỳ nghiêm trọng.
Thuyền hoa kia là của Nhị công tử nhà họ La ở Giang Châu, hội thơ cũng là hắn tổ chức nên các nhà ở Giang Châu đều tìm đến La gia hỏi cho ra lẽ. Nhưng dù có điều tra bao nhiêu lần cũng không tìm thấy dấu vết thuyền hoa bị kẻ khác động tay vào, La gia chỉ biết âm thầm kêu khổ, tốn rất nhiều tiền mới ém được chuyện này xuống.
Chu Lê Thăng không có tư cách tham dự nên cũng chẳng góp mặt trong đó mà chỉ nghe người khác bàn tán, ai ngờ hơn nửa năm trôi qua, giờ chuyện cũ bị lật lại. Người nhà họ La đột nhiên đến phủ nha đánh trống kêu oan, tố cáo Tào gia thuê người phá hỏng thuyền hoa của La gia, kéo theo chuyện mua chuộc hung thủ làm đắm thuyền hoa để giết người nửa năm trước.
La gia có đủ nhân chứng vật chứng, khí thế hùng hổ, đánh Tào gia trở tay không kịp.
La gia không phải gia tộc lâu đời ở Giang Châu mà chuyển đến từ phương Bắc, tuy La nhị công tử không có tài hoa nhưng rất khéo léo, giao thiệp rộng, khá nổi tiếng ở Giang Châu. Vốn dĩ La gia đối đầu với Tào gia tuyệt đối không có phần thắng, nhưng thuyền hoa bị đắm nửa năm trước có liên quan đến mấy nhà, giờ hung thủ lộ diện tất nhiên là không thể bỏ qua, cộng thêm Tào gia ngang ngược gây nhiều thù hằn, nhất thời bốn phía đều là địch, hết sức thê thảm, ngay cả Tào công tử Tào Phương là cử nhân đang học ở phủ thành cũng bị dẫn về Giang Châu.
Chu Lê Thăng say sưa xem náo nhiệt, cuối cùng bị cữu cữu hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép xách tai, căn dặn hắn nhất định không được gây sự với Lục gia.
Chu Lê Thăng chớp mắt, không hiểu sao chuyện này lại dính dáng đến Lục gia, cữu cữu Chu Lê Thăng nhìn cháu trai trắng trẻo mập mạp rồi ưu sầu thở dài, tiểu tử này không kế thừa sự khôn khéo của cha hắn, cũng chẳng thông minh như Lâm gia bọn họ, còn được mẹ hắn nuôi như trân như bảo, chẳng biết sau này ra sao nữa.
Cữu cữu Chu Lê Thăng phân tích rõ ràng chuyện này cho hắn nghe, Chu Lê Thăng giật mình, thì ra Lục Vân Đình chính là quỷ xui xẻo mà Tào Phương muốn giết.
Thì ra mọi người trên thuyền đều bị Lục Vân Đình làm liên lụy.
Hắn đã bảo Lục Vân Đình không phải thứ tốt lành gì mà! La nhị công tử thật đáng thương, tự dưng gặp tai bay vạ gió!
Chu Lê Thăng nghĩ thầm sao không để Lục Vân Đình chết đuối luôn đi?
Cữu cữu Chu Lê Thăng thấy hắn lơ đễnh thì nhức đầu bóp trán nói: "Tóm lại là Lục gia không dễ chọc đâu, lòng dạ con ma bệnh kia còn đen tối hơn cha hắn nữa, chưa biết chừng Tào gia rơi vào kết cục hôm nay đều là hắn âm thầm tính kế, cháu nhớ tránh xa Lục gia ra nhé."
Chu Lê Thăng hừ khẽ một tiếng: "Còn lâu cháu mới sợ hắn."
Cữu cữu Chu Lê Thăng nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy ai bị đè xuống đất đánh ở thư viện ấy nhỉ?"
Chu Lê Thăng rống lên, "Cữu cữu! Chuyện qua lâu rồi mà! Với lại cháu chỉ nhất thời sơ ý nên bị Giang Vu Thanh đánh lén thôi!"
Cữu cữu Chu Lê Thăng: "Ta đâu quan tâm mấy đứa chơi đùa thế nào, Lê Thăng, đừng quên đám đệ đệ con thứ của cháu đang nhìn chằm chằm cháu, bọn chúng đang rình mò mẹ con cháu, chờ cháu phạm sai lầm để cha cháu hoàn toàn bỏ mặc cháu đấy."
Trên mặt Chu Lê Thăng lộ vẻ lo lắng, miễn cưỡng ậm ừ.
Cữu cữu Chu Lê Thăng lại cười hỏi: "Ta nghe nương cháu nói dạo này cháu học hành tiến bộ rồi hả?"
Chu Lê Thăng hơi ngại ngùng, vì không cam tâm chịu thua Giang Vu Thanh nên hắn mới chăm chỉ hơn, chưa kịp lên tiếng thì nghe cữu cữu nói: "Tốt lắm, ta có thể yên tâm được rồi."
Chu Lê Thăng không phải người không biết tốt xấu, hắn nhìn cữu cữu mình, trong lòng hơi cảm động, khẽ dạ một tiếng.
Chu Lê Thăng thì thầm với Giang Vu Thanh: "Giờ Tào gia sắp tiêu rồi, đây đều là tác phẩm của Lục Vân Đình đấy."
Giang Vu Thanh nhìn Chu Lê Thăng, hắn đắc ý lắc đầu nói: "Thiếu gia của ngươi chẳng tốt lành gì đâu, biết đâu ngày mai sẽ bán ngươi đi cũng nên."
Giang Vu Thanh chợt hỏi: "Có phải ngươi quên rồi không?"
Chu Lê Thăng: "Hả?"
Giang Vu Thanh mỉm cười: "Ta là hồ ly tinh mà."
"Ta không phải người tốt," Giang Vu Thanh nói, "Thiếu gia của chúng ta cũng không phải người tốt, chẳng phải hợp nhau lắm sao?"
Chu Lê Thăng: "......"
Hắn hừ khẽ một tiếng rồi nói: "Cùng lắm ngươi chỉ là hồ ly năm trăm tuổi, còn Lục Vân Đình lòng dạ đen tối, coi chừng hắn lột da ngươi đấy."
Giang Vu Thanh không thèm để ý hắn mà quay đầu nhìn phu tử đang giảng bài trên bục, Chu Lê Thăng lẩm bẩm, "Không biết tốt xấu." Một lát sau lại nhịn không được hỏi Giang Vu Thanh: "Kể nghe đi mà, sao Lục Vân Đình xử lý Tào gia được vậy?"
Giang Vu Thanh không lên tiếng.
Chu Lê Thăng lại đá chân bàn y, Giang Vu Thanh giữ bàn lại, dáng ngồi thẳng tắp, đột nhiên Hàn phu tử trên bục gọi một tiếng, "Chu Lê Thăng."
Chu Lê Thăng giật mình nhìn Hàn phu tử đang sầm mặt, phu tử nói: "Ngươi đọc lại câu lão phu vừa giảng xem."
Chu Lê Thăng trợn tròn mắt, nãy giờ hắn mải bám lấy Giang Vu Thanh nên đâu nghe Hàn phu tử nói gì.
Hàn phu tử đang giảng "Luận Ngữ", Chu Lê Thăng lắp bắp nói mấy câu, khóe mắt lại liếc sang Giang Vu Thanh, chỉ thấy mỗi góc nghiêng của y, Giang Vu Thanh hoàn toàn không để ý đến hắn.
Học sinh xung quanh cười trộm, khuôn mặt trắng trẻo béo núc của Chu Lê Thăng đỏ bừng, phu tử tức giận đến nỗi bộ râu rung lên, nói với Giang Vu Thanh: "Giang Vu Thanh, ngươi đọc đi."
Giang Vu Thanh đứng dậy đọc vanh vách câu phu tử vừa giảng, sắc mặt Hàn phu tử hơi dịu xuống, trách mắng Chu Lê Thăng: "Quân tử không tự trọng thì mất uy tín, học thức không vững, lão phu nói gì ngươi cũng không nhớ nổi! Đúng là gỗ mục mà!"
Chu Lê Thăng đã quen bị phu tử mắng, cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi nhưng mắt lại trừng Giang Vu Thanh, Giang Vu Thanh cầm quyển sách che mặt rồi nhe răng với hắn, hiển nhiên là đang cười nhạo hắn.
Chu Lê Thăng tức tối trợn mắt, Giang Vu Thanh dọa hắn, "Ngươi còn đá ta nữa thì ta sẽ mách phu tử đấy."
Chu Lê Thăng hùng hổ, "Vô sỉ!"
Giang Vu Thanh cười ranh mãnh, "Gỗ mục."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương