Vừa Yêu Vừa Sủng
Chương 29: Phòng Tự Học (H)
Một tuần mới bắt đầu, sáng sớm Mộ Dung Nguyệt đã đến phòng học. Bài tập tuần này cô làm vô cùng nghiêm túc cẩn thận.
Nhưng đợi cả một buổi sáng cũng không thấy Cố Hành đâu.
Cố Hành không đi học?
Bởi vì đi học không thể mang theo điện thoại, cô cũng không có cách nào hỏi anh.
Vị trí bên cạnh trống không, tâm tình Mộ Dung Nguyệt tựa như bàn học này vậy, nhớ chủ nhân của nó.
Mãi cho đến giờ ăn trưa, Trương Tử mới hớt hải chạy tới, "Bạn học mới, bạn học mới!"
Mộ Dung Nguyệt chờ cậu ta chạy tới, "Ôi trời, vừa mới tiết hai, đại ca gửi tin nhắn cho tôi, muốn tôi chuyển lời tới cậu, hôm nay cậu ấy có cuộc thi bên ngoài, không thể tới lớp được.
Thì ra, Cố Hành bị bắt đi thi.
"Này, Trương Tử, bình thường cậu vẫn mang điện thoại tới lớp sao?"
"Hả? Hả? Bạn học mới cậu vừa nói gì cơ? Tôi không nghe rõ!" Nói xong chạy như bay bỏ đi.
Trần Tiêu một bên không khỏi buồn cười, lịch sự gật đầu một cái với Mộ Dung Nguyệt, Trương Tử này đúng là đồ ngốc, bình thường học tập cũng thấy thông minh, sao không nhìn ra Cố Hành chú ý đến một nữ sinh như vậy, đây chính là báo cáo hành tung đó, bạn học mới này không chừng chính là chị dâu tương lai của cậu ta!
Mộ Dung Nguyệt biết Cố Hành đi đâu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Buổi chiều tan học, Mộ Dung Nguyệt ở lại trong phòng học làm xong bài tập tiếng Anh rồi chuẩn bị về nhà.
Lại thấy thân ảnh cao lớn kia dựa vào cửa phòng học, Cố Hành mặc áo đồng phục sơ mi trắng, cà vạt màu đen, đeo tai nghe để tránh bị thế giới bên ngoài quấy rầy. Lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh mặt trời chiếu vào góc nghiêng của khuôn mặt anh.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thiếu niên tựa như bức tranh sơn dầu, lập tức quên mất việc hít thở.
Chỉ thấy, Cố Hành xoay người, "Đồ ngốc, em không đi sao?"
"Em... em không phải..." Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình không ngốc, thành tích của cô vẫn luôn khá tốt, nhưng cũng không biết làm thế nào để phản bác lại Cố Hành.
Anh rất tự nhiên cầm lấy cặp sách của cô, thật ra lúc thi xong anh đã quay về trường học, thầy giáo nói được nghỉ anh cũng không có hứng thú, chỉ muốn sớm được nhìn thấy người mình nhung nhớ, mãi cho tới khi chạy đến phòng học, nhìn cô yên tĩnh ngồi chỗ đó, trong lúc nhất thời cũng không muốn quấy rầy.
Mộ Dung Nguyệt không phát hiện, anh đã nhìn cô rất lâu.
Cũng không phải là đồ ngốc.
*
Phòng tự học không có một bóng người, tỷ lệ nhập học vào trung học H cao nhất cả nước, nhưng phòng tự học này quanh năm không một bóng người, có lẽ học bá cũng không cần học tập nhiều quá.
Mộ Dung Nguyệt nhìn học bá ngồi bên người mình, trong lòng âm thầm ghen tị.
Cố Hành là loại tồn tại như thế nào chứ, có vẻ là cả mỹ mạo và cả trí tuệ.
"Đồ ngốc, nhìn anh đến mức quên đọc đề à?"
Vào lúc thèm nhỏ dãi sắc đẹp của học bá lại bị bắt quả tang, khuôn mặt thiếu nữ tức khắc đỏ bừng.
Cố Hành buông bút, sao anh lại có thể không muốn nhìn cô được.
Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, vậy mà Cố Hành lại ôm cô đặt lên trên bàn học.
"Em... bây giờ sẽ đọc đề."
"Muộn rồi."
Hai chữ đơn giản lại rất có khí thế.
Cố Hành dùng tay nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Thật mềm, đôi môi cô giống như thạch trái cây vậy.
"Ngoan, mở miệng." Đây là ma quỷ cám dỗ.
Không thể cưỡng lại được.
Mộ Dung Nguyệt tùy ý để Cố Hành ôm mình vào ngực, không thử ngừng việc tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.
Cách đồng phục, bàn tay to đã đặt lên nơi no đủ của thiếu nữ, mềm mại, rất lớn, bàn tay anh nắm lấy xoa bóp thành đủ loại hình dạng.
"Ưm..." Chỉ cách lớp quần áo, Mộ Dung Nguyệt đã có thể cảm nhận rõ ràng khoái cảm khi bị nắn bóp.
Nhưng như thế sao đủ?
Cúc áo dần mở ra một nút, hai nút...
Trước khi thiếu nữ cảm nhận được hơi lạnh, bàn tay kia đã nhanh chóng kéo áo ngực xuống, cảm nhận đôi tuyết nhũ kia một cách trực tiếp.
"A ~" Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy nụ anh đào mẫn cảm của mình bị một bàn tay ấm áp khô nóng quét qua, toàn thân tê dại.
Cảm xúc chân thực khiến thiếu nữ nắm chặt lấy góc bàn.
Mộ Dung Nguyệt nhìn ngoài thì gầy gò, núi tuyết kia lại phát dục vô cùng no đủ, một tay Cố Hành ôm lấy eo cô, một bàn tay tận hưởng xúc cảm cực thỏ ngọc đầy đặn này mang lại.
Qua lớp áo ngực mỏng manh có thể nhìn thấy hình dáng ngón tay của người đàn ông, anh nhẹ nhàng ấn một cái, hạt đậu đỏ càng đứng thẳng.
Giờ phút này, Cố Hành buông đôi môi đã bị hôn sưng đỏ của thiếu nữ ra, cúi đầu tận hưởng xương quai xanh tinh tế của cô, thỉnh thoảng lại gặm cắn một cái, đầu lưỡi đảo qua làn da trắng nõn khiến cả người Mộ Dung Nguyệt khẽ run.
"A... không... đừng..." Đầu óc Mộ Dung Nguyệt lúc này trống rỗng, cô chưa từng biết mình lại mẫn cảm như thế, trong cơ thể có một dây thần kinh kích thích đến hạ thể, dưới thân nổi lên cảm giác dính dớp.
Mỗi một tấc da thịt Cố Hành chạm qua đều phiếm hồng, bộ ngực vừa được âu yếm đứng thẳng lên như chưa bị đùa bỡn đủ.
"Thật sự không cần?" Ngón tay Cố Hành linh hoạt cởi bỏ nút thắt nịt ngực, dây áo tuột ra khỏi vai, bộ ngực tròn trịa đáng yêu lập tức bại lộ trước mặt Cố Hành.
Đầu ngực phấn nộn giống như một nụ hoa đang chờ người ta hái.
Bàn tay Cố Hành bắt lấy thỏ ngọc, nâng bộ ngực xinh đẹp đáng yêu của cô lên, ngón cái lại lần nữa đùa bỡn tiểu anh đào đáng thương, hết niết rồi lại ấn, lắc qua lắc lại.
"A... ưm... không thể... Cố... Cố Hành..."
Thiếu nữ nhíu mày, hai mắt trong suốt như pha lê, hoàn toàn chính là dáng vẻ chọc người yêu mến, nhưng cô càng bày ra biểu tình như vậy, Cố Hành càng không nhịn được muốn bắt nạt cô.
Mộ Dung Nguyệt muốn dùng tay che ngực, lại bị Cố Hành ngăn cản, anh cúi đầu cắn lên tiểu anh đào.
"A... Đau..."
Trước khi gặp được cô, Cố Hành cũng không biết bản thân mình lại có một mặt không biết khống chế như vậy, cô nhóc này chính là khiến người người khác phạm tội.
"Cố Hành... a... mau dừng lại."
Cảm giác liếm láp vô cùng rõ ràng, đầu lưỡi ướt nóng cuốn lấy đầu ngực vô cùng thoải mái... Mộ Dung Nguyệt sa ngã nhắm mắt, cảm nhận khoái cảm từ ngực truyền tới.
"A... ưmmm..."
Thiếu nữ thở dốc, chứng minh lúc này đang rất hưởng thụ.
Nhưng nơi dưới thân Cố Hành kia quả thực sắp trướng muốn chết.
"Nguyệt Nhi, em cũng không thể vui vẻ một mình như thế được."
Nghe thấy giọng nói Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt mơ màng.
Nói xong, Cố Hành cầm lấy tay cô đưa tới nơi nóng bỏng dưới thân.
Bởi vì Mộ Dung Nguyệt đang ngồi trên bàn hai, phần trên hai người sát lại với nhau, lại không biết nam căn của Cố Hành đã sắp phá tan quần đồng phục.
Bên dưới cơ bụng rắn chắc, bàn tay Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành đặt lên cự vật kia.
Thật nóng.
Còn rất cứng.
Thiếu nữ theo bản năng muốn rút tay về, nếu không phải do Cố Hành nắm lấy tay cô, cô cũng không có dũng khí chạm tới đây.
"Vuốt ve nó." Giọng nói khàn khàn, trầm thấp mê người truyền tới.
"Cố... Cố Hành..."
"Ngoan, làm anh thoải mái."
Mộ Dung Nguyệt không dám tưởng tượng thứ trong tay mình bây giờ là gì, rõ ràng cũng là da thịt nhưng lại vừa cứng còn thô như vậy, một tay cô cầm không hết.
Nhưng cô cũng muốn làm cho Cố Hành thoải mái một chút.
Mộ Dung Nguyệt không có chút kỹ xảo nào, bàn tay nhỏ bị Cố Hành nắm lấy chậm rãi vuốt lên rồi vuốt xuống.
Cự vật kia rất dài, Mộ Dung Nguyệt chậm rãi từ dưới ô đi lên, cảm nhận nếp uốn và gân mạch trên đó, còn cả nhiệt độ nóng bỏng giống như tâm tình cô lúc này.
Một chút lại một chút, mu bàn tay không cẩn thận đụng phải tinh hoàn.
"A..." Mộ Dung Nguyệt hoảng hốt.
Lại đối diện với khuôn mặt ẩn nhẫn dục vọng của Cố Hành.
Cô lại muốn cố gắng một chút, vì thế mà chủ động dùng tay còn lại nắm lấy côn th*t lớn, trong lòng Cố Hành cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có.
"Bảo bối, nhanh hơn một chút."
Anh gọi cô là bảo bối.
Hai tai Mộ Dung Nguyệt đỏ bừng, tay nhỏ cố gắng nhanh hơn, lại cảm thấy côn th*t trong tay càng lúc càng lớn.
"Ngày mai còn phải làm bài kiểm tra tiếng Anh."
"Đúng vậy, đúng vậy, thật khẩn trương."
Bên ngoài phòng tự học truyền tới giọng nói của bạn học chưa về nhà, bọn họ sẽ không đi vào chứ?!
Mộ Dung Nguyệt sợ tới mức siết chặt thứ trong tay.
"Khụ..."
Sức lực này, lại còn cảm giác thắt chặt, Cố Hành bị động tác đáng yêu của cô khiến cho dục vọng quay cuồng.
Thật muốn làm cô ngay ở chỗ này.
"Làm đau anh rồi?" Thiếu nữ ngây thơ hoảng hốt hỏi.
Sao cô ấy có thể đáng yêu như vậy được chứ.
Cố Hành lắc đầu, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, để đầu cô chống lên ngực mình.
Hết lần này tới lần khác, Mộ Dung Nguyệt cũng không biết mình vuốt ve bao lâu, chỉ trừ chỗ mã mắt tiết ra một chút nước, cự vật này càng ngày càng phấn chấn hơn.
Tay cô đã mỏi nhừ, vì sao Cố Hành còn chưa phóng thích?
Cố Hành cũng biết tình huống này cũng do bàn tay nhỏ bé chưa có kinh nghiệm của cô làm cho quá thoải mái, nhưng nếu cô cứ chậm rãi như vậy, bọn họ sẽ phải ở đây tới lúc trường học đóng cửa mất.
Hai mắt anh rơi xuống giữa hai chân mê người của cô.
"Bảo bối, em ướt rồi."
Vào lúc Mộ Dung Nguyệt ra sức vuốt ve côn th*t, ngón tay người nào đó đã chọc vào nơi tư mật của cô.
Dưới lớp váy đồng phục đều đã ướt đẫm.
Bảo bối của anh đúng là làm từ nước mà.
"Ưm... đừng mà..." Không thể ngờ được là Cố Hành lại tấn công bất ngờ.
Anh cũng biết mình không thể nóng vội, chỉ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
"Ngoan, anh không đi vào... như vậy có thể nhanh hơn một chút."
Khuôn mặt Mộ Dung Nguyệt đỏ bừng, tất nhiên cô hiểu nhanh của anh có nghĩa là gì.
Được sự cho phép của thiếu nữ, Cố Hành thoải mái cởi quần lót trắng của cô ra, dưới lớp váy đồng phục đen là làn da trắng nõn, khe thịt hồng nhạt đang phun mật dịch vô cùng đáng yêu.
Bảo bối của anh thật đẹp.
"A..." Lúc quy đầu xẹt qua khe thịt nhỏ, Mộ Dung Nguyệt theo bản năng ôm chặt Cố Hành, cô tin tưởng anh, anh nói không vào thì sẽ không.
Cố Hành cũng toát mồ hôi, bảo bối của anh quá mẫn cảm, mới chỉ chạm nhẹ một cái tiểu huyệt đã trào nước.
Lúc này, cự vật của anh đã bị mật dịch thấm ướt, Cố Hành dùng tay giữ lấy eo cô, chỉ đưa phần đầu cự long vào miệng tiểu huyệt.
Anh không thể muốn cô ngay đây được.
"Aaaa..." Quy đầu lớn và âm đế tiếp xúc thân mật, cảm giác kích thích tê dại khiến Mộ Dung Nguyệt không thể khống chế tiếng kêu của mình.
Tiểu huyệt chưa từng bị người ta chạm vào bao giờ theo bản năng bài xích dị vật, đè ép quy đầu lớn.
Thậm chí còn chưa đi vào đã khiến Cố Hành thoải mái muốn bắn ra.
Cô cảm nhận được sự kiềm chế của Cố Hành, mỗi lần quy đầu chạm tới lớp màng mỏng sẽ ngay lập tức rút ra, như thế lặp lại mấy chục lần.
Thật thoải mái, bị Cố Hành làm vậy thật thoải mái.
Đầu óc Mộ Dung Nguyệt mơ mơ hồ hồ, bị Cố Hành ôm như một con mèo nhỏ cọ vào ngực anh.
Cố Hành quả thực đã dùng sức mạnh rất lớn để kiềm chế không cho mình tiến thẳng vào trong, anh di chuyển nhanh hơn, lại khép chặt đôi chân cô lại khiến cự vật bị đè ép, mỗi lần di chuyển, hai tinh hoàn sẽ đụng vào đùi cô.
Mà loại ra vào nhàn nhạt như vậy lại phát ra tiếng nước vô cùng rõ ràng.
Tiểu huyệt bị đùa giỡn không nhịn được co rút lại như muốn giữ lấy gốc rễ của Cố Hành.
Mãi cho tới khi đùi cô đỏ lên, Cố Hành mới bắn chất dịch trắng đục nóng hổi ra, theo đùi cô chảy xuống, bên trong váy đồng phục cũng bị dính lấy từng mảnh.
Một giọt lại một giọt, trên mặt bàn đều là tinh dịch và mật dịch hòa lại với nhau.
Trong phòng tự học yên tĩnh tràn đầy hơi thở của thiếu niên và thiếu nữ.
Cố Hành cũng biết không thể tiếp tục, ngay cả khi bây giờ anh đang rất rất khao khát cô, nhưng nếu hai người còn làm tiếp, nhất định là không được.
Anh cởi áo đồng phục mặc vào cho cô, không kìm được mà ôm cô dậy.
"Anh đưa em về nhà." Nói rồi đặt một nụ hôn lên trán Mộ Dung Nguyệt.
Lúc đó, Mộ Dung Nguyệt còn cho rằng tất cả đều do tình dục chi phối.
Rất lâu về sau, cô mới biết được, thì ra anh đã thích mình lâu như vậy, sâu đậm như vậy.
Nhưng đợi cả một buổi sáng cũng không thấy Cố Hành đâu.
Cố Hành không đi học?
Bởi vì đi học không thể mang theo điện thoại, cô cũng không có cách nào hỏi anh.
Vị trí bên cạnh trống không, tâm tình Mộ Dung Nguyệt tựa như bàn học này vậy, nhớ chủ nhân của nó.
Mãi cho đến giờ ăn trưa, Trương Tử mới hớt hải chạy tới, "Bạn học mới, bạn học mới!"
Mộ Dung Nguyệt chờ cậu ta chạy tới, "Ôi trời, vừa mới tiết hai, đại ca gửi tin nhắn cho tôi, muốn tôi chuyển lời tới cậu, hôm nay cậu ấy có cuộc thi bên ngoài, không thể tới lớp được.
Thì ra, Cố Hành bị bắt đi thi.
"Này, Trương Tử, bình thường cậu vẫn mang điện thoại tới lớp sao?"
"Hả? Hả? Bạn học mới cậu vừa nói gì cơ? Tôi không nghe rõ!" Nói xong chạy như bay bỏ đi.
Trần Tiêu một bên không khỏi buồn cười, lịch sự gật đầu một cái với Mộ Dung Nguyệt, Trương Tử này đúng là đồ ngốc, bình thường học tập cũng thấy thông minh, sao không nhìn ra Cố Hành chú ý đến một nữ sinh như vậy, đây chính là báo cáo hành tung đó, bạn học mới này không chừng chính là chị dâu tương lai của cậu ta!
Mộ Dung Nguyệt biết Cố Hành đi đâu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Buổi chiều tan học, Mộ Dung Nguyệt ở lại trong phòng học làm xong bài tập tiếng Anh rồi chuẩn bị về nhà.
Lại thấy thân ảnh cao lớn kia dựa vào cửa phòng học, Cố Hành mặc áo đồng phục sơ mi trắng, cà vạt màu đen, đeo tai nghe để tránh bị thế giới bên ngoài quấy rầy. Lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh mặt trời chiếu vào góc nghiêng của khuôn mặt anh.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thiếu niên tựa như bức tranh sơn dầu, lập tức quên mất việc hít thở.
Chỉ thấy, Cố Hành xoay người, "Đồ ngốc, em không đi sao?"
"Em... em không phải..." Mộ Dung Nguyệt cảm thấy mình không ngốc, thành tích của cô vẫn luôn khá tốt, nhưng cũng không biết làm thế nào để phản bác lại Cố Hành.
Anh rất tự nhiên cầm lấy cặp sách của cô, thật ra lúc thi xong anh đã quay về trường học, thầy giáo nói được nghỉ anh cũng không có hứng thú, chỉ muốn sớm được nhìn thấy người mình nhung nhớ, mãi cho tới khi chạy đến phòng học, nhìn cô yên tĩnh ngồi chỗ đó, trong lúc nhất thời cũng không muốn quấy rầy.
Mộ Dung Nguyệt không phát hiện, anh đã nhìn cô rất lâu.
Cũng không phải là đồ ngốc.
*
Phòng tự học không có một bóng người, tỷ lệ nhập học vào trung học H cao nhất cả nước, nhưng phòng tự học này quanh năm không một bóng người, có lẽ học bá cũng không cần học tập nhiều quá.
Mộ Dung Nguyệt nhìn học bá ngồi bên người mình, trong lòng âm thầm ghen tị.
Cố Hành là loại tồn tại như thế nào chứ, có vẻ là cả mỹ mạo và cả trí tuệ.
"Đồ ngốc, nhìn anh đến mức quên đọc đề à?"
Vào lúc thèm nhỏ dãi sắc đẹp của học bá lại bị bắt quả tang, khuôn mặt thiếu nữ tức khắc đỏ bừng.
Cố Hành buông bút, sao anh lại có thể không muốn nhìn cô được.
Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, vậy mà Cố Hành lại ôm cô đặt lên trên bàn học.
"Em... bây giờ sẽ đọc đề."
"Muộn rồi."
Hai chữ đơn giản lại rất có khí thế.
Cố Hành dùng tay nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Thật mềm, đôi môi cô giống như thạch trái cây vậy.
"Ngoan, mở miệng." Đây là ma quỷ cám dỗ.
Không thể cưỡng lại được.
Mộ Dung Nguyệt tùy ý để Cố Hành ôm mình vào ngực, không thử ngừng việc tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.
Cách đồng phục, bàn tay to đã đặt lên nơi no đủ của thiếu nữ, mềm mại, rất lớn, bàn tay anh nắm lấy xoa bóp thành đủ loại hình dạng.
"Ưm..." Chỉ cách lớp quần áo, Mộ Dung Nguyệt đã có thể cảm nhận rõ ràng khoái cảm khi bị nắn bóp.
Nhưng như thế sao đủ?
Cúc áo dần mở ra một nút, hai nút...
Trước khi thiếu nữ cảm nhận được hơi lạnh, bàn tay kia đã nhanh chóng kéo áo ngực xuống, cảm nhận đôi tuyết nhũ kia một cách trực tiếp.
"A ~" Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy nụ anh đào mẫn cảm của mình bị một bàn tay ấm áp khô nóng quét qua, toàn thân tê dại.
Cảm xúc chân thực khiến thiếu nữ nắm chặt lấy góc bàn.
Mộ Dung Nguyệt nhìn ngoài thì gầy gò, núi tuyết kia lại phát dục vô cùng no đủ, một tay Cố Hành ôm lấy eo cô, một bàn tay tận hưởng xúc cảm cực thỏ ngọc đầy đặn này mang lại.
Qua lớp áo ngực mỏng manh có thể nhìn thấy hình dáng ngón tay của người đàn ông, anh nhẹ nhàng ấn một cái, hạt đậu đỏ càng đứng thẳng.
Giờ phút này, Cố Hành buông đôi môi đã bị hôn sưng đỏ của thiếu nữ ra, cúi đầu tận hưởng xương quai xanh tinh tế của cô, thỉnh thoảng lại gặm cắn một cái, đầu lưỡi đảo qua làn da trắng nõn khiến cả người Mộ Dung Nguyệt khẽ run.
"A... không... đừng..." Đầu óc Mộ Dung Nguyệt lúc này trống rỗng, cô chưa từng biết mình lại mẫn cảm như thế, trong cơ thể có một dây thần kinh kích thích đến hạ thể, dưới thân nổi lên cảm giác dính dớp.
Mỗi một tấc da thịt Cố Hành chạm qua đều phiếm hồng, bộ ngực vừa được âu yếm đứng thẳng lên như chưa bị đùa bỡn đủ.
"Thật sự không cần?" Ngón tay Cố Hành linh hoạt cởi bỏ nút thắt nịt ngực, dây áo tuột ra khỏi vai, bộ ngực tròn trịa đáng yêu lập tức bại lộ trước mặt Cố Hành.
Đầu ngực phấn nộn giống như một nụ hoa đang chờ người ta hái.
Bàn tay Cố Hành bắt lấy thỏ ngọc, nâng bộ ngực xinh đẹp đáng yêu của cô lên, ngón cái lại lần nữa đùa bỡn tiểu anh đào đáng thương, hết niết rồi lại ấn, lắc qua lắc lại.
"A... ưm... không thể... Cố... Cố Hành..."
Thiếu nữ nhíu mày, hai mắt trong suốt như pha lê, hoàn toàn chính là dáng vẻ chọc người yêu mến, nhưng cô càng bày ra biểu tình như vậy, Cố Hành càng không nhịn được muốn bắt nạt cô.
Mộ Dung Nguyệt muốn dùng tay che ngực, lại bị Cố Hành ngăn cản, anh cúi đầu cắn lên tiểu anh đào.
"A... Đau..."
Trước khi gặp được cô, Cố Hành cũng không biết bản thân mình lại có một mặt không biết khống chế như vậy, cô nhóc này chính là khiến người người khác phạm tội.
"Cố Hành... a... mau dừng lại."
Cảm giác liếm láp vô cùng rõ ràng, đầu lưỡi ướt nóng cuốn lấy đầu ngực vô cùng thoải mái... Mộ Dung Nguyệt sa ngã nhắm mắt, cảm nhận khoái cảm từ ngực truyền tới.
"A... ưmmm..."
Thiếu nữ thở dốc, chứng minh lúc này đang rất hưởng thụ.
Nhưng nơi dưới thân Cố Hành kia quả thực sắp trướng muốn chết.
"Nguyệt Nhi, em cũng không thể vui vẻ một mình như thế được."
Nghe thấy giọng nói Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt mơ màng.
Nói xong, Cố Hành cầm lấy tay cô đưa tới nơi nóng bỏng dưới thân.
Bởi vì Mộ Dung Nguyệt đang ngồi trên bàn hai, phần trên hai người sát lại với nhau, lại không biết nam căn của Cố Hành đã sắp phá tan quần đồng phục.
Bên dưới cơ bụng rắn chắc, bàn tay Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành đặt lên cự vật kia.
Thật nóng.
Còn rất cứng.
Thiếu nữ theo bản năng muốn rút tay về, nếu không phải do Cố Hành nắm lấy tay cô, cô cũng không có dũng khí chạm tới đây.
"Vuốt ve nó." Giọng nói khàn khàn, trầm thấp mê người truyền tới.
"Cố... Cố Hành..."
"Ngoan, làm anh thoải mái."
Mộ Dung Nguyệt không dám tưởng tượng thứ trong tay mình bây giờ là gì, rõ ràng cũng là da thịt nhưng lại vừa cứng còn thô như vậy, một tay cô cầm không hết.
Nhưng cô cũng muốn làm cho Cố Hành thoải mái một chút.
Mộ Dung Nguyệt không có chút kỹ xảo nào, bàn tay nhỏ bị Cố Hành nắm lấy chậm rãi vuốt lên rồi vuốt xuống.
Cự vật kia rất dài, Mộ Dung Nguyệt chậm rãi từ dưới ô đi lên, cảm nhận nếp uốn và gân mạch trên đó, còn cả nhiệt độ nóng bỏng giống như tâm tình cô lúc này.
Một chút lại một chút, mu bàn tay không cẩn thận đụng phải tinh hoàn.
"A..." Mộ Dung Nguyệt hoảng hốt.
Lại đối diện với khuôn mặt ẩn nhẫn dục vọng của Cố Hành.
Cô lại muốn cố gắng một chút, vì thế mà chủ động dùng tay còn lại nắm lấy côn th*t lớn, trong lòng Cố Hành cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có.
"Bảo bối, nhanh hơn một chút."
Anh gọi cô là bảo bối.
Hai tai Mộ Dung Nguyệt đỏ bừng, tay nhỏ cố gắng nhanh hơn, lại cảm thấy côn th*t trong tay càng lúc càng lớn.
"Ngày mai còn phải làm bài kiểm tra tiếng Anh."
"Đúng vậy, đúng vậy, thật khẩn trương."
Bên ngoài phòng tự học truyền tới giọng nói của bạn học chưa về nhà, bọn họ sẽ không đi vào chứ?!
Mộ Dung Nguyệt sợ tới mức siết chặt thứ trong tay.
"Khụ..."
Sức lực này, lại còn cảm giác thắt chặt, Cố Hành bị động tác đáng yêu của cô khiến cho dục vọng quay cuồng.
Thật muốn làm cô ngay ở chỗ này.
"Làm đau anh rồi?" Thiếu nữ ngây thơ hoảng hốt hỏi.
Sao cô ấy có thể đáng yêu như vậy được chứ.
Cố Hành lắc đầu, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, để đầu cô chống lên ngực mình.
Hết lần này tới lần khác, Mộ Dung Nguyệt cũng không biết mình vuốt ve bao lâu, chỉ trừ chỗ mã mắt tiết ra một chút nước, cự vật này càng ngày càng phấn chấn hơn.
Tay cô đã mỏi nhừ, vì sao Cố Hành còn chưa phóng thích?
Cố Hành cũng biết tình huống này cũng do bàn tay nhỏ bé chưa có kinh nghiệm của cô làm cho quá thoải mái, nhưng nếu cô cứ chậm rãi như vậy, bọn họ sẽ phải ở đây tới lúc trường học đóng cửa mất.
Hai mắt anh rơi xuống giữa hai chân mê người của cô.
"Bảo bối, em ướt rồi."
Vào lúc Mộ Dung Nguyệt ra sức vuốt ve côn th*t, ngón tay người nào đó đã chọc vào nơi tư mật của cô.
Dưới lớp váy đồng phục đều đã ướt đẫm.
Bảo bối của anh đúng là làm từ nước mà.
"Ưm... đừng mà..." Không thể ngờ được là Cố Hành lại tấn công bất ngờ.
Anh cũng biết mình không thể nóng vội, chỉ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
"Ngoan, anh không đi vào... như vậy có thể nhanh hơn một chút."
Khuôn mặt Mộ Dung Nguyệt đỏ bừng, tất nhiên cô hiểu nhanh của anh có nghĩa là gì.
Được sự cho phép của thiếu nữ, Cố Hành thoải mái cởi quần lót trắng của cô ra, dưới lớp váy đồng phục đen là làn da trắng nõn, khe thịt hồng nhạt đang phun mật dịch vô cùng đáng yêu.
Bảo bối của anh thật đẹp.
"A..." Lúc quy đầu xẹt qua khe thịt nhỏ, Mộ Dung Nguyệt theo bản năng ôm chặt Cố Hành, cô tin tưởng anh, anh nói không vào thì sẽ không.
Cố Hành cũng toát mồ hôi, bảo bối của anh quá mẫn cảm, mới chỉ chạm nhẹ một cái tiểu huyệt đã trào nước.
Lúc này, cự vật của anh đã bị mật dịch thấm ướt, Cố Hành dùng tay giữ lấy eo cô, chỉ đưa phần đầu cự long vào miệng tiểu huyệt.
Anh không thể muốn cô ngay đây được.
"Aaaa..." Quy đầu lớn và âm đế tiếp xúc thân mật, cảm giác kích thích tê dại khiến Mộ Dung Nguyệt không thể khống chế tiếng kêu của mình.
Tiểu huyệt chưa từng bị người ta chạm vào bao giờ theo bản năng bài xích dị vật, đè ép quy đầu lớn.
Thậm chí còn chưa đi vào đã khiến Cố Hành thoải mái muốn bắn ra.
Cô cảm nhận được sự kiềm chế của Cố Hành, mỗi lần quy đầu chạm tới lớp màng mỏng sẽ ngay lập tức rút ra, như thế lặp lại mấy chục lần.
Thật thoải mái, bị Cố Hành làm vậy thật thoải mái.
Đầu óc Mộ Dung Nguyệt mơ mơ hồ hồ, bị Cố Hành ôm như một con mèo nhỏ cọ vào ngực anh.
Cố Hành quả thực đã dùng sức mạnh rất lớn để kiềm chế không cho mình tiến thẳng vào trong, anh di chuyển nhanh hơn, lại khép chặt đôi chân cô lại khiến cự vật bị đè ép, mỗi lần di chuyển, hai tinh hoàn sẽ đụng vào đùi cô.
Mà loại ra vào nhàn nhạt như vậy lại phát ra tiếng nước vô cùng rõ ràng.
Tiểu huyệt bị đùa giỡn không nhịn được co rút lại như muốn giữ lấy gốc rễ của Cố Hành.
Mãi cho tới khi đùi cô đỏ lên, Cố Hành mới bắn chất dịch trắng đục nóng hổi ra, theo đùi cô chảy xuống, bên trong váy đồng phục cũng bị dính lấy từng mảnh.
Một giọt lại một giọt, trên mặt bàn đều là tinh dịch và mật dịch hòa lại với nhau.
Trong phòng tự học yên tĩnh tràn đầy hơi thở của thiếu niên và thiếu nữ.
Cố Hành cũng biết không thể tiếp tục, ngay cả khi bây giờ anh đang rất rất khao khát cô, nhưng nếu hai người còn làm tiếp, nhất định là không được.
Anh cởi áo đồng phục mặc vào cho cô, không kìm được mà ôm cô dậy.
"Anh đưa em về nhà." Nói rồi đặt một nụ hôn lên trán Mộ Dung Nguyệt.
Lúc đó, Mộ Dung Nguyệt còn cho rằng tất cả đều do tình dục chi phối.
Rất lâu về sau, cô mới biết được, thì ra anh đã thích mình lâu như vậy, sâu đậm như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương