Vụn Vỡ Trong Tim
Chương 7: Bạn cấp hai
Tôi ngoảnh lại nhìn. A, người này... Bàn tay tôi từ khi nào đã siết lấy Hải Dương chặt hơn. Đối phương tiến lại gần hơn, gần đến mức khiến tôi chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
- Mày...
Tôi đập vào vai Hải Dương, ra hiệu cho bạn thả tôi xuống. Hải Dương tuy chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng nghe lời, tôi bước chân xuống. Người đó là Bảo Phú, bạn cấp hai cùng lớp với tôi.
- Thật sự là Quỳnh Anh nè? Lâu không gặp tao nhớ mày quá.
Tôi chậm rãi gật đầu. Đối với tên này tôi không tài nào cư xử như bình thường được. Hải Dương liền nói:
- Bạn cũ à? Vậy tao để không gian riêng cho cả hai nói chuyện nhé?
Không, không được. Tôi níu tay Hải Dương, không được đi. Nếu nó đi thì tôi sẽ chết mất. Ánh mắt tôi như đang cầu xin mày đừng đi. Tôi lắp bắp nói:
- Đừng... ở lại đi. Tao muốn mày ở lại.
Nhịp thở của tôi đã bắt đầu rối loạn, Bảo Phú đã nhận ra. Trái lại, nó còn cười rất tươi:
- Quỳnh Anh không muốn hai chúng ta nói chuyện với nhau sao? Hay là mày không nhớ tao?
- Không phải.
- Vậy sao? Còn tao thì rất nhớ Quỳnh Anh đó.
Bình tĩnh nào Quỳnh Anh. Mày không được thể hiện bản thân yếu đuối trước mặt tên này được, không được khóc. Tuyệt đối không. Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể.
- Không cần mày nhớ đâu, cảm ơn.
Tôi nói vậy, Bảo Phú liền thay đổi sắc mặt. Nụ cười đấy dần thu lại, mặt nó trở nên hãm đến lạ thường. Hải Dương có lẽ đã nhận ra sự bất thường của tôi, nói:
- Trời này dễ mệt lắm, để tao đưa mày về.
Tôi chỉ chờ câu này của Hải Dương, gật đầu. Nhưng, nó dễ gì tha cho tôi. Bảo Phú liền nắm chặt lấy tay tôi, đúng hơn là siết tay của tôi lại. Tôi ngay lập tức vùng ra, và đột nhiên, có một bàn tay khác hất tay của Bảo Phú ra.
Không phải là Hải Dương.
Tôi ngước lên. Là Tuệ Chi. Cái Chi nó đứng che chắn cho tôi, nhíu mày nhìn Bảo Phú:
- Thằng chó, mày định làm gì Quỳnh Anh?
Tôi cố gắng kìm nén cơn run rẩy của mình. Chi vỗ nhẹ vào tay tôi rồi quay mặt nhìn Hải Dương:
- Mày che mắt con Qanh lại để tao đấm nát mặt thằng chó đẻ này.
Bảo Phú vẫn dùng giọng điệu cà thơi, nó nghĩ Tuệ Chi sẽ không dám đụng tay với nó:
- Tưởng ai xa lạ, ra là Tuệ Chi. Tao chỉ đang ôn lại chuyện cũ với Quỳnh Anh thôi mà.
Tuệ Chi nóng máu lên, tát cho nó một phát, ngay giữa trung tâm.
- Mày thử nhắc tên nó nữa xem?
Thế mà khuôn mặt Bảo Phú vẫn bình thản, cứ như cái tát này không là gì cả. Nó nhún vai, nở nụ cười mà tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm ra:
- Được người đẹp tác động vật lí cũng không tệ lắm.
- Bố thằng điên.
Chi nói. Hải Dương đưa tôi ra khỏi bán kính có sự xuất hiện của Bảo Phú. Đến khi chắc chắn không có ai theo đuôi, tôi thả lỏng người ra. Cả cơ thể như muốn gục ngã ngay lập tức. Hải Dương đưa tôi đến ghế đá để ngồi, còn bạn lại máy bán nước tự động ở ngay đối diện mua nước khoáng.
- Cái thằng đó, nó là... cái đứa hay quấy rối mày ở năm cấp hai à?
Tôi im lặng. Sự im lặng đấy chính là câu trả lời.
- Mày ổn không?
Tôi gật đầu. Bây giờ thì ổn, còn lúc nãy thì không hề. Nó như là bóng ma của cuộc đời tôi vậy, không tài nào gỡ ra được. Hải Dương hỏi han tôi một lúc thì chợt nhớ đến Tuệ Chi.
- Tuệ Chi thì sao? Để nó lại một mình với thằng đó có sao không?
Tôi nhìn về phía con ngõ đằng xa ấy, đáp nhanh:
- Không sao. Từ trước đến giờ nó có thắng được Chi lần nào đâu.
Nhưng mà sao nó lại ở chỗ này chứ? Đã đi đến tận đây rồi mà, tại sao cứ đeo bám tôi không ngừng vậy?
- Tao mệt. Chúng ta về nhà thôi.
Trên đường về, tôi không nói một câu nào, không thể nói, cũng không muốn nói. Cả hai đứa đi qua một đàn gà con, Hải Dương nhìn chúng một lúc, bạn bỗng bật cười:
- Chúng dễ thương nhỉ?
Tôi gật đầu.
- Qanh à, khi tao còn nhỏ ấy. Thích gà con vô cùng, thậm chí tao còn xin bà ngoại cho tao vài con để về nuôi, vì tao thấy chúng sẽ không làm hại ai cả, rất hiền lành.
Sao tự dưng Hải Dương lại kể chuyện này? Nó muốn kể chuyện để tôi đỡ sợ hơn sao?
- Tao chăm chúng lớn lên được một chút, thì tự dưng, cả mấy con lấy chân cào vào tay tao, thậm chí suýt còn cào vào mắt tao nữa. Lúc đó thì tao phải nói là khóc một trận lôi đình luôn.
Tôi cười. Thật sự có chuyện đó luôn sao? Không ngờ Hải Dương còn có những khoảnh khắc khó đỡ như thế này.
- Tao sợ chứ, dù bà có dỗ mãi thì từ đó về sau tao không dám lại gần gà con nữa? Lúc đó cứ nghĩ vẻ ngoài của gà con cũng chỉ là vỏ bọc thôi. À thì đối với những con gà lớn tao thường đạp chân ra oai tí thôi chứ vẫn sợ nó cào.
Phụt.
Cái gì thế này, bạn kể chuyện hài hả? Hải Dương thấy tôi cười thì bạn liền thanh minh:
- Sao lại cười? Tao cũng phải sợ chứ?
- Vấn đề không phải nằm ở gà con, mà là cách mày kể buồn cười quá.
Tôi còn nghe rõ tiếng lẩm bẩm của Hải Dương, biết thế đừng kể ra. Không ngờ người như Hải Dương mà lại đi sợ con gà con, mọi người nghe được chắc sẽ cười bò ra mất. Bạn quay đầu về phía tôi, hành động tay dùng để khoá môi lại.
- Bí mật giữa Quỳnh Anh và Hải Dương, nhớ chưa?
- Ừm, nhớ rồi.
Về đến nhà, tôi liền mở máy ra. Tin nhắn của Chi hiện lên đầu tiên.
[ Đcm thằng chó đẻ đó.]
[ Nó chạy trước khi tao tung chưởng rồi.]
[ Thử gặp lại lần nữa xem, cho nằm viện luôn.]
[ Đ* m* nó thật chứ.]
Hèn. Trong đầu tôi chỉ nghĩ được từ này.
[ Thế Chi có làm sao không?]
Tôi gửi. Hai phút sau, Chi voice giọng gửi cho tôi.
"Sao gì? Tao mà có làm sao nó cũng không lành lặn mà về nhà đâu."
...
Mấy phút sau nữa, Chi lại tiếp tục gửi voice.
"Qanh ơi lại nhà tao ngủ đi."
Bây giờ hè thì chắc chắn sẽ không đi học rồi, tôi nhắn tin đồng ý. Sau đó nhanh chóng đi xuống tầng, bố và anh thấy tôi giờ này còn đi xuống thì liền hỏi:
- Muộn rồi con còn đi đâu vậy?
- Con lại nhà bạn ngủ.
Bố nhìn tôi một lúc, chắc là đang suy nghĩ rằng: bạn của con gái mình có thể chạy lại ngủ một cách vô tư, thì chỉ có một người thôi.
- À lại nhà Tuệ Chi hả? Thế con đi đi.
- Qanh ơi cần anh chở em không?
Tôi lắc đầu.
- Không cần đâu, nhà cũng không xa mà.
Đến cổng nhà Chi thì thấy đã mở sẵn rồi, tôi mới bước vào thì thấy dì Chung- mẹ Chi ở phòng khách. Dì tươi cười với tôi:
- Bé Quỳnh Anh sang ngủ với Chi hả con? Cái Chi đang ở trên tầng kia.
Tôi gật đầu, lễ phép chào chú dì. Chú nói:
- Quỳnh Anh à? Hôm nào rảnh con rủ Duy Minh sang chơi cờ với chú, hôm trước thua nó chú chưa trả được mối thù này.
- Dạ con sẽ nói với anh trai ạ.
Nói với chú dì một lúc thì tôi lật đật chạy lên phòng Tuệ Chi. Tôi mở cửa ra, Tuệ Lâm- em trai của Chi đang ngồi học, còn Chi thì ngồi bấm điện thoại. À, Tuệ Lâm sắp thi tuyển sinh rồi nên chắc đang ôn thi cật lực dữ lắm. Chi thấy tôi liền xuống giường, kéo tôi vào.
- Qanh, vào đây. Lâm, chị Qanh đến nè.
Thấy nhạc tuii để trên không? Hệ tư tưởng Tang Diên đấy=))))))))))
- Mày...
Tôi đập vào vai Hải Dương, ra hiệu cho bạn thả tôi xuống. Hải Dương tuy chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng nghe lời, tôi bước chân xuống. Người đó là Bảo Phú, bạn cấp hai cùng lớp với tôi.
- Thật sự là Quỳnh Anh nè? Lâu không gặp tao nhớ mày quá.
Tôi chậm rãi gật đầu. Đối với tên này tôi không tài nào cư xử như bình thường được. Hải Dương liền nói:
- Bạn cũ à? Vậy tao để không gian riêng cho cả hai nói chuyện nhé?
Không, không được. Tôi níu tay Hải Dương, không được đi. Nếu nó đi thì tôi sẽ chết mất. Ánh mắt tôi như đang cầu xin mày đừng đi. Tôi lắp bắp nói:
- Đừng... ở lại đi. Tao muốn mày ở lại.
Nhịp thở của tôi đã bắt đầu rối loạn, Bảo Phú đã nhận ra. Trái lại, nó còn cười rất tươi:
- Quỳnh Anh không muốn hai chúng ta nói chuyện với nhau sao? Hay là mày không nhớ tao?
- Không phải.
- Vậy sao? Còn tao thì rất nhớ Quỳnh Anh đó.
Bình tĩnh nào Quỳnh Anh. Mày không được thể hiện bản thân yếu đuối trước mặt tên này được, không được khóc. Tuyệt đối không. Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể.
- Không cần mày nhớ đâu, cảm ơn.
Tôi nói vậy, Bảo Phú liền thay đổi sắc mặt. Nụ cười đấy dần thu lại, mặt nó trở nên hãm đến lạ thường. Hải Dương có lẽ đã nhận ra sự bất thường của tôi, nói:
- Trời này dễ mệt lắm, để tao đưa mày về.
Tôi chỉ chờ câu này của Hải Dương, gật đầu. Nhưng, nó dễ gì tha cho tôi. Bảo Phú liền nắm chặt lấy tay tôi, đúng hơn là siết tay của tôi lại. Tôi ngay lập tức vùng ra, và đột nhiên, có một bàn tay khác hất tay của Bảo Phú ra.
Không phải là Hải Dương.
Tôi ngước lên. Là Tuệ Chi. Cái Chi nó đứng che chắn cho tôi, nhíu mày nhìn Bảo Phú:
- Thằng chó, mày định làm gì Quỳnh Anh?
Tôi cố gắng kìm nén cơn run rẩy của mình. Chi vỗ nhẹ vào tay tôi rồi quay mặt nhìn Hải Dương:
- Mày che mắt con Qanh lại để tao đấm nát mặt thằng chó đẻ này.
Bảo Phú vẫn dùng giọng điệu cà thơi, nó nghĩ Tuệ Chi sẽ không dám đụng tay với nó:
- Tưởng ai xa lạ, ra là Tuệ Chi. Tao chỉ đang ôn lại chuyện cũ với Quỳnh Anh thôi mà.
Tuệ Chi nóng máu lên, tát cho nó một phát, ngay giữa trung tâm.
- Mày thử nhắc tên nó nữa xem?
Thế mà khuôn mặt Bảo Phú vẫn bình thản, cứ như cái tát này không là gì cả. Nó nhún vai, nở nụ cười mà tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm ra:
- Được người đẹp tác động vật lí cũng không tệ lắm.
- Bố thằng điên.
Chi nói. Hải Dương đưa tôi ra khỏi bán kính có sự xuất hiện của Bảo Phú. Đến khi chắc chắn không có ai theo đuôi, tôi thả lỏng người ra. Cả cơ thể như muốn gục ngã ngay lập tức. Hải Dương đưa tôi đến ghế đá để ngồi, còn bạn lại máy bán nước tự động ở ngay đối diện mua nước khoáng.
- Cái thằng đó, nó là... cái đứa hay quấy rối mày ở năm cấp hai à?
Tôi im lặng. Sự im lặng đấy chính là câu trả lời.
- Mày ổn không?
Tôi gật đầu. Bây giờ thì ổn, còn lúc nãy thì không hề. Nó như là bóng ma của cuộc đời tôi vậy, không tài nào gỡ ra được. Hải Dương hỏi han tôi một lúc thì chợt nhớ đến Tuệ Chi.
- Tuệ Chi thì sao? Để nó lại một mình với thằng đó có sao không?
Tôi nhìn về phía con ngõ đằng xa ấy, đáp nhanh:
- Không sao. Từ trước đến giờ nó có thắng được Chi lần nào đâu.
Nhưng mà sao nó lại ở chỗ này chứ? Đã đi đến tận đây rồi mà, tại sao cứ đeo bám tôi không ngừng vậy?
- Tao mệt. Chúng ta về nhà thôi.
Trên đường về, tôi không nói một câu nào, không thể nói, cũng không muốn nói. Cả hai đứa đi qua một đàn gà con, Hải Dương nhìn chúng một lúc, bạn bỗng bật cười:
- Chúng dễ thương nhỉ?
Tôi gật đầu.
- Qanh à, khi tao còn nhỏ ấy. Thích gà con vô cùng, thậm chí tao còn xin bà ngoại cho tao vài con để về nuôi, vì tao thấy chúng sẽ không làm hại ai cả, rất hiền lành.
Sao tự dưng Hải Dương lại kể chuyện này? Nó muốn kể chuyện để tôi đỡ sợ hơn sao?
- Tao chăm chúng lớn lên được một chút, thì tự dưng, cả mấy con lấy chân cào vào tay tao, thậm chí suýt còn cào vào mắt tao nữa. Lúc đó thì tao phải nói là khóc một trận lôi đình luôn.
Tôi cười. Thật sự có chuyện đó luôn sao? Không ngờ Hải Dương còn có những khoảnh khắc khó đỡ như thế này.
- Tao sợ chứ, dù bà có dỗ mãi thì từ đó về sau tao không dám lại gần gà con nữa? Lúc đó cứ nghĩ vẻ ngoài của gà con cũng chỉ là vỏ bọc thôi. À thì đối với những con gà lớn tao thường đạp chân ra oai tí thôi chứ vẫn sợ nó cào.
Phụt.
Cái gì thế này, bạn kể chuyện hài hả? Hải Dương thấy tôi cười thì bạn liền thanh minh:
- Sao lại cười? Tao cũng phải sợ chứ?
- Vấn đề không phải nằm ở gà con, mà là cách mày kể buồn cười quá.
Tôi còn nghe rõ tiếng lẩm bẩm của Hải Dương, biết thế đừng kể ra. Không ngờ người như Hải Dương mà lại đi sợ con gà con, mọi người nghe được chắc sẽ cười bò ra mất. Bạn quay đầu về phía tôi, hành động tay dùng để khoá môi lại.
- Bí mật giữa Quỳnh Anh và Hải Dương, nhớ chưa?
- Ừm, nhớ rồi.
Về đến nhà, tôi liền mở máy ra. Tin nhắn của Chi hiện lên đầu tiên.
[ Đcm thằng chó đẻ đó.]
[ Nó chạy trước khi tao tung chưởng rồi.]
[ Thử gặp lại lần nữa xem, cho nằm viện luôn.]
[ Đ* m* nó thật chứ.]
Hèn. Trong đầu tôi chỉ nghĩ được từ này.
[ Thế Chi có làm sao không?]
Tôi gửi. Hai phút sau, Chi voice giọng gửi cho tôi.
"Sao gì? Tao mà có làm sao nó cũng không lành lặn mà về nhà đâu."
...
Mấy phút sau nữa, Chi lại tiếp tục gửi voice.
"Qanh ơi lại nhà tao ngủ đi."
Bây giờ hè thì chắc chắn sẽ không đi học rồi, tôi nhắn tin đồng ý. Sau đó nhanh chóng đi xuống tầng, bố và anh thấy tôi giờ này còn đi xuống thì liền hỏi:
- Muộn rồi con còn đi đâu vậy?
- Con lại nhà bạn ngủ.
Bố nhìn tôi một lúc, chắc là đang suy nghĩ rằng: bạn của con gái mình có thể chạy lại ngủ một cách vô tư, thì chỉ có một người thôi.
- À lại nhà Tuệ Chi hả? Thế con đi đi.
- Qanh ơi cần anh chở em không?
Tôi lắc đầu.
- Không cần đâu, nhà cũng không xa mà.
Đến cổng nhà Chi thì thấy đã mở sẵn rồi, tôi mới bước vào thì thấy dì Chung- mẹ Chi ở phòng khách. Dì tươi cười với tôi:
- Bé Quỳnh Anh sang ngủ với Chi hả con? Cái Chi đang ở trên tầng kia.
Tôi gật đầu, lễ phép chào chú dì. Chú nói:
- Quỳnh Anh à? Hôm nào rảnh con rủ Duy Minh sang chơi cờ với chú, hôm trước thua nó chú chưa trả được mối thù này.
- Dạ con sẽ nói với anh trai ạ.
Nói với chú dì một lúc thì tôi lật đật chạy lên phòng Tuệ Chi. Tôi mở cửa ra, Tuệ Lâm- em trai của Chi đang ngồi học, còn Chi thì ngồi bấm điện thoại. À, Tuệ Lâm sắp thi tuyển sinh rồi nên chắc đang ôn thi cật lực dữ lắm. Chi thấy tôi liền xuống giường, kéo tôi vào.
- Qanh, vào đây. Lâm, chị Qanh đến nè.
Thấy nhạc tuii để trên không? Hệ tư tưởng Tang Diên đấy=))))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương