Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành
Chương 192: Chàng Không Có Tư Cách
Editor:DungproBầu trời xanh thẳm nghìn dặm không mây, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuốngnơi vô cùng ấm áp, khiến người phải đi lại, làm việc vào mua đông vàođông không khỏi lộ ra bộ dáng tươi cười.Trên đường cái rộng rãinhưng cũng không vắng vẻ, thỉnh thoảng có thể thấy người đi đường, đa số cưỡi ngựa, vội vã đi vẩn bay bụi đường. Nam nữ ngồi trên lưng ngựa,trang phục thoải mái đa dạng, nhìn một cái đã nhận ra người giang hồ.Xe ngựa bề ngoài màu đen bên trong sáng ngời người đi đường không thấyđược, vị trí phu xe một trái một phải có hai nam nhân ngồi, đầu đội mũche bụi, vành mũ thật to che mặt mũi của bọn họ, chỉ lộ ra hái cái cằmgiống nhau, với râu đen ngắn ngủn, cho thấy rõ tuổi tác bọn họ khôngnhỏ, chí ít là đã thành niên. Nam nhân ở bên phải xe ngựa không nhanhkhông chậm giục ngựa đi, thỉnh thoảng bị người cưỡi ngựa vượt lên trước.Khoảng chừng mười mấy phút sau, đường phía trước càng mở rộng, có thể thấy một cái chuồng ngựa rộng rãi, cùng với một tòa nhà trọ không gian khá lớn,tấm vải bố treo ở cái cột trên cây cao viết Nhà trọ Phùng Sơn, đangnhẹ nhàng lay động theo gió.Hai huynh đệ đánh xe một trái mộtphải nhảy xuống, người anh bên trái nói với người trong xe ngựa: "Thiếugia, thiếu phu nhân, tới nơi rồi."Rèm cửa xe ngựa bị vén lên,một bạch y nam tử từ bên trong đi ra, lúc hắn xuống xe ngựa, tay thongthả quay lại vén mành xe ra, cái tay còn lại với vào trong, nhìn tư thếlà muốn đỡ vị Thiếu phu nhân kia xuống xe .Quả nhiên không ngoài dự đoán của những người đi đường, ngay sau đó một nữ tử mặc áo tơ trắng từ trong xe ngựa đi ra.Nhìn một cái đã biết hai người này khí chất bất phàm, nam trong sáng nhuậnnhã nữ thanh lịch tao nhã, đứng chung một chỗ đặc biệt xứng đôi.Chẳng qua là, lúc mọi người thấy rõ dung mạo hai người, không khỏi sinh ramột tia thất vọng. Khí chất hai người bất phàm như vậy, sao lại có dungmạo bình thường như vậy, tuy rằng nhìn thoải mái nhưng cũng không kinhdiễm như lúc không nhìn.Người đệ đệ đứng ở bên trái xe ngựa thấy hai người sau khi xuống xe, kéo dây cương dắt ngựa, dời xe ngựa đến chỗ hắn.Đây là nhà trọ Phùng Sơn, không gian rất lớn, người giang hồ màn trời chiếu đất đã thành thói quen, rất nhiều người thích ngồi bàn bên ngoài trờicòn hơn ngồi ở trong nhà trọ, vì lẽ đó bàn trống trong khách sạn còn dư lại không ít ."Mệt mỏi?" Bạch y nam tử lôi kéo tay của cô gái, khẽ hỏi.Thanh âm của hắn trong trẻo không giống những người khác, khiến mọi người nghe được không khỏi nhìn lại.Nữ tử bên cạnh hắn không trả lời.Rõ ràng không chú ý nhưng cũng không khiến nam tử cảm thấy khó chịu, trái lại khẽ cười ra tiếng.Tiếng cười kia khiến một đám nữ nhân giang hồ bên ngoài nghe được trái tim tê dại, nhất là bọn nữ tử càng khó có thể chống lại, trong lòng không khỏi nghĩ: Nam tử này thật là ôn nhu nha, nhìn trang phục không giống côngtử nhà quan, lại vốn có quý khí, vừa không giống một loại nam nhi gianghồ thô tục, mọi cử động rất sạch sẽ nhàn nhã mê người.Lúc này,hai người đang bị không ít người để ý không phải người nào khác mà chính là Thánh Tôn và Thủy Lung đang cùng nhau bỏ trốn đến Phi Kính ThiênSơn.Con mắt Thủy Lung đảo qua, đã nhanh chóng nhìn thấy hết ánhmắt của bọn nữ tử xung quanh, sau đó cười yếu ớt nhìn về phía Thánh Tôn, nhíu mày nhưng cũng không nói gì.Thằng nhãi này chọn mặt nạvàng, nhưng mà bộ này bình thường, đường cong khuôn mặt nhu hòa, vẫn cóthể rước lấy nhiều tâm tư của nữ nhi như vậy, nếu lộ ra tướng mạo vốncó, còn hại người đến mức nào?Nếu hỏi Thủy Lung tại sao chắcchắn đây không phải là hình dáng tướng mạo bình thường của Thánh Tôn?tại sao chắc chắc tướng mạo vốn có của hắn nhất định tuấn mỹ không gìtại sao chắc chắc tướng mạo vốn có của hắn nhất định tuấn mỹ không gìsánh được? Một là bởi vì trực giác, thứ hai là bởi vì trên mặt mìnhcó mặt nạ, sao lại không nhìn ra Thánh Tôn cũng mang mặt nạ giống nhưmình. Lại nhìn kỹ khuôn mặt người này cùng hình dáng môi mắt tinh xảo,nhìn thế nào cũng cảm thấy ngũ quan hắn sẽ tinh xảo tuấn dật vô song.Tất cả đều bị Thủy Lung nhìn rõ ràng, nhưng không nói ra.Hai người cùng nhau vào quán trọ, có thể thấy người đang ngồi bên trong vàngười bên ngoài hơi có khác nhau, đa số trang phục tương đối tinh xảo,dáng dấp cũng gọn gàng sạch sẽ.Nam tử ở phía sau bọn họ ngẩngđầu lên lấy mũ che bụi xuống, đi tới một chỗ bàn không có người, đầutiên lau lau qua cái bàn, sau đó đem chén trà đặt trên bàn bày gọn gàng, sau đó cầm ấm trà đi tìm tiểu nhị lấy nước nóng, tự bọn họ chuẩn bị látrà.Cảnh tượng như vậy không phải Thủy Lung gặp lần đầu tiên, tự nhiên không cảm thấy kỳ quái.Vừa nghĩ mười mấy ngày trước cùng Thánh Tôn từ Phong Lâm thành lúc rời đi,nàng còn hỏi Thánh Tôn có phải không quen cuộc sống không có người phụcvụ hàng ngày hay không, hiện tại bắt đầu cảm thấy thực sự là nàng lolắng thái quá rồi.Thánh Tôn cũng không gọi bọn người Ẩn Phượngđến, cũng không có đổi một nhóm ám vệ khác, mà là lại đơn giản bắt mộtđôi huynh đệ đến, ném cho bọn hắn tờ giấy tuyên thành , trên đó viết mọi việc phải làm để bọn họ tự làm cho tốt.Làm không tốt thì sao?Thủy Lung không biết, lại từ sắc mặt của hai huynh đệ nhìn ra manh mối,đoán được làm sai tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp."Nghĩ gì thế?" Thánh Tôn ngồi bên người Thủy Lung, kéo tay đặt trên bàn chống cằm, vẻ mặt tò mò khẽ hỏi.Thủy Lung nhìn động tác tùy ý của hắn, tóc đen nhu thuận theo tư thế của hắn chảy xuống trên bàn, độ cong uốn lượn đẹp mắt, hình dáng giống như tuacờ cực kì mềm mại."Đang nghĩ xem Hoa Nhất, Hoa Nhị sao lại xui xẻo như vậy, rơi vào tay ngươi." Thủy Lung nhàn nhạt nói.Hoa Nhất và Hoa Nhị là hai cái tên đơn giản và không đáng tin cậy như thế,là Thánh Tôn tự mình đặt cho hai huynh đệ, về phần cái tên ban đầu củahai huynh đệ, đã từng nói một lần nhưng mà bị Thánh Tôn vô cùng tự nhiên bỏ quên.Lúc này đệ đệ Hoa Nhị vừa xử lý tốt xe ngựa đang tiếnđến, nghe được những lời này của Thủy Lung, ánh mắt lóe lên tràn đầy vẻbi thương, thật đáng buồn đáng tiếc.Sau lưng Thánh Tôn giống như là có mắt, quay đầu lại đã nhìn về phía Hoa Nhị, nghi hoặc hỏi: "Nàngcảm thấy bọn hắn ở trong tay ta rất không may?"Hoa Nhị thiếuchút nữa thốt ra hai chữ Đúng vậy, may là lý trí thu hồi nhanh chóng,tâm tình trong mắt cũng nhanh chóng thu hồi, phi thường chăm chú nghiêmchỉnh nói: "Có thể đi theo bên cạnh thiếu gia là phúc khí của hai huynhđệ ta, nếu như không phải thiếu gia bồi dưỡng dạy bảo, ta và đại ca nhất định còn đang đi trên con đường sai trái không biết hối cải!" Ở tronglòng yên lặng chảy xuống hai hàng lệ, hắn càng thêm kích động nói:"Thiếu gia chính là phụ mẫu tái sinh của hai huynh đệ ta, ân nhân cứumạng, ơn tri ngộ, cứu giúp chuộc tội tình, chúng ta chỉ có thể phục vụquên mình báo đáp lại, thiếu gia muốn chúng ta đi hướng bắc chúng taquên mình báo đáp lại, thiếu gia muốn chúng ta đi hướng bắc chúng tatuyệt đối sẽ không đi hướng tây, thiếu gia ...""Ừm." Thánh Tôn nhàn nhạt lên tiếng trả lời.Hoa Nhị vội vã câm miệng, biểu cảm kích động trên mặt trong nháy mắt thu lại, trở thành mặt tê liệt không biểu tình.Một màn này rơi vào trong mắt mọi người đang ngồi, nhất thời cảm thấy mộttrận chán ghét và buồn cười, trong lòng càng rất kỳ quái: Cái tên thuộchạ này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi!Mặt Hoa Nhị không cóbiểu tình gì với những ánh mắt quỷ dị xung quanh bắn lên trên ngườihắn,, hắn làm như không thấy. Hắn có thể nói sao? Có thể nói sao? Thiếugia ném cho hắn hai huynh đệ tờ giấy trên có viết một điều quan trọngnhất: Tùy thời tùy chỗ hóa thân đóng hài kịch cũng tốt, vứt bỏ tônnghiêm cũng tốt, không biết xấu hổ cũng tốt, phải khiến thiếu phu nhânvui vẻ!Thiếu phu nhân xem cao hứng, xem đến cười vui, bọn họ cuộc sống tốt là được rồi.Hoa Nhị lặng yên nhìn lại Thủy Lung, phát hiện khóe miệng nàng khẽ kéo,lông mi cong cong, rõ ràng là dáng dấp đang cười, dụng tâm thở dài mộthơi thật to.Tốt, thiếu phu nhân cười rồi, Thiếu phu nhân cao hứng rồi, ngày hôm nay có thể có cuộc sống an toàn.Hoa Nhất bưng ấm trà đi tới, liếc mắt liền nhìn ra bầu không khí quỷ dị nơi này, vừa thấy đệ đệ nhà mình giấu tâm tình cuống quýt dưới khuôn mặt tê liệt, lập tức đã biết chuyện gì xảy ra, quăng cho đệ đệ một ánh mắt cổvũ không ngừng cố gắng và ánh mắt đồng bệnh tương liên, hắn rất cungkính bưng ấm trà châm trà cho Thủy Lung và Thánh Tôn.Thủy Lungđã nhìn khuôn mặt giống nhau của hai huynh đệ rất nhiều lần, nhớ tới lần đầu gặp bọn họ, hai người cổ linh tinh quái*, ngang bướng cố chấp không kềm chế được tính cách, lại so sánh bộ mặt tê liệt cứng nhắc hiện tạichỉ biết nghe mệnh lệnh, lắc đầu thuận miệng cảm thán một câu: "Nếu ởhiện đại, các quốc gia nhất định sẽ tranh nhau cướp ngươi đi làm huấnluyện viên."*Người có tính cách kì lạ, nghịch ngợm tinh quái.Trong nháy mắt, thời gian ngắn ngủi như thế, đã chăm sóc huấn luyện hai conkhỉ ngang bướng cố chấp trở thành giữ nghiêm kỷ luật.Thánh Tôncảm thấy đây là tiếng cảm thán nàng nói với chính mình, trong con ngươisóng nước yếu ớt nhoáng lên, "Hiện đại? Huấn luyện viên?"Tiếng của hắn vừa khẽ vừa chậm, một tia mê hoặc sâu tận xương tủy, làm cho lòng người khác không tự chủ sa vào.Thủy Lung cười như không cười nhìn hắn một cái, cũng không rơi vào bẫy rậpôn nhu của hắn, lơ đễnh lỡ miệng nói ra bí mật giấu chỗ sâu nhất.Thánh Tôn không chút nào che giấu mục đích của chính mình, mím môi một cái,vẻ mặt ảo não cùng một tia ủy khuất, im lặng lên án Thủy Lung lạnh nhạt."Hai vị khách quan, muốn gọi món gì?" Tiểu nhị xuất hiện, phá vỡ bầu không khí vừa hòa hợp vừa quỷ dị giữa hai người.Ánh mắt Thánh Tôn đảo qua tiểu nhị, thuận miệng nói ra mấy món ăn thanh đạm."Thịt." Thủy Lung chờ sau khi hắn nói xong mới mở miệng.Tiểu nhị đang chuẩn bị đi thì dừng bước, khẽ nhếch miệng muốn hỏi Thủy Lung ăn thịt gì.Lời hắn còn chưa nói ra, đã bị Thánh Tôn liếc mắt dọa cho nói không ra lời, một giây kế tiếp ánh mắt Thánh Tôn đã chuyển dời đến trên người ThủyLung rồi, khiến lưng tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh liên tục, nghĩ thầm: Vịcông tử này nhìn nhã nhặn ôn nhu, tại sao ánh mắt có thể có đáng sợ nhưvậy!"Không thể ăn thịt." Thánh Tôn giải thích với Thủy Lung,"Tay nghề của đầu bếp nơi này rất bình thường, không làm được thịt thích hợp cho nàng ăn."Tiểu nhị có chút xấu hổ. Bị người trước mặtnói tay nghề của đầu bếp quán trọ nhà mình bình thường, lại không sinhnổi một tia buồn bực, bởi vì người này nói lời này quá đúng, cả ngườinhìn khí chất sạch sẽ, lại làm cho hắn không dám phát hỏa, thậm chí ngay cả tức giận cũng không dám.Thủy Lung nhíu mày, vẫn cười nhưtrước, nhưng mà đôi mắt đen lóng lánh, phát tán ra một tia khí thế bứctrước, nhưng mà đôi mắt đen lóng lánh, phát tán ra một tia khí thế bứcngười, "Còn chưa mang ra sao biết không thích hợp?"Tiểu nhị kinh hãi nhìn về phía Thủy Lung, yên lặng lui về phía sau một bước. Vì sao,vì sao vị nữ tử này nhìn rất thanh nhã yên tĩnh nhu hòa, đột nhiên cũngbiến thành khủng bố! Anh anh anh* ... Giang hồ quả nhiên là một địaphương nguy hiểm!*Mấy từ tượng thanh này em ko biết dịch sao nên đành để nguyên cv nhé. Thánh Tôn cười, một đôi mắt chăm chú đầy ý cười, càng lộ ra trong sáng, khẽ dụ dỗ, "Ngoan, đừng tùy hứng.""Ừm?" Lông mi Thủy Lung chớp chớp, ánh mắt ngưng đọng một tầng băng mỏng, nghiêng đầu nói tiểu nhị: "Mang thịt lên."Tiểu nhị bị nàng nhìn chằm chằm, phản ứng thân thể so với suy nghĩ nhanhhơn, sau khi liên tục gật đầu đã nghĩ phải nhanh rời khỏi cái đất nguyhiểm này."Không được mang lên ." Thánh Tôn khẽ nói.Tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng nhưng mà đối với tiểu nhị mà nói lại như là bùađòi mạng, một lần nữa thân thể theo bản năng dừng lại nhanh hơn tư tưởng của hắn."..." Tiểu nhị khóc không ra nước mắt.Thủy Lung mắt lạnh nhìn Thánh Tôn, "Từ lúc đi đến bây giờ, ngươi tìm bao nhiêu lý do không cho ta ăn thịt?"Thánh Tôn trừng mắt nhìn, ôn nhu nói: "Lại ghét bỏ.""Có ghét bỏ hay không tự ta lại không biết sao?" Thủy Lung lật tẩy lời nói dối của hắn không chút lưu tình.Thánh Tôn đâu đâu cũng thấy vẻ mặt nhu hòa nhìn nàng, tất cả thanh âm đều làcưng chiều, "Ngoan, đi qua chỗ này là có thể ăn, đừng không vui.""Ngươi cho ta trẻ con ba tuổi mà dỗ sao?" Thủy Lung cười như không cười. Những lời này, nàng đã nghe lần thứ mấy rồi? Mấy lần trước nàng đều không chú ý, lười so đo với hắn, lại còn ..."Vị phu nhân này, phu quâncủa ngưoi cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi sao lại có thể không biết tốtxấu như thế!" Một giọng nói cao vút vang giòn vang lên.Bốn người bàn này ngồi sát vách cách bàn của Thủy Lung, đang nói chuyện là nữ tửmặc quần áo trắng như bột nước mỏng manh, dung mạo cũng trung bình, đôimắt nhìn Thủy Lung chằm chằm, giống như Thủy Lung làm chuyện gì tộikhông thể tha thứ, ở chỗ sâu trong đôi mắt ẩn giấu một tia đố kị.Không chỉ là nữ tử này, đại đa số người ở đây nhìn ra đều cảm thấy là ThủyLung đang tùy hứng, nhưng mà lúc Thủy Lung và Thánh Tôn nói chuyện, trên mặt mang ý cười yếu ớt khẩu khí mềm nhẹ, không thấy ánh mắt của nàng và cảm thụ bầu không khí cảm giác nguy hiểm, một điểm cũng không cảm thấybọn họ đang cãi nhau.Chủ yếu nhất đây là chuyện của hai ngườibọn họ, người bên ngoài cũng không tiện xen mồm, ai biết nữ tử mặc áotrắng màu bột nước lại đứng dậy, ra mặt đã chỉ trích Thủy Lung.Ba —— Một âm thanh giòn tan vang lên.Tình thế phát triển hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của mọi người ở đây.Nữ tử ăn mặc quần áo màu trắng bột nước không chút nào phản ứng, đã bị một chường mang theo trận gió mãnh liệt đánh bay ra ngoài, đụng ngã lăn mấy cái bàn, cuối cùng ngã vào một cây cột nào đó phun máu ho khan, vẻ mặttái nhợt sợ hãi.Thánh Tôn thu hồi ống tay áo, khẽ nói: "Chúng ta nói chuyện, ngươi có tư cách gì xen mồm vào?"Tất cả mọi người bị hắn nổi trận lôi đình dọa sợ, hiểu ra rồi —— Nói khôngchừng hai vợ chồng người ta đang liếc mắt đưa tình, coi như không phải,phu quân người ta đối với vợ mình tùy hứng mà cũng vui vẻ, nói khôngchừng còn thích thú, không cho phép người bên ngoài chỉ trích vợ hắn một chút gì không tốt."Khụ khụ khụ ..." Nữ tử áo trắng vừa ho khan mấy ngụm máu, vẻ mặt vừa sợ vừa oán.Thủy Lung từ đầu tới cuối không liếc mắt nhìn sang, thừa dịp Thánh Tôn ratay, nháy mắt với tiểu nhị, không tiếng động nói: "Đi thêm món ăn."Tiểu nhị không chịu nổi tầm mắt của nàng, lặng lẽ khom đang lưng đi về phía trước.Thánh Tôn đại nhân một giây trước đối với người khác lạnh lùng vô tình, quayđầu lại thấy một màn như vậy, đã làm vẻ mặt ủy khuất với Thủy Lung, dụdỗ khuyên nhủ: "Ăn thịt không tốt."Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn, sau đó không để ý.Thánh Tôn nhìn tiểu nhị."Ngươi dám gọi lại thử xem." Thủy Lung nhẹ giọng nói."Nàng uy hiếp ta." Thánh Tôn thu hồi tầm mắt thu.Thủy Lung nhàn nhạt đối diện với hắn, "Đúng thì thế nào."Trên đời này kẻ uy hiếp Thánh Tôn đại nhân không phải chết, nhất định cũngbị Thánh Tôn ghi nhớ từ từ dằn vặt đùa bỡn, so với chết càng khó chịu.Nhưng mà rất rõ ràng, Thủy Lung không thuộc vào hai loại này."... Không được tốt lắm." Thánh Tôn không thể không thỏa hiệp, sau đó nóimột câu ngay cả người chung quanh cũng cảm thấy không hề có uy lực mạnhmẽ đáng nói, "Ta trước nhớ kỹ, chờ nàng sinh con xong, sẽ tìm nàng đòilại."EDT: Mình bắt đầu tiếp tục edit truyện này nhé, lần đầu lên sàn mong được các bạn ủng hộ!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
