Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ
Chương 23: Gặp lại Ngạo Trình
Đêm nay Tiếu Tuyết ngủ rất say, trong mộng thân thể nàng nhẹ nhàng bay lên, giống như tiên nữ, khóe miệng tràn đầy ý cười, mộng này thật là chân thật, nếu trong mộng mình có thể quay về thế kỉ 21 thì thật tốt biết mấy!Mở to mắt, hình như là ngủ quên."Cô nương, người tỉnh rồi?" "A!! Ngươi là?" Nhìn chung quanh lại thấy không giống như trong căn phòng cũ, đây là chỗ nào? Hay là chính mình bị đổi nơi giam cầm khác? "Đây là nơi nào, chủ tử các người đổi nơi giam giữ ta rồi sao?" "Cô nương, giam giữ gì chứ, người là do thiếu chủ của chúng tôi mang đến đây, lệnh cho bọn tôi hầu hạ người chu đáo, người là khách nha?" "Khách? Ha ha, Tĩnh Nam Vương thế mà …." "Tiếu Tuyết …." một tiếng nói dồn dập vang lên, Tiếu Tuyết tìm kiếm chủ nhân của tiếng nói."Huynh... Ngạo Trình?" "Ha ha ha….không sai, nàng còn nhớ ta sao?" "Ta tại sao lại ở chỗ này?" "Là ta đã cứu nàng đấy, định cảm tạ ta thế nào đây?" Tiếu Tuyết ngất "Huynh làm thế nào mà cứu được ta?" Tiếu Tuyết thật là buồn bực! "Từ ngày chia tay ở khách điếm, ta vẫn luôn tìm nàng, đến vài hôm trước mới tìm hiểu được chút thông tin, thì ra nàng là nữ nhi của Lý tướng quân, còn là Vương phi của Hạo Vương gia, ta nói vậy có đúng không?" Ngạo Trình nói tới Vương phi của Hạo Vương gia thì vẻ mặt cô tịch, trong lòng đau đớn "Nếu như lúc đầu không phải nàng cho ta cái tên giả thì ta nghĩ, ta đã sớm cứu được nàng thoát khỏi Tĩnh Nam Vương phủ rồi!" "Ngạo Trình, thật xin lỗi, không phải là ta cố ý. Tiếu Tuyết thật sự là tên của ta…nhưng hiện tại lại không cách nào giải thích cụ thể cho huynh rõ, còn về phần chuyện của Lý Mị Nhi nữa… có thời gian ta sẽ đem mọi chuyện nói rõ với huynh, được không?" "Vậy ta có thể gọi muội là Tuyết nhi không?" Tiếu Tuyết nghe thấy hai chữ “Tuyết nhi”, nhất thời hai mắt đẫm lệ mông lung, thì ra muốn quên thật sự rất khó! "Tiếu Tuyết, muội làm sao vậy, nếu muội không muốn, ta sẽ không gọi." Tiếu Tuyết hấp hấp cánh mũi "Ngạo Trình, muội không sao, thật cảm ơn huynh. Ngạo Trình, dù gì chúng ta cũng là bằng hữu, huynh có thể nói một chút chuyện về huynh cho muội biết không, muội thật tò mò về huynh đấy!" Trong lòng Tiếu Tuyết tràn ngập cảm động, có thể ở cổ đại này gặp gỡ một bằng hữu duy nhất mà nàng quen biết, không hề băn khoăn, không hề do dự."Muốn nghe chuyện cũ của huynh sao?" "Ừ, muội cuối cùng cũng cảm thấy huynh thật là người không đơn giản nha, muội rất thích nghe chuyện cũ, rốt cuộc là huynh có muốn kể hay không đây?" Nói xong Tiếu Tuyết còn rất khôi hài làm mặt quỷ, Ngạo Trình nhìn đến ngây ngốc, đã bao lâu, hắn nhớ thương nàng rốt cuộc đã bao lâu, ngay lúc biết nàng là Vương phi của Hạo Vương gia, hắn thật sự khiếp sợ cùng thương tâm, nhưng hiện tại nàng cuối cùng cũng đang ngồi kế bên hắn, chính hắn thế mà lại nghĩ muốn buông tha hết thảy, chỉ mong nàng có thể cùng theo bên người hắn, có thể cười quyến rũ như vậy, chỉ cần có thế hắn đã cảm thấy hạnh phúc.Thì ra Ngạo Trình lại là người nổi danh trên giang hồ như vật, Thiếu chủ Ngạo Bảo – một nam nhân tiêu sái như vậy, lịch sự nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, nơi cổ đai này chắc chắn là rất nhiều cô nương thích hắn nhưng vì sao hắn đến giờ còn chưa thành thân? Có lẽ là do công vụ làm trễ nãi chuyện hôn nhân đại sự, hay là…. Tiếu Tuyết lắc đầu, thản nhiên cười nhạo chính mình một chút, nàng là đang nghĩ bậy bạ cái gì đây chứ! Lúc này trong tay Ngạo Trình cầm một cây tiêu "Tiếu Tuyết, muội có trong phòng không?" Tiếng Ngạo Trình trầm thấp vang lên ngoài cửa."Đây, mời vào." Cửa mở, Ngạo Trình đi vào."Đã trễ thế này, Ngạo Trình huynh có chuyện gì sao?" "À, không có gì, huynh vẫn chưa muốn ngủ, chợt nghĩ đến Tuyết nhi có thể còn chưa quen chỗ nên mới cố tình đến đây nhìn qua một chút, xem muội thế nào rồi." "Cảm ơn Ngạo Trình huynh đã quan tâm, muội cảm thấy nơi này tốt lắm!" Tiếu Tuyết khẽ mỉm cười.Đối với nam nhân này nàng luôn có một sự thân thiết không nói nên lời, vừa như là bằng hữu, vừa như là người nhà. Chính vì thế mà Tiếu Tuyết mỗi khi đối diện với Ngạo Trình luôn bày ra vẻ mặt chân thật nhất của mình, không lo ngại chuyện gì. Nụ cười ngay lúc này đây cũng rất chân thật.Chính là Tiếu Tuyết đã quên, nàng rời khỏi Liệt Hạo mới chính là sống trong địa ngục!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương