Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm!

Chương 6: Chương 4: Lựa Chọn



Mục đích đã đạt được, hắn liền gọi người đến. Bước vào là một nữ trung niên, mặt bôi một lớp phấn, ăn mặc lòe loẹt, cầm cái khăn tay thuê uyên ương vung vẩy lắc mông bước tới. Nhìn thấy Lãnh Phượng thì trố mắt

-Vị tiểu công tử này, lúc nãy đấu giá là ngươi sao?

-Là ta, không được? Cái chân hắn bắc lên ghế, đầu tựa ra sau, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng lười biếng không chịu nổi. Phải biết rằng hắn không thích nói nhiều với thể loại này.

-Được, được chứ, ta đang lấy ít quần áo cho mấy người kia, tiểu công tử có gì yêu cầu không? Ngài là vị khách hào sảng nhất từ trước đến nay của chúng tôi, chỉ cần là việc có thể chúng tôi sẽ giúp ngài?

-Vậy thuê cho ta hai chiếc xe ngựa dẫn họ đến nhà trọ A Hưng đưa lên phòng thượng khách số 5 là được.

Vừa đứt lời Lãnh Phượng đứng dậy, ném cho “mỹ” phụ kia một tờ chi phiếu làm bà ta mắt sáng lên gật đầu liên hồi.

-Vâng, vâng công tử đi thong thả. Còn chưa kịp nói xong bóng dáng nam hài đã biến mất qua cửa sổ.

-Thật không biết con nhà ai lại lợi hại như vậy…..

…………………………………

Giờ Hợi ( 9 h->11h đêm)

Lãnh Phượng về cởi bỏ lớp áo bên ngoài nằm lên giường chờ người.

Chỉ hơn một khắc sau tiểu nhị đã gõ cửa.

-Công tử, người của Ám Các đưa người đến.

-Đưa họ vào ngươi lui ra đi. Lãnh Phượng ngồi dậy.

Dẫn đầu tiến vào là hai tiểu công chúa, bây giờ đã thay một bộ trang phục khác, người lớn thì diễm lệ kinh người, đứa nhỏ thì càng đáng yêu như một tiểu thiên sứ. Tiếp sau hai nàng là một vị đại hán, đến người thứ ba lại là một thiếu nữ thanh tú. Bốn người nhìn vào nam hài đang chễm chệ ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.

-Tỷ, vị ca ca này thật đáng yêu…

………………………

………………………

-Nam hài, chủ mua chúng ta đâu? Vị đại hán sau khi ngạc nhiên thì hỏi ngay điểm chính

………………………………..

Lãnh Phượng im lặng nheo nheo mắt, bốn người cơ hồ nín thở, không tự chủ mà lùi lại một bước, trong lòng sợ hãi tột cùng, nam hài nay là ai sao khí tức khủng bố như vậy? Họ cảm thấy mình như đang đứng cạnh diêm vương vậy, có thể chết bất cứ lúc nào.

-Oa….hu..hu…tỷ …tỷ …ta sợ…. ô ô.

Đứa nhỏ không chịu nổi khóc lên ôm chặt thiếu nữ mà nức nở.

Đến lúc này Lãnh Phượng cũng không tiếp tục nữa, nam tử hán bị người ta biết mình bắt nạt trẻ con thì còn không biết giấu mặt vào đâu. Môi mỏng khẽ nhếch lên :

-Ta là chủ mua của các ngươi.

….

-Ngươi có biết chúng ta là ai không ? Chỉ cần ngươi thả chúng ta, nhân tình này ta sẽ không quên.

Ban nãy gấp quá nàng mới gọi hắn là chủ tử, chỉ cần ra khỏi Ám Các sẽ có người đón các nàng.

-Nếu ta không thả ngươi thì sao ?

Đôi mắt Lãnh Phượng dần tối lại, hắn đã cảm nhận được mấy luồng khí tức gần đây, chắc người của cô nàng này đi.

-Không thả công chúa ngươi sẽ chết.

Một hắc y nhân tiến vào chĩa mũi kiếm về phía Lãnh Phượng.

-Thật ư? Lãnh Phượng cười lạnh. Thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng đứng dậy, động tác khoan thai nước chảy mây trôi. Đúng lúc bàn chân dẫm xuống sàn nhà thì

-Phốc....

-Phốc...

-Phốc...

... ...... ...... ...

Hắc y nhân đang chĩa mũi kiếm vào Lãnh Phượng và mấy người bên ngoài đồng thời phun một ngụm máu. Đôi mắt hắc y nhân dần trở nên kinh hoàng nhìn chằm chằm vào nam hài đang bước tới, nam hài này đến tột cùng là ai?

-Hừ, tiểu công chúa chỉ bằng những người này mà ngươi nghĩ muốn thoát khỏi ta sao?

Chỉ trong nháy mắt Lãnh Phượng đã ngồi trở về chiếc giường, mắt phượng đen huyền nhìn vào hai tiểu công chúa còn đang run run trước mặt. Tựa tiếu phi tiếu nói:

-Các ngươi có hai lựa chọn, một là ở lại trở thành người của ta, hai là các ngươi đi đi, toàn bộ chủ tớ các ngươi có mệnh hệ gì không thuộc trách nhiệm của ta, nhắc trước đó là nhà trọ này đã bị người của Hồng Kim quốc đệ nhị chư hầu Khôi Nguyên đế quốc bao vây rồi. Tổng là 352 người muốn mạng các ngươi. Nhanh lên, sống hay chết còn tùy quyết định của ngươi đấy công chúa.

Lãnh Phượng đang rất vui mừng, hắn đã bắt đầu khống chế thuần thục nội lực trong cơ thể này nhưng cảm giác trong người thật khó chịu như có cái gì bị kìm nén sắp nổ trung ra vậy.

-Làm sao chúng ta có thể tin ngươi?

-Dựa vào cái này.

Lãnh Phượng tùy tiện ném cái ngọc bài thân phận đang đeo trên người vứt lên bàn. Khối ngọc ánh lên một màu xanh bạc, ngọc không biết được làm như thế nào trở nên rất cứng rắn. Trên họa tiết con rồng dữ tợn-ký hiệu đặc thù của hoàng gia Lưu Vân đế quốc nổi lên một nét chữ rồng bay phượng múa-Phượng.

-Tùy các ngươi có tin hay không nhưng ta là Lãnh Phượng.

... ...... ...... ...... ....

Không khí lúc này lại trở nên thật yên tĩnh, trong đầu ai cũng nghi hoặc Lãnh Phượng chính là đại danh đỉnh đỉnh Tây vương Lưu Vân đế quốc, không thể nào là cái dạng nam hài này, nhưng mà ngọc bài và khí thế trên người nam hài này vô cùng đặc biệt, không phải là giả. Không phải là tâm tính của một đứa trẻ. Việc này khiến tất cả phân vân không thôi.

-Được, chỉ cần hôm nay chúng ta còn sống , chúng ta sẽ theo ngươi.

Thiếu nữa nắm chặt tay quyết định.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...