Vương Gia Và Vương Phi

Chương46: Bức Thư Của Hoa Hồ Điệp



Không biết cuộc nói chuyện kia diễn ra thế nào mà ba con Bạch Xuyến Xà lại đòng ý đi theo Mộ Phi Quân, thả năm người kia đi. Sau khi có thêm Trung Sinh, Thái Bằng và Triệu Quyết thì toàn bộ yêu tinh của nàng đều trở lại nhân hình. Chính vì thế xe ngựa phải đổi thành cái lớn hơn để ngồi. Xe ngựa chạy êm đẹp một đường cho tới Đại Linh Phái. Từ mới ở cửa, Mộ Phi Quân đã hét thật to.

- Sư phụ... Con về rồi... Con về thăm mọi người đây... Quân Nhi về rồi đây...

Tiếng hét của nàng chưa dứt liền đã thấy bộ dạng mười vị sư phụ hiện ra trước mặt. Công lão nhân thấy nàng về là người tỏ ra phô trương nhất.

- Ôi... Đồ đệ của ta... Nha đầu nhà ngươi làm gì mà bây giờ mới về thăm mấy lão già này vậy... Ta bị con làm tổn thương rồi... Tối nay con nhất định phải chuộc tội... - Công lão nhân khoa trương ôm lấy nàng rồi cất to tiếng ô ô khóc. Nói trắng ra là hắn nhớ món ăn nàng làm... Hắn nhớ sắp điên rồi. Từ sau lần nàng nấu cho bọn hắn ăn, khẩu vị mười người bọn họ thay đổi đến chóng mặt. Mọi khi ai cho gì ăn nấy nhưng ăn món ăn đồ đệ nấu xong thì đồ người khác nấu chê lấy chê để làm các đệ tử đến lượt nấu cơm đều muốn nổ đầu cho xong.

- Đương nhiên... Lần này con về chuộc tội mà... Haha... - Nàng thấy sư phụ nói vậy liền cũng theo hùa vào.

- Nha đầu… Ra ngoài mồm mép đã nhanh nhạy hơn rất nhiều. – Y lão nhân cũng không kém mà thêm vào.

- Vẫ phải nhờ các vị sư phụ ở đây chỉ giáo thêm… - Nàng nói rồi giả bộ chắp tay khẽ cúi người.

- Ha ha… - Mộ Phi Quân vừa dứt lời, cả mời vị lão nhân đều phá lên cười.

Mau vào nghỉ… Con đi đường cũng mệt rồi… - Tiếng cười chưa dứt, Y lão nhân đã nhìn ra vẻ mệt mỏi trong mắt đồ đệ.

- Đúng, mau vào nghỉ thôi. – Thú lão nhân cũng hiểu ý Y lão nhân vội nói thêm vào.

Cả đoàn người nhe hai vị lão nhân nói xong cũng cùng cất bước vào trong. Trên đường đi, nàng cùng Trình Dật và Lưu Vệ cũng kể hết những chuyện đã xảy ra. Đi về đến Vô Cầu Viên cũng là lúc tiếng nói của Công lão nhân cất lên.

- Chỉ có nha đầu ngươi nghĩ đến mấy lão già này. Bọn tiểu tử kia thật đáng hận, đương nhiên lại không về thăm bọn ta. Đi cũng đã không về đây năm năm rồi, tiểu tử chúng nó nếu không phải ta vẫn viết thư cho chúng có lẽ cũng quên luôn bọn ta.. Hừ… Đại đồ đệ Nam Cung Vân, nhị đồ đệ Nam Cung Liệt, tam đồ đệ Tần Diễn, tứ đồ đệ Diệp Hiểu… Bốn tiểu tứ chúng nó có việc đại sự liền bặt vô âm tín. Lão già ta đây sắp tức chết rồi.

- Chỉ có nha đầu ngươi nghĩ đến mấy lão già này. Bọn tiểu tử kia thật đáng hận, đương nhiên lại không về thăm bọn ta. Đi cũng đã không về đây năm năm rồi, tiểu tử chúng nó nếu không phải ta vẫn viết thư cho chúng có lẽ cũng quên luôn bọn ta.. Hừ… Đại đồ đệ Nam Cung Vân, nhị đồ đệ Nam Cung Liệt, tam đồ đệ Tần Diễn, tứ đồ đệ Diệp Hiểu… Bốn tiểu tứ chúng nó có việc đại sự liền bặt vô âm tín. Lão già ta đây sắp tức chết rồi.

- Sư phụ đừng nóng. Quả thật trong cung có chút rắc rối. Thái hậu Tư Mã Yêu đó quá mức giảo quyệt, bọn đệ tử vẫn chưa tìm được thời cơ động thủ. Hơn nữa con dạo này cũng đã nghe ngóng ở kinh thành, từ sau khi con đi, thái hậu đã công khai đối kháng triều đình liên thủ với thừa tướng Tư Mã Tuân lôi kéo các trọng thần trong triều về phía bọn họ. Bọn họ còn liên quan đến Bỉ Ngạn Vương muốn vào bữa dạ yến tháng sau đại sư huynh tổ chức lấy một lực lượng nhỏ tấn công vào Duệ vương phủ, Thanh Long quận phủ, Bạch Hổ quận phủ, Chu Tước quận phủ và Huyền Vũ quận phủ. Trên thực tế chúng muốn đánh lạc hướng năm người điều động về quận phủ rồi mới phái sát thủ đi giết chết đại sư huynh. Tuy ngoài đại sư huynh và nhị sư huynh thì còn rất nhiều các vương gia hoặc đi theo thía hậu, hoặc đi theo đại sư huynh nhưng cũng có mấy người ngoại lệ không màng đến chính sự. Thái hậu muốn nhân cơ hội đại hoàng huynh chưa có hoàng tử nối dòng giết đi. Khi đó bà ta sẽ buông rèm nhiếp chính.

- Còn có rất nhiều vương gia không phải sao? – Công lão nhân không khỏi lên tiếng.

- Đúng là có rất nhiều vương gia đi theo thái hậu nhưng bà ta lo sợ một ngày bị phản bội mới có ý buông rèm nhiếp chính. Nhiều vương gia thì thế nào? Đại sư huynh không có hoàng tử nối dòng, các vương gia thì không một ai được phong làm hoàng thái đệ để ổn định giang sơn lúc hoàng thượng gặp chuyện không may. Chính vì thế bà ta có thể công khai ngồi lên hoàng vị tạm thời nhiếp chính.

- Bà ta đúng là một con cáo già. – Thiết lão nhân luôn trầm mặc từ trước tới nay cũng kông khỏi lên tiếng cảm khái.

- Lần này con về là muốn thăm sư phụngoài ra là muốn báo với sư phụ tình hình ở hoàng cung. Tuy vẫn đưa thư nhưng dạo này mọi người đừng đưa thư nhiều quá. Có việc gì bức thiết hãy đưa để tránh thái hậu để ý. Tuy từ trước tới nay chưa lần nào bị phát hiện nhưng có câu “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất” vẫn nên cẩn thận thì hơn.

- Chúng ta biết rồi. Nha đầu ngươi ở đấy cũng phải cẩn thận. – Thú lão nhân không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

- Dạ. Con biết rồi.

- Hết chuyện của tiểu thư các người rồi ây giờ đến hai người các ngươi báo cáo cho ta xem… Ha ha – Công lão nhân muốn xóa tan đi cái không khí căng thẳng liền bất ngờ chuyển sang Trình Dật cùng Dương Lưu Vệ.

- Ha ha… - Tất cả đều há lên cười mà không biết giông bão nơi nào đang ùn ùn kéo tới.

**********

Trong cung thái hậu, Tư Mã Yêu nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại búi tóc lộn xộn. Khuôn mặt cò đỏ ửng sau một hồi hoan ái. Từ phía sau, Tư Mã Tuân dán ngực trần vào lưng của nàng khẽ vuốt ve bờ vai trắng nõn. Quả thực không ai thể ngờ, Tư Mã Yêu và Tư Mã Tuân lại làm ra chuyện tỷ đệ loạn luân như vậy.

- Tỷ tỷ… Tuy tỷ đã qua tuổi thanh xuân nhưng tỷ vẫn đẹp như vậy, người của tỷ vẫn thanh mát như vậy khiến đệ khó kìm nổi.

- Tỷ tỷ… Tuy tỷ đã qua tuổi thanh xuân nhưng tỷ vẫn đẹp như vậy, người của tỷ vẫn thanh mát như vậy khiến đệ khó kìm nổi.

Sau khi hắn nói xong, Tư Mã Yêu cũng quay người lại áp ngực trắng nõn vào hắn, quàng tay lên cổ hắn rồi dùng khuôn mặt mặt mơn mởn như con gái hai mươi phả hơi ấm vào cổ hắn khiến hắn khẽ run.

- Không kìm được thì dừng kìm nữa. Ở đây cũng có mấy ai dám chạy loạn vào cung của ta.

Nghe nàng nói vậy, đôi tay to nóng hổi nhích dần lên. Trong căn phòng một lần nữa chàn đầy kích tình khó quên.

**********

Chính Điện, Nam Cung Vân lột bỏ vẻ ốm yếu đi vào trong mật thất. Bên trong giăng đầy cơ quan. Nếu như ai lỡ chân đi lạc vào đây thì không bị huyết nhục mơ hồ cũng trở thành bãi máu loãng. Nhưng mật thất này lại được Nam Cung Vân tránh đi từng cái không khó để nhận ra hắn quá quen thuộc với mật thất này. Mà Nam Cung Liệt, Diệp Hiểu, Tần Diễn và Phong Ngạn đã sớm chờ ở bên trong.

- Cuối cùng cũng tới sao? Chân huynh bị phế sao đi lâu quá vậy? – Tần Diễn mở miệng liền trêu chọc Nam Cung Vân.

- Sư đệ à… Ta rất sẵn lòng đưa cho đệ cái ngôi hoàng đế này để xem đệ ứng phó thế nào…

Nam Cung Vân cũng mở miệng khiến Tần Diễn ngậm miệng. Ai muốn chứ hắn không muốn cái vị đó chút nào. Nhìn sư huynh chính là tấm gương sáng tốt nhất đó thôi. Hoàng đế lúc nào cũng phải che dấu sự thật một cách thận trọng nếu không mạng cũng khó giữ. Cuộc sống như vậy không thoải mái chút nào.**********

- Được rồi… Sáng nay Hoa Hồ Điệp phái người đưa cho ta một bức thư. – Nam Cung Liệt lạnh lẽo lên tiếng phá vỡ sự vui cười trên mặt mọi người. Ngay lập tức từng khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

- Bức thư ở đâu? Mau đưa ta xem. - Tần Diễn vội lên tiếng.

Nam Cung Liệt rút trong ngực ra một bức thư đã bóc vỏ. Tần Diễn lôi bức thư bên trong ra xem mà mắt híp lại phẫn nộ.

- Nàng ta nghĩ biến chúng ta thành trò chơi sao? Thật quá đáng. - Hắn đỉnh đầu như bốc khói đến nơi ném bức thư lên bàn đá ờ giữa phòng.

- Nàng ta nghĩ biến chúng ta thành trò chơi sao? Thật quá đáng. - Hắn đỉnh đầu như bốc khói đến nơi ném bức thư lên bàn đá ờ giữa phòng.

Diệp Hiểu nhìn Tần Diễn phẫn nộ cũng hiếu kỳ lôi kéo Nam Cung Vân cùng Phong Ngạn xem bức thư. Lúc đầu nhìn vào bưcd thư cả ba cũng nhíu mày lại xong lập tức mày của Diệp Hiểu cũng giãn ra.

- Nàng ta có ý gì đây? - Phong Ngạn nhìn cũng bắt đầu từ không quen biết mà có chút không thiện cảm với Hoa Hồ Điệp này.

- Nàng ta có lẽ không rảnh đến nỗi gửi cho chúng ta thứ vô nghĩa. Trong đó có lẽ có ý nghĩa gì đó. - Nam Cung Vân lông mày cũng giãn ra chút ít.

- Trong thư nàng ta vẽ một vị hoàng thượng ngồi mở tiệc dưới ánh trăng trên thảm hoa bỉ ngạn. Xung quanh có rồng, hổ, chim chu tước và rùa cùng rắn lại quấn cùng một chỗ. Còn có một cây phong. Bên cạnh mỗi thứ đều vẽ một bông bỉ ngạn. Nhưng riêng chỗ hoàng thượng lại là một thảm xung quanh. Như vậy có ý nghĩa gì chứ? - Sau khi nghe Nam Cung Vân nói, Phong Ngạn liền miêu tả lại bức thư.

- Ta nghĩ rồng, hổ, chim, rùa cùng rắn tượng trưng cho từng người Tần Diễn, ta, Phong Ngạn và Mộ Phi Quân. Còn cây phong... trong phủ huynh có trồng phong đúng không? - Diệp Hiểu quay sang hỏi Nam Cung Liệt.

- Phải. - Nam Cung Liệt chỉ đáp gọn một câu.

- Vậy cây phong tượng trưng cho Nam Cung Liệt. Hoa bỉ ngạn có lẽ là Bỉ Ngạn Vương. Hoàng thượng ngồi ăn dưới ánh trăng có lẽ nói về buổi dạ tiệc đại sư huynh mở. Ý bức thư này là muốn nói... - Diệp Hiểu say sưa đắm chìm trong bức thư bỗng ngầng đầu lên vẻ mặt trầm trọng. - Muốn nói vào đêm đó Bỉ Ngạn vương sẽ phái người tập kích năm phủ đệ chúng ta nhưng mũi nhọn lại chĩa về hoàng thượng.

- Không sai. Ý nghĩa bức thư chính là như thế. - Nam Cung Liệt ánh mắt tán thưởng nhìn Diệp Hiểu rồi lên tiếng.

- Nếu vậy nàng ta quả là thâm sâu khó lường. - Trong giọng nói của Phong Ngạn có chút tán thưởng và xấu hổ vì vừa nãy còn hiểu lầm nàng.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...