Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 337: Đằng Cảnh bị dụ
Liệu trình chăm sóc và tu dưỡng nhan sắc vương gia cũng đã hoàn thành. Việc đầu tiên là muốn chạy thật nhanh đến bên vương phi nhưng bị A Tịnh và A Tú giữ lại.
“ Các ngươi làm gì thế? ” - Đằng Cảnh ngạc nhiên.
“ Người quên rồi sao, sáng mai làm lễ rước dâu nên buổi tối đâu thể đến gặp tân nương được! ” - A Tịnh nói.
“ Nhưng ta muốn gặp vương phi, ta nhớ nàng ấy lắm rồi! ” - Đằng Cảnh giãy giụa như con nít.
“ Vương gia đã quên lời của ma ma lễ nghĩa rồi sao?” - A Tú nhắc nhở.
Không có gì có thể ngăn cản vương gia, nhưng cũng may vừa kịp lúc các vị vương gia khác đến thăm hỏi trước ngày thành hôn. Lần lượt là tam vương gia, ngũ vương gia, tứ vương gia, phò mã (kiêm thị vệ) A Hoang và cuối cùng là người bạn chí cốt Kỵ Danh.
“ Thái hậu mà biết huynh buổi tối trốn đi gặp tẩu tẩu thì sẽ phạt huynh đấy! Người rất quan tâm lễ nghĩa, đặc biệt là không để tẩu tẩu bị thiệt thòi chút nào! ” - Đằng Khương Phong hù dọa.
“Đệ nghĩ bây giờ tẩu tẩu cũng đã đi nghỉ rồi, để sáng mai còn dậy sớm chuẩn bị! Mộng Tranh cũng đã qua đó để hàn huyên tâm sự với người!” - Đằng Chính Hằng nho nhã nói.
“Vậy tam tẩu cũng đến, vương phi của đệ cũng đến từ chiều rồi!” - Đằng Khương Phong vừa ăn vừa nói.
“A Hoang có gì khó nói à?” - Đằng Dung Khoán nhìn qua.
“Thật sự là Chiêu Linh đã ở một ngày, một đêm bên chỗ vương phi rồi ạ! Thần rất nhớ vợ con của thần! ” - A Hoang có chút say nên nói sảng.
“Ta hiểu cảm giác của phò mã, họ xài chán rồi bỏ chúng ta!” - Đằng Khương Phong vỗ vai an ủi.
“Hơ, đúng là cuộc sống của những gia đình!” - Đằng Dung Khoán ung dung uống rượu.
Kỵ Danh cuối cùng cũng đã tìm ra người bạn chân ái, hắn mon men đến gần muốn kết thân với tứ vương gia. Kỵ Danh từ trước đến nay đâu có bạn bè nên đâu biết muốn nói chuyện với người khác thì nên bắt đầu từ đâu.
“Chủ soái Hỏa lan quốc đến uống rượu cùng ta!” - Đằng Dung Khoán vẫy tay.
“Đa tạ, nơi đây ngọt ngào quá ta không quen!” - Kỵ Danh vui mừng.
“Cứ tập quen dần đi, ha ha ha!” - Đằng Dung Khoán ngà ngà say.
Một lát sau thì Bảo Thạch đến, trong thư phòng của đại vương gia bây giờ giống như một bãi chiến trường. Ai cũng say xỉn có người ngủ ra sàn, người thì gục trên bàn. Chỉ riêng hai thị vệ cùng tam vương gia là còn tỉnh đang thu dọn lại nơi đây.
“Vương gia, sao người ngồi ở đây ạ?” - Bảo Thạch đi đến một góc tối.
“Ta nhớ Lam Ninh!” - Đằng Cảnh say khướt.
Bảo Thạch nhìn qua hai thị vệ thì thấy những cái lắc đầu ngao ngán. Nếu mà vương gia cứ ngồi trên đất thế này, lại không chịu đi ngủ thì sức đâu mai dậy sớm được.
“Vương gia về giường nghỉ nhé! Mai còn có sức mà làm lễ nữa ạ!” - Bảo Thạch dỗ ngọt.
“Nhưng không có vương phi ta ngủ không được!” - Đằng Cảnh làm vẻ nhõng nhẽo.
Đằng Cảnh cứ ngồi lì một chỗ, cả ba người vào khiêng đi cũng không được. Thế là Bảo Thạch sử dụng kế sách cuối cùng.
“Nếu mà vương gia không đi ngủ sớm để mai thức dậy sớm đi rước dâu thì chủ soái Hỏa lan quốc sẽ cướp mất vương phi của người đấy ạ!” - Bảo Thạch hù dọa.
Đằng Cảnh mắt nhấm mắt mở lờ mờ đứng dậy, vừa nhìn qua liền thấy Kỵ Danh nằm gần ngay đó.
“Ha ha, đúng đúng!” - Kỵ Danh nói mớ.
Thế là vương gia phóng nhanh đến giường, cởi vội giày và áo khoác ra đưa cho A Tịnh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tất cả những người còn tỉnh ngay đó đều vô cùng buồn cười nhưng không dám mở miệng sợ kinh động đến giấc ngủ của mọi người.
“Đúng là chỉ có một mình huynh là nói được ngài ấy!” - A Tú giơ ngón cái lên.
Đêm nay các vị vương phi ngủ chung với nhau, họ chỉ trò chuyện một chút về cuộc sống của nhau. Ai cũng đều mong đợi ngày vương gia thành thân hơn là của mình.
“Thật mong chờ, thật mong chờ ngày mai vương phi mặc hỉ phục!” - Tiểu Trúc nói mớ.
Lam Ninh đang ngủ say thì bỗng nghe được âm thanh quen thuộc đang gọi mình. Cô mở mắt ra thì thấy khu rừng khi trước nhưng lần này nơi đây đã có ánh nắng, những bông hoa đang nở rộ, tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo tạo nên một khung cảnh dẹp tựa tranh vẽ.
“Bé Lam Ninh, bé Lam Ninh!” - Thanh âm trầm ấm vang lên.
Lam Ninh quay lại thì thấy người phụ nữ khi trước, bây giờ có ánh sáng cô ấy đã nhìn rõ gương mặt phúc hậu của người phụ nữ này, nói đúng hơn là mẹ chồng của Lam Ninh.
“Bé Lam Ninh, gọi ta một tiếng mẫu thân nào!” - Nụ cười hiền hậu.
“Dạ, mẫu thân!” - Lam Ninh hơi ngập ngừng.
“Sao con dâu của ta lại đáng yêu thế này! Thời gian không còn sớm nữa, mẫu thân có vài điều nhắn gửi đến con! Sau này con có đi bất cứ nơi nào nhớ mang theo Cảnh nhi con nhé! Con là trái tim của nó, đừng bao giờ rời xa nó và ta cũng biết Cảnh nhi cũng là nguồn sống của con!” - Giọng nói nghẹn ngào.
“Mẫu thân!” - Lam Ninh rơi nước mắt.
“ Các ngươi làm gì thế? ” - Đằng Cảnh ngạc nhiên.
“ Người quên rồi sao, sáng mai làm lễ rước dâu nên buổi tối đâu thể đến gặp tân nương được! ” - A Tịnh nói.
“ Nhưng ta muốn gặp vương phi, ta nhớ nàng ấy lắm rồi! ” - Đằng Cảnh giãy giụa như con nít.
“ Vương gia đã quên lời của ma ma lễ nghĩa rồi sao?” - A Tú nhắc nhở.
Không có gì có thể ngăn cản vương gia, nhưng cũng may vừa kịp lúc các vị vương gia khác đến thăm hỏi trước ngày thành hôn. Lần lượt là tam vương gia, ngũ vương gia, tứ vương gia, phò mã (kiêm thị vệ) A Hoang và cuối cùng là người bạn chí cốt Kỵ Danh.
“ Thái hậu mà biết huynh buổi tối trốn đi gặp tẩu tẩu thì sẽ phạt huynh đấy! Người rất quan tâm lễ nghĩa, đặc biệt là không để tẩu tẩu bị thiệt thòi chút nào! ” - Đằng Khương Phong hù dọa.
“Đệ nghĩ bây giờ tẩu tẩu cũng đã đi nghỉ rồi, để sáng mai còn dậy sớm chuẩn bị! Mộng Tranh cũng đã qua đó để hàn huyên tâm sự với người!” - Đằng Chính Hằng nho nhã nói.
“Vậy tam tẩu cũng đến, vương phi của đệ cũng đến từ chiều rồi!” - Đằng Khương Phong vừa ăn vừa nói.
“A Hoang có gì khó nói à?” - Đằng Dung Khoán nhìn qua.
“Thật sự là Chiêu Linh đã ở một ngày, một đêm bên chỗ vương phi rồi ạ! Thần rất nhớ vợ con của thần! ” - A Hoang có chút say nên nói sảng.
“Ta hiểu cảm giác của phò mã, họ xài chán rồi bỏ chúng ta!” - Đằng Khương Phong vỗ vai an ủi.
“Hơ, đúng là cuộc sống của những gia đình!” - Đằng Dung Khoán ung dung uống rượu.
Kỵ Danh cuối cùng cũng đã tìm ra người bạn chân ái, hắn mon men đến gần muốn kết thân với tứ vương gia. Kỵ Danh từ trước đến nay đâu có bạn bè nên đâu biết muốn nói chuyện với người khác thì nên bắt đầu từ đâu.
“Chủ soái Hỏa lan quốc đến uống rượu cùng ta!” - Đằng Dung Khoán vẫy tay.
“Đa tạ, nơi đây ngọt ngào quá ta không quen!” - Kỵ Danh vui mừng.
“Cứ tập quen dần đi, ha ha ha!” - Đằng Dung Khoán ngà ngà say.
Một lát sau thì Bảo Thạch đến, trong thư phòng của đại vương gia bây giờ giống như một bãi chiến trường. Ai cũng say xỉn có người ngủ ra sàn, người thì gục trên bàn. Chỉ riêng hai thị vệ cùng tam vương gia là còn tỉnh đang thu dọn lại nơi đây.
“Vương gia, sao người ngồi ở đây ạ?” - Bảo Thạch đi đến một góc tối.
“Ta nhớ Lam Ninh!” - Đằng Cảnh say khướt.
Bảo Thạch nhìn qua hai thị vệ thì thấy những cái lắc đầu ngao ngán. Nếu mà vương gia cứ ngồi trên đất thế này, lại không chịu đi ngủ thì sức đâu mai dậy sớm được.
“Vương gia về giường nghỉ nhé! Mai còn có sức mà làm lễ nữa ạ!” - Bảo Thạch dỗ ngọt.
“Nhưng không có vương phi ta ngủ không được!” - Đằng Cảnh làm vẻ nhõng nhẽo.
Đằng Cảnh cứ ngồi lì một chỗ, cả ba người vào khiêng đi cũng không được. Thế là Bảo Thạch sử dụng kế sách cuối cùng.
“Nếu mà vương gia không đi ngủ sớm để mai thức dậy sớm đi rước dâu thì chủ soái Hỏa lan quốc sẽ cướp mất vương phi của người đấy ạ!” - Bảo Thạch hù dọa.
Đằng Cảnh mắt nhấm mắt mở lờ mờ đứng dậy, vừa nhìn qua liền thấy Kỵ Danh nằm gần ngay đó.
“Ha ha, đúng đúng!” - Kỵ Danh nói mớ.
Thế là vương gia phóng nhanh đến giường, cởi vội giày và áo khoác ra đưa cho A Tịnh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tất cả những người còn tỉnh ngay đó đều vô cùng buồn cười nhưng không dám mở miệng sợ kinh động đến giấc ngủ của mọi người.
“Đúng là chỉ có một mình huynh là nói được ngài ấy!” - A Tú giơ ngón cái lên.
Đêm nay các vị vương phi ngủ chung với nhau, họ chỉ trò chuyện một chút về cuộc sống của nhau. Ai cũng đều mong đợi ngày vương gia thành thân hơn là của mình.
“Thật mong chờ, thật mong chờ ngày mai vương phi mặc hỉ phục!” - Tiểu Trúc nói mớ.
Lam Ninh đang ngủ say thì bỗng nghe được âm thanh quen thuộc đang gọi mình. Cô mở mắt ra thì thấy khu rừng khi trước nhưng lần này nơi đây đã có ánh nắng, những bông hoa đang nở rộ, tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo tạo nên một khung cảnh dẹp tựa tranh vẽ.
“Bé Lam Ninh, bé Lam Ninh!” - Thanh âm trầm ấm vang lên.
Lam Ninh quay lại thì thấy người phụ nữ khi trước, bây giờ có ánh sáng cô ấy đã nhìn rõ gương mặt phúc hậu của người phụ nữ này, nói đúng hơn là mẹ chồng của Lam Ninh.
“Bé Lam Ninh, gọi ta một tiếng mẫu thân nào!” - Nụ cười hiền hậu.
“Dạ, mẫu thân!” - Lam Ninh hơi ngập ngừng.
“Sao con dâu của ta lại đáng yêu thế này! Thời gian không còn sớm nữa, mẫu thân có vài điều nhắn gửi đến con! Sau này con có đi bất cứ nơi nào nhớ mang theo Cảnh nhi con nhé! Con là trái tim của nó, đừng bao giờ rời xa nó và ta cũng biết Cảnh nhi cũng là nguồn sống của con!” - Giọng nói nghẹn ngào.
“Mẫu thân!” - Lam Ninh rơi nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương