Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 340: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
Đằng Cảnh cuối người người ôm Lam Ninh thật chặt, thật lâu. Hơi ấm này, mùi hương này cứ lưu luyến vương gia không muốn buôn ra.
Vương gia giúp vương phi tháo bỏ những trang sức trên đầu và trên người xuống, gỡ bỏ không biết bao nhiêu lớp áo mới khiến Lam Ninh dễ thở trở lại.
Vương gia còn cẩn thận kêu người chuẩn bị chậu nước sạch để lau mặt, lau tay chân cho Lam Ninh. Đã hoàn thành thủ tục, vương gia kê gối và đắp chăn lại để tạo không gian thỏai mái để vương phi nghỉ ngơi.
“Nàng ở đây nghỉ ngơi nha, ta phải ra ngoài tiếp đãi quan khách!” – Đằng Cảnh ngồi trên giường nhắn nhủ.
“Chừng nào chàng quay lại?” – Lam Ninh níu tay áo
“Rất nhanh thôi, ngoan ngủ đi nào!” – Đằng Cảnh hôn lên má Lam Ninh.
“Thiếp cũng muốn hôn vương gia!” – Lam Ninh làm nũng.
Đằng Cảnh kề sát mặt để Lam Ninh hôn lên, vì son trên môi vẫn chưa bôi hết nên khi hôn sẽ để lại dấu. Vừa hôn xong Lam Ninh đã thấy nhưng vì có chút nghịch ngợm nên không lau đi như lúc nãy mà vẫn để vậy.
Vương gia vừa trở lại sảnh tiệc thì đã bị mọi người trêu ghẹo vì vết môi trên má.
“Phải biết kiềm chế lại chứ, huynh còn cả một đêm dài mà!” – Đằng Khương Phong trêu ghẹo.
Vương gia dùng một ngón tay sờ lên mặt, nhìn thấy vết son đỏ thì miệng cười tủm tỉm. Vết son này càng thôi thúc Đằng Cảnh muốn quay trở lại để ôm lam Ninh và ngủ, do đêm qua ngủ không được nên bây giờ ngài ấy cũng thấm mệt.
“Đa tạ các vị đã đến đây tham dự hôn lễ của ta nhưng hiện tại ta đang vô cùng nhớ vương phi nên xin phép về trước, mọi người ở lại chung vui và dùng bữa tiếp nha!” – Đằng Cảnh chạy đi vội vàng.
Vừa dứt lời vương gia lao vút đi, chưa có ai kịp định thần xem vương gia vừa nói gì thì quốc sư Bảo Thạch đã ra mặt nói đỡ. Lạc rang đứng bên cạnh e thẹn nhìn dáng vẻ của Bảo Thạch trong lòng có chút hân hoang nhưng thấy quốc sư liên tục uống nên đi lại khuyên ngăn.
“Hửm, bé cưng không muốn ta uống nhiều hả!” – Bảo Thạch ngà ngà say.
“Ừm!” – Lạc rang gật đầu.
“Thế thì ta sẽ uống ít lại, bé cưng đừng lo lắng nhé!” – Bảo Thạch mỉm cười gian xảo.
Thế là ai cũng có cặp có đôi, cuối cùng Lạc rang cũng đã xiu lòng với Bảo Thạch. Kế hoạch mưa dầm thấm đất và vứt bỏ liêm sỉ của hắn đã thành công.
Kỵ Danh cùng Đằng Dung Khoán ngồi trên mái nhà uống rượu, ngắm nhìn Du quốc lung linh ánh đèn. Kỵ Danh không tìm được một người vợ nhưng bù lại hắn có một người bạn tri kỷ tại nơi đây.
“Tiểu Trúc, muội xem ta mang đến rất nhiều đồ ăn cho muội này!” – A Tú xuất hiện cùng một đống thức ăn.
“Oa đa tạ huynh! Muội cũng đói quá chừng!” – Mắt tiểu Trúc sáng lên.
A Tú bày đồ ăn ra và cho vào chén của tiểu Trúc, hắn cứ liên tục gắp chẳng mấy chốc chén cô bé đã đầy ắp thức ăn.
“ Huynh thật tốt với muội! Nhưng cứ vỗ béo thế này mai mốt chắc muội sẽ thành heo mất!” – Tiểu Trúc vừa ăn vừa nói, miệng dính đầy dầu.
“Béo thì lại càng đáng yêu, muội vẫn rất gầy chưa có béo chút nào!” – A Tú lau miệng tiểu Trúc.
Ăn xong thì tiểu Trúc lăn ra ngủ, A Tú đành phải mang cô nàng bé nhỏ này về phòng nghỉ. Cô gái này nếu cõng sau lưng thì ngủ say dễ bật ra sau vô cùng nguy hiểm, tình thế khó nên A Tú đành cõng ngược tiểu Trúc lên trước. Phòng nghỉ tiểu Trúc ở vương phủ mới bố trí khá xa nhưng mà như thế cũng tốt.
“Cô nàng ngốc, ngủ ngon nhé!” – A Tú thơm lên tóc.
Đằng Cảnh về từ rất sớm nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa thể leo lên giường được vì Lam Ninh đã giành hết cả giường. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần là cái nết ngủ của Lam Ninh khá xấu, làm một cái giường to hơn nhiều lần nhưng vẫn bị chiếm. Vương gia chuẩn bị trải chăn xuống đất ngủ thì Lam Ninh kéo người vào giường.
“Có người muốn trốn!” – Lam Ninh mở to mắt.
“Ta đâu muốn trốn chỉ sợ làm vương phi tỉnh giấc!” – Đằng Cảnh nằm ngay ngắn trên giường.
Từ lúc Đằng Cảnh rời đi Lam Ninh đã suy nghĩ việc mở lời để nói về chính mình. Bây giờ đã đủ can đảm, Lam Ninh trực tiếp kể về câu chuyện của mình đến từ một thế giới khác và ngỏ lời đến Đằng Cảnh một lần đến nơi đó thăm người thân của cô.
Lúc đầu vương gia vô cùng ngạc nhiên không tin vào những gì mình vừa nghe được nhưng lát sau ngài ấy đã hiểu ra. Như lời hứa lúc trước Đằng Cảnh cùng Lam Ninh sắp xếp để cùng đi về nơi Lam Ninh đã sinh ra và lớn lên.
Đêm đó Lam Ninh nằm tỉ tê về chính mình và cuộc sống tại nơi xa xôi kia. Cùng với những dặn dò ngày mai gặp ai thì nên nói gì, cư xử như thế nào.
Sáng ngày hôm sau khi bái phỏng thái hậu xong rồi thì cả hai mở lời để rời xa kinh thành một thời gian để đi du sơn ngoạn thủy. Lam Ninh nắm tay Đằng Cảnh kéo vào rừng trúc tại vương phủ thắp hương và nói lời tạm biệt với mẫu thân, cùng một lời hứa sẽ sớm trở lại.
Vương gia giúp vương phi tháo bỏ những trang sức trên đầu và trên người xuống, gỡ bỏ không biết bao nhiêu lớp áo mới khiến Lam Ninh dễ thở trở lại.
Vương gia còn cẩn thận kêu người chuẩn bị chậu nước sạch để lau mặt, lau tay chân cho Lam Ninh. Đã hoàn thành thủ tục, vương gia kê gối và đắp chăn lại để tạo không gian thỏai mái để vương phi nghỉ ngơi.
“Nàng ở đây nghỉ ngơi nha, ta phải ra ngoài tiếp đãi quan khách!” – Đằng Cảnh ngồi trên giường nhắn nhủ.
“Chừng nào chàng quay lại?” – Lam Ninh níu tay áo
“Rất nhanh thôi, ngoan ngủ đi nào!” – Đằng Cảnh hôn lên má Lam Ninh.
“Thiếp cũng muốn hôn vương gia!” – Lam Ninh làm nũng.
Đằng Cảnh kề sát mặt để Lam Ninh hôn lên, vì son trên môi vẫn chưa bôi hết nên khi hôn sẽ để lại dấu. Vừa hôn xong Lam Ninh đã thấy nhưng vì có chút nghịch ngợm nên không lau đi như lúc nãy mà vẫn để vậy.
Vương gia vừa trở lại sảnh tiệc thì đã bị mọi người trêu ghẹo vì vết môi trên má.
“Phải biết kiềm chế lại chứ, huynh còn cả một đêm dài mà!” – Đằng Khương Phong trêu ghẹo.
Vương gia dùng một ngón tay sờ lên mặt, nhìn thấy vết son đỏ thì miệng cười tủm tỉm. Vết son này càng thôi thúc Đằng Cảnh muốn quay trở lại để ôm lam Ninh và ngủ, do đêm qua ngủ không được nên bây giờ ngài ấy cũng thấm mệt.
“Đa tạ các vị đã đến đây tham dự hôn lễ của ta nhưng hiện tại ta đang vô cùng nhớ vương phi nên xin phép về trước, mọi người ở lại chung vui và dùng bữa tiếp nha!” – Đằng Cảnh chạy đi vội vàng.
Vừa dứt lời vương gia lao vút đi, chưa có ai kịp định thần xem vương gia vừa nói gì thì quốc sư Bảo Thạch đã ra mặt nói đỡ. Lạc rang đứng bên cạnh e thẹn nhìn dáng vẻ của Bảo Thạch trong lòng có chút hân hoang nhưng thấy quốc sư liên tục uống nên đi lại khuyên ngăn.
“Hửm, bé cưng không muốn ta uống nhiều hả!” – Bảo Thạch ngà ngà say.
“Ừm!” – Lạc rang gật đầu.
“Thế thì ta sẽ uống ít lại, bé cưng đừng lo lắng nhé!” – Bảo Thạch mỉm cười gian xảo.
Thế là ai cũng có cặp có đôi, cuối cùng Lạc rang cũng đã xiu lòng với Bảo Thạch. Kế hoạch mưa dầm thấm đất và vứt bỏ liêm sỉ của hắn đã thành công.
Kỵ Danh cùng Đằng Dung Khoán ngồi trên mái nhà uống rượu, ngắm nhìn Du quốc lung linh ánh đèn. Kỵ Danh không tìm được một người vợ nhưng bù lại hắn có một người bạn tri kỷ tại nơi đây.
“Tiểu Trúc, muội xem ta mang đến rất nhiều đồ ăn cho muội này!” – A Tú xuất hiện cùng một đống thức ăn.
“Oa đa tạ huynh! Muội cũng đói quá chừng!” – Mắt tiểu Trúc sáng lên.
A Tú bày đồ ăn ra và cho vào chén của tiểu Trúc, hắn cứ liên tục gắp chẳng mấy chốc chén cô bé đã đầy ắp thức ăn.
“ Huynh thật tốt với muội! Nhưng cứ vỗ béo thế này mai mốt chắc muội sẽ thành heo mất!” – Tiểu Trúc vừa ăn vừa nói, miệng dính đầy dầu.
“Béo thì lại càng đáng yêu, muội vẫn rất gầy chưa có béo chút nào!” – A Tú lau miệng tiểu Trúc.
Ăn xong thì tiểu Trúc lăn ra ngủ, A Tú đành phải mang cô nàng bé nhỏ này về phòng nghỉ. Cô gái này nếu cõng sau lưng thì ngủ say dễ bật ra sau vô cùng nguy hiểm, tình thế khó nên A Tú đành cõng ngược tiểu Trúc lên trước. Phòng nghỉ tiểu Trúc ở vương phủ mới bố trí khá xa nhưng mà như thế cũng tốt.
“Cô nàng ngốc, ngủ ngon nhé!” – A Tú thơm lên tóc.
Đằng Cảnh về từ rất sớm nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa thể leo lên giường được vì Lam Ninh đã giành hết cả giường. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần là cái nết ngủ của Lam Ninh khá xấu, làm một cái giường to hơn nhiều lần nhưng vẫn bị chiếm. Vương gia chuẩn bị trải chăn xuống đất ngủ thì Lam Ninh kéo người vào giường.
“Có người muốn trốn!” – Lam Ninh mở to mắt.
“Ta đâu muốn trốn chỉ sợ làm vương phi tỉnh giấc!” – Đằng Cảnh nằm ngay ngắn trên giường.
Từ lúc Đằng Cảnh rời đi Lam Ninh đã suy nghĩ việc mở lời để nói về chính mình. Bây giờ đã đủ can đảm, Lam Ninh trực tiếp kể về câu chuyện của mình đến từ một thế giới khác và ngỏ lời đến Đằng Cảnh một lần đến nơi đó thăm người thân của cô.
Lúc đầu vương gia vô cùng ngạc nhiên không tin vào những gì mình vừa nghe được nhưng lát sau ngài ấy đã hiểu ra. Như lời hứa lúc trước Đằng Cảnh cùng Lam Ninh sắp xếp để cùng đi về nơi Lam Ninh đã sinh ra và lớn lên.
Đêm đó Lam Ninh nằm tỉ tê về chính mình và cuộc sống tại nơi xa xôi kia. Cùng với những dặn dò ngày mai gặp ai thì nên nói gì, cư xử như thế nào.
Sáng ngày hôm sau khi bái phỏng thái hậu xong rồi thì cả hai mở lời để rời xa kinh thành một thời gian để đi du sơn ngoạn thủy. Lam Ninh nắm tay Đằng Cảnh kéo vào rừng trúc tại vương phủ thắp hương và nói lời tạm biệt với mẫu thân, cùng một lời hứa sẽ sớm trở lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương