Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 36: Chuyện không thể ngờ
Tạm biệt ông bà lão Lam Ninh đi đến chỗ tiểu Phấn để xem nước ở đây như thế nào thì phát hiện ra ở đây mọi người dùng chung nguồn nước trên một con sông dài nước thì không bẩn vẫn trong nhưng bốc lên một mùi hơi tanh hôi như là xác động vật nhưng điều lạ cá sống trong sông thì vẫn khỏe mạnh chứng tỏ sinh vật trong sông đã thích nghi rất lâu với nguồn nước này.
- Tiểu Phấn: Tỷ xem ở đây sống toàn là người cao tuổi nếu có giết thịt thì chỉ vài con nhưng mọi người đều giữ sạch sẽ, sao lại xảy ra chuyện này được?
- Lam Ninh: Nơi đây không phải nơi bắt nguồn chuyện này mà từ một nơi khác. Về báo cho bà bà nếu để nhiều người sử dụng nữa thì với sức đề kháng yếu của người già thì sẽ không chống chọi được đâu!
Lam Ninh cùng tiểu Phấn trở về nhà, tiểu Trúc đã về từ lâu đang ngồi nhâm nhi đống bánh mà bà bà mang về. Thấy hai người ai cũng có gương mặt lo lắng, cả bốn người ngồi lại vào bàn, sau khi nghe Lam Ninh kể về tình hình bà lão cũng nguồn nước bị ô nhiễm.
- Bà bà: Nơi đây từ lúc ta về đến nay đều sạch sẽ, mọi người đều giữ gìn nhà cửa và trong lành sạch sẽ, cũng không ai giết động vật cần thì ra chợ mua về ăn. Sao lại bị như thế được?
- Lam Ninh: Bà ơi, trước tiên bà nói với mọi người ngưng sử dụng nước này, chỉ dùng nước trữ trong lu, đun sôi lên, không ăn cá ở sông, người già sức đề kháng yếu, bị một vài người thì chữa được nhưng nhiều người sẽ trở thành dịch bệnh đến lúc đó càng khó chữa hơn! (tâm trạng bất ổn)
- Bà bà: Được bà sẽ kêu mọi người đến thông báo!
- Tiểu Trúc: Con đi với bà, tiếng con lớn lắm! (đang nhét đầy đồ ăn vào miệng)
- Lam Ninh: Được, muội đi với bà ta với tiểu Phấn sẽ đi tìm nguyên liệu làm thuốc và tìm hiểu nguyên nhân sự việc này!
Men theo bờ sông tiểu Phấn cùng Lam Ninh thấy rất nhiều lông cũng như các phần xương còn sót lại mắc vào bụi cỏ mọc ven, càng đi vào sâu trong mùi hôi thối càng nồng nặc, cả hai người lấy vải đeo vào cho giảm bớt chứ không thể nào đi trực tiếp vào được.
- Tiểu Phấn: Tỷ cảm thấy chúng ta càng vào sâu trời càng tối không?
- Lam Ninh: Da gà tỷ nổi từng đợt đây này!
Đi qua hết cánh rừng thì khung cảnh hiện ra trước mắt hai cô gái vô cùng hùng vĩ
- Lam Ninh: Tiểu Phấn, muội có thấy thứ cái đang thấy không? (khiều khiều nhẹ tiểu Phấn)
- Tiểu Phấn: Muội thấy thưa tỷ tỷ! (hốt hoảng)
- Lam Ninh: Có lần ta thấy lá cờ Du quốc đâu phải màu này, cũng đâu phải hình dáng này! (vẫn chưa hết bàng hoàng)
Hai cô nương ngồi núp sau một cây đại thụ siêu to khổng lồ
- Lam Ninh: Đây chẳng phải là một đội quân vào lãnh thổ của Du quốc làm gi tính xâm lược sao?
- Tiểu Phấn: Muội cũng nghĩ thế, nhìn lá cờ nếu đoán không nhầm là Hỏa Lan quốc!
- Lam Ninh: Nghe tên là thấy sặc mùi khói lửa rồi!
- Tiểu Phấn: Hỏa Lan quốc đã kí giấy hiệp ước hòa bình với Du quốc cách đây 3 năm, hai bên giao thương hàng hóa rất thuận lợi, đời sống người dân ngày càng ổn định nhưng không ngờ bây giờ chúng muốn phá vỡ hiệp ước, đưa quân sang hòng xâm chiếm Du quốc! (gương mặt phẫn nộ)
- Lam Ninh: Chúng đã cấm quân ở đây đã lâu mới có thể xả ra một lượng lớn chất thải như thế chứ!
- Tiểu Phấn: Bây giờ làm sao Lam Ninh tỷ tỷ?
- Lam Ninh: Trước tiên chỉ hai ta biết thôi nhưng muốn biết được trong đó ra sao thì phải vào trong đó xem thử! (gương mặt hơi gian tà)
- Tiểu Phấn: Như thế nguy hiểm lắm tỷ tỷ!
- Lam Ninh: Không vô hang cọp sao bắt được cọp con! Về bàn kế hoạch với tiểu Trúc trước đã vì trong chúng ta muội ấy là người duy nhất có võ!
- Tiểu Phấn: Vâng ạ! (gật đầu)
Trong nhà lao, nơi giam giữ Mặc Bách, có tiếng nói chuyện một người với giọng nói đầy dè biểu, một người giọng nói vô cùng lạnh lùng.
- Mặc Bách: Đằng Cảnh vương gia, vương phi của ngài đâu cái người vào ngày đó đã nhảy từ trên trần nhà xuống người ta đấy!
- Đằng Cảnh: Chuyện nàng ấy ở đâu hay làm gì đâu liên quan tới ngươi.
- Mặc Bách: Chẳng phải ngài đã làm mất rồi chứ, ha ha ha mà cũng đúng sống chung với một người máu lạnh vô tình như ngài ai mà sống nổi!
- Đằng Cảnh: (đưa lưỡi kiếm sát vào mặt Mặc Bách) Câm miệng.
- Mặc Bách: Ngài thẹn quá hóa giận à! Ngài muốn giết ta thì cứ việc, ta không muốn sống cái phần đời còn lại ở nơi này nhưng mà nếu ngài không giết ta khi ta trốn được ra ngoài thì ta sẽ giết người mà ngài yêu thương nhất như vương phi chẳng hạn tên là gì nhỉ, à Lam Ninh, Lam Ninh vương phi.
- Đằng Cảnh: Ngươi nghĩ có khả năng làm được điều đó sao.
- Mặc Bách: Ha ha ha, ngài cứ chờ xem!
- Đằng Cảnh: (không nói lời nào, lặng lẽ rời đi nhưng không quên đưa ánh mắt đầy sự thách thức)
- Mặc Bách: Lam Ninh vương phi có đẹp không nhỉ, lúc đó cái khăn che hết mặt làm ta không thấy rõ nhưng mà người làm cho tên Đằng Cảnh đó sốt sắng như thế chắc là phải có điểm gì thú vị!
- Tiểu Phấn: Tỷ xem ở đây sống toàn là người cao tuổi nếu có giết thịt thì chỉ vài con nhưng mọi người đều giữ sạch sẽ, sao lại xảy ra chuyện này được?
- Lam Ninh: Nơi đây không phải nơi bắt nguồn chuyện này mà từ một nơi khác. Về báo cho bà bà nếu để nhiều người sử dụng nữa thì với sức đề kháng yếu của người già thì sẽ không chống chọi được đâu!
Lam Ninh cùng tiểu Phấn trở về nhà, tiểu Trúc đã về từ lâu đang ngồi nhâm nhi đống bánh mà bà bà mang về. Thấy hai người ai cũng có gương mặt lo lắng, cả bốn người ngồi lại vào bàn, sau khi nghe Lam Ninh kể về tình hình bà lão cũng nguồn nước bị ô nhiễm.
- Bà bà: Nơi đây từ lúc ta về đến nay đều sạch sẽ, mọi người đều giữ gìn nhà cửa và trong lành sạch sẽ, cũng không ai giết động vật cần thì ra chợ mua về ăn. Sao lại bị như thế được?
- Lam Ninh: Bà ơi, trước tiên bà nói với mọi người ngưng sử dụng nước này, chỉ dùng nước trữ trong lu, đun sôi lên, không ăn cá ở sông, người già sức đề kháng yếu, bị một vài người thì chữa được nhưng nhiều người sẽ trở thành dịch bệnh đến lúc đó càng khó chữa hơn! (tâm trạng bất ổn)
- Bà bà: Được bà sẽ kêu mọi người đến thông báo!
- Tiểu Trúc: Con đi với bà, tiếng con lớn lắm! (đang nhét đầy đồ ăn vào miệng)
- Lam Ninh: Được, muội đi với bà ta với tiểu Phấn sẽ đi tìm nguyên liệu làm thuốc và tìm hiểu nguyên nhân sự việc này!
Men theo bờ sông tiểu Phấn cùng Lam Ninh thấy rất nhiều lông cũng như các phần xương còn sót lại mắc vào bụi cỏ mọc ven, càng đi vào sâu trong mùi hôi thối càng nồng nặc, cả hai người lấy vải đeo vào cho giảm bớt chứ không thể nào đi trực tiếp vào được.
- Tiểu Phấn: Tỷ cảm thấy chúng ta càng vào sâu trời càng tối không?
- Lam Ninh: Da gà tỷ nổi từng đợt đây này!
Đi qua hết cánh rừng thì khung cảnh hiện ra trước mắt hai cô gái vô cùng hùng vĩ
- Lam Ninh: Tiểu Phấn, muội có thấy thứ cái đang thấy không? (khiều khiều nhẹ tiểu Phấn)
- Tiểu Phấn: Muội thấy thưa tỷ tỷ! (hốt hoảng)
- Lam Ninh: Có lần ta thấy lá cờ Du quốc đâu phải màu này, cũng đâu phải hình dáng này! (vẫn chưa hết bàng hoàng)
Hai cô nương ngồi núp sau một cây đại thụ siêu to khổng lồ
- Lam Ninh: Đây chẳng phải là một đội quân vào lãnh thổ của Du quốc làm gi tính xâm lược sao?
- Tiểu Phấn: Muội cũng nghĩ thế, nhìn lá cờ nếu đoán không nhầm là Hỏa Lan quốc!
- Lam Ninh: Nghe tên là thấy sặc mùi khói lửa rồi!
- Tiểu Phấn: Hỏa Lan quốc đã kí giấy hiệp ước hòa bình với Du quốc cách đây 3 năm, hai bên giao thương hàng hóa rất thuận lợi, đời sống người dân ngày càng ổn định nhưng không ngờ bây giờ chúng muốn phá vỡ hiệp ước, đưa quân sang hòng xâm chiếm Du quốc! (gương mặt phẫn nộ)
- Lam Ninh: Chúng đã cấm quân ở đây đã lâu mới có thể xả ra một lượng lớn chất thải như thế chứ!
- Tiểu Phấn: Bây giờ làm sao Lam Ninh tỷ tỷ?
- Lam Ninh: Trước tiên chỉ hai ta biết thôi nhưng muốn biết được trong đó ra sao thì phải vào trong đó xem thử! (gương mặt hơi gian tà)
- Tiểu Phấn: Như thế nguy hiểm lắm tỷ tỷ!
- Lam Ninh: Không vô hang cọp sao bắt được cọp con! Về bàn kế hoạch với tiểu Trúc trước đã vì trong chúng ta muội ấy là người duy nhất có võ!
- Tiểu Phấn: Vâng ạ! (gật đầu)
Trong nhà lao, nơi giam giữ Mặc Bách, có tiếng nói chuyện một người với giọng nói đầy dè biểu, một người giọng nói vô cùng lạnh lùng.
- Mặc Bách: Đằng Cảnh vương gia, vương phi của ngài đâu cái người vào ngày đó đã nhảy từ trên trần nhà xuống người ta đấy!
- Đằng Cảnh: Chuyện nàng ấy ở đâu hay làm gì đâu liên quan tới ngươi.
- Mặc Bách: Chẳng phải ngài đã làm mất rồi chứ, ha ha ha mà cũng đúng sống chung với một người máu lạnh vô tình như ngài ai mà sống nổi!
- Đằng Cảnh: (đưa lưỡi kiếm sát vào mặt Mặc Bách) Câm miệng.
- Mặc Bách: Ngài thẹn quá hóa giận à! Ngài muốn giết ta thì cứ việc, ta không muốn sống cái phần đời còn lại ở nơi này nhưng mà nếu ngài không giết ta khi ta trốn được ra ngoài thì ta sẽ giết người mà ngài yêu thương nhất như vương phi chẳng hạn tên là gì nhỉ, à Lam Ninh, Lam Ninh vương phi.
- Đằng Cảnh: Ngươi nghĩ có khả năng làm được điều đó sao.
- Mặc Bách: Ha ha ha, ngài cứ chờ xem!
- Đằng Cảnh: (không nói lời nào, lặng lẽ rời đi nhưng không quên đưa ánh mắt đầy sự thách thức)
- Mặc Bách: Lam Ninh vương phi có đẹp không nhỉ, lúc đó cái khăn che hết mặt làm ta không thấy rõ nhưng mà người làm cho tên Đằng Cảnh đó sốt sắng như thế chắc là phải có điểm gì thú vị!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương