Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ
Chương 49: Họa tranh để người đời chiêm ngưỡng
- Nô tỳ: (đưa một tập giấy cho hoàng hậu) Đây là những tranh ảnh mà thái tử đã vẽ mỗi khi buồn, đa số là tranh vẽ về vương phi, có những lúc thái tử ngủ cũng hay gọi vương phi! (hàng lông mi rũ xuống)
- Hoàng hậu: Vương phi là người rất quan trọng với thái tử, lúc Minh nhi lúc khó khăn, tâm trạng vô cùng sợ hãi lại gặp vương phi, người mang lại cho mình sự ấm áp, an toàn nên thái tử quý vương phi hơn cả! (nhìn vào đứa bé đang ngủ say trên sàn)
- Nô tỳ: Vâng ạ, nô tỳ nhìn thái tử như thế cũng buồn theo, chỉ mong vương phi mau sớm trở về!
- Hoàng hậu: Cái đó còn phụ thuộc vào thúc thúc của Minh nhi, đến khi nào vương gia mới biết điều gì là quan trọng nhất!
- Nô tỳ: Hoàng hậu người đứng lâu đã mõi chân, thần dìu người ra ghế ngồi! (đưa hai tay)
- Hoàng hậu: Được, tâm trạng ta cũng đang bất ổn có người kề cạnh nghe ta giải bày tâm sự cũng thư giãn! (đưa tay ra để nô tỳ dìu)
- Nô tỳ: Mời hoàng hậu dùng trà!
- Hoàng hậu: Ngươi rất hiểu chuyện. Đây là trà mới sao nghe mùi lạ quá?
- Nô tỳ: Đây là trà lúc trước vương phi tặng cho thái tử, vương phi có dặn lúc trời lạnh hay thái tử học căng thẳng thì pha uống, nô tỳ thấn hoàng hậu căng thẳng nên pha một ít. Còn đĩa bánh kia bánh ngọt vương phi luôn có một câu nói “tâm trạng không vui hãy ăn một chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ ổn hơn” ạ! (không sót chữ nào)
- Hoàng hậu: Đúng là một cô gái luôn biết quan tâm người khác! Khi không còn ở đây nhưng nhìn đâu cũng thấy hình ảnh quen thuộc!
- Nô tỳ: Vâng ạ!
- Hoàng hậu: Một người đáng yêu, hiền lành, tốt bụng lại xinh đẹp như thế mà gả cho vương gia có phải là uổng phí không?
- Nô tỳ: Hơ, hả! Nô tỳ thất lễ!
- Hoàng hậu: Ngươi cứ nói ra ý kiến của mình xem sao?
- Nô tỳ: Nô tỳ trước khi nhập cung nghe mọi người bên ngoài bàn tán vương gia là người có tính khí thất thường, lạnh lùng, khó mà ai có thể tiếp cận gần được, người nào đi ngang chỉ biết cuối đầu đi thật nhanh. Nhưng có lần thần đi ngang phủ nhìn thấy vương gia lột vỏ nho cho vương phi gương mặt rất thư giãn, giống như đang hưởng thụ đấy!
- Hoàng hậu: Có như vậy luôn sao, ta phải ghi lại khoảnh khắc lưu truyền muôn đời, kêu họa sư họa lại ý như những gì ngươi thấy, xong đem lại đưa ta sẽ có thưởng lớn!!! (tâm trạng vui vẻ trở lại)
- Nô tỳ: Dạ vâng ạ, người dùng ít bánh!
- Hoàng hậu: Được, được cứ ngồi đi kể chuyện ta nghe tiếp.
Thế là hoàng hậu vừa ngồi nhâm nhi trà, vừa được nghe những câu chuyện của Đằng Cảnh. Mặc cho không khí căng thẳng ngoài kia, đến bây giờ đã gần chiều nhưng mọi người vẫn đang còn ở trong triều, hoàng thượng đã về nghỉ ngơi nơi đây chỉ còn vương gia Đằng Cảnh cùng một số quan thần.
- Đằng Chính Hằng: Sao chuyện này, triều đình đã mất đi rất nhiều vị quan lớn vì thế chúng ta sẽ phải chọn những người khác lên làm hoặc tuyển thêm quan thần!
- Đằng Khương Phong: Việc tuyển chọn đều do các vị quan khác tuyển chọn sau đó hoàng thượng quyết định, lần này chắc cũng như vậy!
- Đằng Cảnh: Việc tuyển chọn các quan thần lần này do ta phụ trách, từ những người đỗ thi tuyển chọn đến các quan thần trong triều ai cũng sẽ phải phải trải qua một bài sát hạch để quyết định thứ hạng!
Bắt đầu không khí xung quanh ồn ào hẳn lên, từ trước đến nay Đằng Cảnh chưa bao giờ tham gia vào những việc này, nhìn qua cách huấn luyện binh sĩ thì ai cũng biết con người này vô cùng hà khắc và rất thẳng tay. Chuyện vừa xảy ra càng làm cho mọi người lo sợ, không giữ được vị trí hiện tại đã đành sợ là để tiếp tục làm quan cũng khó.
- Đằng Cảnh: Mọi người về chuẩn bị, ngày và giờ thi ta sẽ công bố sau, mong là các vị sẽ cố gắng hết sức! (từng chữ như đâm vào tim mọi người)
Tưởng rằng qua được chuyện cấu kết phản tặc nhưng ai đâu ngờ vương gia lại thêm chuyện này. Lo lắng nối tiếp lo lắng, lại tiếp tục với những gương mặt rầu rĩ, lo âu.
- A Hoang: Hôm nay quả thật rất bận rộn, chỉ mong được về giường mà làm một giấc thiệt say!
- A Tịnh: Ta nghĩ chúng ta vẫn còn có việc khác!
- A Hoang: Chuyện gì thế?
- A Tịnh: Hôm nay vương gia đã chuyển toàn bộ nhà bếp của vương phi qua phủ mới, tối nay chúng ta sẽ phải đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho vương gia!
- A Hoang: Thế cũng được đã lâu rồi ta chưa được dạo chợ!
- A Tịnh: Nhưng khẩu vị của vương gia rất lạ thường, ta sợ đệ đem cả chợ về cũng không hợp khẩu vị ngài ấy!
- A Hoang: Thiệt, ngài ấy thật khó khăn!
- Hoàng hậu: Vương phi là người rất quan trọng với thái tử, lúc Minh nhi lúc khó khăn, tâm trạng vô cùng sợ hãi lại gặp vương phi, người mang lại cho mình sự ấm áp, an toàn nên thái tử quý vương phi hơn cả! (nhìn vào đứa bé đang ngủ say trên sàn)
- Nô tỳ: Vâng ạ, nô tỳ nhìn thái tử như thế cũng buồn theo, chỉ mong vương phi mau sớm trở về!
- Hoàng hậu: Cái đó còn phụ thuộc vào thúc thúc của Minh nhi, đến khi nào vương gia mới biết điều gì là quan trọng nhất!
- Nô tỳ: Hoàng hậu người đứng lâu đã mõi chân, thần dìu người ra ghế ngồi! (đưa hai tay)
- Hoàng hậu: Được, tâm trạng ta cũng đang bất ổn có người kề cạnh nghe ta giải bày tâm sự cũng thư giãn! (đưa tay ra để nô tỳ dìu)
- Nô tỳ: Mời hoàng hậu dùng trà!
- Hoàng hậu: Ngươi rất hiểu chuyện. Đây là trà mới sao nghe mùi lạ quá?
- Nô tỳ: Đây là trà lúc trước vương phi tặng cho thái tử, vương phi có dặn lúc trời lạnh hay thái tử học căng thẳng thì pha uống, nô tỳ thấn hoàng hậu căng thẳng nên pha một ít. Còn đĩa bánh kia bánh ngọt vương phi luôn có một câu nói “tâm trạng không vui hãy ăn một chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ ổn hơn” ạ! (không sót chữ nào)
- Hoàng hậu: Đúng là một cô gái luôn biết quan tâm người khác! Khi không còn ở đây nhưng nhìn đâu cũng thấy hình ảnh quen thuộc!
- Nô tỳ: Vâng ạ!
- Hoàng hậu: Một người đáng yêu, hiền lành, tốt bụng lại xinh đẹp như thế mà gả cho vương gia có phải là uổng phí không?
- Nô tỳ: Hơ, hả! Nô tỳ thất lễ!
- Hoàng hậu: Ngươi cứ nói ra ý kiến của mình xem sao?
- Nô tỳ: Nô tỳ trước khi nhập cung nghe mọi người bên ngoài bàn tán vương gia là người có tính khí thất thường, lạnh lùng, khó mà ai có thể tiếp cận gần được, người nào đi ngang chỉ biết cuối đầu đi thật nhanh. Nhưng có lần thần đi ngang phủ nhìn thấy vương gia lột vỏ nho cho vương phi gương mặt rất thư giãn, giống như đang hưởng thụ đấy!
- Hoàng hậu: Có như vậy luôn sao, ta phải ghi lại khoảnh khắc lưu truyền muôn đời, kêu họa sư họa lại ý như những gì ngươi thấy, xong đem lại đưa ta sẽ có thưởng lớn!!! (tâm trạng vui vẻ trở lại)
- Nô tỳ: Dạ vâng ạ, người dùng ít bánh!
- Hoàng hậu: Được, được cứ ngồi đi kể chuyện ta nghe tiếp.
Thế là hoàng hậu vừa ngồi nhâm nhi trà, vừa được nghe những câu chuyện của Đằng Cảnh. Mặc cho không khí căng thẳng ngoài kia, đến bây giờ đã gần chiều nhưng mọi người vẫn đang còn ở trong triều, hoàng thượng đã về nghỉ ngơi nơi đây chỉ còn vương gia Đằng Cảnh cùng một số quan thần.
- Đằng Chính Hằng: Sao chuyện này, triều đình đã mất đi rất nhiều vị quan lớn vì thế chúng ta sẽ phải chọn những người khác lên làm hoặc tuyển thêm quan thần!
- Đằng Khương Phong: Việc tuyển chọn đều do các vị quan khác tuyển chọn sau đó hoàng thượng quyết định, lần này chắc cũng như vậy!
- Đằng Cảnh: Việc tuyển chọn các quan thần lần này do ta phụ trách, từ những người đỗ thi tuyển chọn đến các quan thần trong triều ai cũng sẽ phải phải trải qua một bài sát hạch để quyết định thứ hạng!
Bắt đầu không khí xung quanh ồn ào hẳn lên, từ trước đến nay Đằng Cảnh chưa bao giờ tham gia vào những việc này, nhìn qua cách huấn luyện binh sĩ thì ai cũng biết con người này vô cùng hà khắc và rất thẳng tay. Chuyện vừa xảy ra càng làm cho mọi người lo sợ, không giữ được vị trí hiện tại đã đành sợ là để tiếp tục làm quan cũng khó.
- Đằng Cảnh: Mọi người về chuẩn bị, ngày và giờ thi ta sẽ công bố sau, mong là các vị sẽ cố gắng hết sức! (từng chữ như đâm vào tim mọi người)
Tưởng rằng qua được chuyện cấu kết phản tặc nhưng ai đâu ngờ vương gia lại thêm chuyện này. Lo lắng nối tiếp lo lắng, lại tiếp tục với những gương mặt rầu rĩ, lo âu.
- A Hoang: Hôm nay quả thật rất bận rộn, chỉ mong được về giường mà làm một giấc thiệt say!
- A Tịnh: Ta nghĩ chúng ta vẫn còn có việc khác!
- A Hoang: Chuyện gì thế?
- A Tịnh: Hôm nay vương gia đã chuyển toàn bộ nhà bếp của vương phi qua phủ mới, tối nay chúng ta sẽ phải đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho vương gia!
- A Hoang: Thế cũng được đã lâu rồi ta chưa được dạo chợ!
- A Tịnh: Nhưng khẩu vị của vương gia rất lạ thường, ta sợ đệ đem cả chợ về cũng không hợp khẩu vị ngài ấy!
- A Hoang: Thiệt, ngài ấy thật khó khăn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương