Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Chương 34-2: (2)
Ngày hôm sau, Ngụy Nhược Cẩn vừa ra khỏi lều liền nhìn thấy một đám trẻ con với độ tuổi khác nhau đang đứng ở chỗ đất trống, đứa nào đứa nấy cũng im lặng không dám nói chuyện. Trên gương mặt chúng mang theo sự bất an, có vài đứa nhát gan thì gần như là sắp khóc rồi.
Nhưng vừa nhìn thấy người đang đứng trước mặt đám nhỏ chính là Lận Hành thì cậu đã hiểu ngay. Ngụy Nhược Cẩn đi đến đó và nắm lấy tay y, lúc này dáng vẻ nghiêm túc của Lận Hành mới thả lỏng được một chút.
"Gọi các ngươi đến đây là vì có việc mới cho các ngươi làm. Họ sẽ dẫn các ngươi đi vào trong núi hái cây thuốc, cứ mười cân thuốc sẽ đổi được nửa cân lương thực." Lận Hành nói cực kỳ ngắn gọn, chỉ cần là cây thuốc đã từng hái qua thì mấy đứa trẻ trong vương phủ đều nhận ra được.
Có đứa nhỏ bạo gan nhìn vào giỏ thuốc của mấy đứa nhỏ trong vương phủ rồi cất tiếng hỏi: "Vậy ai hái cũng đều đổi được lương thực ạ?"
"Tất nhiên. Chỉ cần là cây thuốc có thể dùng được thì đều đổi được hết. Bọn họ sẽ dạy cho các ngươi."
Trong vương phủ có tổng cộng mười đứa trẻ, còn trong thôn vậy mà lại có không ít trẻ con, mỗi đứa hái được vài cây thuốc cũng đủ rồi. Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy một đứa nhỏ không hay nói chuyện nhanh nhẹn sắp xếp cho mọi người, cũng không nói tiếng nào. Cậu suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra, đứa nhỏ này chính là đứa nhỏ tên Cẩu Nhi mà trước kia cậu mang về từ bên ngoài.
Cũng không biết là Tần tiên sinh đã đặt tên cho đứa nhỏ này là gì, tuy kĩ năng về y thuật của nó không nổi bật, nhưng kĩ năng điều phối nhân lực nhìn thoáng qua thì cũng được lắm.
Số cây thuốc thu được trong hai ngày đầu tiên thì vẫn còn ít. Sau khi đã đổi được lương thực rồi thì càng ngày càng có thêm nhiều người tới đổi, trong đó có rất nhiều phụ nữ. Công việc hái thuốc này rất nhẹ nhàng, lại còn có thể nhân tiện hái một ít rau dại ăn được. Làm hết một ngày thì cũng có thêm rau dại, nhà nào nhiều người thì nấu thêm với nước cũng no bụng được.
【 Trợ giúp thôn dân mở rộng tài nguyên, ký chủ nhận được 1500 điểm tích lũy, danh vọng Tây Bắc tăng thêm 100. Xin ký chủ tiếp tục cố gắng. 】
Nghe được tiếng nhắc nhở quen thuộc, Ngụy Nhược Cẩn sửng sốt. Hiếm khi nào mà hệ thống lại xuất hiện tận hai lần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Có điểm của lần trước cộng thêm điểm của lần này, chắc điểm của cậu cũng được kha khá rồi nhỉ.
À đúng rồi!
Cậu có thể đổi lấy bắp ngô, bây giờ vẫn còn trồng kịp. Dựa theo phép tính 100 điểm đổi được 80 hạt giống thì cậu có thể đổi được nhiều lắm. Đúng lúc cũng đi xem thử tình hình bên kia như thế nào rồi.
Nhưng nhìn đống cây thuốc chồng chất này thì nhất thời cậu không thể đi được. Có một số cây thuốc mà ngay cả mấy đứa nhỏ trong vương phủ còn chưa thể xử lý được nữa, nếu như cậu đi rồi thì đống thuốc này thế nào cũng bị bọn nhỏ làm hỏng mất.
Huống hồ cậu cũng không muốn đi đâu cả, đặc biệt là những nơi cần nhiều ngày để di chuyển.
Lận Hành lại nhìn số lương thực còn lại mà thấy phát sầu. Một phần được đưa đến quân đội, phần còn dư lại thì dùng để phát cho các thợ mỏ và thôn dân đi hái thuốc. Cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói là kéo dài được đến mùa thu hoạch, ngay cả mùa hè cũng chưa chắc được nữa.
"A Cẩn, có phải chúng ta vẫn còn dùng tới Trần gia hay không?"
Ngụy Nhược Cẩn ngẩng đầu nhìn y một cái, "Không phải ngài vẫn còn để người bao vây Trần gia hay sao? Có dùng hay không thì tùy ngài." Nói xong thì tiếp tục gom bắp ngô lại chung một chỗ. Cậu tốn mất hai ngàn điểm để đổi lấy hạt giống bắp, bây giờ chỉ còn lại non nửa túi.
"E rằng Trần gia không muốn đâu."
Ngụy Nhược Cẩn buộc chặt túi rồi giao việc cho y: "Bảo Phạm Duy đưa đến...... Cái thị trấn bị bỏ hoang đó gọi là gì nhỉ? Đưa đến đó giao cho ông lão làm ruộng kia, ông ấy biết cách trồng, cứ trồng hết luôn."
Không đợi Lận Hành trả lời, cậu lại nói: "Trần gia chắc chắn sẽ không chịu làm những việc như thế này nữa đâu. Ngài đã lấy hết lương thực của người ta rồi mà còn muốn cướp luôn đồng ruộng của người ta nữa. Không phải trong thương đội Trần gia lúc trước có người của chúng ta hay sao? Hay là để cho bọn họ đi một chuyến đi?"
"Vô ích thôi. Không có thương đội của thế gia dẫn dắt, bọn họ sẽ không giao dịch với người lạ đâu, đặc biệt là mua bán lương thực."
"Vậy dù sao thì bọn họ cũng phải mua muối đúng không?" Ngụy Nhược Cẩn kề sát Lận Hành, tiếp tục nói: "Ta nghĩ chắc rằng ngài hiểu rõ, là Đại Xương cấm buôn bán muối hay là thế gia cấm buôn bán muối. Chỉ cần bọn họ cẩn thận một chút, ra giá thấp hơn so người khác một ít, thì cho dù là lương thực tươi hay khô đều có thể đổi được ít nhiều. Có lần một thì sẽ có lần hai. Ta không tin là không có ai đồng ý mua."
"Cũng có lý, vậy ta đi chuẩn bị ngay đây." Lận Hành hôn Ngụy Nhược Cẩn một cái rồi lập tức đứng dậy đi, sau đó lại quay về cầm túi hạt giống bắp ngô theo.
Người của thương đội lần này là tiểu binh dưới trướng Lận Hành. Ngụy Nhược Cẩn vừa định lấy tiền thì bị y chặn lại, "Lần trước mua lương thực là em ra tiền, lần này không thể để em ra nữa. Chỉ tiếc là số muối tinh khiết ta có vẫn chưa đủ nhiều."
"Đây cũng là việc bất đắc dĩ mà. Ít nhất cũng phải đến cuối năm thì lượng muối tinh khiết mới tăng thêm được."
Thương đội của Lận Hành ngoại trừ y và Ngụy Nhược Cẩn ra thì không có ai biết cả. Nhưng thương đội chỉ vừa khởi hành thì đã có vài chi thứ của các thế gia đưa thiệp đến vương phủ, đều là muốn gặp mặt Lận Hành.
Ngụy Nhược Cẩn vỗ đầu mình rồi nói: "Bảo sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, thì ra là chỗ này. Trần gia đã bị bao vây cũng gần hai tháng rồi, sao các thế gia lại không có chút động tĩnh gì cả."
Lận Hành nhìn đống thiệp, tỉ mỉ đếm: "Các tộc Lý thị, Trần thị, Tạ thị, Vương thị đều có ở đây cả, chỉ có Lư thị là không ra mặt. Cũng đồng lòng đấy chứ, có vẻ như việc mà bọn họ muốn làm nhất định phải thành công đấy."
"Bọn họ liên hợp lại để đoạt quyền ư?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành, "Đất Tây Bắc này đã nghèo đến vậy rồi mà bọn họ còn muốn đoạt quyền để làm gì cơ? Thông đồng với Nhiên Quyết à?"
"Ở trong mắt chúng ta thấy nghèo, đó là bởi vì chúng ta còn suy tính cho dân chúng. Chỉ mỗi ruộng muối của chúng ta thôi là bọn họ đã không nỡ bỏ qua rồi. Nếu đã tặng thiệp hết thì ba ngày sau mở tiệc chiêu đãi bọn họ đi."
Hiếm có được ngày nào thời tiết đẹp như hôm nay để mở tiệc chiêu đãi con cháu các thế gia. Tuy rằng mặt trời khuất sau mây nhưng cũng không có vẻ oi bức, mà lại cảm thấy hơi mát mẻ. Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn đã dùng xong bữa sáng và đang ngồi chờ.
Đã đến gần giữa trưa nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng một ai cả. Sắc mặt Lận Hành đã rất xấu rồi, Ngụy Nhược Cẩn tức giận một lúc xong thì lại không còn tức nữa, vẫy tay gọi Phạm Duy và nói: "Một lát nữa ngươi bao vây cái viện này, không cho ai mang theo vũ khí đi vào hết."
"Sau này mấy thế gia đừng hòng lợi dụng ta!" Sự u ám trong mắt Lận Hành hiện lên rõ.
"Một lát nữa ta sẽ trút giận cho ngài. Nếu như có người không phục thì cứ trực tiếp bao vây như Trần gia vậy, có được không?" Ngụy Nhược Cẩn dùng hai ngón tay giật tay áo Lận Hành, đây là hành động làm nũng hiếm thấy của cậu.
Mãi cho đến giữa trưa thì mấy người mới đến cùng với nhau, như thể đã hẹn trước. Ngụy Nhược Cẩn ngồi cùng Lận Hành ở phía sau, thấy rõ sắc mặt của từng người. Người nào người nấy cũng đều có vẻ không vui. Không cần phải nói, chắc chắn là do Phạm Duy không cho bọn họ mang theo vũ khí, ngay cả đao kiếm trang trí dùng để đeo bên hông cũng không được mang vào.
"Gửi thiệp đàng hoàng mà cuối cùng lại toàn là tiểu bối trong nhà tới, những thế gia này rốt cuộc là đang coi thường ai vậy?" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy tức giận. Uổng công bọn họ tự nhận là học rộng hiểu nhiều, cuối cùng đến lễ nghi tối thiểu cũng không biết.
Nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn nổi giận, ngược lại Lận Hành thì không thấy giận nữa, "Một lát nữa ta lập tức dẫn người đến bao vây hết nhà của bọn họ được không? Dù sao cũng chỉ là chi thứ, không tới lượt bọn chúng coi thường ta đâu."
"Được." Ngụy Nhược Cẩn cười đến híp cả mắt.
Nước trà đã được rót ba lần rồi, có vài người đã chờ đến sốt ruột. Một vị công tử nói: "Vương phủ này cũng chỉ có như thế thôi. Ta đã chờ lâu lắm rồi mà cũng chẳng thấy được nửa cái bóng người."
"Còn không phải sao? Chúng ta đều đã nhận được câu trả lời rồi mới đến. Vị Vương gia này cũng đúng là kỳ cục, cứ bỏ mặc chúng ta như thế này."
Lại có người nói tiếp: "Tuy rằng tổ tiên Lận gia xuất thân thấp hèn, nhưng đến lứa của Vương gia thì cũng đã là đời thứ tư rồi, sao mà một chút lễ nghi cũng không học được nữa." Người nọ nói xong, một trận cười liền vang lên.
Ngụy Nhược Cẩn nghe mà khó chịu, cái ly đang cầm trong tay liền ném về phía người nọ, mảnh vỡ rơi tứ tung trên bàn khiến cho người nọ hoảng sợ.
"Vừa nãy hình như ta nghe được có người ở chỗ này nói chuyện lễ nghi với ta à? Chỉ là một đám không có công danh gì mà lại dám để cho bổn công tử và Vương gia chờ đợi! Đây là lễ nghi của các tộc Lý, Vương, Tạ, Trần hay sao?" Ngụy Nhược Cẩn mặt lạnh đi theo sau Lận Hành, không thể làm ngơ thanh trọng kiếm được đeo bên hông.
Lời Ngụy Nhược Cẩn nói khiến cho sắc mặt đám người lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên là đang không phục.
Cậu còn nói thêm: "Gia tộc của các ngươi gửi thiệp tới, bổn công tử còn tưởng rằng các ngươi muốn bái phỏng đàng hoàng. Tốt xấu gì thì các ngươi cũng là chi thứ của tông họ lớn, vậy mà không có nổi một người đáng mặt ư?"
"Bộp" Bỗng nhiên một người trong số đó đập tay xuống bàn, một tiếng động vang lên. Hắn ta mới vừa đứng lên đã bị gia tướng đằng sau giữ xuống, người nọ mặt mày xanh mét.
"Tây Bắc Vương, ta chờ đợi là do có việc cần nói, ngài tiếp đãi khách như thế này sao?"
Ngụy Nhược Cẩn cười với Lận Hành, sau đó quay đầu nhìn về phía người nọ và hỏi: "Ngươi thuộc tộc nào?"
"Bổn...... Ta họ Tạ!" Tạ công tử chắp tay, vẻ mặt kiêu căng.
"Nếu như là dòng chính tộc Tạ thị ở Nhữ giang thì có lẽ ta còn cho ngươi một ít thể diện, còn ngươi thì quên đi. Phạm Duy, đi thông báo cho Tạ gia, công tử Tạ thị bất kính với Vương gia nên bị nhốt lại rồi. Nếu muốn thả người thì lập tức tới cửa bồi tội, các tộc khác cũng giống vậy."
Ngụy Nhược Cẩn không muốn nhìn những người mắt để trên đỉnh đầu này nữa, lập tức dắt tay Lận Hành rời đi. Sau khi ra khỏi viện thì cậu hỏi: "Ngài còn tức hay không? Bọn họ sẽ ngoan ngoãn xin lỗi ngài thôi."
"Không tức." Lận Hành cười với cậu.
Ngụy Nhược Cẩn đứng yên, nhéo mặt y ra hai bên, gương mặt anh tuấn của y cũng bị biến dạng, cậu cười nói: "Ta thấy bây giờ ngài càng lúc càng hay cười rồi đó."
"Em không thích à?"
"Thích chứ."
Nhưng vừa nhìn thấy người đang đứng trước mặt đám nhỏ chính là Lận Hành thì cậu đã hiểu ngay. Ngụy Nhược Cẩn đi đến đó và nắm lấy tay y, lúc này dáng vẻ nghiêm túc của Lận Hành mới thả lỏng được một chút.
"Gọi các ngươi đến đây là vì có việc mới cho các ngươi làm. Họ sẽ dẫn các ngươi đi vào trong núi hái cây thuốc, cứ mười cân thuốc sẽ đổi được nửa cân lương thực." Lận Hành nói cực kỳ ngắn gọn, chỉ cần là cây thuốc đã từng hái qua thì mấy đứa trẻ trong vương phủ đều nhận ra được.
Có đứa nhỏ bạo gan nhìn vào giỏ thuốc của mấy đứa nhỏ trong vương phủ rồi cất tiếng hỏi: "Vậy ai hái cũng đều đổi được lương thực ạ?"
"Tất nhiên. Chỉ cần là cây thuốc có thể dùng được thì đều đổi được hết. Bọn họ sẽ dạy cho các ngươi."
Trong vương phủ có tổng cộng mười đứa trẻ, còn trong thôn vậy mà lại có không ít trẻ con, mỗi đứa hái được vài cây thuốc cũng đủ rồi. Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy một đứa nhỏ không hay nói chuyện nhanh nhẹn sắp xếp cho mọi người, cũng không nói tiếng nào. Cậu suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra, đứa nhỏ này chính là đứa nhỏ tên Cẩu Nhi mà trước kia cậu mang về từ bên ngoài.
Cũng không biết là Tần tiên sinh đã đặt tên cho đứa nhỏ này là gì, tuy kĩ năng về y thuật của nó không nổi bật, nhưng kĩ năng điều phối nhân lực nhìn thoáng qua thì cũng được lắm.
Số cây thuốc thu được trong hai ngày đầu tiên thì vẫn còn ít. Sau khi đã đổi được lương thực rồi thì càng ngày càng có thêm nhiều người tới đổi, trong đó có rất nhiều phụ nữ. Công việc hái thuốc này rất nhẹ nhàng, lại còn có thể nhân tiện hái một ít rau dại ăn được. Làm hết một ngày thì cũng có thêm rau dại, nhà nào nhiều người thì nấu thêm với nước cũng no bụng được.
【 Trợ giúp thôn dân mở rộng tài nguyên, ký chủ nhận được 1500 điểm tích lũy, danh vọng Tây Bắc tăng thêm 100. Xin ký chủ tiếp tục cố gắng. 】
Nghe được tiếng nhắc nhở quen thuộc, Ngụy Nhược Cẩn sửng sốt. Hiếm khi nào mà hệ thống lại xuất hiện tận hai lần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Có điểm của lần trước cộng thêm điểm của lần này, chắc điểm của cậu cũng được kha khá rồi nhỉ.
À đúng rồi!
Cậu có thể đổi lấy bắp ngô, bây giờ vẫn còn trồng kịp. Dựa theo phép tính 100 điểm đổi được 80 hạt giống thì cậu có thể đổi được nhiều lắm. Đúng lúc cũng đi xem thử tình hình bên kia như thế nào rồi.
Nhưng nhìn đống cây thuốc chồng chất này thì nhất thời cậu không thể đi được. Có một số cây thuốc mà ngay cả mấy đứa nhỏ trong vương phủ còn chưa thể xử lý được nữa, nếu như cậu đi rồi thì đống thuốc này thế nào cũng bị bọn nhỏ làm hỏng mất.
Huống hồ cậu cũng không muốn đi đâu cả, đặc biệt là những nơi cần nhiều ngày để di chuyển.
Lận Hành lại nhìn số lương thực còn lại mà thấy phát sầu. Một phần được đưa đến quân đội, phần còn dư lại thì dùng để phát cho các thợ mỏ và thôn dân đi hái thuốc. Cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói là kéo dài được đến mùa thu hoạch, ngay cả mùa hè cũng chưa chắc được nữa.
"A Cẩn, có phải chúng ta vẫn còn dùng tới Trần gia hay không?"
Ngụy Nhược Cẩn ngẩng đầu nhìn y một cái, "Không phải ngài vẫn còn để người bao vây Trần gia hay sao? Có dùng hay không thì tùy ngài." Nói xong thì tiếp tục gom bắp ngô lại chung một chỗ. Cậu tốn mất hai ngàn điểm để đổi lấy hạt giống bắp, bây giờ chỉ còn lại non nửa túi.
"E rằng Trần gia không muốn đâu."
Ngụy Nhược Cẩn buộc chặt túi rồi giao việc cho y: "Bảo Phạm Duy đưa đến...... Cái thị trấn bị bỏ hoang đó gọi là gì nhỉ? Đưa đến đó giao cho ông lão làm ruộng kia, ông ấy biết cách trồng, cứ trồng hết luôn."
Không đợi Lận Hành trả lời, cậu lại nói: "Trần gia chắc chắn sẽ không chịu làm những việc như thế này nữa đâu. Ngài đã lấy hết lương thực của người ta rồi mà còn muốn cướp luôn đồng ruộng của người ta nữa. Không phải trong thương đội Trần gia lúc trước có người của chúng ta hay sao? Hay là để cho bọn họ đi một chuyến đi?"
"Vô ích thôi. Không có thương đội của thế gia dẫn dắt, bọn họ sẽ không giao dịch với người lạ đâu, đặc biệt là mua bán lương thực."
"Vậy dù sao thì bọn họ cũng phải mua muối đúng không?" Ngụy Nhược Cẩn kề sát Lận Hành, tiếp tục nói: "Ta nghĩ chắc rằng ngài hiểu rõ, là Đại Xương cấm buôn bán muối hay là thế gia cấm buôn bán muối. Chỉ cần bọn họ cẩn thận một chút, ra giá thấp hơn so người khác một ít, thì cho dù là lương thực tươi hay khô đều có thể đổi được ít nhiều. Có lần một thì sẽ có lần hai. Ta không tin là không có ai đồng ý mua."
"Cũng có lý, vậy ta đi chuẩn bị ngay đây." Lận Hành hôn Ngụy Nhược Cẩn một cái rồi lập tức đứng dậy đi, sau đó lại quay về cầm túi hạt giống bắp ngô theo.
Người của thương đội lần này là tiểu binh dưới trướng Lận Hành. Ngụy Nhược Cẩn vừa định lấy tiền thì bị y chặn lại, "Lần trước mua lương thực là em ra tiền, lần này không thể để em ra nữa. Chỉ tiếc là số muối tinh khiết ta có vẫn chưa đủ nhiều."
"Đây cũng là việc bất đắc dĩ mà. Ít nhất cũng phải đến cuối năm thì lượng muối tinh khiết mới tăng thêm được."
Thương đội của Lận Hành ngoại trừ y và Ngụy Nhược Cẩn ra thì không có ai biết cả. Nhưng thương đội chỉ vừa khởi hành thì đã có vài chi thứ của các thế gia đưa thiệp đến vương phủ, đều là muốn gặp mặt Lận Hành.
Ngụy Nhược Cẩn vỗ đầu mình rồi nói: "Bảo sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, thì ra là chỗ này. Trần gia đã bị bao vây cũng gần hai tháng rồi, sao các thế gia lại không có chút động tĩnh gì cả."
Lận Hành nhìn đống thiệp, tỉ mỉ đếm: "Các tộc Lý thị, Trần thị, Tạ thị, Vương thị đều có ở đây cả, chỉ có Lư thị là không ra mặt. Cũng đồng lòng đấy chứ, có vẻ như việc mà bọn họ muốn làm nhất định phải thành công đấy."
"Bọn họ liên hợp lại để đoạt quyền ư?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành, "Đất Tây Bắc này đã nghèo đến vậy rồi mà bọn họ còn muốn đoạt quyền để làm gì cơ? Thông đồng với Nhiên Quyết à?"
"Ở trong mắt chúng ta thấy nghèo, đó là bởi vì chúng ta còn suy tính cho dân chúng. Chỉ mỗi ruộng muối của chúng ta thôi là bọn họ đã không nỡ bỏ qua rồi. Nếu đã tặng thiệp hết thì ba ngày sau mở tiệc chiêu đãi bọn họ đi."
Hiếm có được ngày nào thời tiết đẹp như hôm nay để mở tiệc chiêu đãi con cháu các thế gia. Tuy rằng mặt trời khuất sau mây nhưng cũng không có vẻ oi bức, mà lại cảm thấy hơi mát mẻ. Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn đã dùng xong bữa sáng và đang ngồi chờ.
Đã đến gần giữa trưa nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng một ai cả. Sắc mặt Lận Hành đã rất xấu rồi, Ngụy Nhược Cẩn tức giận một lúc xong thì lại không còn tức nữa, vẫy tay gọi Phạm Duy và nói: "Một lát nữa ngươi bao vây cái viện này, không cho ai mang theo vũ khí đi vào hết."
"Sau này mấy thế gia đừng hòng lợi dụng ta!" Sự u ám trong mắt Lận Hành hiện lên rõ.
"Một lát nữa ta sẽ trút giận cho ngài. Nếu như có người không phục thì cứ trực tiếp bao vây như Trần gia vậy, có được không?" Ngụy Nhược Cẩn dùng hai ngón tay giật tay áo Lận Hành, đây là hành động làm nũng hiếm thấy của cậu.
Mãi cho đến giữa trưa thì mấy người mới đến cùng với nhau, như thể đã hẹn trước. Ngụy Nhược Cẩn ngồi cùng Lận Hành ở phía sau, thấy rõ sắc mặt của từng người. Người nào người nấy cũng đều có vẻ không vui. Không cần phải nói, chắc chắn là do Phạm Duy không cho bọn họ mang theo vũ khí, ngay cả đao kiếm trang trí dùng để đeo bên hông cũng không được mang vào.
"Gửi thiệp đàng hoàng mà cuối cùng lại toàn là tiểu bối trong nhà tới, những thế gia này rốt cuộc là đang coi thường ai vậy?" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy tức giận. Uổng công bọn họ tự nhận là học rộng hiểu nhiều, cuối cùng đến lễ nghi tối thiểu cũng không biết.
Nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn nổi giận, ngược lại Lận Hành thì không thấy giận nữa, "Một lát nữa ta lập tức dẫn người đến bao vây hết nhà của bọn họ được không? Dù sao cũng chỉ là chi thứ, không tới lượt bọn chúng coi thường ta đâu."
"Được." Ngụy Nhược Cẩn cười đến híp cả mắt.
Nước trà đã được rót ba lần rồi, có vài người đã chờ đến sốt ruột. Một vị công tử nói: "Vương phủ này cũng chỉ có như thế thôi. Ta đã chờ lâu lắm rồi mà cũng chẳng thấy được nửa cái bóng người."
"Còn không phải sao? Chúng ta đều đã nhận được câu trả lời rồi mới đến. Vị Vương gia này cũng đúng là kỳ cục, cứ bỏ mặc chúng ta như thế này."
Lại có người nói tiếp: "Tuy rằng tổ tiên Lận gia xuất thân thấp hèn, nhưng đến lứa của Vương gia thì cũng đã là đời thứ tư rồi, sao mà một chút lễ nghi cũng không học được nữa." Người nọ nói xong, một trận cười liền vang lên.
Ngụy Nhược Cẩn nghe mà khó chịu, cái ly đang cầm trong tay liền ném về phía người nọ, mảnh vỡ rơi tứ tung trên bàn khiến cho người nọ hoảng sợ.
"Vừa nãy hình như ta nghe được có người ở chỗ này nói chuyện lễ nghi với ta à? Chỉ là một đám không có công danh gì mà lại dám để cho bổn công tử và Vương gia chờ đợi! Đây là lễ nghi của các tộc Lý, Vương, Tạ, Trần hay sao?" Ngụy Nhược Cẩn mặt lạnh đi theo sau Lận Hành, không thể làm ngơ thanh trọng kiếm được đeo bên hông.
Lời Ngụy Nhược Cẩn nói khiến cho sắc mặt đám người lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên là đang không phục.
Cậu còn nói thêm: "Gia tộc của các ngươi gửi thiệp tới, bổn công tử còn tưởng rằng các ngươi muốn bái phỏng đàng hoàng. Tốt xấu gì thì các ngươi cũng là chi thứ của tông họ lớn, vậy mà không có nổi một người đáng mặt ư?"
"Bộp" Bỗng nhiên một người trong số đó đập tay xuống bàn, một tiếng động vang lên. Hắn ta mới vừa đứng lên đã bị gia tướng đằng sau giữ xuống, người nọ mặt mày xanh mét.
"Tây Bắc Vương, ta chờ đợi là do có việc cần nói, ngài tiếp đãi khách như thế này sao?"
Ngụy Nhược Cẩn cười với Lận Hành, sau đó quay đầu nhìn về phía người nọ và hỏi: "Ngươi thuộc tộc nào?"
"Bổn...... Ta họ Tạ!" Tạ công tử chắp tay, vẻ mặt kiêu căng.
"Nếu như là dòng chính tộc Tạ thị ở Nhữ giang thì có lẽ ta còn cho ngươi một ít thể diện, còn ngươi thì quên đi. Phạm Duy, đi thông báo cho Tạ gia, công tử Tạ thị bất kính với Vương gia nên bị nhốt lại rồi. Nếu muốn thả người thì lập tức tới cửa bồi tội, các tộc khác cũng giống vậy."
Ngụy Nhược Cẩn không muốn nhìn những người mắt để trên đỉnh đầu này nữa, lập tức dắt tay Lận Hành rời đi. Sau khi ra khỏi viện thì cậu hỏi: "Ngài còn tức hay không? Bọn họ sẽ ngoan ngoãn xin lỗi ngài thôi."
"Không tức." Lận Hành cười với cậu.
Ngụy Nhược Cẩn đứng yên, nhéo mặt y ra hai bên, gương mặt anh tuấn của y cũng bị biến dạng, cậu cười nói: "Ta thấy bây giờ ngài càng lúc càng hay cười rồi đó."
"Em không thích à?"
"Thích chứ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương