Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Chương 40: Thu hoạch khoai lang
Edit: oceanmelon
Ngụy Nhược Cẩn vẽ ra bản thiết kế dụng cụ làm than tổ ong, cái này tương đối đơn giản, thợ mộc bình thường cũng có thể làm được. Nhưng đến giờ cậu vẫn chưa thấy Thượng quản gia đến thông báo về việc tuyển thợ thủ công.
"Thêm vào một ít đất hoàng thổ, nhưng đừng cho nhiều quá, chúng ta có thể thử từng chút một để biết cụ thể nên cho bao nhiêu."
Lận Hành xem kĩ bản vẽ của Ngụy Nhược Cẩn rồi nói: "Được, ta sẽ lập tức tìm người đến làm."
"Ngài đừng quên chuyện ta cần thợ thủ công đấy nhé, chỉ cần là thợ thủ công thì đều cần tất." Ngụy Nhược Cẩn lại thúc giục thêm lần nữa, đã vài ngày trôi qua rồi mà Thượng quản gia vẫn không có một chút tin tức gì.
"Yên tâm đi." Lận Hành đi ra ngoài cửa, sai người đưa bản vẽ cho Thượng quản gia để đem đến quân doanh.
Ngụy Nhược Cẩn trải thẻ tre ra, đang định đặt bút viết một quyển khác cho Thang Mặc thì thấy Lận Hành lại quay về, cậu sửng sốt nói: "Sao lại về rồi, ngài không đi quân doanh sao?"
Sắc mặt Lận Hành tối sầm, "Mấy hôm nay ta không ở đây, bây giờ muốn về ở cạnh em cũng không được à?"
"Ta tưởng rằng ngài vẫn phải đến quân doanh chứ?" Ngụy Nhược Cẩn mỉm cười lấy lòng y, kéo y ngồi xuống cạnh bên.
"Khoảng thời gian này ta không cần đi nữa, việc trong quân đã có Địch tướng quân lo, đã lâu rồi ta chưa coi xét chính vụ." Lận Hành không ngồi mà đến chỗ của mình, nghiêm trang cầm thẻ tre đọc.
Ngụy Nhược Cẩn khẽ cười, sau đó lại ngồi trở về. Sắc mặt Lận Hành càng trở nên khó coi, cố tình cậu vẫn tiếp tục việc đang làm như thể không nhận ra.
Lận Hành càng thêm chán nản trong lòng, thẻ tre trên tay cũng không đọc nổi nữa. Chẳng lẽ là do y thường xuyên đến quân doanh, cho nên tình cảm của Ngụy Nhược Cẩn với mình đã phai nhạt rồi hay sao?
"A Cẩn, ta đang tức giận."
Ngụy Nhược Cẩn tay đang viết chữ bỗng dừng lại, một giọt mực rơi xuống thẻ tre, cậu gác bút xuống và nói: "Ta biết ngài đang giận mà, nhưng trong chốc lát ta vẫn chưa nghĩ ra cách để dỗ ngài, cho nên ta đành phải để ngài tự mình bình tĩnh trước đã."
Trước khi Lận Hành kịp tức giận lần nữa, Ngụy Nhược Cẩn đã đến bên người y, tiến lại gần khóe miệng y hôn một cái.
Sắc mặt Lận Hành dịu lại, ôm chặt lấy Ngụy Nhược Cẩn, "Em đúng là biết cách dỗ ta."
Lận Hành ở trong phòng, Ngụy Nhược Cẩn cũng không ra ngoài nữa. Hai người mỗi người một việc trong cùng một căn phòng, cũng coi như là một cảnh tượng hiếm thấy.
Vào lúc mặt trời sắp mọc cao ba sào ngày hôm sau, Ngụy Nhược Cẩn mới thức giấc với một cơ thể đau nhức, trong lòng thầm mắng Lận Hành một trận, liền thấy y thần thanh khí sảng bước vào từ bên ngoài.
Còn cực kỳ không biết xấu hổ mà lại gần trước mặt cậu, cúi người hôn một cái, sau đó bị cái tát của cậu đẩy ra.
"Cơ thể em hẳn là không bị sao đâu nhỉ." Lận Hành ho khan một tiếng, che giấu lấy cảm giác chột dạ đột nhiên xuất hiện trong lòng.
"Nếu lần sau ngài còn như vậy nữa thì có sao liền." Ngụy Nhược Cẩn tức giận trừng y, đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo. Lận Hành rất biết điều mà lại gần hầu hạ cậu mặc quần áo.
"Thượng quản gia vừa nãy có hỏi ta rằng khoai lang đã thu hoạch được chưa? Hôm qua ông ấy vô tình đào lên, củ ở dưới cũng đã khá lớn rồi."
Ngụy Nhược Cẩn đếm ngày trong đầu, từ lúc gieo trồng đến bây giờ đã được ba tháng rồi, "Cũng sắp đến thời gian thu hoạch rồi, thông thường hơn ba tháng là có thể thu hoạch được, một lát nữa chúng ta đi xem xem?"
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn dùng xong bữa sáng, Thượng quản gia liền dẫn theo gia tướng trong phủ cùng đi thu hoạch. Trong viện của cậu trồng cũng không nhiều, thu hoạch xong rất nhanh.
"Giữ lại thân dây leo khoai lang thì ta vẫn có thể trồng nữa." Ngụy Nhược Cẩn vội vàng lấy dây khoai lang ra nhìn để xác nhận lại một lần nữa, dựa trên mặt ngoài của dây thì đúng là vẫn có thể trồng thêm một mùa nữa.
Mùa xuân trồng vào tháng ba, tháng tư và thu hoạch vào tháng sáu, tháng bảy. Mùa hè có thể trồng vào tháng sáu, tháng bảy, đến tháng mười, tháng mười một thì thu hoạch.
Chỉ là không biết lần này có thể thu hoạch được bao nhiêu. Cậu đã đem tất cả đi ươm giống rồi, những mảnh đất hoang mà cậu mua cũng đều có thể trồng được hết. Diện tích đất trống ở đây không lớn, sau khi thu hoạch hết tất cả thì chỉ đầy hai sọt. Thượng quản gia có hơi run tay, vừa như bất ngờ, vừa như không thể tin mà nhìn các gia tướng đang giả vờ làm việc, đều nhìn thấy được vẻ kinh ngạc từ trong mắt nhau.
Lận Hành cũng nhận ra, dùng tay đẩy đám người ra, tự mình nhấc lên chiếc sọt; sau đó dùng gương mặt nặng nề bước đến trước Ngụy Nhược Cẩn, đôi mắt không hề chớp mà chỉ nhìn chằm chằm cậu.
"Sao vậy?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn qua, chỉ thu hoạch được hai sọt, lúc cậu sống ở nông thôn trước kia có bắt gặp cảnh người khác thu hoạch khoai lang, hình như thu được rất nhiều, cái này có hơi ít rồi.
"A Cẩn...... Ta sẽ không bao giờ phụ lòng em." Lận Hành ôm chặt lấy Ngụy Nhược Cẩn.
Ngụy Nhược Cẩn vốn cho rằng có lẽ là số khoai lang này hơi ít, nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy giống lương thực có năng suất như vậy bao giờ, cảm xúc có hơi kích động thì cũng là lẽ thường tình. Như lần trước khi đi thu hoạch bắp ngô, Lận Hành cũng không xúc động như bây giờ.
"Thượng quản gia, đã cân xong rồi ạ, tất cả nặng 78 cân(*)." Giọng của người gia tướng đang nói mang chút run rẩy. Vậy mà lại có thể trồng ra được gần 80 cân lương thực trong một mảnh đất nhỏ như thế, thật sự cứ như đang nằm mơ vậy.
(*) nhớ là 1 cân ở TQ = 0.5 kg nha các bạn iu.
"78 cân?!"
"Chúc mừng tướng quân, chúc mừng công tử, có loại lương thực này rồi thì về sau sẽ không còn thiếu lương thực nữa." Thượng quản gia xúc động quỳ xuống, tất cả là nhờ Vương phi bằng lòng lấy hạt giống ra. "Công đức của công tử không ai sánh bằng."
"Công đức của công tử không ai sánh bằng!"
Ngụy Nhược Cẩn nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ, vội kêu mọi người đứng dậy, "Nếu như muốn cho không còn thiếu lương thực nữa thì ta vẫn phải đợi thêm một ít thời gian. Huống chi là đất trong viện đã được bón phân đầy đủ, dân chúng bình thường hiện nay vẫn chưa biết cách bón phân cơ mà."
"Gặp được tướng quân, gặp được công tử." Ngoài chính viện có gia tướng đang đứng hành lễ.
"Có chuyện gì à?"
"Thưa tướng quân, quản sự của thôn trang tới tìm Thượng quản gia ạ." Gia tướng bên ngoài trả lời.
Thượng quản gia đáp lời, nhanh chóng quay sang nói với Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn: "Tướng quân, Vương phi, tiểu nhân còn có một chuyện cần bẩm báo."
"Nói đi." Lận Hành nắm tay Ngụy Nhược Cẩn không muốn buông.
"Ngày trước, khi mà công tử đưa khoai lang giao cho tiểu nhân quản lý, vì tiểu nhân được tận mắt thấy được cách công tử chăm sóc cho chúng, nên đã học theo công tử mà cắt hết những dây khoai lang trưởng thành, và gửi đến thôn trang của tướng quân. Chắc hẳn hôm nay là một quản sự lâu năm đến đây để hỏi về việc nên thu hoạch khoai lang hay không." Thượng quản gia dập đầu nói.
Hạt giống này do công tử đem về, tuy rằng hiện giờ công tử và tướng quân là người một nhà, nhưng việc này là ông đã cố ý giấu diếm.
"Bổn vương không thích những người tự tiện quyết định." Sắc mặt Lận Hành không vui.
"Xin tướng quân hãy giáng tội." Thượng quản gia thành thật nhận lỗi.
"Bỏ qua đi, chuyện này là do ta nghĩ hẹp quá, do ta chưa từng trồng qua loại cây này thôi, dù sao thì ông ấy cũng là có lòng trung thành với ngài mà." Ngụy Nhược Cẩn ngăn cản, quả thực chuyện này là do cậu sơ suất, rập khuôn làm theo sách vở thì sao sánh bằng người có kinh nghiệm được. Mặc dù trong vương phủ đều là gia tướng, nhưng phần đông những gia tướng này trước đây đều xuất thân từ làm nông.
"Ở thôn trang trồng được bao nhiêu?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi.
"Ước chừng khoảng một mẫu." Thượng quản gia lại cúi đầu lần nữa, "Tạ ơn công tử."
Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Lận Hành, "Vừa hay bây giờ ngài không có ý định ra đâu cả, vậy cùng ta đi đến thôn trang xem thử xem. Nhắc đến đây mới nhớ, ta vẫn chưa biết ngài có bao nhiêu tài sản riêng đâu đó." Nói xong thì cười tủm tỉm với Lận Hành.
Lận Hành sờ lỗ tai, "Ta chưa đưa cho em tất cả đồ trong nhà sao?"
"Chưa đâu!"
"Vậy một lát quay về ta sẽ đưa cho em tất."
Ngụy Nhược Cẩn cười khẽ một tiếng.
Trong toàn bộ Tây Bắc vương phủ, có lẽ chỉ có Ngụy Nhược Cẩn và mấy đứa trẻ là không biết cưỡi ngựa, ngay cả Tân Di cũng biết cưỡi ngựa. Vì để di chuyển nhanh hơn, tất cả mọi người đều cưỡi ngựa đến thôn trang, Ngụy Nhược Cẩn được Lận Hành dắt theo.
Thôn trang này cách thành không xa, thậm chí còn gần hơn cả mỏ than, chỉ mất hơn nửa canh giờ là đến nơi. Khi đến được thôn trang, quản sự thôn trang vội vàng ra tiếp đón, trên chân phủ đầy bùn đất.
"Gặp được Vương gia, gặp được Vương phi." Quản sự lập tức quỳ xuống.
"Vương gia, vị này chính là Ngưu quản sự, là người quản lý thôn trang này." Thượng quản gia thấy được Lận Hành gật đầu mới nói với Ngưu quản sự: "Đưa Vương gia và công tử đến bờ ruộng xem đi."
Ngưu quản sự dẫn bọn họ ra bờ ruộng, vừa đi vừa nói chuyện: "Giống lương thực này của Thượng quản gia thật sự rất tốt, ngay cả lá cây cũng rất ngon, nhưng lại không dám ăn nhiều, mỗi tháng cũng chỉ dám hái một lần, sợ hái nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến cây trồng. Tiểu nhân thấy cây trồng có vẻ đã trưởng thành rồi, nhưng dây leo vẫn cứ mọc mãi, cho nên chỉ đành nhờ người đi hỏi Thượng quản gia."
Lời vừa dứt, họ cũng đã đến được đồng ruộng. Khắp nơi đều được thân leo khoai lang phủ kín, một trận gió nhẹ lay động gợn sóng xanh mướt, nhìn thôi cũng thấy thật dễ chịu.
"Đều nhờ có Thượng quản gia, không thì chúng ta đã lãng phí mất nhiều lương thực như vậy rồi." Ngụy Nhược Cẩn thực sự rất cảm ơn chủ ý của Thượng quản gia.
"Đào lên nhìn thử xem."
Lận Hành bỗng cất tiếng, Thượng quản gia lập tức dừng lại, lấy tay kéo một củ khoai lên, củ khoai lang nặng trĩu, hai đầu cũng rất to.
"Vương gia, công tử, có thể thu hoạch rồi ạ." Thượng quản gia cười toe toét đứng dậy, nhìn thấy khoai lang mọc trong đất mà cười không khép nổi miệng.
Ngưu quản sự cũng không ngờ được quả của giống cây này lại mọc ở dưới mặt đất, trông cũng rất to. Hắn vội vàng hô to với những người nông dân đang làm việc ở một bên: "Mọi người gác lại hết việc trong tay đi, mau đến đây thu hoạch lương thực nào."
Thôn trang có nhiều người, một mẫu ruộng này cũng chẳng mất bao nhiêu lâu đã liền thu hoạch xong hết, dây khoai lang được xếp gọn gàng một chỗ, hẳn Thượng quản gia đã nói cho bọn họ biết vẫn có thể trồng được tiếp.
Một mẫu khoai lang chất thành núi, có vài người đang vội vã thu hoạch, vài người lại đang vội vã cân chúng, bận rộn đến tận giữa chiều mới xong.
"Bẩm tướng quân và công tử, lần này thu được tổng cộng 1.232 cân lương thực." Thượng quản gia đứng một bên, đôi mắt có hơi ươn ướt, lặng lẽ quay lưng lại lau đi.
Lận Hành kích động bật dậy, hồi lâu vẫn không nói gì, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy tay Ngụy Nhược Cẩn, "Ta may mắn biết mấy mới có thể gặp được em. Bệ hạ ghét bỏ ta cả đời, nhưng cuối cùng lại tặng cho ta điều tốt nhất trên đời."
Ngụy Nhược Cẩn cố rụt tay lại nhưng không được, "Ngài cũng thấy giống lương thực này rất tốt đúng không?"
Lận Hành gật đầu.
"Nhanh tay thì vẫn có thể trồng thêm một vụ nữa đó. Nếu lần này trồng đúng cách thì toàn bộ Tây Bắc sẽ sớm trồng được giống lương thực này thôi. Đến lúc đó......" Ngụy Nhược Cẩn nhìn vào mắt y, nén lại nửa câu sau.
"Ta biết rồi, ta biết rồi. Em yên tâm đi, Tây Bắc chỉ có thể thuộc về chúng ta mà thôi."
Tất cả những người đang trong đại sảnh đều trở nên điếc và mù, họ hoàn toàn không dám nghe những điều không nên nghe và nhìn những thứ không nên thấy. Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Thượng quản gia và nói: "Thượng quản gia, trước đây ta giao khoai lang cho ông quản lý, bây giờ vẫn do ông quản lý. Số lương thực thu được lần này, một nửa đem đi ươm giống, sáu tháng cuối năm nay thôn trang sẽ chỉ trồng duy nhất loại lương thực này thôi."
"Tiểu nhân chắc chắn sẽ không làm phụ lòng tin tưởng của công tử." Thượng quản gia vội vàng quỳ xuống, công tử là đang coi trọng ông, ông nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này.
Quay về vương phủ, Ngụy Nhược Cẩn bảo phòng bếp trực tiếp hấp chín khoai lang, mỗi người trong phủ đều có thể lấy một phần. Vừa dùng bữa xong, Thang Mặc đã liền chạy đến.
Hết chương 40.
Ngụy Nhược Cẩn vẽ ra bản thiết kế dụng cụ làm than tổ ong, cái này tương đối đơn giản, thợ mộc bình thường cũng có thể làm được. Nhưng đến giờ cậu vẫn chưa thấy Thượng quản gia đến thông báo về việc tuyển thợ thủ công.
"Thêm vào một ít đất hoàng thổ, nhưng đừng cho nhiều quá, chúng ta có thể thử từng chút một để biết cụ thể nên cho bao nhiêu."
Lận Hành xem kĩ bản vẽ của Ngụy Nhược Cẩn rồi nói: "Được, ta sẽ lập tức tìm người đến làm."
"Ngài đừng quên chuyện ta cần thợ thủ công đấy nhé, chỉ cần là thợ thủ công thì đều cần tất." Ngụy Nhược Cẩn lại thúc giục thêm lần nữa, đã vài ngày trôi qua rồi mà Thượng quản gia vẫn không có một chút tin tức gì.
"Yên tâm đi." Lận Hành đi ra ngoài cửa, sai người đưa bản vẽ cho Thượng quản gia để đem đến quân doanh.
Ngụy Nhược Cẩn trải thẻ tre ra, đang định đặt bút viết một quyển khác cho Thang Mặc thì thấy Lận Hành lại quay về, cậu sửng sốt nói: "Sao lại về rồi, ngài không đi quân doanh sao?"
Sắc mặt Lận Hành tối sầm, "Mấy hôm nay ta không ở đây, bây giờ muốn về ở cạnh em cũng không được à?"
"Ta tưởng rằng ngài vẫn phải đến quân doanh chứ?" Ngụy Nhược Cẩn mỉm cười lấy lòng y, kéo y ngồi xuống cạnh bên.
"Khoảng thời gian này ta không cần đi nữa, việc trong quân đã có Địch tướng quân lo, đã lâu rồi ta chưa coi xét chính vụ." Lận Hành không ngồi mà đến chỗ của mình, nghiêm trang cầm thẻ tre đọc.
Ngụy Nhược Cẩn khẽ cười, sau đó lại ngồi trở về. Sắc mặt Lận Hành càng trở nên khó coi, cố tình cậu vẫn tiếp tục việc đang làm như thể không nhận ra.
Lận Hành càng thêm chán nản trong lòng, thẻ tre trên tay cũng không đọc nổi nữa. Chẳng lẽ là do y thường xuyên đến quân doanh, cho nên tình cảm của Ngụy Nhược Cẩn với mình đã phai nhạt rồi hay sao?
"A Cẩn, ta đang tức giận."
Ngụy Nhược Cẩn tay đang viết chữ bỗng dừng lại, một giọt mực rơi xuống thẻ tre, cậu gác bút xuống và nói: "Ta biết ngài đang giận mà, nhưng trong chốc lát ta vẫn chưa nghĩ ra cách để dỗ ngài, cho nên ta đành phải để ngài tự mình bình tĩnh trước đã."
Trước khi Lận Hành kịp tức giận lần nữa, Ngụy Nhược Cẩn đã đến bên người y, tiến lại gần khóe miệng y hôn một cái.
Sắc mặt Lận Hành dịu lại, ôm chặt lấy Ngụy Nhược Cẩn, "Em đúng là biết cách dỗ ta."
Lận Hành ở trong phòng, Ngụy Nhược Cẩn cũng không ra ngoài nữa. Hai người mỗi người một việc trong cùng một căn phòng, cũng coi như là một cảnh tượng hiếm thấy.
Vào lúc mặt trời sắp mọc cao ba sào ngày hôm sau, Ngụy Nhược Cẩn mới thức giấc với một cơ thể đau nhức, trong lòng thầm mắng Lận Hành một trận, liền thấy y thần thanh khí sảng bước vào từ bên ngoài.
Còn cực kỳ không biết xấu hổ mà lại gần trước mặt cậu, cúi người hôn một cái, sau đó bị cái tát của cậu đẩy ra.
"Cơ thể em hẳn là không bị sao đâu nhỉ." Lận Hành ho khan một tiếng, che giấu lấy cảm giác chột dạ đột nhiên xuất hiện trong lòng.
"Nếu lần sau ngài còn như vậy nữa thì có sao liền." Ngụy Nhược Cẩn tức giận trừng y, đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo. Lận Hành rất biết điều mà lại gần hầu hạ cậu mặc quần áo.
"Thượng quản gia vừa nãy có hỏi ta rằng khoai lang đã thu hoạch được chưa? Hôm qua ông ấy vô tình đào lên, củ ở dưới cũng đã khá lớn rồi."
Ngụy Nhược Cẩn đếm ngày trong đầu, từ lúc gieo trồng đến bây giờ đã được ba tháng rồi, "Cũng sắp đến thời gian thu hoạch rồi, thông thường hơn ba tháng là có thể thu hoạch được, một lát nữa chúng ta đi xem xem?"
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn dùng xong bữa sáng, Thượng quản gia liền dẫn theo gia tướng trong phủ cùng đi thu hoạch. Trong viện của cậu trồng cũng không nhiều, thu hoạch xong rất nhanh.
"Giữ lại thân dây leo khoai lang thì ta vẫn có thể trồng nữa." Ngụy Nhược Cẩn vội vàng lấy dây khoai lang ra nhìn để xác nhận lại một lần nữa, dựa trên mặt ngoài của dây thì đúng là vẫn có thể trồng thêm một mùa nữa.
Mùa xuân trồng vào tháng ba, tháng tư và thu hoạch vào tháng sáu, tháng bảy. Mùa hè có thể trồng vào tháng sáu, tháng bảy, đến tháng mười, tháng mười một thì thu hoạch.
Chỉ là không biết lần này có thể thu hoạch được bao nhiêu. Cậu đã đem tất cả đi ươm giống rồi, những mảnh đất hoang mà cậu mua cũng đều có thể trồng được hết. Diện tích đất trống ở đây không lớn, sau khi thu hoạch hết tất cả thì chỉ đầy hai sọt. Thượng quản gia có hơi run tay, vừa như bất ngờ, vừa như không thể tin mà nhìn các gia tướng đang giả vờ làm việc, đều nhìn thấy được vẻ kinh ngạc từ trong mắt nhau.
Lận Hành cũng nhận ra, dùng tay đẩy đám người ra, tự mình nhấc lên chiếc sọt; sau đó dùng gương mặt nặng nề bước đến trước Ngụy Nhược Cẩn, đôi mắt không hề chớp mà chỉ nhìn chằm chằm cậu.
"Sao vậy?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn qua, chỉ thu hoạch được hai sọt, lúc cậu sống ở nông thôn trước kia có bắt gặp cảnh người khác thu hoạch khoai lang, hình như thu được rất nhiều, cái này có hơi ít rồi.
"A Cẩn...... Ta sẽ không bao giờ phụ lòng em." Lận Hành ôm chặt lấy Ngụy Nhược Cẩn.
Ngụy Nhược Cẩn vốn cho rằng có lẽ là số khoai lang này hơi ít, nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy giống lương thực có năng suất như vậy bao giờ, cảm xúc có hơi kích động thì cũng là lẽ thường tình. Như lần trước khi đi thu hoạch bắp ngô, Lận Hành cũng không xúc động như bây giờ.
"Thượng quản gia, đã cân xong rồi ạ, tất cả nặng 78 cân(*)." Giọng của người gia tướng đang nói mang chút run rẩy. Vậy mà lại có thể trồng ra được gần 80 cân lương thực trong một mảnh đất nhỏ như thế, thật sự cứ như đang nằm mơ vậy.
(*) nhớ là 1 cân ở TQ = 0.5 kg nha các bạn iu.
"78 cân?!"
"Chúc mừng tướng quân, chúc mừng công tử, có loại lương thực này rồi thì về sau sẽ không còn thiếu lương thực nữa." Thượng quản gia xúc động quỳ xuống, tất cả là nhờ Vương phi bằng lòng lấy hạt giống ra. "Công đức của công tử không ai sánh bằng."
"Công đức của công tử không ai sánh bằng!"
Ngụy Nhược Cẩn nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ, vội kêu mọi người đứng dậy, "Nếu như muốn cho không còn thiếu lương thực nữa thì ta vẫn phải đợi thêm một ít thời gian. Huống chi là đất trong viện đã được bón phân đầy đủ, dân chúng bình thường hiện nay vẫn chưa biết cách bón phân cơ mà."
"Gặp được tướng quân, gặp được công tử." Ngoài chính viện có gia tướng đang đứng hành lễ.
"Có chuyện gì à?"
"Thưa tướng quân, quản sự của thôn trang tới tìm Thượng quản gia ạ." Gia tướng bên ngoài trả lời.
Thượng quản gia đáp lời, nhanh chóng quay sang nói với Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn: "Tướng quân, Vương phi, tiểu nhân còn có một chuyện cần bẩm báo."
"Nói đi." Lận Hành nắm tay Ngụy Nhược Cẩn không muốn buông.
"Ngày trước, khi mà công tử đưa khoai lang giao cho tiểu nhân quản lý, vì tiểu nhân được tận mắt thấy được cách công tử chăm sóc cho chúng, nên đã học theo công tử mà cắt hết những dây khoai lang trưởng thành, và gửi đến thôn trang của tướng quân. Chắc hẳn hôm nay là một quản sự lâu năm đến đây để hỏi về việc nên thu hoạch khoai lang hay không." Thượng quản gia dập đầu nói.
Hạt giống này do công tử đem về, tuy rằng hiện giờ công tử và tướng quân là người một nhà, nhưng việc này là ông đã cố ý giấu diếm.
"Bổn vương không thích những người tự tiện quyết định." Sắc mặt Lận Hành không vui.
"Xin tướng quân hãy giáng tội." Thượng quản gia thành thật nhận lỗi.
"Bỏ qua đi, chuyện này là do ta nghĩ hẹp quá, do ta chưa từng trồng qua loại cây này thôi, dù sao thì ông ấy cũng là có lòng trung thành với ngài mà." Ngụy Nhược Cẩn ngăn cản, quả thực chuyện này là do cậu sơ suất, rập khuôn làm theo sách vở thì sao sánh bằng người có kinh nghiệm được. Mặc dù trong vương phủ đều là gia tướng, nhưng phần đông những gia tướng này trước đây đều xuất thân từ làm nông.
"Ở thôn trang trồng được bao nhiêu?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi.
"Ước chừng khoảng một mẫu." Thượng quản gia lại cúi đầu lần nữa, "Tạ ơn công tử."
Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Lận Hành, "Vừa hay bây giờ ngài không có ý định ra đâu cả, vậy cùng ta đi đến thôn trang xem thử xem. Nhắc đến đây mới nhớ, ta vẫn chưa biết ngài có bao nhiêu tài sản riêng đâu đó." Nói xong thì cười tủm tỉm với Lận Hành.
Lận Hành sờ lỗ tai, "Ta chưa đưa cho em tất cả đồ trong nhà sao?"
"Chưa đâu!"
"Vậy một lát quay về ta sẽ đưa cho em tất."
Ngụy Nhược Cẩn cười khẽ một tiếng.
Trong toàn bộ Tây Bắc vương phủ, có lẽ chỉ có Ngụy Nhược Cẩn và mấy đứa trẻ là không biết cưỡi ngựa, ngay cả Tân Di cũng biết cưỡi ngựa. Vì để di chuyển nhanh hơn, tất cả mọi người đều cưỡi ngựa đến thôn trang, Ngụy Nhược Cẩn được Lận Hành dắt theo.
Thôn trang này cách thành không xa, thậm chí còn gần hơn cả mỏ than, chỉ mất hơn nửa canh giờ là đến nơi. Khi đến được thôn trang, quản sự thôn trang vội vàng ra tiếp đón, trên chân phủ đầy bùn đất.
"Gặp được Vương gia, gặp được Vương phi." Quản sự lập tức quỳ xuống.
"Vương gia, vị này chính là Ngưu quản sự, là người quản lý thôn trang này." Thượng quản gia thấy được Lận Hành gật đầu mới nói với Ngưu quản sự: "Đưa Vương gia và công tử đến bờ ruộng xem đi."
Ngưu quản sự dẫn bọn họ ra bờ ruộng, vừa đi vừa nói chuyện: "Giống lương thực này của Thượng quản gia thật sự rất tốt, ngay cả lá cây cũng rất ngon, nhưng lại không dám ăn nhiều, mỗi tháng cũng chỉ dám hái một lần, sợ hái nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến cây trồng. Tiểu nhân thấy cây trồng có vẻ đã trưởng thành rồi, nhưng dây leo vẫn cứ mọc mãi, cho nên chỉ đành nhờ người đi hỏi Thượng quản gia."
Lời vừa dứt, họ cũng đã đến được đồng ruộng. Khắp nơi đều được thân leo khoai lang phủ kín, một trận gió nhẹ lay động gợn sóng xanh mướt, nhìn thôi cũng thấy thật dễ chịu.
"Đều nhờ có Thượng quản gia, không thì chúng ta đã lãng phí mất nhiều lương thực như vậy rồi." Ngụy Nhược Cẩn thực sự rất cảm ơn chủ ý của Thượng quản gia.
"Đào lên nhìn thử xem."
Lận Hành bỗng cất tiếng, Thượng quản gia lập tức dừng lại, lấy tay kéo một củ khoai lên, củ khoai lang nặng trĩu, hai đầu cũng rất to.
"Vương gia, công tử, có thể thu hoạch rồi ạ." Thượng quản gia cười toe toét đứng dậy, nhìn thấy khoai lang mọc trong đất mà cười không khép nổi miệng.
Ngưu quản sự cũng không ngờ được quả của giống cây này lại mọc ở dưới mặt đất, trông cũng rất to. Hắn vội vàng hô to với những người nông dân đang làm việc ở một bên: "Mọi người gác lại hết việc trong tay đi, mau đến đây thu hoạch lương thực nào."
Thôn trang có nhiều người, một mẫu ruộng này cũng chẳng mất bao nhiêu lâu đã liền thu hoạch xong hết, dây khoai lang được xếp gọn gàng một chỗ, hẳn Thượng quản gia đã nói cho bọn họ biết vẫn có thể trồng được tiếp.
Một mẫu khoai lang chất thành núi, có vài người đang vội vã thu hoạch, vài người lại đang vội vã cân chúng, bận rộn đến tận giữa chiều mới xong.
"Bẩm tướng quân và công tử, lần này thu được tổng cộng 1.232 cân lương thực." Thượng quản gia đứng một bên, đôi mắt có hơi ươn ướt, lặng lẽ quay lưng lại lau đi.
Lận Hành kích động bật dậy, hồi lâu vẫn không nói gì, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy tay Ngụy Nhược Cẩn, "Ta may mắn biết mấy mới có thể gặp được em. Bệ hạ ghét bỏ ta cả đời, nhưng cuối cùng lại tặng cho ta điều tốt nhất trên đời."
Ngụy Nhược Cẩn cố rụt tay lại nhưng không được, "Ngài cũng thấy giống lương thực này rất tốt đúng không?"
Lận Hành gật đầu.
"Nhanh tay thì vẫn có thể trồng thêm một vụ nữa đó. Nếu lần này trồng đúng cách thì toàn bộ Tây Bắc sẽ sớm trồng được giống lương thực này thôi. Đến lúc đó......" Ngụy Nhược Cẩn nhìn vào mắt y, nén lại nửa câu sau.
"Ta biết rồi, ta biết rồi. Em yên tâm đi, Tây Bắc chỉ có thể thuộc về chúng ta mà thôi."
Tất cả những người đang trong đại sảnh đều trở nên điếc và mù, họ hoàn toàn không dám nghe những điều không nên nghe và nhìn những thứ không nên thấy. Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Thượng quản gia và nói: "Thượng quản gia, trước đây ta giao khoai lang cho ông quản lý, bây giờ vẫn do ông quản lý. Số lương thực thu được lần này, một nửa đem đi ươm giống, sáu tháng cuối năm nay thôn trang sẽ chỉ trồng duy nhất loại lương thực này thôi."
"Tiểu nhân chắc chắn sẽ không làm phụ lòng tin tưởng của công tử." Thượng quản gia vội vàng quỳ xuống, công tử là đang coi trọng ông, ông nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này.
Quay về vương phủ, Ngụy Nhược Cẩn bảo phòng bếp trực tiếp hấp chín khoai lang, mỗi người trong phủ đều có thể lấy một phần. Vừa dùng bữa xong, Thang Mặc đã liền chạy đến.
Hết chương 40.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương