Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu
Chương 91: Mẹ nó chứ, Bích Đông à?
Lãnh Băng Cơ “hắc hắc” cười: “Đi đâu vậy? Có phải là đi Hầu phủ không?”
“Sáng sớm hôm nay, lão phu nhân Bá tước phủ trong cơn giận dữ đã phát thiệp mời mời chư vị đại nhân Đại Lý tự, Kinh Triệu Doãn, Ngự sử quan cũng tất cả nam định chậm rãi đi trước tới Hầu phủ đòi lại công đạo cho nữ nhi của mình. Người nếu không muốn đi thì có thể không đi.”
Mẹ nó, lão phu nhân này thật đúng là bao che con cháu, thật lợi hại! Làm sao có thể không đi?
Nàng tê dại chui vào: “Ta tốt xấu gì cũng là nhân chứng, làm sao có thể không tham gia được chứ?”
Mộ Dung Phong cao thấp đánh giá nàng, vẻ mặt ghét bỏ: “Trận thế lớn như vậy mà lại muốn xuất đầu lộ diện, ngươi là muốn lưu danh muôn đời sao?”
Lãnh Băng Cơ nghiêm túc kháng nghị: “Ngài tuy là vương gia nhưng tốt xấu tàng thư của ngài cũng được coi như hãn ngưu tắc ốc. Trình độ học vấn này thật không dám khen tặng, dừng từ “lưu danh muôn đời” có phải hay khôngg không thỏa đáng?”
Mộ Dung Phong vẫn chưa phản ứng lại với lời kháng nghị của nàng nhưng lại cứng rắn phun ra một câu: “Đúng là không thích hợp lắm, ngươi không xứng”
Trái tim Lãnh Băng Cơ đột nhiên như vận mã phi nước đại, thức thời không thèm để ý hắn. nữa, dựa lưng vào thùng xe, không trả lời.
Xa phu quất roi ngựa, lập tức chạy về hướng Bá tước phủ. Lãnh Băng Cơ mang một bụng tò mò muốn hỏi, lại nhìn gương mặt lãnh trầm kia của Mộ Dung Phong, không muốn tự làm mình mất mặt đành thôi vậy.
Xe ngựa lảo đảo một cái băng qua đường, một lát sau liền dừng ở đầu phố, xa phu lên tiếng: “Hồi bấm vương gia, đã tới rồi ạ”.
Lãnh Băng Cơ ngồi chung với một khối hàn băng ngàn năm, sớm đã không chịu nổi nữa, vừa nghe tới rồi liền không chút khách khí nhảy xuống khỏi xe.
Xa phu cầm ghế nhỏ không biết nên cất đi hay tiếp tục, vị vương phi nương nương này thật đặc biệt.
Mộ Dung Phong cũng giơ lên chân dài nhảy xuống xe ngựa, ngó trái nhìn phải một cái: “Đi”
Bước một bước dẫn đầu đi vào một con hẻm nhỏ. Lãnh Băng Cơ tựa như cái đuôi nhỏ đi theo hắn, thật sự không kiềm chế được tò mò.
“Bá tước phủ hình như không phải ở hướng này mà? Nhớ rõ là cửa lớn nhà bà ta vô cùng khí phách, vừa nhìn thấy chính là kẻ có tiền”
Mộ Dung Phong cũng không quay đầu lại: “Cửa sau, nhìn lén”
“Nhìn lén? Vừa nhìn liền biết người không phải chính nhân quân tử” Lãnh Băng Cơ nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi là chính nhân quân tử, sao còn lén chạy vào tháp người điên vậy?”
Hai tên thị vệ kia ngay cả việc nhỏ này cũng bẩm báo cho hắn biết? Lãnh Băng Cơ chân chó cười: “Ý của ta là chúng ta giống nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.
Mộ Dung Phong nghĩ tới món đậu phụ thối mà phó tướng nhắc tới, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, ai ngưu tầm ngưu mã tầm mã với người chứ?”
Vuốt mông ngựa không thành công, Lãnh Băng Cơ ngượng ngùng sờ sờ mũi, lại hưng phấn chà sát hai tay, thật kích thích mà. Lập tức sẽ diễn ra một trò lừa lớn rồi.
Chỉ lo hưng phấn mà không chú ý phía trước, “bịch” một tiếng va vào một bức tường thịt, điểm chịu lực chủ yếu là mũi của nàng.
Lãnh Bằng Cơ che mũi đang muốn tức giận thì Mộ Dung Phong xoay người bịt miệng nàng lại, ép nàng vào sát bức tường.
Mẹ nó chứ, Bích Đông à? Khí phách như vậy!
Lãnh Băng Cơ không thèm nghĩ ngợi liền có chân lên nhưng Mộ Dung Phong đã đè lên người nàng, đem cả người nàng đều ôm vào lòng, đôi môi mỏng áp sát lại.
Phản kháng hay thuận theo? Nếu là không thể phản kháng hay là muốn thử hưởng thụ một chut?
Lãnh Băng Cơ cả người đều choáng váng, một khắc trước còn lạnh như băng, bây giờ xoay người lại liền nhiệt tình như lửa? Đây là chuyện tốt chứ nhỉ?
Hơi thở tựa tuyết liên như muốn bao trùm cả trời đất, nếu không phải bàn tay to của Mộ Dung Phong đang bịt miệng nàng lại, nàng đã hoảng sợ mà thét chói tai, phát tiết sự sợ hãi trong lòng.
Mộ Dung Phong cử động một chút liền cúi xuống bên tai nàng, đè thấp thanh âm: “Có người, đừng lên tiếng”.
Nàng cũng muốn lên tiếng nhưng không được a.
Lãnh Băng Cơ trợn tròn đôi mắt vô tội, không tiếng động nhìn về phía Mộ Dung Phong kháng nghị. Làm bà đây tự mình đa tình.
Mộ Dung Phong quay mặt lại, lặng lẽ nhìn về phía trước, sau đó chậm rãi thả Lãnh Băng Cơ ra. Lãnh Băng cơ như một đứa trẻ hiếu kì, xuyên qua bờ vai hắn nhìn ra ngoài.
Hai người trốn sau một ô cửa nhô ra, miễn cưỡng có thể ẩn giấu thân mình.
Phía trước “két” một tiếng, từ phía sau cửa có một người đi ra, là một tiểu nha đầu búi tóc trái đào, nhìn trái trái phải một cái liền chạy đi.
Bất chợt phía sau có người lên tiếng: “Hồng Tuyết, đang làm gì vậy?” Tiểu nha đầu kêu Hồng Tuyết kia lui về ngõ nhỏ hai bước, rõ ràng là đang khẩn trương.
“Lý quản sự, phu nhân nhà ta đã nhiều ngày thương tâm quá độ, tim đập nhanh khiến bệnh cũ tái phát, phân phó ta lén lút đi mua Dưỡng tâm đan”.
Có một người đàn ông râu quai nón bước tới: “Xin lỗi Hồng Tuyết cô nương, vừa rồi Hầu gia đã ra lệnh tạm thời ai cũng không thể ra khỏi phủ, mời trở về đi?”.
Hồng Tuyết hít sâu một hơi: “Ta có chuyện vô cùng quan trọng cần làm, nhỡ phu nhân xảy ra chuyện các người chịu trách nhiệm nổi sao? Đừng tưởng rằng Thế tử gia không còn nữa có thể dễ dàng bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta, phu nhân nhà ta tốt xấu gì cũng là đại công chúa kim chi ngọc diệp!”.
Người đàn ông tiến lên, nói: “ Quý phủ ta cũng có đại phu, ta sẽ lệnh thầy thuốc tới viện của phu nhân. Nếu còn không ổn, ta sẽ phải người đi một chuyến, chỉ là dưỡng tâm đan thôi, ngươi một tiểu cô nương xuất phủ không an toàn”.
Hồng Tuyết vẫn không có ý định quay trở về, tính tình thêm hung hãn: “Kì quái, cổng và sân Hầu phủ này khi nào lại khó khăn như vậy? Trước giờ ta muốn xuất phủ chỉ cần báo với thị vệ gác cổng một tiếng là được. Lý quản sự hôm nay sao lại tích cực như vậy?”
“Hôm nay trong phủ có khách quý. Để trách cho các ngươi đi loạn va chạm với khách nhận. Hồng Tuyết cô nương, xin lỗi, nếu người còn không chịu trở về ta phải đắc tội rồi”
Hồng Tuyết xoay người bỏ chạy liền bị Lý quản sự một phen túm ở cánh tay: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”.
Hồng Tuyết quyền đám cước đã không chịu để yên.
“Lý Toàn nhân, ngươi lá gan thật lớn, ta cho dù là nô tài thì cũng là từ phủ đại công chúa đi ra, ngươi dám vô lễ. Đừng cho là ta không biết tâm tư của các ngươi. Đều toàn một đám gạt người, muốn khi dễ phu nhân nhà ta có phải hay không? Hiện giờ mọi người trong Bá tước phủ đã muốn tìm tới đây, các ngươi nghĩ còn có thể che giấu được phủ đại công chúa sao? Phải đòi lại công đạo cho thế tử gia nhà ta! Tuyệt đối không được chết không minh bạch”.
Lý quản sự túm lấy nàng, thấy nàng không quan tâm nữa mà hồ ngôn loạn ngữ liền nóng nảy.
“Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, Hầu gia mệnh lệnh cũng dám làm trái sao? Trở về cho ta! Nếu không ta cho người đẹp mắt”
Lãnh Băng Cơ xem màn náo nhiệt này, nhéo eo Mộ Dung Phong một cái: “Đi a!”
- -----------------
“Sáng sớm hôm nay, lão phu nhân Bá tước phủ trong cơn giận dữ đã phát thiệp mời mời chư vị đại nhân Đại Lý tự, Kinh Triệu Doãn, Ngự sử quan cũng tất cả nam định chậm rãi đi trước tới Hầu phủ đòi lại công đạo cho nữ nhi của mình. Người nếu không muốn đi thì có thể không đi.”
Mẹ nó, lão phu nhân này thật đúng là bao che con cháu, thật lợi hại! Làm sao có thể không đi?
Nàng tê dại chui vào: “Ta tốt xấu gì cũng là nhân chứng, làm sao có thể không tham gia được chứ?”
Mộ Dung Phong cao thấp đánh giá nàng, vẻ mặt ghét bỏ: “Trận thế lớn như vậy mà lại muốn xuất đầu lộ diện, ngươi là muốn lưu danh muôn đời sao?”
Lãnh Băng Cơ nghiêm túc kháng nghị: “Ngài tuy là vương gia nhưng tốt xấu tàng thư của ngài cũng được coi như hãn ngưu tắc ốc. Trình độ học vấn này thật không dám khen tặng, dừng từ “lưu danh muôn đời” có phải hay khôngg không thỏa đáng?”
Mộ Dung Phong vẫn chưa phản ứng lại với lời kháng nghị của nàng nhưng lại cứng rắn phun ra một câu: “Đúng là không thích hợp lắm, ngươi không xứng”
Trái tim Lãnh Băng Cơ đột nhiên như vận mã phi nước đại, thức thời không thèm để ý hắn. nữa, dựa lưng vào thùng xe, không trả lời.
Xa phu quất roi ngựa, lập tức chạy về hướng Bá tước phủ. Lãnh Băng Cơ mang một bụng tò mò muốn hỏi, lại nhìn gương mặt lãnh trầm kia của Mộ Dung Phong, không muốn tự làm mình mất mặt đành thôi vậy.
Xe ngựa lảo đảo một cái băng qua đường, một lát sau liền dừng ở đầu phố, xa phu lên tiếng: “Hồi bấm vương gia, đã tới rồi ạ”.
Lãnh Băng Cơ ngồi chung với một khối hàn băng ngàn năm, sớm đã không chịu nổi nữa, vừa nghe tới rồi liền không chút khách khí nhảy xuống khỏi xe.
Xa phu cầm ghế nhỏ không biết nên cất đi hay tiếp tục, vị vương phi nương nương này thật đặc biệt.
Mộ Dung Phong cũng giơ lên chân dài nhảy xuống xe ngựa, ngó trái nhìn phải một cái: “Đi”
Bước một bước dẫn đầu đi vào một con hẻm nhỏ. Lãnh Băng Cơ tựa như cái đuôi nhỏ đi theo hắn, thật sự không kiềm chế được tò mò.
“Bá tước phủ hình như không phải ở hướng này mà? Nhớ rõ là cửa lớn nhà bà ta vô cùng khí phách, vừa nhìn thấy chính là kẻ có tiền”
Mộ Dung Phong cũng không quay đầu lại: “Cửa sau, nhìn lén”
“Nhìn lén? Vừa nhìn liền biết người không phải chính nhân quân tử” Lãnh Băng Cơ nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi là chính nhân quân tử, sao còn lén chạy vào tháp người điên vậy?”
Hai tên thị vệ kia ngay cả việc nhỏ này cũng bẩm báo cho hắn biết? Lãnh Băng Cơ chân chó cười: “Ý của ta là chúng ta giống nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.
Mộ Dung Phong nghĩ tới món đậu phụ thối mà phó tướng nhắc tới, khinh thường cười lạnh một tiếng: “Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, ai ngưu tầm ngưu mã tầm mã với người chứ?”
Vuốt mông ngựa không thành công, Lãnh Băng Cơ ngượng ngùng sờ sờ mũi, lại hưng phấn chà sát hai tay, thật kích thích mà. Lập tức sẽ diễn ra một trò lừa lớn rồi.
Chỉ lo hưng phấn mà không chú ý phía trước, “bịch” một tiếng va vào một bức tường thịt, điểm chịu lực chủ yếu là mũi của nàng.
Lãnh Bằng Cơ che mũi đang muốn tức giận thì Mộ Dung Phong xoay người bịt miệng nàng lại, ép nàng vào sát bức tường.
Mẹ nó chứ, Bích Đông à? Khí phách như vậy!
Lãnh Băng Cơ không thèm nghĩ ngợi liền có chân lên nhưng Mộ Dung Phong đã đè lên người nàng, đem cả người nàng đều ôm vào lòng, đôi môi mỏng áp sát lại.
Phản kháng hay thuận theo? Nếu là không thể phản kháng hay là muốn thử hưởng thụ một chut?
Lãnh Băng Cơ cả người đều choáng váng, một khắc trước còn lạnh như băng, bây giờ xoay người lại liền nhiệt tình như lửa? Đây là chuyện tốt chứ nhỉ?
Hơi thở tựa tuyết liên như muốn bao trùm cả trời đất, nếu không phải bàn tay to của Mộ Dung Phong đang bịt miệng nàng lại, nàng đã hoảng sợ mà thét chói tai, phát tiết sự sợ hãi trong lòng.
Mộ Dung Phong cử động một chút liền cúi xuống bên tai nàng, đè thấp thanh âm: “Có người, đừng lên tiếng”.
Nàng cũng muốn lên tiếng nhưng không được a.
Lãnh Băng Cơ trợn tròn đôi mắt vô tội, không tiếng động nhìn về phía Mộ Dung Phong kháng nghị. Làm bà đây tự mình đa tình.
Mộ Dung Phong quay mặt lại, lặng lẽ nhìn về phía trước, sau đó chậm rãi thả Lãnh Băng Cơ ra. Lãnh Băng cơ như một đứa trẻ hiếu kì, xuyên qua bờ vai hắn nhìn ra ngoài.
Hai người trốn sau một ô cửa nhô ra, miễn cưỡng có thể ẩn giấu thân mình.
Phía trước “két” một tiếng, từ phía sau cửa có một người đi ra, là một tiểu nha đầu búi tóc trái đào, nhìn trái trái phải một cái liền chạy đi.
Bất chợt phía sau có người lên tiếng: “Hồng Tuyết, đang làm gì vậy?” Tiểu nha đầu kêu Hồng Tuyết kia lui về ngõ nhỏ hai bước, rõ ràng là đang khẩn trương.
“Lý quản sự, phu nhân nhà ta đã nhiều ngày thương tâm quá độ, tim đập nhanh khiến bệnh cũ tái phát, phân phó ta lén lút đi mua Dưỡng tâm đan”.
Có một người đàn ông râu quai nón bước tới: “Xin lỗi Hồng Tuyết cô nương, vừa rồi Hầu gia đã ra lệnh tạm thời ai cũng không thể ra khỏi phủ, mời trở về đi?”.
Hồng Tuyết hít sâu một hơi: “Ta có chuyện vô cùng quan trọng cần làm, nhỡ phu nhân xảy ra chuyện các người chịu trách nhiệm nổi sao? Đừng tưởng rằng Thế tử gia không còn nữa có thể dễ dàng bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta, phu nhân nhà ta tốt xấu gì cũng là đại công chúa kim chi ngọc diệp!”.
Người đàn ông tiến lên, nói: “ Quý phủ ta cũng có đại phu, ta sẽ lệnh thầy thuốc tới viện của phu nhân. Nếu còn không ổn, ta sẽ phải người đi một chuyến, chỉ là dưỡng tâm đan thôi, ngươi một tiểu cô nương xuất phủ không an toàn”.
Hồng Tuyết vẫn không có ý định quay trở về, tính tình thêm hung hãn: “Kì quái, cổng và sân Hầu phủ này khi nào lại khó khăn như vậy? Trước giờ ta muốn xuất phủ chỉ cần báo với thị vệ gác cổng một tiếng là được. Lý quản sự hôm nay sao lại tích cực như vậy?”
“Hôm nay trong phủ có khách quý. Để trách cho các ngươi đi loạn va chạm với khách nhận. Hồng Tuyết cô nương, xin lỗi, nếu người còn không chịu trở về ta phải đắc tội rồi”
Hồng Tuyết xoay người bỏ chạy liền bị Lý quản sự một phen túm ở cánh tay: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”.
Hồng Tuyết quyền đám cước đã không chịu để yên.
“Lý Toàn nhân, ngươi lá gan thật lớn, ta cho dù là nô tài thì cũng là từ phủ đại công chúa đi ra, ngươi dám vô lễ. Đừng cho là ta không biết tâm tư của các ngươi. Đều toàn một đám gạt người, muốn khi dễ phu nhân nhà ta có phải hay không? Hiện giờ mọi người trong Bá tước phủ đã muốn tìm tới đây, các ngươi nghĩ còn có thể che giấu được phủ đại công chúa sao? Phải đòi lại công đạo cho thế tử gia nhà ta! Tuyệt đối không được chết không minh bạch”.
Lý quản sự túm lấy nàng, thấy nàng không quan tâm nữa mà hồ ngôn loạn ngữ liền nóng nảy.
“Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, Hầu gia mệnh lệnh cũng dám làm trái sao? Trở về cho ta! Nếu không ta cho người đẹp mắt”
Lãnh Băng Cơ xem màn náo nhiệt này, nhéo eo Mộ Dung Phong một cái: “Đi a!”
- -----------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương