Vương Phi Trắng Nõn
Chương 72: Nguy Hiểm Cực Độ
Miên Miên theo Tiêu Nguyệt lên xe ngựa, quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Trì cùng Dung Triệt, hơi lắc lắc đầu, hiếm thấy được biểu tình nghiêm túc như vậy của nàng.Tiêu Nguyệt hừ nhẹ môt tiếng, lạnh lùng nhìn nàng, tăng lực đạo nắm chặt lấy cổ tay nàng, “Bản thân mình lo chưa xong, còn muốn an ủi người khác nữa sao?”Nói xong, đẩy nàng lên xe ngựa.Xe ngựa xa hoa, đệm mềm quý báu, Miên Miên bị quẳng lên một cách thô bạo.“Hồi cung.” Tiêu Nguyệt ra lệnh, xe ngựa bắt đầu chạy.Sợ hãi nảy sinh trong lòng, không gian nhỏ hẹp chỉ còn hai ngườiNàng gần hắn trong gang tấc, lập tức đọc được tín hiệu nguy hiểm cực độ.Nàng gần hắn trong gang tấc, lập tức đọc được tín hiệu nguy hiểm cực độ.Hắn giống như dã thú đang chờ bắt con mồi, nhìn chằm chằm nàng!“Hạ Lan Miên Miên! hôm nay nàng làm ta thất vọng quá!” hắn từng bước hướng tới gần nàng, thân hình cao lớn bao phủ nàng.Nàng dưới cái nhìn chăm chú của hắn không nơi che dấu.Tiêu Nguyệt nâng cằm nàng, biểu tình đoan trang của nàng, hai má ửng hồng như quả đào mới chín của nàng, lông mi cong dài trên mí mắt tạo thành một bóng đen xinh đẹp, mặc dù nàng giờ phút này sợ hãi cỡ nào, nhưng ánh mắt sáng ngời của nàng vẫn có năng lực thiêu đốt người khác.“Miên Nhi, bởi vì ta luôn đối xử với nàng quá tốt nên nàng mới có gan lớn bám theo hoàng huynh xuất cung đúng không? Nàng có biết hay không, hôm nay dạ yến còn chưa chấm dứt, ta vì lo lắng cho nàng vội vã tới Mộng Xuân các tìm nàng, mới biết được nàng cố ý giả bệnh lừa gạt ta, để cùng hoàng huynh xuất cung.”Hắn nói chuyện với giọng điệu không một tia cảm xúc, như là đang nói chuyện một mình.Nhưng Miên Miên lại cảm thấy sợ hãi hơn nữa, Tiêu Nguyệt càng bình tĩnh lại càng ẩn chứa nguy hiểm lớn.“Ta chỉ là rất buồn…muốn xuất cung một chút, ta biết ngươi sẽ không đồng ý, nên mới dùng phương pháp này.” Nàng run rẩy giải thích, thân thể theo bản năng mà lui về phía sau.“Ta chỉ là rất buồn…muốn xuất cung một chút, ta biết ngươi sẽ không đồng ý, nên mới dùng phương pháp này.” Nàng run rẩy giải thích, thân thể theo bản năng mà lui về phía sau.“Rất buồn?” Trong mắt Tiêu Nguyệt hiện lên sự tổn thương, “Miên Nhi cho rằng làm thái tử phi của ta rất buồn sao?”Mỗi ngày hắn đều dành rất nhiều thời gian bên cạnh nàng, mà nàng vẫn thấy buồn chán một lòng muốn ra khỏi cung chơi, câu trả lời thật khiến cho người ta tổn thương!Hắn dùng ngón tay khẽ vuốt hai má nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo mang theo hơi lạnh thấu xương dần di chuyển đến dấu vết mờ ám trên cổ kia.Miên Miên toàn thân run rẩy, vì nàng nhìn thấy trong mắt Tiêu Nguyệt không chỉ có phẫn nộ, còn có…!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương