Vương Quốc Màu Xám
Chương 42
Chị Hồng giục nhiều quá, nhất định phải nhanh chóng giải quyết Bạch Chỉ.
Còn Bạch Chỉ lại rất nhẫn nại, mặc dù cô ta làm hết phần việc của Tần Thái nhưng vẫn chưa thấy hành động. Tần Thái theo dõi thêm vài ngày nữa, cuối cùng đã hiểu ra rằng; Nếu Bạch Chỉ đã biết hóa thủy, thì cũng sẽ học được cách nhìn trộm.
Có lẽ cô ta cũng có thể nhìn thấy được những chuyện sắp xảy ra.
Nhìn trộm và âm nhãn có khác biệt nhất định, âm nhãn thật sự nhìn thấy những gì xảy ra ở mặt âm, có thể can dự vào những việc xảy ra ở mặt âm. Vì vậy Tần Thái mới lấy được thận của người khác. Còn nhìn trộm mặc dù chưa đạt tới khả năng ấy, nhưng có thể nhìn thấy mọi thứ.
Nếu đem ra cân nhắc so sánh, đây không được coi là đệ tự huyền môn chính thống, cũng có thể Bạch Chỉ học lén được một ít, và không phải là chân truyền của ai cả.
Còn bây giờ dựa vào khả năng nhìn trộm của mình, biết Tần Thái sẽ không làm gì cô ta, nên chẳng lo chẳng lắng.
Nghĩ như thế, nên hôm sau Tần Thái xin nghỉ, ra ngoài tìm Thanh mù, đồng thời đưa cho ông ta một vạn tệ, hai người thì thầm hơn một tiếng đồng hồ.
Tối hôm sau, hơn năm giờ chiều trời bắt đầu mưa, rất tối, tiếng sấm vang lên đùng đoàng.
Trung tuần mà trời đã sấm vang chớp giật, thật là một điềm báo xấu.
Sa Ưng đứng trước cửa sổ ngắm mưa: "Hôm nay có đi làm nhiệm vụ không?"
Tần Thái đang đọc báo, không ngoảnh đầu lại, "Đi chứ, tại sao không đi?"
Sa Ưng bèn đứng dậy: Nếu đi làm nhiệm vụ, anh ta phải tới địa điểm trước bọn Tần Thái nửa tiếng, nên bây giờ đã có thể xuất phát: "Địa điểm?"
Đầu ngón tay Tần Thái sượt qua một tin tức, "Thiên Đường Thủy Hối."
Sa Ưng khẽ ngẩn ra, "mấy ngày trước ở Thiên Đường Thủy Hối vừa xảy ra ẩu đả đánh nhau, hai người bị chết. Lúc này e chẳng có mấy ai dám tới đó?"
Tần Thái vẫn thản nhiên, "Không có người mới yên tĩnh."
Sa Ưng không biết cô có ý đồ gì, "Nơi không có nhiều người, đột nhiên sáu bảy người chúng ta xuất hiện, không phải rất đáng ngờ ư?"
Lúc này Tần Thái mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Anh đang nghi ngờ quyết định của tôi sao, quản lý?"
Sa Ưng lắc đầu, "Thôi được, đây là quyền tự do của cô."
Anh ta vẫn ra ngoài trước nửa tiếng, đến Thiên Đường Thủy Hối đầu tiên.
Tần Thái sau đó cùng năm thành viên trong tổ xuất phát, lên xe không được bao lâu, Tần Thái nhận được điện thoại của Sa Ưng: "Có đuôi, giải tán đi."
Tần Thái giọng vẫn bình thản, "Theo đúng kế hoạch ban đầu."
Bạch Chỉ nhin Tần Thái đang cười rất tươi một cái, còn cười trêu cô, "Chị Lam và anh chàng đẹp trai nào trò chuyện vui vẻ thế?"
Tần Thái cười nhạt: "Còn ai vào đây nữa."
Thiên Đường Thủy Hối nằm ở ngoại ô phía Bắc của thành phố Tam Họa, là một club giải trí tổng hợp, có đồ ăn ngon, sauna, thẩm mĩ viện, massage tất cả trong một khuôn viên, là một nơi khá hay để đi vui chơi giải trí.
Hôm nay ở Thiên Đường Thủy Hội đúng là chẳng có mấy người, dù sao thời tiết cũng xấu mà. Tần Thái đưa hội viên vào rồi mới nói: "Tối nay không làm nhiệm vụ, từ sau khi tôi lên làm tổ trưởng tới nay chưa hề mời mọi người lần nào, tối nay tôi mời, đi sauna sau đó hát karaoke nhé."
Một tháng ba vạn tệ nhiệm vụ, mọi người cũng chẳng cần phải vội, dù tối nay không có thành tích gì, nhưng nhiệm vụ sớm muộn cũng sẽ hoàn thành. Vì vậy Tần Thái vừa đưa ra đề nghị, lập tức có được sự hưởng ứng của các thành viên trong tiểu tổ. Chỉ riêng Bạch Chỉ là vẫn hỉ nộ vô hình.
Tần Thái cũng không quan tâm tới cô ta, để bọn họ tự mỗi người vào một phòng xông hơi nhỏ. Thời gian này không có nhiều khách, phòng trống còn khá nhiều, nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn họ tới phòng mình.
Năm phòng liền nhau, Tần Thái ngồi một mình bên ngoài xem tạp chí, cũng để đề phòng những người có ý bỏ đi.
Không lâu sau, Tần Thái bắt đầu gọi điện thoại. Khoảng chừng mười phút, một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên của club lên, đẩy xe thức ăn, bắt đầu đưa đồ ăn vào từng phòng.
Khi đưa tới phòng Bạch Chỉ, đột nhiên rất lâu không thấy cô ta đi ra. Ngay sau đó ở dưới lầu, một đám người xông lên, dẫn đầu lại chính là Đàm Hải.
Anh ta không buồn chào hỏi Tần Thái, mà giơ chân lên đá cánh cửa phòng của Bạch Chỉ. Bạch Chỉ đang ấn người phụ nữ mang đồ ăn vào xuống đất, tiếng động khiến Sa Ưng chú ý. Anh ta mở cửa đi ra, đầu tiên nhìn Tần Thái một cái, sau đó mới hỏi Đàm Hải: "Chuyện gì thế?"
Đàm Hải túm lấy người phụ nữ kia, phát hiện ra con dao gọt hoa quả trong tay chị ta: "Chuyện gì, chỉ e phải hỏi Lam tổ trưởng."
Tần Thái đứng dậy, dùng cằm hất hất về phía Bạch Chỉ: "Nói"
Bạch Chỉ khẽ ngẩn ra, cô ta chưa bao giờ thấy Tần Thái cao ngạo như thế bao giờ: "Chị đã mua chuộc chị ta, muốn giết tôi!"
Người phụ trách của Thủy Hội đi tới dàn hòa, Tần Thái đương nhiên đứng về phía Sa Ưng: "Xem ra chuyện hôm nay, đành phải kinh động tới Thông gia thôi."
Bạch Chỉ ưỡn ngực, cô ta không muốn yếu thế trước mặt Tần Thái: "Cho dù chị muốn nói chuyện riêng, tôi cũng sẽ không đồng ý."
Tranh cãi ở chốn đông người, đương nhiên không hay ho gì. Đàm Hải đưa nhân viên phục vụ kia và Bạch Chỉ cùng về Thông Dương quán, quay lại nói với Tần Thái: "Cô cũng đi cùng đi."
Tần Thái thản nhiên hỏi lại: "Cậu có tư cách gì mà muốn giải tôi đi?"
Hai phe phái đã trở mặt rõ ràng, Đàm Hải cũng không cần khách khí nữa, "Tổ trưởng Lam Trù, đừng tưởng ở trên sẽ có người đứng ra che chở cho cô. Thân là tổ trưởng mà lại có mưu đồ ám hại tổ viên của mình, không ai bảo vệ nổi cô đâu."
Trước sự thị uy của Đàm Hải, Sa Ưng căn bản không buồn đứng dậy, anh ta giụi giụi đầu thuốc vào gạt tàn, "Mặc dù tôi không nói gì, nhưng cũng đừng coi như tôi đã chết rồi, được chứ?"
Sa Ưng vừa lên tiếng, Đàm Hải bỗng do dự. Sa Ưng chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Đàn Hải. Đàm Hải chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, vừa tốt nghiệp đại học. Khi nói chuyện với Tần Thái cậu ta còn thấy đôi chút tự tin, nhưng so với Sa Ưng, cậu ta lại nhũn như con chi chi.
Nếu nói phải động thủ, Sa Ưng chỉ cần một cú đấm là cậu ta không bò dậy nổi ngay.
Đàm Hải nuốt nước miếng, rồi nhìn Bạch Chỉ một cái, "Vậy anh phụ trách việc đưa cô ta về Thông Dương quán, dù sao cũng phải có lời giải thích rõ ràng với Thông gia."
Sa Ưng đâu thèm để ý tới lời cậu ta, "Cậu là cái gì, dám tới đây để dạy dỗ tôi hả?"
Trước mặt người phụ nữ mình yêu thương, đàn ông dù ít dù nhiều cũng sẽ trở nên rất thích giữ thể diện. Hơn nữa chuyện của Sa Ưng và Bạch Chỉ đã truyền tới tai cậu ta không ít. Câu ta bị câu nói đó kích động, máu xộc lên não quá nhanh, "Anhanh chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi thấp kém, sao tôi lại không thể dạy dỗ anh?"
Sa Ưng lập tức nổi điên, một cú đấm tung tới, Tần Thái định giữ anh ta lại, nhưng anh ta nói nhỏ một câu; "Buông tay."
Tần Thái buông tay thật, sau đó Sa Ưng tả xung hữu đột, anh ta đánh người cũng có đạo đức và nguyên tắc riêng, tuyệt đối không đánh vào mặt. Vì vậy Đàm Hải bị đánh tới không bò dậy nổi, nhưng khuôn mặt vẫn nguyên vẻn không sứt mẻ tí nào.
Nhìn như chưa từng hề bị trọng thương.
"Tôi.." Cậu ta nằm bò dưới đất mãi mới nói được một câu trọn vẹn, "Tôi sẽ tố cáo anh..với Thông gia."
Lúc này Bạch Chỉ mới phản ứng lại được, đứng chắn trước mặt Sa Ưng: "Sa Ưng, đừng."
Sa Ưng đương nhiên không định đánh tiếp nữa: "Nhiệt liệt hoan nghênh"
Đàm Hải bị người ta dìu đi, khi người của cậu ta đã đi hết, Tần Thái mới bước lên hỏi: "Anh không sao chứ?"
Sa Ưng đâu thèm coi Đàm Hải ra gì, "Nghĩ cách giải thích với Thông gia đi."
Đến lúc này, Tần Thái cuối cùng cũng hiểu triệt đệ tầm quan trọng của người quản lý: Địa vị cá nhân có cao tới đâu, quan hệ nhân tế có tốt tới mấy, cũng không sánh được với người dám ra tay vào những lúc mấu chốt.
Vừa rồi nếu Sa Ưng không có ở đây, dù Tần Thái có tỏ ra mạnh mẽ, cũng ẽ bị đám đầu đất Đàm Hải lôi về Thông Dương quán, nói không chừng còn phải chịu khổ nữa. Nếu trên đường về Đàm Hải giết chết cô, chết rối không có đối chứng, Bạch Chỉ có thêm mắm dặm muối thế nào mà chẳng được.
Nhưng có Sa Ưng tình thế hoàn toàn thay đổi: Sa Ưng không nói không rằng có thể đánh cho cậu ta một trận.
Tần Thái lên xe Sa Ưng, đi thẳng về Thông Dương quán. Hai người đều không nói gì, mặc dù Tần Thái biết lúc này mình cần lấy lòng anh ta, nhưnglấy lòng người khác, thật không phải sở trường của cô. Cô đành nói với Sa Ưng: "Cảm ơn."
Sa Ưng thoáng ngẩn ra, rồi sau đó chỉ xua tay: "Đi thôi."
Thông Dương quán lại họp một lần nữa, lần này tình hình tương đối nghiêm trọng: Tổ viên Bạch Chỉ tố cáo tổ trưởng Lam Trù thuê người giết thuộc hạ.
Tần Thái đứng ở vị trí của mình, ngồi ở chỗ cao nhất là Thông gia, bên trái Thông gia là Đàm Tiếu, bên phải là chị Hồng. Trước ánh mắt của tất cả các tổ viên, vẻ mặt cô thật thà nhân hậu, nói: "Hôm nay trời mưa, tôi nghĩ không thể ra ngoài làm nhiệm vụ, nên mới đưa mọi người tới Thiên Đường Thủy hội, mời họ xông hơi. Trong lúc tắm tôi có gọi đồ ăn mời mọi người, nhân viên phục vụ đưa vào, tôi.cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra."
Mọi người lại quay sang nhìn Bạch Chỉ, thực ra trong số những tổ trưởng ở tuyến ba, Tần Thái không để lại trong lòng họ nhiều ấn tượng, khiến mọi người có cảm giác như cô không tồn tại. Năng lực bình thường, giao tế bình thường, nói chuyện hay làm gì cũng không nổi trội xuất sắc.
Tóm lại không có gì đặc sắc, đương nhiên cũng không có tiếng ác.
Nhưng Bạch Chỉ lại là một ngôi sao mới sáng rực, quan hệ giao tiếp rộng, lời nói hành động đều rất được lòng cấp trên, trong mắt mọi người, cô ta, ít nhất là thông minh nhanh nhẹn hơn Tần Thái nhiều.
Giờ những lời cô ta nói đã chắc như đinh đóng cột: "Hôm qua có phải chị đã tới ga tàu? Còn nói chuyện với một người có biệt hiệu Thanh mù rất lâu? Cuối cùng chị đưa cho ông ta một vạn tệ?"
Tần Thái kinh ngạc: "Tôi muốn nhờ ông ta giúp tôi tìm một người, sao cô biết?"
Bạch Chỉ cao ngạo: "Đừng giảo biện, ở những nơi như bến xe ga tàu, một vạn tệ đủ để mua một mạng người, chị tưởng tôi không biết sao?"
Tần Thái vừa tỏ vẻ hoang mang vừa làm mặt vô tội: "Bạch Chỉ, tôi cho ông ta một vạn tệ, là muốn ông ta giúp tôi tìm một người tên Lí Diệu, hồi tôi chưa vào tổ tôi đã từng làm ở công trường của anh ta một thời gian, anh ta đối với tôi rất tốt. Giờ công trường đã hoàn công, tôi không tìm thấy anh ta nữa."
Bạch Chỉ thoáng sững ra, còn định nói thêm, nhưng Thông gia đã ngắt lời: "Các cô bắt được sát thủ ở đâu?"
Lúc này ông ta còn đang ở trạng thái khá mệt mỏi, rõ ràng là đang ngủ bị quấy rối, tâm trạng không vui.
'Sát thủ' kia nhanh chóng được đẩy ra, vẻ mặt chị ta rất vô tội: "Gì mà sát thủ? Các người là ai? Tôi chỉ là nhân viên trong nhà hàng ở Thiên Đường Thủy Hội, có người gọi điện bảo đưa đồ ăn tới!"
Người của Thông gia không chỗ nào không có mặt, những lời chị ta nói nhanh chóng được điều tra, chị ta đúng là nhân viên của nhà hàng, đã làm việc ở đấy hai năm rồi.
Bạch Chỉ nhìn Tần Thái: băn đầu cô ta nghi ngờ mình bị mắc lừa, nhưng Tần Thái làm sao biết cô ta có khả năng nhìn trộm?
Vẻ mặt Tần Thái lại trở nên lo lắng bất an: "Cô là tổ viên của tôi, bảo vệ tổ viên là trách nhiệm của tôi, hơn nữa bình thường cô ngoan ngoãn nhanh nhẹn, sao tôi lại thuê người giết cô?"
Bạch Chỉ đột nhiên thấy tức giận: "Chị câm miệng! Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của chị!"
"Làm gì thế?" Giọng Thông Dương Tử không được vui, Đàm Tiếu lập tức quát, "Có chuyện gì mau nói"
Tần Thái cúi đầu, tay túm chặt vạt áo: "Nếu Thông gia không tin, có thể cho gọi Thanh mù tới hỏi rõ."
Lúc này Thông gia mới lên tiếng, "Cô nói cô gặp ông ta, chỉ vì muốn nhờ ông ta tìm một người tên Lí Diệu?"
Tần Thái trả lời không hề do dự: "Đúng thế, Lí Diệu có biệt dan là anh Mèo, là một cai thầu xây dựng."
Thanh mù cứ năm ba ngày lại mang khách đến cho Thông Dương quán một lần, mặc dù Thông Dương Tử rất ít gặp ông ta, song cũng đã nghe nói tới người này. Hiệu quả làm việc của Thông Dương quán rất cao, hai mươi phút sau, Thanh mù đã bị dẫn tới.
Thông gia ngồi trên chiếc ghế hồng mộc, Thanh mù rõ ràng chẳng hiểu chuyện gì, hai chân bắt đầu run: "Thông gia, đây là."
Thông gia chậm rãi móc một điếu thuốc, chị Hồng lập tức châm lửa cho ông ta. Ông ta hút thuốc, rất lâu sau mới hỏi: "Thanh mù, việc tìm Lí Diệu thế nào rồi?"
Thanh mù nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, "Thông gia, chỉ là tìm một người thôi mà, cảnh tượng này, thật khiến Thanh mù tôi sợ quá. Người đã bắt đầu tìm rồi, nhưng chị Thái tối qua mới cho tôi biết. Có người nói anh ta đang nhận công trình làm trạm điện lực cho thành phố Tam Họa, tôi còn chưa tới công trình để tìm, không biết có phải ở đó hay không."
Bạch Chỉ biết mình đã mắc lừa thật rồi.
Còn Bạch Chỉ lại rất nhẫn nại, mặc dù cô ta làm hết phần việc của Tần Thái nhưng vẫn chưa thấy hành động. Tần Thái theo dõi thêm vài ngày nữa, cuối cùng đã hiểu ra rằng; Nếu Bạch Chỉ đã biết hóa thủy, thì cũng sẽ học được cách nhìn trộm.
Có lẽ cô ta cũng có thể nhìn thấy được những chuyện sắp xảy ra.
Nhìn trộm và âm nhãn có khác biệt nhất định, âm nhãn thật sự nhìn thấy những gì xảy ra ở mặt âm, có thể can dự vào những việc xảy ra ở mặt âm. Vì vậy Tần Thái mới lấy được thận của người khác. Còn nhìn trộm mặc dù chưa đạt tới khả năng ấy, nhưng có thể nhìn thấy mọi thứ.
Nếu đem ra cân nhắc so sánh, đây không được coi là đệ tự huyền môn chính thống, cũng có thể Bạch Chỉ học lén được một ít, và không phải là chân truyền của ai cả.
Còn bây giờ dựa vào khả năng nhìn trộm của mình, biết Tần Thái sẽ không làm gì cô ta, nên chẳng lo chẳng lắng.
Nghĩ như thế, nên hôm sau Tần Thái xin nghỉ, ra ngoài tìm Thanh mù, đồng thời đưa cho ông ta một vạn tệ, hai người thì thầm hơn một tiếng đồng hồ.
Tối hôm sau, hơn năm giờ chiều trời bắt đầu mưa, rất tối, tiếng sấm vang lên đùng đoàng.
Trung tuần mà trời đã sấm vang chớp giật, thật là một điềm báo xấu.
Sa Ưng đứng trước cửa sổ ngắm mưa: "Hôm nay có đi làm nhiệm vụ không?"
Tần Thái đang đọc báo, không ngoảnh đầu lại, "Đi chứ, tại sao không đi?"
Sa Ưng bèn đứng dậy: Nếu đi làm nhiệm vụ, anh ta phải tới địa điểm trước bọn Tần Thái nửa tiếng, nên bây giờ đã có thể xuất phát: "Địa điểm?"
Đầu ngón tay Tần Thái sượt qua một tin tức, "Thiên Đường Thủy Hối."
Sa Ưng khẽ ngẩn ra, "mấy ngày trước ở Thiên Đường Thủy Hối vừa xảy ra ẩu đả đánh nhau, hai người bị chết. Lúc này e chẳng có mấy ai dám tới đó?"
Tần Thái vẫn thản nhiên, "Không có người mới yên tĩnh."
Sa Ưng không biết cô có ý đồ gì, "Nơi không có nhiều người, đột nhiên sáu bảy người chúng ta xuất hiện, không phải rất đáng ngờ ư?"
Lúc này Tần Thái mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Anh đang nghi ngờ quyết định của tôi sao, quản lý?"
Sa Ưng lắc đầu, "Thôi được, đây là quyền tự do của cô."
Anh ta vẫn ra ngoài trước nửa tiếng, đến Thiên Đường Thủy Hối đầu tiên.
Tần Thái sau đó cùng năm thành viên trong tổ xuất phát, lên xe không được bao lâu, Tần Thái nhận được điện thoại của Sa Ưng: "Có đuôi, giải tán đi."
Tần Thái giọng vẫn bình thản, "Theo đúng kế hoạch ban đầu."
Bạch Chỉ nhin Tần Thái đang cười rất tươi một cái, còn cười trêu cô, "Chị Lam và anh chàng đẹp trai nào trò chuyện vui vẻ thế?"
Tần Thái cười nhạt: "Còn ai vào đây nữa."
Thiên Đường Thủy Hối nằm ở ngoại ô phía Bắc của thành phố Tam Họa, là một club giải trí tổng hợp, có đồ ăn ngon, sauna, thẩm mĩ viện, massage tất cả trong một khuôn viên, là một nơi khá hay để đi vui chơi giải trí.
Hôm nay ở Thiên Đường Thủy Hội đúng là chẳng có mấy người, dù sao thời tiết cũng xấu mà. Tần Thái đưa hội viên vào rồi mới nói: "Tối nay không làm nhiệm vụ, từ sau khi tôi lên làm tổ trưởng tới nay chưa hề mời mọi người lần nào, tối nay tôi mời, đi sauna sau đó hát karaoke nhé."
Một tháng ba vạn tệ nhiệm vụ, mọi người cũng chẳng cần phải vội, dù tối nay không có thành tích gì, nhưng nhiệm vụ sớm muộn cũng sẽ hoàn thành. Vì vậy Tần Thái vừa đưa ra đề nghị, lập tức có được sự hưởng ứng của các thành viên trong tiểu tổ. Chỉ riêng Bạch Chỉ là vẫn hỉ nộ vô hình.
Tần Thái cũng không quan tâm tới cô ta, để bọn họ tự mỗi người vào một phòng xông hơi nhỏ. Thời gian này không có nhiều khách, phòng trống còn khá nhiều, nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn họ tới phòng mình.
Năm phòng liền nhau, Tần Thái ngồi một mình bên ngoài xem tạp chí, cũng để đề phòng những người có ý bỏ đi.
Không lâu sau, Tần Thái bắt đầu gọi điện thoại. Khoảng chừng mười phút, một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên của club lên, đẩy xe thức ăn, bắt đầu đưa đồ ăn vào từng phòng.
Khi đưa tới phòng Bạch Chỉ, đột nhiên rất lâu không thấy cô ta đi ra. Ngay sau đó ở dưới lầu, một đám người xông lên, dẫn đầu lại chính là Đàm Hải.
Anh ta không buồn chào hỏi Tần Thái, mà giơ chân lên đá cánh cửa phòng của Bạch Chỉ. Bạch Chỉ đang ấn người phụ nữ mang đồ ăn vào xuống đất, tiếng động khiến Sa Ưng chú ý. Anh ta mở cửa đi ra, đầu tiên nhìn Tần Thái một cái, sau đó mới hỏi Đàm Hải: "Chuyện gì thế?"
Đàm Hải túm lấy người phụ nữ kia, phát hiện ra con dao gọt hoa quả trong tay chị ta: "Chuyện gì, chỉ e phải hỏi Lam tổ trưởng."
Tần Thái đứng dậy, dùng cằm hất hất về phía Bạch Chỉ: "Nói"
Bạch Chỉ khẽ ngẩn ra, cô ta chưa bao giờ thấy Tần Thái cao ngạo như thế bao giờ: "Chị đã mua chuộc chị ta, muốn giết tôi!"
Người phụ trách của Thủy Hội đi tới dàn hòa, Tần Thái đương nhiên đứng về phía Sa Ưng: "Xem ra chuyện hôm nay, đành phải kinh động tới Thông gia thôi."
Bạch Chỉ ưỡn ngực, cô ta không muốn yếu thế trước mặt Tần Thái: "Cho dù chị muốn nói chuyện riêng, tôi cũng sẽ không đồng ý."
Tranh cãi ở chốn đông người, đương nhiên không hay ho gì. Đàm Hải đưa nhân viên phục vụ kia và Bạch Chỉ cùng về Thông Dương quán, quay lại nói với Tần Thái: "Cô cũng đi cùng đi."
Tần Thái thản nhiên hỏi lại: "Cậu có tư cách gì mà muốn giải tôi đi?"
Hai phe phái đã trở mặt rõ ràng, Đàm Hải cũng không cần khách khí nữa, "Tổ trưởng Lam Trù, đừng tưởng ở trên sẽ có người đứng ra che chở cho cô. Thân là tổ trưởng mà lại có mưu đồ ám hại tổ viên của mình, không ai bảo vệ nổi cô đâu."
Trước sự thị uy của Đàm Hải, Sa Ưng căn bản không buồn đứng dậy, anh ta giụi giụi đầu thuốc vào gạt tàn, "Mặc dù tôi không nói gì, nhưng cũng đừng coi như tôi đã chết rồi, được chứ?"
Sa Ưng vừa lên tiếng, Đàm Hải bỗng do dự. Sa Ưng chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Đàn Hải. Đàm Hải chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, vừa tốt nghiệp đại học. Khi nói chuyện với Tần Thái cậu ta còn thấy đôi chút tự tin, nhưng so với Sa Ưng, cậu ta lại nhũn như con chi chi.
Nếu nói phải động thủ, Sa Ưng chỉ cần một cú đấm là cậu ta không bò dậy nổi ngay.
Đàm Hải nuốt nước miếng, rồi nhìn Bạch Chỉ một cái, "Vậy anh phụ trách việc đưa cô ta về Thông Dương quán, dù sao cũng phải có lời giải thích rõ ràng với Thông gia."
Sa Ưng đâu thèm để ý tới lời cậu ta, "Cậu là cái gì, dám tới đây để dạy dỗ tôi hả?"
Trước mặt người phụ nữ mình yêu thương, đàn ông dù ít dù nhiều cũng sẽ trở nên rất thích giữ thể diện. Hơn nữa chuyện của Sa Ưng và Bạch Chỉ đã truyền tới tai cậu ta không ít. Câu ta bị câu nói đó kích động, máu xộc lên não quá nhanh, "Anhanh chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi thấp kém, sao tôi lại không thể dạy dỗ anh?"
Sa Ưng lập tức nổi điên, một cú đấm tung tới, Tần Thái định giữ anh ta lại, nhưng anh ta nói nhỏ một câu; "Buông tay."
Tần Thái buông tay thật, sau đó Sa Ưng tả xung hữu đột, anh ta đánh người cũng có đạo đức và nguyên tắc riêng, tuyệt đối không đánh vào mặt. Vì vậy Đàm Hải bị đánh tới không bò dậy nổi, nhưng khuôn mặt vẫn nguyên vẻn không sứt mẻ tí nào.
Nhìn như chưa từng hề bị trọng thương.
"Tôi.." Cậu ta nằm bò dưới đất mãi mới nói được một câu trọn vẹn, "Tôi sẽ tố cáo anh..với Thông gia."
Lúc này Bạch Chỉ mới phản ứng lại được, đứng chắn trước mặt Sa Ưng: "Sa Ưng, đừng."
Sa Ưng đương nhiên không định đánh tiếp nữa: "Nhiệt liệt hoan nghênh"
Đàm Hải bị người ta dìu đi, khi người của cậu ta đã đi hết, Tần Thái mới bước lên hỏi: "Anh không sao chứ?"
Sa Ưng đâu thèm coi Đàm Hải ra gì, "Nghĩ cách giải thích với Thông gia đi."
Đến lúc này, Tần Thái cuối cùng cũng hiểu triệt đệ tầm quan trọng của người quản lý: Địa vị cá nhân có cao tới đâu, quan hệ nhân tế có tốt tới mấy, cũng không sánh được với người dám ra tay vào những lúc mấu chốt.
Vừa rồi nếu Sa Ưng không có ở đây, dù Tần Thái có tỏ ra mạnh mẽ, cũng ẽ bị đám đầu đất Đàm Hải lôi về Thông Dương quán, nói không chừng còn phải chịu khổ nữa. Nếu trên đường về Đàm Hải giết chết cô, chết rối không có đối chứng, Bạch Chỉ có thêm mắm dặm muối thế nào mà chẳng được.
Nhưng có Sa Ưng tình thế hoàn toàn thay đổi: Sa Ưng không nói không rằng có thể đánh cho cậu ta một trận.
Tần Thái lên xe Sa Ưng, đi thẳng về Thông Dương quán. Hai người đều không nói gì, mặc dù Tần Thái biết lúc này mình cần lấy lòng anh ta, nhưnglấy lòng người khác, thật không phải sở trường của cô. Cô đành nói với Sa Ưng: "Cảm ơn."
Sa Ưng thoáng ngẩn ra, rồi sau đó chỉ xua tay: "Đi thôi."
Thông Dương quán lại họp một lần nữa, lần này tình hình tương đối nghiêm trọng: Tổ viên Bạch Chỉ tố cáo tổ trưởng Lam Trù thuê người giết thuộc hạ.
Tần Thái đứng ở vị trí của mình, ngồi ở chỗ cao nhất là Thông gia, bên trái Thông gia là Đàm Tiếu, bên phải là chị Hồng. Trước ánh mắt của tất cả các tổ viên, vẻ mặt cô thật thà nhân hậu, nói: "Hôm nay trời mưa, tôi nghĩ không thể ra ngoài làm nhiệm vụ, nên mới đưa mọi người tới Thiên Đường Thủy hội, mời họ xông hơi. Trong lúc tắm tôi có gọi đồ ăn mời mọi người, nhân viên phục vụ đưa vào, tôi.cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra."
Mọi người lại quay sang nhìn Bạch Chỉ, thực ra trong số những tổ trưởng ở tuyến ba, Tần Thái không để lại trong lòng họ nhiều ấn tượng, khiến mọi người có cảm giác như cô không tồn tại. Năng lực bình thường, giao tế bình thường, nói chuyện hay làm gì cũng không nổi trội xuất sắc.
Tóm lại không có gì đặc sắc, đương nhiên cũng không có tiếng ác.
Nhưng Bạch Chỉ lại là một ngôi sao mới sáng rực, quan hệ giao tiếp rộng, lời nói hành động đều rất được lòng cấp trên, trong mắt mọi người, cô ta, ít nhất là thông minh nhanh nhẹn hơn Tần Thái nhiều.
Giờ những lời cô ta nói đã chắc như đinh đóng cột: "Hôm qua có phải chị đã tới ga tàu? Còn nói chuyện với một người có biệt hiệu Thanh mù rất lâu? Cuối cùng chị đưa cho ông ta một vạn tệ?"
Tần Thái kinh ngạc: "Tôi muốn nhờ ông ta giúp tôi tìm một người, sao cô biết?"
Bạch Chỉ cao ngạo: "Đừng giảo biện, ở những nơi như bến xe ga tàu, một vạn tệ đủ để mua một mạng người, chị tưởng tôi không biết sao?"
Tần Thái vừa tỏ vẻ hoang mang vừa làm mặt vô tội: "Bạch Chỉ, tôi cho ông ta một vạn tệ, là muốn ông ta giúp tôi tìm một người tên Lí Diệu, hồi tôi chưa vào tổ tôi đã từng làm ở công trường của anh ta một thời gian, anh ta đối với tôi rất tốt. Giờ công trường đã hoàn công, tôi không tìm thấy anh ta nữa."
Bạch Chỉ thoáng sững ra, còn định nói thêm, nhưng Thông gia đã ngắt lời: "Các cô bắt được sát thủ ở đâu?"
Lúc này ông ta còn đang ở trạng thái khá mệt mỏi, rõ ràng là đang ngủ bị quấy rối, tâm trạng không vui.
'Sát thủ' kia nhanh chóng được đẩy ra, vẻ mặt chị ta rất vô tội: "Gì mà sát thủ? Các người là ai? Tôi chỉ là nhân viên trong nhà hàng ở Thiên Đường Thủy Hội, có người gọi điện bảo đưa đồ ăn tới!"
Người của Thông gia không chỗ nào không có mặt, những lời chị ta nói nhanh chóng được điều tra, chị ta đúng là nhân viên của nhà hàng, đã làm việc ở đấy hai năm rồi.
Bạch Chỉ nhìn Tần Thái: băn đầu cô ta nghi ngờ mình bị mắc lừa, nhưng Tần Thái làm sao biết cô ta có khả năng nhìn trộm?
Vẻ mặt Tần Thái lại trở nên lo lắng bất an: "Cô là tổ viên của tôi, bảo vệ tổ viên là trách nhiệm của tôi, hơn nữa bình thường cô ngoan ngoãn nhanh nhẹn, sao tôi lại thuê người giết cô?"
Bạch Chỉ đột nhiên thấy tức giận: "Chị câm miệng! Đừng tưởng tôi không biết tâm tư của chị!"
"Làm gì thế?" Giọng Thông Dương Tử không được vui, Đàm Tiếu lập tức quát, "Có chuyện gì mau nói"
Tần Thái cúi đầu, tay túm chặt vạt áo: "Nếu Thông gia không tin, có thể cho gọi Thanh mù tới hỏi rõ."
Lúc này Thông gia mới lên tiếng, "Cô nói cô gặp ông ta, chỉ vì muốn nhờ ông ta tìm một người tên Lí Diệu?"
Tần Thái trả lời không hề do dự: "Đúng thế, Lí Diệu có biệt dan là anh Mèo, là một cai thầu xây dựng."
Thanh mù cứ năm ba ngày lại mang khách đến cho Thông Dương quán một lần, mặc dù Thông Dương Tử rất ít gặp ông ta, song cũng đã nghe nói tới người này. Hiệu quả làm việc của Thông Dương quán rất cao, hai mươi phút sau, Thanh mù đã bị dẫn tới.
Thông gia ngồi trên chiếc ghế hồng mộc, Thanh mù rõ ràng chẳng hiểu chuyện gì, hai chân bắt đầu run: "Thông gia, đây là."
Thông gia chậm rãi móc một điếu thuốc, chị Hồng lập tức châm lửa cho ông ta. Ông ta hút thuốc, rất lâu sau mới hỏi: "Thanh mù, việc tìm Lí Diệu thế nào rồi?"
Thanh mù nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, "Thông gia, chỉ là tìm một người thôi mà, cảnh tượng này, thật khiến Thanh mù tôi sợ quá. Người đã bắt đầu tìm rồi, nhưng chị Thái tối qua mới cho tôi biết. Có người nói anh ta đang nhận công trình làm trạm điện lực cho thành phố Tam Họa, tôi còn chưa tới công trình để tìm, không biết có phải ở đó hay không."
Bạch Chỉ biết mình đã mắc lừa thật rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương