Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 8: C8: Chỉ Có Hai Cô Bé Ấy Thôi
Quãng đường mấy chục cây số chỉ mất một phút đã đến nơi. Để tránh phiền phức, Lâm Phong đáp xuống cách nhà khoảng ba bốn trăm mét, sau đó xách túi lớn túi nhỏ chậm rãi đi về nhà. Nhưng chưa đi được vài bước, anh đã nghe thấy tiếng động cơ phát ra từ phía nhà của mình! “Là tiếng của xe cẩu xúc đất ư?” Vẻ mặt Lâm Phong hơi thay đổi. Từ cuộc trò chuyện trước đó giữa em gái anh và Lý Tiểu Khả, không khó đoán để ra chuyện phá bỏ di dời không đơn giản như anh nghĩ! Điều này chứng tỏ rằng rất có thể đang có người đến phá dỡ nhà! Hơn nữa em gái anh và Lý Tiểu Khả còn đang ở trong đó! Chỉ có hai cô bé ấy thôi… Lúc này sắc mặt Lâm Phong lạnh lùng đến đáng sợ. Sát khí toả ra từ trong cơ thể anh tưởng chừng như khiến cả vùng trời này trở nên xám xịt. Được lắm! Tao chưa đi tìm bọn mày mà bọn mày lại dám chủ động tới tận nhà tao! Đúng là không biết từ “chết” viết như thế nào mà! Rồng có vảy ngược chạm vào nhất định sẽ chết, mà đối với Lâm Phong, em gái Tiểu Dao chính là vảy ngược của anh! … Cùng lúc đó. Có hai chiếc xe cẩu xúc đất đỗ trước căn nhà trệt tồi tàn. Mười mấy gã đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh xe cẩu nhìn hai cô gái trẻ trước mặt mình với vẻ giễu cợt, miệng nói ra những lời lẽ bẩn thỉu. “Xinh đẹp trẻ trung, eo nhỏ ngực bự, mặt căng đầy collagen, hai cô nàng này được đấy!” “Ha ha… Ba bốn ngàn không đủ chơi hàng này đâu!” “Ba bốn ngàn? Mày nghĩ gì thế! Nếu còn trinh thì ít nhất phải từ một vạn trở lên kia kìa!” “Nghe nói còn là sinh viên đại học nữa, chậc chậc… Cuộc sống đại học tốt thật đấy!” Nghe thấy những lời bẩn thỉu của đám côn đồ này, Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả tức đến mức đỏ mặt nhưng lại chẳng thể làm gì được! Thậm chí họ còn không dám cãi lại, sợ sẽ chọc giận đối phương! “Hai con nhóc này mau tránh ra đi! Nếu không lát nữa nhà sập va đập gì tới vóc dáng mảnh mai này của các em, anh đây sẽ đau lòng lắm!” Một người đàn ông trung niên đứng đầu nói bóng nói gió. Hai mắt của ông ta cứ nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả, d*c vọng trong mắt không che giấu chút nào, trông y hệt như một con sói đói khát. “Không được! Chi phí phá dỡ vẫn chưa thương lượng xong, hành động này của các ông là tự tiện dỡ nhà! Là trái pháp luật! Tôi đã báo cảnh sát rồi, các ông cứ chờ mà xem!” Lý Tiểu Khả dang hai tay che chở trước mặt Lâm Vân Dao như một con gà mái, nghiến răng nghiến lợi nói. “Ôi chao, báo cảnh sát? Tôi sợ lắm đó nha!” Người đàn ông trung niên làm bộ ôm ngực như thể rất sợ. Sau đó ông ta nhìn về phía đám đàn em đứng sau lưng mình, nói một cách hết sức khoa trương: “Tụi mày nghe chưa? Cô ta nói mình báo cảnh sát rồi kìa!” “Ha ha ha…” “Báo cảnh sát? Chúng tôi sợ ghê cơ!” Nghe vậy, mấy tên đàn em cười đùa cợt nhả, chỉ cần tinh mắt là có thể nhìn ra vẻ chế nhạo trong mắt họ. “Anh… Các anh!” Mặt Lý Tiểu Khả đỏ lên, cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì bây giờ? Một cô gái như cô ấy sao có thể đấu lại loại côn đồ trơ trẽn này được chứ? Đúng lúc này, Lâm Vân Dao thở ra một hơi rồi nói với vẻ mặt trắng bệch: “Tiểu Khả, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đi nhanh đi.” “Không được, tớ đi rồi, một mình cậu biết phải làm sao!” Lý Tiểu Khả vội vàng lắc đầu, mặt đầy lo lắng. “Tiểu Khả, cậu có ở lại đây cũng không giúp được gì đâu, sẽ chỉ liên luỵ đến cậu thôi!” Lâm Vân Dao cười mà trông như đang mếu. Lý Tiểu Khả nghe vậy thì cắn răng, cảm giác bất lực bỗng dưng xuất hiện! Nhìn thôi cũng biết đám người này đã có chuẩn bị từ trước, chắc chắn cũng đã nhờ vả người này người kia luôn rồi! Chỉ là cô ấy không ngờ sẽ có một ngày mình gặp phải những vụ phá dỡ nhà mà mình chỉ nhìn thấy trên thời sự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương