Gia Di thuyết phục dì Chu đến bệnh viện thành phố tái khám.
Trước khi đi tôi đưa cậu ấy đi gặp Lương Bình.
Vẫn là quán bi-a đó.
Mưa lớn nhiều ngày đã tạnh, ánh mắt trời chói chang đã ngoi lên khỏi chân trời.
Chiếc quạt lớn màu đen thổi tung quần áo của Lương Bình.
Anh ta vừa ôm một cô gái ăn mặc cá tính vừa hôn chụt lên má cô ta một cái.
Rất mất kiên nhẫn nói:
“Chu Gia Di, đừng bám tôi nữa.”
“Chúng ta chia tay đi, tôi chán rồi.”
Nước mắt Gia Di tuôn như mưa, hét lên với anh ta:
“Rõ ràng mấy hôm trước anh còn nói dẫn em đi sao lại thay lòng nhanh thế?”
Cậu ấy đ.ấ.m vào n.g.ự.c Lương Bình.
Giọng Lương Bình lạnh lùng:
“Nếu biết cô là người đanh đá thế này thì lúc đó đã không quen cô.”
Khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Gia Di vụt tắt.
Tôi kéo cô ấy ra ngoài.
Khi bước ra khỏi cửa hàng tối tăm, tôi nhìn lại.
Nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu kiêu ngạo, khóe mắt hiện một lớp nước mắt long lanh.
Tôi im lặng mở miệng:
“Cảm ơn!”
Cảm ơn anh đã giải quyết nhanh chóng.
Dì Chu đúng là bị ung thư dạ dày.
May mắn thay, bệnh được phát hiện sớm và sau khi phẫu thuật cắt bỏ một phần mô nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi dì ấy xuất viện cũng là lúc bắt đầu đi học lại.
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 31
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương