Wechat Của Bạn Trai Cũ Cứ Ám Lấy Tôi
Chương 12: Cuộc điện thoại kì lạ
Edit: Hồng Trà Kem Trứng | Beta: Huyết Vũ, Vi Yên, Ngư Nhi
Món cà ri thịt bò Lý Tung Dương làm còn ngon hơn cả mong đợi.
Lâm Nhiên Di xúc một thìa cơm lớn cho vào miệng. Khoảnh khắc đó cô gần như bật khóc.
Vị giác đã mất từ lâu nay được kích thích như khi phê thuốc, quay cuồng giữa môi và răng cô như múa cột.
"Bảo bối ăn nữa đi em, buổi tối còn có món ngon hơn cơ, em có muốn..."
Lý Tung Dương nhìn khuôn mặt của Lâm Nhiên Di thoáng chốc dịu đi thì nhướng mày, định được đằng chân lân đằng đầu.
"Anh đừng có vớ vẩn."
Lâm Nhiên Di vỗ bàn, cầm thìa lên tự xới thêm cho mình một bát cơm.
Cơm nước xong xuôi, không đợi Lý Tung Dương lại làm trò, Lâm Nhiên Di nhanh chóng trở về phòng ngủ, 'cạch' một tiếng khóa trái cửa phòng.
Để lại một bàn đầy chén bát cần rửa.
Lý Tung Dương sửng sốt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ bị khóa vài giây, sau đó lặng lẽ vui vẻ.
Ý của cô bé này là đêm nay mời anh tự nhiên à?
Vậy đương nhiên là ăn vạ không đi rồi.
"Cửa phòng em không khóa, giang tay rộng mở đón anh vào..."
Làm người quan trọng ở chỗ phải biết điểm dừng.
Lý Tung Dương ngâm nga theo giai điệu bài hát, đeo tạp dề nhỏ treo trên ghế, hớn hở thu dọn chén đũa.
Tinh thần và thể xác Lâm Nhiên Di cực kì mỏi mệt, cô vội vã thay quần áo rồi nằm bò ra giường.
Cô bật đèn, dựa vào thành giường xoa huyệt thái dương. Không hiểu vì sao lại cảm thấy chóng mặt, cơ thể rã rời như vừa chạy marathon, mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Lâm Nhiên Di: "Anh đang làm gì vậy?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Câu hỏi này hay lắm, em nghĩ anh có có thể làm gì?"
Lâm Thiên Di: "..."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Ngoại trừ thú vui trêu chọc em, hồn ma như anh không còn niềm vui nào khác nữa rồi."
Lâm Thiên Di: "Tôi giúp anh sắp xếp lại dòng suy nghĩ nhé."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Được."
Lâm Nhiên Di: "Anh còn nhớ vì sao mình tự sát không?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Câu này độ khó hơi cao nhưng chắc chắn không phải cắn thuốc."
Lâm Nhiên Di: "Trước khi anh tự sát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao anh lại chẳng nhớ được chút gì. Chẳng lẽ anh mộng du tự tử à?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Mọi việc xảy ra trong ba ngày trước khi chết về cơ bản anh không nhớ được gì cả. "
Lâm Nhiên Di: "Anh cố nhớ lại xem. Anh trở về từ một tuần trước. Vậy chẳng phải những gì phát sinh bây giờ anh đều trải qua rồi sao. Anh thử nhớ từ ngày đầu tiên quay về xem, xem có gặp ai hay chuyện gì bất thường không."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khác hoàn toàn so với những chuyện mà anh đã trải qua."
Lâm Nhiên Di: "Tại sao?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Bởi vì em mềm lòng với không đuổi anh ra khỏi nhà. Hồi đó, trước khi ngỏm củ tỏi anh đã tới nhà tìm em mà ngay đến cả cửa em cũng không cho anh vào, anh phải ra ngoài ở."
Lâm Nhiên Di: "Xin lỗi anh."
Tay cô run run. Sự hối hận dâng kín trong lồng ngực không cách nào vơi bớt.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đừng buồn, anh phải xin lỗi em mới đúng, cả một năm nay không thể chăm sóc em thật tốt."
Phòng khách thi thoảng vang lên tiếng dép loẹt xoẹt của Lý Tung Dương, Lâm Nhiên Di vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của anh để cô có thể an tâm một chút.
Cô muốn xoay ngược thời gian, bất kể cái giá phải trả lớn như thế nào đi chăng nữa.
Lâm Nhiên Di: "Sau hôm xảy ra chuyện anh đã đi đâu?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đương nhiên là đi làm."
Lâm Nhiên Di: "Anh quả là nhân viên chăm chỉ."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đi làm còn dỗ em."
Lâm Nhiên Di: "..."
Lâm Nhiên Di: "Tôi cứ thấy anh là đau đầu, chắc là tôi chẳng phản ứng gì anh đâu nhỉ."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Bảo bối, em có nghe thấy tiếng gì không?"
Lâm Nhiên Di: "Tiếng gì?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Tiếng trái tim anh vụn vỡ rơi trên mặt đất."
Lâm Nhiên Di: "Anh đừng đùa nữa được không."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh hỏi em một chuyện."
Lâm Nhiên Di: "Anh hỏi đi."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Em với tên Hứa Văn Hành kia có tình cảm với nhau à?"
Lâm Nhiên Di: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Với tư cách là bạn trai chính thức của em, chẳng lẽ anh không có tư cách để hỏi việc này sao?"
Lâm Nhiên Di: "Bạn trai cũ."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh không đồng ý chia tay, em đừng đánh trống lảng. Nói đi, rốt cuộc em và hắn ta đã xảy ra chuyện gì."
Lâm Nhiên Di: "Không có chuyện gì cả, tôi phỏng vấn anh ta sau đó thì quen biết."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Sau đó hắn ta bắt đầu theo đuổi em? Câu chuyện tổng tài à?"
Lâm Nhiên Di: "Có vấn đề gì sao? Tôi cũng chẳng phải cô bé lọ lem."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Không, em là góa phụ đen."
Lâm Nhiên Di: "Vì sao?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Vì ngực em to, mông cũng lớn, cảm giác rất dễ thương."
Lâm Nhiên Di: "Cút."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh không đi."
Lâm Nhiên Di: "Vậy thì nói chuyện tử tế đi."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Được, vậy anh hỏi thật, em cảm thấy thế nào với anh ta."
Lâm Nhiên Di: "Là ân nhân cứu mạng, là thuốc, là cơ hội không thể bỏ lỡ, là Vương lão ngũ kim cương mù mắt. Anh thích đáp án nào?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh không thích cái nào cả."
Lâm Nhiên Di: "Vậy thì xin lỗi. Vừa rồi tôi sử dụng phương pháp liệt kê. Ngoại trừ mấy đáp án đó ra thì không còn câu trả lời nào khác cả."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Em đừng bực mà, hôm qua em không đi ăn với anh ta là vì anh đúng không?"
Lâm Nhiên Di: "Hôm qua tôi mệt, không có tâm trạng đi ăn."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Trong tuyến thời gian trước kia, hôm qua em đi đến 10 giờ tối mới về nhà, em không để anh ta đưa em lên tầng, anh đợi em ở cửa nhà, em không để ý đến anh, anh biết em đang giận anh, em không thích anh ta."
Lâm Nhiên Di: "Sao anh biết tôi không thích anh ta."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đang uống quen Domaine Romanée Conti. Giờ dắt em đi uống loại trà mấy chục đồng, em uống được sao?"
Lâm Nhiên Di cạn lời, cái tên tự luyến này hết thuốc chữa thật rồi.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Cho nên từ giờ em đừng qua lại với anh ta nữa, anh không thích."
Lâm Nhiên Di: "Anh dựa vào đâu mà thích với không thích?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo Bảo: "Trước khi anh nhảy lầu, thực ra không phải là không nhớ gì mà có khoảng hai đến ba giây tỉnh táo anh thấy em đứng cạnh Hứa Văn Hành, sau đó anh mở cửa sổ, trèo ra rồi thả người xuống."
Lông tơ trên người Lâm Nhiên Di dựng ngược hết lên.
Lâm Nhiên Di: "Ý anh là, lúc anh xảy ra chuyện tôi có mặt tại hiện trường?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đúng, trong trí nhớ của anh, gương mặt em hiện lên khoảng hai đến ba giây. Khi đó dường như em rất khiếp sợ và tuyệt vọng, nước mắt rơi trong ba giây sau đó anh nhảy lầu."
Lâm Nhiên Di: "Anh nhảy lầu vì tôi?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh không có tiền đồ vậy sao. Hơn nữa nếu anh chết không phải là quá hời cho tên kia à, em cảm thấy anh có thể ngốc như thế ư?"
Lâm Nhiên Di: "Tôi cảm thấy tố chất tâm lý của anh có thể chịu đựng cả cơn bão cấp mười, nghĩ mãi không ra vì sao anh lại tự tử."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đúng là chỉ có vợ hiểu anh. Tóm lại anh nghĩ lúc đó tinh thần của anh không được tỉnh táo."
Lâm Nhiên Di nghe đến tinh thần không tỉnh táo thì nổi da gà. Trùng hợp vậy sao, suốt một năm không gặp Tiểu Sương nhưng gặp lại lại là khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
Đáng lẽ cô nên cảm thấy Lý Tung Dương đang nói linh tinh, cô với anh đã quen nhau tám năm, những gì mà cô hiểu về anh là vô cùng chính xác. Khuyết điểm thì cả sọt, ưu điểm thì lác đác. Ngoài khuôn mặt thì chỉ có tính cách ấm áp như ánh mặt trời, đôi khi cô còn hoài nghi có phải lúc Hậu Nghệ bắn chín mặt trời đã khiến mọi ánh sáng chiếu vào anh không.
Một tên hỗn thế ma vương như vậy bị ném vào bệnh viện tâm thần thì chính là linh vật, sao tinh thần có thể trở nên bất ổn được.
Nhưng hôm nay gặp chuyện của Tiểu Sương, những suy đoán của Lý Tung Dương không phải là không có lí, thậm chí còn có điểm trùng hợp khiến người ta rùng mình.
Lâm Nhiên Di ôm đầu gối, rơi vào suy nghĩ miên man.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, điện thoại thông báo một số máy lạ. Lâm Nhiên Di bắt máy nhưng alo vài tiếng lại không có ai trả lời, cô định cúp máy thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên vài tiếng rè rè như tiếng nhiễu màn hình của TV đen trắng ngày xưa.
"Alo, xin hỏi ai vậy?"
Lâm nhiên Di kiên nhẫn chờ đối phương trả lời nhưng bên kia vẫn không đáp lại, chỉ có vài tiếng rè, thi thoảng lại vang lên một đoạn nhạc đứt quãng kỳ lạ như tiếng giãy giụa từ quá khứ nhưng bị thời gian thay đổi hình dạng, vừa khó nghe vừa kỳ dị.
Lâm Nhiên Di lắng nghe. Sự sợ hãi vô cớ như con sóng lớn đột ngột xuất hiện trên mặt biển tĩnh lặng. Những cơn sóng đổ ập về phía cô, cô còn chưa kịp chạy trốn đã bị cuốn vào vực sâu.
Cô ném điện thoại xuống đất. "Bốp" một tiếng, điện thoại rơi xuống sàn nhà tạo nên tiếng động không nhỏ.
"Sao vậy?"
Lý Tung Dương đang buồn chán nghịch di động trong phòng khách thì nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ của Lâm Nhiên Di, anh vội vàng bước tới gõ cửa.
Lâm Nhiên Di ngây người ngồi trên giường, chưa tỉnh táo nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc ngoài cửa thì như bị lạc vào con hẻm hẻo lánh đầy gió sương lúc ba giờ sáng, rồi lại đột nhiên nhìn thấy cánh cửa nhà quen thuộc.
Lâm Nhiên Di hất chăn xuống giường, cứ thế chân trần mở cửa phòng ngủ, lao vào ngực Lý Tung Dương.
Cô sợ tới mức chân tay lạnh buốt, toàn thân run bần bật, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Lý Tung Dương vội kéo cô vào lòng. Dáng người cao lớn ôm Lâm Nhiên Di bước hai ba bước trở về phòng ngủ, nhét cô vào trong chăn.
"Sao tay em lạnh thế."
Lý Tung Dương ngồi bên mép giường, đôi bàn tay to lớn ôm trọn đôi tay thon dài của Lâm Nhiên Di, anh khẽ hà hơi ấm vào khe hở.
Lâm Nhiên Di lắc đầu, nắm ngược lại tay Lý Tung Dương. Cơ thể anh ấm áp như trẻ con, nếu không phải vì sợ mất mặt thì giờ phút này Lâm Nhiên Di đã nhào vào người anh rồi.
Lý Tung Dương nhướng mày nghiêm túc nhìn cô: "Xảy ra chuyện gì thế, trông em căng thẳng quá."
Lâm Nhiên Di chỉ vào di động nằm trên mặt đất: "Vừa rồi có người gọi đến, tôi nghe máy nhưng đầu dây bên kia không lên tiếng mà chỉ có những âm thanh kì lạ vọng lại, không hiểu sao tôi cảm thấy sợ quá."
Lý Tung Dung sờ trán rịn mồ hôi của Lâm Nhiên Di: "Sao lại bị dọa sợ đến thế. Có phải chuyện của Tống Thanh Sương hôm nay làm em sợ không?"
Lâm Nhiên Di lắc đầu, không nói lời nào chỉ gắt gao ôm chặt lấy Lý Tung Dương không chịu buông tay.
Cả thế giới của cô như đang sụp đổ nhưng cô lại không thể nói với anh bất cứ điều gì...
"Nếu không đêm nay anh ngủ cùng em..."
Lý Tung Dương cúi đầu ngập ngừng hỏi.
Lâm Nhiên Di: "..."
Nghĩ đến việc ngủ một mình cô lại căng thẳng đến mức đau dạ dày nhưng nghĩ đến việc Lý Tung Dương không uống thuốc ngủ, còn ngủ cùng phòng cô lại buồn đến đau gan.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được cái gì gọi là phía trước có sói phía sau có hổ...
Món cà ri thịt bò Lý Tung Dương làm còn ngon hơn cả mong đợi.
Lâm Nhiên Di xúc một thìa cơm lớn cho vào miệng. Khoảnh khắc đó cô gần như bật khóc.
Vị giác đã mất từ lâu nay được kích thích như khi phê thuốc, quay cuồng giữa môi và răng cô như múa cột.
"Bảo bối ăn nữa đi em, buổi tối còn có món ngon hơn cơ, em có muốn..."
Lý Tung Dương nhìn khuôn mặt của Lâm Nhiên Di thoáng chốc dịu đi thì nhướng mày, định được đằng chân lân đằng đầu.
"Anh đừng có vớ vẩn."
Lâm Nhiên Di vỗ bàn, cầm thìa lên tự xới thêm cho mình một bát cơm.
Cơm nước xong xuôi, không đợi Lý Tung Dương lại làm trò, Lâm Nhiên Di nhanh chóng trở về phòng ngủ, 'cạch' một tiếng khóa trái cửa phòng.
Để lại một bàn đầy chén bát cần rửa.
Lý Tung Dương sửng sốt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ bị khóa vài giây, sau đó lặng lẽ vui vẻ.
Ý của cô bé này là đêm nay mời anh tự nhiên à?
Vậy đương nhiên là ăn vạ không đi rồi.
"Cửa phòng em không khóa, giang tay rộng mở đón anh vào..."
Làm người quan trọng ở chỗ phải biết điểm dừng.
Lý Tung Dương ngâm nga theo giai điệu bài hát, đeo tạp dề nhỏ treo trên ghế, hớn hở thu dọn chén đũa.
Tinh thần và thể xác Lâm Nhiên Di cực kì mỏi mệt, cô vội vã thay quần áo rồi nằm bò ra giường.
Cô bật đèn, dựa vào thành giường xoa huyệt thái dương. Không hiểu vì sao lại cảm thấy chóng mặt, cơ thể rã rời như vừa chạy marathon, mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Lâm Nhiên Di: "Anh đang làm gì vậy?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Câu hỏi này hay lắm, em nghĩ anh có có thể làm gì?"
Lâm Thiên Di: "..."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Ngoại trừ thú vui trêu chọc em, hồn ma như anh không còn niềm vui nào khác nữa rồi."
Lâm Thiên Di: "Tôi giúp anh sắp xếp lại dòng suy nghĩ nhé."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Được."
Lâm Nhiên Di: "Anh còn nhớ vì sao mình tự sát không?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Câu này độ khó hơi cao nhưng chắc chắn không phải cắn thuốc."
Lâm Nhiên Di: "Trước khi anh tự sát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao anh lại chẳng nhớ được chút gì. Chẳng lẽ anh mộng du tự tử à?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Mọi việc xảy ra trong ba ngày trước khi chết về cơ bản anh không nhớ được gì cả. "
Lâm Nhiên Di: "Anh cố nhớ lại xem. Anh trở về từ một tuần trước. Vậy chẳng phải những gì phát sinh bây giờ anh đều trải qua rồi sao. Anh thử nhớ từ ngày đầu tiên quay về xem, xem có gặp ai hay chuyện gì bất thường không."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khác hoàn toàn so với những chuyện mà anh đã trải qua."
Lâm Nhiên Di: "Tại sao?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Bởi vì em mềm lòng với không đuổi anh ra khỏi nhà. Hồi đó, trước khi ngỏm củ tỏi anh đã tới nhà tìm em mà ngay đến cả cửa em cũng không cho anh vào, anh phải ra ngoài ở."
Lâm Nhiên Di: "Xin lỗi anh."
Tay cô run run. Sự hối hận dâng kín trong lồng ngực không cách nào vơi bớt.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đừng buồn, anh phải xin lỗi em mới đúng, cả một năm nay không thể chăm sóc em thật tốt."
Phòng khách thi thoảng vang lên tiếng dép loẹt xoẹt của Lý Tung Dương, Lâm Nhiên Di vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của anh để cô có thể an tâm một chút.
Cô muốn xoay ngược thời gian, bất kể cái giá phải trả lớn như thế nào đi chăng nữa.
Lâm Nhiên Di: "Sau hôm xảy ra chuyện anh đã đi đâu?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đương nhiên là đi làm."
Lâm Nhiên Di: "Anh quả là nhân viên chăm chỉ."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đi làm còn dỗ em."
Lâm Nhiên Di: "..."
Lâm Nhiên Di: "Tôi cứ thấy anh là đau đầu, chắc là tôi chẳng phản ứng gì anh đâu nhỉ."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Bảo bối, em có nghe thấy tiếng gì không?"
Lâm Nhiên Di: "Tiếng gì?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Tiếng trái tim anh vụn vỡ rơi trên mặt đất."
Lâm Nhiên Di: "Anh đừng đùa nữa được không."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh hỏi em một chuyện."
Lâm Nhiên Di: "Anh hỏi đi."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Em với tên Hứa Văn Hành kia có tình cảm với nhau à?"
Lâm Nhiên Di: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Với tư cách là bạn trai chính thức của em, chẳng lẽ anh không có tư cách để hỏi việc này sao?"
Lâm Nhiên Di: "Bạn trai cũ."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh không đồng ý chia tay, em đừng đánh trống lảng. Nói đi, rốt cuộc em và hắn ta đã xảy ra chuyện gì."
Lâm Nhiên Di: "Không có chuyện gì cả, tôi phỏng vấn anh ta sau đó thì quen biết."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Sau đó hắn ta bắt đầu theo đuổi em? Câu chuyện tổng tài à?"
Lâm Nhiên Di: "Có vấn đề gì sao? Tôi cũng chẳng phải cô bé lọ lem."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Không, em là góa phụ đen."
Lâm Nhiên Di: "Vì sao?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Vì ngực em to, mông cũng lớn, cảm giác rất dễ thương."
Lâm Nhiên Di: "Cút."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh không đi."
Lâm Nhiên Di: "Vậy thì nói chuyện tử tế đi."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Được, vậy anh hỏi thật, em cảm thấy thế nào với anh ta."
Lâm Nhiên Di: "Là ân nhân cứu mạng, là thuốc, là cơ hội không thể bỏ lỡ, là Vương lão ngũ kim cương mù mắt. Anh thích đáp án nào?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh không thích cái nào cả."
Lâm Nhiên Di: "Vậy thì xin lỗi. Vừa rồi tôi sử dụng phương pháp liệt kê. Ngoại trừ mấy đáp án đó ra thì không còn câu trả lời nào khác cả."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Em đừng bực mà, hôm qua em không đi ăn với anh ta là vì anh đúng không?"
Lâm Nhiên Di: "Hôm qua tôi mệt, không có tâm trạng đi ăn."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Trong tuyến thời gian trước kia, hôm qua em đi đến 10 giờ tối mới về nhà, em không để anh ta đưa em lên tầng, anh đợi em ở cửa nhà, em không để ý đến anh, anh biết em đang giận anh, em không thích anh ta."
Lâm Nhiên Di: "Sao anh biết tôi không thích anh ta."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đang uống quen Domaine Romanée Conti. Giờ dắt em đi uống loại trà mấy chục đồng, em uống được sao?"
Lâm Nhiên Di cạn lời, cái tên tự luyến này hết thuốc chữa thật rồi.
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Cho nên từ giờ em đừng qua lại với anh ta nữa, anh không thích."
Lâm Nhiên Di: "Anh dựa vào đâu mà thích với không thích?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo Bảo: "Trước khi anh nhảy lầu, thực ra không phải là không nhớ gì mà có khoảng hai đến ba giây tỉnh táo anh thấy em đứng cạnh Hứa Văn Hành, sau đó anh mở cửa sổ, trèo ra rồi thả người xuống."
Lông tơ trên người Lâm Nhiên Di dựng ngược hết lên.
Lâm Nhiên Di: "Ý anh là, lúc anh xảy ra chuyện tôi có mặt tại hiện trường?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đúng, trong trí nhớ của anh, gương mặt em hiện lên khoảng hai đến ba giây. Khi đó dường như em rất khiếp sợ và tuyệt vọng, nước mắt rơi trong ba giây sau đó anh nhảy lầu."
Lâm Nhiên Di: "Anh nhảy lầu vì tôi?"
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Anh không có tiền đồ vậy sao. Hơn nữa nếu anh chết không phải là quá hời cho tên kia à, em cảm thấy anh có thể ngốc như thế ư?"
Lâm Nhiên Di: "Tôi cảm thấy tố chất tâm lý của anh có thể chịu đựng cả cơn bão cấp mười, nghĩ mãi không ra vì sao anh lại tự tử."
Thiên Hi Quỷ Bảo Bảo: "Đúng là chỉ có vợ hiểu anh. Tóm lại anh nghĩ lúc đó tinh thần của anh không được tỉnh táo."
Lâm Nhiên Di nghe đến tinh thần không tỉnh táo thì nổi da gà. Trùng hợp vậy sao, suốt một năm không gặp Tiểu Sương nhưng gặp lại lại là khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
Đáng lẽ cô nên cảm thấy Lý Tung Dương đang nói linh tinh, cô với anh đã quen nhau tám năm, những gì mà cô hiểu về anh là vô cùng chính xác. Khuyết điểm thì cả sọt, ưu điểm thì lác đác. Ngoài khuôn mặt thì chỉ có tính cách ấm áp như ánh mặt trời, đôi khi cô còn hoài nghi có phải lúc Hậu Nghệ bắn chín mặt trời đã khiến mọi ánh sáng chiếu vào anh không.
Một tên hỗn thế ma vương như vậy bị ném vào bệnh viện tâm thần thì chính là linh vật, sao tinh thần có thể trở nên bất ổn được.
Nhưng hôm nay gặp chuyện của Tiểu Sương, những suy đoán của Lý Tung Dương không phải là không có lí, thậm chí còn có điểm trùng hợp khiến người ta rùng mình.
Lâm Nhiên Di ôm đầu gối, rơi vào suy nghĩ miên man.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, điện thoại thông báo một số máy lạ. Lâm Nhiên Di bắt máy nhưng alo vài tiếng lại không có ai trả lời, cô định cúp máy thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên vài tiếng rè rè như tiếng nhiễu màn hình của TV đen trắng ngày xưa.
"Alo, xin hỏi ai vậy?"
Lâm nhiên Di kiên nhẫn chờ đối phương trả lời nhưng bên kia vẫn không đáp lại, chỉ có vài tiếng rè, thi thoảng lại vang lên một đoạn nhạc đứt quãng kỳ lạ như tiếng giãy giụa từ quá khứ nhưng bị thời gian thay đổi hình dạng, vừa khó nghe vừa kỳ dị.
Lâm Nhiên Di lắng nghe. Sự sợ hãi vô cớ như con sóng lớn đột ngột xuất hiện trên mặt biển tĩnh lặng. Những cơn sóng đổ ập về phía cô, cô còn chưa kịp chạy trốn đã bị cuốn vào vực sâu.
Cô ném điện thoại xuống đất. "Bốp" một tiếng, điện thoại rơi xuống sàn nhà tạo nên tiếng động không nhỏ.
"Sao vậy?"
Lý Tung Dương đang buồn chán nghịch di động trong phòng khách thì nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ của Lâm Nhiên Di, anh vội vàng bước tới gõ cửa.
Lâm Nhiên Di ngây người ngồi trên giường, chưa tỉnh táo nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc ngoài cửa thì như bị lạc vào con hẻm hẻo lánh đầy gió sương lúc ba giờ sáng, rồi lại đột nhiên nhìn thấy cánh cửa nhà quen thuộc.
Lâm Nhiên Di hất chăn xuống giường, cứ thế chân trần mở cửa phòng ngủ, lao vào ngực Lý Tung Dương.
Cô sợ tới mức chân tay lạnh buốt, toàn thân run bần bật, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Lý Tung Dương vội kéo cô vào lòng. Dáng người cao lớn ôm Lâm Nhiên Di bước hai ba bước trở về phòng ngủ, nhét cô vào trong chăn.
"Sao tay em lạnh thế."
Lý Tung Dương ngồi bên mép giường, đôi bàn tay to lớn ôm trọn đôi tay thon dài của Lâm Nhiên Di, anh khẽ hà hơi ấm vào khe hở.
Lâm Nhiên Di lắc đầu, nắm ngược lại tay Lý Tung Dương. Cơ thể anh ấm áp như trẻ con, nếu không phải vì sợ mất mặt thì giờ phút này Lâm Nhiên Di đã nhào vào người anh rồi.
Lý Tung Dương nhướng mày nghiêm túc nhìn cô: "Xảy ra chuyện gì thế, trông em căng thẳng quá."
Lâm Nhiên Di chỉ vào di động nằm trên mặt đất: "Vừa rồi có người gọi đến, tôi nghe máy nhưng đầu dây bên kia không lên tiếng mà chỉ có những âm thanh kì lạ vọng lại, không hiểu sao tôi cảm thấy sợ quá."
Lý Tung Dung sờ trán rịn mồ hôi của Lâm Nhiên Di: "Sao lại bị dọa sợ đến thế. Có phải chuyện của Tống Thanh Sương hôm nay làm em sợ không?"
Lâm Nhiên Di lắc đầu, không nói lời nào chỉ gắt gao ôm chặt lấy Lý Tung Dương không chịu buông tay.
Cả thế giới của cô như đang sụp đổ nhưng cô lại không thể nói với anh bất cứ điều gì...
"Nếu không đêm nay anh ngủ cùng em..."
Lý Tung Dương cúi đầu ngập ngừng hỏi.
Lâm Nhiên Di: "..."
Nghĩ đến việc ngủ một mình cô lại căng thẳng đến mức đau dạ dày nhưng nghĩ đến việc Lý Tung Dương không uống thuốc ngủ, còn ngủ cùng phòng cô lại buồn đến đau gan.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được cái gì gọi là phía trước có sói phía sau có hổ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương