Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm
Chương 2: Yêu từ mạch máu mà ra
Khoảnh khắc Giả Khinh Huân hôn lên môi Hoán Hiểu Đan, từ tâm trí cho đến thân thể đang cố phải gồng mạnh mẽ của cô thoáng đã trở nên yếu mềm.
Hoán Hiểu Đan buông lỏng tất cả, cũng không đẩy người trước mặt ra.
Trôi qua một lúc, Giả Khinh Huân tự động kết thúc nụ hôn, nhưng ngay sau đó anh lại vòng hai tay ôm chặt lấy Hoán Hiểu Đan, vùi mặt vào hõm vai cô thỏ thẻ: “Anh thật sự đã đợi ngày này rất lâu.”
Hoán Hiểu Đan vẫn đứng yên tại chỗ, thế nhưng cảm giác cay xè xộc lên sống mũi, khiến cho trong mắt của cô cũng vì đó mà ứa lệ.
Dẫu vậy ý thức vẫn còn tự chủ, Hoán Hiểu Đan rất nhanh đã nuốt ngược nước mắt tủi thân vào trong, giữ bình tĩnh hỏi: “Khinh Huân, đã hơn hai năm rồi, trở mặt với người nhà để chờ đợi một kẻ tù tội... có đáng không?”
“Nếu như không đáng, ngày đó anh đã không chọn từ bỏ gia đình để đợi em.”
Lần này đến lượt Hoán Hiểu Đan im lặng, không phải vì không cãi lại Giả Khinh Huân, mà vì cô vô cùng bất lực trước anh.
Ôm lấy Hoán Hiểu Đan một lúc, Giả Khinh Huân quyến luyến buông cô ra, thuận tay kéo ba lô ra khỏi vai cô để mang giúp. Ngay tiếp đó, anh nắm lấy bàn tay của Hoán Hiểu Đan, giọng nói lộ ra sự vui vẻ: “Về thôi, về nhà của chúng ta.”
Hoán Hiểu Đan để mặc cho Giả Khinh Huân kéo mình đi. Ra khỏi con hẻm tối, ánh mắt và nụ cười của anh khi ngoái đầu nhìn cô, dường như lại càng thêm tình cảm so với lúc trước.
Lúc... cả hai vẫn là những thiếu niên, thiếu nữ của năm mười bảy tuổi.
Cách đây nhiều năm, trong trường cấp ba Đại Hải nổi tiếng của thành phố, từng có một sự kiện chấn động diễn ra không ai biết, chính là tên “con ông cháu cha” Giả Khinh Huân từng ba lần bị từ chối lời tỏ tình bởi cùng một người.
Cha làm cảnh sát hoàn thành xuất sắc nhiều nhiệm vụ, mẹ làm nhà báo thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình lớn, ông bà ngoại làm bác sĩ Trung y vừa có phòng khám, vừa từng có thời gian đồng hành cùng người quyền lực của nhà nước. Tuy không ai khoe khoang, nhưng thành tích đáng nể đều được ca ngợi trên mặt báo.
Giả Khinh Huân sinh ra đã được hưởng tiếng thơm từ gia đình, tuy nhiên cũng vì có chống lưng tốt, thêm bản thân vốn thông minh sáng dạ, từ năm lên cấp hai anh đã nổi tiếng kiêu ngạo, không ai xem ra gì.
Thư tình nữ sinh gửi cho Giả Khinh Huân, anh thản nhiên để đám bạn nghịch ngợm mang đi khắp nơi bêu rếu.
Đồ ăn nữ sinh tự tay làm tặng cho Giả Khinh Huân, anh chưa nhìn tới đã ném thẳng vào sọt rác.
Ấy thế mà, Hoán Hiểu Đan chưa từng nhìn về phía Giả Khinh Huân dù chỉ một lần, cô lại khiến anh tương tư đến đổ tâm bệnh.
Lần thứ nhất Giả Khinh Huân tỏ tình, thái độ của anh cực kỳ tự cao: “Làm bạn gái tôi đi!”
Hoán Hiểu Đan nhìn anh không quá hai giây đã đi lướt qua, lạnh lùng đáp: “Tôi với cậu không thân.”
Lần thứ hai Giả Khinh Huân tỏ tình, từ biểu cảm đến giọng nói đều tỏ vẻ khiêm tốn: “Bạn hơi thân, tụi mình hẹn hò được không?”
Hoán Hiểu Đan nhìn thẳng vào mắt anh, từ tốn trả lời: “Cậu biết rõ hoàn cảnh của mình, có lẽ cũng đã biết được đáp án.”
Lần thứ ba Giả Khinh Huân tỏ tình, dáng vẻ trở nên trầm mặc dịu dàng: “Đâu phải trên đời này đàn ông nào cũng tệ, cha cậu sống không ra gì, không đồng nghĩa với việc mình sẽ đối xử với cậu tương tự.”
Hoán Hiểu Đan khẽ cười cay đắng, nhàn nhạt phủ nhận: “Nhưng trên đời này, thứ khó tin nhất lại là những lời hứa tốt đẹp ban đầu.”
Lần thứ tư Giả Khinh Huân tỏ tình, không nến không hoa, xung quanh chỉ tràn ngập máu tươi và nước mắt: “Hiểu Đan, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ là bạn trai em. Đợi sự việc lần này qua đi, anh sẽ làm một người chồng tốt, bù đắp cho em một gia đình trọn vẹn.”
Hoán Hiểu Đan buông lỏng tất cả, cũng không đẩy người trước mặt ra.
Trôi qua một lúc, Giả Khinh Huân tự động kết thúc nụ hôn, nhưng ngay sau đó anh lại vòng hai tay ôm chặt lấy Hoán Hiểu Đan, vùi mặt vào hõm vai cô thỏ thẻ: “Anh thật sự đã đợi ngày này rất lâu.”
Hoán Hiểu Đan vẫn đứng yên tại chỗ, thế nhưng cảm giác cay xè xộc lên sống mũi, khiến cho trong mắt của cô cũng vì đó mà ứa lệ.
Dẫu vậy ý thức vẫn còn tự chủ, Hoán Hiểu Đan rất nhanh đã nuốt ngược nước mắt tủi thân vào trong, giữ bình tĩnh hỏi: “Khinh Huân, đã hơn hai năm rồi, trở mặt với người nhà để chờ đợi một kẻ tù tội... có đáng không?”
“Nếu như không đáng, ngày đó anh đã không chọn từ bỏ gia đình để đợi em.”
Lần này đến lượt Hoán Hiểu Đan im lặng, không phải vì không cãi lại Giả Khinh Huân, mà vì cô vô cùng bất lực trước anh.
Ôm lấy Hoán Hiểu Đan một lúc, Giả Khinh Huân quyến luyến buông cô ra, thuận tay kéo ba lô ra khỏi vai cô để mang giúp. Ngay tiếp đó, anh nắm lấy bàn tay của Hoán Hiểu Đan, giọng nói lộ ra sự vui vẻ: “Về thôi, về nhà của chúng ta.”
Hoán Hiểu Đan để mặc cho Giả Khinh Huân kéo mình đi. Ra khỏi con hẻm tối, ánh mắt và nụ cười của anh khi ngoái đầu nhìn cô, dường như lại càng thêm tình cảm so với lúc trước.
Lúc... cả hai vẫn là những thiếu niên, thiếu nữ của năm mười bảy tuổi.
Cách đây nhiều năm, trong trường cấp ba Đại Hải nổi tiếng của thành phố, từng có một sự kiện chấn động diễn ra không ai biết, chính là tên “con ông cháu cha” Giả Khinh Huân từng ba lần bị từ chối lời tỏ tình bởi cùng một người.
Cha làm cảnh sát hoàn thành xuất sắc nhiều nhiệm vụ, mẹ làm nhà báo thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình lớn, ông bà ngoại làm bác sĩ Trung y vừa có phòng khám, vừa từng có thời gian đồng hành cùng người quyền lực của nhà nước. Tuy không ai khoe khoang, nhưng thành tích đáng nể đều được ca ngợi trên mặt báo.
Giả Khinh Huân sinh ra đã được hưởng tiếng thơm từ gia đình, tuy nhiên cũng vì có chống lưng tốt, thêm bản thân vốn thông minh sáng dạ, từ năm lên cấp hai anh đã nổi tiếng kiêu ngạo, không ai xem ra gì.
Thư tình nữ sinh gửi cho Giả Khinh Huân, anh thản nhiên để đám bạn nghịch ngợm mang đi khắp nơi bêu rếu.
Đồ ăn nữ sinh tự tay làm tặng cho Giả Khinh Huân, anh chưa nhìn tới đã ném thẳng vào sọt rác.
Ấy thế mà, Hoán Hiểu Đan chưa từng nhìn về phía Giả Khinh Huân dù chỉ một lần, cô lại khiến anh tương tư đến đổ tâm bệnh.
Lần thứ nhất Giả Khinh Huân tỏ tình, thái độ của anh cực kỳ tự cao: “Làm bạn gái tôi đi!”
Hoán Hiểu Đan nhìn anh không quá hai giây đã đi lướt qua, lạnh lùng đáp: “Tôi với cậu không thân.”
Lần thứ hai Giả Khinh Huân tỏ tình, từ biểu cảm đến giọng nói đều tỏ vẻ khiêm tốn: “Bạn hơi thân, tụi mình hẹn hò được không?”
Hoán Hiểu Đan nhìn thẳng vào mắt anh, từ tốn trả lời: “Cậu biết rõ hoàn cảnh của mình, có lẽ cũng đã biết được đáp án.”
Lần thứ ba Giả Khinh Huân tỏ tình, dáng vẻ trở nên trầm mặc dịu dàng: “Đâu phải trên đời này đàn ông nào cũng tệ, cha cậu sống không ra gì, không đồng nghĩa với việc mình sẽ đối xử với cậu tương tự.”
Hoán Hiểu Đan khẽ cười cay đắng, nhàn nhạt phủ nhận: “Nhưng trên đời này, thứ khó tin nhất lại là những lời hứa tốt đẹp ban đầu.”
Lần thứ tư Giả Khinh Huân tỏ tình, không nến không hoa, xung quanh chỉ tràn ngập máu tươi và nước mắt: “Hiểu Đan, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ là bạn trai em. Đợi sự việc lần này qua đi, anh sẽ làm một người chồng tốt, bù đắp cho em một gia đình trọn vẹn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương