Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm
Chương 26: Sự thật bại lộ
“Cha!”
Từ bên trong xưởng, dù chưa thấy bóng dáng nhưng giọng nói của Chi Linh đã vọng vào vô cùng lớn, khiến cho không chỉ chú Trần mà những người còn lại cũng bị thu hút.
Rất nhanh, Chi Linh từ bên ngoài cửa đã chạy vào, những túi đồ ăn vừa mới mua bị đặt vội xuống đất. Cô ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh chỗ chú Trần đang đứng sửa xe, lớn giọng bức xúc: “Tại sao cha lại chứa chấp người có tiền án trong xưởng nhà mình chứ?!”
Chi Linh vừa dứt lời, không gian lập tức chìm trong im lặng, riêng cảm xúc của Giả Khinh Huân lúc này đã nhốn nháo nơi giữa lồng ngực.
Biểu cảm chú Trần có hơi ngạc nhiên, giọng nói ông trầm thấp như cố kìm nén: “Ai nói với con chuyện này?”
“Là chúng tôi.”
Lần nữa từ phía ngoài cửa chính của gara, giọng nói điềm tĩnh của một người phụ nữ trung niên truyền tới, lôi kéo toàn bộ sự chú ý của những người có mặt trong xưởng.
Hơn ai hết, vừa nhìn thấy người tìm đến là mẹ và bà ngoại, sắc mặt Giả Khinh Huân liền trở nên khó coi, bàn tay đang cầm dụng cụ sửa xe của anh cũng bất giác siết chặt lại.
Bầu không khí càng lúc càng thêm căng thẳng, những ánh mắt lưỡng lự không ngừng nhìn về nhau trao đổi trong im lặng.
Khi mẹ và bà ngoại vừa đến gần, Giả Khinh Huân quay ngoắt mặt đi, dụng cụ trong xe bị ném mạnh xuống, đồng thời giọng nói gắt gỏng cũng cất lên: “Hai người đến đây làm gì?”
“Con có thể thôi dùng thái độ đó để cư xử với người nhà không?”
Bà ngoại Giả Khinh Huân cau chặt mày, dù tức giận nhưng vì sĩ diện nên không thể làm lớn chuyện trước mặt người ngoài.
Trái lại, Giả Khinh Huân vẫn luôn tỏ ra chống đối, hoàn toàn không có ý thỏa hiệp: “Đừng làm phiền đến cuộc sống của con, con cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người đâu.”
Giả Khinh Huân vừa nói dứt câu, mẹ anh đã cười lạnh một tiếng: “Không ảnh hưởng, vậy con về nhà mà xem cha con bị người trong ngành cười nhạo như thế nào. Đường đường là con của cảnh sát, vậy mà đi yêu đương chung sống với người từng ở tù vì tội giết người!”
Ngay khi bí mật che giấu bấy lâu bị tiết lộ, Hoàng Thành và Đô Nan há hốc kinh ngạc nhìn nhau, còn Gia Đoàn không mấy để ý đến chuyện quá khứ của Hoán Hiểu Đan, điều anh ta quan tâm lúc này là dáng vẻ có phần hả hê của Chi Linh.
Giả Khinh Huân sớm đã tức đến phập phồng lồng ngực, những đầu móng tay cũng bấu vào da thịt đến rướm máu. Anh lạnh nhạt nhìn thẳng vào mẹ mình, kiên định nhấn mạnh: “Từ khi nào, nạn nhân kháng cự lại phải mang danh tội phạm giết người? Không ai ép mẹ phải hiểu cho cô ấy, nhưng mẹ cũng đừng đi rêu rao khắp nơi rằng cô ấy giết người.”
“Tại sao đến bây giờ con vẫn mù quáng như vậy hả?”
Đáp lại lời quát mắng của mẹ, Giả Khinh Huân khẽ cười khẩy bất cần: “Con trai của mẹ cũng cưỡng ép lấy đi sự trong trắng của người ta, sao mẹ không viết bài khoe khoang như chiến tích đi?”
Mẹ Giả Khinh Huân lấy hơi lên trừng mắt giận dữ, không gian như thể chìm trong nhiệt độ đang dâng trào. Tuy nhiên, bà ngoại Giả Khinh Huân lúc này lại bình tĩnh hơn ai hết, bà thở ra một hơi bất lực, từ tốn đưa ra lời đề nghị.
“Không phải tự dưng bà với mẹ con lại đến đây gây chuyện đâu, nhưng việc con chung sống với người có tiền án đã ảnh hưởng đến cha con. Ngay bây giờ, cả nhà cần con về để nói chuyện. Con chọn cuộc sống như thế nào là chuyện của con, nhưng đừng gây phiền phức cho mọi người trong nhà.”
Giả Khinh Huân im lặng không đáp, cũng không hề có dấu hiệu nghe theo. Chú Trần nãy giờ đứng một bên chứng kiến, sau khi suy nghĩ cân nhắc, ông cũng chọn lên tiếng khuyên nhủ.
“Khinh Huân, tốt hơn thì mày nên giải quyết chuyện gia đình xong đi, đừng để chuyện này chồng chéo chuyện kia, đôi bên đều sẽ không vui vẻ gì. Chú sẽ giúp mày nói chuyện lại với Hiểu Đan.”
“Cha!” Chi Linh không cam tâm nhíu mày phản đối, thế nhưng bị chú Trần lườm một cái, cô ta chỉ biết mím môi giữ yên lặng.
Đã đến mức này, trong lòng Giả Khinh Huân cũng đoán được nếu không về nhà nói chuyện, e rằng mẹ và bà ngoại sẽ tiếp tục gây sự với Hoán Hiểu Đan.
Sau một hồi lâu không hồi đáp, Giả Khinh Huân cũng đồng ý về nhà. Có điều, trong lúc về thay quần áo, anh vẫn không quên gọi điện báo cho Hoán Hiểu Đan một tiếng.
Lúc nghe đến việc Giả Khinh Huân sẽ về nhà, Hoán Hiểu Đan bên kia đầu dây im lặng một lúc, mãi cho đến khi anh hỏi lại, cô chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh sẽ quay về với em, đúng không?”
Giả Khinh Huân không cần thời gian suy nghĩ đã chắc nịch đáp: “Đương nhiên rồi, anh chỉ đi một lát rồi về ngay.”
“Khinh Huân…”
Tiếng gọi của Hoán Hiểu Đan có hơi trầm xuống, tựa như mang theo tâm tư giấu kín. Phía bên đây, Giả Khinh Huân một tay cầm điện thoại áp lên tai, một tay mặc áo khoác vào.
Hiểu được Hoán Hiểu Đan đang bất an, Giả Khinh Huân vội xoa dịu: “Em sao vậy? Đừng lo, anh sẽ về liền.”
Hoán Hiểu Đan lại im lặng thêm một chút, nhưng giọng điệu sau đó có phần tươi tỉnh hơn: “Em không cần biết là anh bị cưỡng ép hay tự anh hối hận, em tuyệt đối không cho phép anh bỏ rơi em. Nếu anh không trở về, em sẽ không để yên cho người nhà anh đâu.”
Khi nghe những lời đe dọa từ Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân không nhịn được bật cười, những ngày đầu cô còn cố đẩy anh ra xa, vậy mà bây giờ lại kiên quyết giữ chặt lấy anh.
Nhưng dù Hoán Hiểu Đan không nói những lời kia, dù cho cô muốn nhân cơ hội đẩy Giả Khinh Huân về với gia đình, anh vẫn sẽ chọn quay về bên cô.
“Anh nhớ rồi, anh sẽ về sớm nấu cơm rồi đón em tan làm.”
Từ bên trong xưởng, dù chưa thấy bóng dáng nhưng giọng nói của Chi Linh đã vọng vào vô cùng lớn, khiến cho không chỉ chú Trần mà những người còn lại cũng bị thu hút.
Rất nhanh, Chi Linh từ bên ngoài cửa đã chạy vào, những túi đồ ăn vừa mới mua bị đặt vội xuống đất. Cô ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh chỗ chú Trần đang đứng sửa xe, lớn giọng bức xúc: “Tại sao cha lại chứa chấp người có tiền án trong xưởng nhà mình chứ?!”
Chi Linh vừa dứt lời, không gian lập tức chìm trong im lặng, riêng cảm xúc của Giả Khinh Huân lúc này đã nhốn nháo nơi giữa lồng ngực.
Biểu cảm chú Trần có hơi ngạc nhiên, giọng nói ông trầm thấp như cố kìm nén: “Ai nói với con chuyện này?”
“Là chúng tôi.”
Lần nữa từ phía ngoài cửa chính của gara, giọng nói điềm tĩnh của một người phụ nữ trung niên truyền tới, lôi kéo toàn bộ sự chú ý của những người có mặt trong xưởng.
Hơn ai hết, vừa nhìn thấy người tìm đến là mẹ và bà ngoại, sắc mặt Giả Khinh Huân liền trở nên khó coi, bàn tay đang cầm dụng cụ sửa xe của anh cũng bất giác siết chặt lại.
Bầu không khí càng lúc càng thêm căng thẳng, những ánh mắt lưỡng lự không ngừng nhìn về nhau trao đổi trong im lặng.
Khi mẹ và bà ngoại vừa đến gần, Giả Khinh Huân quay ngoắt mặt đi, dụng cụ trong xe bị ném mạnh xuống, đồng thời giọng nói gắt gỏng cũng cất lên: “Hai người đến đây làm gì?”
“Con có thể thôi dùng thái độ đó để cư xử với người nhà không?”
Bà ngoại Giả Khinh Huân cau chặt mày, dù tức giận nhưng vì sĩ diện nên không thể làm lớn chuyện trước mặt người ngoài.
Trái lại, Giả Khinh Huân vẫn luôn tỏ ra chống đối, hoàn toàn không có ý thỏa hiệp: “Đừng làm phiền đến cuộc sống của con, con cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người đâu.”
Giả Khinh Huân vừa nói dứt câu, mẹ anh đã cười lạnh một tiếng: “Không ảnh hưởng, vậy con về nhà mà xem cha con bị người trong ngành cười nhạo như thế nào. Đường đường là con của cảnh sát, vậy mà đi yêu đương chung sống với người từng ở tù vì tội giết người!”
Ngay khi bí mật che giấu bấy lâu bị tiết lộ, Hoàng Thành và Đô Nan há hốc kinh ngạc nhìn nhau, còn Gia Đoàn không mấy để ý đến chuyện quá khứ của Hoán Hiểu Đan, điều anh ta quan tâm lúc này là dáng vẻ có phần hả hê của Chi Linh.
Giả Khinh Huân sớm đã tức đến phập phồng lồng ngực, những đầu móng tay cũng bấu vào da thịt đến rướm máu. Anh lạnh nhạt nhìn thẳng vào mẹ mình, kiên định nhấn mạnh: “Từ khi nào, nạn nhân kháng cự lại phải mang danh tội phạm giết người? Không ai ép mẹ phải hiểu cho cô ấy, nhưng mẹ cũng đừng đi rêu rao khắp nơi rằng cô ấy giết người.”
“Tại sao đến bây giờ con vẫn mù quáng như vậy hả?”
Đáp lại lời quát mắng của mẹ, Giả Khinh Huân khẽ cười khẩy bất cần: “Con trai của mẹ cũng cưỡng ép lấy đi sự trong trắng của người ta, sao mẹ không viết bài khoe khoang như chiến tích đi?”
Mẹ Giả Khinh Huân lấy hơi lên trừng mắt giận dữ, không gian như thể chìm trong nhiệt độ đang dâng trào. Tuy nhiên, bà ngoại Giả Khinh Huân lúc này lại bình tĩnh hơn ai hết, bà thở ra một hơi bất lực, từ tốn đưa ra lời đề nghị.
“Không phải tự dưng bà với mẹ con lại đến đây gây chuyện đâu, nhưng việc con chung sống với người có tiền án đã ảnh hưởng đến cha con. Ngay bây giờ, cả nhà cần con về để nói chuyện. Con chọn cuộc sống như thế nào là chuyện của con, nhưng đừng gây phiền phức cho mọi người trong nhà.”
Giả Khinh Huân im lặng không đáp, cũng không hề có dấu hiệu nghe theo. Chú Trần nãy giờ đứng một bên chứng kiến, sau khi suy nghĩ cân nhắc, ông cũng chọn lên tiếng khuyên nhủ.
“Khinh Huân, tốt hơn thì mày nên giải quyết chuyện gia đình xong đi, đừng để chuyện này chồng chéo chuyện kia, đôi bên đều sẽ không vui vẻ gì. Chú sẽ giúp mày nói chuyện lại với Hiểu Đan.”
“Cha!” Chi Linh không cam tâm nhíu mày phản đối, thế nhưng bị chú Trần lườm một cái, cô ta chỉ biết mím môi giữ yên lặng.
Đã đến mức này, trong lòng Giả Khinh Huân cũng đoán được nếu không về nhà nói chuyện, e rằng mẹ và bà ngoại sẽ tiếp tục gây sự với Hoán Hiểu Đan.
Sau một hồi lâu không hồi đáp, Giả Khinh Huân cũng đồng ý về nhà. Có điều, trong lúc về thay quần áo, anh vẫn không quên gọi điện báo cho Hoán Hiểu Đan một tiếng.
Lúc nghe đến việc Giả Khinh Huân sẽ về nhà, Hoán Hiểu Đan bên kia đầu dây im lặng một lúc, mãi cho đến khi anh hỏi lại, cô chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh sẽ quay về với em, đúng không?”
Giả Khinh Huân không cần thời gian suy nghĩ đã chắc nịch đáp: “Đương nhiên rồi, anh chỉ đi một lát rồi về ngay.”
“Khinh Huân…”
Tiếng gọi của Hoán Hiểu Đan có hơi trầm xuống, tựa như mang theo tâm tư giấu kín. Phía bên đây, Giả Khinh Huân một tay cầm điện thoại áp lên tai, một tay mặc áo khoác vào.
Hiểu được Hoán Hiểu Đan đang bất an, Giả Khinh Huân vội xoa dịu: “Em sao vậy? Đừng lo, anh sẽ về liền.”
Hoán Hiểu Đan lại im lặng thêm một chút, nhưng giọng điệu sau đó có phần tươi tỉnh hơn: “Em không cần biết là anh bị cưỡng ép hay tự anh hối hận, em tuyệt đối không cho phép anh bỏ rơi em. Nếu anh không trở về, em sẽ không để yên cho người nhà anh đâu.”
Khi nghe những lời đe dọa từ Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân không nhịn được bật cười, những ngày đầu cô còn cố đẩy anh ra xa, vậy mà bây giờ lại kiên quyết giữ chặt lấy anh.
Nhưng dù Hoán Hiểu Đan không nói những lời kia, dù cho cô muốn nhân cơ hội đẩy Giả Khinh Huân về với gia đình, anh vẫn sẽ chọn quay về bên cô.
“Anh nhớ rồi, anh sẽ về sớm nấu cơm rồi đón em tan làm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương