Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm
Chương 31: Không còn là yêu
“Peter, xử nó đi, nếu không tôi sẽ xử anh.”
Dù miệng nói với quản lý đi cùng, thế nhưng ánh mắt mang theo sự trách móc của Giả Khinh Huân lại nhìn thẳng vào gương mặt đang lo lắng, pha lẫn sự trốn tránh của Hoán Hiểu Đan.
Ngay khi dứt lời, Giả Khinh Huân bất ngờ vác Hoán Hiểu Đan lên trên vai trước sự ngạc nhiên của người quản lý, sau đó đi thẳng một lối về phía thang máy.
Ở trên vai anh, Hoán Hiểu Đan kinh ngạc sững người mất một lúc, đến khi lý trí quay lại, cô vội vùng vẫy đánh vào lưng anh thúc giục: “Bỏ em xuống!”
Giả Khinh Huân không đáp cũng không thuận theo, lúc đến trước cửa thang máy, hai người trợ lý của anh cũng vừa lúc xuống đến nơi.
Thấy Giả Khinh Huân vác một cô gái trên vai, hai người trợ lý của anh há hốc mồm, riêng cô gái trợ lý vô thức giơ danh thiếp về phía anh, nói ra không kịp suy nghĩ: “Thông tin người tặng hoa đây ạ!”
Giả Khinh Huân cầm lấy tờ danh thiếp rồi đi thẳng vào trong thang máy, hoàn toàn phớt lờ những cặp mắt tò mò bên ngoài. Chỉ đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới chịu đặt Hoán Hiểu Đan đứng xuống.
Tuy nhiên, khi Hoán Hiểu Đan còn đang chao đảo chưa kịp đứng vững, Giả Khinh Huân đã ép cô vào một góc, mạnh mẽ cưỡng hôn.
Trong người vừa mệt vừa sợ, Hoán Hiểu Đan căn bản không chống lại được sức mạnh của Giả Khinh Huân. Nhưng mắt vừa liếc thấy camera trên góc, cô vội dùng tay đẩy người anh ra.
Nào ngờ, hai bàn tay của Hoán Hiểu Đan đang đẩy ngực Giả Khinh Huân bị anh túm lấy. Nụ hôn của anh cũng đồng thời rơi xuống cổ cô.
Hoán Hiểu Đan theo phản xạ rụt người lại, cô ra sức phản kháng chống đối: “Khinh Huân, ở đây có camera, nếu bị lộ ra ngoài anh sẽ bị ảnh hưởng đó!”
Lúc này, Giả Khinh Huân bỗng ngưng lại hành động sỗ sàng vừa rồi, tuy nhiên khi anh nhìn thẳng vào Hoán Hiểu Đan, biểu tình như chất chứa thêm vài phần phẫn nộ.
“Sao? Anh hôn bạn gái anh là sai sao? Anh phạt bạn gái anh cũng là sai sao? Vậy anh có cần mở một buổi họp báo giải thích hành động của mình không?”
“Khinh Huân…”
Hoán Hiểu Đan bất lực thốt lên một tiếng, cùng lúc thang máy cũng dừng lại theo số tầng đã chọn.
Cửa vừa mở, Giả Khinh Huân đã nắm tay kéo Hoán Hiểu Đan ra ngoài. Nhìn bộ dạng lạnh lùng hằn hộc của anh hiện tại, cảm giác trong cô chỉ còn tồn đọng lại sự hoảng loạn.
Vừa mới bị đẩy vào phòng đã bị Giả Khinh Huân ép vào cửa, khi cánh tay anh đập mạnh vào tấm cửa bằng gỗ làm phát ra tiếng động lớn ngay trên đỉnh đầu của Hoán Hiểu Đan, nước mắt dồn nén trong cô thoáng chốc đã tuôn trào.
“Khinh Huân… anh nghe em giải thích được không?”
Lời Hoán Hiểu Đan thốt ra trong vô thức, giọng nói cũng lộ ra chút run rẩy. Trái lại, Giả Khinh Huân chẳng chút mềm lòng, thái độ từ đầu đến cuối đều thể hiện rõ sự tức giận.
“Em muốn giải thích cái gì? Lần nào em cũng nói dối anh, anh đâu phải trẻ con để em lừa hết lần này đến lần khác.”
Khi nghe được những lời đay nghiến từ chính miệng Giả Khinh Huân, trái tim bên ngực trái của Hoán Hiểu Đan tựa như bị ai bóp chặt, nhói đến không thở nổi.
Hai mắt Hoán Hiểu Đan mở to nhìn thẳng vào Giả Khinh Huân, dòng lệ trong suốt đã dâng ngập nơi viền mắt. Lồng ngực cô cũng trở nên phập phồng, hơi thở dần dần yếu đi.
“Anh không phải là Giả Khinh Huân mà em yêu. Giả Khinh Huân mà em yêu luôn dịu dàng, bao dung cho em tất cả… không giống như anh.”
Nghe đến đây, Giả Khinh Huân không chút nể nang cười khẩy đầy nhạo báng: “Là chính em đã không trân trọng một Giả Khinh Huân dịu dàng còn gì? Năm đó ở trường cấp ba, ai không biết anh là loại người như thế nào. Nhưng vì em, anh sẵn sàng thay đổi, để rồi kết cục anh nhận lại được gì?”
Dõi theo biểu cảm chỉ toát ra sự cay đắng thù hằn của Giả Khinh Huân, nước mắt trên mặt Hoán Hiểu Đan liên tục nối đuôi nhau như nói thay cho lòng dạ quặn thắt, đau đớn đến nghẹt thở của cô.
“Khinh Huân… chẳng phải em từng nói… nếu anh chọn ở bên em, em sẽ làm tổn thương anh sao?”
“Anh sẵn sàng chịu tổn thương để ở bên em, chứ không phải em bỏ đi để tổn thương anh!”
Giả Khinh Huân trừng mắt, nghiến răng nhấn mạnh từng câu từng chữ. Đối diện với dáng vẻ hung tợn đầy xa lạ của anh, Hoán Hiểu Đan lại càng muốn thêm tránh né.
Mi mắt của Hoán Hiểu Đan khẽ phủ xuống, trên hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước li ti. Cô khẽ thở ra một hơi não nề, giọng nói dần bình tĩnh hơn so với lúc đầu.
“Thời điểm đó, ngay cả bảo vệ chính mình anh cũng không thể, anh làm sao bảo vệ tình yêu của chúng ta? Em không có cảm giác an toàn, cuộc sống tạm bợ bị gia đình anh để ý, ngày đêm lo sợ anh sẽ bị họ giành lại… anh có hiểu cảm giác của em không?”
Cảm giác nóng rát trải dài trên mặt Hoán Hiểu Đan khi nước mắt lăn xuống, cô giương đôi mắt ngập lệ bất lực nhìn Giả Khinh Huân, thật lòng tỏ bày.
“Em biết, em chưa từng yêu anh nhiều đến mức như anh đã yêu em. Nhưng so với yêu chính bản thân mình, em thật sự yêu anh hơn rất nhiều.”
Dù miệng nói với quản lý đi cùng, thế nhưng ánh mắt mang theo sự trách móc của Giả Khinh Huân lại nhìn thẳng vào gương mặt đang lo lắng, pha lẫn sự trốn tránh của Hoán Hiểu Đan.
Ngay khi dứt lời, Giả Khinh Huân bất ngờ vác Hoán Hiểu Đan lên trên vai trước sự ngạc nhiên của người quản lý, sau đó đi thẳng một lối về phía thang máy.
Ở trên vai anh, Hoán Hiểu Đan kinh ngạc sững người mất một lúc, đến khi lý trí quay lại, cô vội vùng vẫy đánh vào lưng anh thúc giục: “Bỏ em xuống!”
Giả Khinh Huân không đáp cũng không thuận theo, lúc đến trước cửa thang máy, hai người trợ lý của anh cũng vừa lúc xuống đến nơi.
Thấy Giả Khinh Huân vác một cô gái trên vai, hai người trợ lý của anh há hốc mồm, riêng cô gái trợ lý vô thức giơ danh thiếp về phía anh, nói ra không kịp suy nghĩ: “Thông tin người tặng hoa đây ạ!”
Giả Khinh Huân cầm lấy tờ danh thiếp rồi đi thẳng vào trong thang máy, hoàn toàn phớt lờ những cặp mắt tò mò bên ngoài. Chỉ đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới chịu đặt Hoán Hiểu Đan đứng xuống.
Tuy nhiên, khi Hoán Hiểu Đan còn đang chao đảo chưa kịp đứng vững, Giả Khinh Huân đã ép cô vào một góc, mạnh mẽ cưỡng hôn.
Trong người vừa mệt vừa sợ, Hoán Hiểu Đan căn bản không chống lại được sức mạnh của Giả Khinh Huân. Nhưng mắt vừa liếc thấy camera trên góc, cô vội dùng tay đẩy người anh ra.
Nào ngờ, hai bàn tay của Hoán Hiểu Đan đang đẩy ngực Giả Khinh Huân bị anh túm lấy. Nụ hôn của anh cũng đồng thời rơi xuống cổ cô.
Hoán Hiểu Đan theo phản xạ rụt người lại, cô ra sức phản kháng chống đối: “Khinh Huân, ở đây có camera, nếu bị lộ ra ngoài anh sẽ bị ảnh hưởng đó!”
Lúc này, Giả Khinh Huân bỗng ngưng lại hành động sỗ sàng vừa rồi, tuy nhiên khi anh nhìn thẳng vào Hoán Hiểu Đan, biểu tình như chất chứa thêm vài phần phẫn nộ.
“Sao? Anh hôn bạn gái anh là sai sao? Anh phạt bạn gái anh cũng là sai sao? Vậy anh có cần mở một buổi họp báo giải thích hành động của mình không?”
“Khinh Huân…”
Hoán Hiểu Đan bất lực thốt lên một tiếng, cùng lúc thang máy cũng dừng lại theo số tầng đã chọn.
Cửa vừa mở, Giả Khinh Huân đã nắm tay kéo Hoán Hiểu Đan ra ngoài. Nhìn bộ dạng lạnh lùng hằn hộc của anh hiện tại, cảm giác trong cô chỉ còn tồn đọng lại sự hoảng loạn.
Vừa mới bị đẩy vào phòng đã bị Giả Khinh Huân ép vào cửa, khi cánh tay anh đập mạnh vào tấm cửa bằng gỗ làm phát ra tiếng động lớn ngay trên đỉnh đầu của Hoán Hiểu Đan, nước mắt dồn nén trong cô thoáng chốc đã tuôn trào.
“Khinh Huân… anh nghe em giải thích được không?”
Lời Hoán Hiểu Đan thốt ra trong vô thức, giọng nói cũng lộ ra chút run rẩy. Trái lại, Giả Khinh Huân chẳng chút mềm lòng, thái độ từ đầu đến cuối đều thể hiện rõ sự tức giận.
“Em muốn giải thích cái gì? Lần nào em cũng nói dối anh, anh đâu phải trẻ con để em lừa hết lần này đến lần khác.”
Khi nghe được những lời đay nghiến từ chính miệng Giả Khinh Huân, trái tim bên ngực trái của Hoán Hiểu Đan tựa như bị ai bóp chặt, nhói đến không thở nổi.
Hai mắt Hoán Hiểu Đan mở to nhìn thẳng vào Giả Khinh Huân, dòng lệ trong suốt đã dâng ngập nơi viền mắt. Lồng ngực cô cũng trở nên phập phồng, hơi thở dần dần yếu đi.
“Anh không phải là Giả Khinh Huân mà em yêu. Giả Khinh Huân mà em yêu luôn dịu dàng, bao dung cho em tất cả… không giống như anh.”
Nghe đến đây, Giả Khinh Huân không chút nể nang cười khẩy đầy nhạo báng: “Là chính em đã không trân trọng một Giả Khinh Huân dịu dàng còn gì? Năm đó ở trường cấp ba, ai không biết anh là loại người như thế nào. Nhưng vì em, anh sẵn sàng thay đổi, để rồi kết cục anh nhận lại được gì?”
Dõi theo biểu cảm chỉ toát ra sự cay đắng thù hằn của Giả Khinh Huân, nước mắt trên mặt Hoán Hiểu Đan liên tục nối đuôi nhau như nói thay cho lòng dạ quặn thắt, đau đớn đến nghẹt thở của cô.
“Khinh Huân… chẳng phải em từng nói… nếu anh chọn ở bên em, em sẽ làm tổn thương anh sao?”
“Anh sẵn sàng chịu tổn thương để ở bên em, chứ không phải em bỏ đi để tổn thương anh!”
Giả Khinh Huân trừng mắt, nghiến răng nhấn mạnh từng câu từng chữ. Đối diện với dáng vẻ hung tợn đầy xa lạ của anh, Hoán Hiểu Đan lại càng muốn thêm tránh né.
Mi mắt của Hoán Hiểu Đan khẽ phủ xuống, trên hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước li ti. Cô khẽ thở ra một hơi não nề, giọng nói dần bình tĩnh hơn so với lúc đầu.
“Thời điểm đó, ngay cả bảo vệ chính mình anh cũng không thể, anh làm sao bảo vệ tình yêu của chúng ta? Em không có cảm giác an toàn, cuộc sống tạm bợ bị gia đình anh để ý, ngày đêm lo sợ anh sẽ bị họ giành lại… anh có hiểu cảm giác của em không?”
Cảm giác nóng rát trải dài trên mặt Hoán Hiểu Đan khi nước mắt lăn xuống, cô giương đôi mắt ngập lệ bất lực nhìn Giả Khinh Huân, thật lòng tỏ bày.
“Em biết, em chưa từng yêu anh nhiều đến mức như anh đã yêu em. Nhưng so với yêu chính bản thân mình, em thật sự yêu anh hơn rất nhiều.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương