Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm
Chương 39: Ích kỷ trong tình yêu
Giả Khinh Huân đã từng hứa cho Hoán Hiểu Đan một gia đình trọn vẹn, yêu thương và bảo vệ cô khỏi sự bất công trên đời này. Nhưng cuối cùng, chính anh lại làm tổn thương cô bằng cảm xúc ích kỷ của mình.
Khoảnh khắc Tâm Di nắm tay Hoán Hiểu Đan kéo đi, Giả Khinh Huân buộc phải thừa nhận, dù có giận cô bao nhiêu, anh vẫn không thể ngừng yêu, càng không muốn mất cô thêm một lần nữa.
Giả Khinh Huân nắm lấy bàn tay còn lại của Hoán Hiểu Đan, chủ động tiến về phía cô, nhẹ nhàng ôm chặt lấy. Hãy tìm đọc tra𝙣g chí𝙣h ở [ TrùmTr𝑢 yệ𝙣.v𝙣 ]
Vào giây phút hiện tại, Hoán Hiểu Đan nhất thời quên mất bản thân đã từng mạnh mẽ gồng gánh mọi thứ như thế nào. Giờ đây cô chỉ muốn quay lại cảm giác ngày xưa, được Giả Khinh Huân đối xử dịu dàng và luôn nhường nhịn.
Từng đợt cảm xúc mạnh mẽ cuộn trào, Hoán Hiểu Đan cuối cùng vẫn buông lỏng bản thân bật khóc nức nở trong vòng tay của Giả Khinh Huân. Riêng anh, hai viền mắt đã đỏ ửng, những giọt lệ cố kìm nén cũng nối đuôi nhau rơi xuống.
Giả Khinh Huân vòng hai tay ôm chặt lấy Hoán Hiểu Đan, đầu nghiêng qua chạm môi lên tóc cô, giọng nói có chút nghẹn ngào của anh khẽ vang lên: “Rốt cuộc anh phải làm sao đây… tại sao năm đó anh không phải là tốt nhất để bảo vệ chúng ta…”
“Khinh Huân, tuổi trẻ của em đã là những vết đen mãi mãi không thể tẩy xóa. Vậy nên nếu như anh yêu em, anh hãy giữ sự trong sạch để che lấp vết nhơ cho em được không?”
Trước lời đề nghị của Hoán Hiểu Đan, đáy lòng của Giả Khinh Huân quặn thắt lại. Mãi đến vài giây sau, anh mới chầm chậm buông cô ra, nụ hôn nhẹ nhàng khẽ đặt lên môi cô.
Từ dưới nhìn lên dõi theo, biểu cảm Tâm Di chuyển sang há hốc khi nhìn thấy Giả Khinh Huân hôn Hoán Hiểu Đan. Cô bé ngạc nhiên một lúc, bỗng lên giọng cắt ngang: “Hở? Ai cho cha hôn mẹ chứ?”
Nghe thấy giọng điệu bức xúc của Tâm Di, Giả Khinh Huân chột dạ rời nụ hôn, đưa mắt nhìn xuống con gái. Tâm Di khoanh hai tay trước ngực, mặt mũi phụng phịu phản đối.
Giả Khinh Huân gượng gạo nở một nụ cười nịnh bợ, nhưng vừa giơ tay định kéo Tâm Di về phía mình thì cô bé đã giận dỗi nép sau hai chân của Hoán Hiểu Đan né tránh.
“Tâm Di à, cha xin lỗi.” Giả Khinh Huân ngồi khuỵu một đầu gối xuống sàn, nghiêm túc hối lỗi: “Từ nay trở đi, cha sẽ không hung dữ như vậy nữa.”
Tâm Di không đáp, hai bàn tay nắm chặt ống quần của Hoán Hiểu Đan. Cuối cùng, cô vẫn là người phải đứng giữa giải hoà.
Hoán Hiểu Đan lau nước mắt còn đọng lại trên mặt, tiếp đó nắm tay Tâm Di kéo cô bé bước lên phía trước. Cô ngồi quỳ xuống sàn, ôm con gái ngồi lên chân mình, nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
“Chút nữa cha đua xe giải chung kết rồi, bây giờ chúng ta tạm làm hòa, đợi khi cha thi xong chúng ta giận tiếp có được không?”
Chăm chú lắng nghe Hoán Hiểu Đan nói, vẻ mặt của Tâm Di có hơi ngơ ngác. Cô bé ngước đầu nhìn cô, thành thật nói lại: “Cha ở Bắc Cực cưỡi gấu mà… đâu có xe đâu.”
Hoán Hiểu Đan nhất thời khựng người trước câu trả lời của Tâm Di, riêng Giả Khinh Huân lúc này bỗng bình tĩnh thuận nước đẩy thuyền: “Bắc Cực tuyết rơi nhiều quá nên gấu phải đi ngủ đông, muốn di chuyển phải đi bằng xe. Nếu gấu không ngủ đông, cha đã dẫn về đây ăn thịt mẹ con luôn rồi.”
Mới nghe qua Tâm Di có hơi giật mình lo sợ, nhưng khi nhìn thấy Hoán Hiểu Đan cong môi mỉm cười, cô bé đã nhanh nhẹn hiểu ra Giả Khinh Huân đang đùa giỡn.
“Cha ghẹo mẹ kìa.”
Tâm Di ngây ngô thốt lên một tiếng, Hoán Hiểu Đan bật cười hôn lên má con gái, rồi kéo cô bé đứng dậy đẩy về phía Giả Khinh Huân, đồng thời lên tiếng thúc giục: “Cổ vũ cha con thi được hạng nhất đi, nếu không cha con lại phải về Bắc Cực ở đó.”
Tuy rằng vừa rồi Tâm Di có chút dỗi khi Giả Khinh Huân lớn tiếng làm Hoán Hiểu Đan khóc, nhưng khi nghe anh sẽ về lại Bắc Cực, cô bé liền nhào vào lòng anh ôm chặt lấy cổ.
“Con không chịu đâu, cha không được đi Bắc Cực nữa.”
Giả Khinh Huân mỉm cười vuốt lưng Tâm Di, cô bé ngả đầu lên vai anh níu kéo: “Con sẽ kiếm tiền nuôi cha mà.”
“Cha biết rồi, cha sẽ không đi Bắc Cực nữa, cha sẽ ở lại đây để con nuôi cha.” Giả Khinh Huân nửa thật nửa đùa trấn an con gái.
Cùng lúc, bắt gặp Hoán Hiểu Đan ngồi đối diện đang im lặng dõi theo hai cha con anh, anh bỗng nghiêng mặt qua phía Tâm Di, cố tình buông lời ẩn ý: “Tối nay con ngủ với bà ngoại, để cha xin lỗi mẹ chuyện khi nãy cha làm mẹ buồn được không?”
Nhanh hơn ai hết, Hoán Hiểu Đan gấp gáp đến mức cướp cả lời của con gái: “Không được!”
Tâm Di bấy giờ chỉ từ tốn ngoái đầu lại, còn chẳng thèm hỏi lý do Hoán Hiểu Đan từ chối, cô bé đã thành thật hùa theo Giả Khinh Huân.
“Được mà, cha làm mẹ khóc, cha phải xin lỗi mẹ.”
Đôi môi Hoán Hiểu Đan vừa mấp máy muốn viện cớ trốn tránh, nhưng Tâm Di đã quay lại nhìn thẳng vào Giả Khinh Huân, cẩn thận dặn dò: “Nhưng cha không được ôm mẹ ngủ đâu, chỉ có con được ôm thôi.”
Giả Khinh Huân không chút chần chừ đã vội đáp: “Cha hứa, cha không ôm mẹ, cha chỉ nắm chân mẹ thôi.”
Hoán Hiểu Đan: “…”
Khoảnh khắc Tâm Di nắm tay Hoán Hiểu Đan kéo đi, Giả Khinh Huân buộc phải thừa nhận, dù có giận cô bao nhiêu, anh vẫn không thể ngừng yêu, càng không muốn mất cô thêm một lần nữa.
Giả Khinh Huân nắm lấy bàn tay còn lại của Hoán Hiểu Đan, chủ động tiến về phía cô, nhẹ nhàng ôm chặt lấy. Hãy tìm đọc tra𝙣g chí𝙣h ở [ TrùmTr𝑢 yệ𝙣.v𝙣 ]
Vào giây phút hiện tại, Hoán Hiểu Đan nhất thời quên mất bản thân đã từng mạnh mẽ gồng gánh mọi thứ như thế nào. Giờ đây cô chỉ muốn quay lại cảm giác ngày xưa, được Giả Khinh Huân đối xử dịu dàng và luôn nhường nhịn.
Từng đợt cảm xúc mạnh mẽ cuộn trào, Hoán Hiểu Đan cuối cùng vẫn buông lỏng bản thân bật khóc nức nở trong vòng tay của Giả Khinh Huân. Riêng anh, hai viền mắt đã đỏ ửng, những giọt lệ cố kìm nén cũng nối đuôi nhau rơi xuống.
Giả Khinh Huân vòng hai tay ôm chặt lấy Hoán Hiểu Đan, đầu nghiêng qua chạm môi lên tóc cô, giọng nói có chút nghẹn ngào của anh khẽ vang lên: “Rốt cuộc anh phải làm sao đây… tại sao năm đó anh không phải là tốt nhất để bảo vệ chúng ta…”
“Khinh Huân, tuổi trẻ của em đã là những vết đen mãi mãi không thể tẩy xóa. Vậy nên nếu như anh yêu em, anh hãy giữ sự trong sạch để che lấp vết nhơ cho em được không?”
Trước lời đề nghị của Hoán Hiểu Đan, đáy lòng của Giả Khinh Huân quặn thắt lại. Mãi đến vài giây sau, anh mới chầm chậm buông cô ra, nụ hôn nhẹ nhàng khẽ đặt lên môi cô.
Từ dưới nhìn lên dõi theo, biểu cảm Tâm Di chuyển sang há hốc khi nhìn thấy Giả Khinh Huân hôn Hoán Hiểu Đan. Cô bé ngạc nhiên một lúc, bỗng lên giọng cắt ngang: “Hở? Ai cho cha hôn mẹ chứ?”
Nghe thấy giọng điệu bức xúc của Tâm Di, Giả Khinh Huân chột dạ rời nụ hôn, đưa mắt nhìn xuống con gái. Tâm Di khoanh hai tay trước ngực, mặt mũi phụng phịu phản đối.
Giả Khinh Huân gượng gạo nở một nụ cười nịnh bợ, nhưng vừa giơ tay định kéo Tâm Di về phía mình thì cô bé đã giận dỗi nép sau hai chân của Hoán Hiểu Đan né tránh.
“Tâm Di à, cha xin lỗi.” Giả Khinh Huân ngồi khuỵu một đầu gối xuống sàn, nghiêm túc hối lỗi: “Từ nay trở đi, cha sẽ không hung dữ như vậy nữa.”
Tâm Di không đáp, hai bàn tay nắm chặt ống quần của Hoán Hiểu Đan. Cuối cùng, cô vẫn là người phải đứng giữa giải hoà.
Hoán Hiểu Đan lau nước mắt còn đọng lại trên mặt, tiếp đó nắm tay Tâm Di kéo cô bé bước lên phía trước. Cô ngồi quỳ xuống sàn, ôm con gái ngồi lên chân mình, nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
“Chút nữa cha đua xe giải chung kết rồi, bây giờ chúng ta tạm làm hòa, đợi khi cha thi xong chúng ta giận tiếp có được không?”
Chăm chú lắng nghe Hoán Hiểu Đan nói, vẻ mặt của Tâm Di có hơi ngơ ngác. Cô bé ngước đầu nhìn cô, thành thật nói lại: “Cha ở Bắc Cực cưỡi gấu mà… đâu có xe đâu.”
Hoán Hiểu Đan nhất thời khựng người trước câu trả lời của Tâm Di, riêng Giả Khinh Huân lúc này bỗng bình tĩnh thuận nước đẩy thuyền: “Bắc Cực tuyết rơi nhiều quá nên gấu phải đi ngủ đông, muốn di chuyển phải đi bằng xe. Nếu gấu không ngủ đông, cha đã dẫn về đây ăn thịt mẹ con luôn rồi.”
Mới nghe qua Tâm Di có hơi giật mình lo sợ, nhưng khi nhìn thấy Hoán Hiểu Đan cong môi mỉm cười, cô bé đã nhanh nhẹn hiểu ra Giả Khinh Huân đang đùa giỡn.
“Cha ghẹo mẹ kìa.”
Tâm Di ngây ngô thốt lên một tiếng, Hoán Hiểu Đan bật cười hôn lên má con gái, rồi kéo cô bé đứng dậy đẩy về phía Giả Khinh Huân, đồng thời lên tiếng thúc giục: “Cổ vũ cha con thi được hạng nhất đi, nếu không cha con lại phải về Bắc Cực ở đó.”
Tuy rằng vừa rồi Tâm Di có chút dỗi khi Giả Khinh Huân lớn tiếng làm Hoán Hiểu Đan khóc, nhưng khi nghe anh sẽ về lại Bắc Cực, cô bé liền nhào vào lòng anh ôm chặt lấy cổ.
“Con không chịu đâu, cha không được đi Bắc Cực nữa.”
Giả Khinh Huân mỉm cười vuốt lưng Tâm Di, cô bé ngả đầu lên vai anh níu kéo: “Con sẽ kiếm tiền nuôi cha mà.”
“Cha biết rồi, cha sẽ không đi Bắc Cực nữa, cha sẽ ở lại đây để con nuôi cha.” Giả Khinh Huân nửa thật nửa đùa trấn an con gái.
Cùng lúc, bắt gặp Hoán Hiểu Đan ngồi đối diện đang im lặng dõi theo hai cha con anh, anh bỗng nghiêng mặt qua phía Tâm Di, cố tình buông lời ẩn ý: “Tối nay con ngủ với bà ngoại, để cha xin lỗi mẹ chuyện khi nãy cha làm mẹ buồn được không?”
Nhanh hơn ai hết, Hoán Hiểu Đan gấp gáp đến mức cướp cả lời của con gái: “Không được!”
Tâm Di bấy giờ chỉ từ tốn ngoái đầu lại, còn chẳng thèm hỏi lý do Hoán Hiểu Đan từ chối, cô bé đã thành thật hùa theo Giả Khinh Huân.
“Được mà, cha làm mẹ khóc, cha phải xin lỗi mẹ.”
Đôi môi Hoán Hiểu Đan vừa mấp máy muốn viện cớ trốn tránh, nhưng Tâm Di đã quay lại nhìn thẳng vào Giả Khinh Huân, cẩn thận dặn dò: “Nhưng cha không được ôm mẹ ngủ đâu, chỉ có con được ôm thôi.”
Giả Khinh Huân không chút chần chừ đã vội đáp: “Cha hứa, cha không ôm mẹ, cha chỉ nắm chân mẹ thôi.”
Hoán Hiểu Đan: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương