Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm
Chương 42: Trở về bên nhau
Sau khi buổi tiệc tối kết thúc, Giả Khinh Huân quay lại khách sạn lấy hành lý rồi cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di về nhà cô.
Do trời đã muộn, khu vực lại rất hiếm taxi và xe buýt, thêm nữa cả Giả Khinh Huân cùng Peter đều đã có cồn trong người nên không thể lái xe, vậy nên Hoán Hiểu Đan đã nhờ ông ngoại Tâm Di đến đón.
Từ nhà Hoán Hiểu Đan đến khách sạn khoảng hai mươi phút, thế nên trên suốt đoạn đường đi, Giả Khinh Huân và ông ngoại Tâm Di có dịp trò chuyện vào lần thứ hai gặp nhau.
Tuy rằng Giả Khinh Huân trước đó không biết đến sự tồn tại của Tâm Di, cũng không quen biết ông ngoại cô bé, nhưng dường như những người xung quanh Hoán Hiểu Đan đều biết rất rõ về anh, kể cả chuyện tình chẳng mấy suôn sẻ của cả hai.
Dù Hoán Hiểu Đan chọn rời xa Giả Khinh Huân, thế nhưng cô chưa từng phủ nhận sự tồn tại của anh trong cuộc đời cô.
Lúc lái xe, liếc qua gương chiếu hậu thấy Hoán Hiểu Đan ôm con gái ngả ra sau lưng ghế ngủ thiếp đi, ông ngoại Tâm Di bỗng cười, ẩn ý nhắc khéo với Giả Khinh Huân.
“Sau ngần ấy năm khổ cực, Hiểu Đan có lẽ cũng hái được quả ngọt rồi. Còn nhớ lúc nó với bà ngoại Tâm Di mới đến đây, lúc nào cũng trầm mặc im lặng. Tới ngày sinh Tâm Di, nó cắn răng chịu đau suốt mấy ngày không dám than vãn vì sợ người lớn lo lắng. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, không biết ngày đó Hiểu Đan nó lấy động lực và kiên trì ở đâu để vượt qua nữa.”
Nói xong ông ngoại Tâm Di còn cười vài tiếng, trái ngược lại với ông, Giả Khinh Huân đang ngồi cạnh Hoán Hiểu Đan thoáng đã rơi vào trầm mặc.
Bên dưới lồng ngực của Giả Khinh Huân, phút chốc ngỡ rằng bị hàng loạt mũi kim nhọn đâm vào cùng lúc, nhói đến mức không tả xiết.
Nhận thấy phản ứng lộ rõ trên mặt Giả Khinh Huân, ông ngoại Tâm Di chỉ bình tĩnh bồi thêm: “Sống trên đời này, chẳng ai có thể hoàn hảo, cũng chẳng ai chưa từng mắc sai lầm. Quan trọng là, có biết trân trọng hiện tại để sửa chữa hay không.”
Giả Khinh Huân bất giác xoay mặt ra cửa sổ, như muốn che đi cảm xúc đang hiện hữu trên gương mặt mình.
Dẫu sao cũng chỉ là người ngoài, nhưng ít nhiều gì ông ngoại Tâm Di cũng đã xem Hoán Hiểu Đan là con gái, xem Tâm Di là cháu ruột.
Hơn hết, ông hiểu được những tủi thân thiếu thốn từ mẹ Hoán Hiểu Đan, cho đến cô và Tâm Di đã chịu đựng. Nên dù không muốn xen sâu vào chuyện tình cảm riêng tư của cô, ông vẫn sẽ chọn đứng về phía cô.
“Người mình yêu bỏ đi nhiều năm, còn giấu giếm chuyện có con, nếu bác là con, bác cũng sẽ rất giận. Nhưng ví dụ con biết trước hôm nay là ngày cuối cùng có thể ở bên nhau, con sẽ chọn trân trọng đến giây phút cuối cùng hay sẽ đẩy ra?”
Nghe ông ngoại Tâm Di nói, Giả Khinh Huân xoay lại nhìn ông thông qua gương chiếu hậu. Chỉ qua vài câu nhắc nhở, những khó chịu và bứt rứt còn tồn đọng trong anh bỗng dần tan biến đi từng chút.
Giả Khinh Huân cũng nhận ra, một đứa trẻ luôn là tấm gương phản chiếu của người lớn xung quanh. Trước đây Hoán Hiểu Đan luôn mặc cảm về bản thân mình, nhưng để nuôi dạy Tâm Di trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn tình cảm, cô cũng đã phải tự thay đổi chính mình.
Sự ra đời của Tâm Di, sự trưởng thành của con gái cũng đồng thời là sự trưởng thành của Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan.
Biến cố không đơn giản chỉ là thử thách, mà còn là dấu mốc giúp cuộc sống có thêm ý nghĩa.
Thay vì trách móc những tổn thương xảy đến trong quá khứ, điều thật sự nên làm chính là trân trọng những điều tốt đẹp nên có.
Giả Khinh Huân phải trân trọng một Hoán Hiểu Đan với trái tim đầy rẫy những vết thương, nhưng vẫn cố kiên cường bảo vệ và nuôi dưỡng “tình yêu” của cả hai bình an đến tận ngày hôm nay.
Khi suy nghĩ thông suốt, Giả Khinh Huân tựa lưng ngả đầu ra sau ghế, ánh mắt dao động nhìn lên trần xe, nơi phía đuôi mắt lặng lẽ chảy ra hai dòng lệ nóng hổi.
Về đến nơi, từ xa Giả Khinh Huân đã nhìn thấy cửa hàng hoa được xây lên bằng gỗ có gắn bảng hiệu tên Tâm Di còn sáng đèn, phía sau là một ngôi nhà hai tầng đơn giản.
Mẹ Hoán Hiểu Đan từ sớm đã đứng ngoài cửa chờ, xe vừa dừng lại bà đã nhanh chóng ra đón, chủ yếu là vì nhớ cháu sau hai ngày không gặp.
Sau khi bế Tâm Di đang ngủ từ trong tay Hoán Hiểu Đan, mẹ cô vội quan tâm hỏi: “Hai đứa có ăn gì không, để mẹ nấu.”
“Tụi con mới ăn về.” Hoán Hiểu Đan buồn ngủ lắc đầu.
“Vậy thôi, về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Vừa dặn dò, mẹ Hoán Hiểu Đan vừa nhìn về phía Giả Khinh Huân đang đẩy hành lý đi tới: “Mẹ dọn phòng rồi.”
Đến khi đối mặt với mẹ Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân vẫn cư xử rất điềm tĩnh, không cao ngạo, không nhún nhường, cũng không trách móc đổ lỗi cho ai, thậm chí giọng điệu còn vô cùng tự nhiên: “Tối nay nhờ mẹ chăm giúp Tâm Di.”
Lời Giả Khinh Huân vừa dứt, cả Hoán Hiểu Đan lẫn mẹ cô đều ngạc nhiên sững người nhìn anh. Riêng ông ngoại Tâm Di khoá xe xong đi đến cạnh mẹ cô, hồ hởi khuấy động bầu không khí.
“Bà mau mau ưng tôi đi, kẻo qua năm Hiểu Đan nó sinh đứa thứ hai, một mình bà chăm không xuể đâu.”
Ông ngoại Tâm Di nói xong, không ai hẹn ai đều bật cười, ngay cả sự gượng gạo vừa nhen nhóm cũng từ từ trở nên hòa thuận.
Do trời đã muộn, khu vực lại rất hiếm taxi và xe buýt, thêm nữa cả Giả Khinh Huân cùng Peter đều đã có cồn trong người nên không thể lái xe, vậy nên Hoán Hiểu Đan đã nhờ ông ngoại Tâm Di đến đón.
Từ nhà Hoán Hiểu Đan đến khách sạn khoảng hai mươi phút, thế nên trên suốt đoạn đường đi, Giả Khinh Huân và ông ngoại Tâm Di có dịp trò chuyện vào lần thứ hai gặp nhau.
Tuy rằng Giả Khinh Huân trước đó không biết đến sự tồn tại của Tâm Di, cũng không quen biết ông ngoại cô bé, nhưng dường như những người xung quanh Hoán Hiểu Đan đều biết rất rõ về anh, kể cả chuyện tình chẳng mấy suôn sẻ của cả hai.
Dù Hoán Hiểu Đan chọn rời xa Giả Khinh Huân, thế nhưng cô chưa từng phủ nhận sự tồn tại của anh trong cuộc đời cô.
Lúc lái xe, liếc qua gương chiếu hậu thấy Hoán Hiểu Đan ôm con gái ngả ra sau lưng ghế ngủ thiếp đi, ông ngoại Tâm Di bỗng cười, ẩn ý nhắc khéo với Giả Khinh Huân.
“Sau ngần ấy năm khổ cực, Hiểu Đan có lẽ cũng hái được quả ngọt rồi. Còn nhớ lúc nó với bà ngoại Tâm Di mới đến đây, lúc nào cũng trầm mặc im lặng. Tới ngày sinh Tâm Di, nó cắn răng chịu đau suốt mấy ngày không dám than vãn vì sợ người lớn lo lắng. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, không biết ngày đó Hiểu Đan nó lấy động lực và kiên trì ở đâu để vượt qua nữa.”
Nói xong ông ngoại Tâm Di còn cười vài tiếng, trái ngược lại với ông, Giả Khinh Huân đang ngồi cạnh Hoán Hiểu Đan thoáng đã rơi vào trầm mặc.
Bên dưới lồng ngực của Giả Khinh Huân, phút chốc ngỡ rằng bị hàng loạt mũi kim nhọn đâm vào cùng lúc, nhói đến mức không tả xiết.
Nhận thấy phản ứng lộ rõ trên mặt Giả Khinh Huân, ông ngoại Tâm Di chỉ bình tĩnh bồi thêm: “Sống trên đời này, chẳng ai có thể hoàn hảo, cũng chẳng ai chưa từng mắc sai lầm. Quan trọng là, có biết trân trọng hiện tại để sửa chữa hay không.”
Giả Khinh Huân bất giác xoay mặt ra cửa sổ, như muốn che đi cảm xúc đang hiện hữu trên gương mặt mình.
Dẫu sao cũng chỉ là người ngoài, nhưng ít nhiều gì ông ngoại Tâm Di cũng đã xem Hoán Hiểu Đan là con gái, xem Tâm Di là cháu ruột.
Hơn hết, ông hiểu được những tủi thân thiếu thốn từ mẹ Hoán Hiểu Đan, cho đến cô và Tâm Di đã chịu đựng. Nên dù không muốn xen sâu vào chuyện tình cảm riêng tư của cô, ông vẫn sẽ chọn đứng về phía cô.
“Người mình yêu bỏ đi nhiều năm, còn giấu giếm chuyện có con, nếu bác là con, bác cũng sẽ rất giận. Nhưng ví dụ con biết trước hôm nay là ngày cuối cùng có thể ở bên nhau, con sẽ chọn trân trọng đến giây phút cuối cùng hay sẽ đẩy ra?”
Nghe ông ngoại Tâm Di nói, Giả Khinh Huân xoay lại nhìn ông thông qua gương chiếu hậu. Chỉ qua vài câu nhắc nhở, những khó chịu và bứt rứt còn tồn đọng trong anh bỗng dần tan biến đi từng chút.
Giả Khinh Huân cũng nhận ra, một đứa trẻ luôn là tấm gương phản chiếu của người lớn xung quanh. Trước đây Hoán Hiểu Đan luôn mặc cảm về bản thân mình, nhưng để nuôi dạy Tâm Di trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn tình cảm, cô cũng đã phải tự thay đổi chính mình.
Sự ra đời của Tâm Di, sự trưởng thành của con gái cũng đồng thời là sự trưởng thành của Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan.
Biến cố không đơn giản chỉ là thử thách, mà còn là dấu mốc giúp cuộc sống có thêm ý nghĩa.
Thay vì trách móc những tổn thương xảy đến trong quá khứ, điều thật sự nên làm chính là trân trọng những điều tốt đẹp nên có.
Giả Khinh Huân phải trân trọng một Hoán Hiểu Đan với trái tim đầy rẫy những vết thương, nhưng vẫn cố kiên cường bảo vệ và nuôi dưỡng “tình yêu” của cả hai bình an đến tận ngày hôm nay.
Khi suy nghĩ thông suốt, Giả Khinh Huân tựa lưng ngả đầu ra sau ghế, ánh mắt dao động nhìn lên trần xe, nơi phía đuôi mắt lặng lẽ chảy ra hai dòng lệ nóng hổi.
Về đến nơi, từ xa Giả Khinh Huân đã nhìn thấy cửa hàng hoa được xây lên bằng gỗ có gắn bảng hiệu tên Tâm Di còn sáng đèn, phía sau là một ngôi nhà hai tầng đơn giản.
Mẹ Hoán Hiểu Đan từ sớm đã đứng ngoài cửa chờ, xe vừa dừng lại bà đã nhanh chóng ra đón, chủ yếu là vì nhớ cháu sau hai ngày không gặp.
Sau khi bế Tâm Di đang ngủ từ trong tay Hoán Hiểu Đan, mẹ cô vội quan tâm hỏi: “Hai đứa có ăn gì không, để mẹ nấu.”
“Tụi con mới ăn về.” Hoán Hiểu Đan buồn ngủ lắc đầu.
“Vậy thôi, về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Vừa dặn dò, mẹ Hoán Hiểu Đan vừa nhìn về phía Giả Khinh Huân đang đẩy hành lý đi tới: “Mẹ dọn phòng rồi.”
Đến khi đối mặt với mẹ Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân vẫn cư xử rất điềm tĩnh, không cao ngạo, không nhún nhường, cũng không trách móc đổ lỗi cho ai, thậm chí giọng điệu còn vô cùng tự nhiên: “Tối nay nhờ mẹ chăm giúp Tâm Di.”
Lời Giả Khinh Huân vừa dứt, cả Hoán Hiểu Đan lẫn mẹ cô đều ngạc nhiên sững người nhìn anh. Riêng ông ngoại Tâm Di khoá xe xong đi đến cạnh mẹ cô, hồ hởi khuấy động bầu không khí.
“Bà mau mau ưng tôi đi, kẻo qua năm Hiểu Đan nó sinh đứa thứ hai, một mình bà chăm không xuể đâu.”
Ông ngoại Tâm Di nói xong, không ai hẹn ai đều bật cười, ngay cả sự gượng gạo vừa nhen nhóm cũng từ từ trở nên hòa thuận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương