Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm
Chương 49: Phản chiếu hạnh phúc (2)
Buổi tối trong phòng khách, Tâm Di ngồi một bên chăm chú xem phim hoạt hình. Giả Khinh Huân cũng ngồi trên sofa nhưng toàn bộ cơ thể xoay về đối diện Hoán Hiểu Đan, ánh mắt chăm chú nhìn cô đang cúi đầu cắt móng tay cho anh.
Không gian yên tĩnh chỉ phát ra âm thanh nhỏ từ tivi, Giả Khinh Huân sau một hồi lâu dõi mắt theo Hoán Hiểu Đan, anh không tự chủ nghiêng người về phía cô.
Ngay khi gương mặt của Giả Khinh Huân gần kề với gương mặt của Hoán Hiểu Đan, bỗng nhiên một bàn tay nhỏ chặn lên miệng anh đẩy ngược ra sau.
Chốc lát, Tâm Di đã dùng hai tay ôm mặt Hoán Hiểu Đan xoay qua, cô bé áp má mình lên môi cô, ánh mắt có chút lém lỉnh nhìn trộm qua Giả Khinh Huân.
Cướp được nụ hôn của Hoán Hiểu Đan xong, Tâm Di nghịch ngợm che miệng cười chạy về phía ghế sau lưng cô leo lên ngồi. Riêng Giả Khinh Huân ngơ ngác lẫn bất bình ra mặt.
Nhìn cha con anh chọc ghẹo lẫn nhau, Hoán Hiểu Đan chỉ biết lắc đầu cười trong bất lực.
Vừa cắt móng cho Giả Khinh Huân xong không được bao lâu, anh đã có điện thoại từ Peter nên ra chỗ khác nói chuyện.
Chỉ còn lại hai mẹ con, Hoán Hiểu Đan nhìn qua Tâm Di, thấy cô bé ngồi tựa lưng vào ghế xem tivi, cô khẽ ôm con bế ngồi lên chân mình.
“Tâm Di à, chúng ta ở lại thêm ngày mai, ngày mốt về với ông bà ngoại được không?”
Tâm Di ngồi trên người Hoán Hiểu Đan, lưng dựa ra hai chân đang co lên của cô. Nghe hỏi, cô bé liền gật đầu nghe theo.
Bất chợt, Tâm Di im lặng chăm chú nhìn Hoán Hiểu Đan, ngón tay bé xíu chợt chạm lên xương quai xanh của cô, sau đó lại chạm lên mặt của cô.
Không rõ Tâm Di đang nghĩ gì, cô bé bất ngờ ôm chặt lấy cô, giọng nói lộ rõ sự nịnh bợ: “Mẹ ơi mẹ xinh quá!”
Hoán Hiểu Đan không phải muốn nghi ngờ con gái, nhưng đột nhiên được khen cô không khỏi đề phòng.
“Muốn xin mẹ mua gì phải không?”
Nói trúng tim đen, Tâm Di cười ngại ngùng, thành thật đáp: “Con muốn ăn kem, ngày mai mẹ mua kem cho con nha?”
“Biết ngay mà.”
Hoán Hiểu Đan nhéo mũi Tâm Di, cô bé cười vui vẻ thành tiếng. Đúng lúc này Giả Khinh Huân quay trở lại, anh nhào đến ngồi cạnh Hoán Hiểu Đan, dúi mặt vào mặt cô hùa theo con gái.
“Cha cũng thấy mẹ xinh nữa.”
Đến khi Giả Khinh Huân rời ra, Hoán Hiểu Đan vừa “lườm” anh vừa giơ tay chùi mặt, mắng: “Ghê quá, nước bọt của anh không!”
Hoán Hiểu Đan vừa dứt lời, Tâm Di bỗng bật cười ngặt nghẽo, khiến cả cô lẫn Giả Khinh Huân đều ngạc nhiên phải yên lặng dõi theo.
Lợi dụng tình thế, Giả Khinh Huân tiếp tục quay sang “ngoạm” lấy mặt của Hoán Hiểu Đan, tuy nhiên tức khắc đã bị cô đẩy ra dọa đánh.
Có điều, trong lúc Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan đang “động tay động chân”, Tâm Di vừa hạ cơn cười đã cười sặc sụa trở lại.
Thấy Tâm Di cười nghiêng ngả, mắt cũng tít lại, Hoán Hiểu Đan nhất thời cảm giác trong lòng vô cùng hạnh phúc. Bởi cả tuổi thơ của cô đã trưởng thành trong một gia đình bất hòa, nhưng con gái của cô đã có thể trưởng thành trong một gia đình trọn vẹn, thay cô cảm nhận tình yêu thương từ cha mẹ.
Sau một hồi cười không ngừng, Tâm Di bắt đầu bị nấc cụt, vài lần đầu cô bé còn cười trừ, nhưng lát sau nấc mãi không ngừng, cô bé bắt đầu hoảng loạn chồm tới ôm chầm lấy Hoán Hiểu Đan.
“Mẹ ơi… ức… cứu.”
Được Giả Khinh Huân rót cho ly nước đầy, Tâm Di cầm ly nước bằng hai tay, uống ừng ực nhằm lấp đi cơn nấc cục. Không ngờ, uống xong cô bé vẫn chưa sợ mà hí hửng cười.
Tuy rằng ngày trước Tâm Di cũng rất hoạt bát, nhưng dường như từ lúc gặp được Giả Khinh Huân, cô bé đã trở nên nghịch ngợm lém lỉnh hơn hẳn.
Quả nhiên, muốn biết một gia đình hạnh phúc, chỉ cần nhìn vào đứa trẻ được nuôi dưỡng.
Sáng hôm sau, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di đi xem nhà. Ngôi nhà anh dự định mua nằm trong khu vô cùng an ninh yên tĩnh, hơn nữa hầu hết đều là những người giàu có tôn trọng quyền riêng tư.
Vừa xem qua khu vực xung quanh Giả Khinh Huân đã ưng ý, ngay cả Tâm Di cũng tỏ ra thích thú khi được chạy nhảy trong sân vườn rộng, khác hẳn với lúc ở trong căn penthouse đắt tiền kia.
Dõi theo Tâm Di vui vẻ chạy trong sân, Giả Khinh Huân một tay đút túi quần âu, một tay nắm tay Hoán Hiểu Đan, khẽ nghiêng người về phía cô hỏi nhỏ: “Em thấy chỗ này thế nào? Thích không?”
“Cha con anh thích là được rồi.”
Hoán Hiểu Đan nhẹ giọng đáp, nhưng chốc lát đã nhận về cái cau mày phàn nàn của Giả Khinh Huân: “Bà chủ gia đình mà quyết định thờ ơ vậy à?”
Bị “quở trách”, Hoán Hiểu Đan không nhịn được bật cười, thật lòng giải thích: “Chỗ nào em ở mà chẳng được, quan trọng là anh với con thôi.”
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, biểu cảm Giả Khinh Huân chớp mắt đã chuyển sang có chút tự cao: “Câu này chấp nhận được.”
Nói rồi Giả Khinh Huân nhìn qua chỗ Tâm Di canh chừng con gái, nhưng cô bé hiện tại không còn chạy nhảy vui đùa, thay vào đó là đứng yên tròn mắt ngó nghiêng ra phía cổng.
Giả Khinh Huân theo tầm mắt của Tâm Di ngoái đầu kiểm tra, bấy giờ mới phát hiện ông bà ngoại anh đã đứng đó từ bao giờ.
Trong khi bà ngoại Giả Khinh Huân mặt mày đầy khó chịu, ông ngoại anh bên cạnh giận đến đỏ bừng mặt. Thế nhưng Giả Khinh Huân chẳng chút lung lay, anh từ tốn buông tay đang nắm tay Hoán Hiểu Đan, vòng qua sau lưng cô ôm trọn lấy cơ thể.
Nhưng bất ngờ, trái ngược với Giả Khinh Huân vẫn luôn tỏ ra chống đối, Tâm Di bỗng lon ton chạy về gần phía ông bà ngoại Giả Khinh Huân.
Khi còn cách khoảng hai mét, Tâm Di ngập ngừng ngẩng đầu nhìn hai ông bà, khẽ lên tiếng hỏi: “Ông ơi, ông có sao không? Ông có cần đến bệnh viện khám bệnh không?”
Không gian yên tĩnh chỉ phát ra âm thanh nhỏ từ tivi, Giả Khinh Huân sau một hồi lâu dõi mắt theo Hoán Hiểu Đan, anh không tự chủ nghiêng người về phía cô.
Ngay khi gương mặt của Giả Khinh Huân gần kề với gương mặt của Hoán Hiểu Đan, bỗng nhiên một bàn tay nhỏ chặn lên miệng anh đẩy ngược ra sau.
Chốc lát, Tâm Di đã dùng hai tay ôm mặt Hoán Hiểu Đan xoay qua, cô bé áp má mình lên môi cô, ánh mắt có chút lém lỉnh nhìn trộm qua Giả Khinh Huân.
Cướp được nụ hôn của Hoán Hiểu Đan xong, Tâm Di nghịch ngợm che miệng cười chạy về phía ghế sau lưng cô leo lên ngồi. Riêng Giả Khinh Huân ngơ ngác lẫn bất bình ra mặt.
Nhìn cha con anh chọc ghẹo lẫn nhau, Hoán Hiểu Đan chỉ biết lắc đầu cười trong bất lực.
Vừa cắt móng cho Giả Khinh Huân xong không được bao lâu, anh đã có điện thoại từ Peter nên ra chỗ khác nói chuyện.
Chỉ còn lại hai mẹ con, Hoán Hiểu Đan nhìn qua Tâm Di, thấy cô bé ngồi tựa lưng vào ghế xem tivi, cô khẽ ôm con bế ngồi lên chân mình.
“Tâm Di à, chúng ta ở lại thêm ngày mai, ngày mốt về với ông bà ngoại được không?”
Tâm Di ngồi trên người Hoán Hiểu Đan, lưng dựa ra hai chân đang co lên của cô. Nghe hỏi, cô bé liền gật đầu nghe theo.
Bất chợt, Tâm Di im lặng chăm chú nhìn Hoán Hiểu Đan, ngón tay bé xíu chợt chạm lên xương quai xanh của cô, sau đó lại chạm lên mặt của cô.
Không rõ Tâm Di đang nghĩ gì, cô bé bất ngờ ôm chặt lấy cô, giọng nói lộ rõ sự nịnh bợ: “Mẹ ơi mẹ xinh quá!”
Hoán Hiểu Đan không phải muốn nghi ngờ con gái, nhưng đột nhiên được khen cô không khỏi đề phòng.
“Muốn xin mẹ mua gì phải không?”
Nói trúng tim đen, Tâm Di cười ngại ngùng, thành thật đáp: “Con muốn ăn kem, ngày mai mẹ mua kem cho con nha?”
“Biết ngay mà.”
Hoán Hiểu Đan nhéo mũi Tâm Di, cô bé cười vui vẻ thành tiếng. Đúng lúc này Giả Khinh Huân quay trở lại, anh nhào đến ngồi cạnh Hoán Hiểu Đan, dúi mặt vào mặt cô hùa theo con gái.
“Cha cũng thấy mẹ xinh nữa.”
Đến khi Giả Khinh Huân rời ra, Hoán Hiểu Đan vừa “lườm” anh vừa giơ tay chùi mặt, mắng: “Ghê quá, nước bọt của anh không!”
Hoán Hiểu Đan vừa dứt lời, Tâm Di bỗng bật cười ngặt nghẽo, khiến cả cô lẫn Giả Khinh Huân đều ngạc nhiên phải yên lặng dõi theo.
Lợi dụng tình thế, Giả Khinh Huân tiếp tục quay sang “ngoạm” lấy mặt của Hoán Hiểu Đan, tuy nhiên tức khắc đã bị cô đẩy ra dọa đánh.
Có điều, trong lúc Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan đang “động tay động chân”, Tâm Di vừa hạ cơn cười đã cười sặc sụa trở lại.
Thấy Tâm Di cười nghiêng ngả, mắt cũng tít lại, Hoán Hiểu Đan nhất thời cảm giác trong lòng vô cùng hạnh phúc. Bởi cả tuổi thơ của cô đã trưởng thành trong một gia đình bất hòa, nhưng con gái của cô đã có thể trưởng thành trong một gia đình trọn vẹn, thay cô cảm nhận tình yêu thương từ cha mẹ.
Sau một hồi cười không ngừng, Tâm Di bắt đầu bị nấc cụt, vài lần đầu cô bé còn cười trừ, nhưng lát sau nấc mãi không ngừng, cô bé bắt đầu hoảng loạn chồm tới ôm chầm lấy Hoán Hiểu Đan.
“Mẹ ơi… ức… cứu.”
Được Giả Khinh Huân rót cho ly nước đầy, Tâm Di cầm ly nước bằng hai tay, uống ừng ực nhằm lấp đi cơn nấc cục. Không ngờ, uống xong cô bé vẫn chưa sợ mà hí hửng cười.
Tuy rằng ngày trước Tâm Di cũng rất hoạt bát, nhưng dường như từ lúc gặp được Giả Khinh Huân, cô bé đã trở nên nghịch ngợm lém lỉnh hơn hẳn.
Quả nhiên, muốn biết một gia đình hạnh phúc, chỉ cần nhìn vào đứa trẻ được nuôi dưỡng.
Sáng hôm sau, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan và Tâm Di đi xem nhà. Ngôi nhà anh dự định mua nằm trong khu vô cùng an ninh yên tĩnh, hơn nữa hầu hết đều là những người giàu có tôn trọng quyền riêng tư.
Vừa xem qua khu vực xung quanh Giả Khinh Huân đã ưng ý, ngay cả Tâm Di cũng tỏ ra thích thú khi được chạy nhảy trong sân vườn rộng, khác hẳn với lúc ở trong căn penthouse đắt tiền kia.
Dõi theo Tâm Di vui vẻ chạy trong sân, Giả Khinh Huân một tay đút túi quần âu, một tay nắm tay Hoán Hiểu Đan, khẽ nghiêng người về phía cô hỏi nhỏ: “Em thấy chỗ này thế nào? Thích không?”
“Cha con anh thích là được rồi.”
Hoán Hiểu Đan nhẹ giọng đáp, nhưng chốc lát đã nhận về cái cau mày phàn nàn của Giả Khinh Huân: “Bà chủ gia đình mà quyết định thờ ơ vậy à?”
Bị “quở trách”, Hoán Hiểu Đan không nhịn được bật cười, thật lòng giải thích: “Chỗ nào em ở mà chẳng được, quan trọng là anh với con thôi.”
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, biểu cảm Giả Khinh Huân chớp mắt đã chuyển sang có chút tự cao: “Câu này chấp nhận được.”
Nói rồi Giả Khinh Huân nhìn qua chỗ Tâm Di canh chừng con gái, nhưng cô bé hiện tại không còn chạy nhảy vui đùa, thay vào đó là đứng yên tròn mắt ngó nghiêng ra phía cổng.
Giả Khinh Huân theo tầm mắt của Tâm Di ngoái đầu kiểm tra, bấy giờ mới phát hiện ông bà ngoại anh đã đứng đó từ bao giờ.
Trong khi bà ngoại Giả Khinh Huân mặt mày đầy khó chịu, ông ngoại anh bên cạnh giận đến đỏ bừng mặt. Thế nhưng Giả Khinh Huân chẳng chút lung lay, anh từ tốn buông tay đang nắm tay Hoán Hiểu Đan, vòng qua sau lưng cô ôm trọn lấy cơ thể.
Nhưng bất ngờ, trái ngược với Giả Khinh Huân vẫn luôn tỏ ra chống đối, Tâm Di bỗng lon ton chạy về gần phía ông bà ngoại Giả Khinh Huân.
Khi còn cách khoảng hai mét, Tâm Di ngập ngừng ngẩng đầu nhìn hai ông bà, khẽ lên tiếng hỏi: “Ông ơi, ông có sao không? Ông có cần đến bệnh viện khám bệnh không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương