Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm
Chương 5: Quá khứ giữa chúng ta
Kết thúc bữa ăn khuya, Hoán Hiểu Đan đã lên phòng trên gác xép nghỉ trước, Giả Khinh Huân dọn dẹp và tắm rửa xong mới trở lên cùng cô.
Thời gian hiện tại cũng đã qua một giờ, lúc Giả Khinh Huân về phòng thì Hoán Hiểu Đan đã say giấc nằm cuộn mình một góc. Sau khi vào phòng đóng cửa lại, anh nhẹ nhàng leo lên đệm nằm cạnh Hoán Hiểu Đan, kéo chăn cùng đắp cho cả hai.
Chỉ đến giờ phút này, trong lòng Giả Khinh Huân mới thật sự nhẹ nhõm. Bởi sau nhiều năm trăn trở, anh cũng đã có được Hoán Hiểu Đan.
Tuy rằng không ít chuyện lớn nhỏ đã diễn ra, nhưng Giả Khinh Huân vẫn nhớ rõ từng mốc sự việc quan trọng.
Năm năm trước, gia đình Hoán Hiểu Đan chuyển đến khu Giả Khinh Huân sống. Càng sâu bên trong ngõ, gia đình càng giàu có to lớn, càng nằm phía đầu ngõ, gia đình càng nghèo khó. Nhà của Giả Khinh Huân nằm sâu trong ngõ, còn nhà Hoán Hiểu Đan nằm đầu ngõ, tuy cùng khu nhưng đối lập nhau hoàn toàn.
Thông thường, Giả Khinh Huân sẽ đi đường khác thay vì đi qua chỗ khu nhà nghèo. Nhưng vì tình cờ, cũng có thể duyên phận đã khiến anh đi ngang qua nhà Hoán Hiểu Đan.
Lần gặp đầu tiên giữa cả hai chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, cô gái mặc đồng phục học sinh cùng trường Giả Khinh Huân, với gương mặt vô cảm mang theo những vết thương rướm máu, thoạt nhìn cứ ngỡ rằng là một nữ sinh quậy phá hư hỏng, nhưng sự thật lại khiến anh trăn trở.
Bởi vết thương trên mặt Hoán Hiểu Đan, là do bạo lực gia đình mà ra.
Thông qua bọn nhóc sống gần nhà Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân từ đó mới biết được cha cô là một kẻ nghiện rượu và bạo lực, Hoán Hiểu Đan và mẹ mình thường xuyên phải sống trong cảnh áp bức. Tệ đến mức cô đã bị đánh đến chai đòn, không sợ cũng không khóc cầu cứu bất kỳ ai.
Có lẽ xuất phát từ sự hiếu kỳ, nhưng cũng chính sự hiếu kỳ đó đã khiến sự chú ý của Giả Khinh Huân biến thành sự quan tâm.
Bắt đầu từ hai kẻ xa lạ, rung động ban đầu hóa thành yêu.
Từ những ngày làm quen tiếp xúc Hoán Hiểu Đan, cho đến khi xác nhận rõ tình cảm của bản thân, hành động và lời nói của Giả Khinh Huân dần như đều thay đổi.
Giả Khinh Huân không tìm được lý do nảy sinh tình cảm với Hoán Hiểu Đan, nhưng ý nghĩ trong đầu anh không rõ từ lúc nào đã mặc định phải bảo vệ và che chở cho cô.
Ba năm cấp ba trôi qua, dù cho gia đình cấm cản, dù cho nhiều lần bị Hoán Hiểu Đan từ chối tình cảm, nhưng thay vì từ bỏ một mối quan hệ không rõ kết cục, Giả Khinh Huân lạ càng thêm lún sâu vào.
Giả Khinh Huân đã bỏ đi sự kiêu ngạo của chính mình, sớm quên đi xuất thân người người ngưỡng mộ. Sau tất cả, cũng chỉ đổi về tình yêu của Hoán Hiểu Đan.
Nhưng rồi thử thách cho cả hai lại xảy đến, trước kỳ thi đại học vài tháng, Hoán Hiểu Đan trong lúc bảo vệ mẹ khỏi trận đánh của người cha nghiện rượu, cô đã mất kiểm soát dùng dao đâm nhiều nhát vào lưng khiến ông ta đổ gục tại chỗ.
Đến khi Giả Khinh Huân chạy đến nơi, mọi thứ đã diễn ra hết thảy.
Vào giây phút nhìn Hoán Hiểu Đan đứng thất thần cầm con dao phủ đầy máu, trong Giả Khinh Huân lúc ấy chỉ còn tồn đọng duy nhất một suy nghĩ, là không được để cô một mình chống chọi với thế giới này nữa.
Đáng tiếc mọi chuyện không hề đơn giản như Giả Khinh Huân đã nghĩ.
Vì muốn giúp Hoán Hiểu Đan không phải ngồi tù, Giả Khinh Huân phải chấp nhận sự trao đổi từ gia đình, là chấm dứt mối quan hệ với cô và thi vào trường cảnh sát.
Tia hy vọng còn chưa lóe lên đã hoàn toàn bị vùi tắt, thời gian ấy Hoán Hiểu Đan trong trại giam chịu bao nhiêu uất ức, Giả Khinh Huân ở bên ngoài chịu bấy nhiêu đau khổ.
Nhớ đến đây, Giả Khinh Huân chợt bật cười trong chua xót, tình yêu thanh xuân của người khác rõ ràng rất tươi đẹp, nhưng chuyện tình của anh và Hoán Hiểu Đan lại bắt đầu vào ngày tồi tệ nhất cuộc đời cô.
Bất chợt, Hoán Hiểu Đan nằm xoay người lại, vô tình đụng trúng Giả Khinh Huân bên cạnh nên giật mình tỉnh dậy. Tuy trong bóng tối không thấy rõ mặt mũi, nhưng tiếng thở dài của anh bên tai cô vang lên rất rõ ràng, chứng tỏ anh vẫn còn thức.
“Sao anh chưa ngủ?”
Đang mãi nhớ về chuyện cũ, giọng nói của Hoán Hiểu Đan bất ngờ vang lên khiến Giả Khinh Huân bừng tỉnh.
Theo phản xạ, anh nhích sát người mình vào người Hoán Hiểu Đan, tay vòng ôm eo cô, lơ mơ đáp: “Anh chuẩn bị ngủ.”
Nghe lướt qua đã biết Giả Khinh Huân đang nói dối, lòng dạ của Hoán Hiểu Đan hiện giờ có hơi nặng nề. Cô xoay người nằm đối mặt anh, nhẹ giọng gọi: “Khinh Huân.”
“Hửm?”
“Nếu anh chưa buồn ngủ, chúng ta ôn chuyện cũ một chút đi.”
Thời gian hiện tại cũng đã qua một giờ, lúc Giả Khinh Huân về phòng thì Hoán Hiểu Đan đã say giấc nằm cuộn mình một góc. Sau khi vào phòng đóng cửa lại, anh nhẹ nhàng leo lên đệm nằm cạnh Hoán Hiểu Đan, kéo chăn cùng đắp cho cả hai.
Chỉ đến giờ phút này, trong lòng Giả Khinh Huân mới thật sự nhẹ nhõm. Bởi sau nhiều năm trăn trở, anh cũng đã có được Hoán Hiểu Đan.
Tuy rằng không ít chuyện lớn nhỏ đã diễn ra, nhưng Giả Khinh Huân vẫn nhớ rõ từng mốc sự việc quan trọng.
Năm năm trước, gia đình Hoán Hiểu Đan chuyển đến khu Giả Khinh Huân sống. Càng sâu bên trong ngõ, gia đình càng giàu có to lớn, càng nằm phía đầu ngõ, gia đình càng nghèo khó. Nhà của Giả Khinh Huân nằm sâu trong ngõ, còn nhà Hoán Hiểu Đan nằm đầu ngõ, tuy cùng khu nhưng đối lập nhau hoàn toàn.
Thông thường, Giả Khinh Huân sẽ đi đường khác thay vì đi qua chỗ khu nhà nghèo. Nhưng vì tình cờ, cũng có thể duyên phận đã khiến anh đi ngang qua nhà Hoán Hiểu Đan.
Lần gặp đầu tiên giữa cả hai chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, cô gái mặc đồng phục học sinh cùng trường Giả Khinh Huân, với gương mặt vô cảm mang theo những vết thương rướm máu, thoạt nhìn cứ ngỡ rằng là một nữ sinh quậy phá hư hỏng, nhưng sự thật lại khiến anh trăn trở.
Bởi vết thương trên mặt Hoán Hiểu Đan, là do bạo lực gia đình mà ra.
Thông qua bọn nhóc sống gần nhà Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân từ đó mới biết được cha cô là một kẻ nghiện rượu và bạo lực, Hoán Hiểu Đan và mẹ mình thường xuyên phải sống trong cảnh áp bức. Tệ đến mức cô đã bị đánh đến chai đòn, không sợ cũng không khóc cầu cứu bất kỳ ai.
Có lẽ xuất phát từ sự hiếu kỳ, nhưng cũng chính sự hiếu kỳ đó đã khiến sự chú ý của Giả Khinh Huân biến thành sự quan tâm.
Bắt đầu từ hai kẻ xa lạ, rung động ban đầu hóa thành yêu.
Từ những ngày làm quen tiếp xúc Hoán Hiểu Đan, cho đến khi xác nhận rõ tình cảm của bản thân, hành động và lời nói của Giả Khinh Huân dần như đều thay đổi.
Giả Khinh Huân không tìm được lý do nảy sinh tình cảm với Hoán Hiểu Đan, nhưng ý nghĩ trong đầu anh không rõ từ lúc nào đã mặc định phải bảo vệ và che chở cho cô.
Ba năm cấp ba trôi qua, dù cho gia đình cấm cản, dù cho nhiều lần bị Hoán Hiểu Đan từ chối tình cảm, nhưng thay vì từ bỏ một mối quan hệ không rõ kết cục, Giả Khinh Huân lạ càng thêm lún sâu vào.
Giả Khinh Huân đã bỏ đi sự kiêu ngạo của chính mình, sớm quên đi xuất thân người người ngưỡng mộ. Sau tất cả, cũng chỉ đổi về tình yêu của Hoán Hiểu Đan.
Nhưng rồi thử thách cho cả hai lại xảy đến, trước kỳ thi đại học vài tháng, Hoán Hiểu Đan trong lúc bảo vệ mẹ khỏi trận đánh của người cha nghiện rượu, cô đã mất kiểm soát dùng dao đâm nhiều nhát vào lưng khiến ông ta đổ gục tại chỗ.
Đến khi Giả Khinh Huân chạy đến nơi, mọi thứ đã diễn ra hết thảy.
Vào giây phút nhìn Hoán Hiểu Đan đứng thất thần cầm con dao phủ đầy máu, trong Giả Khinh Huân lúc ấy chỉ còn tồn đọng duy nhất một suy nghĩ, là không được để cô một mình chống chọi với thế giới này nữa.
Đáng tiếc mọi chuyện không hề đơn giản như Giả Khinh Huân đã nghĩ.
Vì muốn giúp Hoán Hiểu Đan không phải ngồi tù, Giả Khinh Huân phải chấp nhận sự trao đổi từ gia đình, là chấm dứt mối quan hệ với cô và thi vào trường cảnh sát.
Tia hy vọng còn chưa lóe lên đã hoàn toàn bị vùi tắt, thời gian ấy Hoán Hiểu Đan trong trại giam chịu bao nhiêu uất ức, Giả Khinh Huân ở bên ngoài chịu bấy nhiêu đau khổ.
Nhớ đến đây, Giả Khinh Huân chợt bật cười trong chua xót, tình yêu thanh xuân của người khác rõ ràng rất tươi đẹp, nhưng chuyện tình của anh và Hoán Hiểu Đan lại bắt đầu vào ngày tồi tệ nhất cuộc đời cô.
Bất chợt, Hoán Hiểu Đan nằm xoay người lại, vô tình đụng trúng Giả Khinh Huân bên cạnh nên giật mình tỉnh dậy. Tuy trong bóng tối không thấy rõ mặt mũi, nhưng tiếng thở dài của anh bên tai cô vang lên rất rõ ràng, chứng tỏ anh vẫn còn thức.
“Sao anh chưa ngủ?”
Đang mãi nhớ về chuyện cũ, giọng nói của Hoán Hiểu Đan bất ngờ vang lên khiến Giả Khinh Huân bừng tỉnh.
Theo phản xạ, anh nhích sát người mình vào người Hoán Hiểu Đan, tay vòng ôm eo cô, lơ mơ đáp: “Anh chuẩn bị ngủ.”
Nghe lướt qua đã biết Giả Khinh Huân đang nói dối, lòng dạ của Hoán Hiểu Đan hiện giờ có hơi nặng nề. Cô xoay người nằm đối mặt anh, nhẹ giọng gọi: “Khinh Huân.”
“Hửm?”
“Nếu anh chưa buồn ngủ, chúng ta ôn chuyện cũ một chút đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương