Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm
Chương 9: Giỡn thành thật
Qua hơn năm giờ chiều, con gái của chú Trần tan học về nhà. Ngay khi vừa dựng chiếc xe điện trước cửa, Chi Linh đã vội ôm cặp chạy thẳng vào chỗ các anh em đang sửa xe.
Dừng lại bên cạnh Giả Khinh Huân, trên gương mặt trong trẻo của Chi Linh ửng đỏ lên vì mệt. Tuy nhiên cô nàng vẫn không để ý đến bản thân, thay vào đó là dồn sự quan tâm cho Giả Khinh Huân.
“Hôm qua anh đi đâu cả ngày vậy? Sáng nay lúc em đi học anh vẫn còn đóng cửa.”
Chi Linh vừa dứt lời, Giả Khinh Huân còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Thành đứng gần đó đã lên tiếng trả lời thay: “Chú Trần chưa nói cho em biết hả? Khuya qua Khinh Huân nó đưa bạn gái về, tâm tình cả đêm sáng sớm sao dậy nổi.”
Vừa nghe Hoàng Thành nói xong, sắc mặt Chi Linh đột ngột biến sắc. Cô nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Giả Khinh Huân, tựa như không muốn tin lời ai nói ngoài anh.
Có điều Giả Khinh Huân không hề nhận ra thái độ khác thường của Chi Linh, anh bình thản hỏi lại: “Hôm trước chẳng phải anh nói tối thứ bảy học bù rồi sao, em tìm anh có chuyện gì?”
“Em...” Chi Linh nhất thời không thể suy nghĩ lời để nói, bởi trong lòng cô nàng giờ đây chỉ nghĩ đến mỗi việc Giả Khinh Huân và Hoàng Thành đang nói đùa giống như trước đây.
Trông thấy bộ dạng ngập ngừng bất an của Chi Linh, Gia Đoàn bình thường vốn lạnh lùng không thích xen vào chuyện người khác đột nhiên chú ý đến.
Đứng bên phía đối diện, Gia Đoàn bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng đang diễn ra: “Hôm nay nghỉ sớm, rủ chú Trần nhậu một bữa, xem như chúc mừng Khinh Huân với bạn gái yêu xa được đoàn tụ.”
“Tán thành!” Đô Nan đứng ở đuôi xe hóng chuyện, nghe Gia Đoàn đề nghị liền hào hứng vỗ tay một cái.
Ngay sau đó, mọi người lần lượt tản ra dọn dẹp để nghỉ, riêng Chi Linh vẫn đứng ngẩn người một chỗ, tim đập thình thịch vì lo sợ việc Giả Khinh Huân thật sự có bạn gái.
Đợi khi Giả Khinh Huân rời đi trước, Chi Linh lúc này mới vội vàng dắt xe bám theo. Lúc ngang qua nhà kho nơi anh ở để về nhà, Chi Linh cố tình đẩy xe chậm lại, lén đưa mắt nhìn vào bên trong.
Không thấy bóng dáng ai khác trong nhà Giả Khinh Huân, Chi Linh nửa tin nửa ngờ đẩy xe về nhà mình.
Mải mê chìm trong suy luận đắn đo, lúc Chi Linh dựng xe trong sân để vào nhà, ngay khi vừa ngẩng đầu đã chạm mặt Hoán Hiểu Đan từ trong nhà cô nàng bước ra.
Trước đó nghe chú Trần giới thiệu có một đứa con gái, nên khi nhìn thấy Chi Linh, Hoán Hiểu Đan vì tôn trọng con gái chủ nhà nên chủ động gật nhẹ đầu chào hỏi trước.
Trái lại, kể từ giây phút nhìn thấy Hoán Hiểu Đan, Chi Linh ngạc nhiên sững người, đứng bất động một chỗ quên cả phản ứng.
Cho tới khi Hoán Hiểu Đan đi lướt qua mình, Chi Linh mới cứng nhắc xoay đầu dõi theo.
Hoán Hiểu Đan đi thẳng một mạch về phía nhà Giả Khinh Huân, còn anh lại ra tận cửa đón cô vào nhà.
Thoáng chốc, cả thân thể Chi Linh như không còn chút sức lực, chiếc cặp học ôm trong tay cũng rơi xuống đất.
Đến tận giờ phút này, tận mắt mình nhìn thấy, Chi Linh vẫn không thể tin, tin những lời nói đùa bấy lâu lại trở thành sự thật.
Rằng Giả Khinh Huân đã có bạn gái, rằng anh là hoa đã có chủ.
Sau khi chứng kiến cô gái lạ mặt kia bước vào nhà của Giả Khinh Huân, đầu óc Chi Linh nóng bừng lên mất bình tĩnh. Ngay lập tức, Chi Linh quơ vội chiếc cặp nằm lăn lóc trên mặt đất, vội chạy vào nhà tìm cha mình hỏi rõ.
Chú Trần đang đứng trong bếp, từ xa đã nghe thấy tiếng gọi khẩn khiết của Chi Linh. Ngỡ con gái xảy ra chuyện, ông vội tắt bếp bước lên nhà trước kiểm tra.
Còn chưa đi được mấy bước, chú Trần đã bị bộ dạng vừa gấp gáp vừa hoảng loạn của Chi Linh làm cho lạnh người. Ông vô thức đứng sững tại chỗ, mắt dõi theo con gái đang chạy ào đến chỗ mình.
“Cha, cô gái lúc nãy từ nhà mình bước ra là ai vậy? Cô ấy với anh Khinh Huân có quan hệ gì? Tại sao cô ấy lại tự nhiên ra vào nhà anh ấy vậy?”
Thấy hành động nôn nóng cuống cuồng cùng điệu bộ như thể không dám chấp nhận hiện thực của Chi Linh, chú Trần vừa nhìn thoáng qua đã hiểu hết sự tình. Bởi từ lâu ông đã biết Chi Linh có tình cảm với Giả Khinh Huân, nhưng Giả Khinh Huân đối với Chi Linh chưa từng có cảm nghĩ gì đặc biệt.
Vợ mất sớm, một mình nuôi con gái khôn lớn, chú Trần đương nhiên yêu thương và sẵn sàng đứng về phía Chi Linh mọi lúc. Nhưng chuyện tình cảm nam nữ của Giả Khinh Huân, ông không có quyền xen vào.
Chú Trần khẽ thở dài một hơi não nề, miễn cưỡng lên tiếng đáp: “Cô gái đó là bạn gái của Khinh Huân, khuy...”
“Cha!” Chi Linh bất ngờ lên giọng cắt ngang lời chú Trần, từ dáng vẻ cho đến điệu bộ đều vô cùng kích động: “Sao cha lại để anh Khinh Huân đưa cô gái đó về đây? Cô ta đâu có làm việc cho gara nhà mình đâu sao cha lại để cô ta sống ở đây? Chẳng phải chuyện anh Khinh Huân có bạn gái chỉ là giỡn thôi sao?”
“Chi Linh, con bình tĩnh lại đi!” Chú Trần nắm lấy vai Chi Linh kìm lại, ông khổ tâm ra mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Con đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, nếu Khinh Huân không có bạn gái, chẳng phải nó cũng chưa từng mở lòng đón nhận tình cảm của con sao?”
Dừng lại bên cạnh Giả Khinh Huân, trên gương mặt trong trẻo của Chi Linh ửng đỏ lên vì mệt. Tuy nhiên cô nàng vẫn không để ý đến bản thân, thay vào đó là dồn sự quan tâm cho Giả Khinh Huân.
“Hôm qua anh đi đâu cả ngày vậy? Sáng nay lúc em đi học anh vẫn còn đóng cửa.”
Chi Linh vừa dứt lời, Giả Khinh Huân còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Thành đứng gần đó đã lên tiếng trả lời thay: “Chú Trần chưa nói cho em biết hả? Khuya qua Khinh Huân nó đưa bạn gái về, tâm tình cả đêm sáng sớm sao dậy nổi.”
Vừa nghe Hoàng Thành nói xong, sắc mặt Chi Linh đột ngột biến sắc. Cô nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Giả Khinh Huân, tựa như không muốn tin lời ai nói ngoài anh.
Có điều Giả Khinh Huân không hề nhận ra thái độ khác thường của Chi Linh, anh bình thản hỏi lại: “Hôm trước chẳng phải anh nói tối thứ bảy học bù rồi sao, em tìm anh có chuyện gì?”
“Em...” Chi Linh nhất thời không thể suy nghĩ lời để nói, bởi trong lòng cô nàng giờ đây chỉ nghĩ đến mỗi việc Giả Khinh Huân và Hoàng Thành đang nói đùa giống như trước đây.
Trông thấy bộ dạng ngập ngừng bất an của Chi Linh, Gia Đoàn bình thường vốn lạnh lùng không thích xen vào chuyện người khác đột nhiên chú ý đến.
Đứng bên phía đối diện, Gia Đoàn bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng đang diễn ra: “Hôm nay nghỉ sớm, rủ chú Trần nhậu một bữa, xem như chúc mừng Khinh Huân với bạn gái yêu xa được đoàn tụ.”
“Tán thành!” Đô Nan đứng ở đuôi xe hóng chuyện, nghe Gia Đoàn đề nghị liền hào hứng vỗ tay một cái.
Ngay sau đó, mọi người lần lượt tản ra dọn dẹp để nghỉ, riêng Chi Linh vẫn đứng ngẩn người một chỗ, tim đập thình thịch vì lo sợ việc Giả Khinh Huân thật sự có bạn gái.
Đợi khi Giả Khinh Huân rời đi trước, Chi Linh lúc này mới vội vàng dắt xe bám theo. Lúc ngang qua nhà kho nơi anh ở để về nhà, Chi Linh cố tình đẩy xe chậm lại, lén đưa mắt nhìn vào bên trong.
Không thấy bóng dáng ai khác trong nhà Giả Khinh Huân, Chi Linh nửa tin nửa ngờ đẩy xe về nhà mình.
Mải mê chìm trong suy luận đắn đo, lúc Chi Linh dựng xe trong sân để vào nhà, ngay khi vừa ngẩng đầu đã chạm mặt Hoán Hiểu Đan từ trong nhà cô nàng bước ra.
Trước đó nghe chú Trần giới thiệu có một đứa con gái, nên khi nhìn thấy Chi Linh, Hoán Hiểu Đan vì tôn trọng con gái chủ nhà nên chủ động gật nhẹ đầu chào hỏi trước.
Trái lại, kể từ giây phút nhìn thấy Hoán Hiểu Đan, Chi Linh ngạc nhiên sững người, đứng bất động một chỗ quên cả phản ứng.
Cho tới khi Hoán Hiểu Đan đi lướt qua mình, Chi Linh mới cứng nhắc xoay đầu dõi theo.
Hoán Hiểu Đan đi thẳng một mạch về phía nhà Giả Khinh Huân, còn anh lại ra tận cửa đón cô vào nhà.
Thoáng chốc, cả thân thể Chi Linh như không còn chút sức lực, chiếc cặp học ôm trong tay cũng rơi xuống đất.
Đến tận giờ phút này, tận mắt mình nhìn thấy, Chi Linh vẫn không thể tin, tin những lời nói đùa bấy lâu lại trở thành sự thật.
Rằng Giả Khinh Huân đã có bạn gái, rằng anh là hoa đã có chủ.
Sau khi chứng kiến cô gái lạ mặt kia bước vào nhà của Giả Khinh Huân, đầu óc Chi Linh nóng bừng lên mất bình tĩnh. Ngay lập tức, Chi Linh quơ vội chiếc cặp nằm lăn lóc trên mặt đất, vội chạy vào nhà tìm cha mình hỏi rõ.
Chú Trần đang đứng trong bếp, từ xa đã nghe thấy tiếng gọi khẩn khiết của Chi Linh. Ngỡ con gái xảy ra chuyện, ông vội tắt bếp bước lên nhà trước kiểm tra.
Còn chưa đi được mấy bước, chú Trần đã bị bộ dạng vừa gấp gáp vừa hoảng loạn của Chi Linh làm cho lạnh người. Ông vô thức đứng sững tại chỗ, mắt dõi theo con gái đang chạy ào đến chỗ mình.
“Cha, cô gái lúc nãy từ nhà mình bước ra là ai vậy? Cô ấy với anh Khinh Huân có quan hệ gì? Tại sao cô ấy lại tự nhiên ra vào nhà anh ấy vậy?”
Thấy hành động nôn nóng cuống cuồng cùng điệu bộ như thể không dám chấp nhận hiện thực của Chi Linh, chú Trần vừa nhìn thoáng qua đã hiểu hết sự tình. Bởi từ lâu ông đã biết Chi Linh có tình cảm với Giả Khinh Huân, nhưng Giả Khinh Huân đối với Chi Linh chưa từng có cảm nghĩ gì đặc biệt.
Vợ mất sớm, một mình nuôi con gái khôn lớn, chú Trần đương nhiên yêu thương và sẵn sàng đứng về phía Chi Linh mọi lúc. Nhưng chuyện tình cảm nam nữ của Giả Khinh Huân, ông không có quyền xen vào.
Chú Trần khẽ thở dài một hơi não nề, miễn cưỡng lên tiếng đáp: “Cô gái đó là bạn gái của Khinh Huân, khuy...”
“Cha!” Chi Linh bất ngờ lên giọng cắt ngang lời chú Trần, từ dáng vẻ cho đến điệu bộ đều vô cùng kích động: “Sao cha lại để anh Khinh Huân đưa cô gái đó về đây? Cô ta đâu có làm việc cho gara nhà mình đâu sao cha lại để cô ta sống ở đây? Chẳng phải chuyện anh Khinh Huân có bạn gái chỉ là giỡn thôi sao?”
“Chi Linh, con bình tĩnh lại đi!” Chú Trần nắm lấy vai Chi Linh kìm lại, ông khổ tâm ra mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Con đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, nếu Khinh Huân không có bạn gái, chẳng phải nó cũng chưa từng mở lòng đón nhận tình cảm của con sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương