Xanh Xanh Góc Trời
Chương 10: Lời thị phi
Sáng hôm sau, khi tôi còn vừa ngáp ngắn ngáp dài vì không được ngủ đủ giấc thì Chi đã dõng dạc thông báo các công việc của lớp như bình thường. Ngoài đôi mắt hơi sưng ra thì vẻ mặt nó tỉnh bơ, như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thế nhưng mà, có một sự tình vẫn rõ mồm một, đó là Chi và Minh tương tác lạnh nhạt hơn, chỉ nói chuyện với tư cách ban cán sự. Trên mặt Minh còn dán vết băng che đi vệt bầm, cộng thêm chút âu sầu khó tả, thành ra vẻ thiếu sức sống hiện diện vô cùng rõ ràng.
- Có chuyện gì mà Minh tâm trạng thế?
Những kèo buôn dưa lê được dịp nổi lên, xì xào tin đồn. Vài ngày sau, sự nghi hoặc của đám bạn trong lớp đã lên đến đỉnh điểm, đến mức có đứa còn công khai tìm cách hỏi dò. Trước thái độ đó, Chi tiện mồm nói to để cả lớp cùng nghe:
- Ừ chia tay rồi mà.
Thấy chúng bạn thảng thốt, nó tỉnh bơ:
- Hết yêu thì chia tay chứ sao lại ngạc nhiên thế?
Vậy là tin tức chính thức công khai. Tôi thấy nể cái vẻ cứng cỏi của nó, nhưng vẫn sợ tinh thần nó bị nén ép quá, thỉnh thoảng vẫn phải kiểm tra xem nó có thật sự ổn không.
- Tao ổn. Chỉ là...
- Chỉ là sao?
- Có thứ này, tao muốn cho mày xem.
Tôi tò mò, nhìn về thứ Chi cầm trên tay. Có vẻ là một tờ giấy được gấp gọn vào.
- Mà thôi. - Chi rút tay lại.
- Ủa gì chơi kì vậy má? Nhử nhử cho tò mò là sao?
- Không đâu. - Vẻ mặt Chi trầm tư. - Dần dần rồi mày sẽ hiểu.
Tôi ậm ừ, không dám hỏi thêm. Mọi chuyện cứ dần trở nên bình thường, cho đến buổi sáng hôm sau, vẫn là tên Khánh lớp bên xuất hiện khuấy đảo sự tình. Cậu ta chặn đường Chi vào giờ ra chơi:
- Xin chào, nghe nói cậu vừa mới trở về trạng thái độc thân.
- Thì? - Chi liếc Khánh bằng nửa con mắt.
- Không biết cậu có mở cửa trái tim để cho phép những sự theo đuổi khác không nhỉ?
- Không.
Cả lớp chúng tôi nháo nhào về cuộc trò chuyện của hai đương sự. Chi phũ phàng định đi ra chỗ khác thì Khánh chặn đường, nói tiếp:
- Từ từ, thế thì cho cậu cái này.
- Gì đây? - Chi giật tờ giấy để nhìn. - "Voucher?"
- Đúng rồi, một voucher quay đầu trong trường hợp cậu nhận ra việc mình nói "Không" hôm nay là một quyết định thiếu sáng suốt.
Chi không nhịn được mà cười. Nhưng vài giây sau, nó lại lạnh mặt:
- Dở hơi!
Cả đám lại được dịp bàn luận rôm rả. Giữa những gương mặt phấn khích ấy, tôi thấy Khánh liếc nhìn về Minh bằng một ánh mắt mà tôi không thể luận giải được.
*
Thái độ Minh sau vụ chia tay cũng rất mực tỉnh táo, đó là kết luận của tôi sau những lần hiếm hoi vô tình thấy cậu. Đúng, tôi cố tránh việc nhìn Minh, phần là để che đậy tình cảm trong lòng, phần là vì sự phẫn nộ mỗi lần nhớ đến những tổn thương mà con bạn thân của tôi phải chịu.
Thế nên, ngay cả khi lên thư viện học bài mỗi lần cần tập trung và tìm thêm tài liệu, tôi đều coi như không thấy sự tồn tại của Minh. Chớm đông tê rét, băng qua những lối hành lang trở gió, cõi lòng tôi vẫn râm ran những cảm xúc về người con trai cần mẫn kia. Tôi cố không nhìn, nhưng trong lòng lại ghim sâu những thứ mà vô tình để ý. Cậu ta học rất chăm, chăm đến độ khiến tôi cảm giác cậu cứ rảnh là lên thư viện học.
Có lần, tôi giật bắn khi nghe Minh gọi tên mình từ đằng sau:
- Cậu để quên sách này.
- À ừ. Cảm ơn cậu! Tớ đi đây, chào nhé!
Chỉ đáp gọn rồi chạy biến, tôi chẳng biết mình che đi được bao nhiêu phần chột dạ nữa. Ngược lại với biểu hiện của tôi, Chi vẫn thực hiện phận sự của mình một cách vô cùng đĩnh đạc:
- Vừa rồi lớp mình có kết quả bài kiểm tra cuối kì, thành tích vô cùng 'xịn xò', với thống kê trung bình đầu điểm các môn đứng thứ nhất toàn khối. Một sự khen ngợi cho quá trình cố gắng của cả tập thể bọn mình!
Nó nói tiếp, sau tràng vỗ tay rào rào:
- Vốn Anh 2 đã làm tốt ở mảng học đều, nhưng rõ ràng là lớp mình đã có sự tiến bộ rất khả quan so với đầu kỳ. Ngoài sự cố gắng của mọi người thì tớ xin được thay mặt lớp tuyên dương lớp phó học tập vì những tâm huyết trong thời gian vừa qua!
Loạt vỗ tay này còn to hơn trước, xen cả những tiếng bàn luận ngợi khen Minh. Tôi thấy cậu trưng ra một nụ cười mỉm, nhưng ánh mắt dường như vẫn chần chừ chưa thể hướng thẳng vào Chi.
- Mày biết cách xoa dịu không khí thật đấy! - Lúc nó về chỗ, tôi không kìm được mà nói.
- Tất nhiên rồi, bạn thân của mày là ai chứ! - Chi nói. - Có dư âm gì thì cũng phải nén hết vào trong.
Về khoản 'nghị lực' này thì chắc tôi phải xách dép cho Chi. Vì chỉ có mỗi việc cố làm cho mình không nghĩ đến Minh - hoặc ít ra là thản nhiên khi thấy cậu như một người bạn cùng lớp bình thường - mà tâm trí tôi cũng bị dày vò không ít. Hình như ông trời không muốn cảm thông cho nỗi khổ của tôi thì phải, vì ngay hôm sau, lại có chuyện khiến cả lớp tôi, trong đó hiển nhiên là tôi nữa, phải xì xào:
"Bỏ một ngón tay xuống nếu bạn thích một người trong lớp mình."
Lớp chúng tôi ngồi vòng tròn chơi với nhau trong giờ sinh hoạt, ai bỏ hết năm ngón trước thì coi như thua. Và ngạc nhiên làm sao, một ngón tay gập xuống của Minh khiến cho cả đám trầm trồ. Và dường như nhận ra mình đang vô tình làm gì đó gây chú ý, Minh thả bàn tay xuống. Tôi nhìn Minh, ánh mắt chúng tôi trong một giây khắc lại chạm nhau khiến tôi phải quay đi ngay.
Tôi nghe chúng nó xì xào, không biết có phải vì người này mà Minh với Chi chia tay không.
Giữa những đồn đoán, Chi lại im lặng thay vì tuyên bố gì đó cho mọi người cùng rõ. Tôi lấy làm lạ, vì Minh với Chi chia tay không phải do "người thứ ba" gì hết. Tôi cũng chẳng dám gặng hỏi, thế là đành im ỉm giữ những suy nghĩ riêng trong đầu.
Nhưng sự tình nào chỉ có thế. Thời điểm mà bài viết ẩn danh nọ được đăng trên trang Confession của trường, tôi thực sự phải kết luận rằng, không phải tôi thiếu nghị lực để chôn sâu suy nghĩ của mình, mà chính là tại Minh, một con người không bao giờ ngừng dính dáng tới những chuyện "drama". Nguyên văn bài viết đã được các bạn trong khối âm thầm chia sẻ và bàn luận:
"Cho mình hỏi, bạn Vũ Đăng Minh lớp 10 Anh 2 có gì để nhận danh hiệu cầu thủ được yêu thích vậy ạ? Cho dù tương tác và bình chọn nhỉnh hơn một chút so với Đặng Duy Khánh, nhưng mình nghĩ Ban Tổ chức nên cân bằng các tiêu chí. Ở mùa giải, so về thành tích tập thể, mức độ cống hiến trong các trận, thậm chí là thực lực thì Minh đều không bằng. Thêm vào đó, tính cách cậu này rất thích ra vẻ, hôm thi Toán đợt trước còn ý kiến với cán bộ coi thi là sai đề, khiến cho cả phòng cùng hoang mang. Hôm lên nhận giải, nét mặt cậu này cũng rất gượng gạo, không biết là có hiềm khích gì với bên vô địch? Tóm lại, mình thấy BTC nên xem xét kĩ càng để trao giải công bằng hơn."
Thế nhưng mà, có một sự tình vẫn rõ mồm một, đó là Chi và Minh tương tác lạnh nhạt hơn, chỉ nói chuyện với tư cách ban cán sự. Trên mặt Minh còn dán vết băng che đi vệt bầm, cộng thêm chút âu sầu khó tả, thành ra vẻ thiếu sức sống hiện diện vô cùng rõ ràng.
- Có chuyện gì mà Minh tâm trạng thế?
Những kèo buôn dưa lê được dịp nổi lên, xì xào tin đồn. Vài ngày sau, sự nghi hoặc của đám bạn trong lớp đã lên đến đỉnh điểm, đến mức có đứa còn công khai tìm cách hỏi dò. Trước thái độ đó, Chi tiện mồm nói to để cả lớp cùng nghe:
- Ừ chia tay rồi mà.
Thấy chúng bạn thảng thốt, nó tỉnh bơ:
- Hết yêu thì chia tay chứ sao lại ngạc nhiên thế?
Vậy là tin tức chính thức công khai. Tôi thấy nể cái vẻ cứng cỏi của nó, nhưng vẫn sợ tinh thần nó bị nén ép quá, thỉnh thoảng vẫn phải kiểm tra xem nó có thật sự ổn không.
- Tao ổn. Chỉ là...
- Chỉ là sao?
- Có thứ này, tao muốn cho mày xem.
Tôi tò mò, nhìn về thứ Chi cầm trên tay. Có vẻ là một tờ giấy được gấp gọn vào.
- Mà thôi. - Chi rút tay lại.
- Ủa gì chơi kì vậy má? Nhử nhử cho tò mò là sao?
- Không đâu. - Vẻ mặt Chi trầm tư. - Dần dần rồi mày sẽ hiểu.
Tôi ậm ừ, không dám hỏi thêm. Mọi chuyện cứ dần trở nên bình thường, cho đến buổi sáng hôm sau, vẫn là tên Khánh lớp bên xuất hiện khuấy đảo sự tình. Cậu ta chặn đường Chi vào giờ ra chơi:
- Xin chào, nghe nói cậu vừa mới trở về trạng thái độc thân.
- Thì? - Chi liếc Khánh bằng nửa con mắt.
- Không biết cậu có mở cửa trái tim để cho phép những sự theo đuổi khác không nhỉ?
- Không.
Cả lớp chúng tôi nháo nhào về cuộc trò chuyện của hai đương sự. Chi phũ phàng định đi ra chỗ khác thì Khánh chặn đường, nói tiếp:
- Từ từ, thế thì cho cậu cái này.
- Gì đây? - Chi giật tờ giấy để nhìn. - "Voucher?"
- Đúng rồi, một voucher quay đầu trong trường hợp cậu nhận ra việc mình nói "Không" hôm nay là một quyết định thiếu sáng suốt.
Chi không nhịn được mà cười. Nhưng vài giây sau, nó lại lạnh mặt:
- Dở hơi!
Cả đám lại được dịp bàn luận rôm rả. Giữa những gương mặt phấn khích ấy, tôi thấy Khánh liếc nhìn về Minh bằng một ánh mắt mà tôi không thể luận giải được.
*
Thái độ Minh sau vụ chia tay cũng rất mực tỉnh táo, đó là kết luận của tôi sau những lần hiếm hoi vô tình thấy cậu. Đúng, tôi cố tránh việc nhìn Minh, phần là để che đậy tình cảm trong lòng, phần là vì sự phẫn nộ mỗi lần nhớ đến những tổn thương mà con bạn thân của tôi phải chịu.
Thế nên, ngay cả khi lên thư viện học bài mỗi lần cần tập trung và tìm thêm tài liệu, tôi đều coi như không thấy sự tồn tại của Minh. Chớm đông tê rét, băng qua những lối hành lang trở gió, cõi lòng tôi vẫn râm ran những cảm xúc về người con trai cần mẫn kia. Tôi cố không nhìn, nhưng trong lòng lại ghim sâu những thứ mà vô tình để ý. Cậu ta học rất chăm, chăm đến độ khiến tôi cảm giác cậu cứ rảnh là lên thư viện học.
Có lần, tôi giật bắn khi nghe Minh gọi tên mình từ đằng sau:
- Cậu để quên sách này.
- À ừ. Cảm ơn cậu! Tớ đi đây, chào nhé!
Chỉ đáp gọn rồi chạy biến, tôi chẳng biết mình che đi được bao nhiêu phần chột dạ nữa. Ngược lại với biểu hiện của tôi, Chi vẫn thực hiện phận sự của mình một cách vô cùng đĩnh đạc:
- Vừa rồi lớp mình có kết quả bài kiểm tra cuối kì, thành tích vô cùng 'xịn xò', với thống kê trung bình đầu điểm các môn đứng thứ nhất toàn khối. Một sự khen ngợi cho quá trình cố gắng của cả tập thể bọn mình!
Nó nói tiếp, sau tràng vỗ tay rào rào:
- Vốn Anh 2 đã làm tốt ở mảng học đều, nhưng rõ ràng là lớp mình đã có sự tiến bộ rất khả quan so với đầu kỳ. Ngoài sự cố gắng của mọi người thì tớ xin được thay mặt lớp tuyên dương lớp phó học tập vì những tâm huyết trong thời gian vừa qua!
Loạt vỗ tay này còn to hơn trước, xen cả những tiếng bàn luận ngợi khen Minh. Tôi thấy cậu trưng ra một nụ cười mỉm, nhưng ánh mắt dường như vẫn chần chừ chưa thể hướng thẳng vào Chi.
- Mày biết cách xoa dịu không khí thật đấy! - Lúc nó về chỗ, tôi không kìm được mà nói.
- Tất nhiên rồi, bạn thân của mày là ai chứ! - Chi nói. - Có dư âm gì thì cũng phải nén hết vào trong.
Về khoản 'nghị lực' này thì chắc tôi phải xách dép cho Chi. Vì chỉ có mỗi việc cố làm cho mình không nghĩ đến Minh - hoặc ít ra là thản nhiên khi thấy cậu như một người bạn cùng lớp bình thường - mà tâm trí tôi cũng bị dày vò không ít. Hình như ông trời không muốn cảm thông cho nỗi khổ của tôi thì phải, vì ngay hôm sau, lại có chuyện khiến cả lớp tôi, trong đó hiển nhiên là tôi nữa, phải xì xào:
"Bỏ một ngón tay xuống nếu bạn thích một người trong lớp mình."
Lớp chúng tôi ngồi vòng tròn chơi với nhau trong giờ sinh hoạt, ai bỏ hết năm ngón trước thì coi như thua. Và ngạc nhiên làm sao, một ngón tay gập xuống của Minh khiến cho cả đám trầm trồ. Và dường như nhận ra mình đang vô tình làm gì đó gây chú ý, Minh thả bàn tay xuống. Tôi nhìn Minh, ánh mắt chúng tôi trong một giây khắc lại chạm nhau khiến tôi phải quay đi ngay.
Tôi nghe chúng nó xì xào, không biết có phải vì người này mà Minh với Chi chia tay không.
Giữa những đồn đoán, Chi lại im lặng thay vì tuyên bố gì đó cho mọi người cùng rõ. Tôi lấy làm lạ, vì Minh với Chi chia tay không phải do "người thứ ba" gì hết. Tôi cũng chẳng dám gặng hỏi, thế là đành im ỉm giữ những suy nghĩ riêng trong đầu.
Nhưng sự tình nào chỉ có thế. Thời điểm mà bài viết ẩn danh nọ được đăng trên trang Confession của trường, tôi thực sự phải kết luận rằng, không phải tôi thiếu nghị lực để chôn sâu suy nghĩ của mình, mà chính là tại Minh, một con người không bao giờ ngừng dính dáng tới những chuyện "drama". Nguyên văn bài viết đã được các bạn trong khối âm thầm chia sẻ và bàn luận:
"Cho mình hỏi, bạn Vũ Đăng Minh lớp 10 Anh 2 có gì để nhận danh hiệu cầu thủ được yêu thích vậy ạ? Cho dù tương tác và bình chọn nhỉnh hơn một chút so với Đặng Duy Khánh, nhưng mình nghĩ Ban Tổ chức nên cân bằng các tiêu chí. Ở mùa giải, so về thành tích tập thể, mức độ cống hiến trong các trận, thậm chí là thực lực thì Minh đều không bằng. Thêm vào đó, tính cách cậu này rất thích ra vẻ, hôm thi Toán đợt trước còn ý kiến với cán bộ coi thi là sai đề, khiến cho cả phòng cùng hoang mang. Hôm lên nhận giải, nét mặt cậu này cũng rất gượng gạo, không biết là có hiềm khích gì với bên vô địch? Tóm lại, mình thấy BTC nên xem xét kĩ càng để trao giải công bằng hơn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương