Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)
Chương 57: Gã đàn ông say hoa
Mỹ nhân chậm rãi quay đầu lại, hàng mi dài khẽ chớp, trông thấy kẻ đến là ai liền cong cong khóe môi, kết thành một cánh hoa đào, đỏ thắm rạng rỡ…
Đương lúc Tư Không Cách hồi hộp xốn xang, xuyến xao chờ đợi mỹ nhân cất lời vàng tiếng ngọc thì Tiểu Hồ Điệp lại cực kỳ ngô nghê, chẳng biết lựa tình hình, vô tư buông ra một câu hết sức kinh thiên động địa: “Thái tử điện hạ, chào buổi sáng! Ý? Hôm nay sao ngài lại rảnh thế? Không cùng với đám con gái tắm uyên ương nữa à???”
Tư Không Cách như bị sét đánh, mặt nghệt ra, như người từ trên mây rớt phịch xuống đất, thẹn không có lỗ lẻ nào để chui. Một kẻ mặt dày nổi tiếng như y, giờ chỉ biết đứng đực ra đó, chẳng biết phải trả lời câu hỏi của cô thế nào.
Lần đầu tiên y cảm thấy, những chuyện phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt trước đây, thực sự đã đem rất nhiều phiền phức đến cho mình, thậm chí còn khiến y cực kỳ mất mặt trước mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như cô.
Những cung nữ đang hầu hạ bên cạnh đều trốn ra sau cột đình, cố gắng cắn răng bịt miệng, ngăn không cho mình phá lên cười, trông cực kỳ khổ sở nhưng tâm trạng lại vô cùng phấn khích, cố dỏng tai lên lắng nghe thái tử điện hạ - kẻ luôn vỗ ngực tự hào, phong mình là ‘tình thánh tái thế’ - sẽ xử lý tình huống trước mắt thế nào.
Tiểu Hồ Điệp hỏi câu đó hoàn toàn là vô tâm, có trách thì chỉ trách, Tư Không Cách đã để lại ấn tượng quá sâu sắc khi cô mới chân ướt chân ráo vào cung, sâu đến nỗi chỉ cần nhìn thấy y là cô lại nhớ đến cảnh xuân sắc tràn trề khi y và cung nữ đang chơi trò ‘tắm uyên ương’ dưới hồ nước trong Hậu Hoa Viên.
Càng khiến Tư Không Cách ‘chín người’ hơn khi Tiểu Hồ Điệp thấy y không trả lời mình thì lại tưởng y không nghe rõ, thế là, cô liền chớp đôi mắt to tròn đen láy, ngây thơ nhắc lại: “Hôm nay thái tử điện hạ không cần đi tắm uyên ương với con gái nữa à??”
“Khụ….” Tư Không Cách khẽ hắng giọng, ngượng chín mặt, mếu máo gượng cười: “Ặc….Việc đó, việc đó, hôm nay ta không cần, à không, phải nói là về sau ta sẽ không cùng tắm uyên ương với đám con gái đó nữa.” Từ hôm nay trở đi, y sẽ cải tà quy chính, ừm, có chơi gái thì cũng phải lén lút, không được để cho người khác biết, nếu không, ngộ nhỡ sau này có gặp phải tình huống như bây giờ sẽ không phải ngượng chín cả mặt, đứng đó làm trò cười cho thiên hạ nữa.
Tiểu Hồ Điệp vô tâm vô tư, chẳng hề hay biết câu hỏi ngô nghê của mình đã dồn đối phương vào thế bí ra sao, vẫn điếc không sợ súng, bồi thêm câu nữa: “Vì sao sau này lại không cần nữa?”
Trời ơi, mỹ nhân ơi, có thể tha cho ta được không? Ta biết tội rồi mà, thật sự hối hận rồi mà….Nàng có nhất thiết phải ‘lôi cả gốc rễ lên’ để hỏi như thế không? Sắc mặt y hết trắng thì đỏ, chuyển màu như tắc kè hoa, lắp ba lắp bắp trả lời: “Bởi vì….bởi vì… A! Bởi vì ta phải cố gắng phấn đấu, quyết chí vươn lên, dồn thời gian và công sức để giải quyết việc triều chính, giúp phụ hoàng san sẻ nỗi lo âu, đem lại cuộc sống ấm no hạnh phúc cho muôn dân trăm họ…” Ông trời ơi, con trúng phải bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao con có thể thốt ra những lời ‘buồn nôn’ như thế này…
Hơn hai mươi năm sống trên đời, y né quốc sự như né thiên lôi, làm gì có chuyện hồi tâm chuyển ý mà cố gắng phấn đấu, lao tâm khổ tứ chăm lo cho bách tính muôn dân??? Chỉ cần y bớt trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu đa tình đi một chút là phụ hoàng của y đã mừng rơi nước mắt rồi…
May là Tiểu Hồ Điệp không mảy may nghi ngờ tính chân thật trong câu trả lời của y nên không tiếp tục chất vấn về ‘độ phong lưu đa tình’ trước đây của y nữa, cuối cùng cũng để y được yên tâm ngồi bên mỹ nhân, thưởng thức bữa sáng hằng mong ước…
*
Trăm hoa đua nở, ngan ngát hương thu.
Đoàn người kéo nhau dạo khắp Ngự Hoa Viên, hễ thấy khóm hoa nào khoe sắc, đua nhau nở rộ, liền dừng bước, ngâm thơ tán tụng chán chê rồi lại đi tiếp, cuối cùng thì kéo nhau vào đình ngồi nghỉ mát, nhân tiện thưởng thức tách trà cho ấm bụng.
Khoác lên mình bộ váy áo đỏ rực, công chúa Anh Hoa đưa mắt lấc láo nhìn quanh, vừa hay để lộ ra bản chất xấc xược cùng tâm trạng bất an của cô ả, ả cười hì hì nói: “Tư Không hoàng triều quả nhiên là đất địa linh nhân kiệt, hôm nay đã khiến cho công chúa Lang quốc như cháu đây được mở mang tầm mắt. Chẳng nói đâu xa, ví như khóm hoa sen trắng hồng vừa nãy, theo lý mà nói, mùa này không phải là mùa hoa sen nở, nhưng khóm hoa sen đó lại tràn trề sức sống, đua nhau khoe sắc. Ngay cả rặng đào nữa, rõ ràng phải vào mùa xuân mới chớm nở, nhưng tại sao vào mùa thu lại có thể trông thấy chúng khai hoa nở nhụy?” Rõ ràng là nói cho lão Thái Hậu và Lâm Nhược Thủy nghe, song đôi mắt lúng liếng đưa tình lại liếc sang nhìn Tư Không Tiểu Mễ, ý như chờ đợi đáp án của chàng. Ai ngờ, chàng lại chẳng thèm để ý đến cô ta, vờ như không biết, khiến cô ả tức tối đầy vơi, lén giậm chân, đay nghiến nhìn chàng.
Lâm Nhược Thủy cười tươi tiếp lời cô ả: “Sở dĩ những khóm hoa đó có thể khoe sắc tỏa hương, đều là nhờ công lao của người chăm bón, Tư Không hoàng triều chúng ta mới nhận một người trồng hoa, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã rất tài ba xuất chúng. Hoa nở trái mùa đều là do một tay người đó vun trồng, rất thần kỳ phải không nào?”
“Tư Không hoàng triều thật lắm người tài.” Công chúa Anh Hoa liền khen lấy lệ.
“Ha ha, công chúa đoán sai rồi, người này vốn đến từ Lang quốc, không phải là người Tư Không hoàng triều của chúng ta.” Lâm Nhược Thủy quay sang nói với Thái Hậu: “Thái Hậu gia gia, người này có công rất lớn, chi bằng chúng ta mời anh ta ra để mọi người xem mặt, có được không ạ?”
“Được lắm, được lắm!” Thái Hậu gật đầu đồng ý: “Đúng là tài ba xuất chúng, rất đáng thưởng, người đâu, truyền người trồng hoa lại đây!”
Không lâu sau, một gã thanh niên mặc áo xanh được vời đến. Khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú anh phàm, đặc biệt là đôi mắt đa tình cực giống con gái, vô cùng quyến rũ, có thể câu dẫn hồn phách của người đối diện, khóe miệng khẽ nhếch, trông khá kiêu căng ngạo mạn. Có thể nhìn ra, gã không phải là kẻ cam tâm tình nguyện trồng hoa cho người khác xem.
“Ngươi tên là gì?” Lão Thái Hậu cất tiếng hỏi.
“Hoa Gian Tửu.” Gã ngẩng đầu, đưa mắt đảo quanh một lượt, đến khi quét qua chỗ công chúa Anh Hoa đang ngồi thì khẽ nhướng mày, song rất mau đã thu ánh mắt về.
“Hoa Gian Tửu.” Tư Không Tiểu Mễ trầm ngâm nhắc lại tên gã, bất giác nhếch mép cười: “Là ngươi vì hoa mà say, hay là, hoa vì ngươi nên mới say?”
Ánh mắt của gã liền chuyển sang dán lên người Tư Không Tiểu Mễ: “Hoa ướp thành rượu nên hoa sẽ vì tiểu nhân mà say.”
“Ta thấy ngươi là người có tham vọng lớn, tại sao lại chịu đến Tư Không hoàng triều của chúng ta làm một tên trồng hoa nhỏ nhoi như thế này?”
“Vì nơi này có thứ hoa mà tiểu nhân cần tìm.” Câu trả lời của Hoa Gian Tửu đầy ẩn ý, khiến người khác nghe xong liền chau mày suy nghĩ, bất giác lo lắng không biết gã đàn ông đầy mưu mô đởm lược này muốn làm gì.
Khi mọi người vẫn chưa kịp quyết định nên thưởng phạt thế nào thì Hoa Gian Tửu đã chắp tay hành lễ cáo từ, sau đó quay người rời đi, làm như Ngự Hoa Viên này là vườn của nhà gã vậy.Trước khi bỏ đi vẫn không quên liếc mắt nhìn công chúa Anh Hoa một cái, còn công chúa Anh Hoa, từ lúc gã đến và đi tới giờ, đều coi gã như không khí, chỉ ngồi cạnh Thái Hậu, kể dăm ba câu chuyện cười, rồi cùng Thái Hậu cười hi hi ha ha, rộn cả một góc.
“Mẹ__” Tiểu Mạch lén giật ống tay áo Lâm Nhược Thủy, thì thầm: “Con nhìn ra…”
“Xuỵt___” Lâm Nhược Thủy vội lấy ngón tay ra hiệu cho con gái im lặng: “Ngoan nào, đừng nói linh tinh.”
Lang Chủ yêu chiều cô công chúa Anh Hoa này hết mực, không chỉ vì mẹ của cô ả là phi tần đắc sủng nhất hậu cung Lang quốc, mà còn do trong số đám con gái, công chúa Anh Hoa giống hắn như đúc. Từ tướng mạo đến tính cách đều như đúc từ một khuôn ra, giống từ cách nói năng, đi đứng, đến cách đối nhân xử thế rất đỗi tuyệt tình, thậm chí là giống cả thói____hoang dâm vô độ.
Trong kinh thành Lang quốc có một biệt viện bí mật, đó là nơi công chúa Anh Hoa lén lút nhốt đám nam sủng của mình ở trong đó. Phàm là những gã con trai có tướng mạo xuất chúng, đều bị cô ả dùng trăm phương nghìn kế bắt về biệt viện phục dịch ả ngày đêm, đợi đến khi cô ả chơi chán rồi thì đem họ vứt ra ngoài đường, tiếp tục tìm gã khác thay thế…
Cô ả bắt đám nam sủng phụng hầu, phục vụ nhu cầu sinh lý của mình thông ngày thông đêm, ‘nuôi chó cưỡi ngựa’, chơi bời trác táng, chính vì buông thả phóng túng, hoang dâm vô độ nên cô ả đã trở thành thứ đàn bà đáng kinh tởm nhất thiên hạ____
Nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh cả đời của cô ả, vì thế cô ả giấu nhẹm thân phận công chúa của mình, không dám để lộ cho đám nam sủng hay. Cũng chính vì thế mà cô ả càng cảm thấy kích thích, càng chơi càng ghiền, thậm chí là nhiễm thói bạo dâm, chỉ là, cô ả không thể ngờ rằng….
*
Cơn gió lạnh thổi qua, cánh cửa sổ vốn đang mở toang khẽ lay động, kêu lên kèn kẹt, khiến ruột gan người nghe rối bời…
Vừa tắm xong, công chúa Anh Hoa khoác lên mình bộ đồ ngủ mỏng tang, ngồi trên giường bồn chồn lo lắng không yên, bất giác vê hai ngón tay cái vào nhau, nghĩ cách giải quyết vụ việc phát sinh ngày hôm nay.
“Cạch__” một tiếng, gió càng thổi mạnh, cuốn theo cả cát bụi bay vào phòng. Anh Hoa đứng dậy, đang định với tay đóng cửa sổ thì một cánh tay gầy guộc nhưng cực kỳ rắn rỏi bỗng nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của cô ả: “Anh Hoa, cô trốn giỏi lắm!”
Đương lúc Tư Không Cách hồi hộp xốn xang, xuyến xao chờ đợi mỹ nhân cất lời vàng tiếng ngọc thì Tiểu Hồ Điệp lại cực kỳ ngô nghê, chẳng biết lựa tình hình, vô tư buông ra một câu hết sức kinh thiên động địa: “Thái tử điện hạ, chào buổi sáng! Ý? Hôm nay sao ngài lại rảnh thế? Không cùng với đám con gái tắm uyên ương nữa à???”
Tư Không Cách như bị sét đánh, mặt nghệt ra, như người từ trên mây rớt phịch xuống đất, thẹn không có lỗ lẻ nào để chui. Một kẻ mặt dày nổi tiếng như y, giờ chỉ biết đứng đực ra đó, chẳng biết phải trả lời câu hỏi của cô thế nào.
Lần đầu tiên y cảm thấy, những chuyện phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt trước đây, thực sự đã đem rất nhiều phiền phức đến cho mình, thậm chí còn khiến y cực kỳ mất mặt trước mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như cô.
Những cung nữ đang hầu hạ bên cạnh đều trốn ra sau cột đình, cố gắng cắn răng bịt miệng, ngăn không cho mình phá lên cười, trông cực kỳ khổ sở nhưng tâm trạng lại vô cùng phấn khích, cố dỏng tai lên lắng nghe thái tử điện hạ - kẻ luôn vỗ ngực tự hào, phong mình là ‘tình thánh tái thế’ - sẽ xử lý tình huống trước mắt thế nào.
Tiểu Hồ Điệp hỏi câu đó hoàn toàn là vô tâm, có trách thì chỉ trách, Tư Không Cách đã để lại ấn tượng quá sâu sắc khi cô mới chân ướt chân ráo vào cung, sâu đến nỗi chỉ cần nhìn thấy y là cô lại nhớ đến cảnh xuân sắc tràn trề khi y và cung nữ đang chơi trò ‘tắm uyên ương’ dưới hồ nước trong Hậu Hoa Viên.
Càng khiến Tư Không Cách ‘chín người’ hơn khi Tiểu Hồ Điệp thấy y không trả lời mình thì lại tưởng y không nghe rõ, thế là, cô liền chớp đôi mắt to tròn đen láy, ngây thơ nhắc lại: “Hôm nay thái tử điện hạ không cần đi tắm uyên ương với con gái nữa à??”
“Khụ….” Tư Không Cách khẽ hắng giọng, ngượng chín mặt, mếu máo gượng cười: “Ặc….Việc đó, việc đó, hôm nay ta không cần, à không, phải nói là về sau ta sẽ không cùng tắm uyên ương với đám con gái đó nữa.” Từ hôm nay trở đi, y sẽ cải tà quy chính, ừm, có chơi gái thì cũng phải lén lút, không được để cho người khác biết, nếu không, ngộ nhỡ sau này có gặp phải tình huống như bây giờ sẽ không phải ngượng chín cả mặt, đứng đó làm trò cười cho thiên hạ nữa.
Tiểu Hồ Điệp vô tâm vô tư, chẳng hề hay biết câu hỏi ngô nghê của mình đã dồn đối phương vào thế bí ra sao, vẫn điếc không sợ súng, bồi thêm câu nữa: “Vì sao sau này lại không cần nữa?”
Trời ơi, mỹ nhân ơi, có thể tha cho ta được không? Ta biết tội rồi mà, thật sự hối hận rồi mà….Nàng có nhất thiết phải ‘lôi cả gốc rễ lên’ để hỏi như thế không? Sắc mặt y hết trắng thì đỏ, chuyển màu như tắc kè hoa, lắp ba lắp bắp trả lời: “Bởi vì….bởi vì… A! Bởi vì ta phải cố gắng phấn đấu, quyết chí vươn lên, dồn thời gian và công sức để giải quyết việc triều chính, giúp phụ hoàng san sẻ nỗi lo âu, đem lại cuộc sống ấm no hạnh phúc cho muôn dân trăm họ…” Ông trời ơi, con trúng phải bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao con có thể thốt ra những lời ‘buồn nôn’ như thế này…
Hơn hai mươi năm sống trên đời, y né quốc sự như né thiên lôi, làm gì có chuyện hồi tâm chuyển ý mà cố gắng phấn đấu, lao tâm khổ tứ chăm lo cho bách tính muôn dân??? Chỉ cần y bớt trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu đa tình đi một chút là phụ hoàng của y đã mừng rơi nước mắt rồi…
May là Tiểu Hồ Điệp không mảy may nghi ngờ tính chân thật trong câu trả lời của y nên không tiếp tục chất vấn về ‘độ phong lưu đa tình’ trước đây của y nữa, cuối cùng cũng để y được yên tâm ngồi bên mỹ nhân, thưởng thức bữa sáng hằng mong ước…
*
Trăm hoa đua nở, ngan ngát hương thu.
Đoàn người kéo nhau dạo khắp Ngự Hoa Viên, hễ thấy khóm hoa nào khoe sắc, đua nhau nở rộ, liền dừng bước, ngâm thơ tán tụng chán chê rồi lại đi tiếp, cuối cùng thì kéo nhau vào đình ngồi nghỉ mát, nhân tiện thưởng thức tách trà cho ấm bụng.
Khoác lên mình bộ váy áo đỏ rực, công chúa Anh Hoa đưa mắt lấc láo nhìn quanh, vừa hay để lộ ra bản chất xấc xược cùng tâm trạng bất an của cô ả, ả cười hì hì nói: “Tư Không hoàng triều quả nhiên là đất địa linh nhân kiệt, hôm nay đã khiến cho công chúa Lang quốc như cháu đây được mở mang tầm mắt. Chẳng nói đâu xa, ví như khóm hoa sen trắng hồng vừa nãy, theo lý mà nói, mùa này không phải là mùa hoa sen nở, nhưng khóm hoa sen đó lại tràn trề sức sống, đua nhau khoe sắc. Ngay cả rặng đào nữa, rõ ràng phải vào mùa xuân mới chớm nở, nhưng tại sao vào mùa thu lại có thể trông thấy chúng khai hoa nở nhụy?” Rõ ràng là nói cho lão Thái Hậu và Lâm Nhược Thủy nghe, song đôi mắt lúng liếng đưa tình lại liếc sang nhìn Tư Không Tiểu Mễ, ý như chờ đợi đáp án của chàng. Ai ngờ, chàng lại chẳng thèm để ý đến cô ta, vờ như không biết, khiến cô ả tức tối đầy vơi, lén giậm chân, đay nghiến nhìn chàng.
Lâm Nhược Thủy cười tươi tiếp lời cô ả: “Sở dĩ những khóm hoa đó có thể khoe sắc tỏa hương, đều là nhờ công lao của người chăm bón, Tư Không hoàng triều chúng ta mới nhận một người trồng hoa, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã rất tài ba xuất chúng. Hoa nở trái mùa đều là do một tay người đó vun trồng, rất thần kỳ phải không nào?”
“Tư Không hoàng triều thật lắm người tài.” Công chúa Anh Hoa liền khen lấy lệ.
“Ha ha, công chúa đoán sai rồi, người này vốn đến từ Lang quốc, không phải là người Tư Không hoàng triều của chúng ta.” Lâm Nhược Thủy quay sang nói với Thái Hậu: “Thái Hậu gia gia, người này có công rất lớn, chi bằng chúng ta mời anh ta ra để mọi người xem mặt, có được không ạ?”
“Được lắm, được lắm!” Thái Hậu gật đầu đồng ý: “Đúng là tài ba xuất chúng, rất đáng thưởng, người đâu, truyền người trồng hoa lại đây!”
Không lâu sau, một gã thanh niên mặc áo xanh được vời đến. Khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú anh phàm, đặc biệt là đôi mắt đa tình cực giống con gái, vô cùng quyến rũ, có thể câu dẫn hồn phách của người đối diện, khóe miệng khẽ nhếch, trông khá kiêu căng ngạo mạn. Có thể nhìn ra, gã không phải là kẻ cam tâm tình nguyện trồng hoa cho người khác xem.
“Ngươi tên là gì?” Lão Thái Hậu cất tiếng hỏi.
“Hoa Gian Tửu.” Gã ngẩng đầu, đưa mắt đảo quanh một lượt, đến khi quét qua chỗ công chúa Anh Hoa đang ngồi thì khẽ nhướng mày, song rất mau đã thu ánh mắt về.
“Hoa Gian Tửu.” Tư Không Tiểu Mễ trầm ngâm nhắc lại tên gã, bất giác nhếch mép cười: “Là ngươi vì hoa mà say, hay là, hoa vì ngươi nên mới say?”
Ánh mắt của gã liền chuyển sang dán lên người Tư Không Tiểu Mễ: “Hoa ướp thành rượu nên hoa sẽ vì tiểu nhân mà say.”
“Ta thấy ngươi là người có tham vọng lớn, tại sao lại chịu đến Tư Không hoàng triều của chúng ta làm một tên trồng hoa nhỏ nhoi như thế này?”
“Vì nơi này có thứ hoa mà tiểu nhân cần tìm.” Câu trả lời của Hoa Gian Tửu đầy ẩn ý, khiến người khác nghe xong liền chau mày suy nghĩ, bất giác lo lắng không biết gã đàn ông đầy mưu mô đởm lược này muốn làm gì.
Khi mọi người vẫn chưa kịp quyết định nên thưởng phạt thế nào thì Hoa Gian Tửu đã chắp tay hành lễ cáo từ, sau đó quay người rời đi, làm như Ngự Hoa Viên này là vườn của nhà gã vậy.Trước khi bỏ đi vẫn không quên liếc mắt nhìn công chúa Anh Hoa một cái, còn công chúa Anh Hoa, từ lúc gã đến và đi tới giờ, đều coi gã như không khí, chỉ ngồi cạnh Thái Hậu, kể dăm ba câu chuyện cười, rồi cùng Thái Hậu cười hi hi ha ha, rộn cả một góc.
“Mẹ__” Tiểu Mạch lén giật ống tay áo Lâm Nhược Thủy, thì thầm: “Con nhìn ra…”
“Xuỵt___” Lâm Nhược Thủy vội lấy ngón tay ra hiệu cho con gái im lặng: “Ngoan nào, đừng nói linh tinh.”
Lang Chủ yêu chiều cô công chúa Anh Hoa này hết mực, không chỉ vì mẹ của cô ả là phi tần đắc sủng nhất hậu cung Lang quốc, mà còn do trong số đám con gái, công chúa Anh Hoa giống hắn như đúc. Từ tướng mạo đến tính cách đều như đúc từ một khuôn ra, giống từ cách nói năng, đi đứng, đến cách đối nhân xử thế rất đỗi tuyệt tình, thậm chí là giống cả thói____hoang dâm vô độ.
Trong kinh thành Lang quốc có một biệt viện bí mật, đó là nơi công chúa Anh Hoa lén lút nhốt đám nam sủng của mình ở trong đó. Phàm là những gã con trai có tướng mạo xuất chúng, đều bị cô ả dùng trăm phương nghìn kế bắt về biệt viện phục dịch ả ngày đêm, đợi đến khi cô ả chơi chán rồi thì đem họ vứt ra ngoài đường, tiếp tục tìm gã khác thay thế…
Cô ả bắt đám nam sủng phụng hầu, phục vụ nhu cầu sinh lý của mình thông ngày thông đêm, ‘nuôi chó cưỡi ngựa’, chơi bời trác táng, chính vì buông thả phóng túng, hoang dâm vô độ nên cô ả đã trở thành thứ đàn bà đáng kinh tởm nhất thiên hạ____
Nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh cả đời của cô ả, vì thế cô ả giấu nhẹm thân phận công chúa của mình, không dám để lộ cho đám nam sủng hay. Cũng chính vì thế mà cô ả càng cảm thấy kích thích, càng chơi càng ghiền, thậm chí là nhiễm thói bạo dâm, chỉ là, cô ả không thể ngờ rằng….
*
Cơn gió lạnh thổi qua, cánh cửa sổ vốn đang mở toang khẽ lay động, kêu lên kèn kẹt, khiến ruột gan người nghe rối bời…
Vừa tắm xong, công chúa Anh Hoa khoác lên mình bộ đồ ngủ mỏng tang, ngồi trên giường bồn chồn lo lắng không yên, bất giác vê hai ngón tay cái vào nhau, nghĩ cách giải quyết vụ việc phát sinh ngày hôm nay.
“Cạch__” một tiếng, gió càng thổi mạnh, cuốn theo cả cát bụi bay vào phòng. Anh Hoa đứng dậy, đang định với tay đóng cửa sổ thì một cánh tay gầy guộc nhưng cực kỳ rắn rỏi bỗng nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của cô ả: “Anh Hoa, cô trốn giỏi lắm!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương