Xem Vợ Như Mạng
Chương 31: Không chống đở nổi
Lục Hiểu Lam chống đũa nhìn bàn thức ăn thịnh soạn được bài ra trước mặt thở dài.
“Chị Hà, ngồi xuống ăn cùng tôi đi”
Hà Thủy đầu tiên là bất ngờ, sau đó hơi khó xử. Từ trước đến nay gia tộc bình thường đã không có chuyện phận tôi tớ ngồi ăn cùng chủ, huống hồ chuyện đó càng không xuất hiện ở Tần gia.
“Mợ chủ… không thích hợp”
“Ài chị mau ngồi xuống đi, ăn một mình chán lắm”
Lục Hiểu Lam làm vẻ mặt nếu như Hà Thủy không ngồi xuống thì cô sẽ không động đũa, chị Hà đành phải ngồi xuống.
Lục Hiểu Lam hài lòng gắp miếng cá bỏ vào miệng, giây tiếp theo cô bụm miệng chạy nhanh vào phòng tắm.
Lúc quay trở lại sắc mặt đã trắng bệt, chị Hà thấp thỏm.
“Mợ chủ, thức ăn không vừa miệng sao?”
Lục Hiểu Lam mệt mỏi lắc đầu.
“Không phải, bao tử khó chịu thôi… chị cứ ăn đi”
“Để tôi nấu cháo cho mợ”
“Không cần”
Nói rồi Lục Hiểu Lam nhanh chóng đi thẳng vào trong phòng.
***
Biệt thự dần chìm trong bóng tối, bầu không khí về đêm bắt đầu lạnh lẽo, gió thổi rèm cửa bay phấp phới.
Lục Hiểu Lam quay trở về phòng, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ.
Ánh sáng mờ ảo làm bóng hình cô lan ra như không còn dấu vết.
Lục Hiểu Lam cảm thấy hơi lạnh, bèn đóng cửa sổ lại, cầm lấy điều khiển tăng nhiệt độ của điều hòa lên.
Chẳng mấy chốc đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cô mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có một cô gái quay lưng về phía cô, mặc chiếc váy dài màu trắng dài phủ gót chân, tóc đen nhánh dài đến tận thắt lưng bay bay trong gió.
Cô gái đó đột nhiên quay đầu lại nở nụ cười quỷ quái, trên mặt, tai, hai mắt, mũi và miệng đột nhiên bắt đầu chảy máu không ngừng, tròng mắt lõm sâu vào bên trong trở nên trống rỗng, da thịt cũng bắt đầu thối rữa, dường như bên trong còn có vô số con dòi màu trắng bò tới bò lui.
Lục Hiểu Lam giật mình tỉnh giấc, khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh. Tay run run nhanh chóng bật công tắc đèn đầu giường, ánh sáng màu vàng nhạt mau chóng xua đi bầu không khí u ám tịch mịch.
Lục Hiểu Lam nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, lấy lại được bình tĩnh cô mới dám mở mắt quan sát căn phòng.
Căn phòng vẫn im ắng như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải Lục Hiểu Lam vẫn còn nhớ rõ như in khuôn mặt thất khiếu chảy máu kia, cô còn cho rằng chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lục Hiểu Lam cầm điện thoại trên tay suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh tạp nham, rất nhanh một giọng trầm thấp mang theo ý cười vang lên.
“Nhớ anh, hửm”
“…” Có còn nói chuyện tiếp được không?
Không nhận được câu trả lời, Tần Tử Sâm cũng không bận tâm, anh liếc mắt nhìn đồng hồ, khẽ cau mày.
“Sao còn chưa ngủ?”
Do chênh lệch múi giờ, lúc này bên cô đã là nửa đêm về khuya.
Lục Hiểu Lam nhớ lại cơn ác mộng mình vừa gặp phải, cô kéo chăn cao lên chỉ lộ ra cái đầu, nhỏ giọng.
“Không ngủ được… khi nào anh về?”
“Công việc chưa xử lý xong”
Tần Tử Sâm quả thật bất đắt dĩ, anh chỉ vừa đi vẻn vẹn có một ngày, vậy mà khi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần làm nũng của cô anh chỉ muốn bỏ lại tất cả bay về nước ngay lập tức.
Nhưng lý trí lại không cho phép anh làm như vậy, công ty mất dự án quan trọng, nghi ngờ có người tiết lộ. Trong thời gian ngắn phải tìm cho ra nội gián, anh không thể trở về ngay lúc này.
Lục Hiểu Lam cũng nhận ra câu trả lời vừa rồi của mình rất giống đang làm nũng.
Cô thở dài, rất muốn tát cho bản thân mình một cái.
Chết tiệt… bị dọa sợ ngu người rồi!
“Bên đó… anh cứ làm việc cho tốt đi”
Tiếng cười trầm thấp của Tần Tử Sâm vang lên.
“Ừm, cơm ngày ba bữa không được thiếu, về sẽ có quà cho em”
Lục Hiểu Lam nhẹ nhàng cong khoé môi, tâm trạng đã khá hơn, cô nói thêm vài câu xả giao rồi tắt máy.
Một lúc sau điện thoại lại sáng lên.
Ting… ting…
Là tin nhắn WeChat của Tần Tử Sâm gửi đến, ảnh đại diện chỉ toàn là một màu đen. Lục Hiểu Lam cười khẽ thao tác đổi tên gợi nhớ một chút.
Tần tài xế: Ngủ đi, ngủ ngon.
Tại sao gọi là tài xế ư?
Mỗi lần tên này bật chế độ lái xe… lão luyện, thuần thục đến nỗi Lục Hiểu Lam cô hoàn toàn không thể chống đở nổi.
“Chị Hà, ngồi xuống ăn cùng tôi đi”
Hà Thủy đầu tiên là bất ngờ, sau đó hơi khó xử. Từ trước đến nay gia tộc bình thường đã không có chuyện phận tôi tớ ngồi ăn cùng chủ, huống hồ chuyện đó càng không xuất hiện ở Tần gia.
“Mợ chủ… không thích hợp”
“Ài chị mau ngồi xuống đi, ăn một mình chán lắm”
Lục Hiểu Lam làm vẻ mặt nếu như Hà Thủy không ngồi xuống thì cô sẽ không động đũa, chị Hà đành phải ngồi xuống.
Lục Hiểu Lam hài lòng gắp miếng cá bỏ vào miệng, giây tiếp theo cô bụm miệng chạy nhanh vào phòng tắm.
Lúc quay trở lại sắc mặt đã trắng bệt, chị Hà thấp thỏm.
“Mợ chủ, thức ăn không vừa miệng sao?”
Lục Hiểu Lam mệt mỏi lắc đầu.
“Không phải, bao tử khó chịu thôi… chị cứ ăn đi”
“Để tôi nấu cháo cho mợ”
“Không cần”
Nói rồi Lục Hiểu Lam nhanh chóng đi thẳng vào trong phòng.
***
Biệt thự dần chìm trong bóng tối, bầu không khí về đêm bắt đầu lạnh lẽo, gió thổi rèm cửa bay phấp phới.
Lục Hiểu Lam quay trở về phòng, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ.
Ánh sáng mờ ảo làm bóng hình cô lan ra như không còn dấu vết.
Lục Hiểu Lam cảm thấy hơi lạnh, bèn đóng cửa sổ lại, cầm lấy điều khiển tăng nhiệt độ của điều hòa lên.
Chẳng mấy chốc đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cô mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có một cô gái quay lưng về phía cô, mặc chiếc váy dài màu trắng dài phủ gót chân, tóc đen nhánh dài đến tận thắt lưng bay bay trong gió.
Cô gái đó đột nhiên quay đầu lại nở nụ cười quỷ quái, trên mặt, tai, hai mắt, mũi và miệng đột nhiên bắt đầu chảy máu không ngừng, tròng mắt lõm sâu vào bên trong trở nên trống rỗng, da thịt cũng bắt đầu thối rữa, dường như bên trong còn có vô số con dòi màu trắng bò tới bò lui.
Lục Hiểu Lam giật mình tỉnh giấc, khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh. Tay run run nhanh chóng bật công tắc đèn đầu giường, ánh sáng màu vàng nhạt mau chóng xua đi bầu không khí u ám tịch mịch.
Lục Hiểu Lam nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, lấy lại được bình tĩnh cô mới dám mở mắt quan sát căn phòng.
Căn phòng vẫn im ắng như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải Lục Hiểu Lam vẫn còn nhớ rõ như in khuôn mặt thất khiếu chảy máu kia, cô còn cho rằng chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lục Hiểu Lam cầm điện thoại trên tay suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh tạp nham, rất nhanh một giọng trầm thấp mang theo ý cười vang lên.
“Nhớ anh, hửm”
“…” Có còn nói chuyện tiếp được không?
Không nhận được câu trả lời, Tần Tử Sâm cũng không bận tâm, anh liếc mắt nhìn đồng hồ, khẽ cau mày.
“Sao còn chưa ngủ?”
Do chênh lệch múi giờ, lúc này bên cô đã là nửa đêm về khuya.
Lục Hiểu Lam nhớ lại cơn ác mộng mình vừa gặp phải, cô kéo chăn cao lên chỉ lộ ra cái đầu, nhỏ giọng.
“Không ngủ được… khi nào anh về?”
“Công việc chưa xử lý xong”
Tần Tử Sâm quả thật bất đắt dĩ, anh chỉ vừa đi vẻn vẹn có một ngày, vậy mà khi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần làm nũng của cô anh chỉ muốn bỏ lại tất cả bay về nước ngay lập tức.
Nhưng lý trí lại không cho phép anh làm như vậy, công ty mất dự án quan trọng, nghi ngờ có người tiết lộ. Trong thời gian ngắn phải tìm cho ra nội gián, anh không thể trở về ngay lúc này.
Lục Hiểu Lam cũng nhận ra câu trả lời vừa rồi của mình rất giống đang làm nũng.
Cô thở dài, rất muốn tát cho bản thân mình một cái.
Chết tiệt… bị dọa sợ ngu người rồi!
“Bên đó… anh cứ làm việc cho tốt đi”
Tiếng cười trầm thấp của Tần Tử Sâm vang lên.
“Ừm, cơm ngày ba bữa không được thiếu, về sẽ có quà cho em”
Lục Hiểu Lam nhẹ nhàng cong khoé môi, tâm trạng đã khá hơn, cô nói thêm vài câu xả giao rồi tắt máy.
Một lúc sau điện thoại lại sáng lên.
Ting… ting…
Là tin nhắn WeChat của Tần Tử Sâm gửi đến, ảnh đại diện chỉ toàn là một màu đen. Lục Hiểu Lam cười khẽ thao tác đổi tên gợi nhớ một chút.
Tần tài xế: Ngủ đi, ngủ ngon.
Tại sao gọi là tài xế ư?
Mỗi lần tên này bật chế độ lái xe… lão luyện, thuần thục đến nỗi Lục Hiểu Lam cô hoàn toàn không thể chống đở nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương