Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ
Chương 24: Tôi Chỉ Cần Ly Hôn!
Đã hai ngày từ sau trận cãi vã đó, Mạc Thiệu Khiêm không về nhà. Ngày trước cũng không ít lần hắn và Dung Âm gây gổ với nhau, nhưng chưa bao giờ Mạc Thiệu Khiêm lâu chưa về nhà thế này. Cũng có đôi lần Dung Âm muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mỗi lần nhấc điện thoại lên, suy nghĩ đắn đo một lúc cô lại đặt điện thoại xuống. Mối quan hệ của cô với anh, nói thế nào nhỉ, chỉ giống như là “giả mù sa mưa”, làm sao mà thân thiết đến mức độ anh không về nhà mà cô lại gọi điện hỏi chứ? Mà suy cho cùng, Mạc Thiệu Khiêm đi đâu, làm gì, ở với ai, cũng chẳng liên quan gì tới cô. Cô vốn dĩ không có quyền để hỏi! Dung Âm nghĩ trước nghĩ sau, thông thoáng đầu óc, quyết định hai ngày này coi như cô được nghỉ xả hơi, tự thưởng cho bản thân những giây phút thư giãn. Nhưng mà cô đánh giá Mạc Thiệu Khiêm có vẻ hơi thấp rồi. Cho dù anh có không ở nhà, cũng không có nghĩa là cô được quyền thích đi đâu thì đi. Sáng hôm sau lúc Dung Âm theo thông lệ tới mộ của Lan Anh để lau dọn, đã thấy sừng sững trước cửa nhà sừng sững hai người đàn ông to như hộ pháp, đứng tựa cạnh một chiếc xe bốn chỗ đen đúa gớm ghiếc. Hỏi ra mới biết là vệ sĩ của Mạc Thiệu Khiêm phân phó tới để “bảo vệ” cô! Bảo vệ cái gì chứ…chi bằng nói thẳng ra là cho người tới giám sát cô thì đúng hơn! Vệ sĩ cái gì chứ? Nói trắng ra một người là cai tù, một người là quản ngục thì đúng hơn! Dung Âm cũng chẳng để ý. Không cho ra ngoài thì cô ở trong biệt thự cũng chẳng sao! Biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm rộng thế cơ mà, cô đi loanh quanh lên lên xuống xuống ra ra vào vào độ mấy chục lần là hết ngày chứ có gì đâu! Với cả…ngày cô được tự do cũng gần lắm rồi, chớp mắt vài ba cái là sẽ tới. Dung Âm đã nghĩ tới viễn cảnh có khi ngày mong chờ ấy tới, cô sẽ tự động mà thu dọn đồ đạc quần áo, một mình xách va li ra khỏi biệt thự, bắt taxi về nhà cha…Kết thúc một năm địa ngục tựa như gió thoảng mây bay… Bao nhiêu xót xa, bao nhiêu tủi nhục, bao nhiêu cay đắng…rồi cũng sẽ hóa thành thinh không. Dung Âm ngồi trước bể thủy sinh như góc đại dương thu nhỏ của Mạc Thiệu Khiêm. Có cả rặng san hô đủ hình dạng, đủ màu sắc, những viên đá được lấy từ đáy đại dương mang lên, những cây tảo bẹ có cây đỏ rực, có cây lại xanh biếc, và mấy loại cá nước mặn nhở nhơ bơi lượn… Trông đơn giản thế này thôi, nhưng giá của bể cá thủy sinh này hôm Dung Âm thấy Mạc Thiệu Khiêm thanh toán với bên thiết kế, phải tớn hàng chục vạn Nhân dân tệ. Cô nghe xong giá tiền mà muốn xây xẩm mặt mày! Bán cái bể cá này của Mạc Thiệu Khiêm đi, có khi còn mua được cả một căn chung cư cỡ nhỏ nữa đấy! Dung Âm nhìn con cá vàng xinh xinh mà cô chẳng biết tên đang nhở nhơ bơi qua bơi lại, còn gặm gặm mấy cây tảo be bé với cái miệng chúm chím, ngộ nghĩnh tới mức khiến cô bật cười… Đặt cằm vào đầu gối co lên, vòng tay của Dung Âm ôm lấy đôi chân của mình, ngồi thu lu ngắm mấy con cá dễ thương bơi qua bơi lại sinh động, tận hưởng cảm giác cô đơn yên bình…Khoảng thời gian hiếm hoi mà cô không phải chịu sự quản thúc của Mạc Thiệu Khiêm. Nhưng người ta thường nói, “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Lúc Dung Âm đang vẫn vỡ nghĩ tới Mạc Thiệu Khiêm, thì đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên. Bản nhạc chuông mà cô chỉ dành cho người đó… Dung Âm nén tiếng thở dài, chật vật một lúc mới đứng lên được. Trong lòng tự nhiên thầm nghĩ bản thân mình thật là hèn nhát, đến cả dũng khí nói chuyện với Mạc Thiệu Khiêm, cũng phải tích góp bao lâu mới lấy ra dùng được một lần. _ Tôi nghe đây? _ Ra ngoài đi! Thanh âm trầm thấp ấy vang lên, chẳng nói thừa thêm một lời, sau khi đã đặt được mục đích truyền tải thì lập tức cúp máy. Dung Âm chửng hửng, vẫn cứ ôm chiếc điện thoại đứng thừ ra, bên tai vang lên tiếng tút dài vô cảm… Sau hai ngày xa cách, câu đầu tiên mà Mạc Thiệu Khiêm nói với cô lại chỉ vỏn vẹn có 3 từ: “Ra ngoài đi!”. Ra ngoài? Hắn đang ở ngoài cửa sao? Tại sao hắn không vào nhà, mà lại muốn cô ra ngoài? Dung Âm ôm mối thắc mắc canh cánh trong lòng, nhưng cũng không dám chần chừ lâu, liền vội bước ra ngoài. Đêm mùa hạ, có chút se lạnh đặc trưng khi ánh nắng mặt trời không còn nữa, bầu trời xanh cao được thay thế bằng màn đêm sâu thẳm, nửa vầng trăng huyền ảo trôi lênh đênh… Dung Âm bước ra trước cổng, chiếc xe vệ sĩ vẫn còn ở đó không kể ngày, không kể đêm. Hơi lạnh ùa vào da thịt khiến cô có chút ân hận khi đã không lấy một chiếc áo khoác. Nhưng tới khi ra đến ngoài rồi, Dung Âm mới ngỡ ngàng. Cô chẳng thấy Mạc Thiệu Khiêm đâu, mà ngược lại, cách cánh cổng sừng sững ở phía ngoài, một người đàn ông ăn vận lịch sự, dáng người thanh thoát đang mỉm cười rất thân thiện với cô… Dung Âm ngạc nhiên có chút lúng túng, đột nhiên lúc này chuông điện thoại của cô lại vang lên. Nuốt khẽ trong cổ, Dung Âm gạt nút nghe, giọng nói của Mạc Thiệu Khiêm vang lên trong điện thoại lạnh lùng và xa cách: _ Đó là luật sư tôi ủy quyền đến thương thảo với cô một vài vấn đề cho buổi ly hôn sắp tới! Tên cậu ta là Gia Kính! Tất cả vấn đề pháp lý cũng như yêu cầu của cô muốn nói với tôi cứ bàn bạc qua với cậu ta! Và vẫn như cuộc gọi lúc nãy, Mạc Thiệu Khiêm chẳng nói thừa một lời, giống như mỗi lần nói chuyện với cô đối với hắn giống như chuyện cực chẳng đã vậy, nói xong chẳng cần cô ý kiến, lập tức cúp máy. Dung Âm vốn dĩ cũng đã quen với tính khí thất thường hống hách của Mạc Thiệu Khiêm từ lâu, nên cô cũng chẳng cảm thấy quá buồn phiền, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút chông chênh. Dung Âm ấn mật mã trên bảng điện tử, cánh cổng cạch một tiếng rồi rì rì mở ra. Cô hướng về phía vị luật sư đại diện, mỉm cười cúi đầu thay cho lời chào. Trước ánh mắt của hai tên vệ sĩ, Dung Âm chỉ đơn giản giải thích: _ Đây là luật sư mà Mạc Thiệu Khiêm mời tới gặp tôi! Các anh có thể gọi điện cho anh ấy để kiểm tra! _ Mời anh! Dung Âm nhẹ giọng nói với vị luật sư kia, anh ta cười rất tươi tắn, thoải mái ôm cặp da theo cô vào nhà. **** Dung Âm bê một ly trà dâu thơm phức đặt trước mặt vị luật sư, dịu dàng lên tiếng: _ Đây là trà dâu tằm, uống ban đêm cũng không sợ mất ngủ. Mời ngài dùng thử! _ Cám ơn Mộ tiểu thư! Vị luật sư đó đứng dậy, rất lịch sự đón ly trà của Dung Âm. Sau khi đợi cô ngồi xuống, anh ta mới cẩn thận ngồi lại vị trí, _ Thưa Mộ tiểu thư! Tôi là Gia Kính tới từ Công ty Luật Nhiếp Gia. Hôm nay tôi được ngài Mạc ủy quyền tới để thương lượng với cô về vụ ly hôn giữa cô vài ngài ấy. Dung Âm không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, điềm đạm nhìn Gia Kính lôi từ trong cặp da ra hai tờ đơn ly hôn đã được soạn sẵn, cùng một tấm séc đã có chữ ký của Mạc Thiệu Khiêm. _ Thưa cô Mộ! Theo như sự ủy thác của ngài Mạc. Sau khi đơn ly hôn của cô và ngài Mạc được nộp tới Tòa Án, đồng thời chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo để thông cáo báo chí biết về việc ly hôn này! Câu nói của Gia Kính làm Dung Âm sửng sốt, vội vã lên tiếng hỏi lại: _ Sao lại phải thông cáo báo chí?Đây là chuyện riêng của tôi và Mạc Thiệu Khiêm, tôi cũng chẳng phải là người nổi tiếng, tại sao lại phải mở họp báo như vậy? _ Mộ tiểu thư! Xin cô bình tĩnh! Tuy rằng ngài Mạc và cô Mộ đây không làm việc trong ngành giải trí. Nhưng tầm ảnh hưởng của ngài Mạc tới xã hội lại vô cùng lớn. Chuyện hôn nhân của ngài ấy cũng từng khiến báo chí tốn không ít giấy mực. Vì thế bây giờ khi ly hôn, theo lẽ thường, phải làm thông cáo báo chí! Dung Âm cắn chặt lấy ngón tay, tiếng thở dài bất mãn không khoan nhượng vang lên. Hôn nhân giữa cô và hắn, rút cuộc cũng chỉ là một bản hợp đồng tình d*c không hơn không kém! Vốn dĩ chỉ là trả oán trả thù, tại sao phải làm tới mức độ này? Mạc Thiệu Khiêm, hắn thừa biết rằng cô hoàn toàn không muốn người khác biết về mối quan hệ giữa cô và hắn, tại sao lại phải mở họp báo? Thế là có ý gì đây? Gia Kính biết cô không đồng ý, lập tức nhẹ giọng thuyết phục. _ Thưa cô Mộ! Tôi biết cô không đồng ý! Nhưng đối với ngài Mạc mà nói, việc đời tư nếu không minh bạch rất dễ gây ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của ngài ấy. Thậm chí giá cổ phiếu trên Thị trường Chứng khoán cũng có thể vì thế mà giảm điểm! _ Mạc Thiệu Khiêm bây giờ đang ở đâu? Dung Âm khẽ giọng hỏi, Gia Kính liền nhẹ giọng đáp lời: _ Ngài Mạc đang có chuyến công tác đột xuất tại Châu Âu nên ủy quyền cho bên luật chúng tôi làm việc với cô! Dung Âm lắc đầu cười nhẹ…Vậy là Mạc Thiệu Khiêm rõ ràng muốn tránh mặt cô! Công tác ư? Tất cả chỉ là một vở kịch! _ Nếu như tôi không đồng ý thì sao? Mộ Dung Âm nhẹ nhàng nhưng cương quyết, nhìn về phía vị luật sư kia cứng rắn hỏi. Nhưng có vẻ như Dung Âm đã đánh giá quá thấp sự hiểu biết của Mạc Thiệu Khiêm về cô. Đáp lại, vị luật sư kia cũng chẳng chút nao núng, đằng sau nụ cười lịch thiệp đó, là cả một sự chuyên nghiệp đáng gờm. Anh ta lấy ra một bản hợp đồng, mà nhìn qua Dung Âm đã sởn hết cả gai ốc… Đó chính là bản Hợp đồng Hôn nhân giữa cô và Mạc Thiệu Khiêm! _ Trong bản hợp đồng hôn nhân của cô Mộ và ngài Mạc có một điều khoản. Nếu trong khoảng thời gian hợp đồng còn hiệu lực, cô Mạc có một điểm nào không làm theo yêu cầu của ngài Mạc, ngài Mạc có quyền kiện cô vì tội vi phạm hợp đồng, hoặc có thể đơn phương kéo dài thời hạn hợp đồng! _ Được rồi! Giai Kính nói một câu thôi, cũng thành công đánh đúng vào điểm yếu của Mộ Dung Âm. Cô thởi dài, những ngón tay vuốt dọc mái tóc xõa tung, bất lực thỏa hiệp. _ Tôi đồng ý là được chứ gì? _ Vâng! Cô Mộ!Ngoài ra ngài Mạc có ủy thác cho tôi một tờ séc. Ngài Mạc nói phần này là nằm ngoài hợp đồng hôn nhân giữa cô và ngài ấy. Cô có thể tùy ý ghi một con số trong tấm séc, đó sẽ là khoản đền bù thanh xuân ngài ấy trả cho cô! Đôi mắt Dung Âm hiện lên chút lênh đênh…Bàn tay cô nhấc tờ séc lên, lặng lẽ nhìn vào nét chữ như rồng bay phượng múa ấy…và trước ánh mắt của Giai Kính, cô thẳng tay xé đôi nó ra. Đặt hai nửa của tấm séc cạnh hợp đồng, Dung Âm nhấc chiếc bút mực của Gia Kính lên, thẳng thắn, không một chút do dự kí vào hai tờ đơn ly hôn. Ánh nhìn khảng khái, có một chút nhẹ nhõm bình yên của cô hướng về phía vị luật sư, nụ cười dịu dàng hiện trên đôi môi mềm mại, thanh âm trong vắt vang lên: _ Tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần được ly hôn với Mạc Thiệu Khiêm! Chỉ cần như vậy thôi! Cám ơn Luật sư! ****
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương