Xiềng Xích (Gông Xiềng)
Chương 69: Không coi ta ra gì
Cửa ô đầu ba cánh của Trường Bình Hầu phủ mở rộng, Thế tử Lâm Xương Thành của phủ đợi ở ngoài cửa, thấy xe ngựa phủ Thái tử từ xa thì hít sâu một hơi, rồi nặn ra khuôn mặt tươi cười đi lên tiếp đón.
Xe ngựa hoa lệ với nền sơn đen, nóc xe bốn góc đặt năm con phượng màu đỏ chậm rãi dừng bên ngoài phủ.
Chuỗi ngọc vàng kim rủ xuống thân xe lay động, màn che được người bên trong vén ra, nhảy xuống xe đầu tiên là thái giám trắng trẻo không râu, bề ngoài trông có vẻ hiền hòa.
Lâm Xương Thành làm quan viên trong triều thường xuyên đi lại ở tiền triều, sao có thể không nhận ra thái giám chưởng sự của Đông Cung - Điền công công Điền Hỉ?
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, không ngờ rằng lần này tiểu muội hắn trở về, Thái tử lại phái nô tài tâm phúc của mình đích thân hộ tống.
Hắn vội vã tiến tới chào hỏi.
"Điền công công..."
Điền Hỉ lại như không thấy Lâm Xương Thành vội bước qua đây, hắn ta cầm phất trần đi về phía xe ngựa, đang nhỏ giọng dặn dò một tràng với những nô tài kia.
"Ô đâu? Mau mở ra, lát nữa chủ tử ra ngoài phải gió, đứa nào các ngươi chịu trách nhiệm."
"Vén hết màn che lên. Còn có ghế kê chân, sao còn không mau mang lên?
"Đứng đó làm gì? Thứ không có mắt, còn không đi ra sau xe ngựa kiểm kê đồ đạc, xem xem chủ tử còn thiếu thứ gì."
Lam Xương Thành lúng túng đứng ở một bên.
Lúc này Điền Hỉ mới như đột nhiên nhìn thấy hắn, "a" lên một tiếng.
"Ôi xem ta này, để đám nô tài không có mắt này chọc tức, nhất thời không nhìn thấy Lâm thế tử ở đây."
Lâm Xương Thành vội hành lễ nói: "Là tại hạ không phải, không biết Điền công công đặt chân tệ xá, không đón tiếp từ xa, vẫn mong ngài rộng lòng tha thứ."
Điền Hỉ quét mắt nhìn lác đác mấy người nghênh đón, sau đó miệng cười mà tâm lạnh nói: "Sao có thể nói như vậy, chúng ta chỉ là một nô tài, phụng lệnh Thái tử gia theo Lương đệ nương nương hồi phủ ở mấy ngày. Ngài đó, dù là đón từ xa, cũng không phải đón chúng ta có phải không?"
Lâm Xương Thành sao lại không nghe ra lời nói ngoài mềm trong cứng.
Sắc mặt hắn không khỏi lúc đỏ lúc trắng.
Không tiếp đón từ xa, tất nhiên là chỉ người chủ quản của Trường Bình Hầu phủ.
Điền Hỉ cố ý mang Thái tử gia ra, không chỉ ám chỉ phủ bọn họ thất lễ với Lương đệ tương lai, mà còn ám chỉ bọn họ cũng coi thường Thái tử gia.
"Gần đây thân thể phụ thân có bệnh, ông ấy..."
Lâm Xương Thành vội vàng muốn giải thích, nhưng lúc này Điền Hỉ đã quay người đi, tự mình vén màn xe sau đó cúi người, mời người bên trong ra.
Hai bà tử đỡ một nữ tử mặc áo choàng hoa văn tơ vàng điểm xuyết đi ra. Khuôn mặt thanh nhã, đôi mắt tĩnh lặng, trông có vẻ vẫn như xưa, nhưng lại nhiều hơn sự lạnh nhạt xa cách so với trước.
Lâm Uyển nhẹ giẫm lên ghế kê chân dưới xe, dường như không thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của người bên kia. Nàng khẽ gật đầu rồi vươn tay từ trong áo choàng đội lại mũ trùm, sau đó cụp mắt bước vào trong phủ.
Lâm Xương Thành nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia rời đi, bờ môi mấp máy, cuối cùng lại không thể gọi ra miệng hai chữ "tiểu muội".
Điền Hỉ bảo những hạ nhân kia đuổi theo.
"Đúng rồi Lâm thế tử, trong phủ đã chuẩn bị noãn kiệu chưa?"
Lâm Xương Thành tỉnh táo lại, vội đáp: "Chuẩn bị rồi, đã chuẩn bị xong từ sớm rồi."
Điền Hỉ lại hỏi: "Phòng của Lương đệ nương nương đã quét dọn sạch rồi chứ?" Không đợi đối phương trả lời, hắn ta lại tự trách nói: "Cũng do sự tình gấp gáp, nếu không chúng ta nhất định sẽ tới trước, tự mình mang người dọn dẹp, không làm phiền phủ ngài."
Lâm Xương Thành nghe vậy kinh hãi, luôn miệng nói không làm phiền.
Điền Hỉ không nói thêm gì nữa, vung phất trần rồi cất bước vào phủ.
Lâm Xương Thành lòng dạ không yên đi theo, lén phái tên sai vặt mau bẩm lại chuyển ở đây cho phụ thân hắn.
Hắn thầm hy vọng phụ thân có thể ra mặt làm dịu mối quan hệ này.
Không thấy trong lời nói của Điền công công đều ám chỉ phủ bọn họ thất lễ với Lương đệ nương nương hay sao? Chỉ sợ cứ để như vậy mà mang cái danh thất lễ này, một khi bị Thái tử biết được, vậy chắc chắn sẽ bị Thái tử ghi hận.
Sáng nay vì sao Trung Dũng Hầu phủ bị liên lụy, vì sao tam phòng gặp đại nạn, những thế gia quan lại trong Kinh thành này ai mà không biết, ai mà không hiểu?
Không thấy việc vừa xảy ra, những thế gia kia đều rối rít khiêm khắc quán triệt với con em trong nhà, không cho phép tùy tiện nói bừa việc riêng của Thái tử hay sao?
Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn có chút phức tạp.
Hắn cũng không ngờ tới, Thái tử lại chịu làm những điều này vì tiểu muội nhà hắn.
Càng không ngờ tới, Thái tử lại vẫn muốn cho tiểu muội hắn danh phận.
Hôm nay lúc người của Đông Cung tới truyền lời, hắn và phụ thân đều tưởng như nghe nhầm, dù bây giờ đã đích thân đón người đến, hắn vẫn cảm thấy khó có thể tin.
Dù sao tiểu muội hắn mang thân phận quả phụ tội thần, còn từng vào Giáo Phường Ti.
Có thể cởi bỏ tiện tịch bọn họ đã cảm thấy hiếm thấy, nào có nghĩ đến, nàng vẫn có thể đặt chân vào Đông Cung, có được danh phận chính thức?
Dù vậy cũng không tránh được người ngoài sẽ ngầm nói vài câu khó nghe sau lưng, nhưng không thể không nói, có danh phận đó thì sẽ trở thành Hoàng gia ngọc điệp, cho dù lúc trước nàng có thế nào, người ngoài cũng không dám mang ra nói trước mặt.
Chờ thời gian chậm rãi qua đi, mọi người cũng dần dần quên, những chuyện quá khứ của nàng có mấy ai nhớ rõ được?
Nhất là đợi sau này Thái tử lên ngôi, chắc chắn nàng cũng sẽ kiếm được vị trí phi tần có phẩm cấp, những chuyện trước kia càng không có ai nói tới.
Nghĩ đến Thái tử lên ngôi, trong lòng Lâm Xương Thịnh thắt lại.
Bởi vì hắn không khỏi nghĩ đến, hiện giờ phụ thân đang đứng ở phe Trần vương.
Làm triều thân, sao hắn lại không nhìn ra, Trần vương đối đầu với Thái tử không khác gì châu chấu đá xe.
Hôm nay phụ nhân không chịu ra ngoài đón cũng là cố kỵ Hoàng hậu và Trần vương, chỉ sợ khiến bọn họ hiềm nghi.
Nhưng như vậy cũng là triệt để đắc tội Thái tử.
Huống hồ đợi tiểu muội hắn vào Đông Cung, trở thành Hoàng gia ngọc điệp, Hoàng hậu nương nương còn có thể thật lòng tín nhiệm bọn họ sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lâm Xương Thành không khỏi rối bời.
Lâm Uyển về tới viện tử trước khi nàng xuất các.
Cảnh vật vẫn như cũ, nhưng giây phút nàng bước vào lại cảm thấy dường như lần trước bước vào là ở kiếp trước.
Hoa cỏ cây cối trong vườn vẫn đây, chỉ là hạ nhân bỏ bê chăm sóc, cây cối tàn lụi đi nhiều.
Ngược lại cây ngân hạnh đã có tuổi trong sân vẫn sinh trưởng tốt, dù vào đông lá cây rụng hết, nhưng thân cây vẫn thẳng tắp vươn cao, sừng sững đứng đó.
Ánh mắt nàng không khỏi lại nhìn về phía bàn đu gỗ lim dựng bên cạnh cây ngân hạnh kia.
Trong ngẩn ngơ, Lâm Uyển dường như nhìn thấy trưởng tỷ nàng đẩy bàn đu cười nhìn nàng lúc còn nhỏ, lại như nhìn thấy nàng cười đẩy dây đu dịu dàng nhìn Thụy ca cười khanh khách.
"Nếu người không nỡ vậy đợi việc mừng của người xong xuôi, nô tài sai người dời cái cây này đến trước điện người, để người có thể nhìn thấy nó hàng ngày."
Lâm Uyển thu lại ánh mắt.
"Chỉ là cái cây mà thôi, không có gì không nỡ."
Điền Hỉ "dạ" một tiếng, nhưng lại âm thầm ghi nhớ cảnh vật và bài trí của viện này trong lòng.
Lâm Uyển đi vào trong nhà, đưa tay chậm rãi chạm lên bàn ghế đồ trang trí trong phòng khách quen thuộc. Sau đó nàng cũng không bảo người đi theo, một mình vào phòng trong, im lặng ngồi trên giường mây bên cửa sổ.
Điền Hỉ đi một vòng trong nhà chính, thỉnh thoảng đưa tay quệt qua mặt bàn, sau đó vân vê ngón tay.
Hắn ta ở trong phòng không quá lâu rồi lui ra, vẫy nô tài trong viện tới, giáng xuống đầu mấy tiếng mắng giận dữ.
Lâm Xương Thành nghe được mặt đỏ tới mang tai.
Từ sau khi tiểu muội xảy ra chuyện thì gian nhà này phủ bụi, phụ thân không cho bất kỳ ai đến gần chỗ này. Hôm nay Thái tử đột nhiên sai người đến báo, nói là tiểu muội sẽ lập tức về phủ, chờ chọn ngày đưa vào phủ Thái tử. Thời gian thực sự quá gấp, dù bọn họ đã sai người vội vàng thu dọn, nhưng làm sao có thể dọn sạch nhanh như vậy?
Lúc Lâm Xương Thành đang đứng đó, giải thích cũng không phải, đứng nghe cũng không xong, ngoài viện đã vang lên những tiếng bước chân huyên náo.
Tinh thần hắn chấn động, vội ra ngoài xem xét, đến khi thấy người tới thì không khỏi thở phào một hơi.
Tuy rằng phụ thân chưa đến nhưng tốt xấu mẫu thân hắn cũng đến rồi, còn mang theo hai đệ đệ hắn và Cao thị, Lư thị, Dương thị cùng đến.
Đào thị vừa mang mấy con trai con dâu vào viện, chỉ thấy công công đứng trên bậc cao, giơ lan hoa chỉ cao giọng mắng chửi nô tài.
Điền Hỉ vừa thấy người đến, lập tức mặt mày tươi cười, tiến lên phía trước thỉnh an.
"Đương gia thái thái, sao ngài lại đến đây? Đã giờ này rồi." Nói rồi hắn ta ngước mắt nhìn lên trời, sau đó lại ân cần nói: "Vẫn phải làm phiền ngài đợi ở đây một lúc, chúng ta sẽ đi bẩm báo Lương đệ nương nương, xem người có muốn nghỉ ngơi không."
Đào thị miễn cưỡng cười nói một tiếng được.
Điền Hỉ quay đầu trở về phòng, sau đó lại thấy người đang vịn khung cửa phòng trong, thất thần ngơ ngẩn nhìn về phía ngoài phòng.
Thấy vậy, hắn ta đã biết không cần lắm miệng qua hỏi nữa, tức khắc vén màn cửa đi ra ngoài, mời mấy người Đào thị vào.
Đào thị nắm chặt cánh tay má Chu, run run đi vào phòng.
Sau một trận bệnh nặng năm ngoái, sức khỏe của bà đã sa sút đi nhiều.
Đoạn đường từ ngoài sân vào phòng trong, bà đi rất vất vả, có suy nhược về thể chất, cũng có áp lực trên tinh thần.
Mấy người má Chu cuống quít đỡ bà.
Đào thị cố chống đỡ tinh thần nhìn về phía trước, nói không ra lời, chỉ là nước mắt không ngừng chảy.
Sau một năm, mẹ con hai người gặp lại, đủ loại cảm xúc lẫn lộn cuồn cuộn trong lòng.
Đào thị nhìn nữ nhi của bà. Cốt nhục chí thân của bà, người không thể quen thuộc hơn, bây giờ lại như cách tầng sa, khuôn mặt lãnh đạm xa cách, giữa mẹ con đã không thể quay về ấm nồng như lúc trước.
Lâm Uyển cũng nhìn mẫu thân nàng. Nàng cảm thấy hẳn là nàng sẽ đau xót, tủi thân, hẳn là nước mắt đầm đìa. Nhưng hai mắt nàng từ đầu đến cuối lại trống rỗng, dù có gió thổi qua cũng không nặn ra được giọt nước mắt.
Có lẽ nước mắt nàng đã cạn khô từ lâu.
Cạn khô vào năm đó cửa tan nhà nát, năm đó sinh ly tử biệt, khi bị gia tộc vứt bỏ, khi cùng Tấn Trừ đánh cược, còn có những lần bị áp bức hành hạ.
Bây giờ người thân gặp nhau, đáy lòng nàng ngoại trừ sự cay đắng nhàn nhạt thì không còn có cảm nhận gì khác.
Từ trong nhà, nàng chậm rãi lướt qua khuôn mặt mấy người thân nhân.
Ánh mắt mấy vị ca ca phức tạp, sắc mặt mấy vị tẩu tẩu muôn vẻ.
Nàng có thể đoán được mấy phần suy nghĩ của bọn họ, nhưng lại không hứng đào sâu suy nghĩ bất kỳ cái gì.
"Đỡ phu nhân tới nói chuyện với ta đi."
Nàng nói với má Chu câu này rồi quay người đi, chậm rãi đi vào phòng trong.
Đào thị được má Chu đỡ tới, sau đó bà ấy khom người lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Điền Hỉ ở gian ngoài chào hỏi những người khác: "Ngồi đi, nào tam gia và các vị đại gia khác, mấy vị phu nhân đều mau ngồi đi. Nào, dâng trà cho mấy vị chủ tử."
Lâm tam gia bị điểm mặt chỉ tên sợ run cả người.
Trước vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Điền Hỉ, mấy người ngồi như ngồi bàn chông.
Trong phòng, Đào thị và Lâm Uyển đôi bên đều không nói gì.
Đào thị khó nén thương cảm nhìn nàng, mấy lần định mở miệng, nhưng đầy một bụng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Trên giường lạnh, con... thân thể con yếu, chớ có ngồi lâu."
Cuối cùng là Đào thị phá vỡ sự im lặng trong phòng, ngập ngừng nói.
Ánh mắt Lâm Uyển hạ xuống, ngón tay thon trắng xoa nhẹ giường mây đã nhiều năm tuổi, hồi lâu mới nói: "Có chăn chiên lót dưới, không đáng ngại. Vả lại cũng không ngồi được mấy lần nữa."
"Uyển tỷ nhi..."
"Thái thái không cần nói nhiều nữa, con đều hiểu."
Nàng ngước mắt, khuôn mặt trắng trẻo bình tĩnh không gợn sóng: "Tình hình con lúc đó như vậy, trong nhà đã cố hết sức. Có Thái tử cản trở, cho dù mọi người có năng lực ngất trời cũng không sử dụng được."
Đào thị vội vàng liếc nhìn ngoài cửa phòng, hạ giọng cuống quýt nói: "Nói cẩn thận."
"Không ngại, Điền công công biết chừng mực. Hắn sẽ không nghe lén."
Lâm Uyển khép lại áo choàng trên người, nói đều đều: "Cho nên thái thái không cần cảm thấy tự trách, con cũng chưa từng có ý oán hận trách cứ mọi người. Ngược lại cảm thấy, trong phủ không dính líu vào chuyện của con thật ra là chuyện tốt."
"Con nghèo túng chưa chắc là tai họa, kỳ thực huy hoàng cũng chưa hẳn là chuyện tốt."
Ánh mắt nàng rơi trên người Đào thị. Làm một mẫu thân, trong lòng Đào thị sao lại không dằn vặt. Trong một năm ngắn ngủi, tóc Đào thị đã bạc một nửa, già hơn mười tuổi. Trong lúc nói chuyện cùng nàng, bà tức ngực khó thở, xoa ngực ho khan không dưới ba lần.
"Thái thái thả lỏng tinh thần, dưỡng bệnh cho tốt, đừng lo nghĩ việc khác nữa."
Lâm Uyển từ từ quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt tĩnh lặng ngắm nhìn giá đồ cổ thưa thớt vật trang trí trong phòng.
"Chờ mấy ngày nữa sau khi con rời đi, sau này chắc sẽ không về lại phủ nữa. Thái thái không cần nhớ mong nhiều, càng không cần nghe ngóng tin tức hay gì khác của con, chỉ coi như có người thân xa nhà là được."
Lời này mang ý nghĩa, ngày sau giữa bọn họ không cần qua lại nữa.
Trong lòng Đào thị thắt lại, không kiềm được ho khan.
Cách ánh lệ cố nén nơi đáy mắt, bà nhìn phía đối diện, chỉ thấy người khoác áo choàng đỏ thêu chỉ vàng an tĩnh ngồi đó, thanh tao trống rỗng, dù là y phục màu sắc rực rỡ cũng không thể làm khuôn mặt trắng thuần của nàng thêm mấy phần hồng hào.
Đào thị nhìn nàng, không hiểu sao có cảm giác tựa như thấy đóa hoa cuối cùng trên ngọn cành lúc cuối thu. Vào mùa này, hoa khô héo dường như sắp tàn lụi.
Trước kia Uyển tỷ nhi cũng hầu như yên lặng, nhưng trong đôi mắt tĩnh lặng lại chứa đựng sức sống; còn nhìn nàng bây giờ trống rỗng như tù nước đọng, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Đào thị hoảng hốt, không nhịn được nắm lấy tay nàng, nhưng cầm trong tay mới cảm thấy bàn tay kia còn gầy, còn lạnh hơn bà.
"Làm sao lại gầy như vậy..."
Bà nghẹn ngào muốn sờ cánh tay Lâm Uyển, nhưng chưa kịp chạm đến, Lâm Uyển đã rút tay về.
"Bồi dưỡng rồi sẽ hồi lại."
Lời nói hời hợt lãnh đạm càng làm Đào thị bi thương không chịu nổi.
Bà muốn hỏi có phải Thái tử tra tấn nàng hay không, nhưng lời đại nghịch bất đạo như vậy, bà sao dám nói ra miệng.
Chỉ có thể khuyên nàng cái khác: "Con phải nghĩ thoáng ra một chút... Thụy ca không còn, mẹ biết con đau khổ, nhớ ngày đó lúc ngũ ca con mất, sao ta lại không đau đến không muốn sống? Chính vì như vậy mới sinh bệnh hỏng người."
"Uyển tỷ nhi, nhưng người không thể cả đời sống trong quá khứ. Có thể bước qua, nhìn về phía trước, tháng ngày sẽ dần dần tốt đẹp."
Trong đầu Lâm Uyển phác họa khung cảnh tương lai hai mẹ con bọn họ trùng phùng. Mỗi lúc đêm khuya vắng người, cũng chỉ có nghĩ đến cảnh tượng ấm áp như vậy mới có thể làm nàng tiếp tục lấy hết dũng khí sống sang ngày hôm sau.
Có đôi khi nàng nghĩ, may mắn Thụy ca còn sống chạy thoát khỏi trận chiến loạn kia, mới để bây giờ nàng còn có thể hướng tới khoảng thời gian tươi đẹp. Nếu như Thụy ca mất trong trận chiến loạn đó... có lẽ bây giờ cái để nàng gắng gượng sống tiếp chỉ còn lại báo thù. Nghĩ thoáng chút... sao có thể nghĩ thoáng được?
Đào thị thấy sắc mặt nàng như có chút thần thái, lại thử khuyên bảo: "Hôm nay Thái tử dẹp bỏ dư luận, kiên quyết cho con danh phận, nghĩ rằng hắn cũng thật lòng với con. Con cũng đừng nhắc đến quá khứ nữa, phải biết nam nhân kiêng kỵ nhất điều này, đừng ngại thuận theo một chút, sau này nếu mang thai long tử hoàng tôn cũng là khổ tận cam lai..."
Sắc mặt Lâm Uyển lại trở về bình tĩnh không gợn sóng.
Đào thị bèn không nói nữa.
Không biết mẹ con hai người im lặng ngồi đó bao lâu, Lâm Uyển mới nhẹ giọng nói một câu: "Thái thái, sau này... đừng tới nữa."
Nước mắt Đào thị cố nén cuối cùng vẫn rơi xuống.
Đợi khi Đào thị lưu luyến đứng dậy rời đi, Lâm Uyển cũng đứng dậy, nói với bà một câu giữ gìn sức khỏe.
Đào thị được má Chu đỡ, loạng choạng chực ngã rời đi.
Lâm Uyển nhìn màn cửa lay động hồi lâu. Ánh mắt phiêu đãng, hoảng hốt, tựa như xuyên qua không gian, nhìn thấy khung cảnh lần đầu tiên gặp Đào thị khi nàng đến thế giới này, sau đó theo dòng chảy chậm rãi của thời gian, trước mắt lướt qua từng hình ảnh chung sống cùng Đào thị, cho đến khung cảnh kết thúc giờ phút này bà bi thương rưng rưng, lảo đảo sắp ngã rời đi.
Vào đêm, Điền Hỉ thấy đèn trong phòng đã tắt bèn vẫy người tới dặn dò một phen, sai đi truyền tin cho Thái tử.
Đêm nay, tâm trạng Tấn Trừ không được tốt, nửa đêm đi lại trong phòng.
Thứ nhất là quả thực nổi nóng vì sự thất lễ của Trường Bình Hầu phủ, thứ hai là thái độ của nàng với Trường Bình Hầu phủ khiến đáy lòng hắn sinh ra chút bất an mơ hồ.
Nàng tỏ ý tuyệt giao với nhà mẹ đẻ, tuy có một phần nguyên nhân là nhà mẹ nàng tuyệt tình trước, nhưng hắn luôn cảm thấy dường như có ý nghĩa sâu xa khác.
Hôm sau, đúng dịp quan viên được nghỉ phép tắm gội.
Trời mới tờ mờ sáng, Tấn Trừ đã sai hạ nhân đến Trường Bình Hầu phủ hạ bái thiếp.
Vừa tới giờ Thìn, hắn cũng bảo người chuẩn bị xe ngựa, đi đến Trường Bình Hầu phủ.
Lâm Hầu gia đã mang theo già trẻ cả nhà quỳ nghênh bên ngoài phủ từ sớm.
Tấn Trừ nhấc cửa sổ, vén mắt lãnh đạm liếc nhìn ngoài xe ngựa, chỉ thờ ơ bảo bọn họ đứng dậy sau đó đóng cửa sổ lại.
Cửa lớn trong ngoài phủ đều mở rộng, đón xe ngựa Thái tử vào phủ.
Lâm Hầu gia cưỡi ngựa tự mình dẫn đường phía trước, cung kính dẫn xe ngựa tới khách sảnh đón tiếp.
"Thần bái kiến điện hạ, cung thỉnh điện hạ an."
Tấn Trừ xuống xe ngựa, ánh mắt lướt qua Lâm Hầu gia đang cúi đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Ta cung an, đứng lên đi."
Lâm Hầu gia sao có thể không cảm nhận được uy thế sắc bén của Thái tử đặt trên người ông.
Ông đương nhiên biết là vì sao, lại cũng chỉ coi như không biết, bất chấp đứng dậy, đưa tay hướng về phía khách sảnh, kính cẩn nói: "Mời điện hạ dời bước."
Tấn Trừ phủi tay áo, cất bước đi vào.
Bóng lưng thẳng tắp kia cũng toát ra vẻ không có thiện ý.
Lâm Hầu gia hít sâu một hơi cắn răng đuổi theo, đồng thời đánh mắt ra hiệu mấy nhi tử chớ có nói lung tung, sau đó mới để bọn họ cùng vào sảnh.
Tấn Trừ vén tà áo ngồi xuống, vừa mới an tọa đã vén mắt nhìn Lâm Hầu gia, nói thẳng: "Nghe nói hôm qua Lâm Hầu gia bị ốm?"
Lâm Hầu gia còn chưa đặt người xuống ghế đã vội đứng dậy trả lời: "Phiền điện hạ quan tâm, hôm qua bệnh cũ của thần tái phát, quả thực không dậy nổi. Đêm qua uống thuốc xong ra mồ hôi mới đỡ hơn, nếu không bây giờ sợ phải thất lễ với điện hạ."
Tấn Trừ nghe vậy có vẻ như tin thật, trên khuôn mặt lạnh lùng lại lộ vẻ ân cần: "Bệnh cũ không được qua loa, cẩn thận thành bệnh nặng. Thường ngày Lâm Hầu gia phải chú ý mới được."
Lâm Hầu gia luôn miệng vâng dạ, cảm ơn Thái tử quan tâm.
"Thân thể ngươi khó chịu, chớ có đứng lâu, mau ngồi xuống đi."
Lâm Hầu gia tạ ơn lần nữa.
Khi thấy người đối diện đã ngồi xuống, Tấn Trừ mới nói tiếp: "Nghe nói Lâm Hầu gia bị bệnh, lòng ta rất lo, cố ý chọn chút thuốc bổ từ trong kho tới."
Nói rồi, hắn giơ tay vỗ hai cái.
Sau đó có hạ nhân từ ngoài sảnh khách khiêng mấy cái rương đi vào.
Mở ra xem là đầy rương dược liệu, đều là những vật thượng đẳng như nhân sâm, đương quy, lộc nhung, tổ yến.
Lâm Hầu gia lại muốn đứng dậy tạ ơn nhưng bị Tấn Trừ cười giơ tay ngăn lại.
Lúc này bọn hạ nhân khom người lặng lẽ lui xuống, duy chỉ có một ông già râu tóc bạc trắng ở lại, cung kính đợi ở một bên.
Lâm Hầu gia nhìn thấy, mấy người Lâm Xương Thành ở xung quanh cũng nhìn thấy.
Đối mặt với nghi vấn của bọn họ, Tấn Trừ cười giải thích: "Đây là Vương thái y trong cung, y thuật cao siêu, trước giờ ta luôn tin tưởng."
Hắn làm như không thấy đám người Lâm Hầu gia hơi biến sắc, ngoắc tay ra hiệu Vương thái y qua.
"Đi xem bệnh cho Lâm Hầu gia đi, xem xem rốt cuộc là bệnh gì mà khiến người không dậy nổi."
Lâm Hầu gia cuống đến độ mồ hôi đầm đìa.
Ông vội vàng muốn tìm một cái cớ, nhưng chưa đợi ông nghĩ ra cớ gì, Vương thái y đã chạy tới ngồi bên cạnh ông, dịu giọng bảo ông vươn tay ra.
Lâm Hầu gia chỉ có thể làm theo.
Đối mặt với dáng vẻ cười như không cười của Thái tử, ông chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi.
Tất nhiên là ông không có bệnh, thái y có thể xem ra bệnh gì?
Vương thái y còn đang bình chân như vại bắt mạch cho ông, nhưng trong đầu ông đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ chẳng lẽ Thái tử muốn vạch trần lời nói dối của ông để trị tội?
Đây cũng là mục đích chuyến này của Thái tử?
Thời gian chưa đến nửa nén hương, Vương thái y đã thu tay về.
Ông ta đứng dậy đến trước mặt Thái tử, bẩm: "Bẩm điện hạ, xem mạch tượng của Lâm Hầu gia, hình như có bệnh tim phổi hư nóng. Bệnh này không khó chữa, đợi nô tài kê thuốc cho Lâm Hầu gia uống xong, triệu chứng này cũng sẽ hết."
Lâm Hầu gia vừa nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên nghe Thái tử ở đối diện hỏi một câu: "Đúng lúc lần này đến đây cũng mang theo không ít dược liệu. Ngươi xem có thể bốc thuốc được không?"
Lúc này Vương thái y trả lời: "Được ạ."
"Vậy thì tốt rồi. Còn chờ cái gì, mau đi bốc thuốc đi, sắc xong thì tranh thủ bưng tới, để Lâm Hầu gia uống nhân lúc còn nóng."
Ngữ điệu Thái tử không nhanh không chậm, lại làm cho sắc mặt cha con Lâm Hầu gia tái mét.
Bởi vì thoáng chốc điều đầu tiên bọn họ vô thức nghĩ đến là Hoàng thái tử ngày xưa vô duyên vô cớ hoăng.
Hiện nay, Hoàng thái tử bị ai độc chết đã là bí mật không được rêu rao. Những quan lại quý nhân trong Kinh thành, hễ tin tức nhanh nhạy một chút, ai mà không biết Hoàng thái tử chết dưới tay Đương kim Thánh thượng.
Nghĩ đến Hoàng thái tử ngày xưa cũng coi là Đương kim Thánh thượng một tay nâng đỡ thượng vị, cuối cùng lại bị Thánh thượng nhẫn tâm độc chết. Ngay cả chí nhân còn ra tay ngoan độc, huống chi là người khác?
Nghĩ đến Đương kim và Thái tử đều là người làm việc không theo nguyên tắc, cuối cùng Lâm Hầu gia không duy trì được vẻ tỉnh táo trên mặt nữa, mồ hôi lạnh tuôn ra, sắc mặt tái đến trắng bệch.
Tấn Trừ không nhìn ông ta, mặt không đổi sắc nhìn ra phía ngoài sảnh, ngón tay tùy ý gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Hết tiếng ngày đến tiếng khác vang lên làm Lâm Hầu gia tâm hoảng ý loạn.
Ông muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng làm mình hít thở không thông này, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Thái tử ở đối diện, thấy mặt mày hắn đều lạnh băng, chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đành phải nuốt lại lời.
Một khắc đồng hồ sau, Vương thái y đích thân bưng bát thuốc nóng hổi lên.
Nước thuốc đen nồng, cho dù ai thấy cũng phải đờ người.
Tấn Trừ quét mặt nhìn bát thuốc kia, lạnh nhạt nói: "Bưng cho Lâm Hầu gia uống."
Vương Thái y liền bê thuốc đến phía đối diện.
Lâm Hầu gia nhìn nước thuốc kia gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi, kích thích ông giật mình mấy hồi.
Ông đưa tay định bưng lấy, nhưng cảm giác hai tay lúc này như nặng tựa ngàn cân, kề cà nửa ngày cũng không giơ được.
Lúc này, Lâm Xương Hi đứng sau lưng Lâm Hầu gia cắn răng đi lên, đoạt lấy bát thuốc từ tay Vương thái y, thổi một chút rồi bê bát thuốc quỳ hai gối xuống đất.
"Điện hạ, thần cũng có bệnh, đau đớn khó chịu, muốn uống bát thuốc này trước phụ thân. Mong điện hạ thành toàn."
Nói xong hắn cúi đầu thổi một hơi lớn, sau đó không đợi Lâm Hầu gia sợ hãi ngăn lại đã uống ực một ngụm.
Trong nháy mắt, ngoại trừ tiếng hít sâu của người xung quanh, toàn bộ khách sảnh có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Tấn Trừ lạnh mắt nhìn Lâm Xương Hi bị bỏng đến đỏ bừng cả mặt, chợt đưa tay đập bàn một cái, quát: "Làm càn! Ta đã đồng ý cho ngươi uống thuốc chưa? Ngươi là không coi ta ra gì!"
"Thần không dám."
Lâm Xương Hi vội buông bát thuốc, dập đầu nhận lỗi.
Lúc này đám người Lâm Hầu gia cũng đều quỳ xuống đất thỉnh tội.
Tấn Trừ không chớp mắt nhìn Lâm Hầu gia: "Người trước bất kính với ta, đến nay còn đang ở trong ngục Đại Lý Tự. Nếu Trường Bình Hầu phủ muốn nối gót, ta cũng không ngại tác thành."
Đám người Lâm Hầu gia đương nhiên biết người đang trong ngục Đại Lý Tự là chỉ tam phòng của Trung Dũng Hầu phủ, cũng biết cái gọi là bất kính là chỉ cái gì.
Sắc mặt Lâm Hầu gia biến đổi mấy bận, sau đó luôn miệng nói không dám.
Tấn Trừ chưa nói thêm gì, chỉ quét mắt nhìn bọn họ giây lát rồi trầm giọng lệnh bọn họ đứng lên.
Thấy Lâm Xương Hi vẫn còn bưng bát thuốc sợ hãi đứng một bên, Tấn Trừ cười lạnh một tiếng: "Đã thích uống thuốc như thế, vậy ngươi uống hết đi."
Lâm Xương Hi biết thuốc không có vấn đề gì, nghe vậy cũng không thấy có gì gánh nặng, đáp lại một tiếng rồi uống cạn thuốc còn trong bát.
Tấn Trừ đảo mắt qua đáy bát, lại giao phó Vương thái y: "Nhị công tử uống có vẻ thỏa thích, ngươi đi sắc thêm hai bát thuốc tới."
Vương thái y nhận lệnh ra ngoài, Lâm Xương Hi bấm bụng tạ ơn.
Tấn Trừ cầm chén trà trên bàn, ung dung uống một ngụm, đột nhiên hỏi: "Đêm qua Lương đệ ở lại phủ ổn chứ?"
Lâm Xương Thành thấy sắc mặt phụ thân hắn cứng đờ, bèn cướp lời đáp: "Ổn cả ạ."
Tấn Trừ không truy vấn hắn nói thật hay giả, chỉ im lặng một lát mới nói: "Ta tìm Khâm Thiên Giám tính qua, mười ngày sau là ngày lành tháng tốt. Ngày ấy, ta tới đón nàng nhập phủ."
Mấy người Lâm Hầu gia đáp lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem cụ thể là ngày nào. Đợi khi bọn họ tính ra, sắc mặt mấy người đều vi diệu.
Bởi vì hôm đó, trùng hợp là sau ngày giỗ của Phù gia.
Tấn Trừ như không nhận ra, chỉ lại nhắc một chuyện khác.
"Đến hôm đó, phủ các ngươi định chuẩn bị cho nàng bao nhiêu của hồi môn?"
Lâm Xương Thành há miệng suýt chút nữa thất thanh hô lên một tiếng.
Của hồi môn? Tiểu muội hắn cũng không phải lấy chồng, cần gì chuẩn bị của hồi môn?
Dù là vào Đông Cung thì cũng là thiếp.
Cũng may hắn phản ứng kịp thời, lúc nhận ra không ổn đã cấp tốc ngậm miệng, im lặng đứng một bên.
Lâm Hầu gia cũng suy nghĩ như vậy.
Lúc đầu ông chỉ định cho chút khế đất ngân phiếu là xong việc, nhưng hôm nay Thái tử đã nhắc, vậy ông chắc chắn phải chuẩn bị thêm thứ khác.
Lúc Lâm Hầu gia trầm ngâm, Tấn Trừ đã bắt đầu nói bóng gió ám chỉ: "Còn nhớ ngày xưa tam cô nương của phủ xuất giá, tám mươi tám hòm xiểng, mười dặm hồng trang, cảnh tượng rất hoành tráng. Bây giờ vào Đông Cung, các ngươi chuẩn bị kém là muốn làm mất thể diện của ta?"
Lâm Hầu gia giật mình. Nghe lời này, Thái tử còn định tới nghênh hay sao?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, từ xưa đến nay Thái tử nạp Lương đệ không có quy cách như vậy. Dù là Thái tử tần cũng không rườm rà như thế.
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ông nào dám chất vấn trước mặt Thái tử, nghĩ nghĩ một lát mới đáp là chuẩn bị một trăm hai mươi tám hòm xiểng.
Nói xong, một lát sau mới nghe Thái tử miễn cưỡng nói "ừ" một tiếng.
Trước khi đi Thái tử lại dặn dò: "Hỷ phục ta chuẩn bị thay nàng. Chỉ là khăn hỷ, các ngươi phải đốc thúc nàng tranh thủ thêu xong."
Sau khi Thái tử dẫn người rời đi, cha con Lâm thị ngây ra như phỗng mới hồi thần.
Bọn họ lúng túng nhìn mặt nhau, bởi vì từ mấy câu nói rời rạc của Thái tử, có thể đoán được Thái tử chuẩn bị loại quy chế thế nào.
Tất cả không khỏi choáng váng. Bọn họ gần như có thể tưởng tượng được, đợi sau hôm đó, quan lại quyền quý trong Kinh thành, nhất là Thánh thượng biết được Thái tử nạp Lương đệ với đủ loại quy chế vượt mức sẽ phản ứng như thế nào.
"Hầu gia, người xem..."
Hạ nhân đang thu dọn dược liệu đồ bổ trong những chiếc rương kia, vừa lúc mở cái rương cuối cùng nhìn thấy vật đặt bên trong, không biết làm sao đành vội vàng bẩm báo.
Mấy người Lâm Hầu gia đi qua xem.
Đến khi thấy hai con chim nhạn trói chân nằm trong rương, cũng không khỏi ngây người giây lát, lòng bọn họ rối như tơ vò.
"Phụ thân..."
Lâm Xương Thành không nhịn được gọi.
Lâm Hầu gia đưa tay ngăn lại: "Để ta... suy nghĩ một chút."
Đương nhiên ông biết trưởng tử ông muốn nói điều gì. Nhưng dù gì ngày đó là nhờ Hoàng hậu mới bảo toàn được tính mạng cả nhà Trường Bình Hầu phủ, thậm chí là phú quý vẻ vang, nếu lại muốn đổi phe cánh... chưa nói đến lương tâm không yên, thì trên triều cũng sẽ bị chúng thần khinh thường.
Vong ân phụ nghĩa, mượn gió bẻ măng.
Bọn họ là văn thần, thể diện là quan trọng nhất. Nếu như bị người ta chỉ trích mắng chửi, chức quan này làm sao làm tiếp được.
Huống chi, Uyển tỷ nhi đã có khúc mắc với phủ, bây giờ rốt cuộc nghĩ thế nào cũng không biết được.
Ngẫm lại tình cảnh bây giờ, Lâm Hầu gia chỉ cảm thấy to đầu.
Xe ngựa hoa lệ với nền sơn đen, nóc xe bốn góc đặt năm con phượng màu đỏ chậm rãi dừng bên ngoài phủ.
Chuỗi ngọc vàng kim rủ xuống thân xe lay động, màn che được người bên trong vén ra, nhảy xuống xe đầu tiên là thái giám trắng trẻo không râu, bề ngoài trông có vẻ hiền hòa.
Lâm Xương Thành làm quan viên trong triều thường xuyên đi lại ở tiền triều, sao có thể không nhận ra thái giám chưởng sự của Đông Cung - Điền công công Điền Hỉ?
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, không ngờ rằng lần này tiểu muội hắn trở về, Thái tử lại phái nô tài tâm phúc của mình đích thân hộ tống.
Hắn vội vã tiến tới chào hỏi.
"Điền công công..."
Điền Hỉ lại như không thấy Lâm Xương Thành vội bước qua đây, hắn ta cầm phất trần đi về phía xe ngựa, đang nhỏ giọng dặn dò một tràng với những nô tài kia.
"Ô đâu? Mau mở ra, lát nữa chủ tử ra ngoài phải gió, đứa nào các ngươi chịu trách nhiệm."
"Vén hết màn che lên. Còn có ghế kê chân, sao còn không mau mang lên?
"Đứng đó làm gì? Thứ không có mắt, còn không đi ra sau xe ngựa kiểm kê đồ đạc, xem xem chủ tử còn thiếu thứ gì."
Lam Xương Thành lúng túng đứng ở một bên.
Lúc này Điền Hỉ mới như đột nhiên nhìn thấy hắn, "a" lên một tiếng.
"Ôi xem ta này, để đám nô tài không có mắt này chọc tức, nhất thời không nhìn thấy Lâm thế tử ở đây."
Lâm Xương Thành vội hành lễ nói: "Là tại hạ không phải, không biết Điền công công đặt chân tệ xá, không đón tiếp từ xa, vẫn mong ngài rộng lòng tha thứ."
Điền Hỉ quét mắt nhìn lác đác mấy người nghênh đón, sau đó miệng cười mà tâm lạnh nói: "Sao có thể nói như vậy, chúng ta chỉ là một nô tài, phụng lệnh Thái tử gia theo Lương đệ nương nương hồi phủ ở mấy ngày. Ngài đó, dù là đón từ xa, cũng không phải đón chúng ta có phải không?"
Lâm Xương Thành sao lại không nghe ra lời nói ngoài mềm trong cứng.
Sắc mặt hắn không khỏi lúc đỏ lúc trắng.
Không tiếp đón từ xa, tất nhiên là chỉ người chủ quản của Trường Bình Hầu phủ.
Điền Hỉ cố ý mang Thái tử gia ra, không chỉ ám chỉ phủ bọn họ thất lễ với Lương đệ tương lai, mà còn ám chỉ bọn họ cũng coi thường Thái tử gia.
"Gần đây thân thể phụ thân có bệnh, ông ấy..."
Lâm Xương Thành vội vàng muốn giải thích, nhưng lúc này Điền Hỉ đã quay người đi, tự mình vén màn xe sau đó cúi người, mời người bên trong ra.
Hai bà tử đỡ một nữ tử mặc áo choàng hoa văn tơ vàng điểm xuyết đi ra. Khuôn mặt thanh nhã, đôi mắt tĩnh lặng, trông có vẻ vẫn như xưa, nhưng lại nhiều hơn sự lạnh nhạt xa cách so với trước.
Lâm Uyển nhẹ giẫm lên ghế kê chân dưới xe, dường như không thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của người bên kia. Nàng khẽ gật đầu rồi vươn tay từ trong áo choàng đội lại mũ trùm, sau đó cụp mắt bước vào trong phủ.
Lâm Xương Thành nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia rời đi, bờ môi mấp máy, cuối cùng lại không thể gọi ra miệng hai chữ "tiểu muội".
Điền Hỉ bảo những hạ nhân kia đuổi theo.
"Đúng rồi Lâm thế tử, trong phủ đã chuẩn bị noãn kiệu chưa?"
Lâm Xương Thành tỉnh táo lại, vội đáp: "Chuẩn bị rồi, đã chuẩn bị xong từ sớm rồi."
Điền Hỉ lại hỏi: "Phòng của Lương đệ nương nương đã quét dọn sạch rồi chứ?" Không đợi đối phương trả lời, hắn ta lại tự trách nói: "Cũng do sự tình gấp gáp, nếu không chúng ta nhất định sẽ tới trước, tự mình mang người dọn dẹp, không làm phiền phủ ngài."
Lâm Xương Thành nghe vậy kinh hãi, luôn miệng nói không làm phiền.
Điền Hỉ không nói thêm gì nữa, vung phất trần rồi cất bước vào phủ.
Lâm Xương Thành lòng dạ không yên đi theo, lén phái tên sai vặt mau bẩm lại chuyển ở đây cho phụ thân hắn.
Hắn thầm hy vọng phụ thân có thể ra mặt làm dịu mối quan hệ này.
Không thấy trong lời nói của Điền công công đều ám chỉ phủ bọn họ thất lễ với Lương đệ nương nương hay sao? Chỉ sợ cứ để như vậy mà mang cái danh thất lễ này, một khi bị Thái tử biết được, vậy chắc chắn sẽ bị Thái tử ghi hận.
Sáng nay vì sao Trung Dũng Hầu phủ bị liên lụy, vì sao tam phòng gặp đại nạn, những thế gia quan lại trong Kinh thành này ai mà không biết, ai mà không hiểu?
Không thấy việc vừa xảy ra, những thế gia kia đều rối rít khiêm khắc quán triệt với con em trong nhà, không cho phép tùy tiện nói bừa việc riêng của Thái tử hay sao?
Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn có chút phức tạp.
Hắn cũng không ngờ tới, Thái tử lại chịu làm những điều này vì tiểu muội nhà hắn.
Càng không ngờ tới, Thái tử lại vẫn muốn cho tiểu muội hắn danh phận.
Hôm nay lúc người của Đông Cung tới truyền lời, hắn và phụ thân đều tưởng như nghe nhầm, dù bây giờ đã đích thân đón người đến, hắn vẫn cảm thấy khó có thể tin.
Dù sao tiểu muội hắn mang thân phận quả phụ tội thần, còn từng vào Giáo Phường Ti.
Có thể cởi bỏ tiện tịch bọn họ đã cảm thấy hiếm thấy, nào có nghĩ đến, nàng vẫn có thể đặt chân vào Đông Cung, có được danh phận chính thức?
Dù vậy cũng không tránh được người ngoài sẽ ngầm nói vài câu khó nghe sau lưng, nhưng không thể không nói, có danh phận đó thì sẽ trở thành Hoàng gia ngọc điệp, cho dù lúc trước nàng có thế nào, người ngoài cũng không dám mang ra nói trước mặt.
Chờ thời gian chậm rãi qua đi, mọi người cũng dần dần quên, những chuyện quá khứ của nàng có mấy ai nhớ rõ được?
Nhất là đợi sau này Thái tử lên ngôi, chắc chắn nàng cũng sẽ kiếm được vị trí phi tần có phẩm cấp, những chuyện trước kia càng không có ai nói tới.
Nghĩ đến Thái tử lên ngôi, trong lòng Lâm Xương Thịnh thắt lại.
Bởi vì hắn không khỏi nghĩ đến, hiện giờ phụ thân đang đứng ở phe Trần vương.
Làm triều thân, sao hắn lại không nhìn ra, Trần vương đối đầu với Thái tử không khác gì châu chấu đá xe.
Hôm nay phụ nhân không chịu ra ngoài đón cũng là cố kỵ Hoàng hậu và Trần vương, chỉ sợ khiến bọn họ hiềm nghi.
Nhưng như vậy cũng là triệt để đắc tội Thái tử.
Huống hồ đợi tiểu muội hắn vào Đông Cung, trở thành Hoàng gia ngọc điệp, Hoàng hậu nương nương còn có thể thật lòng tín nhiệm bọn họ sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lâm Xương Thành không khỏi rối bời.
Lâm Uyển về tới viện tử trước khi nàng xuất các.
Cảnh vật vẫn như cũ, nhưng giây phút nàng bước vào lại cảm thấy dường như lần trước bước vào là ở kiếp trước.
Hoa cỏ cây cối trong vườn vẫn đây, chỉ là hạ nhân bỏ bê chăm sóc, cây cối tàn lụi đi nhiều.
Ngược lại cây ngân hạnh đã có tuổi trong sân vẫn sinh trưởng tốt, dù vào đông lá cây rụng hết, nhưng thân cây vẫn thẳng tắp vươn cao, sừng sững đứng đó.
Ánh mắt nàng không khỏi lại nhìn về phía bàn đu gỗ lim dựng bên cạnh cây ngân hạnh kia.
Trong ngẩn ngơ, Lâm Uyển dường như nhìn thấy trưởng tỷ nàng đẩy bàn đu cười nhìn nàng lúc còn nhỏ, lại như nhìn thấy nàng cười đẩy dây đu dịu dàng nhìn Thụy ca cười khanh khách.
"Nếu người không nỡ vậy đợi việc mừng của người xong xuôi, nô tài sai người dời cái cây này đến trước điện người, để người có thể nhìn thấy nó hàng ngày."
Lâm Uyển thu lại ánh mắt.
"Chỉ là cái cây mà thôi, không có gì không nỡ."
Điền Hỉ "dạ" một tiếng, nhưng lại âm thầm ghi nhớ cảnh vật và bài trí của viện này trong lòng.
Lâm Uyển đi vào trong nhà, đưa tay chậm rãi chạm lên bàn ghế đồ trang trí trong phòng khách quen thuộc. Sau đó nàng cũng không bảo người đi theo, một mình vào phòng trong, im lặng ngồi trên giường mây bên cửa sổ.
Điền Hỉ đi một vòng trong nhà chính, thỉnh thoảng đưa tay quệt qua mặt bàn, sau đó vân vê ngón tay.
Hắn ta ở trong phòng không quá lâu rồi lui ra, vẫy nô tài trong viện tới, giáng xuống đầu mấy tiếng mắng giận dữ.
Lâm Xương Thành nghe được mặt đỏ tới mang tai.
Từ sau khi tiểu muội xảy ra chuyện thì gian nhà này phủ bụi, phụ thân không cho bất kỳ ai đến gần chỗ này. Hôm nay Thái tử đột nhiên sai người đến báo, nói là tiểu muội sẽ lập tức về phủ, chờ chọn ngày đưa vào phủ Thái tử. Thời gian thực sự quá gấp, dù bọn họ đã sai người vội vàng thu dọn, nhưng làm sao có thể dọn sạch nhanh như vậy?
Lúc Lâm Xương Thành đang đứng đó, giải thích cũng không phải, đứng nghe cũng không xong, ngoài viện đã vang lên những tiếng bước chân huyên náo.
Tinh thần hắn chấn động, vội ra ngoài xem xét, đến khi thấy người tới thì không khỏi thở phào một hơi.
Tuy rằng phụ thân chưa đến nhưng tốt xấu mẫu thân hắn cũng đến rồi, còn mang theo hai đệ đệ hắn và Cao thị, Lư thị, Dương thị cùng đến.
Đào thị vừa mang mấy con trai con dâu vào viện, chỉ thấy công công đứng trên bậc cao, giơ lan hoa chỉ cao giọng mắng chửi nô tài.
Điền Hỉ vừa thấy người đến, lập tức mặt mày tươi cười, tiến lên phía trước thỉnh an.
"Đương gia thái thái, sao ngài lại đến đây? Đã giờ này rồi." Nói rồi hắn ta ngước mắt nhìn lên trời, sau đó lại ân cần nói: "Vẫn phải làm phiền ngài đợi ở đây một lúc, chúng ta sẽ đi bẩm báo Lương đệ nương nương, xem người có muốn nghỉ ngơi không."
Đào thị miễn cưỡng cười nói một tiếng được.
Điền Hỉ quay đầu trở về phòng, sau đó lại thấy người đang vịn khung cửa phòng trong, thất thần ngơ ngẩn nhìn về phía ngoài phòng.
Thấy vậy, hắn ta đã biết không cần lắm miệng qua hỏi nữa, tức khắc vén màn cửa đi ra ngoài, mời mấy người Đào thị vào.
Đào thị nắm chặt cánh tay má Chu, run run đi vào phòng.
Sau một trận bệnh nặng năm ngoái, sức khỏe của bà đã sa sút đi nhiều.
Đoạn đường từ ngoài sân vào phòng trong, bà đi rất vất vả, có suy nhược về thể chất, cũng có áp lực trên tinh thần.
Mấy người má Chu cuống quít đỡ bà.
Đào thị cố chống đỡ tinh thần nhìn về phía trước, nói không ra lời, chỉ là nước mắt không ngừng chảy.
Sau một năm, mẹ con hai người gặp lại, đủ loại cảm xúc lẫn lộn cuồn cuộn trong lòng.
Đào thị nhìn nữ nhi của bà. Cốt nhục chí thân của bà, người không thể quen thuộc hơn, bây giờ lại như cách tầng sa, khuôn mặt lãnh đạm xa cách, giữa mẹ con đã không thể quay về ấm nồng như lúc trước.
Lâm Uyển cũng nhìn mẫu thân nàng. Nàng cảm thấy hẳn là nàng sẽ đau xót, tủi thân, hẳn là nước mắt đầm đìa. Nhưng hai mắt nàng từ đầu đến cuối lại trống rỗng, dù có gió thổi qua cũng không nặn ra được giọt nước mắt.
Có lẽ nước mắt nàng đã cạn khô từ lâu.
Cạn khô vào năm đó cửa tan nhà nát, năm đó sinh ly tử biệt, khi bị gia tộc vứt bỏ, khi cùng Tấn Trừ đánh cược, còn có những lần bị áp bức hành hạ.
Bây giờ người thân gặp nhau, đáy lòng nàng ngoại trừ sự cay đắng nhàn nhạt thì không còn có cảm nhận gì khác.
Từ trong nhà, nàng chậm rãi lướt qua khuôn mặt mấy người thân nhân.
Ánh mắt mấy vị ca ca phức tạp, sắc mặt mấy vị tẩu tẩu muôn vẻ.
Nàng có thể đoán được mấy phần suy nghĩ của bọn họ, nhưng lại không hứng đào sâu suy nghĩ bất kỳ cái gì.
"Đỡ phu nhân tới nói chuyện với ta đi."
Nàng nói với má Chu câu này rồi quay người đi, chậm rãi đi vào phòng trong.
Đào thị được má Chu đỡ tới, sau đó bà ấy khom người lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Điền Hỉ ở gian ngoài chào hỏi những người khác: "Ngồi đi, nào tam gia và các vị đại gia khác, mấy vị phu nhân đều mau ngồi đi. Nào, dâng trà cho mấy vị chủ tử."
Lâm tam gia bị điểm mặt chỉ tên sợ run cả người.
Trước vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Điền Hỉ, mấy người ngồi như ngồi bàn chông.
Trong phòng, Đào thị và Lâm Uyển đôi bên đều không nói gì.
Đào thị khó nén thương cảm nhìn nàng, mấy lần định mở miệng, nhưng đầy một bụng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Trên giường lạnh, con... thân thể con yếu, chớ có ngồi lâu."
Cuối cùng là Đào thị phá vỡ sự im lặng trong phòng, ngập ngừng nói.
Ánh mắt Lâm Uyển hạ xuống, ngón tay thon trắng xoa nhẹ giường mây đã nhiều năm tuổi, hồi lâu mới nói: "Có chăn chiên lót dưới, không đáng ngại. Vả lại cũng không ngồi được mấy lần nữa."
"Uyển tỷ nhi..."
"Thái thái không cần nói nhiều nữa, con đều hiểu."
Nàng ngước mắt, khuôn mặt trắng trẻo bình tĩnh không gợn sóng: "Tình hình con lúc đó như vậy, trong nhà đã cố hết sức. Có Thái tử cản trở, cho dù mọi người có năng lực ngất trời cũng không sử dụng được."
Đào thị vội vàng liếc nhìn ngoài cửa phòng, hạ giọng cuống quýt nói: "Nói cẩn thận."
"Không ngại, Điền công công biết chừng mực. Hắn sẽ không nghe lén."
Lâm Uyển khép lại áo choàng trên người, nói đều đều: "Cho nên thái thái không cần cảm thấy tự trách, con cũng chưa từng có ý oán hận trách cứ mọi người. Ngược lại cảm thấy, trong phủ không dính líu vào chuyện của con thật ra là chuyện tốt."
"Con nghèo túng chưa chắc là tai họa, kỳ thực huy hoàng cũng chưa hẳn là chuyện tốt."
Ánh mắt nàng rơi trên người Đào thị. Làm một mẫu thân, trong lòng Đào thị sao lại không dằn vặt. Trong một năm ngắn ngủi, tóc Đào thị đã bạc một nửa, già hơn mười tuổi. Trong lúc nói chuyện cùng nàng, bà tức ngực khó thở, xoa ngực ho khan không dưới ba lần.
"Thái thái thả lỏng tinh thần, dưỡng bệnh cho tốt, đừng lo nghĩ việc khác nữa."
Lâm Uyển từ từ quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt tĩnh lặng ngắm nhìn giá đồ cổ thưa thớt vật trang trí trong phòng.
"Chờ mấy ngày nữa sau khi con rời đi, sau này chắc sẽ không về lại phủ nữa. Thái thái không cần nhớ mong nhiều, càng không cần nghe ngóng tin tức hay gì khác của con, chỉ coi như có người thân xa nhà là được."
Lời này mang ý nghĩa, ngày sau giữa bọn họ không cần qua lại nữa.
Trong lòng Đào thị thắt lại, không kiềm được ho khan.
Cách ánh lệ cố nén nơi đáy mắt, bà nhìn phía đối diện, chỉ thấy người khoác áo choàng đỏ thêu chỉ vàng an tĩnh ngồi đó, thanh tao trống rỗng, dù là y phục màu sắc rực rỡ cũng không thể làm khuôn mặt trắng thuần của nàng thêm mấy phần hồng hào.
Đào thị nhìn nàng, không hiểu sao có cảm giác tựa như thấy đóa hoa cuối cùng trên ngọn cành lúc cuối thu. Vào mùa này, hoa khô héo dường như sắp tàn lụi.
Trước kia Uyển tỷ nhi cũng hầu như yên lặng, nhưng trong đôi mắt tĩnh lặng lại chứa đựng sức sống; còn nhìn nàng bây giờ trống rỗng như tù nước đọng, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Đào thị hoảng hốt, không nhịn được nắm lấy tay nàng, nhưng cầm trong tay mới cảm thấy bàn tay kia còn gầy, còn lạnh hơn bà.
"Làm sao lại gầy như vậy..."
Bà nghẹn ngào muốn sờ cánh tay Lâm Uyển, nhưng chưa kịp chạm đến, Lâm Uyển đã rút tay về.
"Bồi dưỡng rồi sẽ hồi lại."
Lời nói hời hợt lãnh đạm càng làm Đào thị bi thương không chịu nổi.
Bà muốn hỏi có phải Thái tử tra tấn nàng hay không, nhưng lời đại nghịch bất đạo như vậy, bà sao dám nói ra miệng.
Chỉ có thể khuyên nàng cái khác: "Con phải nghĩ thoáng ra một chút... Thụy ca không còn, mẹ biết con đau khổ, nhớ ngày đó lúc ngũ ca con mất, sao ta lại không đau đến không muốn sống? Chính vì như vậy mới sinh bệnh hỏng người."
"Uyển tỷ nhi, nhưng người không thể cả đời sống trong quá khứ. Có thể bước qua, nhìn về phía trước, tháng ngày sẽ dần dần tốt đẹp."
Trong đầu Lâm Uyển phác họa khung cảnh tương lai hai mẹ con bọn họ trùng phùng. Mỗi lúc đêm khuya vắng người, cũng chỉ có nghĩ đến cảnh tượng ấm áp như vậy mới có thể làm nàng tiếp tục lấy hết dũng khí sống sang ngày hôm sau.
Có đôi khi nàng nghĩ, may mắn Thụy ca còn sống chạy thoát khỏi trận chiến loạn kia, mới để bây giờ nàng còn có thể hướng tới khoảng thời gian tươi đẹp. Nếu như Thụy ca mất trong trận chiến loạn đó... có lẽ bây giờ cái để nàng gắng gượng sống tiếp chỉ còn lại báo thù. Nghĩ thoáng chút... sao có thể nghĩ thoáng được?
Đào thị thấy sắc mặt nàng như có chút thần thái, lại thử khuyên bảo: "Hôm nay Thái tử dẹp bỏ dư luận, kiên quyết cho con danh phận, nghĩ rằng hắn cũng thật lòng với con. Con cũng đừng nhắc đến quá khứ nữa, phải biết nam nhân kiêng kỵ nhất điều này, đừng ngại thuận theo một chút, sau này nếu mang thai long tử hoàng tôn cũng là khổ tận cam lai..."
Sắc mặt Lâm Uyển lại trở về bình tĩnh không gợn sóng.
Đào thị bèn không nói nữa.
Không biết mẹ con hai người im lặng ngồi đó bao lâu, Lâm Uyển mới nhẹ giọng nói một câu: "Thái thái, sau này... đừng tới nữa."
Nước mắt Đào thị cố nén cuối cùng vẫn rơi xuống.
Đợi khi Đào thị lưu luyến đứng dậy rời đi, Lâm Uyển cũng đứng dậy, nói với bà một câu giữ gìn sức khỏe.
Đào thị được má Chu đỡ, loạng choạng chực ngã rời đi.
Lâm Uyển nhìn màn cửa lay động hồi lâu. Ánh mắt phiêu đãng, hoảng hốt, tựa như xuyên qua không gian, nhìn thấy khung cảnh lần đầu tiên gặp Đào thị khi nàng đến thế giới này, sau đó theo dòng chảy chậm rãi của thời gian, trước mắt lướt qua từng hình ảnh chung sống cùng Đào thị, cho đến khung cảnh kết thúc giờ phút này bà bi thương rưng rưng, lảo đảo sắp ngã rời đi.
Vào đêm, Điền Hỉ thấy đèn trong phòng đã tắt bèn vẫy người tới dặn dò một phen, sai đi truyền tin cho Thái tử.
Đêm nay, tâm trạng Tấn Trừ không được tốt, nửa đêm đi lại trong phòng.
Thứ nhất là quả thực nổi nóng vì sự thất lễ của Trường Bình Hầu phủ, thứ hai là thái độ của nàng với Trường Bình Hầu phủ khiến đáy lòng hắn sinh ra chút bất an mơ hồ.
Nàng tỏ ý tuyệt giao với nhà mẹ đẻ, tuy có một phần nguyên nhân là nhà mẹ nàng tuyệt tình trước, nhưng hắn luôn cảm thấy dường như có ý nghĩa sâu xa khác.
Hôm sau, đúng dịp quan viên được nghỉ phép tắm gội.
Trời mới tờ mờ sáng, Tấn Trừ đã sai hạ nhân đến Trường Bình Hầu phủ hạ bái thiếp.
Vừa tới giờ Thìn, hắn cũng bảo người chuẩn bị xe ngựa, đi đến Trường Bình Hầu phủ.
Lâm Hầu gia đã mang theo già trẻ cả nhà quỳ nghênh bên ngoài phủ từ sớm.
Tấn Trừ nhấc cửa sổ, vén mắt lãnh đạm liếc nhìn ngoài xe ngựa, chỉ thờ ơ bảo bọn họ đứng dậy sau đó đóng cửa sổ lại.
Cửa lớn trong ngoài phủ đều mở rộng, đón xe ngựa Thái tử vào phủ.
Lâm Hầu gia cưỡi ngựa tự mình dẫn đường phía trước, cung kính dẫn xe ngựa tới khách sảnh đón tiếp.
"Thần bái kiến điện hạ, cung thỉnh điện hạ an."
Tấn Trừ xuống xe ngựa, ánh mắt lướt qua Lâm Hầu gia đang cúi đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Ta cung an, đứng lên đi."
Lâm Hầu gia sao có thể không cảm nhận được uy thế sắc bén của Thái tử đặt trên người ông.
Ông đương nhiên biết là vì sao, lại cũng chỉ coi như không biết, bất chấp đứng dậy, đưa tay hướng về phía khách sảnh, kính cẩn nói: "Mời điện hạ dời bước."
Tấn Trừ phủi tay áo, cất bước đi vào.
Bóng lưng thẳng tắp kia cũng toát ra vẻ không có thiện ý.
Lâm Hầu gia hít sâu một hơi cắn răng đuổi theo, đồng thời đánh mắt ra hiệu mấy nhi tử chớ có nói lung tung, sau đó mới để bọn họ cùng vào sảnh.
Tấn Trừ vén tà áo ngồi xuống, vừa mới an tọa đã vén mắt nhìn Lâm Hầu gia, nói thẳng: "Nghe nói hôm qua Lâm Hầu gia bị ốm?"
Lâm Hầu gia còn chưa đặt người xuống ghế đã vội đứng dậy trả lời: "Phiền điện hạ quan tâm, hôm qua bệnh cũ của thần tái phát, quả thực không dậy nổi. Đêm qua uống thuốc xong ra mồ hôi mới đỡ hơn, nếu không bây giờ sợ phải thất lễ với điện hạ."
Tấn Trừ nghe vậy có vẻ như tin thật, trên khuôn mặt lạnh lùng lại lộ vẻ ân cần: "Bệnh cũ không được qua loa, cẩn thận thành bệnh nặng. Thường ngày Lâm Hầu gia phải chú ý mới được."
Lâm Hầu gia luôn miệng vâng dạ, cảm ơn Thái tử quan tâm.
"Thân thể ngươi khó chịu, chớ có đứng lâu, mau ngồi xuống đi."
Lâm Hầu gia tạ ơn lần nữa.
Khi thấy người đối diện đã ngồi xuống, Tấn Trừ mới nói tiếp: "Nghe nói Lâm Hầu gia bị bệnh, lòng ta rất lo, cố ý chọn chút thuốc bổ từ trong kho tới."
Nói rồi, hắn giơ tay vỗ hai cái.
Sau đó có hạ nhân từ ngoài sảnh khách khiêng mấy cái rương đi vào.
Mở ra xem là đầy rương dược liệu, đều là những vật thượng đẳng như nhân sâm, đương quy, lộc nhung, tổ yến.
Lâm Hầu gia lại muốn đứng dậy tạ ơn nhưng bị Tấn Trừ cười giơ tay ngăn lại.
Lúc này bọn hạ nhân khom người lặng lẽ lui xuống, duy chỉ có một ông già râu tóc bạc trắng ở lại, cung kính đợi ở một bên.
Lâm Hầu gia nhìn thấy, mấy người Lâm Xương Thành ở xung quanh cũng nhìn thấy.
Đối mặt với nghi vấn của bọn họ, Tấn Trừ cười giải thích: "Đây là Vương thái y trong cung, y thuật cao siêu, trước giờ ta luôn tin tưởng."
Hắn làm như không thấy đám người Lâm Hầu gia hơi biến sắc, ngoắc tay ra hiệu Vương thái y qua.
"Đi xem bệnh cho Lâm Hầu gia đi, xem xem rốt cuộc là bệnh gì mà khiến người không dậy nổi."
Lâm Hầu gia cuống đến độ mồ hôi đầm đìa.
Ông vội vàng muốn tìm một cái cớ, nhưng chưa đợi ông nghĩ ra cớ gì, Vương thái y đã chạy tới ngồi bên cạnh ông, dịu giọng bảo ông vươn tay ra.
Lâm Hầu gia chỉ có thể làm theo.
Đối mặt với dáng vẻ cười như không cười của Thái tử, ông chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi.
Tất nhiên là ông không có bệnh, thái y có thể xem ra bệnh gì?
Vương thái y còn đang bình chân như vại bắt mạch cho ông, nhưng trong đầu ông đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ chẳng lẽ Thái tử muốn vạch trần lời nói dối của ông để trị tội?
Đây cũng là mục đích chuyến này của Thái tử?
Thời gian chưa đến nửa nén hương, Vương thái y đã thu tay về.
Ông ta đứng dậy đến trước mặt Thái tử, bẩm: "Bẩm điện hạ, xem mạch tượng của Lâm Hầu gia, hình như có bệnh tim phổi hư nóng. Bệnh này không khó chữa, đợi nô tài kê thuốc cho Lâm Hầu gia uống xong, triệu chứng này cũng sẽ hết."
Lâm Hầu gia vừa nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên nghe Thái tử ở đối diện hỏi một câu: "Đúng lúc lần này đến đây cũng mang theo không ít dược liệu. Ngươi xem có thể bốc thuốc được không?"
Lúc này Vương thái y trả lời: "Được ạ."
"Vậy thì tốt rồi. Còn chờ cái gì, mau đi bốc thuốc đi, sắc xong thì tranh thủ bưng tới, để Lâm Hầu gia uống nhân lúc còn nóng."
Ngữ điệu Thái tử không nhanh không chậm, lại làm cho sắc mặt cha con Lâm Hầu gia tái mét.
Bởi vì thoáng chốc điều đầu tiên bọn họ vô thức nghĩ đến là Hoàng thái tử ngày xưa vô duyên vô cớ hoăng.
Hiện nay, Hoàng thái tử bị ai độc chết đã là bí mật không được rêu rao. Những quan lại quý nhân trong Kinh thành, hễ tin tức nhanh nhạy một chút, ai mà không biết Hoàng thái tử chết dưới tay Đương kim Thánh thượng.
Nghĩ đến Hoàng thái tử ngày xưa cũng coi là Đương kim Thánh thượng một tay nâng đỡ thượng vị, cuối cùng lại bị Thánh thượng nhẫn tâm độc chết. Ngay cả chí nhân còn ra tay ngoan độc, huống chi là người khác?
Nghĩ đến Đương kim và Thái tử đều là người làm việc không theo nguyên tắc, cuối cùng Lâm Hầu gia không duy trì được vẻ tỉnh táo trên mặt nữa, mồ hôi lạnh tuôn ra, sắc mặt tái đến trắng bệch.
Tấn Trừ không nhìn ông ta, mặt không đổi sắc nhìn ra phía ngoài sảnh, ngón tay tùy ý gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Hết tiếng ngày đến tiếng khác vang lên làm Lâm Hầu gia tâm hoảng ý loạn.
Ông muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng làm mình hít thở không thông này, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Thái tử ở đối diện, thấy mặt mày hắn đều lạnh băng, chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đành phải nuốt lại lời.
Một khắc đồng hồ sau, Vương thái y đích thân bưng bát thuốc nóng hổi lên.
Nước thuốc đen nồng, cho dù ai thấy cũng phải đờ người.
Tấn Trừ quét mặt nhìn bát thuốc kia, lạnh nhạt nói: "Bưng cho Lâm Hầu gia uống."
Vương Thái y liền bê thuốc đến phía đối diện.
Lâm Hầu gia nhìn nước thuốc kia gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi, kích thích ông giật mình mấy hồi.
Ông đưa tay định bưng lấy, nhưng cảm giác hai tay lúc này như nặng tựa ngàn cân, kề cà nửa ngày cũng không giơ được.
Lúc này, Lâm Xương Hi đứng sau lưng Lâm Hầu gia cắn răng đi lên, đoạt lấy bát thuốc từ tay Vương thái y, thổi một chút rồi bê bát thuốc quỳ hai gối xuống đất.
"Điện hạ, thần cũng có bệnh, đau đớn khó chịu, muốn uống bát thuốc này trước phụ thân. Mong điện hạ thành toàn."
Nói xong hắn cúi đầu thổi một hơi lớn, sau đó không đợi Lâm Hầu gia sợ hãi ngăn lại đã uống ực một ngụm.
Trong nháy mắt, ngoại trừ tiếng hít sâu của người xung quanh, toàn bộ khách sảnh có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Tấn Trừ lạnh mắt nhìn Lâm Xương Hi bị bỏng đến đỏ bừng cả mặt, chợt đưa tay đập bàn một cái, quát: "Làm càn! Ta đã đồng ý cho ngươi uống thuốc chưa? Ngươi là không coi ta ra gì!"
"Thần không dám."
Lâm Xương Hi vội buông bát thuốc, dập đầu nhận lỗi.
Lúc này đám người Lâm Hầu gia cũng đều quỳ xuống đất thỉnh tội.
Tấn Trừ không chớp mắt nhìn Lâm Hầu gia: "Người trước bất kính với ta, đến nay còn đang ở trong ngục Đại Lý Tự. Nếu Trường Bình Hầu phủ muốn nối gót, ta cũng không ngại tác thành."
Đám người Lâm Hầu gia đương nhiên biết người đang trong ngục Đại Lý Tự là chỉ tam phòng của Trung Dũng Hầu phủ, cũng biết cái gọi là bất kính là chỉ cái gì.
Sắc mặt Lâm Hầu gia biến đổi mấy bận, sau đó luôn miệng nói không dám.
Tấn Trừ chưa nói thêm gì, chỉ quét mắt nhìn bọn họ giây lát rồi trầm giọng lệnh bọn họ đứng lên.
Thấy Lâm Xương Hi vẫn còn bưng bát thuốc sợ hãi đứng một bên, Tấn Trừ cười lạnh một tiếng: "Đã thích uống thuốc như thế, vậy ngươi uống hết đi."
Lâm Xương Hi biết thuốc không có vấn đề gì, nghe vậy cũng không thấy có gì gánh nặng, đáp lại một tiếng rồi uống cạn thuốc còn trong bát.
Tấn Trừ đảo mắt qua đáy bát, lại giao phó Vương thái y: "Nhị công tử uống có vẻ thỏa thích, ngươi đi sắc thêm hai bát thuốc tới."
Vương thái y nhận lệnh ra ngoài, Lâm Xương Hi bấm bụng tạ ơn.
Tấn Trừ cầm chén trà trên bàn, ung dung uống một ngụm, đột nhiên hỏi: "Đêm qua Lương đệ ở lại phủ ổn chứ?"
Lâm Xương Thành thấy sắc mặt phụ thân hắn cứng đờ, bèn cướp lời đáp: "Ổn cả ạ."
Tấn Trừ không truy vấn hắn nói thật hay giả, chỉ im lặng một lát mới nói: "Ta tìm Khâm Thiên Giám tính qua, mười ngày sau là ngày lành tháng tốt. Ngày ấy, ta tới đón nàng nhập phủ."
Mấy người Lâm Hầu gia đáp lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem cụ thể là ngày nào. Đợi khi bọn họ tính ra, sắc mặt mấy người đều vi diệu.
Bởi vì hôm đó, trùng hợp là sau ngày giỗ của Phù gia.
Tấn Trừ như không nhận ra, chỉ lại nhắc một chuyện khác.
"Đến hôm đó, phủ các ngươi định chuẩn bị cho nàng bao nhiêu của hồi môn?"
Lâm Xương Thành há miệng suýt chút nữa thất thanh hô lên một tiếng.
Của hồi môn? Tiểu muội hắn cũng không phải lấy chồng, cần gì chuẩn bị của hồi môn?
Dù là vào Đông Cung thì cũng là thiếp.
Cũng may hắn phản ứng kịp thời, lúc nhận ra không ổn đã cấp tốc ngậm miệng, im lặng đứng một bên.
Lâm Hầu gia cũng suy nghĩ như vậy.
Lúc đầu ông chỉ định cho chút khế đất ngân phiếu là xong việc, nhưng hôm nay Thái tử đã nhắc, vậy ông chắc chắn phải chuẩn bị thêm thứ khác.
Lúc Lâm Hầu gia trầm ngâm, Tấn Trừ đã bắt đầu nói bóng gió ám chỉ: "Còn nhớ ngày xưa tam cô nương của phủ xuất giá, tám mươi tám hòm xiểng, mười dặm hồng trang, cảnh tượng rất hoành tráng. Bây giờ vào Đông Cung, các ngươi chuẩn bị kém là muốn làm mất thể diện của ta?"
Lâm Hầu gia giật mình. Nghe lời này, Thái tử còn định tới nghênh hay sao?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, từ xưa đến nay Thái tử nạp Lương đệ không có quy cách như vậy. Dù là Thái tử tần cũng không rườm rà như thế.
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ông nào dám chất vấn trước mặt Thái tử, nghĩ nghĩ một lát mới đáp là chuẩn bị một trăm hai mươi tám hòm xiểng.
Nói xong, một lát sau mới nghe Thái tử miễn cưỡng nói "ừ" một tiếng.
Trước khi đi Thái tử lại dặn dò: "Hỷ phục ta chuẩn bị thay nàng. Chỉ là khăn hỷ, các ngươi phải đốc thúc nàng tranh thủ thêu xong."
Sau khi Thái tử dẫn người rời đi, cha con Lâm thị ngây ra như phỗng mới hồi thần.
Bọn họ lúng túng nhìn mặt nhau, bởi vì từ mấy câu nói rời rạc của Thái tử, có thể đoán được Thái tử chuẩn bị loại quy chế thế nào.
Tất cả không khỏi choáng váng. Bọn họ gần như có thể tưởng tượng được, đợi sau hôm đó, quan lại quyền quý trong Kinh thành, nhất là Thánh thượng biết được Thái tử nạp Lương đệ với đủ loại quy chế vượt mức sẽ phản ứng như thế nào.
"Hầu gia, người xem..."
Hạ nhân đang thu dọn dược liệu đồ bổ trong những chiếc rương kia, vừa lúc mở cái rương cuối cùng nhìn thấy vật đặt bên trong, không biết làm sao đành vội vàng bẩm báo.
Mấy người Lâm Hầu gia đi qua xem.
Đến khi thấy hai con chim nhạn trói chân nằm trong rương, cũng không khỏi ngây người giây lát, lòng bọn họ rối như tơ vò.
"Phụ thân..."
Lâm Xương Thành không nhịn được gọi.
Lâm Hầu gia đưa tay ngăn lại: "Để ta... suy nghĩ một chút."
Đương nhiên ông biết trưởng tử ông muốn nói điều gì. Nhưng dù gì ngày đó là nhờ Hoàng hậu mới bảo toàn được tính mạng cả nhà Trường Bình Hầu phủ, thậm chí là phú quý vẻ vang, nếu lại muốn đổi phe cánh... chưa nói đến lương tâm không yên, thì trên triều cũng sẽ bị chúng thần khinh thường.
Vong ân phụ nghĩa, mượn gió bẻ măng.
Bọn họ là văn thần, thể diện là quan trọng nhất. Nếu như bị người ta chỉ trích mắng chửi, chức quan này làm sao làm tiếp được.
Huống chi, Uyển tỷ nhi đã có khúc mắc với phủ, bây giờ rốt cuộc nghĩ thế nào cũng không biết được.
Ngẫm lại tình cảnh bây giờ, Lâm Hầu gia chỉ cảm thấy to đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương