Khi bạn học nhỏ Ninh Gia được bốn tuổi, Khuông Ngữ Điềm và Ninh Lẫm đã dẫn cậu bé đến Shangri-La.
Chủ nhà trọ năm đó đã đổi sang người khác, chủ mới bây giờ là một cô gái dân tộc Hán với những bím tóc sặc sỡ, cô gái mỉm cười nói với bọn họ “Tashi Delek” và thân thiết hỏi bé con Ninh Gia tên là gì.
Ninh Gia nhanh nhảu trả lời, “Con tên Ninh Gia, hay còn gọi là Thuyền Nhỏ ạ.”
Khuông Ngữ Điềm ôm cậu bé, cô liếc nhìn Ninh Lẫm với ánh mắt bất lực.
Ninh Lẫm đứng bất động như núi, thấy cô nhìn mình còn toét miệng cười với cô.
Do tay Ninh Lẫm hoạt động bất tiện nên chủ nhà trọ bố trí cho bọn họ một gian phòng ở tầng hai. Nhà trọ này không có thanh máy, Ninh Lẫm xách hành lý, còn Khuông Ngữ Điềm ôm Ninh Gia bước lên từng bậc cầu thang bằng gỗ.
Cầu thang lâu năm phát ra tiếng kẽo kẹt theo bước chân bọn họ di chuyển. Vào tới phòng, Ninh Lẫm đặt hành lý xuống và ngồi nhún nhún trên giường, “Nơi này liệu có an toàn không, sao anh thấy nó có thể sập bất cứ lúc nào.”
Khuông Ngữ Điềm trả lời: “Chủ trọ nói ngôi nhà này được xây mấy chục năm rồi, động tác của anh nhẹ nhàng thôi.”
Ninh Lẫm đứng dậy, “Động mạnh một cái đã xảy ra chuyện, vậy tối ngủ phải làm sao bây giờ.”
“…”
Khuông Ngữ Điềm liếc mắt nhìn con trai đang mân mê vài món đồ chơi trong vali đồ, sau khi xác định chắc chắn cậu bé không nghe thấy gì, cô mới đánh nhẹ một cái lên ngực chồng, “Anh nói linh tinh cái gì trước mặt Thuyền Nhỏ vậy.”
Ninh Lẫm cười xòa: “Anh nghĩ sao thì nói vậy, chứ không định làm thật.”
Khuông Ngữ Điềm buột miệng hỏi theo: “Anh còn nghĩ nữa?”
Ninh Lẫm nghiêm túc gật đầu, “Chứ sao.”
“…” Cô bị mắc bẫy ngôn ngữ của Ninh Lẫm, nhưng nghĩ lại thì anh cũng không dám làm gì mình.
Ninh Lẫm duỗi tay chạm vào chiếc bụng hơi nhô lên của Khuông Ngữ Điềm qua lớp áo lông vũ, cảm nhận sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ.
Khuông Ngữ Điềm nắm tay anh và cùng anh nói chuyện với bé con trong bụng, mỗi lúc thế này Ninh Lẫm sẽ thu lại khí chất lưu manh trên người mình, anh trở nên dịu dàng và cực kỳ ân cần.
“Em nghĩ là bé trai hay bé gái?”
Khuông Ngữ Điềm khẽ lắc đầu, “Sinh ra là biết.”
Ninh Lẫm rút tay về, “Lần này anh khẳng định là bé gái.”
Khuông Ngữ Điềm không muốn tranh cãi với anh về vấn đề con trai con gái, nhưng Ninh Lẫm lúc nào cũng luôn miệng gọi “gái yêu của bố ơi” rồi “gái rượu của bố à”, nói nhiều đến nỗi khiến cô lo lắng Ninh Gia sẽ khó chịu, bé con mới bốn tuổi, tuổi này rất mẫn cảm, hơn nữa đã nghe hiểu được người lớn nói gì.
Cô nhắc nhở Ninh Lẫm, “Anh đừng suốt ngày gọi vậy trước mặt Thuyền Nhỏ, anh là bố, phải quan tâm tới con nhiều hơn.”
Ninh Lẫm vỗ quần áo, “Anh còn chưa đủ quan tâm nhóc con này?”
“Em thấy anh tùy tiện lắm.”
Ninh Lẫm oan ức nói, “Anh nào có?”
Còn nói không có?
Chỉ cần nghĩ đến cái tên Ninh Gia của bé con là Khuông Ngữ Điềm lại thấy buồn bực. Vì những việc trước đây Ninh Lẫm từng trải qua, bọn họ không dám có con ngay lập tức, phải mất vài năm sau khi đăng ký kết hôn, đợi chắc chắn cơ thể Ninh Lẫm không có vấn đề gì, hai người mới bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai.
Thời điểm Khuông Ngữ Điềm mang thai Ninh Gia không quá vất vả, tuổi cô lúc ấy thuộc dạng sản phụ lớn tuổi, nhưng không ngờ cô lại vượt qua thời kỳ thai nghén khá thoải mái. Khi bé con Ninh Gia được sinh ra, bọn họ cẩn thận đưa cậu bé đi làm kiểm tra đo lường chỉ số để xác định rằng không có độc tính di truyền, xong xuôi đâu đó cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó đến việc đặt tên cho bé con, thật sự mà nói thì việc này rất tùy tiện.
Lúc đó Khuông Ngữ Điềm đang nằm nghỉ ngơi trên giường, còn Ninh Lẫm thì ngồi bên cạnh cô lật từ điển, anh chỉ tay vào một từ và nói, “Gia? Đặt tên này được không em, anh thấy rất hay.”
“Ninh Hạ?” Khuông Ngữ Điềm không phát hiện ra mình nghe nhầm, cô ngẫm nghĩ trong chốc lát, tuy cái tên này hơi nữ tính nhưng không sao, nghe vừa văn hoa lại nho nhã, miễn sao bé con lớn lên đừng lưu manh như bố nó là được.
(Phiên âm của 舺 (Gia – chiếc thuyền) đọc là xiá; còn phiên âm của 夏 (Hạ – mùa hè) đọc là xià. Do cách đọc gần giống nhau nên mới xảy ra nhầm lẫn như vậy.)
Khuông Ngữ Điềm gật đầu đồng ý, “Vậy chọn tên này đi anh.”
Đợi đến khi nhập hộ khẩu cho bé con, cô mới muộn mạng phát hiện hóa ra ý anh nói không phải là “Ninh Hạ”, mà là “Ninh Gia.”
Thế nên cái tên Thuyền Nhỏ cứ như vậy ra đời.
“Thôi nào em.” Ninh Lẫm nói, “Tên này có gì mà không ổn? Mới nghe thôi đã biết là đẹp trai lai láng rồi, lớn lên tha hồ tán gái.”
“Con mới mấy tuổi mà anh đã nghĩ tới chuyện này?”
Ninh Lẫm nói vô cùng nghiêm trang, “Năm anh mười tám tuổi đã nghĩ cách để hẹn hò với em, lúc ấy em được mấy tuổi, cũng chỉ mới mười bốn.”
Nghe xong, Khuông Ngữ Điềm không còn lời nào để nói với ông chồng đức hạnh nhà mình.
Ninh Lẫm cười nham nhở, “Khi Thuyền Nhỏ trưởng thành, anh sẽ dạy nhóc con tìm bạn gái, phải tìm sao cho được người giống như mẹ của nhóc vậy. Nhưng trên đời này lại chỉ có mình mẹ nhóc con là người con gái tốt nhất, đáng tiếc người đó lại bị anh dành trước mất rồi. Thôi đành phải để nhóc con nhà chúng ta chịu thiệt, tìm người con gái tốt thứ hai.”
Người đàn ông này càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt.
Khuông Ngữ Điềm bật cười, cô lười biếng dựa vào đầu giường, cổ quấn kín chiếc khăn quàng bằng nhung.
Khuông Ngữ Điềm chọc chọc cánh tay Ninh Lẫm, “Em bảo, lần này anh phải để em đặt tên cho cục cưng.”
Ninh Lẫm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Khuông Ngữ Điềm nói vậy, anh bèn hơi hé mắt, nhìn về phía bụng bầu của vợ mình.
“Được thôi, con người anh hào phóng, anh sẽ nhường quyền đặt tên gái rượu cho em.”
Không phải chỉ là cái tên thôi sao, anh không cần phải tranh dành với vợ.
Khuông Ngữ Điềm xoa bụng, “Sao anh cứ khăng khăng là con gái vậy?”
Ninh Lẫm trợn mắt nói chắc nịch, “Thì bởi cục cưng là con gái mà.”
Khuông Ngữ Điềm đứng dậy đi vòng đến cuối giường nhìn chồng, bụng cô đã bốn tháng, nhưng cô cố gắng ưỡn thẳng lưng để bản thân khí thế hơn.
Ninh Lẫm không hiểu ra làm sao, “Em muốn làm gì?”
Khuông Ngữ Điềm trịnh trọng nói như tuyên thệ, “Là con trai.”
“…”
Cô vỗ vỗ bụng mình, “Em sẽ sinh con trai cho anh tức chết.”
“…”
Ninh Lẫm bật cười, anh đứng dậy kéo khăn quàng che kín cả mặt cô.
“Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch quả không sai. Xem em ngốc chưa kìa.”
…
Cũng trong chiều ngày hôm đó, Giang Dụ, Diêu Khởi Đông, Tôn Úc Khả và cả Khuông Tư Mẫn lần lượt xuất hiện ở nhà trọ.
Diêu Khởi Đông đang làm nhiệm vụ ở Vân Nam, Khuông Tư Mẫn đúng lúc đến kỳ nghỉ, Tôn Úc Khả làm nghề tự do, mấy năm trước chuyển sang làm blogger du lịch, cả ba đến Shangri-La rất thuận tiện. Chỉ tội mỗi Giang Dụ, tuổi đã cao còn phải ngồi máy bay đến đây.
Mới đầu Ninh Lẫm không muốn ông tới, anh lo lắng ông đi đường xa vất vả mệt nhọc. Lúc Giang Dụ biết việc này, ông lập tức gọi điện cho Ninh Lẫm bất kể đêm hôm khuya khoắt, mắng thẳng vào mặt anh, ông nói nếu anh không mời ông tham dự hôn lễ, ông sẽ phi thẳng từ Liêu Châu tới giết chết anh làm đồ nhắm rượu.
Ninh Lẫm bất đắc dĩ nhưng vẫn chiều theo ý ông, anh vui vẻ đi đặt vé máy bay để bồi tội.
Đám cưới của bọn họ rất đơn giản, thậm chí đây chỉ là ý định bất chợt của Khuông Ngữ Điềm. Phụ nữ mang thai thường hay suy nghĩ nhiều, lúc Khuông Ngữ Điềm mang thai lần hai, không hiểu sao cô lại muốn đến Shangri-La để thành tâm cảm tạ trước vòng Kinh Luân vì ước nguyện của mình đã được thực hiện, Ninh Lẫm khuyên cô đợi cục cưng sinh xong hãy đi, nhưng cô nói mình không đợi được, nhất định phải đi ngay.
Thế là bọn họ lập tức lên đường, nhân tiện du lịch một vòng quanh Vân Nam, trước đây cả hai thống nhất không tổ chức hôn lễ, lần này coi như là chuyến du lịch trăng mật sau kết hôn.
Kết quả Tôn Úc Khả biết được, cô đi nói cho Khuông Tư Mẫn, Khuông Tư Mẫn kể lại cho Diêu Khởi Đông, câu chuyện truyền một vòng liền tam sao thất bản thành bọn họ cử hành hôn lễ ở Shangri-La.
Cuối cùng Ninh Lẫm và Khuông Ngữ Điềm đâm lao phải theo lao.
Chủ trọ rất nhiệt tình, biết bọn họ muốn tổ chức một buổi lễ liền cho mượn khoảng sân ngoài trời, cây cối còn treo ruy băng đủ màu sắc, trên bàn cũng được trang trí một loạt hoa tươi.
Khuông Ngữ Điềm mặc chiếc váy thu đông liền thân màu trắng, kiểu dáng gần giống với váy cưới, bên ngoài khoác thêm áo choàng lông cùng màu, còn Ninh Lẫm mặc bộ vest giản dị ngồi bên cạnh với cô.
Uống rượu ba phiên, Diêu Khởi Đông bắt đầu líu lưỡi, cậu ta khoác vai Ninh Lẫm và nói, “Chúc, chúc mừng A, A Lẫm.”
Ninh Lẫm cụng chén với Diêu Khởi Đông, rượu lúa mì Thanh Khoa sóng sánh trong thành chén, “Cảm ơn.”
Lời cảm ơn này của Ninh Lẫm rất thật lòng, dù là Giang Dụ hay Diêu Khởi Đông, cả hai đều là những người quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời anh.
Không có bọn họ, chắc chắn không có Ninh Lẫm của ngày hôm nay.
Diêu Khởi Đông ngoác miệng cười, cậu ta chỉ chỉ bụng Khuông Ngữ Điềm, “A Lẫm, có câu gì ấy nhở… à tôi nhớ rồi!”
Cậu ta vỗ ngực Ninh Lẫm, hai mắt đỏ hoe, giọng điệu chân thành, “Tuổi già có con. Tuổi già có con!”
“…!”
“…!!”
“…!!!”
Ninh Lẫm lạnh lùng cười, vẻ mặt vô cảm nhìn người trước mặt, “Đồ ngốc.”
“Hừ, chẳng lẽ cậu không già? Cậu sắp U40 rồi đó, dù không chịu cũng phải chịu.”
Ninh Lẫm đẩy đầu người kia ra khỏi vai mình, đạp cậu ta về chỗ ngồi với Khuông Tư Mẫn. Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ thấy câu kia là thích hợp nhất với Diêu Khởi Đông.
“… Đồ ngốc.”
Sau khi ầm ĩ một hồi, Tôn Úc Khả ôm Ninh Gia đã ngủ say về phòng nghỉ. Ninh Lẫm uống có hai ngụm rượu Thanh Khoa, còn lại toàn uống trà bơ nên rất tỉnh táo, anh nắm tay Khuông Ngữ Điềm đi dọc theo con đường rải sỏi đến vòng Kinh Luân.
Đêm tháng chín ở Shangri-La rất lạnh, ánh đèn nhiều màu sắc xung quanh vòng Kinh Luân phản chiếu vào mắt trông giống như bánh xe lửa nổi bật giữa đêm tối.
Ngày đó bọn họ xuống sân bay ở Côn Minh, rồi từ Côn Minh di chuyển đến Đại Lý, sau đó từ Đại Lý đi Lệ Giang, cuối cùng dừng lại ở Shangri-La.
Bọn họ trải qua ngày và đêm ở nơi đây, ngày rất dài, còn đêm rất ngắn. Bọn họ còn cùng nhau ngắm nhìn thảo nguyên xanh mướt bất tận, ngắm đàn cừu dạo bước rong chơi, bầu trời nơi đây rất thấp, cảm giác vươn tay ra là có thể chạm đến mây.
Thời gian ở Shangri-La như một thước phim điện ảnh quay chậm, người dân bản địa không bon chen vội vã, họ có thể thấy được cuộc sống sinh hoạt nơi đây là một loại hưởng thụ từ tâm hồn.
Ninh Lẫm đứng trên bậc thang, xoay lưng chắn gió, tóc anh bị gió thổi tung, lộ ra làn da hơi nhợt nhạt.
Đúng là anh không còn trẻ nữa, tóc đã điểm hoa râm, nếp nhăn cũng xuất hiện nơi khóe mắt. Trước đây anh phải sống những ngày nằm gai nếm mật, còn bây giờ mỗi ngày anh đều phải nhọc lòng về vấn đề nuôi dạy con cái.
Hình ảnh hiện tại của anh không khác bao người bình thường khác.
Ninh Lẫm thấy vợ mình cười tủm tỉm, anh cũng cười theo cô, ngoài miệng thì lại hỏi, “Em đang cười gì vậy?”
“Cười anh già rồi.”
Ngày hôm nay tính từ này được dùng tới hai lần để hình dung về bản thân mình, Ninh Lẫm bỗng thấy hoài nghi nhân sinh, “Anh già lắm sao?”
Khuông Ngữ Điềm bẻ ngón tay đếm thay anh, “Bây giờ anh đã có nếp nhăn, sau này còn có bụng bia, già thêm tí nữa còn hói đầu rồi xuất hiện vết đồi mồi, đi đường có khi còn phải chống gậy.”
Ninh Lẫm véo má vợ, “Vậy đến lúc đó em cũng già rồi.”
Khuông Ngữ Điềm vui vẻ, “Đúng vậy, hai đứa mình là đôi vợ chồng già.”
Nói xong lời này, cả hai đều nhìn nhau nở nụ cười.
Gió ngừng thổi, bọn họ bước lên bậc thang trên cùng, sau đó cùng nhau xoay ba vòng Kinh Luân và thành tâm cầu nguyện giữa miền đất hứa.
Khuông Ngữ Điềm xoa bụng, cô quay sang nói với Ninh Lẫm, “Em cảm giác cục cưng mới đá em.”
“Cục cưng nhà mình hăng hái quá.”
Khuông Ngữ Điềm lắc đầu, “Không phải đâu, cục cưng đang nói chuyện.”
Ninh Lẫm nhướng mày, “Con nói gì vậy em?”
Khuông Ngữ Điềm cười hớn hở, mi mắt cong cong, “Chắc là đang gọi ai đó.”
Ninh Lẫm mỉm cười, “Con gái cưng của anh chắc chắn đang gọi pa pa.”
Khuông Ngữ Điềm chỉ ra chỗ sai, “Là con trai.”
Ninh Lẫm không tranh cãi với vợ, con trai hay con gái thì sinh ra sẽ biết, ai thắng còn chưa biết được.
Bọn họ đi vòng quanh Kinh Luân, nghe tiếng hát truyền đến từ nơi xa. Nghe được một lúc thì Khuông Ngữ Điềm thấy lạnh, cô dựa người vào ngực Ninh Lẫm, anh thuận thế ôm cô vào lòng.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Ninh Lẫm bỗng nhiên nói, “Em nhìn kìa.”
Khuông Ngữ Điềm quay đầu nhìn theo tầm mắt anh, dưới mái hiên cách đó không xa có một ông lão mặc lễ phục giản dị, ông chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng đó giống như cây tùng bách hiên ngang, không một ai biết ông đã đứng ở đó bao lâu.
Ông là gốc cây đại thụ vươn rễ bén mầm trong sinh mệnh Ninh Lẫm, là chỗ dựa tinh thần liêm khiết vững trãi giúp anh không bao giờ đổ gục. Ông đã tôi luyện anh từ một mảnh sắt cùn thành con dao sắc bén, cũng chính ông tự tay mài con dao sắc đó và cẩn thận cất vào vỏ bọc trước thế tục.
Nhìn thấy hai người quay đầu, Giang Dụ liền vẫy tay với bọn họ, tuy ông không nói lời nào nhưng lại giống như hàng ngàn hàng vạn lời đều đã nói hết.
Ninh Lẫm mỉm cười, “Anh cảm giác vừa nãy gái rượu của nhà mình đang gọi ông nội.”
Khuông Ngữ Điềm nhìn Giang Dụ, vì khoảng cách mà gương mặt của ông không được rõ ràng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ông đang mỉm cười.
Cũng trong chính phút giây ấy, cô đã hiểu được tâm tình của Ninh Lẫm.
Mặt trời luôn chiếu sáng sau cơn bão.
Nếu nói cô là hy vọng ông trời ban cho anh, vậy thì Giang Dụ chính là sức mạnh giúp anh chống đỡ hy vọng ấy.
Khuông Ngữ Điềm gật đầu, tán thành lời nói của anh, “Đúng vậy, cục cưng đang gọi ông nội.”
Làn gió mơn man đã thay Giang Dụ gửi tới bọn họ những lời muốn nói, Khuông Ngữ Điềm nghe thấy, cô tin tưởng Ninh Lẫm cũng nghe thấy, nếu không sao bỗng nhiên hai mắt anh đỏ hoe.
Giang Dụ nói rằng: Chúc mừng, con trai.
Trong số hàng vạn những kết thúc có thể xảy ra, chúc mừng con cuối cùng đã tìm được kết thúc viên mãn nhất của cuộc đời mình.
KẾT THÚC PHIÊN NGOẠI
Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân
Chương 42: Ngoại truyện
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương