Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 15



XUÂN MUỘN – 15

Rượu dâu tằm.

Tiếng xèo xèo từ nồi áp suất đang nấu cháo khiến Tưởng Vọng Thư lại thiếp đi trong mơ màng. Lần này cô ngủ không lâu, bởi Tưởng Kỵ nấu ăn rất nhanh, chưa đầy một tiếng đã lên lầu gọi cô dậy ăn cơm.

Có lẽ anh còn ghé qua chợ nên giờ trên bàn đã có một nồi cá mè. Tưởng Vọng Thư nhớ lại, ngày xưa mỗi khi ốm cô cũng thường được ăn loại cá này, vừa thơm ngon thanh đạm lại bổ dưỡng. Chỉ với món cá này, cô có thể ăn hết một tô cháo trắng.

Tưởng Kỵ cũng ăn thanh đạm cùng cô. Anh thường chỉ mua những món Tưởng Vọng Thư thích ăn nên đến giờ cô vẫn không rõ liệu anh có món gì đặc biệt yêu thích hay không.

Trong lòng lại dâng lên chút cảm giác áy náy, cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Kỵ, định mở lời thì chuông điện thoại của anh bỗng vang lên. Anh rút điện thoại từ túi quần, liếc nhìn người gọi rồi bắt máy.

“Alo?” Giọng anh đều đều, vừa ăn cháo vừa nói chuyện với người bên kia.

“A Kỵ” đầu dây bên kia hơi ồn nhưng không giấu nổi sự phấn khích trong giọng nói: “Tối nay qua nhà tao uống rượu nha, mấy ngày nay tao đi công tác gần đây, công ty cho nghỉ hai ngày, giờ đang ở Bình Nam rồi đây.”

Trần Dục Diệp là bạn thân của Tưởng Kỵ từ thời trung học trước khi anh bỏ học. Hồi đó hai người thường cùng nhau chơi bóng rổ. Sau khi Tưởng Kỵ nghỉ học, Trần Dục Diệp theo sự sắp xếp của gia đình ra nước ngoài du học, mấy năm gần đây mới về nước. Tuy không làm việc ở Bình Nam, chỉ thỉnh thoảng về thăm nhưng anh luôn nhớ đến Tưởng Kỵ. Mấy năm nay hai người vẫn thỉnh thoảng liên lạc, mỗi khi về Bình Nam là lại rủ Tưởng Kỵ đi ăn.

Mấy năm nay áp lực nhiều, có lẽ vì trong lòng có nỗi nhớ không thể giải tỏa, Tưởng Kỵ thỉnh thoảng sẽ uống rượu. Anh không hút thuốc, người ta nói hút thuốc sẽ khiến người có mùi hôi và khói thuốc rất có hại. Dù không biết khi nào Tưởng Vọng Thư sẽ trở về, anh vẫn muốn chờ đợi cô trong trạng thái tốt nhất. Khi cảm xúc trào dâng quá mức, anh uống chút rượu để trấn an lòng mình. Một mình thì anh uống rượu giải sầu, khi có Trần Dục Diệp thì hai người vừa uống vừa trò chuyện đôi lời.

Tưởng Kỵ liếc nhìn Tưởng Vọng Thư một cái, chiếc thìa trong tay cô cứ khuấy qua lại trong tô cháo mà chẳng hề múc lên ăn một miếng nào. Tưởng Kỵ biết cô đang chăm chú nghe anh nói chuyện điện thoại, trước đây cô cũng thế, hễ nghe thấy anh trò chuyện với ai là lập tức dỏng tai lên nghe ngóng.

Trái tim Tưởng Kỵ chợt mềm lại, ánh mắt anh lướt qua một tia cười. Anh khẽ ho một tiếng rồi nhẹ giọng đáp lại người bên kia đầu dây: “Tối mai đi?”

“Ê không được đâu!” Trần Dục Diệp lầm bầm: “Ngày mai tao đã hẹn người ta đi chơi bida rồi, còn có mấy người đẹp nữa.”

Tưởng Kỵ nghĩ đến việc tối nay còn phải chăm sóc Tưởng Vọng Thư nên từ chối: “Vậy thôi vậy.”

Trần Dục Diệp lập tức sốt ruột: “Ê đã gần hai năm chúng ta không gặp rồi đấy, bộ mày không nhớ tao à?! Sao lại không nhớ được chứ! Đừng nói là mày có người yêu rồi nha?”

Đôi lúc Tưởng Kỵ không nuốt trôi được cái cách nói chuyện sến sẩm của Trần Dục Diệp. Anh ấn nhẹ vào thái dương, giải thích ngắn gọn: “Em gái tao đang ở nhà.”

Trần Dục Diệp “Ồ” lên một tiếng: “Em gái Nguyệt Lượng về rồi hả? Sao không nói sớm với tao. Không sao, tao qua nhà mày uống rượu luôn cũng được.”

Trước đây cũng vậy, mỗi lần Trần Dục Diệp rủ Tưởng Kỵ đi đánh bóng, chơi game hay ăn uống, hễ Tưởng Vọng Thư có nhà là Tưởng Kỵ sẽ thẳng thừng từ chối. Trần Dục Diệp cũng hiểu rõ hoàn cảnh gia đình anh nên sau này thỉnh thoảng cũng bảo Tưởng Kỵ dẫn theo Tưởng Vọng Thư cùng đi.

Tưởng Kỵ do dự nhìn về phía Tưởng Vọng Thư, cô nhanh chóng bắt được ánh mắt anh, khẽ làm khẩu hình miệng hỏi: “Sao thế?”

Tưởng Kỵ đưa điện thoại ra xa một chút, nói nhỏ với Tưởng Vọng Thư: “Anh Dục Diệp, em còn nhớ không? Anh ấy nói tối nay muốn đến nhà… ăn khuya. Được không?”

Tưởng Vọng Thư chậm rãi lục lại ký ức về anh trai vui vẻ hoạt bát ấy, rồi mới “Ồ” lên một tiếng, gật đầu nói: “Anh không cần lo cho em, em đã đỡ nhiều rồi.”

Tưởng Kỵ quay lại đồng ý với Trần Dục Diệp nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái. Anh không chịu được khi nghe Tưởng Vọng Thư nói “Không cần lo cho em”, dù đó chỉ là câu nói bâng quơ. Là anh trai của cô, nếu anh không lo cho cô thì còn ai lo nữa?

Tưởng Kỵ mím môi, không nói gì, chỉ liếc nhìn Tưởng Vọng Thư đang múc thìa cháo cuối cùng trong tô, khẽ hỏi: “Em có muốn ăn thêm không?”

Tưởng Vọng Thư lắc đầu: “Em no rồi.”

Dù cơn sốt của cô đã hạ gần hết nhưng người đang bệnh nên vẫn có chút mệt mỏi. Tưởng Vọng Thư dựa vào ghế, thờ ơ lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn người đang rửa chén trong bếp.

Tưởng Kỵ vừa cất chén bát đã rửa vào tủ thì Trần Dục Diệp lại gọi điện. Vừa bắt máy, anh đã nghe giọng ồm ồm của Trần Dục Diệp: “Ê Kỵ , mấy giờ thì tao qua được? Tối nay tao gọi thêm món cá hầm cải chua ngoài chợ đêm được không? Lâu rồi không ăn, thèm quá.”

Tưởng Kỵ đáp “Được”, rồi nói thêm: “Tùy mày, lúc nào rảnh thì qua.”

Cúp máy, Tưởng Kỵ vào phòng khách bảo Tưởng Vọng Thư đang ngồi chơi điện thoại lên lầu nghỉ thêm chút. Cô lắc đầu, nói ngủ nhiều bị chóng mặt, muốn ở dưới nhà hít thở không khí. Tưởng Kỵ cũng chiều theo ý cô. 

Trần Dục Diệp đến rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng anh ta hét to bên ngoài: “Kỵ ơi!”, cái giọng ầm ĩ ấy chắc đến cuối ngõ ai cũng nghe thấy.

Trần Dục Diệp bước vào như một cơn lốc, thậm chí còn giang tay định ôm Tưởng Vọng Thư: “Ôi Nguyệt Lượng, lớn nhanh quá nhỉ! Anh Dục Diệp đây -“

Tưởng Vọng Thư khẽ gọi một tiếng “anh Dục Diệp”, rồi hơi ngượng ngùng lùi lại. Tưởng Kỵ đưa tay chặn lại cái ôm nhiệt tình của Trần Dục Diệp, nói giọng bình thản: “Đừng làm em gái tao sợ.”

Trần Dục Diệp đã quen với bộ dạng bảo vệ em gái của anh nên chẳng lấy gì làm lạ, chỉ hơi bực mình: “Được rồi được rồi, cái kiểu bảo bọc em gái của mày tao ngán quá rồi, chắc Nguyệt Lượng cũng ngán tận cổ rồi phải không em?”

Tưởng Vọng Thư càng ngượng hơn, cô gãi gãi mũi, không biết nói gì, chỉ ậm ừ rồi lại nhìn Tưởng Kỵ như cầu cứu, giống hồi nhỏ bị mấy anh lớn vây quanh trêu chọc vậy.

Tưởng Kỵ vỗ vai Trần Dục Diệp: “Nhiều chuyện quá đi, tối nay muốn uống rượu gì?”

Mắt Trần Dục Diệp đột nhiên sáng lên: “Nhà mày còn rượu dâu tằm không? Tao thèm rượu dâu tằm mày ngâm lâu lắm rồi, rượu bán bên ngoài chẳng ra làm sao cả, chỉ có rượu mày ngâm mới đủ vị!”

Tưởng Kỵ tùy ý đáp một câu “Có”, quay đầu mới phát hiện Tưởng Vọng Thư đang có vẻ ngẩn ngơ.

Tưởng Kỵ chợt nhớ ra, Tưởng Vọng Thư không biết chuyện anh uống rượu, vì anh chỉ bắt đầu uống rượu kể từ sau khi cô rời Bình Nam. Liệu cô có nghĩ anh đã nhiễm mấy thói hư tật xấu ngoài kia không?

Anh vừa định mở miệng giải thích với cô vài câu thì Tưởng Vọng Thư bất ngờ lên tiếng: “Em lên lầu trước, em hơi buồn ngủ.”

Tưởng Kỵ nghe vậy đành nuốt lời đang ở đầu môi vào: “Ừ, em lên nghỉ một lát đi, trong bình giữ nhiệt có nước, nhớ uống nhiều nước vào.”

Tưởng Vọng Thư khẽ đáp như có như không, không nói thêm gì với anh mà quay người lên lầu ngay. Tưởng Kỵ nhìn theo bóng lưng cô, bất lực thở dài trong lòng.

Trần Dục Diệp đứng bên cạnh theo ánh mắt Tưởng Kỵ nhìn theo, phát hiện ánh mắt anh quan tâm quá mức, còn có chút gì đó mờ ám. Anh ta nheo mắt lại, ngửi thấy mùi không ổn. Trần Dục Diệp thử vỗ vai Tưởng Kỵ: “Ê, Nguyệt Lượng nhà mày ở ngoài có yêu đương gì chưa?”

Cả người Tưởng Kỵ rõ ràng cứng đờ, anh im lặng hai giây mới đáp: “Chắc là chưa.”

Trần Dục Diệp thấy phản ứng của Tưởng Kỵ khá thú vị, khó được dịp trêu chọc anh, tất nhiên anh ta sẽ thêm mắm thêm muối, giở giọng điệu chẳng mấy tốt lành: “Ê mày, tao có mấy người bạn, đứa nào cũng đẹp trai học giỏi, kiếm một người giới thiệu cho Nguyệt Lượng đi?”

“Không cần.” Tưởng Kỵ vô thức từ chối, nói xong anh mới nhận ra giọng điệu nôn nóng của mình, nôn nóng đến mức chính anh cũng nhận ra sự bất thường.

Tưởng Kỵ dừng một giây, rồi nói thêm: “Bạn bè mà mày quen thì có gì tốt đâu.” Anh quay đầu, đối diện ánh mắt Trần Dục Diệp, phát hiện ánh mắt xấu xa của anh ta, mang theo vẻ “Á à hiểu rồi.”

Tưởng Kỵ nhíu mày, biết Trần Dục Diệp đã nhìn ra phần nào tâm tư mình, cũng lười giả vờ nữa, giọng anh trầm xuống: “Mày đừng có nói bậy trước mặt Nguyệt Lượng.”

Trần Dục Diệp “Hừ” một tiếng: “Bị tao nắm được điểm yếu rồi chứ gì? Tưởng Kỵ, mày đúng là ghê gớm thật, bảo sao bao nhiêu năm nay chẳng thấy mày yêu đương gì, hóa ra là mày đợi em gái Nguyệt Lượng của tao à?”

“Chà chà chà” Trần Dục Diệp lắc đầu: “Chung tình số một Bình Nam luôn!”

Tưởng Kỵ trừng mắt cảnh cáo anh ta: “Dù sao cũng đừng có nói bậy trước mặt Nguyệt Lượng.”

“Biết rồi biết rồi.” Trần Dục Diệp làm động tác kéo khóa miệng: “Tao tuyệt đối sẽ không phá hỏng chuyện tốt của mày đâu.”

Trần Dục Diệp còn định trêu chọc Tưởng Kỵ vài câu, đúng lúc món cá hầm cải chua được giao tới, anh ta biết điều mà im miệng, vừa ra cửa lấy đồ ăn vừa giục Tưởng Kỵ: “Nhanh lên, lên lầu lấy rượu dâu tằm cho tao đi.”

Tưởng Kỵ đáp lời, bên tai văng vẳng tiếng đóng cửa của Trần Dục Diệp, anh nhìn về hướng tầng trên, nghĩ đến việc Tưởng Vọng Thư nói sẽ lên nghỉ ngơi nên bước chân càng thêm nhẹ nhàng.

Khi anh lên lầu, Tưởng Vọng Thư chưa ngủ. Cô vẫn đang nghĩ về chuyện rượu dâu tằm Tưởng Kỵ vừa nhắc, tâm trạng lại rơi vào bối rối y như trước.

Cô vùi mặt vào chăn, cảm thấy đầu óc mình rối bời, trái tim cũng thế. 

Nhưng cô không thể trách móc Tưởng Kỵ vì anh chẳng làm gì sai cả, chỉ là cô tự mình ủ kín tâm sự mà thôi.

Tưởng Vọng Thư thở dài, thôi thì cứ ngủ một giấc đi, không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, dù sao hiện tại hai người cũng đang ở bên nhau, đợi dịp khác nói chuyện với Tưởng Kỵ sau vậy.

Tưởng Vọng Thư trở mình, đúng lúc Tưởng Kỵ bước lên nghe thấy tiếng động, anh khẽ gọi thăm dò: “Nguyệt Lượng?”

Lòng cô chợt rung động, cô quay mặt lại khẽ đáp: “Ừ.”

Thấy sắc mặt cô bình thường, Tưởng Kỵ thở phào nhẹ nhõm: “Còn chỗ nào khó chịu không? Em có muốn ăn gì không?”

Tưởng Vọng Thư lắc đầu rồi lại vùi mặt vào chăn.

Vừa mới tự thuyết phục bản thân xong nhưng khi nghe giọng nói dịu dàng của anh, cô lại thấy tủi thân vô cớ.

Mình đúng là đồ ích kỷ mà.

Tưởng Vọng Thư nghĩ mà mũi cay cay.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...