Xuân Triều Không Mộng - Tiểu Hàm Tiên

Chương 46: Kim ngọc lương duyên



Sáng sớm hôm sau phải bay Budapest, Dịch Tư Linh khó khăn ngồi dậy, vẫn còn buồn ngủ, ngồi ngây người trên giường.

Hối hận.

Không nên chọn nhiều địa điểm chụp ảnh cưới như vậy, bây giờ cô chỉ muốn ngủ thôi.

Tạ Tầm Chi đã tắm xong đi ra, thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của cô, anh thở dài. Anh đã mặc xong quần tây và tất chỉnh tề, quay lưng về phía cô, cởi áo thun ném lên sofa, thay chiếc áo sơ mi mới.

Dịch Tư Linh ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn sang, tầm mắt dừng lại trên thân trên cường tráng của người đàn ông, cô bỗng nhiên sững sờ.

Trên tấm lưng rộng lớn rắn chắc của người đàn ông, chi chít những vệt đỏ hỗn loạn mà ái muội, hết vệt này đến vệt khác, đỏ sẫm chồng lên màu hồng tươi, khắp nơi đều là, như thể chọc phải con mèo hoang mùa xuân nào đó, bị cào đến thảm không nỡ nhìn.

"Tạ Tầm Chi!"

Động tác mặc áo sơ mi của Tạ Tầm Chi khựng lại, quay đầu nhìn cô: "Tỉnh rồi?"

Dịch Tư Linh chỉ vào lưng anh: "Lưng anh...... Sao lại thế này?"

Lưng anh.

Ánh mắt Tạ Tầm Chi chậm rãi tối sầm lại, cười đầy ẩn ý, cánh tay dài vươn ra, mặc áo sơ mi vào, ngón tay thon dài cài cúc áo, vừa đi lại vừa ngồi xuống mép giường: "Ừ, lưng anh sao vậy?"

Anh đang nói nhảm.

Dịch Tư Linh ngẩn người: "... Lưng anh toàn là vết đỏ, thế này là sao? Dị ứng à? Mề đay? Hay là bị cào?"

Nói đến câu cuối cùng, tim cô chợt thót một nhịp.

Tạ Tầm Chi vẫn im lặng, cứ nhìn cô như vậy, ngón tay đã cài xong hai chiếc cúc áo cuối cùng.

"Em cào??" Dịch Tư Linh ngơ ngác.

Tạ Tầm Chi cài xong cúc áo cuối cùng, chiếc áo sơ mi hoàn hảo tôn lên vóc dáng ưu việt, khiến người khác phái vô cùng ngưỡng mộ, giữa hàng mày anh lộ ra vẻ thỏa mãn lười biếng sâu sắc, nhưng ánh mắt vẫn cứ thăm thẳm, như loài động vật săn đêm nhanh nhẹn, mạnh mẽ, có thể dùng đôi mắt nhìn thấu đáy lòng đối phương.

Anh cúi đầu, thừa lúc Dịch Tư Linh đang suy nghĩ rối bời, hôn nhẹ cô một cái.

"Không phải em. Là một con mèo nhỏ cào." Khuôn mặt anh trầm ổn bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Mèo nhỏ tốt nghiệp Cambridge. Tối qua còn gọi anh là học trưởng."

"........"

Dịch Tư Linh nhớ lại đêm qua, dưới tình thế bị động, xấu hổ gọi anh là học trưởng, tức giận không thôi, túm lấy anh, hung hăng cắn một miếng lên vai áo sơ mi anh.

Cắn đến áo sơ mi cũng hằn dấu răng, huống chi là da thịt bên dưới, dấu răng mang theo d*c v*ng, như đánh dấu độc quyền của Dịch Tư Linh.

Toàn thân anh, đều là dấu vết của Dịch Tư Linh.

Hỗn loạn, lung tung, giương nanh múa vuốt.

Tạ Tầm Chi chỉ mỉm cười véo má cô, dẫm anh, cào anh, cắn anh, kẹp anh, đều được, tùy theo cô vui vẻ.

------

Đến Budapest, cả ngày đều kín mít lịch trình.

Buổi sáng trang điểm, buổi chiều đi Ngư phủ và quán cà phê nổi tiếng nhất, buổi tối chụp ảnh trên thuyền, du thuyền trên sông Danube ngắm tòa nhà Quốc hội lung linh ánh đèn.

Quán cà phê sau khi được bao trọn thì không còn khách, chỉ có nhân viên phục vụ bưng khay, đi lại giữa cột La Mã và phù điêu dát vàng, chuẩn bị trà chiều sau khi chụp ảnh xong.

Đoàn đội trước tiên mua một lượng hoa hồng lớn, phủ kín cầu thang, tạo nên vẻ hoa lệ khiến người ta choáng ngợp.

Dịch Tư Linh mặc chiếc váy cưới phong cách Baroque lộng lẫy, từ từ bước xuống bậc thang hoa hồng, vương miện vàng lấp lánh trên đầu, đôi cánh tay thon dài được bao bọc bởi găng tay nhung vàng, mỗi khi giơ tay, tựa như thiên nga kiều diễm vươn cánh.

Cô vô cùng phù hợp với vẻ tráng lệ huy hoàng này, không hề có chút rụt rè, dường như tất cả sự giàu có và quý phái bậc nhất trên đời đều là đất nuôi dưỡng cô.

Tạ Tầm Chi đi theo sau cô, nâng chiếc khăn voan ren dài thướt tha, thỉnh thoảng nhắc nhở cô cẩn thận bậc thang. Dịch Tư Linh hất nó ra sau đầu, giày cao gót bước đi như trên đất bằng.

Chụp ảnh xong, cả đám người đều nóng lòng muốn đi uống cà phê, ăn bánh ngọt, Dịch Tư Linh đưa điện thoại cho Tạ Tầm Chi, bảo anh chụp mấy tấm ảnh hậu trường, cô muốn đăng Instagram.

"Anh tìm góc chụp đẹp chút nha, cố gắng chụp má bên trái của em. Nhớ chụp xấu thì xóa đi, không thì em thấy xấu em giận đó." Dịch Tư Linh nhấn mạnh.

Tạ Tầm Chi cười: "Sao lại muốn chụp má trái?"

"Má trái xinh hơn má phải một chút!" Dịch Tư Linh đẩy anh, bảo anh đừng nói nhiều, nghiêm túc chụp ảnh là được.

Tạ Tầm Chi chiều theo ý nũng nịu của cô, cố gắng chụp nhiều góc má trái, đương nhiên, má phải cũng không bỏ sót, anh thấy hai bên chẳng khác biệt là bao.

Trong số đó có mấy tấm bấm máy bị rung tay, nhớ lời cô dặn, anh chọn vào album, định bụng xóa đi.

Album của cô, không ngoại lệ, toàn là ảnh đẹp lung linh, nhìn vào chỉ thấy toàn châu báu ngọc ngà. Tạ Tầm Chi chẳng mảy may ý định dòm ngó riêng tư, chỉ là vô tình lướt qua, vẫn thấy tấm ảnh chụp người đàn ông quá đỗi bất ngờ kia.

Anh khẽ cụp hàng mi, do dự một lát, rồi vẫn nhấp vào mở ra.

Là anh.

Khoang cabin tối om, chiếc đèn đọc sách hắt xuống khuôn mặt anh đang say giấc, vẽ nên một đường nét dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ ngủ của mình, trước đây, không ai dám làm chuyện này, anh cũng tuyệt đối không ngủ say dưới mí mắt người ngoài. Trong đầu anh luôn giữ vững sự cảnh giác.

Là Dịch Tư Linh thừa lúc anh ngủ mà chụp lén, hơn nữa còn lưu giữ bức ảnh này trong album của cô.

Tin tức bất ngờ này khiến tim Tạ Tầm Chi như có sóng thần ập đến.

Ngón tay anh siết chặt, cố giữ vẻ bình tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra, dứt khoát thoát ra, đưa điện thoại cho Dịch Tư Linh.

"Kiểm tra xem." Anh cười, ánh mắt sâu thẳm như biển cả.

Dịch Tư Linh đang vui vẻ, làm sao nhận ra được sóng ngầm dữ dội dưới vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông, đôi mắt trong veo chớp chớp, nũng nịu nói: "Thôi em không kiểm tra đâu. Dù sao xấu cũng là tại kỹ thuật anh kém, không phải em không đẹp."

"Đương nhiên." Tạ Tầm Chi chiều theo ý cô, "Người đẹp, dù ngủ cũng đẹp, khiến người ta không cầm lòng được."

Dịch Tư Linh cảm thấy lời anh có ẩn ý, ngước mắt liếc nhìn, nhưng người đàn ông chỉ thản nhiên nhìn ra ngoài cửa kính, tay bưng ly cà phê, bình tĩnh nhấp một ngụm.

Tạ Tầm Chi hiểu rõ, Dịch Tư Linh đối với gương mặt này của anh vẫn còn vừa mắt, có lẽ là nhất thời không kiềm chế được mà chụp lén anh, lại nhớ đến gã học trưởng cô gặp ở Luân Đôn tối qua, dù trước mặt Dịch Tư Linh có ba hoa chích chòe, khen cô elegant, rồi "Mia" tới "Mia" lui, vẫn là phí công vô ích.

Dịch Tư Linh thích đàn ông đẹp trai. Chướng mắt cái loại mét bảy đeo kính cận dày cộp.

Anh khẽ nhếch đuôi mày, đột nhiên nói: "Bà xã, ở Budapest chắc là không gặp phải đám đàn anh đàn em của em đâu nhỉ?"

Mấy gã đàn ông đó ồn ào quá, anh không muốn thêm vài người nữa, phá hỏng bầu không khí tốt đẹp hôm nay.

Dịch Tư Linh nghe ra cái giọng điệu là lạ trong lời anh, cắn cắn môi, tức giận mỉa mai: "Anh chẳng phải cũng là đàn anh của em sao? Vậy hay là anh cũng đi luôn đi."

Tạ Tầm Chi không vội không vàng nhìn chằm chằm vào mặt cô vài giây, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào ly cà phê bên cạnh, giọng hơi trầm xuống: "Đàn em Chiêu Chiêu, xin lỗi, anh muốn ở bên cạnh bà xã của anh, không đi đâu hết."

"........"

Cái người này thật là!

Gương mặt Dịch Tư Linh nóng bừng, trừng mắt liếc anh một cái: "Đừng có mà chiếm tiện nghi của em, già mà không đứng đắn..."

Cô thầm nhủ trong lòng, cái người này sao lại thích trò nhập vai thế nhỉ... Vừa đàn anh, vừa daddy... Ánh mắt cô khẽ liếc sang.

Lúc này anh chải mái tóc theo kiểu quý tộc cổ điển, chiếc áo sơ mi kiểu Pháp được chọn để phối với váy cưới của cô, trên lễ phục điểm xuyết những họa tiết lúa mạch vàng và huy chương trang trí. Ánh mặt trời dường như ưu ái anh, chỉ chiếu rọi một vệt nhỏ trước người, cả người anh tuấn mỹ như một pho tượng.

Dịch Tư Linh khẽ hừ một tiếng, cảm thấy dáng vẻ anh ngồi thẳng ngay ngắn lúc này, so với vẻ ngủ say lỏng lẻo trong cabin hôm đó, lại có một vẻ tuấn lãng khác biệt.

Thôi thì cứ xem như anh đẹp trai, trên giường lại khiến cô thoải mái thật, không so đo với anh những thứ nhỏ nhặt này nữa.

-------

Về đêm, Budapest lên đèn rực rỡ, dưới màn đêm đen kịt, tòa nhà Quốc hội tráng lệ đứng sừng sững bên bờ sông Danube, công trình kiến trúc đế quốc bao phủ vinh quang năm tháng này, trang trọng mà rộng lớn, lại tĩnh lặng, trầm mặc đến thế.

Trên chiếc du thuyền riêng, bầu không khí thật lười biếng.

Gió đêm lạnh lẽo làm mặt sông Danube gợn sóng, trên thuyền tràn ngập ánh đèn và ánh sao. Budapest về đêm, mang một vẻ đẹp quá đỗi hoa lệ, quá đỗi hư ảo.

"Thoải mái quá đi, đây mới là cuộc sống chứ! Du thuyền riêng ngắm cảnh sông Danube về đêm, a a a! Đi chơi cùng sếp lớn, toàn bộ đều là hạng sang, chuyến công tác này quả thực quá sung sướng!"

"Ô ô ô, cái tháp cá hồi này ngon bá cháy! Về sau chắc chắn không được ăn nữa, tôi phải ăn thêm hai cái."

"Tiểu Mỹ, làm ơn có chí khí chút đi! Ít nhất cũng phải ăn bốn cái chứ!"

"Ha ha ha, anh đáng ghét quá đi!"

"Sáng nay có rượu sáng nay say! Dù sao rạng sáng phải đi rồi, dứt khoát lên máy bay ngủ! Sếp nói chỉ cần không say xỉn lỡ việc là không sao."

"Tới tới tới, cụng ly nào!"

Người dẫn đầu giơ cao ly champagne.

"Cheers! Chúc ông bà chủ kim cương của chúng ta, Tạ tiên sinh và phu nhân, mãi mãi ân ái, hạnh phúc dài lâu! Lại chúc tất cả chúng ta đều phát tài!"

"Oh yeah! Dài lâu! Phát tài! Xinh đẹp!"

Một đám thanh niên đầy nhiệt huyết sau ba ngày làm việc căng thẳng, vẫn tràn đầy sức sống, nâng ly rượu, kính chuyến đi châu Âu xa hoa sắp kết thúc này.

Dịch Tư Linh khẽ cười, ánh mắt liếc thấy khoang thuyền sáng rực vô cùng náo nhiệt.

Cô lười biếng dựa vào mạn thuyền, tay cầm ly champagne, trên người đã thay một bộ lễ phục nhẹ nhàng không quá trang trọng, so với váy cưới thì thoải mái hơn, rất hợp với tiệc tối.

Chiếc váy dài hở lưng màu bạc theo phong cách Hy Lạp, khiến cô rực rỡ lung linh giữa gió đêm và ánh đèn muộn.

(Nhạc 《Young and Beautiful》 vang lên)

Không biết ai đã bật bài hát này trên loa, thứ âm nhạc vừa suy đồi lại xa hoa chậm rãi tan vào dòng sông Danube vàng óng, tiếng cười đùa của những người trẻ tuổi hòa lẫn với điệu nhạc bi thương, tạo nên một cảm giác xót xa khó tả trong đêm hoa lệ đến hư ảo này.

Không biết vì sao.

Giọng ca sĩ như lả lướt, lại hát những điệu buồn và ca từ——

"the crazy days city lights."

"will you still love me, when l'm no longer young and beautiful..."

Dịch Tư Linh nghe bài hát này, dần dần nhíu mày.

Cô không thích nghe những bài hát buồn, càng không thích bầu không khí ảm đạm, cô thích mọi khoảnh khắc đều náo nhiệt, long trọng, vui vẻ. Cô cũng không lo lắng sẽ có một ngày yến tiệc tàn, bởi vì những người bạn hời hợt kia, chỉ là những người tô điểm cho cuộc sống của cô, đến rồi lại đi.

Cô không sợ chia ly, cô mãi mãi sẽ có những niềm vui mới.

Đêm nay rạng sáng, chuyến đi ngắn ngủi này sẽ kết thúc, cô sẽ khởi hành về Cảng Đảo. Không biết vì sao, có một chút cảm xúc khó tả trào dâng, lại bị bài hát này khơi gợi đến càng thêm da diết.

Cô dường như, không muốn trở về, có chút luyến tiếc, nhưng không biết luyến tiếc điều gì.

Dịch Tư Linh nhìn sông Danube, lặng lẽ ngẩn ngơ.

------

Tạ Tầm Chi vào phòng ngủ chính trên du thuyền, tẩy đi lớp trang điểm dính dính trên mặt, chỉ là một lớp kem nền, đã khiến anh cảm thấy khắp người không thoải mái.

Về chuyện này, anh rất bội phục Dịch Tư Linh. Dùng bao nhiêu loại thuốc màu kỳ lạ lên mặt và mắt như vậy, mà vẫn như người không có chuyện gì, cả ngày bảy tám tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn dương dương tự đắc, còn tô son rực rỡ, uống cà phê ăn đồ ngọt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Vợ anh, quả nhiên rất lợi hại.

Rửa mặt xong, cảm thấy sảng khoái vô cùng, Tạ Tầm Chi đón gió đêm đi ra boong tàu, thấy Dịch Tư Linh một mình tựa vào lan can, không biết đang nghĩ gì.

Tóc cô xõa dài, vẫn còn mang chiếc khăn voan ren khi chụp ảnh, đuôi khăn bị gió thổi tung bay, phấp phới trong không trung. Cô mặc một bộ váy bạc lấp lánh, như nàng tiên cá từ biển sâu bơi lên nhân gian, vừa mới học được cách đi.

Dường như có chút buồn bã vây quanh cô. Tạ Tầm Chi không hiểu sao lại có ý nghĩ này.

Kỳ lạ thật, một cô công chúa kiêu hãnh như cô, vậy mà cũng có lúc buồn bã.

Tạ Tầm Chi nhanh bước tới, khi chiếc khăn voan sắp bị gió thổi bay đi, anh nắm lấy.

Dịch Tư Linh bất ngờ ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của anh.

"Sao lại một mình uống champagne ở đây, đến khăn voan sắp bay đi cũng không biết?" Tạ Tầm Chi đưa khăn voan cho cô.

Dịch Tư Linh bĩu môi, uống cạn ly champagne, có chút hơi say, nhìn thấy Tạ Tầm Chi, những cảm xúc không tên càng thêm mãnh liệt.

"Tạ Tầm Chi." Cô gọi anh.

"Sao vậy?" Tạ Tầm Chi cười, khẽ véo má cô đang nóng lên, "Uống nhiều quá rồi?"

"Tạ Tầm Chi..."

Cô lại gọi, thì thầm, trong ánh mắt lấp lánh những tia sáng vỡ vụn, có một vẻ yếu đuối xa lạ.

Tạ Tầm Chi nheo mắt, giơ tay ôm lấy eo nhỏ của cô, cô khẽ rên một tiếng, cũng không lùi lại, cứ thế dựa vào lòng anh. Ngoan đến đau lòng.

"Có chuyện muốn nói với anh? Hay là ai chọc em?" Anh khẽ hỏi.

Tòa nhà Quốc hội vàng óng dần xa trong tầm mắt, trở thành một tòa lâu đài nhỏ bé trong truyện cổ tích.

"Nếu em không xinh đẹp, không trẻ trung nữa, anh có còn đối tốt với em như vậy không?" Cô đột nhiên hỏi.

Một câu hỏi khó hiểu. Một câu hỏi hoàn toàn không giống phong cách công chúa của cô.

Tạ Tầm Chi ngẩn người trong khoảnh khắc, anh khẽ nuốt khan, cúi đầu hôn lên thái dương cô: "Đến khi em không còn trẻ, anh cũng chẳng còn trẻ nữa, anh sẽ càng già hơn, anh có tư cách gì mà không đối tốt với em chứ, chẳng phải nên sợ em bỏ rơi anh, không cần anh sao?"

"Còn về việc không xinh đẹp... Dịch Tư Linh mà không xinh đẹp ư? Anh không thể tưởng tượng nổi." Anh không biết nghĩ đến điều gì, khẽ bật cười.

Một chút thương cảm hiếm hoi của Dịch Tư Linh bỗng chốc bị anh dỗ dành tan biến, cô kiêu ngạo ngẩng cằm lên: "Vậy thì đương nhiên, đợi đến khi em không còn trẻ, anh càng là một ông già xấu xí. Em sẽ không cần anh nữa."

Tạ Tầm Chi: "........"

Anh kiên nhẫn dỗ dành cô, cô lại đâm cho anh một nhát dao vào tim.

Dịch Tư Linh lại nói: "Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, già rồi vẫn rất xinh đẹp, em lại có tiền, lại có thời gian rảnh, cái gì cũng mua được, em chính là bà lão hạnh phúc nhất trên đời. Em còn sẽ có những cô con gái rất đáng yêu."

Bà lão.

Con gái đáng yêu.

Tạ Tầm Chi cân nhắc một chút, nghĩ đến một câu thơ rất đẹp—— "Nắm tay người, cùng nhau bạc đầu."

"Nguyện vọng của em sẽ thành hiện thực."

Tạ Tầm Chi nói xong, không đợi cô đáp lời, cúi đầu khóa chặt đôi môi khiến người ta vừa yêu vừa hận kia. Dịch Tư Linh khẽ rên một tiếng, ngoan ngoãn hé miệng, để anh tiến vào.

Họ ôm nhau giữa đêm Budapest, trao nhau nụ hôn.

Tạ Tầm Chi ôm cô càng chặt hơn, môi lưỡi tìm đến nơi sâu nhất, hơi thở nóng rực lại có chút hỗn loạn.

Thật ngoan...

Sao hôm nay cô ngoan như vậy, anh nếm được vị nho champagne thơm ngát ở tận cuống lưỡi cô, nhớ đến trái tim nóng bỏng của cô, hương tanh ngọt ngào. Ướt át, đẫm nước, tất cả đều tràn vào miệng anh.

Tạ Tầm Chi hận không thể nuốt trọn cô vào bụng ngay lúc này, tại đây.

Anh dồn hết ba mươi năm tu dưỡng, cứ thế gắng gượng đến tận rạng sáng trên máy bay, chờ khi máy bay ổn định bay trên bầu trời cao, anh bình tĩnh tháo dây an toàn, đi đến bên cạnh cô.

"Dịch Tư Linh."

Dịch Tư Linh mơ màng ngẩng đầu: "Hả?"

Người đàn ông đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn đổ bóng xuống, bao trọn lấy cô.

"Em sắp về lại Cảng Đảo." Anh bình tĩnh nói.

"........ Em biết mà." Dịch Tư Linh chớp mắt.

Hơn một giờ trước, cô còn đang buồn bã trên sông Danube về việc mình phải về Cảng Đảo, giờ đã ở trên máy bay rồi. Thời gian trôi nhanh không đợi người.

"Nửa tháng tiếp theo, chúng ta sẽ không gặp nhau." Tạ Tầm Chi nói tiếp.

"........"

Dịch Tư Linh c*n m** d***, trong hoảng hốt, cố gắng suy nghĩ điều gì đó.

Nỗi buồn man mác kia của cô, có phải là vì, nửa tháng tới, sẽ không thể gặp anh?

Cô đang buồn bã, vì sắp phải tạm biệt Tạ Tầm Chi.

Tạ Tầm Chi cảm thấy ngọn lửa hứng thú của mình bùng cháy quá mãnh liệt, nghĩ đến việc phải đưa Dịch Tư Linh về Cảng Đảo, sau đó một mình bay trở về Bắc Kinh, liền có chút không thoải mái, khó chịu, không vui.

Anh cố giữ chút phong độ lịch lãm cuối cùng, quyết tâm thản nhiên đối diện với d*c v*ng. Cứ thế ngồi xổm xuống trước mặt cô, dịu dàng hỏi: "Trước khi đó, có thể cùng em làm một lần không, bà xã?"

"Ôn cũ biết mới, nếu không từ từ tiến hành, nửa tháng tới, anh sợ em quên mất."

Dịch Tư Linh ngơ ngác.

Anh thản nhiên, dịu dàng đến thế, thậm chí giữa hàng mày còn lộ ra một tia trang nghiêm không thể xóa nhòa, cúi thấp người trước mặt cô, nghiêm túc đưa ra lời mời khiến người ta ngượng ngùng như vậy.

Tạ Tầm Chi dịu dàng tháo dây an toàn cho cô, cơ bắp cánh tay rắn chắc cuộn lại khi anh bế bổng cô lên, tràn đầy sức mạnh khống chế tuyệt đối. Anh đi về phía phòng ngủ sâu bên trong cabin. Ngọn núi lửa hoàn toàn thức tỉnh, hùng vĩ đến thế.

Dịch Tư Linh cảm thấy mình sắp chết rồi, hoặc là sắp phát điên rồi, vậy mà một ngày nào đó, lại cùng một người nghiêm chỉnh như vậy, đến lời âu yếm cũng chỉ biết nói mấy câu cũ rích lặp đi lặp lại, tùy ý làm bậy trên bầu trời cao.

Dịch Tư Linh đã bay vô số lần chuyến Luân Đôn - Cảng Đảo, mười ba tiếng đồng hồ bay trên trời cao, bất luận là đi máy bay riêng, hay khoang hạng nhất xa hoa của hàng không dân dụng, đều là gian nan.

Nhưng mười ba tiếng đồng hồ lần này, dường như chỉ thoáng chốc đã qua.

Mất nước quá nhiều, Dịch Tư Linh phải uống liền ba ly nước ấm đầy ắp, sức cùng lực kiệt, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi trong vòng tay Tạ Tầm Chi.

Chiếc ô che mưa bị vứt bỏ, tùy tiện nằm trong thùng rác, ba trang giấy, đã dùng xong.

------

Khi tỉnh lại lần nữa, máy bay đã dần hạ độ cao, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, nắng tươi sáng.

"Ngoan, sắp đến rồi." Tạ Tầm Chi lại không nhịn được, hôn lên mũi cô.

Sao cô có thể đáng yêu đến thế này.

Còn sẽ cắn người, cắn đến có lẽ cả đời này anh cũng không dám hé răng nữa.

"Về đến nhà rồi." Giọng anh trầm ấm đầy từ tính, lộ ra vẻ lười biếng sau cơn thỏa mãn.

Dịch Tư Linh khẽ nức nở, cảm thấy anh phiền chết đi được, xoay người.

Cọ xát mười mấy phút, cuối cùng cũng rời giường, rửa mặt qua loa, thay quần áo, vẽ một lớp trang điểm nhẹ, máy bay đã vững vàng hạ cánh.

Tiếng gầm rú trong khoảnh khắc, bao trùm trái tim cô.

Trên máy bay, thông báo vang lên: "Kính gửi Tạ tiên sinh, Dịch tiểu thư, máy bay của chúng ta đã đến sân bay quốc tế Cảng Đảo, bây giờ là giữa trưa 11 giờ 28 phút, nhiệt độ bên ngoài 18°C, chúc quý vị có một chuyến đi tốt đẹp."

Quản gia Mai xuống máy bay trước, cùng người đến đón xe của Dịch Tư Linh bàn bạc.

Trong cabin, Tạ Tầm Chi vẫn còn dặn dò hết chuyện này đến chuyện khác. Dịch Tư Linh cứ nhìn chằm chằm anh, cảm thấy anh thật lắm lời.

"Về đến Cảng Đảo rồi, nhớ rõ giữ liên lạc. Buổi tối ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá, được không?"

"Vâng."

"Ở ngoài đừng chơi quá trớn, đừng xem múa thoát y người lớn, đừng gặp lại bạn trai cũ. Được không em?"

".........!!" Dịch Tư Linh chu môi lên: "Tạ Tầm Chi, anh đừng có mà bôi nhọ em!"

Bạn trai cũ cái rắm!

Tạ Tầm Chi khẽ cười, xoay xoay chiếc nhẫn đôi trên ngón tay: "Đeo nhẫn đôi của chúng ta cẩn thận vào."

Dịch Tư Linh hừ lạnh, cô ngày nào cũng đeo một chiếc nhẫn sáu mươi vạn trên tay, chẳng phải là đã nể mặt anh lắm rồi sao?

"Nhớ anh thì nói cho anh biết." Anh nói.

Mặt Dịch Tư Linh đỏ bừng vì anh, lập tức đứng dậy, xách chiếc Kelly da cá sấu màu nho mới mua ở Luân Đôn, chân đi đôi giày cao gót tím lấp lánh đá, phủ kín những cánh bướm sống động.

Tạ Tầm Chi nhìn mấy lần.

"Anh mới là người nhớ em." Dịch Tư Linh hừ một tiếng.

Tạ Tầm Chi cũng đứng lên: "Ừ, anh chắc chắn sẽ nhớ em."

Anh đứng lên, cao hơn cô nửa cái đầu, dù cô đã đi giày cao gót.

Mặt Dịch Tư Linh đã sớm nóng ran, khẽ "ừ" một tiếng, nói cô đi đây. Cọ tới cọ lui mãi, rốt cuộc có đi không vậy, trái tim nhỏ bé trong lòng cô đang thịch thịch thịch gõ vang.

Ngoài miệng nói phải đi, nhưng chân vẫn như mọc rễ. Cô không biết, cô rất rối bời, có lẽ là đêm Luân Đôn và Budapest quá ảo mộng, cô vẫn còn luyến tiếc.

Tạ Tầm Chi phải xin phép trước ba ngày cho đường bay của phi cơ riêng, việc thay đổi giờ chót đòi hỏi phải làm lại báo cáo. Vì vậy thời gian ở lại Cảng Đảo không còn nhiều, Tạ Tầm Chi thậm chí không thể xuống máy bay, đưa cô về nhà họ Dịch. Ngay khi Dịch Tư Linh cuối cùng hạ quyết tâm, xoay người, Tạ Tầm Chi mạnh mẽ giữ chặt cổ tay cô, kéo cô lại, ôm vào lòng, bàn tay trịnh trọng vỗ nhẹ sau lưng cô.

"Đợi đến hôn lễ nhé, bà xã."

"Chờ anh đến cưới em."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...