Xuyến Chi Trong Gió​

Chương 43: Vụ Bắt Cóc Kinh Hoàng



Mọi người xung quanh nghe Xuyến Chi nói cũng dần nghiêng theo chiều gió.

"Cô ấy nói cũng đúng."

"Chỉ là do chúng ta không sớm nghĩ ra."

"Thôi đành chấp nhận kết quả vậy."

Cô gái kia tức lộn gan lên đầu khi thấy mọi người ngã về phía Xuyến Chi. Cô ta tức đến nổi nói không nên lời và bỏ đi. Anh người yêu cũng nhanh chóng lấy túi xách rồi đuổi theo cô ta. Xuyến Chi liếc mắt cười khẩy, nhìn anh chàng kia có phần nhút nhát, chắc bị cô ả này ăn hiếp dài dài đây.

* * *

Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn phai, Xuyến Chi cùng Khải Lâm ra về. Trên tay còn bồng bé Husky ngáo ngơ. Chỉ riêng vé đi du lịch là cô không nhận. Cô đã tặng nó cho một cặp đôi khác. Nghĩ lại cô không thể nuôi bé Husky này được. Hiện tại đang ở nhờ nhà của Kiều Phi, mà Kiều Phi từ trước đến nay dị ứng với lông cún. Cô đắn đo mãi, nhìn nó rất yêu, cô không đành lòng rời xa nó nhưng mà buộc phải vậy thôi..

"Khải Lâm anh thay tôi chăm sóc cho Husky được không? Kiều Phi bị dị ứng lông cún nên tôi không tiện nuôi nó được."

Khải Lâm còn thấy may mắn hơn là đằng khác. Husky cũng xem như là món quà mà cô tặng cho anh. Món quà kỉ niệm của buổi hẹn hò đầu tiên. Không cần nghỉ ngợi Khải Lâm đã nhanh chóng đồng ý ngay.

"Tất nhiên là được rồi!"

"Cảm ơn anh nhiều nha!"

Cả hai đang đi dạo gần bờ hồ nói chuyện rất vui vẻ. Nhiều lần Khải Lâm đưa tay định rằng nắm lấy bàn tay Xuyến Chi nhưng mỗi khi tay gần chạm nhau thì lại thất bại. Những lúc như vậy anh chỉ biết di chuyển tay lên gãi gãi ót cho đỡ ngại. Biết đến khi nào anh mới có đủ can đảm mà thổ lộ với cô đây? Hay tại vì hôm nay vẫn chưa thật sự thích hợp để tỏ tình? Khải Lâm suy nghĩ mãi và rồi anh quyết định chờ vài ngày nữa sẽ chọn một nhà hàng lãng mạng để bày tỏ tình cảm với cô.

* * *

Cách xa trung tâm thành phố, một căn nhà rộng rãi giữa con đường rợp bóng cây của vùng ngoại ô. Ngôi nhà hoang sơ, cũ kỹ được vây quanh bởi những hàng cây già nua không tuổi trông như nơi cư ngụ của thế kỷ trước. Nó bị bỏ hoang từ rất lâu đời và đã trở nên mục nát. Nốn bức tường đầy rêu phong phủ mờ. Xung quanh cây cối um tùm, cỏ dại mọc đầy che khuất những tấm bia mộ đã hao mòn cùng gió mưa. Khung cảnh âm u, vắng vẻ khiến ai đi ngang cũng phải rợn người.

Bên trong ngôi nhà chi chít toàn màn nhện. Những vật dụng cũ hỏng bày bữa lộn xộn dưới sàn. Các bức tường nứt nẻ còn in hằn những vệt đen kéo dài. Đi vào sâu hơn gần ngay khung cửa sổ bụi bậm còn dính lác đác vài mảnh kính lỏng lẻo. Phía dưới Lý Nhã Kim và Kim Yến đang ngồi gục trên hai chiếc ghế gỗ tồi tàn, hai tay bị trói chặt ra phía sau ghế. Mẹ và con mỗi người một góc ngồi đối diện hướng về nhau..

"Soạt!"

Một thùng nước đá được dốc xuống đầu hai mẹ con Lý Nhã Kim khiến họ bừng tỉnh. Cặp mắt nheo lại từ từ hé mở nhìn người con trai ngồi trên chiếc sofa nhỏ. Mọi thứ trong căn nhà đều rách nát ngoại trừ chiếc sofa hắn đang ngồi. Tay hắn vờn vờn chiếc chìa khóa hình đầu lâu loáng bóng.

"Tỉnh rồi à?"

Người con trai nhoẻn miệng cười, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía hai mẹ con Lý Nhã Kim. Lập tức hai con mồi run lẩy bẩy, vùng vẫy cố gắng thoát khỏi.

"Sao lại là mày? Sao mày dám bắt cóc mẹ con tao? Mau thả mẹ con tao ra!"

Kim Yến sợ sệt mặt tái xanh: "Anh Kỳ Thiên! Sao anh lại bắt mẹ con em? Em nhớ là đâu có đắc tội gì anh?"

"Cho dù có lột da, rút gân hai mẹ con cô thì cũng chưa xóa sạch được tội ác tày trời mà hai người đã gây ra! Hai người chắc biết lý do vì sao bị bắt đến đây chứ?"

Kỳ Thiên giọng nói êm êm, tông không nâng cũng chẳng giảm nhưng lại mang theo cảm giác rùng rợn khiến hai mẹ con ả dựng cả tóc gáy. Ngón trỏ hắn đưa lên gõ nhè nhẹ vào bên não trái vài cái..

"Động não lên mà suy nghĩ đi!"

Lý Nhã Kim tức tối giãy giụa nhưng sợi dây buộc quá chặt. Ả càng làm loạn nó càng thắt sâu vào da thịt khiến ả vô cùng đau đớn. Và rồi ả cũng còn chút thông minh mà dừng lại. Ả ngẩng mặt lên hỏi với ánh mắt đầy hiểm ác.

"Mày muốn gì? Muốn bao nhiêu tiền?"

"Bà nghĩ tôi thiếu tiền à?"

"Thế mày muốn gì thì nói nhanh đi rồi thả hai mẹ con tao ra!"

Kỳ Thiên nhếch môi cười khẩy. Sau đó hắn lấy trong túi vest da ra một khẩu súng đưa lên khiến hai mẹ con Lý Nhã Kim càng thêm hãi hùng. Hắn ngắm nghía khẩu súng hồi lâu và..

"Tách!"

Ngón tay ấn mạnh vào nút nhỏ bên cạnh lập tức một lưỡi dao nhọn phăn lên nhanh như đạn. Hóa ra món đồ đe dọa tinh thần hai mẹ con Lý Nhã Kim ngụy trang một khẩu súng nhưng hình thù thật sự lại là con dao. Kỳ Thiên chưa đi thẳng vào vấn đề mà vẫn còn muốn đùa giỡn với hai con mồi này một chút. Tay hắn cầm chiếc khăn chậm rãi lau sạch lưỡi dao sắc bén. Điều đó càng khiến đầu óc hai mẹ con Lý Nhã Kim hoảng loạn và kinh sợ hơn. Cuối cùng với lá gan con chuột Lý Nhã Kim đã hạ màn cầu xin.

"Kỳ Thiên con không được giết hai mẹ con dì. Dì là mẹ của Xuyến Chi đó con. Nếu con bé mà biết được thì nó sẽ hận con cho mà xem. Mau thả mẹ con dì ra đi con!"

"Đúng! Đúng! Xuyến Chi mà biết được sẽ xem anh như kẻ thù không đội trời chung đó!"

Kiếm Yến vội chen vào để tăng cao cơ hội thoát thân nhưng khi nghe đến hai từ Xuyến Chi thì Kỳ Thiên đã nổi nóng đâm mạnh con dao lên mặt bàn.

"PHẬP!"

Phân nửa lưỡi dao cấm sâu xuống tấm gỗ dày cộp khiến nó tách làm hai. Lý Nhã Kim và Kim Yến giật bắn mình, hơi thở hỗn loạn, mồ hôi không ngừng toát ra.

"Dám nhắc đến tên cô ấy? Có tin cái lưỡi của hai người bị cắt phanh ra không?"

Vừa nghe cắt lưỡi hai mẹ con Lý Nhã Kim hoảng hồn run sợ. Lập tức chiếc mồm hôi thối của hai mẹ con ả ngậm chặt lại. Đến ngay cả một giọt nước dãi bẩn thỉu cũng không có cơ hội rơi vãi ra bên ngoài.

"Ngày đó mấy người đã ra tay sát hại Phan Mạnh Vũ như thế nào? Khai ra hết cho tôi, nhớ là không được sót bất cứ một chi tiết nào. Thiếu một chữ bù một ngón tay, hiểu chưa?"

Kỳ Thiên rút con dao lên chỉa đầu nhọn vào hai mẹ con Lý Nhã Kim buông lời đe dọa.

Lý Nhã Kim lắc đầu lia lịa: "Mẹ con tôi không biết gì hết. Chúng tôi không có giết chết Phan Mạnh Vũ. Ông ấy là chồng của tôi, sao tôi lại có thể giết chết ông ấy. Tên trợ lý An mới là đứa đầu sỏ ra tay ám sát chồng tôi. Hiện nó đã bị tống dô tù lâu rồi, cậu còn bắt tôi khai cái gì nữa chứ?"

"Tôi không có nói mẹ con bà giết Phan Mạnh Vũ. Với lá gan bé tí của hai mẹ con bà chắc hẳn bị người khác sai khiến. Còn trợ lý An chắc chắn bị uy hiếp nên mới phục tùng mà ở tù oan ức. Kế sách này dựa vào cái đầu ngu xuẩn của hai mẹ con bà thì không thể nào nghĩ ra được. Nói cho tôi, kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai?"

"Làm gì có ai sai khiến? Cậu Kỳ Thiên thật là biết nói đùa! Tôi đường đường là vợ của một chủ tịch. Vinh hoa phú quý cũng đã được hưởng trọn. Tự dưng tôi đi giết ông ấy làm gì? Như vậy không phải quá ngu sao?"

"RẦM!"

Kỳ Thiên đập tay lên bàn. Sự giận dữ tựa như đám cháy khổng lồ ngày càng lan rộng đến khủng khiếp. Hai mắt đỏ ngầu đặt lên con cáo già lươn lẹo.

"Bà đang giỡn mặt với tôi sao?"

Lý Nhã Kim vẫn cố tỏ thái độ giã tạo. Ả định dùng chút thủ đoạn quèn này để qua mặt Kỳ Thiên. Mày nghĩ một thằng cỏn con như mày có thể cạy được miệng tao ra sao?

"Tôi nào dám giỡn mặt với cậu. Những gì tôi nói điều là sự thật hết. Hiện tại không phải tôi đang trong tay cậu sao? Có cho vàng tôi cũng không dám nói dối nửa lời."

"Được, nói hay lắm!"

Kỳ Thiên gật đầu cười. Lý Nhã Kim và Kim Yến tưởng rằng hắn đã mắc mưu nên cũng mừng rỡ mà cười theo. Nhưng nào ngờ hắn đưa tay lên búng một cái "Tách!"

Âm thanh trong trẻo vừa phát lên, phía ngoài cửa liền có một gã xã hội đen bầm trợn nghông nghênh đi vào. Con mắt gã bị chọc thủng một bên. Khắp người những vết sẹo lồi lõm trông rất dị hợm. Chiếc quần jean cũ thùng thình rớt hơn nửa mông kết hợp cùng cái áo ba lỗ nhơ nhớp rách te tua. Nhìn gã như thằng quái dị. Người không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ. Gã đi đến trước mặt Kỳ Thiên cúi đầu..

"Ông chủ cho gọi."

Kỳ Thiên không nói gì mà chỉ lia mắt về phía Lý Nhã Kim và đi lại sofa ngồi xem kịch. Gã xã hội đen hiểu ý nên tiến đến chỗ Lý Nhã Kim đưa những bức ảnh lên trước mặt cho ả ta chiêm ngưỡng. Lý Nhã Kim mắt trừng lên đầy ngỡ ngàng, người.. Người.. Trong ảnh.. Đôi môi ả bắt đầu run bần bật..

Những tấm hình đồi trụy, kinh tởm của Ngô Bá Kiên cùng các con đàn bà khác. Ngô Bá Kiên dám lén lút sau lưng của ả. Vậy mà ông ta nói rằng đời này chỉ yêu và chung tình với mỗi mình ả mà thôi. Ả hét lên lắc đầu liên tục.. ả không muốn tin.. Không muốn tin.. Nó không phải sự thật.. Không phải sự thật..
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...