Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 31: Lại Mặt



Sau ba ngày tân hôn, Hoắc Nhung phải cùng Đảng Thành Quân lại mặt.

Tối hôm trước Đảng Thành quân ở nhà đã suy nghĩ nửa ngày muốn mang thứ gì cho cha vợ, tuy trước kia thường đi, nhưng khi đó gọi chú và thím, hiện tại phải gọi theo Hoắc Nhung cha và mẹ, thay đổi xưng hô quan hệ cũng khác, tâm tình của anh cũng khác.

Hoắc Nhung thấy anh chọn đi chọn lại đều không hài lòng, nói: "Anh đừng mang cái gì, không phải chúng ta muốn cùng anh cả đi Bình Thành sao? Đến lúc đó có gì lại mua cho cha mẹ là được."

Hoắc Đại Thành cùng Lưu Quế Hương không phải người bới móc, chỉ cần Đảng Thành Quân có lòng, mang hay không mang, mang thứ gì cũng được.

Đảng Thành Quân vừa nghe, hình như cũng đúng, nhưng dù sao cũng là lại mặt anh cái gì cũng không mang thì không được, nghĩ tui nghĩ lui quyết định vẫn mang chút đồ nhỏ qua, nếu như cha mẹ anh trai Hoắc Nhung đều thích tay nghề của anh, anh dứt khoát mang chút đồ ăn đi.

Anh nghĩ liền đốt đèn đi ra ngoài, Hoắc Nhung đã lên giường, thấy anh còn muốn đi ra ngoài, hỏi: "Anh đi làm gì thế?"

Anh quay đầu dém lại góc chăn cho cô, đem người ấn trên giường hôn đến chóng mặt, nói: "Em ngủ trước, anh làm cho cha mẹ chút đồ mai mang sang."

Bắt đầu từ ngày tân hôn đầu tiên, buổi tối mấy ngày này Đảng Thành Quân đều quấn lấy cô, đêm khuya mới để cô ngủ, lúc đầu cô đều không đồng ý, kết quả bị anh hôn đến chóng mặt, cả người mềm như bông liền thuận theo anh, nhưng Đảng Thành Quân cũng đau lòng vợ, tuy ngày ngày đòi hỏi giống như không đủ, nhưng sợ cô ngày hôm sau không thoải mái, nên cũng không dám phóng túng như ngày tân hôn đó. Do đó, ngày hôm sau Hoắc Nhung chẳng sợ lưng còn đau, chỉ cần Đảng Thành Quân xoa hai lần là không có việc gì.

Nhưng hôm nay không giống, sáng hôm nay Hoắc Nhung đã nói, ngày mai cô phải dậy sớm về nhà mẹ đẻ, lần đầu tiên cô rời nhà lâu như vậy, phải bồi cha mẹ nói thật nhiều chuyện, cần tiêu hao không ít hơi sức, cho nên nhắc nhở nhiều lần tối nay cái gì cũng không làm, Đảng Thành Quân cũng đồng ý rồi, nhưng Hoắc Nhung ngủ ở bên người anh, nửa đêm ngủ say còn tự mình chui vào lòng anh, ôn hương nhuyễn ngọc(1) trong lòng, anh dùng hết ý chí, nghĩ nghĩ liền gian nan chịu đựng.

Hiện tại vừa vặn phải suy nghĩ mang đồ gì cho cha mẹ, dứa khoát đi phòng bếp bận một hồi, chờ mệt mỏi lại ngủ, khẳng định sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Hoắc Nhung nghe anh nói vậy, ít nhiều cũng biết được anh vì cái gì lúc này đi ra ngoài, khuôn mặt đỏ rực vùi ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to.

"Vậy anh xong sớm ngủ sớm."

Đảng Thành Quân nhìn đội mắt ngập nước chan chứa tình cảm của cô, chỉ muốn đè người lại hôn một lúc, sau hồi lâu mới nhịn được.

"Được, em mau ngủ, một lát nữa anh vào."

Hoắc Nhung gật gật đầu, quả nhiên nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Đảng Thành Quân cầm đèn trong phòng đi phòng bếp.

Không có người lăn lộn mình đến nửa đêm, Hoắc Nhung cả đêm ngủ ngon, tỉnh dậy phát hiện Đảng Thành Quân không ở đây, ngồi dậy mới thấy anh đã dậy, những thứ cần mang đã sắp xếp xong.

Hoắc Nhung vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Đêm qua anh không ngủ sao?"

Đảng Thành Quân nói: "Ngủ, ngủ hơn 3 tiếng."

Đêm qua anh bận tới hơn hai giờ, khi về phòng sợ hơi lạnh trên người làm cô lạnh, mới đầu rất cẩn thận không dám nằm bên cạnh cô, hơn ba giờ ấm lên mới đi ngủ, anh có thói quen dậy sớm, ngủ vài giờ cũng không ảnh hưởng, nên sáng sớm đã dậy.

Hoắc Nhung không nhìn thấy trên mặt anh sự mệt mỏi, vô cùng ngưỡng mộ, đang muốn nói chuyện, đầu mũi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, ánh mắt lập tức sáng lên, hỏi: "Anh làm cái gì thế? Ngửi thấy thật ngọt."

Đảng Thành Quân nhéo một cái nhẹ nhàng trên mũi cô, lạnh ngắt: "Hấp bánh gạo ngũ cốc cho cha mẹ, hâm nóng cho em hai miếng trong nồi, em dậy rửa mặt rồi nếm thử."

Hoắc Nhung nghe thấy liền hăng hái, nhanh chóng bò dậy đánh răng rửa mặt.

Cô muốn đi sớm một chút, Đảng Thành Quân liền mượn xe đạp, nhân lúc cô rửa mặt dùng giấy dầu gói bánh gạo ngũ cốc cho cô, để cô cầm ăn trên đường.

Đợi Hoắc Nhung thu thập xong, Đảng Thành Quân cột đồ trên ghi đông xe, để Hoắc Nhung ngồi ở đằng sau, lái xe xuất phát.

Đảng Thành Quân lái xe rất vững vàng, chẳng sợ đường toàn bùn, Hoắc Nhung cũng có thể ngồi ổn định ăn ở đằng sau.

Bánh gạo ngũ cốc nhìn không không tính là đẹp, đen xì. Nhưng ăn rất ngon, còn không quá ngọt, phần lớn ngũ cốc đã có vị ngọt, khó nhất là phần lớn là ngũ cốc, ăn không hề cứng, mềm mại nóng hổi, Hoắc Nhung mới nếm một miếng đã đặc biệt thích.

Đảng Thành Quân chuyên tâm lái xe, Hoắc Nhung chuyên tâm ăn, ăn hai miếng bèn đưa tới bên miệng anh, đút anh ăn hai miếng.

Tuy Đảng Thành Quân thích nấu ăn, nhưng bản thân ăn cái gì lại không chú ý, Hoắc Nhung đút thì anh ăn, hơn một nửa vẫn vào bụng cô.

Chờ Hoắc Nhung ăn xong, đang muốn lau tay, Đảng Thành Quân lại đột nhiên quay đầu.

"Ăn xong rồi sao?"

Hoắc Nhung vừa mới nuốt xuống ngụm cuối cùng, cho rằng anh còn muốn ăn, nói: "Em vừa mới ăn xong miếng cuối cùng, anh còn muốn sao? Nếu không anh dừng xe, em lấy cho anh một miếng."

Đảng Thành Quân lại lắc đầu, sau đó buông tay trái khỏi ghi đông, đưa ra phái sau nắm tay Hoắc Nhung, đặt trên eo mình.

"Ăn xong thì vịn chắc."

Hoắc Nhung lập tức hiểu rõ ý tứ của anh, lỗ tai cũng đỏ theo, hai tay lại ngoan ngoãn ôm lấy eo Đảng Thành Quân.

Đồng thời nhịn không được oán thầm trong lòng: Trước khi đính hôn, rõ ràng cô luôn chiếm thế thượng phong khi trêu chọc anh, hiện tại mới kết hôn mấy ngày, đã hoàn toàn đảo ngược.

Rõ ràng đối với người ngoài nghiêm túc, nói năng thận trọng, bọn nhỏ thấy đều sợ anh, đến chỗ cô lại khác.

Muốn nói bản thân đã dạy hư anh, vậy những thứ khác, anh cũng vô sư tự thông quá nhanh đi.

Trong lòng Hoắc Nhung cà khịa thì cà khịa, tay đặt trên người Đảng Thành Quân vẫn luôn không buông xuống, bản thân cô xấu hổ nhưng không sợ người khác thấy, dù sao cô đã kết hôn cùng anh, hai người đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhìn thấy thì nhìn thấy thôi.

Hai người một đường vào thôn Hoắc gia, từ xa đã thấy Lưu Quế Hương đang chờ ở cổng.

Đây là ngày đầu tiên Hoắc nhung lại mặt, không chỉ Hoắc Nhung, Đảng Thành Quân xem trọng, Lưu Quế Hương cũng sốt ruột, con gái lớn như vậy, lần đầu tiên xa bà lâu như thế, Hoắc Nhung có quen hay không không nói, dù sao mấy ngày nay bà luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Mắt thấy Hoắc Nhung sắp trở về, bà cũng dậy rất sớm, sáng sớm đã chuẩn bị đợi hai người Hoắc Nhung trở về.

Hoắc Nhung từ xa đã vẫy tay với bà, Lưu Quế Hương lập tức chú ý tới bọn họ, vội vàng nghênh đón, thấy trên ghi đông xe Đảng Thành Quân còn cột đồ, nói: "Các con về thì về, không cần mang đồ, trước đó đã đưa rất nhiều rồi."

Hoắc Nhung kéo cánh tay bà: "Anh ấy là con rể mẹ, đưa đồ cho mẹ là phải, mẹ khách khí với anh ấy làm cái gì."

Cô nói lời này làm hai người vô cùng thoải mái, Lưu Quế Hương nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy con gái con rể hiểu chuyện, quả thực đặc biệt vui vẻ.

Ba người còn chưa vào nhà, Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên nghe được âm thanh chạy từ trong nhà ra.

Hoắc Gia Hâm ngửa mặt, rưng rưng nước mắt, nhào vào lòng Hoắc Nhung bẹp miệng òa khóc, vừa khóc vừa vươn tay.

"Cô ôm."

Hoắc gia Hâm còn nhỏ không biết gả chồng nghĩa là gì, ngày đó Đảng Thành Quân đón dâu, bé mải lo xem náo nhiệt, ăn kẹo, khi Hoắc Nhung đi còn vẫy tay với cậu, bé còn cười tủm tỉm vẫy tay lại, sau đó cho đến buổi tối trước khi ngủ vẫn chưa thấy cô về, cuối cùng nhận ra không đúng, vừa gọi tìm cô vừa gân cổ lên khóc.

Toàn bộ già trẻ cả nhà đều ra trận, cũng không dỗ được cậu, cuối cùng vẫn là Hoắc Tam Hưng tìm ra cách, nói cô đang ẩn náu, cùng bé chơi trốn tìm, kêu bé tự đi tìm.

Hoắc Gia Hâm lục soát trong nhà ngoài nhà, cuối cùng bản thân tìm mệt mới đi ngủ.

Hoắc Gia Hâm liên tục náo loạn suốt hai ngày, bé biết khóc cô cũng không về, cuối cùng không khóc nữa.

Chuyện hôm nay Hoắc Nhung sẽ trở về, trong nhà chưa ai nói với bé, bé cùng chị gái đang chơi trong nhà, nghe được tiếng Hoắc Nhung truyền vào từ trong sân, lập tức không quan tâm cái gì cả, vứt đồ chơi ra ngoài tìm Hoắc Nhung.

Hoắc Nhung còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Hoắc Gia Hâm khóc đáng thương hề hề, vội vàng bế bé lên, hỏi: "Sao thế? Sao lại khóc thành thế này?"

Tống Yến Lan cũng vén rèm đi ra, tới bên cạnh chỉ chỉ cái mũi của Hoắc Gia Hâm, nói: "Đừng nói nữa, từ ngày em đi nó ầm ĩ muốn tìm cô, khóc liền hai buổi tối mới không khóc nữa."

Tống Yến Lan không nói còn tốt, vừa nói nước mắt Hoắc Gia Hâm càng không ngừng chảy xuống, Đảng Thành Quân đỗ xe xong muốn tới ôm bé, bé vùi đầu vào ngực Hoắc Nhung, ôm thật chặt cổ Hoắc Nhung không thèm quan tâm.

Tống Yến Lan đau đầu nói: "Lần trước thằng bé cũng không như vậy, giờ một bước cũng không rời Tiểu Dung, hai ngày nữa bọn chị phải về còn không phải sẽ dữ dội hơn ư."

Hoắc Nhung không rảnh để nói với chị ấy bọn họ cũng đi Bình Thành, trước tiên nói Đảng Thành Quân lấy bánh gạo ra, trong ngực ôm một đứa trên tay dắt một đứa vào nhà.

Ba anh em Hoắc gia đang ngồi trong nhà, thấy Hoắc Tiểu Dung ôm Hoắc Gia Hâm đi vào, đưa tay ra dỗ bé, Gia Hâm không để ý tới ai, chỉ vùi đầu trong ngực Hoắc Nhung, ôm cổ Hoắc Nhung cực kì đáng thương gọi cô.

Hoắc Nhung lấy bánh gạo ra dỗ dành bé một lúc, lại kể một câu chuyện chọc cho bé cười, cuối cùng mới chịu xuống tự chơi.

Hoắc Tam Hưng thấy vậy ghen tị vô cùng: "Đồ tiểu bạch nhãn lang, ai cũng không nhìn thấy, trong mắt chỉ có cô nhỏ, thiệt thòi anh còn cho nó nhiều kẹo như vậy."

Hoắc Nhất Minh cười bảo: "Ai bảo em lớn lên không xinh đẹp bằng cô nó."

Cả nhà cười ầm lên.

Đảng Thành Quân thành con rể Hoắc gia, ở trong mắt ba anh em Hoắc gia, không còn là khách nữa, đó là anh em nhà mình, Hoắc Nhung cùng mẹ và chị dâu vào phòng nói chuyện, bọn họ lôi kéo Đảng Thành Quân ở bên ngoài tán gẫu.

Hoắc Gia Hâm lúc này học thông minh, tuy trong tay cầm bánh gạo, nhưng không đi đâu cả, chơi cũng chơi bên cạnh Hoắc Nhung, chỉ cần Hoắc Nhung động đậy, bé ngay lập tức ngước mắt nhìn Hoắc Nhung bên cạnh, dáng vẻ một đôi ba bước không rời.

Đàn ông nói chuyện đàn ông, đề tài của phụ nữ lại khác chút.

Lưu Quế Hương xách ấm ra ngoài rót nước, Tống Yến Lan nhanh nhẹn vỗ tay Hoắc Nhung, vừa cười vừa nháy nháy mắt với cô: "Như thế nào?"

Tuy chị ấy không hỏi thẳng, nhưng nhìn biểu cảm Hoắc Nhung cũng biết chị ấy muốn hỏi cái gì, một đôi vợ chồng, nếu muốn lâu dài, tình cảm tốt là một mặt, mặt khác cũng phải hài hòa mới được, Tống Yến Lan không phải phụ nữ trong thôn, cô đọc qua không ít sách, cũng đọc qua kiến thức về mặt kia, tuy có mấy lời chị ấy ngại hỏi thẳng, nhưng nếu Hoắc Nhung đã là em gái mình, nên nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở.

Hoắc Nhung bị chị ấy hỏi mặt nóng lên, gật gật đầu, "Khá tốt."

Tống Yến Lan cười nói: "Vậy thì được, chị thấy em thích Hâm Hâm như vậy, không chừng không bao lâu nữa a, cũng sinh một đứa bé mập mạp."

Hoắc Nhung nói: "Còn sớm mà."

Tuy rằng cô rất thích trẻ con, nhưng cũng không muốn sinh con sớm như vậy, nhưng chuyện này cô chưa nói qua với Đảng Thành Quân, đợi sau này có thời gian lại nói tỉ mỉ với anh.

Trong lúc nói chuyện Lưu Quế Hương tiến vào, mang cho Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân mỗi người một bát trứng gà nước đường đỏ, đây là quy tắc hồi môn.

Hoắc Nhung nhìn thấy trứng gà nước đường thì nhớ ra: "Cha con đâu?"

Lát sau mọi người đều vào, vẫn không thấy Hoắc Đại Thành đâu.

Hoắc Nhung vừa nhắc đến, sắc mặt Lưu Quế Hương và Tống Yến Lan đều có chút kỳ lạ, lúc sau Lưu Quế Hương mới nói: "Mấy ngày nay con không ở nhà nên không biết, thanh niên trí thức họ Chu kia đã trở lại, hôm qua chú cùng thím con đi chỗ thanh niên trí thức chặn người, nói cậu ta hôm nay phải tới nhà bọn họ đưa ra lời giải thích, bằng không sẽ làm ầm lên trên, khiến cậu ta không thể làm người được nữa, sáng hôm nay thanh niên trí thức kia đã tới, cha con sợ xảy ra chuyện gì, đã đi nhà bà bảy rồi."

Hoắc Nhung nghe xong liền hiểu.

Bây giờ không giống sau này, đáng lẽ nếu Hoắc Ni và Chu Văn Thanh đã phát sinh quan hệ, kết quả hai người họ chỉ có thể kết hôn, chỉ là không biết Hoắc Ni nghĩ thế nào, xảy ra chuyện này lại không nói cùng người nhà, kết quả chờ Chu Văn Thanh về thành phố ăn tết, mới phát hiện bản thân mang thai, giấu không được mới bị người trong nhà biết.

Từ lâu Trương Thúy Nhi đã muốn Chu Văn Thanh nhanh chóng cưới Hoắc Ni, giục tới giục đi mãi không có kết quả, hiện tại tốt rồi, Chu Văn Thanh không đồng ý thì không được, bởi vì Hoắc Ni chờ không nổi.

Tuy hiện tại cô ta có phản ứng, nhưng vì còn ít tháng không giống có thai, chỉ cần cô ta không ra khỏi cửa, người trong thôn cũng nhìn không ra, nhân dịp này đem việc xử lí, hết thảy đều dễ nói, dù người trong thôn nói xấu sau lưng nhưng không có bằng chứng, đợi Hoắc Ni gả đi cũng không có chuyện gì.

Nhưng nếu đợi thêm, lúc đó giấy không gói được lửa, chẳng khác nào Trương Thúy Nhi đem da mặt để trên mặt đất cho người ta giẫm, liền khỏi cần làm người.

Cho nên vừa nghe nói Chu Văn Thanh đã trở lại, Trương Thúy Nhi cùng Hoắc Đại Sơn chặn người ở chỗ thanh niên trí thức, nói đầu đuôi sự việc.

Lúc đó Hoắc Đại Sơn trợn mắt như muốn ăn thịt người, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, Chu Văn Thanh sao dám từ chối, luôn miệng đáp ứng, nói ngày hôm sau nhất định đến nhà, cho Hoắc Ni một lời giải thích.

"Chuyện này người trong thôn không biết đi?" Hoắc Nhung hỏi.

Tuy bà bảy nói không quan tâm tới mặt mũi nữa, nhưng bà bảy buông bỏ, Trương Thúy Nhi lại không buông bỏ, thím ta muốn Chu Văn Thanh cưới Hoắc Ni là thật, nhưng không nghĩ tới làm bằng cách này, khẳng định không muốn người trong thôn biết liền không để bọn họ biết.

Lưu Quế Hương nói: "Thật là, chuyện này làm giữa ban ngày sao người ta có thể không biết, nhưng thím con không muốn để người ta biết, chỉ là hai ngày nay chỗ thanh niên trí thức có không ít người trở lại, nghe nói lúc thím con cùng cậu ta nói chuyện còn bị người khác gặp được. Hôm nay thanh niên kia tới cửa, trong thôn không ít người đều nhìn thấy, mấy người này vô cùng tinh khôn, sao có thể đoán không ra, rất nhanh đã truyền khắp trong thôn rồi!"

Hoắc Nhung nghe xong cũng không biết nói gì cho tốt, mỗi người đều có số mệnh riêng, đời trước Hoắc Tiểu Dung tâm tư đơn thuần bị lừa, cô muốn giúp Hoắc Ni một phen, thì người ta một chút cũng không cảm kích, nếu cô ta không đâm tường nam sẽ không hối cải, Hoắc Nhung cũng lười lo chuyện bao đồng, không có chứng cứ còn bị người ta nói mình ghen ghét.

"Chẳng qua biết hay không cũng như vậy, nếu cậu ta đã tới, khẳng định muốn kết hôn cùng Hoắc Ni, mặc kệ người trong thôn nói thế nào, tóm lại kết hôn là tốt rồi." Vì Lưu Quế Hương không biết tính tình Chu Văn Thanh, bà chỉ cảm thấy chỉ cần hai người kết hôn, chuyện của Hoắc Ni coi như kết thúc, nhưng cô biết, nếu Hoắc Ni thật sự gả cho Chu Văn Thanh, về sau mới thật sự không trải qua nổi ngày lành.

Cô không muốn nói tiếp đề tài này, tóm lại đường là do chính Hoắc Ni chọn, sau này cuộc sống không tốt, cô ta không hối hận là được.

"Vậy giữa trưa cha có về không?"

Cô còn muốn đợi cha trở lại, nói với ông chuyện đi Bình Thành nữa.

"Sẽ về, không về nán lại nhà người ta làm gì." Lại không phải chuyện tốt đi chiếm không khí vui, nếu không phải lo bên kia nháo loạn lên, lo lắng cho bà bảy, Lưu Quế Hương không muốn để Hoắc Đại Thành đi quan tâm chuyện phiền lòng này.

Hai người vừa dứt lời, Tống Yến Lan ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ nói: "Đúng vậy, cha đã về rồi."

Hoắc Đại Thành đẩy cổng tiến vào sân, khi nhìn thấy Đảng Thành quân, biểu tình nghiêm túc trên mặt mới đột nhiên tan đi.

"Về rồi à?"

Đảng Thành Quân chào hỏi hai câu với cha vợ, Hoắc Đại Thành để mấy anh em tiếp tục nói chuyện, bản thân thì vén rèm vào nhà.

Hoắc Nhung tiến lên đón gọi một tiếng, hỏi: "Làm sao vậy? Vẻ mặt cha sao không vui thế?"

Hoắc Đại Thành thở dài: "Còn có thể vì sao, vì em họ không hiểu chuyện của con."

Lưu Quế Hương rót cho ông chén nước: "Thanh niên trí thức kia không phải cũng tới sao? Thương lượng ngày kết hôn là được, còn có gì phải bàn?"

Hoắc Đại Thành lại thở dài: "Thanh niên trí thức đó không muốn."

Lưu Quế Hương: "Gì? Cậu ta còn có thể không muốn? Không muốn thì chạm vào con gái người ta làm gì?"

Hoắc Đại Thành đem đầu đuôi sự việc nói một lần.

Chu Văn Thanh thực sự không muốn, tuy hôm trước gương mặt Hoắc Đại Sơn như muốn ăn thịt người làm hắn khiếp sợ, lúc đó hắn cẩn thận đồng ý cho Hoắc Ni một lời giải thích, nhưng đợi Hoắc Đại Sơn đi rồi, hắn nghĩ lại, lại không muốn.

Nguyên nhân không gì khác ngoài việc hắn muốn trở về thành phố, hắn không muốn cả đời ở trong thôn Hoắc gia này.

Người nhà Chu Văn Thanh đều là người thành phố, hắn có không ít anh chị em, trên có anh trai chị gái dưới có em trai em gái, khi chính sách xuống nông thôn ban ra, trừ anh cả đã có công việc không cần xuống nông thôn, thì những người khác cùng lứa đều phải đi, khi đi cha hắn nói, ai biểu hiện tốt, khi ông ta lui về sẽ để người đó tiếp nhận công việc đang làm.

Chu gia nhiều con, trong nhà Chu Văn Thanh cũng không phải là đứa được yêu thích nhất, cả năm trước hắn không về cha hắn cũng không nhớ tới hắn, một năm hắn viết thư về nhiều như vậy đều biệt tăm, trước tết năm nay vất vả lắm cha hắn mới nhớ tới nhờ gửi thư cho hắn kêu hắn về, hắn về ở lại mấy ngày, vừa dỗ vừa lừa, tốn không ít nước miếng mới làm ông ta buông lỏng, nói đợi mấy tháng nữa xin nghĩ ốm sẽ gọi hắn về thành phố.

Hắn không thể ở thời điểm này gây ra chuyện gì, nếu để cha hắn biết hắn chà đạp con gái nhà người ta, đoán chừng sau này cha hắn sẽ không nhớ tới hắn nữa.

Thực ra chuyện này không phải không có biện pháp khác, hắn có thể cưới Hoắc Ni, đợi lúc trở về thành phố có thể mang cô ta theo, dù sao đến lúc đó hắn có công việc chính thức, thêm một người cũng không phải nuôi không nổi, nhưng hắn vẫn không muốn.

Nếu là Hoắc Tiểu Dung hắn còn suy xét, nhưng Hoắc Ni...., ngày đó hắn chạm vào cô ta là vì trong lòng nghẹn một cục tức, vốn dĩ hắn không nhìn trúng cô ta, trước đó nói với cô ta mấy câu gì mà trở về thành phố sẽ mang cô ta đi cùng, tất cả đều là lừa cô ta chơi mà thôi.

Thật sự kêu hắn lấy một cô gái trong thôn đọc sách chưa được mấy ngày chữ lớn cũng không biết mang về thành phố, hắn không đồng ý.

Hoắc Đại Thành vừa nói, Tống Yến Lan là người đầu tiên trợn tròn mắt tức giận.

"Cô gái trong thôn thì làm sao? Hắn không có bản lĩnh không có trách nhiệm như thế, cô gái trong thôn coi trọng hắn là phúc khí của hắn."

Hoắc Nhung lại chỉ quan tâm kết quả: "Cuối cùng thì sao?"

"Hắn không nói câu nào với nha đầu kia, nói đứa bé trong bụng kia không biết là của ai, lúc đó thím con tức giận tới đỏ cả mắt, cầm dao xông vào phòng, dí dao vào cổ kêu hắn sửa miệng." Chắc chắn Trương Thúy Nhi cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển theo hướng này, đến lúc này thím ta mới phát hiện thanh niên trí thức thoạt nhìn áo quần bảnh bao kia bên dưới lớp da lại có một khuôn mặt vô lại như vậy, suýt nữa tức giận tới phát điên.

Nhưng Hoắc Nhung quá rõ Chu Văn Thanh sẽ nói thế nào, nếu hắn không giả trang như vậy, đời trước cũng sẽ không đem Hoắc Tiểu Dung và mấy người Lưu Quế Hương lừa xoay vòng như thế, cuối cùng không muốn giả trang nữa xé bỏ mặt nạ, mới phát hiện bên dưới mặt nạ chính là một tên cặn bã từ đầu tới đuôi.

Sự việc ầm ĩ tới cùng, Chu Văn Thanh vẫn thỏa hiệp, hắn không thỏa hiệp không có cách khác, Trương Thúy Nhi bị chọc điên lên, hắn sợ mình sẽ bị đâm một đao.

Hắn đồng ý cưới Hoắc Ni, nhưng cũng ra vài điều kiện, nói nhà cô ta dọn ra cho hắn và Hoắc Ni một gian phòng, hắn không muốn để Hoắc Ni ờ chỗ thanh niên trí thức cùng hắn, nhưng hắn không có tiền, không dựng được phòng cũng khống có hồi môn, muốn gì cũng không có, nếu Trương Thúy Nhi còn không đồng ý, vậy cứ việc làm ầm lên, dù sao nháo lên mất mặt cũng không phải chỉ mình hắn, đến lúc đó hắn thật sự phủi mông rời đi, ai cũng không có biện pháp tóm hắn.

"Hắn nói mấy cái này Hoắc Ni biết không?" Hoắc Nhung không tin Chu Văn Thanh nói như thế mà Hoắc Ni còn muốn gả cho hắn.

"Biết chứ, làm sao không biết? Con bé giống như không bình thường, không khóc cũng không nháo, ngược lại bà bảy tức giận suýt nữa nguy hiểm tính mạng, kéo con bé nói muốn đánh, cho dù được người khác trong nhà nói đỡ, nhưng con bé không đồng ý, nói muốn sinh đứa trẻ trong bụng ra, nói muốn gả cho hắn."

Hoắc Nhung nghe xong mà tức cười.

Lúc này cô thật sự không biết Hoắc Ni nghĩ cái gì, nếu mà nói lúc bắt đầu còn có thể nói cô ta yêu đương mù quáng không hiểu chuyện, hiện tại không còn là việc yêu đương mù quáng nữa, mà là việc không có đầu óc.

(1) 软香温玉: nhuyễn hương ôn ngọc, nhưng khi tra thì cụm từ đúng phải là 温香软玉, không biết có phải là đảo từ hay không?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...