[Xuyên Không] Em Và Anh Yêu Nhau Giữa Bầy Xác Sống
Có Một Số Thứ, Không Thể Tuỳ Ý
Trương Đại Vệ thật ra cũng rất tốt, chỉ hù doạ tôi một chút thôi chứ không làm gì. Bản thân vốn không ngạc nhiên, càng không suy nghĩ nhiều. Hiện tại, nếu không phải là thây ma đầy đống thì may ra còn có thời gian suy nghĩ chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng mà, chẳng phải sao đang là bên ngoài thấy ma chất mấy núi cũng vừa, bản thân lo chạy lo trốn lo sống rồi lo phần lương thực thì sao rảnh rỗi nghĩ chuyện không cần thiết. Sáng hôm sau, tôi cảm thấy nơi căn cứ này có chút không thoải mái. Cảm giác muốn ra ngoài, muốn đi phiêu du. Đại Vệ khó hiểu: -Nơi này như vầy mà em còn muốn ra ngoài tản bộ? -Anh thật không hiểu đâu- Tôi khẽ cười, cầm gói bim bim nhai rồm rộp. Có chút nhớ nhà đi. Nhưng nhớ cũng chẳng thể về vậy nhớ để làm gì? Có lẽ điều không thể thành hiện thực luôn là điều tốt. Cứ cho là vậy đi. Đại Vệ bảo có việc nên phải ra ngoài chút. Tôi ở trong phòng, ngán ngẩm. Chợt nhìn thấy một quyển vở mỏng kế bên. Kỳ lạ, lúc nãy vốn không có mà? Mở trang đầu tiên :”Cách để trở về khỏi thế giới này.” Khoan đã... trở về... tức là về nhà phải không? Có thể về nhà? Hiếu kỳ, liền lật trang kế : “Ở thế giới này, không phải là không tốt. Nhưng mà có nơi nào tốt bằng nhà chứ? Về nhà âu vẫn là tuyệt vời nhất. Thật ra muốn về rất đơn giản. Nếu đã gặp người giúp mình sống sót, vậy thì trả ơn là được.” Hả? Trả ơn? Tôi lại lật trang kế: “Ngừoi đó cứu ta ra khỏi đám thây ma ghê tởm kia, vậy lần này ta cứu người đó khỏi bọn thây ma. Chỉ cần để thây ma cắn rất mau được trở về.” Mặt biến sắc... thật không nhỉ? Dù sao thì, cái này cũng có lý, đâu phải không tốt. Cũng là báo ân oán tiện thể còn được trở về. Lại nói, chỉ cần bị cắn là được về, vậy không cần lo nghĩ mà cứ thêd triển luôn. Hôm nay xem như gặp chuyện tốt. Đại Vệ ra ngoài khá lâu, đến tận tối mịt mới về phòng. Anh nhìn tôi: -Hôm nay không ra ngoài sao? Tôi thở dài: -Không có anh sao dám ra ngoài chứ? Đại Vệ phì cười: -Có người khác đi cùnng là được mà. Đúng vậy, nhưng anh không đi cùng thì làm sao tôi có thể trở về chứ? Nhưng mà những lời này không thể nói ra, chỉ tự nhủ trong lòng. -Được rồi,vậy ngày mai tôi đi với em. Em xem, không còn là trẻ nít, sao lại dễ dỗi với mấy việc này như thế? Tôi dỗi? Tôi nhổ vào. Có mà nhà anh dỗi. -Đúng vậy, trẻ nít là dỗi, dù sao anh cũng không xem em là người lớn. Nghĩ một đằng nói một nẻo, tôi cũng tự khâm phục chính mình. Bởi tôi hiểu, có một số thứ không thể tuỳ ý bản thân mà làm mà nói. Càng hiểu, thật ra chỉ có số ít cực ít là theo ý muốn, mọi thứ đều nên để số đông quyết định. Đại Vệ dù vậy vẫn rất dịu dàng: -Đừng dỗi, nếu không anh không biết sẽ làm gì em đâu. Xì, đàn ông. Thật là... Hôm nay, có lẽ tôi sẽ khó ngủ đây. Trong đầu tôi cứ lẩn quẩn những gì quyển vở đó viết. Là thật sao? Có nên thử hay không? Có đáng không? Cái giá phải trả sẽ như thế nào? Có lẽ cái giá không dễ thở đâu, bởi vì làm sao có chuyện dễ dàng trở về như thế. Thở dài một tiếng, cảm thấy nên qua xem Đại Vệ như thế nào. -Đại Vệ. Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt ấm áp: -Có việc gì sao? Bỗng cảm thấy, nếu xa anh, thật không nỡ. Nhưng tôi muốn về nhà. Không thể nói được tâm tư này, càng không thể kể anh nghe việc hôm nay đã đọc được những gì. Tôi trầm ngâm một lúc, lại cười: -Muốn qua xem anh một chút. Có phải đã làm phiền anh rồi không? Đại Vệ dịu dàng ôm eo tôi: -Không hề, anh nên vui mới phải. Tình cảm em dành cho anh tất nhiên anh phải đón nhận. Đúng vậy, anh ấy đã nhận, làm sao mà nỡ xa đây... Không thể tuỳ ý hoá ra lại khó khăn đến vậy. -Đại Vệ, nếu một ngày em không còn trên cõi đời, anh nhất định phải sống thật tốt. Dù sao anh cũng đẹp trai, lại còn là ngừoi vừa có tuền vừa có quyền, nhất định có rất nhiều cô gái ưu tú theo đuổi. Đại Vệ ôm tôi chặt hơn: -Cô gái ngốc, hôm nay em sao vậy? Sao lại nói những lời không hay đó? Em sẽ ở đây cùng anh. Em mà đi, anh nhất định sẽ đi theo em. Ngừoi của anh mãi mãi là của anh. Nước mắt bỗng trào ra, cảm giác vỡ oà. Đại Vệ luống cuốnng: -Anh nói gì sai sao? -Không có, chỉ là cảm động muốn khóc. Đại Vệ cười nhẹ: -Tối nay ngủ với anh. Dù sao giường cũng rất rộng, rất thoải mái. Bỗng dưng tôi có chút tò mò. Nếu việc đó xảy ra, vẻ mặt của anh như thế nào? Nhưng tôi không nghĩ nhiều, việc gì tới tự khắc sẽ tới. Ở đây là duyên, nếu không có nợ tự khắc lìa xa. Thay vì đoán già đoán non, cứ để mọi việc thuận theo thiên ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương