[Xuyên Không] Em Và Anh Yêu Nhau Giữa Bầy Xác Sống
Chương 3. Có Người Nhiễm Bệnh
Sau khi ổn định lại cuộc sống bằng cách ở nhờ Đại Vệ. Tôi đi làm thêm ở tiệm ăn đó, có lẽ hơi cực nhưng dẫu sao cũng đã quen rồi. Mẹ tôi bán nước, bố tôi làm ở một xưởng nào nó. Từ lúc bé đã quen với việc bôn ba khắp nơi để buôn bán, chặt đôn chạy đáo để kiếm vài tệ, lo cho từng vữa cơm. Đồng lương công nhân ít ỏi của bố dùng để đóng tiền học, tiền điện nước tiêu dùng trong nhà nên việc phục vụ khách hàng không phải là điều khó khăn với tôi. Con nhà nghèo nó thế đấy! Nói mới nhớ, không biết nơi bên kia, bố mẹ như thế nào? Họ có lo lắng không nhỉ? Hay là thời gian ngừng trôi? Không biết tại sao, tôi cảm thấy bản thân thật đọc ác quá chừng! Hôm nay, tôi mua mấy xâu kẹo hồ lô về nhà ăn. Đại Vệ nhìn, mặt rất ngố hỏi: -Thật xấu hổ nhưng...đây là gì vậy? Tôi không ngăn nổi bản thân mình, cười khúc khích: -Thiếu gia à, đây là kẹo hồ lô. Rất là ngon đó! -Thật sao? -Tôi sẽ không bao giờ nói dối ân nhân của mình đâu nha! Rồi chúng tôi ngồi trong căn phòng tiếp khách lớn thật lớn, ăn những xâu kẹo hồ lô. Tôi cũng chia cho Á Nhã Ý- hầu gái duy nhất tôi quen do chị ấy hay giúp tôi chải tóc mỗi sáng! Chị ấy hơi ngạc nhiên, cảm động nhận xâu kẹo hồ lô, ôm tôi thật chặt! Tôi thực tình rất muốn chia sẻ nó với gia đình mình nhưng không thể... không sao, tuy rằng rất vô tâm nhưng bây giờ tôi cần phải ưu tiên bản thân trước trong tình thế này. Mấy chốc đã đến tối, tôi tắm rồi ra phòng khách bật tivi lên. Kênh thời sự đang phát sóng, cô phát thanh viên nhìn trẻ măng, những đường nét khuôn mặt thanh tú, giọng nói trong trẻo đang trình bày phần tin tức : -Hôm nay, tại tuyến đường X xảy ra cuộc trạm cháng, một thanh niên đã cấu xé một người đàn ông. Nạn nhân bị thương nặng, tử vong do bị ăn mất nội tạng. Thanh niên này không ngừng tấn công những người xung quanh, da dẻ nhợt nhạt, buộc cảnh sát phải nổ súng. Các nạn nhân đều tử vong do mất máu... Và hôm nau chúng ta sẽ...Tôi không tin nổi tai mình luôn nha~ Nghe cứ như có xác sống ấy! Mà mình đã xuyên không được, biết đâu chừng cương thi xác sống cũng có! Mà khoan... trong tình trạng này, tôi có nguy cơ tử vong nên mong là thế giới sẽ không có xác sống. Tôi còn trẻ, rất trẻ. Tôi còn muốn đọc truyện tranh, còn muốn giảm béo cái bụng! Còn rất sớm! A,mình suy nghĩ nhiều quá rồi. Nhưng mà tin tức đó làm tôi sởn cả người, da gà nổi lên chi chít! Còn cả cái hình ảnh hung thủ nữa... kinh quá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương