Xuyên Không: Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!
Chương 38: Lệ Phi
Chưa kịp để vị Sơn Đại vương kia kịp hiểu ra chuyện gì, một đừng kiếm nhanh gọn quét qua cổ hắn ta.
Đầu lập tức lìa khỏi cổ, ngay cả một tiếng hét cũng không kịp kêu lên!
Triều Dĩ Nghiên tròn mắt nhìn vị Sơn Đại vương mấy khắc trước còn sống yên ổn, nay đã nằm trong vũng máu tươi, sợ hãi không thốt nên lời.
Quan Cảnh Hiên nhìn nàng ngồi trên giường, không còn y phục, nhất thời cảm thấy tất cả tức giận của mình dường như đã dồn lên đến tận não.
"Còn không mau mặc y phục vào?" Quan Cảnh Hiên xoay mặt sang hướng khác, dù sao từ trước tới nay hắn cũng chưa từng chạm đến nàng, dương nhiên, trinh tiết của nữ nhân rất quan trọng.
Triều Dĩ Nghiên nghe thấy hắn nói vậy, bất giác đỏ mặt, với lấy y phục trên nền đất mà mặc vào.
Choàng thêm lớp áo cuối cùng xong, nàng mới chậm rãi từng bước tiến đến chỗ Quan Cảnh Hiên, không nói hai lời lập tức quỳ xuống.
"Nàng..."
Quan Cảnh Hiên vừa xoay mặt lại đã nhìn thấy nàng quỳ dưới đất.
"Phu quân, xin chàng... cầu xin chàng liền một kiếm giết chết thiếp đi!" Triều Dĩ Nghiên kiên định nhìn hắn, không kịp để Quan Cảnh Hiên nói lời nào, nàng đã tiếp lời: "Thiếp đã để cho hắn nhìn thấy thân thể mình, không chỉ bản thân cảm thấy ô nhục, mà thiếp cũng đã làm nhơ nhuốc đi uy danh của phụ thân, hại chàng mất hết thể diện, thiếp có chết vạn lần cũng không đền hết tội. Xin chàng..."
Nói đến đây, nước mắt lại không tự chủ rơi xuống... Triều Dĩ Nghiên nhắm chặt mắt lại, nàng biết kỹ năng sử dụng kiếm của Quan Cảnh Hiên rất thành thạo, nàng chắc sẽ giống như Sơn Ðại vương kia nhanh thôi, một tiếng kêu cũng không kịp thốt lên. Nhưng đây là cái giá mà nàng phải trả, trả cho sự ô nhục mà nàng đã mang đến. Đường đường là Thái úy phu nhân, thê tử của công thần đương triều, thế nhưng nàng lại để cho một gã sơn tặc nhìn thấy thân thể mình, nếu truyền ra ngoài, Quan Cảnh Hiên sẽ ra sao? Chàng sẽ không còn mặt mũi nào trên chốn quan trường nữa, nay, nếu nàng thật sự chết trong tay phu quân của mình, cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả.
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một mảng im lặng đến đáng sợ, Triều Dĩ Nghiên không dám mở mắt, nàng chỉ quỳ ở đó, lẳng lặng chờ đợi cái chết rất nhanh sẽ đến với mình.
Đột nhiên, môi nàng truyền đến một chút ấm áp, Triều Dĩ Nghiên giật mình mở mắt ra, đã thấy gương mặt tuấn tú của Quan Cảnh Hiên phóng đại ngay trước mắt mình, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào cho phải.
Thấy nàng mở mắt, hắn mới luyến tiếc buông ra.
Gương mặt Triều Dĩ Nghiên phiếm hồng một mảng, nhìn Quan Cảnh Hiên như không thể tin được, hắn cư nhiên lại hôn nàng?
Thật không ngờ, trước khi chết nàng lại được một kinh hỉ lớn như vậy.
"Biểu hiện của nàng như vậy là sao?" Quan Cảnh Hiên hơi cười nhìn nàng ngây ngốc ngồi đó, biểu tình từ vui sướng hạnh phúc chuyển sang bất đắc dĩ cùng cực, quả nhiên thê tử của hắn vẫn còn rất đơn thuần.
Triều Dĩ Nghiên không đáp, chẳng qua là nàng không biết nên nói như thế nào.
Hắn cũng không so đo với nàng, tra kiếm vào trong vỏ, rồi bế nàng lên, hiên ngang bước ra ngoài. Nàng theo bản năng vòng tay qua giữ chặt cổ hắn, có chút không hiểu gọi Quan Cảnh Hiên: "Phu quân..."
"Chẳng phải nàng muốn chết sao?" Ý cười trên môi Quan Cảnh Hiên càng sâu, "Hiện tại ta đưa nàng đến pháp trường, chuẩn bị chém đầu thị chúng."
Triều Dĩ Nghiên bất giác đưa một tay chạm vào cổ mình, không dám nói gì nữa, phu quân nàng trước giờ nói một là một, hai là hai, nhìn chàng như vậy không giống nói đùa một chút nào.
Nàng sắp bị đem ra chém đầu thị chúng a... thật nhục nhã.
Cùng lúc đó, chợt nghe vài tiếng vang 'vút vút'... Có ánh lửa bắn lên trời, tiếng gươm đao ma sát với nhau cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Quân binh của Quan Cảnh Hiên đều biết công phu, không phải những tiểu binh bình thường xung phong liều chết... bọn họ hầu hết đều biết khinh công, lâu la sơn tặc này muốn bắn lén nhưng đều không trúng, trong nhất thời, sơn trại đại loạn.
Ngay cả Nhị đương gia kia cũng bị Hành Thắng tóm gọn.
Triều Dĩ Nghiên nhìn cảnh máu loang lỗ khắp nơi, nhịn không được nhắm chặt mắt lại.
Tất cả sơn tặc đã bị bắt, Hành Thắng tiến tới trước mặt Quan Cảnh Hiên, cúi người bẩm báo: "Đại nhân, tất cả sơn tặc đã bị bắt, chỉ là... không thấy tên Sơn Đại vương kia đâu."
"Không cần lo đến hắn, chúng ta hồi phủ thôi." Quan Cảnh Hiên ôm theo Triều Dĩ Nghiên rời khỏi sơn trại.
...
Ngồi trên yên ngựa, Quan Cảnh Hiên vẫn chung thủy không buông nàng ra, vẫn ôm chặt nàng trong lòng, hắn chỉ sợ một khắc lơ là, nàng lại gặp phải nguy hiểm gì đó.
Tốc độ ngựa đi rất chậm, Quan Cảnh Hiên sớm đã để Hành Thắng đem quân về thành trước, lúc này ngoại ô thanh vắng, cũng chỉ có hai phu thê hắn mà thôi.
"Phu nhân, ta suốt đêm chạy đi tìm nàng, nàng ngay cả một câu 'đa tạ' nàng cũng không muốn nói sao?" Thấy không khí lúc này quá mức yên lặng, Quan Cảnh Hiên chợt đối Triều Dĩ Nghiên nói đùa một câu, thật không ngờ khoảng cách giữa phu thê bọn họ lại xa đến vậy.
Là do hắn vô tâm hay thật sự chẳng bao giờ để ý đến nàng?
"Thiếp..." Triều Dĩ Nghiên ngập ngừng trong chốc lát, nàng có mơ cũng không dám mơ đến Quan Cảnh Hiên thật sự sẽ chạy đi tìm nàng, lại không dám nghĩ hắn sẽ nói chuyện cùng nàng, nay hắn đột nhiên ra yêu cầu như vậy, nàng không khỏi ngạc nhiên ngước nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Đa tạ chàng."
"Nàng sợ ta, có đúng không?"
"Thiếp... sao chàng lại nói vậy, thiếp làm sao dám có tâm tư đó?"
"Vậy tại sao tay nàng lại run đến vậy? Bệnh rồi?"
"Không có..." Nàng vội giấu tay mình vào trong ống tay áo rộng, "Chỉ là thiếp..." Còn chưa để nàng nói hết câu, hắn đã cúi xuống, phủ lên môi nàng một nụ hôn nhẹ.
Quan Cảnh Hiên dường như thích cảm giác chạm vào môi nàng, thật mềm mại.
Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh sau đó, hắn đã rời khỏi môi của nàng, tuy rằng rất luyến tiếc, nhưng hắn không thể làm cho nàng sợ hãi được.
"Phu nhân, sau khi hồi phủ, ta sẽ hảo hảo tạ lỗi với nàng."
Lúc này, trên đường về Thụy Du cung, Đình Nguyệt Hy bắt gặp thái trượng của Lệ phi đang hướng phía mình đi tới.
Nàng lễ phép đứng nép sang một bên rồi quỳ xuống, nhường đường cho thái trượng đi qua.
Nhưng, thái trượng lại dừng lại trước mặt nàng. Lệ phi được tỳ nữ thân cận đỡ xuống, ung dung tiến tới đứng trước mặt Đình Nguyệt Hy, nàng có thể nhìn thấy đôi guốc geta với phần đế xuồng điêu khắc hoa chi tử thượng hạng, độc nhất vô nhị của nàng ta.
"Nô tỳ xin tham kiến Lệ phi nương nương, Lệ phi nương nương vạn phúc."
"Ngẩng mặt lên cho bổn cung." Lệ phi chạm nhẹ lên hộ giáp bằng bạc trên tay của mình, nhẹ giọng ra một yêu cầu như vậy.
Đình Nguyệt Hy rất ngoan ngoãn làm theo. Bất quá, khi nàng vừa ngẩng mặt lên, Lệ phi đã dùng hộ giáp sắc nhọn đỡ lấy cằm của nàng, ép buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt của nàng ta.
"Một gương mặt thật khả ái, miệng lưỡi lại rất trơn tru, khó trách... Thái hậu cùng Hoàng hậu lại yêu thích ngươi đến như vậy!" Lệ phi dùng hộ giáp lóe ra ngân quang lạnh lẽo lướt qua gò má của nàng.
"Tạ ơn Lệ phi nương nương ban lời vàng ngọc." Đình Nguyệt Hy cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Đột nhiên, Đình Nguyệt Hy cảm nhận được da mặt mình truyền đến một trận đau rát, Lệ phi đã dùng hộ giáp rạch một đường dài trên má của nàng.
Máu tươi đỏ thẫm chảy trên nền da trắng tuyết, rõ đến mồn một.
Hết chương 38.
Đầu lập tức lìa khỏi cổ, ngay cả một tiếng hét cũng không kịp kêu lên!
Triều Dĩ Nghiên tròn mắt nhìn vị Sơn Đại vương mấy khắc trước còn sống yên ổn, nay đã nằm trong vũng máu tươi, sợ hãi không thốt nên lời.
Quan Cảnh Hiên nhìn nàng ngồi trên giường, không còn y phục, nhất thời cảm thấy tất cả tức giận của mình dường như đã dồn lên đến tận não.
"Còn không mau mặc y phục vào?" Quan Cảnh Hiên xoay mặt sang hướng khác, dù sao từ trước tới nay hắn cũng chưa từng chạm đến nàng, dương nhiên, trinh tiết của nữ nhân rất quan trọng.
Triều Dĩ Nghiên nghe thấy hắn nói vậy, bất giác đỏ mặt, với lấy y phục trên nền đất mà mặc vào.
Choàng thêm lớp áo cuối cùng xong, nàng mới chậm rãi từng bước tiến đến chỗ Quan Cảnh Hiên, không nói hai lời lập tức quỳ xuống.
"Nàng..."
Quan Cảnh Hiên vừa xoay mặt lại đã nhìn thấy nàng quỳ dưới đất.
"Phu quân, xin chàng... cầu xin chàng liền một kiếm giết chết thiếp đi!" Triều Dĩ Nghiên kiên định nhìn hắn, không kịp để Quan Cảnh Hiên nói lời nào, nàng đã tiếp lời: "Thiếp đã để cho hắn nhìn thấy thân thể mình, không chỉ bản thân cảm thấy ô nhục, mà thiếp cũng đã làm nhơ nhuốc đi uy danh của phụ thân, hại chàng mất hết thể diện, thiếp có chết vạn lần cũng không đền hết tội. Xin chàng..."
Nói đến đây, nước mắt lại không tự chủ rơi xuống... Triều Dĩ Nghiên nhắm chặt mắt lại, nàng biết kỹ năng sử dụng kiếm của Quan Cảnh Hiên rất thành thạo, nàng chắc sẽ giống như Sơn Ðại vương kia nhanh thôi, một tiếng kêu cũng không kịp thốt lên. Nhưng đây là cái giá mà nàng phải trả, trả cho sự ô nhục mà nàng đã mang đến. Đường đường là Thái úy phu nhân, thê tử của công thần đương triều, thế nhưng nàng lại để cho một gã sơn tặc nhìn thấy thân thể mình, nếu truyền ra ngoài, Quan Cảnh Hiên sẽ ra sao? Chàng sẽ không còn mặt mũi nào trên chốn quan trường nữa, nay, nếu nàng thật sự chết trong tay phu quân của mình, cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả.
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một mảng im lặng đến đáng sợ, Triều Dĩ Nghiên không dám mở mắt, nàng chỉ quỳ ở đó, lẳng lặng chờ đợi cái chết rất nhanh sẽ đến với mình.
Đột nhiên, môi nàng truyền đến một chút ấm áp, Triều Dĩ Nghiên giật mình mở mắt ra, đã thấy gương mặt tuấn tú của Quan Cảnh Hiên phóng đại ngay trước mắt mình, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào cho phải.
Thấy nàng mở mắt, hắn mới luyến tiếc buông ra.
Gương mặt Triều Dĩ Nghiên phiếm hồng một mảng, nhìn Quan Cảnh Hiên như không thể tin được, hắn cư nhiên lại hôn nàng?
Thật không ngờ, trước khi chết nàng lại được một kinh hỉ lớn như vậy.
"Biểu hiện của nàng như vậy là sao?" Quan Cảnh Hiên hơi cười nhìn nàng ngây ngốc ngồi đó, biểu tình từ vui sướng hạnh phúc chuyển sang bất đắc dĩ cùng cực, quả nhiên thê tử của hắn vẫn còn rất đơn thuần.
Triều Dĩ Nghiên không đáp, chẳng qua là nàng không biết nên nói như thế nào.
Hắn cũng không so đo với nàng, tra kiếm vào trong vỏ, rồi bế nàng lên, hiên ngang bước ra ngoài. Nàng theo bản năng vòng tay qua giữ chặt cổ hắn, có chút không hiểu gọi Quan Cảnh Hiên: "Phu quân..."
"Chẳng phải nàng muốn chết sao?" Ý cười trên môi Quan Cảnh Hiên càng sâu, "Hiện tại ta đưa nàng đến pháp trường, chuẩn bị chém đầu thị chúng."
Triều Dĩ Nghiên bất giác đưa một tay chạm vào cổ mình, không dám nói gì nữa, phu quân nàng trước giờ nói một là một, hai là hai, nhìn chàng như vậy không giống nói đùa một chút nào.
Nàng sắp bị đem ra chém đầu thị chúng a... thật nhục nhã.
Cùng lúc đó, chợt nghe vài tiếng vang 'vút vút'... Có ánh lửa bắn lên trời, tiếng gươm đao ma sát với nhau cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Quân binh của Quan Cảnh Hiên đều biết công phu, không phải những tiểu binh bình thường xung phong liều chết... bọn họ hầu hết đều biết khinh công, lâu la sơn tặc này muốn bắn lén nhưng đều không trúng, trong nhất thời, sơn trại đại loạn.
Ngay cả Nhị đương gia kia cũng bị Hành Thắng tóm gọn.
Triều Dĩ Nghiên nhìn cảnh máu loang lỗ khắp nơi, nhịn không được nhắm chặt mắt lại.
Tất cả sơn tặc đã bị bắt, Hành Thắng tiến tới trước mặt Quan Cảnh Hiên, cúi người bẩm báo: "Đại nhân, tất cả sơn tặc đã bị bắt, chỉ là... không thấy tên Sơn Đại vương kia đâu."
"Không cần lo đến hắn, chúng ta hồi phủ thôi." Quan Cảnh Hiên ôm theo Triều Dĩ Nghiên rời khỏi sơn trại.
...
Ngồi trên yên ngựa, Quan Cảnh Hiên vẫn chung thủy không buông nàng ra, vẫn ôm chặt nàng trong lòng, hắn chỉ sợ một khắc lơ là, nàng lại gặp phải nguy hiểm gì đó.
Tốc độ ngựa đi rất chậm, Quan Cảnh Hiên sớm đã để Hành Thắng đem quân về thành trước, lúc này ngoại ô thanh vắng, cũng chỉ có hai phu thê hắn mà thôi.
"Phu nhân, ta suốt đêm chạy đi tìm nàng, nàng ngay cả một câu 'đa tạ' nàng cũng không muốn nói sao?" Thấy không khí lúc này quá mức yên lặng, Quan Cảnh Hiên chợt đối Triều Dĩ Nghiên nói đùa một câu, thật không ngờ khoảng cách giữa phu thê bọn họ lại xa đến vậy.
Là do hắn vô tâm hay thật sự chẳng bao giờ để ý đến nàng?
"Thiếp..." Triều Dĩ Nghiên ngập ngừng trong chốc lát, nàng có mơ cũng không dám mơ đến Quan Cảnh Hiên thật sự sẽ chạy đi tìm nàng, lại không dám nghĩ hắn sẽ nói chuyện cùng nàng, nay hắn đột nhiên ra yêu cầu như vậy, nàng không khỏi ngạc nhiên ngước nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Đa tạ chàng."
"Nàng sợ ta, có đúng không?"
"Thiếp... sao chàng lại nói vậy, thiếp làm sao dám có tâm tư đó?"
"Vậy tại sao tay nàng lại run đến vậy? Bệnh rồi?"
"Không có..." Nàng vội giấu tay mình vào trong ống tay áo rộng, "Chỉ là thiếp..." Còn chưa để nàng nói hết câu, hắn đã cúi xuống, phủ lên môi nàng một nụ hôn nhẹ.
Quan Cảnh Hiên dường như thích cảm giác chạm vào môi nàng, thật mềm mại.
Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh sau đó, hắn đã rời khỏi môi của nàng, tuy rằng rất luyến tiếc, nhưng hắn không thể làm cho nàng sợ hãi được.
"Phu nhân, sau khi hồi phủ, ta sẽ hảo hảo tạ lỗi với nàng."
Lúc này, trên đường về Thụy Du cung, Đình Nguyệt Hy bắt gặp thái trượng của Lệ phi đang hướng phía mình đi tới.
Nàng lễ phép đứng nép sang một bên rồi quỳ xuống, nhường đường cho thái trượng đi qua.
Nhưng, thái trượng lại dừng lại trước mặt nàng. Lệ phi được tỳ nữ thân cận đỡ xuống, ung dung tiến tới đứng trước mặt Đình Nguyệt Hy, nàng có thể nhìn thấy đôi guốc geta với phần đế xuồng điêu khắc hoa chi tử thượng hạng, độc nhất vô nhị của nàng ta.
"Nô tỳ xin tham kiến Lệ phi nương nương, Lệ phi nương nương vạn phúc."
"Ngẩng mặt lên cho bổn cung." Lệ phi chạm nhẹ lên hộ giáp bằng bạc trên tay của mình, nhẹ giọng ra một yêu cầu như vậy.
Đình Nguyệt Hy rất ngoan ngoãn làm theo. Bất quá, khi nàng vừa ngẩng mặt lên, Lệ phi đã dùng hộ giáp sắc nhọn đỡ lấy cằm của nàng, ép buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt của nàng ta.
"Một gương mặt thật khả ái, miệng lưỡi lại rất trơn tru, khó trách... Thái hậu cùng Hoàng hậu lại yêu thích ngươi đến như vậy!" Lệ phi dùng hộ giáp lóe ra ngân quang lạnh lẽo lướt qua gò má của nàng.
"Tạ ơn Lệ phi nương nương ban lời vàng ngọc." Đình Nguyệt Hy cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Đột nhiên, Đình Nguyệt Hy cảm nhận được da mặt mình truyền đến một trận đau rát, Lệ phi đã dùng hộ giáp rạch một đường dài trên má của nàng.
Máu tươi đỏ thẫm chảy trên nền da trắng tuyết, rõ đến mồn một.
Hết chương 38.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương