Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Chương 103: Đẩy nhanh tốc độ
“Cố ý sao?" Kim Phi nhìn Trương Lương: "Nghĩa là sao?”
"Núi Thiết Quán có mấy trăm tên thổ phỉ, sao lại phải phái người đến làng ta đánh cướp?"
Trương Lương nói tiếp: "Hơn nữa bọn họ không cướp. người bình thường đi qua đường mà chỉ cướp của chúng †a, mà lộ phí ngày một cao, ta cảm thấy núi Thiết Quán đang do thám, khiêu khích chúng ta".
Thổ phỉ núi Thiết Quán mỗi năm thu cống phẩm một lần, nói trên một góc độ nào đó cũng chẳng khác quan phủ là mấy.
Cái này cũng hạn chế bọn họ không thể vô duyên vô cớ tìm đến làng Tây Hà gây phiền phức, nếu vô cớ gây chuyện thì sẽ gây mâu thuẫn với cả những làng khác. nữa.
Nhưng nếu Trương Lương động thủ giết thổ phỉ núi Thiết Quán trước thì bọn họ sẽ có cớ nhằm vào làng Tây. Hà.
"Haizz, cây to quả nhiên phải đón gió".
Kim Phi bất lực thở dài.
Nhưng trước mắt y cũng không có biện pháp nào để ứng phó.
Nếu Chung Ngũ mang theo hộ vệ của Khánh Hoài rời đi, người y có thể điều động chỉ có hai huynh đệ Trương Lương, chiến hữu của Trương Lương tên Hắc Đại Cá, ba người này đều bị tàn tật ở mức độ nào đó.
Thổ phỉ ở quận Kim Xuyên mà có tư cách thu thập cống phẩm chỉ có vài bọn, thổ phỉ núi Thiết Quán là một trong số đó, thị trấn phía tây của huyện phủ Kim Xuyên, thôn trại, căn bản có thể cống nạp cho núi Thiết Quán rất nhiều, thế lực của chúng chắc còn mạnh hơn núi Miêu Miêu lúc trước nhiều.
Hai bên không cùng một cấp độ.
"Muốn đến huyện phủ nhất định phải đi qua Đồng Sơn. Bị bọn họ kẹp giữa thế này thì đi thế nào?"
Mãn Thương nói: "Tiên sinh, hay là chúng ta đi nói chuyện với trưởng làng, kéo đội đánh hổ ra, sau đó chế tạo cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thổ phỉ núi Thiết Quán chẳng nhế còn lợi hại hơn ky binh của Đảng Hạng chắc?"
Mãn Thương vốn sùng bái Kim Phi, Sau khi đi đến Vị Châu, sự sùng bái này đã lên đến đỉnh cao.
Theo như hắn thấy, đại quân của Đảng Hạng vốn được mệnh danh là không thể đánh bại giờ đã bị Kim Phi đánh cho tan tác, một đám thổ phỉ nhỏ thì là cái gì.
"Mãn Thương, khác chứ”.
Kim Phi nói: "Đánh trận chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa, người Đảng Hạng vội vàng chinh chiến phương Nam đồng thời khinh địch, đó là thiên thời".
"Thanh Thủy Cốc địa hình dễ phòng thủ, đây là địa lợi".
"Thiết Lâm Quân biết trận này nhất định phải thắng, nếu không chỉ có thể chết, vậy nên mọi người phải liều mạng đánh, đây chính là nhân hòa”.
"Thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm ở Thiết Lâm Quân, vậy nên mới có thể đánh thẳng".
"Sự hung hãn của thổ phỉ núi Thiết Quán đã đi sâu vào lòng người, khi thổ phỉ vào làng, trong làng có mấy. ai dám ngẩng đầu?"
"Ngay cả ngẩng đâu cũng không dám, thì đừng nói đến chuyện liều mạng với thổ phỉ".
"Quan trọng là, núi Thanh Thủy dễ thủ khó công, ta có thể bảo đảm người Đảng Hạng khó tấn công được, vậy nên mới có thể dễ dàng chiến thắng".
"Nhưng ngươi nhìn làng Tây Hà đi, địa hình bằng phẳng, tám mặt lộ gió, thổ phỉ có thể xông lên từ bất kỳ phía nào, vậy thì phòng thủ thế nào đây?
"Một khi phòng thủ thất bại, ngươi có biết nó cùng nghĩa với chuyện gì không? Cùng nghĩa với chuyện cả làng bị tàn sát, đây là cái giá quá lớn, chúng ta không ai có thể gánh nổi!"
"Thiên thời địa lợi nhân hòa,... Tiền sinh quả nhiên là người đọc sách, nói chuyện có lý lắm".
Chung Ngũ nói: "Nhưng tiên sinh, cũng không thể để đám thổ phỉ đó cướp của ta hoài!"
"Đương nhiên là không", Kim Phi lắc đầu nói: "Nếu như như vậy, lòng tham của lũ thổ phỉ ngày càng lớn, cuối cùng sẽ nuốt sạch chúng ta".
"Tiên sinh ngài có cách gì không?”
Mãn Thương ngẩng đầu hỏi.
"Không có cách gì tốt".
Kim Phi nói với Trương Lương: "Lương ca, chúng ta thường mấy ngày đi huyện phủ một lân?"
"Thường thì ba ngày, có lúc làm nhanh, hoặc thiếu hàng thì hai ngày đi một lần".
"Ba ngày đi một lần..."
Kim Phi nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy ngày nữa làm mấy chiếc xe đẩy, cố gắng giảm thiểu số lần xuất nhập. hàng"
. "Được", Trương Lương nói: "Mai ta đi tìm thợ mộc”.
"Có ạ", Chung Ngũ giật đầu: "Tiên sinh cần bao nhiêu người?"
"Ngươi có thể tìm được bao nhiêu?"
"Nhiều huynh đệ ta biết đều là người ở quận Kim Xuyên, nhưng cụ thể ở đâu ta cũng không biết, giống như Lão Trương, nếu không phải chẳng may gặp, ta cũng không biết hắn ở đây".
Chung Ngũ gãi đầu: "Người ta có thể tìm được chỉ có bảy tám người, có điều họ chắc cũng biết những huynh đệ khác, nếu từ từ tìm chắc cũng có thể tìm được mấy
chục người, có điều nhiều huynh đệ đều bị tàn tật".
Bây giờ điều kiện y tế lạc hậu, đa phần binh giải ngữ đều vì bị tàn tật.
Người có thể hoàn hảo không tổn hại gì sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự chẳng có mấy ai.
"Đúng vậy, ta biết quê quán của ba huynh đệ, có điêu họ đều tàn tật".
"Ta biết sáu người, nhưng bốn người tàn tật".
"Ta cũng biết quê quán của hai huynh đệ, đáng tiếc rằng bọn họ cũng bị mất tay".
"Làng chúng ta cũng có ba huynh đệ, nhưng hai người không còn chân, chỉ còn một người lành lặn".
Nhưng hộ vệ khác cũng liên mồm nói.
"Người tàn tật chúng ta tạm thời không tính đến, trước tiên tìm ba mươi người lành lặn đã".
Kim Phi ra quyết định: "Các người cùng đi tìm đi, tốt nhất là trước khi về thành Vị Châu tìm giúp ta ba mươi người. Mỗi tháng ta trả ba trăm đồng, bị thương khi đang làm việc ta sẽ chịu trách nhiệm, nếu chết mỗi người sẽ được bồi thường hai mươi lượng bạc, lập công sẽ có thưởng".
"Được". Chung Ngũ vội vàng gật đầu.
Một tháng ba trăm đồng, ở Đại Khang là mức lương rất cao.
Cho dù là bọn thổ phỉ suốt ngày phải liêu mạng cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Có nhiều cựu binh Thiết Lâm Quân sống rất khổ cực, chắc chắn sẽ có không ít người đồng ý làm.
"Ngươi đừng vội mừng, tiền công của ta cũng không dễ cầm như vậy".
Kim Phi liếc nhìn Chung Ngữ: "Ngươi nói rõ với họ, ta tìm họ để hộ tống hàng hóa, sau này lúc nào cũng có thể phải đi xa, trên đường đi chắc chắn sẽ gặp thổ phỉ. Nếu sợ, thì không nên tới".
"Tới thì phải làm tốt, nếu ta phát hiện ra ai lười biếng, †a sẽ không tha”.
"Tiên sinh cứ yên tâm, huynh đệ Thiết Lâm Quân không có thứ hèn nhát".
Chung Ngũ vỗ ngực nói: "Nếu ai sợ, không cần tiên sinh ra tay, ta sẽ chém hắn trước".
"Tiểu Phi, chiêu nhiều người như vậy cũng tốn không ít tiền công".
Trương Lương nhỏ giọng nhắc nhở. Một bên là ân nhân, một bên là chiến hữu, hắn rất lo Kim Phi có ngày không phát nổi tiền công, hai bên đều khó xử.
"Chỉ cần biết nghe lời, có thể đánh nhau, tiền không phải vấn đề".
Kim Phi tự tin nói.
Lần này trở về, Phạm tướng quân và Khánh Hoài áy náy với Kim Phi, tặng y không ít vàng bạc.
Đừng nói đến ba mươi cựu binh, cho dù là ba trăm, Kim Phi cũng có thể nuôi họ.
Thật ra y vốn chỉ muốn chiêu mộ mấy cựu binh của Thiết Lâm Quân làm thuộc hạ cho Trương Lương, sau này buôn bán lớn sẽ chậm rãi mở rộng quy mộ.
Nhưng thổ phỉ núi Thiết Quán xuất hiện, khiến cho. Kim Phi ý thức được sự nguy hiểm.
Bây giờ là thời đại trộm cướp hoành hành, nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi, lân trước Tạ Quang suýt nữa lấy mạng y.
Tiền có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng mạng sống.
Huống chỉ Kim Phi chiêu mộ cựu binh cũng không phải để làm từ thiện, mục đích cuối cùng vẫn là kiếm tiền.
Xưởng dệt chẳng qua chỉ là bước khởi đầu trong kế hoạch của y, có những cựu binh này, Kim Phi có thể cân nhắc đến việc mở rộng quy mô, đi ra khỏi quận Kim Xuyên.
Mỗi cựu binh một tháng phát ba trăm đồng tiền công, Kim Phi có thể kiếm lại từ họ ba ngàn đồng.
"Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ thôi".
Kim Phi lặng lẽ thở dài.
Kim Phi nhìn Chung Ngũ: "Chuyện ta muốn chiêu mộ lính xuất ngũ của Thiết Lâm Quân, hầu gia có nói với ngươi không?"
"Núi Thiết Quán có mấy trăm tên thổ phỉ, sao lại phải phái người đến làng ta đánh cướp?"
Trương Lương nói tiếp: "Hơn nữa bọn họ không cướp. người bình thường đi qua đường mà chỉ cướp của chúng †a, mà lộ phí ngày một cao, ta cảm thấy núi Thiết Quán đang do thám, khiêu khích chúng ta".
Thổ phỉ núi Thiết Quán mỗi năm thu cống phẩm một lần, nói trên một góc độ nào đó cũng chẳng khác quan phủ là mấy.
Cái này cũng hạn chế bọn họ không thể vô duyên vô cớ tìm đến làng Tây Hà gây phiền phức, nếu vô cớ gây chuyện thì sẽ gây mâu thuẫn với cả những làng khác. nữa.
Nhưng nếu Trương Lương động thủ giết thổ phỉ núi Thiết Quán trước thì bọn họ sẽ có cớ nhằm vào làng Tây. Hà.
"Haizz, cây to quả nhiên phải đón gió".
Kim Phi bất lực thở dài.
Nhưng trước mắt y cũng không có biện pháp nào để ứng phó.
Nếu Chung Ngũ mang theo hộ vệ của Khánh Hoài rời đi, người y có thể điều động chỉ có hai huynh đệ Trương Lương, chiến hữu của Trương Lương tên Hắc Đại Cá, ba người này đều bị tàn tật ở mức độ nào đó.
Thổ phỉ ở quận Kim Xuyên mà có tư cách thu thập cống phẩm chỉ có vài bọn, thổ phỉ núi Thiết Quán là một trong số đó, thị trấn phía tây của huyện phủ Kim Xuyên, thôn trại, căn bản có thể cống nạp cho núi Thiết Quán rất nhiều, thế lực của chúng chắc còn mạnh hơn núi Miêu Miêu lúc trước nhiều.
Hai bên không cùng một cấp độ.
"Muốn đến huyện phủ nhất định phải đi qua Đồng Sơn. Bị bọn họ kẹp giữa thế này thì đi thế nào?"
Mãn Thương nói: "Tiên sinh, hay là chúng ta đi nói chuyện với trưởng làng, kéo đội đánh hổ ra, sau đó chế tạo cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thổ phỉ núi Thiết Quán chẳng nhế còn lợi hại hơn ky binh của Đảng Hạng chắc?"
Mãn Thương vốn sùng bái Kim Phi, Sau khi đi đến Vị Châu, sự sùng bái này đã lên đến đỉnh cao.
Theo như hắn thấy, đại quân của Đảng Hạng vốn được mệnh danh là không thể đánh bại giờ đã bị Kim Phi đánh cho tan tác, một đám thổ phỉ nhỏ thì là cái gì.
"Mãn Thương, khác chứ”.
Kim Phi nói: "Đánh trận chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa, người Đảng Hạng vội vàng chinh chiến phương Nam đồng thời khinh địch, đó là thiên thời".
"Thanh Thủy Cốc địa hình dễ phòng thủ, đây là địa lợi".
"Thiết Lâm Quân biết trận này nhất định phải thắng, nếu không chỉ có thể chết, vậy nên mọi người phải liều mạng đánh, đây chính là nhân hòa”.
"Thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm ở Thiết Lâm Quân, vậy nên mới có thể đánh thẳng".
"Sự hung hãn của thổ phỉ núi Thiết Quán đã đi sâu vào lòng người, khi thổ phỉ vào làng, trong làng có mấy. ai dám ngẩng đầu?"
"Ngay cả ngẩng đâu cũng không dám, thì đừng nói đến chuyện liều mạng với thổ phỉ".
"Quan trọng là, núi Thanh Thủy dễ thủ khó công, ta có thể bảo đảm người Đảng Hạng khó tấn công được, vậy nên mới có thể dễ dàng chiến thắng".
"Nhưng ngươi nhìn làng Tây Hà đi, địa hình bằng phẳng, tám mặt lộ gió, thổ phỉ có thể xông lên từ bất kỳ phía nào, vậy thì phòng thủ thế nào đây?
"Một khi phòng thủ thất bại, ngươi có biết nó cùng nghĩa với chuyện gì không? Cùng nghĩa với chuyện cả làng bị tàn sát, đây là cái giá quá lớn, chúng ta không ai có thể gánh nổi!"
"Thiên thời địa lợi nhân hòa,... Tiền sinh quả nhiên là người đọc sách, nói chuyện có lý lắm".
Chung Ngũ nói: "Nhưng tiên sinh, cũng không thể để đám thổ phỉ đó cướp của ta hoài!"
"Đương nhiên là không", Kim Phi lắc đầu nói: "Nếu như như vậy, lòng tham của lũ thổ phỉ ngày càng lớn, cuối cùng sẽ nuốt sạch chúng ta".
"Tiên sinh ngài có cách gì không?”
Mãn Thương ngẩng đầu hỏi.
"Không có cách gì tốt".
Kim Phi nói với Trương Lương: "Lương ca, chúng ta thường mấy ngày đi huyện phủ một lân?"
"Thường thì ba ngày, có lúc làm nhanh, hoặc thiếu hàng thì hai ngày đi một lần".
"Ba ngày đi một lần..."
Kim Phi nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy ngày nữa làm mấy chiếc xe đẩy, cố gắng giảm thiểu số lần xuất nhập. hàng"
. "Được", Trương Lương nói: "Mai ta đi tìm thợ mộc”.
"Có ạ", Chung Ngũ giật đầu: "Tiên sinh cần bao nhiêu người?"
"Ngươi có thể tìm được bao nhiêu?"
"Nhiều huynh đệ ta biết đều là người ở quận Kim Xuyên, nhưng cụ thể ở đâu ta cũng không biết, giống như Lão Trương, nếu không phải chẳng may gặp, ta cũng không biết hắn ở đây".
Chung Ngũ gãi đầu: "Người ta có thể tìm được chỉ có bảy tám người, có điều họ chắc cũng biết những huynh đệ khác, nếu từ từ tìm chắc cũng có thể tìm được mấy
chục người, có điều nhiều huynh đệ đều bị tàn tật".
Bây giờ điều kiện y tế lạc hậu, đa phần binh giải ngữ đều vì bị tàn tật.
Người có thể hoàn hảo không tổn hại gì sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự chẳng có mấy ai.
"Đúng vậy, ta biết quê quán của ba huynh đệ, có điêu họ đều tàn tật".
"Ta biết sáu người, nhưng bốn người tàn tật".
"Ta cũng biết quê quán của hai huynh đệ, đáng tiếc rằng bọn họ cũng bị mất tay".
"Làng chúng ta cũng có ba huynh đệ, nhưng hai người không còn chân, chỉ còn một người lành lặn".
Nhưng hộ vệ khác cũng liên mồm nói.
"Người tàn tật chúng ta tạm thời không tính đến, trước tiên tìm ba mươi người lành lặn đã".
Kim Phi ra quyết định: "Các người cùng đi tìm đi, tốt nhất là trước khi về thành Vị Châu tìm giúp ta ba mươi người. Mỗi tháng ta trả ba trăm đồng, bị thương khi đang làm việc ta sẽ chịu trách nhiệm, nếu chết mỗi người sẽ được bồi thường hai mươi lượng bạc, lập công sẽ có thưởng".
"Được". Chung Ngũ vội vàng gật đầu.
Một tháng ba trăm đồng, ở Đại Khang là mức lương rất cao.
Cho dù là bọn thổ phỉ suốt ngày phải liêu mạng cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Có nhiều cựu binh Thiết Lâm Quân sống rất khổ cực, chắc chắn sẽ có không ít người đồng ý làm.
"Ngươi đừng vội mừng, tiền công của ta cũng không dễ cầm như vậy".
Kim Phi liếc nhìn Chung Ngữ: "Ngươi nói rõ với họ, ta tìm họ để hộ tống hàng hóa, sau này lúc nào cũng có thể phải đi xa, trên đường đi chắc chắn sẽ gặp thổ phỉ. Nếu sợ, thì không nên tới".
"Tới thì phải làm tốt, nếu ta phát hiện ra ai lười biếng, †a sẽ không tha”.
"Tiên sinh cứ yên tâm, huynh đệ Thiết Lâm Quân không có thứ hèn nhát".
Chung Ngũ vỗ ngực nói: "Nếu ai sợ, không cần tiên sinh ra tay, ta sẽ chém hắn trước".
"Tiểu Phi, chiêu nhiều người như vậy cũng tốn không ít tiền công".
Trương Lương nhỏ giọng nhắc nhở. Một bên là ân nhân, một bên là chiến hữu, hắn rất lo Kim Phi có ngày không phát nổi tiền công, hai bên đều khó xử.
"Chỉ cần biết nghe lời, có thể đánh nhau, tiền không phải vấn đề".
Kim Phi tự tin nói.
Lần này trở về, Phạm tướng quân và Khánh Hoài áy náy với Kim Phi, tặng y không ít vàng bạc.
Đừng nói đến ba mươi cựu binh, cho dù là ba trăm, Kim Phi cũng có thể nuôi họ.
Thật ra y vốn chỉ muốn chiêu mộ mấy cựu binh của Thiết Lâm Quân làm thuộc hạ cho Trương Lương, sau này buôn bán lớn sẽ chậm rãi mở rộng quy mộ.
Nhưng thổ phỉ núi Thiết Quán xuất hiện, khiến cho. Kim Phi ý thức được sự nguy hiểm.
Bây giờ là thời đại trộm cướp hoành hành, nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi, lân trước Tạ Quang suýt nữa lấy mạng y.
Tiền có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng mạng sống.
Huống chỉ Kim Phi chiêu mộ cựu binh cũng không phải để làm từ thiện, mục đích cuối cùng vẫn là kiếm tiền.
Xưởng dệt chẳng qua chỉ là bước khởi đầu trong kế hoạch của y, có những cựu binh này, Kim Phi có thể cân nhắc đến việc mở rộng quy mô, đi ra khỏi quận Kim Xuyên.
Mỗi cựu binh một tháng phát ba trăm đồng tiền công, Kim Phi có thể kiếm lại từ họ ba ngàn đồng.
"Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ thôi".
Kim Phi lặng lẽ thở dài.
Kim Phi nhìn Chung Ngũ: "Chuyện ta muốn chiêu mộ lính xuất ngũ của Thiết Lâm Quân, hầu gia có nói với ngươi không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương