Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Chương 113: Huấn luyện
“Một hai một! Một hai một!”
'Tờ mờ sáng, dân làng vừa thức dậy, Chung Ngũ đã dắt theo các cận vệ và cựu binh chạy vào sau núi.
Mọi người đều mang trên lưng một gói hàng lớn nặng hơn 30 cân.
Bao gồm cả Chung Ngũ, người dẫn đầu đội cũng như vậy.
Đây là quy định Kim Phi đặt ra cho đội hộ vệ.
Mỗi buổi sáng đều phải vác nặng trên lưng rồi chạy. năm cây số, người không chạy được lần đầu sẽ bị trừ tiền công, lần sau sẽ bị đuổi khỏi đội hộ vệ.
Đây không chỉ để rèn luyện thể lực cho các cự binh mà còn để rèn luyện ý chí, tỉnh thần gắn kết của tập thể.
Khoảng cách 5 km không phải là Kim Phi tùy tiện nói ra, mà là dữ liệu được xác định bởi sự nghiên cứu và chứng minh toàn diện của quân đội ở kiếp trước.
Nếu vượt quá 5 cây số sẽ làm cho quân sĩ kiệt quệ, mười ngày tám ngày thì không sao, thời gian lâu dần sẽ dễ dẫn đến việc gây ra tổn thất không thể cứu vấn.
Ít hơn năm km thì không thể đạt được mục đích của chiến thuật huấn luyện.
Vì vậy vác đồ nặng chạy năm km về cơ bản là một ngưỡng tối ưu.
Mấy năm nay cuộc sống của những cựu binh này không được tốt cho lắm, thể lực hoàn toàn không thể so sánh được với trước đây, muốn chạy năm km đường núi bắt buộc phải dựa vào ý chí kiên định mới có thể kiên trì được.
Thực chất Kim Phi định chậm mà chắc, chạy 3 km trước, sau một tháng thì dân dân tăng quãng đường lên.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ vẫn quyết định 5 km.
Y không chỉ muốn tạo ra một đội hộ vệ đơn giản mà muốn đào tạo một đội quân tỉnh nhuệ.
Đây cũng là đợt đánh giá đầu tiên của y đối với các cựu binh.
Nếu như đến cửa ải đầu tiên cũng không qua được vậy thì giữ lại còn có ích gì.
Khẩu hiệu “một hai một” là để tập cho các cựu binh quen với việc hợp tác đồng đội, từ đó gia tăng sự gắn kết.
Hô một thì là chân bên trái, hô hai thì là chân bên phải. Lúc bắt đầu còn có một số cựu binh không quen, bước chân còn loạn, nhưng sau khi chạy được một km, nhịp độ bước chân của các cựu binh đã dần trở nên có trình tự.
Việc khiến Kim Phi tán thưởng là các cựu binh đều là những người từng chịu cực khổ nhưng ngày đầu tiên chạy 5 km ai nấy cũng đều kiên trì.
Kiếp trước Kim Phi đã tham gia dự án quân sự không chỉ một lần, rất quen thuộc với quân nhân, rút kinh nghiệm phương pháp huấn luyện của quân đội trước đây, xây dựng kế hoạch huấn luyện khoa học mới.
Ăn sáng xong, Trương Lương dắt các cựu binh ra úi, tiến hành đợt huấn luyện tiếp theo của kế
Chung Ngũ và cận vệ không đi, ở lại tiểu viện đợi Kim Phi, mỗi người đều đeo một con dao đen ở thắt lưng.
“Tiên sinh, người tới đủ rồi, ta cũng nên quay về phục lệnh Hầu gia
Chung Ngũ hỏi: “Tiên sinh còn gì dặn dò không?”
“Không”, Kim Phi vỗ vai Chung Ngũ nói: “Trên chiến trường đao không có mắt, quay về nói một tiếng với Hầu gia, ở lại rừng xanh, không lo thiếu củi, tất cả mọi chuyện đều phải đặt an toàn lên hàng đầu”.
Sau sự việc thành Vị Châu, Kim Phi đã hoàn toàn thất vọng về quân đội của Đại Khang.
Dưới sự chỉ huy thối nát của những tướng lĩnh vô lại, đa phần binh lính Đại Khang đã mất đi tinh thân chiến đấu mà đáng lẽ họ phải có.
Một khi thế sự không hay, từ tướng lĩnh đến binh lính, người nào người nấy chạy nhanh hơn người kia, chỉ sợ rằng chạy chậm sẽ bị ky binh đuổi giết.
Đối với Kim Phi, đây chính là nguyên nhân căn bản dẫn đến những thất bại liên tiếp của Đại Khang những năm qua.
Trong một môi trường rộng lớn như vậy, chỉ dựa vào mình Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài và Phạm Gia Quân của Phạm tướng quân, rất khó để chống đỡ được 3_ toàn bộ cục diện chiến sự Tây Bắc, ngược lại còn dễ bị đám tướng lĩnh kia cô lập.
Đây chính là nguyên nhân Kim Phi rời khỏi Thiết Lâm Quân.
Sau hơn hai tháng quen biết, Kim Phi và Khánh Hoài đã coi như là kết tình bằng hữu, cực kỳ hiểu tấm lòng của Khánh Hoài đối với Thiết Lâm Quân, nhất định hắn sẽ không chịu rời đi đâu.
Mỗi một người đều có ý chí của riêng mình, Khánh Hoài đồng ý để Kim Phi rời đi, Kim Phi cũng tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Hầu gia thật tốt”.
Chung Ngũ vỗ ngực bảo đảm, sau đó cùng cận vệ rời đi.
Kim Phi không tiễn xa, đứng ở cổng nhìn bóng lưng của bọn họ, mãi cho đến khi khuất dưới sườn núi, sau đó y quay người đi tới phường tơ mới xây.
Xưởng mới có diện tích hơn năm mẫu và được chia thành ba phần bởi hai bức tường cao.
Hơn hai mẫu ở phía Nam là xưởng dệt và nhà kho, hơn một mẫu ở phía Bắc là xưởng luyện gang.
Xưởng luyện gang cần lửa than ở nhiệt độ cao, còn hàng dệt là vật liệu dễ cháy và nổ, vì vậy Kim Phi đã xây dựng một tứ hợp viện với ba lối vào và ba lối ra giữa hai bên.
Nó không chỉ có thể ngăn được lửa lan đến xưởng dệt, mà đi lại giữa hai bên đều rất gần, thuận tiện cho. Kim Phi.
Viện sau dành cho các thành viên nữ trong gia đình, viện giữa là phòng đọc sách và phòng khách của Kim Phi, có thể tiếp đón khách.
Viện trước là chỗ ở của đội hộ vệ, cũng có một phòng sách lớn, coi như là phòng làm việc của Kim Phi.
Kết cấu này có thể coi là kết cấu tứ hợp viện tiêu chuẩn, rất phổ biến ở các thế hệ sau, rất nhiều ngôi nhà của địa chỉ thân hào đều như vậy.
Nhưng ở Đại Khang thì lại vô cùng độc đáo, đừng nói là Quan Hạ Nhi, đến cả Đường Đông Đông xuất thân từ _ gia đình lớn cũng chưa từng gặp qua.
Việc này khiến cho Quan Hạ Nhi vô cùng vui mừng, chỉ muốn ngày xây xong lập tức chuyển vào luôn nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
Không phải là để bớt mùi hay gì, thực chất Kim Phi thậm chí còn không có thời gian quét vôi chứ đừng nói là những đồ trang trí khác.
Nguyên nhân chính là căn nhà gạch mới xây quá ẩm, Kim Phi cần phải thoát hơi nước trước khi chuyển tới.
Tuy nhiên bên phía phường tơ đông người, cũng không cần phải lo lắng vấn đề này.
Sau khi Mãn Thương làm xong con dao đen cho. đám người Chung Ngũ, hắn vẫn tăng ca để lắp ráp guồng quay tơ.
Đợi khi hắn làm xong, phường tơ có thể chuyển ra khỏi nhà của Kim Phi rồi.
Ở bên đó có Đường Đông Đông và Mãn Thương tiếp quản, Kim Phi không cần quá lo lắng.
Sau khi tiễn Chung Ngũ đi, y đi tới xưởng luyện gang. Kim Phi biết rằng tấn công tầm xa mới là tương lai của chiến tranh, vì vậy cung nỏ là môn học bắt buộc đối với các cựu chiến binh.
Chỉ là hiện giờ trong tay chỉ có mấy cái cung, cựu binh chỉ có thể lần lượt luyện tập.
Muốn sản xuất số lượng lớn cung nỏ hạng nặng, thì gang thép chất lượng cao là vật liệu vô cùng cần thiết.
Vì vậy trọng điểm hiện giờ mà Kim Phi tập trung vào chính là xưởng luyện gang này.
Cũng đặt nhiều hi vọng vào đây.
Thực chất Kim Phi vốn định xây một cái lò cao, nhưng đáng tiếc nguồn nguyên liệu hiện giờ mà y tìm được hoàn toàn không đủ để y thực hiện việc đó.
Chỉ có thể tạm thời lui bước, kết hợp đặc điểm của lò cao, lò sứ và lò truyền thống để xây dựng lò mới này.
Người chịu trách nhiệm xây lò là một thợ xây được. Trương Lương đặc biệt tuyển dụng ở thị trấn lân cận huyện phủ, tay nghề rất được.
Kim Phi chưa bao giờ keo kiệt trong việc đối xử với các nhân tài, không chỉ trả lương rất cao, ăn uống bữa nào cũng có thịt.
Tay nghề dù có giỏi đến đâu cũng là thợ xây, bình thường khi làm việc cho người khác làm sao được nhận đãi ngộ tốt như vậy?
Vì vậy bọn họ làm việc vô cùng cẩn thận, Kim Phi nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra gì, khi đang chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Mãn Thương.
“Biết tiên sinh ở đây thì ta đã không qua nữa”.
Mãn Thương nhìn Kim Phi, mỉm cười chào hỏi.
“Gần đây vất vả cho ngươi rồi, bên trong không có chuyện gì, không cần vào xem nữa, ngồi xuống uống cốc. trà đi”.
Kim Phi thấy Mãn Thương ướt nhẹp mồ hôi liền biết rằng hắn chạy qua đây, lấy chiếc cốc ở bên cạnh lên, rót một cốc trà thảo mộc.
Mãn Thương gần đây còn bận hơn cả Kim Phi, vừa làm xong dao đen cho đám người Chung Ngũ vừa giám sát công việc xây dựng lò và chế tạo guồng quay tơ.
Đã nửa tháng chưa về nhà rồi, ăn ngủ đều ở tiệm rèn.
'Tờ mờ sáng, dân làng vừa thức dậy, Chung Ngũ đã dắt theo các cận vệ và cựu binh chạy vào sau núi.
Mọi người đều mang trên lưng một gói hàng lớn nặng hơn 30 cân.
Bao gồm cả Chung Ngũ, người dẫn đầu đội cũng như vậy.
Đây là quy định Kim Phi đặt ra cho đội hộ vệ.
Mỗi buổi sáng đều phải vác nặng trên lưng rồi chạy. năm cây số, người không chạy được lần đầu sẽ bị trừ tiền công, lần sau sẽ bị đuổi khỏi đội hộ vệ.
Đây không chỉ để rèn luyện thể lực cho các cự binh mà còn để rèn luyện ý chí, tỉnh thần gắn kết của tập thể.
Khoảng cách 5 km không phải là Kim Phi tùy tiện nói ra, mà là dữ liệu được xác định bởi sự nghiên cứu và chứng minh toàn diện của quân đội ở kiếp trước.
Nếu vượt quá 5 cây số sẽ làm cho quân sĩ kiệt quệ, mười ngày tám ngày thì không sao, thời gian lâu dần sẽ dễ dẫn đến việc gây ra tổn thất không thể cứu vấn.
Ít hơn năm km thì không thể đạt được mục đích của chiến thuật huấn luyện.
Vì vậy vác đồ nặng chạy năm km về cơ bản là một ngưỡng tối ưu.
Mấy năm nay cuộc sống của những cựu binh này không được tốt cho lắm, thể lực hoàn toàn không thể so sánh được với trước đây, muốn chạy năm km đường núi bắt buộc phải dựa vào ý chí kiên định mới có thể kiên trì được.
Thực chất Kim Phi định chậm mà chắc, chạy 3 km trước, sau một tháng thì dân dân tăng quãng đường lên.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ vẫn quyết định 5 km.
Y không chỉ muốn tạo ra một đội hộ vệ đơn giản mà muốn đào tạo một đội quân tỉnh nhuệ.
Đây cũng là đợt đánh giá đầu tiên của y đối với các cựu binh.
Nếu như đến cửa ải đầu tiên cũng không qua được vậy thì giữ lại còn có ích gì.
Khẩu hiệu “một hai một” là để tập cho các cựu binh quen với việc hợp tác đồng đội, từ đó gia tăng sự gắn kết.
Hô một thì là chân bên trái, hô hai thì là chân bên phải. Lúc bắt đầu còn có một số cựu binh không quen, bước chân còn loạn, nhưng sau khi chạy được một km, nhịp độ bước chân của các cựu binh đã dần trở nên có trình tự.
Việc khiến Kim Phi tán thưởng là các cựu binh đều là những người từng chịu cực khổ nhưng ngày đầu tiên chạy 5 km ai nấy cũng đều kiên trì.
Kiếp trước Kim Phi đã tham gia dự án quân sự không chỉ một lần, rất quen thuộc với quân nhân, rút kinh nghiệm phương pháp huấn luyện của quân đội trước đây, xây dựng kế hoạch huấn luyện khoa học mới.
Ăn sáng xong, Trương Lương dắt các cựu binh ra úi, tiến hành đợt huấn luyện tiếp theo của kế
Chung Ngũ và cận vệ không đi, ở lại tiểu viện đợi Kim Phi, mỗi người đều đeo một con dao đen ở thắt lưng.
“Tiên sinh, người tới đủ rồi, ta cũng nên quay về phục lệnh Hầu gia
Chung Ngũ hỏi: “Tiên sinh còn gì dặn dò không?”
“Không”, Kim Phi vỗ vai Chung Ngũ nói: “Trên chiến trường đao không có mắt, quay về nói một tiếng với Hầu gia, ở lại rừng xanh, không lo thiếu củi, tất cả mọi chuyện đều phải đặt an toàn lên hàng đầu”.
Sau sự việc thành Vị Châu, Kim Phi đã hoàn toàn thất vọng về quân đội của Đại Khang.
Dưới sự chỉ huy thối nát của những tướng lĩnh vô lại, đa phần binh lính Đại Khang đã mất đi tinh thân chiến đấu mà đáng lẽ họ phải có.
Một khi thế sự không hay, từ tướng lĩnh đến binh lính, người nào người nấy chạy nhanh hơn người kia, chỉ sợ rằng chạy chậm sẽ bị ky binh đuổi giết.
Đối với Kim Phi, đây chính là nguyên nhân căn bản dẫn đến những thất bại liên tiếp của Đại Khang những năm qua.
Trong một môi trường rộng lớn như vậy, chỉ dựa vào mình Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài và Phạm Gia Quân của Phạm tướng quân, rất khó để chống đỡ được 3_ toàn bộ cục diện chiến sự Tây Bắc, ngược lại còn dễ bị đám tướng lĩnh kia cô lập.
Đây chính là nguyên nhân Kim Phi rời khỏi Thiết Lâm Quân.
Sau hơn hai tháng quen biết, Kim Phi và Khánh Hoài đã coi như là kết tình bằng hữu, cực kỳ hiểu tấm lòng của Khánh Hoài đối với Thiết Lâm Quân, nhất định hắn sẽ không chịu rời đi đâu.
Mỗi một người đều có ý chí của riêng mình, Khánh Hoài đồng ý để Kim Phi rời đi, Kim Phi cũng tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Hầu gia thật tốt”.
Chung Ngũ vỗ ngực bảo đảm, sau đó cùng cận vệ rời đi.
Kim Phi không tiễn xa, đứng ở cổng nhìn bóng lưng của bọn họ, mãi cho đến khi khuất dưới sườn núi, sau đó y quay người đi tới phường tơ mới xây.
Xưởng mới có diện tích hơn năm mẫu và được chia thành ba phần bởi hai bức tường cao.
Hơn hai mẫu ở phía Nam là xưởng dệt và nhà kho, hơn một mẫu ở phía Bắc là xưởng luyện gang.
Xưởng luyện gang cần lửa than ở nhiệt độ cao, còn hàng dệt là vật liệu dễ cháy và nổ, vì vậy Kim Phi đã xây dựng một tứ hợp viện với ba lối vào và ba lối ra giữa hai bên.
Nó không chỉ có thể ngăn được lửa lan đến xưởng dệt, mà đi lại giữa hai bên đều rất gần, thuận tiện cho. Kim Phi.
Viện sau dành cho các thành viên nữ trong gia đình, viện giữa là phòng đọc sách và phòng khách của Kim Phi, có thể tiếp đón khách.
Viện trước là chỗ ở của đội hộ vệ, cũng có một phòng sách lớn, coi như là phòng làm việc của Kim Phi.
Kết cấu này có thể coi là kết cấu tứ hợp viện tiêu chuẩn, rất phổ biến ở các thế hệ sau, rất nhiều ngôi nhà của địa chỉ thân hào đều như vậy.
Nhưng ở Đại Khang thì lại vô cùng độc đáo, đừng nói là Quan Hạ Nhi, đến cả Đường Đông Đông xuất thân từ _ gia đình lớn cũng chưa từng gặp qua.
Việc này khiến cho Quan Hạ Nhi vô cùng vui mừng, chỉ muốn ngày xây xong lập tức chuyển vào luôn nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
Không phải là để bớt mùi hay gì, thực chất Kim Phi thậm chí còn không có thời gian quét vôi chứ đừng nói là những đồ trang trí khác.
Nguyên nhân chính là căn nhà gạch mới xây quá ẩm, Kim Phi cần phải thoát hơi nước trước khi chuyển tới.
Tuy nhiên bên phía phường tơ đông người, cũng không cần phải lo lắng vấn đề này.
Sau khi Mãn Thương làm xong con dao đen cho. đám người Chung Ngũ, hắn vẫn tăng ca để lắp ráp guồng quay tơ.
Đợi khi hắn làm xong, phường tơ có thể chuyển ra khỏi nhà của Kim Phi rồi.
Ở bên đó có Đường Đông Đông và Mãn Thương tiếp quản, Kim Phi không cần quá lo lắng.
Sau khi tiễn Chung Ngũ đi, y đi tới xưởng luyện gang. Kim Phi biết rằng tấn công tầm xa mới là tương lai của chiến tranh, vì vậy cung nỏ là môn học bắt buộc đối với các cựu chiến binh.
Chỉ là hiện giờ trong tay chỉ có mấy cái cung, cựu binh chỉ có thể lần lượt luyện tập.
Muốn sản xuất số lượng lớn cung nỏ hạng nặng, thì gang thép chất lượng cao là vật liệu vô cùng cần thiết.
Vì vậy trọng điểm hiện giờ mà Kim Phi tập trung vào chính là xưởng luyện gang này.
Cũng đặt nhiều hi vọng vào đây.
Thực chất Kim Phi vốn định xây một cái lò cao, nhưng đáng tiếc nguồn nguyên liệu hiện giờ mà y tìm được hoàn toàn không đủ để y thực hiện việc đó.
Chỉ có thể tạm thời lui bước, kết hợp đặc điểm của lò cao, lò sứ và lò truyền thống để xây dựng lò mới này.
Người chịu trách nhiệm xây lò là một thợ xây được. Trương Lương đặc biệt tuyển dụng ở thị trấn lân cận huyện phủ, tay nghề rất được.
Kim Phi chưa bao giờ keo kiệt trong việc đối xử với các nhân tài, không chỉ trả lương rất cao, ăn uống bữa nào cũng có thịt.
Tay nghề dù có giỏi đến đâu cũng là thợ xây, bình thường khi làm việc cho người khác làm sao được nhận đãi ngộ tốt như vậy?
Vì vậy bọn họ làm việc vô cùng cẩn thận, Kim Phi nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra gì, khi đang chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Mãn Thương.
“Biết tiên sinh ở đây thì ta đã không qua nữa”.
Mãn Thương nhìn Kim Phi, mỉm cười chào hỏi.
“Gần đây vất vả cho ngươi rồi, bên trong không có chuyện gì, không cần vào xem nữa, ngồi xuống uống cốc. trà đi”.
Kim Phi thấy Mãn Thương ướt nhẹp mồ hôi liền biết rằng hắn chạy qua đây, lấy chiếc cốc ở bên cạnh lên, rót một cốc trà thảo mộc.
Mãn Thương gần đây còn bận hơn cả Kim Phi, vừa làm xong dao đen cho đám người Chung Ngũ vừa giám sát công việc xây dựng lò và chế tạo guồng quay tơ.
Đã nửa tháng chưa về nhà rồi, ăn ngủ đều ở tiệm rèn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương