Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Chương 99: Hồi hương
Chuyến này đến phương Bắc, đồ y muốn thì y cũng đã lấy được rồi cần giao phó cho Khánh Hoài thì cũng đã làm rồi, vậy nên Kim Phi cũng đẩy nhanh lịch trình quay về.
Trương Mãn Thương đi từ thành Vị Châu đến Thanh Thủy Cốc, chỉ đợi Kim Phi hoàn thành việc giao nhận là có thể lên đường.
Phạm tướng quân thật sự muốn giữ Kim Phi ở lại quân Trấn Tây, cho dù biết Kim Phi đã quyết đi, nhưng ông ấy vẫn chạy đến khuyên nhủ mấy lần, đồng thời vỗ ngực đảm bảo, nhiều nhất là ba năm sau có thể nâng Kim Phi lên làm bá tước.
Thái độ của Phạm tướng quân rất thành khẩn, nhưng Kim Phi vẫn kiên quyết từ chối.
Quý tộc mới nổi nhất định sẽ gặp phải sự tấn công điên cuồng từ người cũ muốn bảo vệ lợi ích của bản thân, dù sao cái bánh cũng chỉ có hạn, thêm một người sẽ phải chia thêm một phần.
Ở lại chắc chắn có thể thăng tiến, nhưng nhất định sẽ gặp nhiều tai họa.
Chỉ nghĩ thôi Kim Phi đã cảm thấy đau đầu, giao phó xong công việc, sáng hôm sau liền cáo từ Khánh Hoài và
Phạm tướng quân, mang theo Mãn Thương quay về.
Vì an toàn, Khánh Hoài chọn ra mười hộ vệ của mình để hộ tống Kim Phi cả quãng đường.
Cưỡi ngựa năm ngày tới được bến đò sông Gia Lang, vừa hay gặp được thuyền buôn thuận đường.
Khi đi mất tận mười ngày mới đến, nhưng khi về lại nhanh hơn nhiều.
Nước chảy xuôi, chỉ mất nửa ngày đã đến bến đò Kim Xuyên.
Xuống bến đò, lại cưỡi ngựa thêm một giờ nữa là nhìn thấy làng Tây Hà ở đằng xa.
Lúc này đã là chiều tối, vừa hay đúng giờ nấu cơm, khói bếp bốc lên thành đàn trông như mây đen, những. căn nhà tranh điểm xuyết ở giữa giống như một bức tranh thủy mặc, Kim Phi không kìm được dừng ngựa nhìn về phương xa.
Mặc dù là người đến từ thời đại khác, nhưng khi nhìn thấy ngôi làng nhỏ tọa lạc bên sông như vậy, trong lòng Kim Phi cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Giống như một lãng khách đi xa trở về cố hương.
Bởi vì trong ngôi làng này có người đang đợi y trở về.
Trên bãi đất trống ở cổng làng, Quan Tiểu Nga và mấy đứa nhỏ đang vui đùa, đột nhiên cô bé ngẩng đầu nhìn về phía xa.
"Tiểu Nga, nhìn gì thế?"
Em gái Trương Mãn Thương kéo cô bé một cái: "Đến lượt muội nhảy rồi".
"Tiểu Hoa, tỷ nhìn xem phía đằng kia có phải có đoàn ky mã đang đi tới không?”
Quan Tiểu Nga kích động nói: "Nhất định là anh rể của muội về rồi".
Nói xong, không đợi Trương Tiểu Hoa trả lời, cô bé liên xông về phía đằng xa, muốn đón Kim Phi.
Nhưng chạy được mấy bước đột nhiên quay đầu chạy về làng.
Chẳng quan tâm đến Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông có nghe thấy không, cô bé vừa chạy vừa hét lớn:
"Tỷ tỷ, Đường tỷ tỷ, anh rể về rồi!"
Trương Tiểu Hoa cũng hoàn hồn, lập tức chạy về một hướng khác.
"Mẹ, đại ca, nhị ca về rồi!"
Ngôi làng yên tĩnh lập tức bị hai đứa trẻ con làm cho. ồn ào hẳn lên.
Cho dù là già trẻ lớn bé đều chạy ra ngoài.
'Trong nhà Kim Phi, Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đang nấu cơm, Quan Tiểu Nga đột nhiên xông vào.
"Tiểu Nga, nhìn muội chạy đầu đầy mồ hôi kìa, mau đi tắm đi, sắp đến giờ cơm rồi".
Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Tiểu Nga, miệng mỉm cười.
Từ khi đến cái nhà này, Tiểu Nga từ từ trở nên hoạt bát, mái tóc vàng vốn khô như rễ tre giờ đã đen óng mượt.
Khuôn mặt nhỏ nhăn nhó cũng dân tròn trịa có sức sống, phụ nữ trong thôn thấy vậy ai cũng khen một câu.
"Tỷ tỷ, mau, mau đi theo muội!"
Tiểu Nga túm lấy ống tay áo của Quan Hạ Nhi kéo ra ngoài.
"Đừng gây chuyện nữa, đợi tí nữa xong việc đã, ta còn chưa nấu xong cơm".
Quan Hạ Nhi khó chịu hất tay Tiểu Nga ra.
"Anh rể về rồi, tỷ tỷ không đi đón huynh ấy sao?" Tiểu Nga dậm chân nói.
Cạch!
Chiếc nồi trong tay Quan Hạ Nhi rơi xuống đất, nhưng còn chưa kịp nhặt, cô đã túm lấy vai Tiểu Nga nói: "Muội nói gì cơ?”
"Muội bảo anh rể về rồi, tỷ mau đến cổng làng đi".
Tiểu Nga còn chưa nói xong, Quan Hạ Nhi đã chạy ra khỏi phòng bếp.
Kết quả chạy vội quá, vừa chạy ra khỏi cửa phòng bếp đã đâm sầm vào lồng ngực của Đường Đông Đông.
"Hạ Nhi tỷ, tỷ sao vậy?"
Đường Đông Đông xoa ngực hỏi: "Xảy ra chuyện gì à”
"Tướng công về rồi”. Quan Hạ Nhi vội vàng đáp, xoa đầu rồi bỏ chạy. "Phi ca về rồi sao?"
Đường Đông Đông sững sờ, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Trong túp lều, mấy người phụ nữ đang làm việc nghe thấy tiếng động, đều dừng việc trong tay lại, xông ra khỏi sân.
Nhuận Nương vốn cũng muốn đi theo, nhưng nghĩ đến Kim Phi không quen ăn cháo yến mạch, nên vội vàng chạy đến chum bột mì, múc một bát bột.
Kim Phi cưỡi ngựa đi vòng qua chân núi, nhìn thấy một nhóm người đứng trên bãi đất trống ở cổng làng.
"Sao đông người như vậy, hôm nay người trong thôn họp sao?"
Mãn Thương quay đầu nhìn Kim Phi. "Không giống, chẳng nhẽ đến nghênh đón chúng ta?"
Kim Phi cười nói: "Ái ôi, Mãn Thương, ta thấy vợ ngươi kìa".
Mãn Thương hơi xấu hổ, dù đi theo Kim Phi bôn ba khắp nơi, nhưng vẫn khá hướng nội, lúc này vẫn mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhưng lưng không kìm được ưỡn thẳng.
Chung Ngũ cười, bảo thị vệ cưỡi ngựa chậm lại, từ từ đi theo sau.
"Đúng là Phi ca và Mãn Thương về rồi”.
"Ái ôi, Mãn Thương biết cưỡi ngựa kìa!"
"Hầu gia phái nhiều thị vệ đi theo bảo vệ thế này, trận chiến này Phi ca nhất định lập công lớn rồi, uy phong quát"
"Hạ Nhi, tướng công nhà cô tài giỏi quá".
"Hạ Nhi, con bé nhà ta năm sau mười sáu rồi, cô nhận nó làm thiếp của Phi ca được không? Cô yên tâm, con bé nhà ta cần cù lắm, nhất định sẽ hầu hạ cô và Phi ca thật tốt".
"Nhị đại nương, bà đừng có vớ vẩn, Phi ca mà muốn nạp thiếp, Đông Đông cô nương nhất định sẽ là sự lựa chọn đầu tiên".
"Phi ca có bản lĩnh như vậy, nạp mấy thiếp thì có gì đâu?"
"Cho dù có nạp mấy thiếp, con bé nhà bà gầy như cái mõ, Phi ca sao có thể thích chứ?"
"Bà thì biết gì, Tiểu Nga lúc trước cũng gầy, bây giờ ăn uống được, chẳng phải cũng trở thành một tiểu mỹ nhân sao? Con bé nhà ta mà được chăm sóc tốt nhất định cũng không kém'.
"Con bé nhà bà có nuôi thêm mấy năm nữa cũng không bằng cháu ta, vợ Kim Phi à, Phi ca mà muốn nạp thiếp, cô bảo y đến nhà ta, nhà ta có ba cậu con trai năm đứa con gái, y tùy ý lựa chọn".
"Bà Cửu, bà thôi đi thì hơn, cháu gái bà còn chưa được mười tuổi đâu".
"Chưa được mười tuổi thì đem về nuôi chứ sao, còn giúp nhà người ta làm việc".
Một đám phụ nữ bàn tán muốn giới thiệu con gái nhà họ với Quan Hạ Nhi.
Nếu như là ngày thường, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ lịch sự đáp mấy câu, nhưng nếu là bây giờ cô hoàn toàn không nghe họ đang nói gì, trong mắt chỉ có Kim Phi đang cưỡi ngựa.
Trong mắt cô, Kim Phi là chỗ dựa duy nhất.
Từ khi Kim Phi rời khỏi, cô luôn cảm thấy trống rỗng, không cảm thấy bình yên nổi.
Cho đến bây giờ, tận mắt nhìn thấy Kim Phi càng ngày càng gần, Quan Hạ Nhi mới cảm thấy yên tâm.
Cô rất muốn xông đến ôm lấy người đàn ông kia, nhưng xung quanh đông người quá, Quan Hạ Nhi chỉ có thể kìm lại ý định này.
Tiểu Nga không quan tâm nhiều, nhìn thấy Kim Phi xuống ngựa, lập tức xông vào lòng Kim Phi, ôm lấy cổ y, thân mật làm nũng:
"Anh rể, huynh đi lâu thế, muội nhớ huynh chết mất! Huynh có nhớ muội không?”
"Ha ha, huynh cũng nhớ Tiểu Nga lắm".
Kim Phi vỗ lưng Tiểu Nga: "Thả tay ra nào, muội ôm †a nghẹt thở mất".
Trương Mãn Thương đi từ thành Vị Châu đến Thanh Thủy Cốc, chỉ đợi Kim Phi hoàn thành việc giao nhận là có thể lên đường.
Phạm tướng quân thật sự muốn giữ Kim Phi ở lại quân Trấn Tây, cho dù biết Kim Phi đã quyết đi, nhưng ông ấy vẫn chạy đến khuyên nhủ mấy lần, đồng thời vỗ ngực đảm bảo, nhiều nhất là ba năm sau có thể nâng Kim Phi lên làm bá tước.
Thái độ của Phạm tướng quân rất thành khẩn, nhưng Kim Phi vẫn kiên quyết từ chối.
Quý tộc mới nổi nhất định sẽ gặp phải sự tấn công điên cuồng từ người cũ muốn bảo vệ lợi ích của bản thân, dù sao cái bánh cũng chỉ có hạn, thêm một người sẽ phải chia thêm một phần.
Ở lại chắc chắn có thể thăng tiến, nhưng nhất định sẽ gặp nhiều tai họa.
Chỉ nghĩ thôi Kim Phi đã cảm thấy đau đầu, giao phó xong công việc, sáng hôm sau liền cáo từ Khánh Hoài và
Phạm tướng quân, mang theo Mãn Thương quay về.
Vì an toàn, Khánh Hoài chọn ra mười hộ vệ của mình để hộ tống Kim Phi cả quãng đường.
Cưỡi ngựa năm ngày tới được bến đò sông Gia Lang, vừa hay gặp được thuyền buôn thuận đường.
Khi đi mất tận mười ngày mới đến, nhưng khi về lại nhanh hơn nhiều.
Nước chảy xuôi, chỉ mất nửa ngày đã đến bến đò Kim Xuyên.
Xuống bến đò, lại cưỡi ngựa thêm một giờ nữa là nhìn thấy làng Tây Hà ở đằng xa.
Lúc này đã là chiều tối, vừa hay đúng giờ nấu cơm, khói bếp bốc lên thành đàn trông như mây đen, những. căn nhà tranh điểm xuyết ở giữa giống như một bức tranh thủy mặc, Kim Phi không kìm được dừng ngựa nhìn về phương xa.
Mặc dù là người đến từ thời đại khác, nhưng khi nhìn thấy ngôi làng nhỏ tọa lạc bên sông như vậy, trong lòng Kim Phi cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Giống như một lãng khách đi xa trở về cố hương.
Bởi vì trong ngôi làng này có người đang đợi y trở về.
Trên bãi đất trống ở cổng làng, Quan Tiểu Nga và mấy đứa nhỏ đang vui đùa, đột nhiên cô bé ngẩng đầu nhìn về phía xa.
"Tiểu Nga, nhìn gì thế?"
Em gái Trương Mãn Thương kéo cô bé một cái: "Đến lượt muội nhảy rồi".
"Tiểu Hoa, tỷ nhìn xem phía đằng kia có phải có đoàn ky mã đang đi tới không?”
Quan Tiểu Nga kích động nói: "Nhất định là anh rể của muội về rồi".
Nói xong, không đợi Trương Tiểu Hoa trả lời, cô bé liên xông về phía đằng xa, muốn đón Kim Phi.
Nhưng chạy được mấy bước đột nhiên quay đầu chạy về làng.
Chẳng quan tâm đến Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông có nghe thấy không, cô bé vừa chạy vừa hét lớn:
"Tỷ tỷ, Đường tỷ tỷ, anh rể về rồi!"
Trương Tiểu Hoa cũng hoàn hồn, lập tức chạy về một hướng khác.
"Mẹ, đại ca, nhị ca về rồi!"
Ngôi làng yên tĩnh lập tức bị hai đứa trẻ con làm cho. ồn ào hẳn lên.
Cho dù là già trẻ lớn bé đều chạy ra ngoài.
'Trong nhà Kim Phi, Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đang nấu cơm, Quan Tiểu Nga đột nhiên xông vào.
"Tiểu Nga, nhìn muội chạy đầu đầy mồ hôi kìa, mau đi tắm đi, sắp đến giờ cơm rồi".
Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Tiểu Nga, miệng mỉm cười.
Từ khi đến cái nhà này, Tiểu Nga từ từ trở nên hoạt bát, mái tóc vàng vốn khô như rễ tre giờ đã đen óng mượt.
Khuôn mặt nhỏ nhăn nhó cũng dân tròn trịa có sức sống, phụ nữ trong thôn thấy vậy ai cũng khen một câu.
"Tỷ tỷ, mau, mau đi theo muội!"
Tiểu Nga túm lấy ống tay áo của Quan Hạ Nhi kéo ra ngoài.
"Đừng gây chuyện nữa, đợi tí nữa xong việc đã, ta còn chưa nấu xong cơm".
Quan Hạ Nhi khó chịu hất tay Tiểu Nga ra.
"Anh rể về rồi, tỷ tỷ không đi đón huynh ấy sao?" Tiểu Nga dậm chân nói.
Cạch!
Chiếc nồi trong tay Quan Hạ Nhi rơi xuống đất, nhưng còn chưa kịp nhặt, cô đã túm lấy vai Tiểu Nga nói: "Muội nói gì cơ?”
"Muội bảo anh rể về rồi, tỷ mau đến cổng làng đi".
Tiểu Nga còn chưa nói xong, Quan Hạ Nhi đã chạy ra khỏi phòng bếp.
Kết quả chạy vội quá, vừa chạy ra khỏi cửa phòng bếp đã đâm sầm vào lồng ngực của Đường Đông Đông.
"Hạ Nhi tỷ, tỷ sao vậy?"
Đường Đông Đông xoa ngực hỏi: "Xảy ra chuyện gì à”
"Tướng công về rồi”. Quan Hạ Nhi vội vàng đáp, xoa đầu rồi bỏ chạy. "Phi ca về rồi sao?"
Đường Đông Đông sững sờ, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Trong túp lều, mấy người phụ nữ đang làm việc nghe thấy tiếng động, đều dừng việc trong tay lại, xông ra khỏi sân.
Nhuận Nương vốn cũng muốn đi theo, nhưng nghĩ đến Kim Phi không quen ăn cháo yến mạch, nên vội vàng chạy đến chum bột mì, múc một bát bột.
Kim Phi cưỡi ngựa đi vòng qua chân núi, nhìn thấy một nhóm người đứng trên bãi đất trống ở cổng làng.
"Sao đông người như vậy, hôm nay người trong thôn họp sao?"
Mãn Thương quay đầu nhìn Kim Phi. "Không giống, chẳng nhẽ đến nghênh đón chúng ta?"
Kim Phi cười nói: "Ái ôi, Mãn Thương, ta thấy vợ ngươi kìa".
Mãn Thương hơi xấu hổ, dù đi theo Kim Phi bôn ba khắp nơi, nhưng vẫn khá hướng nội, lúc này vẫn mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhưng lưng không kìm được ưỡn thẳng.
Chung Ngũ cười, bảo thị vệ cưỡi ngựa chậm lại, từ từ đi theo sau.
"Đúng là Phi ca và Mãn Thương về rồi”.
"Ái ôi, Mãn Thương biết cưỡi ngựa kìa!"
"Hầu gia phái nhiều thị vệ đi theo bảo vệ thế này, trận chiến này Phi ca nhất định lập công lớn rồi, uy phong quát"
"Hạ Nhi, tướng công nhà cô tài giỏi quá".
"Hạ Nhi, con bé nhà ta năm sau mười sáu rồi, cô nhận nó làm thiếp của Phi ca được không? Cô yên tâm, con bé nhà ta cần cù lắm, nhất định sẽ hầu hạ cô và Phi ca thật tốt".
"Nhị đại nương, bà đừng có vớ vẩn, Phi ca mà muốn nạp thiếp, Đông Đông cô nương nhất định sẽ là sự lựa chọn đầu tiên".
"Phi ca có bản lĩnh như vậy, nạp mấy thiếp thì có gì đâu?"
"Cho dù có nạp mấy thiếp, con bé nhà bà gầy như cái mõ, Phi ca sao có thể thích chứ?"
"Bà thì biết gì, Tiểu Nga lúc trước cũng gầy, bây giờ ăn uống được, chẳng phải cũng trở thành một tiểu mỹ nhân sao? Con bé nhà ta mà được chăm sóc tốt nhất định cũng không kém'.
"Con bé nhà bà có nuôi thêm mấy năm nữa cũng không bằng cháu ta, vợ Kim Phi à, Phi ca mà muốn nạp thiếp, cô bảo y đến nhà ta, nhà ta có ba cậu con trai năm đứa con gái, y tùy ý lựa chọn".
"Bà Cửu, bà thôi đi thì hơn, cháu gái bà còn chưa được mười tuổi đâu".
"Chưa được mười tuổi thì đem về nuôi chứ sao, còn giúp nhà người ta làm việc".
Một đám phụ nữ bàn tán muốn giới thiệu con gái nhà họ với Quan Hạ Nhi.
Nếu như là ngày thường, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ lịch sự đáp mấy câu, nhưng nếu là bây giờ cô hoàn toàn không nghe họ đang nói gì, trong mắt chỉ có Kim Phi đang cưỡi ngựa.
Trong mắt cô, Kim Phi là chỗ dựa duy nhất.
Từ khi Kim Phi rời khỏi, cô luôn cảm thấy trống rỗng, không cảm thấy bình yên nổi.
Cho đến bây giờ, tận mắt nhìn thấy Kim Phi càng ngày càng gần, Quan Hạ Nhi mới cảm thấy yên tâm.
Cô rất muốn xông đến ôm lấy người đàn ông kia, nhưng xung quanh đông người quá, Quan Hạ Nhi chỉ có thể kìm lại ý định này.
Tiểu Nga không quan tâm nhiều, nhìn thấy Kim Phi xuống ngựa, lập tức xông vào lòng Kim Phi, ôm lấy cổ y, thân mật làm nũng:
"Anh rể, huynh đi lâu thế, muội nhớ huynh chết mất! Huynh có nhớ muội không?”
"Ha ha, huynh cũng nhớ Tiểu Nga lắm".
Kim Phi vỗ lưng Tiểu Nga: "Thả tay ra nào, muội ôm †a nghẹt thở mất".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương